Cái bắt tay trong căn nhà hoang dưới ánh nến leo lét đã đánh dấu sự ra đời của một liên minh mong manh.
Khi Lan rời đi, biến mất vào màn đêm với sương phủ dày đặc, Kiếp Nhàn không còn cảm thấy đơn độc nữa.
Nỗi sợ hãi vẫn còn đó, lẩn khuất trong từng góc tối, nhưng giờ đây, nó đã có người chia sẻ. Ngọn lửa hận thù trong lòng cậu không còn cháy một cách vô định, mà đã có một mục tiêu và một người đồng hành.
Đêm đó, lần đầu tiên kể từ khi đặt chân đến Làng Đá, Kiếp Nhàn đã có một giấc ngủ, dù chập chờn và đầy ác mộng. Cậu mơ thấy mình và Lan đang đi trong một khu rừng rậm rạp, cố gắng đọc những ký hiệu kỳ lạ được khắc trên thân cây. Cứ mỗi lần họ sắp giải mã được một ký hiệu, thì Bảy Sẹo lại xuất hiện từ trong bóng tối, khuôn mặt hắn biến dạng bởi vết sẹo, cười một nụ cười ghê rợn và xóa đi tất cả.
Cậu tỉnh dậy khi trời còn chưa sáng hẳn, cả người đẫm mồ hôi lạnh. Giấc mơ như một lời nhắc rằng con đường phía trước đầy rẫy chông gai và kẻ thù của họ sẽ không bao giờ để họ dễ dàng đạt được mục đích.
Theo như đã hẹn, khi sương sớm còn giăng kín lối đi, Lan đã có mặt ở phía sau nhà. Cô không gõ cửa, chỉ tạo ra một tiếng chim kêu giả rất nhỏ, một tín hiệu mà họ đã thống nhất từ đêm qua.
Kiếp Nhàn nhanh chóng ra ngoài, gặp cô ở dưới gốc cây khế già.
"Chúng ta không có nhiều thời gian," Lan nói ngay, giọng thì thầm nhưng đầy khẩn trương. "Sau chuyện con chó ngày hôm qua, chắc chắn Bảy Sẹo đã cho người giám sát anh chặt chẽ hơn. Chúng ta phải hành động thật nhanh."
"Tôi biết," Kiếp Nhàn gật đầu. "Vậy kế hoạch là gì? Làm sao để tìm được người có thể đọc được thứ chữ này?"
"Tôi đã nghĩ suốt đêm qua," Lan đáp, đôi mắt cô ánh lên vẻ sắc sảo. "Trong làng này, người già nhất và cũng là người có kiến thức sâu rộng nhất về những chuyện xưa cũ chỉ có một người. Đó là Lão Tư."
"Lão Tư?" Kiếp Nhàn sững lại. "Ông lão sống một mình trên sườn đồi? Tôi đã gặp ông ấy rồi."
"Anh đã gặp ông ấy?" Lan ngạc nhiên. "Khi nào?"
Kiếp Nhàn kể lại cho Lan nghe về cuộc gặp gỡ với Lão Tư, về sự sợ hãi của ông lão và lời chỉ dẫn về căn hầm dưới nhà. Lan chăm chú lắng nghe, đôi mày thanh tú càng lúc càng nhíu chặt lại.
"Vậy ra chính ông ấy đã chỉ cho anh," cô nói, giọng có chút thán phục. "Điều đó có nghĩa là ông ấy không hoàn toàn bị nỗi sợ hãi khuất phục. Đó là một tin tốt."
"Nhưng ông ấy đã nói tôi đừng bao giờ quay lại đó nữa," Kiếp Nhàn lo lắng. "Ông ấy sẽ không giúp chúng ta đâu."
"Sẽ," Lan nói một cách quả quyết. "Lúc đó anh chỉ có một mình. Nhưng bây giờ, chúng ta có hai người. Và quan trọng hơn, chúng ta có thứ này." Cô chỉ vào cuốn nhật ký mà Kiếp Nhàn đang cầm trên tay. "Đây không chỉ là bí mật của mẹ anh, mà còn có thể là chìa khóa để giải thoát cho cả ngôi làng này. Lão Tư là một người thông thái. Ông ấy sẽ hiểu được tầm quan trọng của nó. Nhưng chúng ta không thể đến gặp ông ấy ngay được. Sẽ rất đáng ngờ."
"Vậy chúng ta phải làm gì?"
"Trước hết, chúng ta cần phải hành động như không có chuyện gì xảy ra," Lan giải thích. "Anh vẫn phải ra ngoài, mua sắm, sinh hoạt như một người bình thường mới đến. Để cho bọn tay chân của Bảy Sẹo thấy rằng anh không hề sợ hãi, và cũng không có ý định gì mờ ám. Sự bình tĩnh của anh sẽ khiến chúng bối rối."
"Trong lúc đó," cô nói tiếp, "tôi sẽ tìm cách tiếp cận Lão Tư một cách tự nhiên nhất. Tôi sẽ lên đồi hái thuốc, một công việc mà tôi vẫn thường làm. Tôi sẽ lựa lời để nói với ông ấy. Nhưng để làm được điều đó, chúng ta cần phải chuẩn bị."
"Chuẩn bị gì?"
"Lương thực và những thứ cần thiết," Lan đáp. "Chúng ta không biết cuộc chiến này sẽ kéo dài bao lâu. Chúng ta không thể cứ ngày nào cũng ra chợ được, sẽ rất nguy hiểm. Hôm nay, anh hãy ra chợ một lần nữa. Mua thật nhiều gạo, muối, lương khô, và cả dầu thắp nữa. Mua đủ dùng cho ít nhất một tuần. Cứ nói là anh không quen đi lại, nên mua một lần cho tiện. Chúng sẽ nghi ngờ, nhưng chúng không có lý do gì để ngăn cản anh cả."
Kiếp Nhàn gật đầu. Kế hoạch của Lan rất hợp lý. Cậu phải đối mặt với nguy hiểm, nhưng đó là điều không thể tránh khỏi.
"Hãy cẩn thận," Lan dặn dò, ánh mắt đầy vẻ lo lắng. "Đừng gây sự với chúng. Dù chúng có khiêu khích thế nào, cũng hãy cố gắng nhẫn nhịn. Mục tiêu của chúng ta lớn hơn một cuộc ẩu đả vô nghĩa. Rõ chưa?"
"Tôi rõ rồi," Kiếp Nhàn đáp, dù trong lòng không chắc mình có thể làm được điều đó hay không.
Họ chia tay nhau. Lan lại biến mất vào trong màn sương sớm.
Kiếp Nhàn quay vào nhà, chuẩn bị cho chuyến đi đến khu chợ.
Cậu dắt con dao găm của mẹ vào thắt lưng, giấu kỹ dưới lớp áo. Hơi lạnh từ kim loại truyền vào da thịt. Cậu khoác chiếc ba lô rỗng lên vai, hít một hơi thật sâu, rồi bước ra khỏi cổng.
Bầu không khí trong làng hôm nay còn căng thẳng hơn hôm qua. Những ánh mắt nhìn cậu không chỉ còn là sợ hãi và thương hại, mà còn có cả sự xa lánh tột độ. Dường như cả ngôi làng đều đã biết chuyện con chó bị giết và treo trước cửa nhà cậu.
Khi cậu đi đến quán trà ở đầu làng, "Bầy Sói Trắng" đã ngồi ở đó, đông hơn hôm qua.
Chúng có khoảng năm, sáu tên, tất cả đều là những thanh niên mặt mày bặm trợn, tóc tai nhuộm xanh đỏ.
Ngồi ở vị trí trung tâm, gác chân lên bàn, chính là kẻ mà Lan đã chỉ trong tấm ảnh.
Tùng "Điên".
Hắn có một khuôn mặt gầy, xương xẩu, đôi mắt ti hí luôn ánh lên một vẻ gian xảo và tàn độc. Trên trán hắn có một vết sẹo dài, trông như một con rết đang bò. Khi thấy Kiếp Nhàn, hắn nhếch mép cười, một nụ cười khinh bỉ. Hắn không nói gì, chỉ hất hàm ra hiệu cho đàn em.
Hai tên trong số đó lập tức đứng dậy, bước ra chặn đường Kiếp Nhàn.
"Đi đâu mà vội vàng vậy, cậu ấm?" Một tên có mái tóc vàng hoe, mặt đầy mụn, lên tiếng, giọng cợt nhả.
Kiếp Nhàn nhớ lời Lan dặn.
Cậu cố gắng giữ bình tĩnh, không nhìn vào mắt chúng. "Tôi đi chợ."
"Ồ, đi chợ à?" Tên còn lại, một gã to con với cánh tay đầy hình xăm, cười phá lên. "Trông mày yếu như sên thế này mà cũng biết đi chợ cơ à? Hay là về đây tìm vú em?"
Cả bọn ở trong quán trà cười rộ lên, những tiếng cười man rợ, vô học.
Kiếp Nhàn nghiến chặt răng, nắm tay trong túi quần siết lại đến trắng bệch. "Tránh ra cho tôi đi."
"Ấy, từ từ đã nào," tên tóc vàng hoe đưa tay ra, đẩy vào ngực Kiếp Nhàn. Một cú đẩy không mạnh, nhưng đầy tính sỉ nhục.
"Bọn tao chỉ muốn hỏi thăm chút thôi. Nghe nói mày là con của con Phượng ngày xưa à?"
Cái cách hắn gọi tên mẹ cậu, "con Phượng", một cách trịch thượng và khinh miệt, khiến cho ngọn lửa giận trong lòng Kiếp Nhàn bùng lên. Nhưng cậu vẫn cố nén lại.
"Phải thì sao?"
"Không sao cả," tên to con cười hềnh hệch. "Chỉ là bọn tao tò mò thôi. Không biết một bà trùm khét tiếng như vậy, lại đẻ ra một thằng con trông ẻo lả như đàn bà thế này. Chắc là không phải con của bà ta rồi. Hay là mày chui ra từ nách của thằng cha thầy giáo bất lực của mày?"
"Bốp!"
Một âm thanh khô khốc vang lên. Mọi tiếng cười đột ngột im bặt.
Tên to con sững sờ, đưa tay lên ôm một bên má đang đỏ ửng lên, hằn rõ năm ngón tay. Hắn không thể tin được rằng mình vừa bị đánh bởi một thằng nhóc gầy gò, yếu ớt.
Kiếp Nhàn đứng đó, lồng ngực phập phồng, đôi mắt đỏ ngầu. Cậu không biết mình đã ra tay như thế nào. Cơn thịnh nộ đã hoàn toàn kiểm soát lý trí của cậu. Lời sỉ nhục dành cho người cha đã khuất là giọt nước cuối cùng làm tràn ly.
"Mày... mày dám đánh tao?" Tên to con gầm lên, sự ngạc nhiên nhanh chóng chuyển thành cơn thịnh nộ điên cuồng.
Tùng "Điên", nãy giờ vẫn ngồi yên quan sát, từ từ đứng dậy.
Nụ cười trên mặt hắn đã biến mất, thay vào đó là một vẻ thích thú. "Ồ, ra là cũng có chút máu của mẹ mày đấy nhỉ? Được lắm. Tao thích."
Hắn bẻ các khớp ngón tay kêu răng rắc, ra hiệu cho đàn em. "Dạy cho nó một bài học. Nhưng nhớ, đừng giết nó. Đại ca Bảy còn muốn chơi với nó."
Cả bọn "Sói Trắng" lập tức xông lên, vây lấy Kiếp Nhàn. Dân làng xung quanh vội vàng chạy trốn, dọn hàng, đóng cửa, tạo thành một khoảng trống ở giữa chợ. Không một ai dám can ngăn. Không một ai dám hó hé một lời.
Kiếp Nhàn biết mình không thể chạy thoát. Cậu lùi lại, lưng dựa vào một sạp hàng. Cậu không có vũ khí, ngoài con dao găm vẫn còn giấu trong áo. Nhưng cậu biết, nếu cậu rút nó ra bây giờ, đó sẽ là một cuộc chiến sinh tử mà cậu là người yếu thế.
Tên to con mà cậu vừa đánh lao lên đầu tiên, nắm đấm to như quả tạ vung thẳng vào mặt cậu. Kiếp Nhàn theo bản năng nghiêng đầu né được. Cú đấm sượt qua tai cậu, tạo ra một tiếng gió rít ghê người.
Cậu loạng choạng, nhưng cũng kịp vung chân đá vào hạ bộ của hắn.
Tên to con rú lên một tiếng đau đớn, hai tay ôm lấy chỗ hiểm, khụy xuống.
Nhưng ngay lập tức, tên tóc vàng hoe đã ập đến từ bên cạnh, một cú đá của hắn trúng ngay vào mạng sườn Kiếp Nhàn. Một cơn đau nhói buốt lan khắp cơ thể. Cậu ngã lăn ra đất.
Cả bầy sói lập tức bu lại, những cú đấm, cú đá trút xuống người cậu như mưa. Cậu chỉ có thể co người lại, hai tay ôm lấy đầu, cố gắng bảo vệ những chỗ hiểm yếu nhất. Cơn đau thể xác không là gì so với sự nhục nhã đang thiêu đốt tâm can cậu. Cậu cắn chặt môi đến bật máu, không hề rên la một tiếng.
"Dừng lại!"
Giọng của Tùng "Điên" vang lên, lạnh lùng và đầy quyền lực. Đám đàn em lập tức lùi ra, để lại Kiếp Nhàn nằm co quắp trên mặt đất, quần áo rách bươm, mặt mày bầm dập.
Tùng "Điên" từ từ bước tới, ngồi xổm xuống trước mặt Kiếp Nhàn. Hắn rút ra một con dao bấm, lưỡi dao sáng loáng bật ra trong nắng sớm. Hắn dùng mũi dao, nâng cằm Kiếp Nhàn lên.
"Thế nào?" Hắn cười khẩy. "Mày vẫn còn cứng đầu được nữa không, nhóc?"
Kiếp Nhàn nhổ một bãi nước bọt lẫn máu vào mặt hắn.
Sự khinh bỉ trong mắt Tùng "Điên" biến thành cơn thịnh nộ tột độ.
"Thằng chó!" Hắn gầm lên, vung dao lên.
Nhưng đúng lúc đó, một tiếng ho khan vang lên từ phía quán trà. "Khụ, khụ. Đủ rồi đó, Tùng."
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía đó. Bảy Sẹo đã ngồi ở đó từ lúc nào không hay. Hắn mặc bộ quần áo sang trọng, tay cầm một tách trà nóng, vẻ mặt hoàn toàn bình thản, như thể vừa xem một vở kịch hay.
Tùng "Điên" vội vàng đứng dậy, cúi đầu. "Đại ca."
"Tao đã nói là dạy cho nó một bài học, chứ không phải giết nó," Bảy Sẹo nói, giọng ẩn chứa một sự uy hiếp đáng sợ. "Nó chưa được chết."
Hắn liếc nhìn Kiếp Nhàn đang nằm dưới đất, ánh mắt không một chút cảm xúc. "Đây chỉ là một lời chào hỏi thôi, chàng trai ạ."
Hắn quay sang Tùng "Điên". "Để cho nó đi."
Tùng "Điên" có vẻ không cam tâm, nhưng không dám cãi lời. Hắn lườm Kiếp Nhàn một cái cháy mặt, rồi hậm hực ra lệnh cho đàn em.
"Biến!"
Cả bọn "Sói Trắng" lập tức lên xe máy, rú ga inh ỏi rồi phóng đi, để lại một đám bụi mù mịt.
Kiếp Nhàn khó khăn chống tay ngồi dậy. Cả người cậu đau ê ẩm, đầu óc choáng váng. Cậu nhìn về phía Bảy Sẹo. Hắn cũng đang nhìn cậu. Hắn khẽ gật đầu, nhếch mép cười một nụ cười cuối cùng, rồi cũng quay người bỏ đi.
Kiếp Nhàn một mình ngồi giữa khu chợ trống không.
Cậu đã thua. Thua một cách thảm hại.
Nhưng trong lòng cậu không hề có sự sợ hãi hay hối hận. Cậu chỉ cảm thấy một sự căm hận đã lên đến đỉnh điểm.
Cậu từ từ đứng dậy, nhặt lại chiếc ba lô rách. Cậu không đi mua hàng nữa. Cậu lết từng bước nặng nề, quay trở về căn nhà hoang. Mỗi bước đi, cơn đau lại nhói lên, nhưng nó không thể nào sánh được với nỗi đau trong lòng cậu.
Khi về đến nhà, cậu đóng sầm cửa lại, trượt người xuống đất. Cậu nhìn vào bàn tay mình, những khớp ngón tay đã sưng vù, bầm tím. Cậu đã đánh trả. Dù yếu ớt, dù thất bại, nhưng cậu đã đánh trả.
Và cậu nhận ra một điều. Trong khoảnh khắc cậu ra tay, trong khoảnh khắc cơn thịnh nộ nuốt chửng lý trí, cậu không hề cảm thấy sợ hãi. Cậu chỉ cảm thấy một sự hưng phấn kỳ lạ, một sự tàn nhẫn mà cậu chưa từng biết mình có. Dòng máu của mẹ cậu, dòng máu của Hồng Ảnh, thực sự đang chảy trong người cậu.
Cậu nhìn về phía con dao găm của mẹ đang nằm trên bàn. Cậu biết, từ giờ trở đi, nó sẽ không chỉ là một kỷ vật nữa. Nó sẽ là vũ khí của cậu. Và cậu sẽ học cách sử dụng nó.
Cuộc chiến chỉ mới bắt đầu. Và cậu sẽ không bao giờ gục ngã nữa.