Mặt trời lặn sau dãy núi phía tây, nhuộm cả bầu trời Làng Đá bằng một màu đỏ ối như máu.
Ánh hoàng hôn chiếu lên vũng nước mà Kiếp Nhàn vừa dùng để dội rửa vết máu trước cổng, khiến nó lấp lánh một cách ma quái.
Cậu vừa chôn xong cái xác con chó ở một góc sân, dưới gốc cây khế già cỗi. Cậu không đọc kinh, không cầu nguyện, chỉ lặng lẽ lấp đất, nện chặt từng lớp một.
Mỗi nhát cuốc bổ xuống, cậu lại cảm thấy cơn thịnh nộ trong lồng ngực mình được nén chặt thêm một chút, trở nên rắn chắc và lạnh lẽo hơn.
Hành động tàn bạo của Bảy Sẹo không làm cậu sợ hãi. Ngược lại, nó đã mang đến cho cậu một thứ mà cậu chưa từng có trước đây: sự rõ ràng.
Mọi nghi ngờ, mọi hoang mang đã tan biến.
Kẻ thù đã lộ diện. Hắn không chỉ độc ác, mà còn kiêu ngạo.
Hắn xem mạng người, kể cả mạng của một con vật, như cỏ rác. Hắn nghĩ rằng một lời cảnh cáo đẫm máu như vậy sẽ khiến cậu, một thằng nhóc gầy gò từ thành phố, sợ đến vỡ mật và cút khỏi đây.
Hắn đã nhầm.
Hắn không biết rằng khi một người đã mất tất cả, họ sẽ không còn biết sợ là gì nữa. Nỗi sợ hãi đã chết cùng với cha cậu.
Thứ còn lại trong người Kiếp Nhàn bây giờ chỉ là một khoảng trống mênh mông và một ngọn lửa hận thù đang bùng cháy dữ dội trong khoảng trống đó.
Cậu quay vào nhà, đóng chặt cánh cổng gỗ lại.
Cậu không sửa nó, cứ để mặc vết nứt do cậu gây ra. Nó như một vết sẹo, một lời nhắc nhở về những gì đã xảy ra.
Cậu ngồi xuống bên cạnh chiếc rương, đặt con dao găm của mẹ lên trên. Dưới ánh nến leo lét mà cậu vừa thắp lên, lưỡi dao bằng thép đen ánh lên một vẻ lạnh lẽo, chết chóc.
Cậu nhìn nó, rồi lại nhìn vào chồng ảnh cũ và cuốn nhật ký bìa da.
Đây là tất cả những gì cậu có.
Di sản của một người mẹ mà cậu không hề quen biết, và món nợ máu của một người cha mà cậu hết mực yêu thương.
Cậu hoàn toàn đơn độc.
Một mình chống lại một tên bạo chúa đang cai trị cả một vùng đất. Một ý nghĩ điên rồ. Một nhiệm vụ bất khả thi.
Nhưng cậu không còn lựa chọn nào khác.
Đêm dần buông.
Kiếp Nhàn không ăn uống gì, chỉ ngồi đó, trong bóng tối, để cho sự căm hận gặm nhấm tâm can mình.
Cậu đang suy nghĩ. Cơn giận dữ đã qua đi, giờ là lúc cần đến sự tỉnh táo. Cậu không thể cứ lao đầu vào chỗ chết như một con thiêu thân.
Bảy Sẹo có quyền lực, có tiền bạc, và có cả một bầy sói hung dữ. Còn cậu, cậu chỉ có hai bàn tay trắng và một trái tim đầy thù hận.
Cậu cần một kế hoạch. Cậu cần một điểm yếu của kẻ thù.
Và cậu tin rằng, điểm yếu đó nằm trong cuốn nhật ký được mã hóa này.
Đúng lúc đó, một tiếng động rất nhẹ vang lên từ phía sau nhà. Một tiếng "cộc, cộc" ngắn, như thể có ai đó đang dùng một viên sỏi nhỏ gõ vào vách gỗ.
Kiếp Nhàn giật bắn mình. Cả người cậu căng cứng lại như một sợi dây đàn. Cậu vội vàng thổi tắt ngọn nến, tay phải nắm chặt lấy chuôi dao găm.
Lại là kẻ đó? Hay lần này là người của Bảy Sẹo đến thật?
"Cộc, cộc, cộc."
Tiếng gõ lặp lại, vẫn rất nhẹ, nhưng có quy luật. Ba tiếng một. Đây không giống kiểu phá phách hay tấn công. Đây là một tín hiệu.
Kiếp Nhàn nín thở, lắng nghe. Cậu nghe thấy tiếng gió xào xạc, và cả tiếng tim mình đang đập loạn xạ.
"Là tôi, Lan đây."
Một giọng nói thì thầm vang lên từ bên ngoài, rất nhỏ, nhưng đủ để cậu nghe thấy.
Lan? Cô ta đến đây làm gì vào giờ này? Chẳng phải cô ta đã nói phải tuyệt đối bí mật sao?
Dù nghi ngờ, nhưng Kiếp Nhàn vẫn cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
Cậu rón rén bước đến vách gỗ phía sau, nơi có một khe hở nhỏ. Cậu ghé mắt nhìn ra. Dưới ánh trăng lờ mờ, cậu thấy bóng dáng mảnh khảnh của Lan đang đứng nép mình vào tường, đôi mắt liên tục nhìn quanh đầy cảnh giác.
Cậu hít một hơi, rồi cũng thì thầm đáp lại: "Cô đến đây làm gì? Nguy hiểm lắm."
"Tôi biết," Lan đáp, giọng vẫn giữ ở mức thì thầm.
"Nhưng tôi phải đến. Tôi nghe chuyện xảy ra ở chợ sáng nay. Và cả chuyện... con chó nữa. Cả làng đều biết rồi. Anh không sao chứ?"
Trong giọng nói của cô có một sự lo lắng không thể che giấu.
Lần đầu tiên sau rất nhiều ngày, có một người hỏi thăm cậu. Một cảm giác ấm áp lạ lùng len lỏi vào trái tim băng giá của Kiếp Nhàn.
"Tôi không sao," cậu đáp. "Nhưng cô đến đây làm gì?"
"Tôi đến để xem anh còn sống hay đã chết," Lan nói thẳng, giọng có chút bực bội. "Và để xem anh có đủ ngu ngốc để một mình lao vào chỗ chết hay không. Mở cửa cho tôi. Nói chuyện thế này không tiện."
Kiếp Nhàn do dự. Mở cửa cho cô vào lúc này có thể đẩy cả hai vào nguy hiểm. Nhưng cậu cũng biết, cô nói đúng. Cậu cần một đồng minh.
Cậu rón rén bước ra cửa chính, nhẹ nhàng rút chốt, mở hé một khe hở đủ để Lan lách người vào. Ngay khi cô vừa vào trong, cậu lập tức đóng sầm cửa lại và cài chốt.
Trong bóng tối, cậu có thể nghe thấy tiếng thở dốc của Lan.
Có lẽ cô đã phải rất vất vả và sợ hãi để đến được đây.
"Anh đúng là đồ điên," Lan nói, giọng vẫn còn hơi thở hổn hển. "Anh đã đối đầu trực diện với hắn ở chợ. Anh có biết làm vậy là tự sát không?"
"Tôi không còn lựa chọn nào khác," Kiếp Nhàn đáp, giọng lạnh lùng.
Cậu thắp lại ngọn nến. Ánh sáng vàng vọt hắt lên khuôn mặt của hai người. Lan nhìn thấy vẻ mặt kiên định nhưng đầy mệt mỏi của Kiếp Nhàn. Còn Kiếp Nhàn thì thấy trong đôi mắt của Lan một sự lo lắng chân thành.
"Anh không thể một mình chống lại hắn được đâu," Lan nói, giọng đã dịu lại. "Hắn là một con quái vật. Hắn đã biến cả cái làng này thành địa ngục của riêng hắn."
"Vậy chúng ta phải làm gì? Ngồi yên chờ chết sao?" Kiếp Nhàn vặn lại.
"Không," Lan lắc đầu. "Chúng ta phải tìm ra điểm yếu của hắn. Và tấn công vào đó." Cô nhìn về phía chiếc rương gỗ. "Anh đã tìm thấy gì trong đó?"
Kiếp Nhàn không giấu giếm. Cậu kể lại cho Lan nghe về con dao găm, về những tấm ảnh, và về cuốn nhật ký được mã hóa. Cậu đặt mọi thứ lên chiếc bàn gỗ cũ kỹ.
Lan cầm con dao găm lên, đôi mắt ánh lên vẻ kinh ngạc. "Thật là một thứ vũ khí đáng sợ."
Cô lướt ngón tay trên hình con bướm đêm được chạm khắc trên chuôi dao. "Tôi đã từng nghe các cụ già trong làng kể chuyện. Rằng ngày xưa, ở đây có một nhóm người rất bí ẩn, họ hành động trong bóng tối. Biểu tượng của họ chính là con bướm đêm. Họ gọi đó là 'Huyết Ảnh'."
"Huyết Ảnh?" Kiếp Nhàn lặp lại.
"Đúng vậy," Lan gật đầu. "Mẹ của anh, có lẽ chính là thủ lĩnh của họ."
Sau đó, cô cầm lấy chồng ảnh cũ. Cô lật xem từng tấm một, đôi mày thanh tú nhíu chặt lại. Bỗng nhiên, cô dừng lại ở một tấm ảnh, khuôn mặt tái đi.
"Sao vậy?" Kiếp Nhàn lo lắng hỏi.
"Người này..." Lan chỉ tay vào một người đàn ông mặt mày dữ tợn, có một vết sẹo dài trên trán, đang đứng ngay sau lưng mẹ cậu trong tấm ảnh.
"Người này tôi biết. Hắn tên là Tùng 'Điên'. Hắn chính là cánh tay phải của Bảy Sẹo bây giờ, là kẻ cầm đầu 'Bầy Sói Trắng'."
Cô lật sang một tấm ảnh khác. "Còn người này nữa. Hắn là Ba 'Lợn', một tay giang hồ cộm cán ở huyện bên cạnh. Nghe nói hắn và Bảy Sẹo đang tranh giành địa bàn làm ăn. Nhưng không ngờ hắn cũng đã từng là người của mẹ anh."
Mỗi cái tên mà Lan thốt ra đều như một mảnh ghép, dần dần hé lộ ra một bức tranh quá khứ phức tạp. Mẹ cậu không chỉ là thủ lĩnh của một băng nhóm nhỏ. Bà đã từng đứng trên đỉnh của một mạng lưới tội phạm rộng lớn, với những tay chân mà bây giờ đã trở thành những ông trùm khét tiếng.
Cuối cùng, Lan cầm lấy cuốn nhật ký. Cô lật từng trang, nhìn vào những ký hiệu bí ẩn.
"Thật kỳ lạ," cô thì thầm. "Những ký hiệu này trông vừa quen lại vừa lạ."
"Cô nhận ra nó sao?" Kiếp Nhàn hy vọng.
"Không hẳn," Lan lắc đầu. "Nó làm tôi nhớ đến những câu đồng dao cổ mà bà tôi vẫn hay hát. Bà nói đó là một thứ 'chữ của người xưa', dùng để ghi lại những bài thuốc, những câu chuyện cổ. Nhưng tôi chưa bao giờ thực sự nhìn thấy nó."
"Chữ của người xưa?"
"Đúng vậy," Lan gật đầu. "Có lẽ đây chính là chìa khóa. Nếu chúng ta tìm được một người già trong làng, một người còn nhớ về thứ chữ này, có lẽ chúng ta sẽ giải mã được nó."
"Nhưng ai sẽ dám giúp chúng ta?" Kiếp Nhàn bi quan. "Cả cái làng này đều sợ Bảy Sẹo."
"Sẽ có," Lan nói, ánh mắt ánh lên một tia hy vọng. "Nỗi sợ có thể khiến người ta im lặng, nhưng nó không thể giết chết lòng căm thù. Bảy Sẹo đã gây ra quá nhiều tội ác ở đây. Chắc chắn có người vẫn âm thầm căm ghét hắn. Chúng ta chỉ cần tìm đúng người thôi."
Cô nhìn thẳng vào mắt Kiếp Nhàn, giọng nói đầy quả quyết.
"Nghe này, Kiếp Nhàn. Chúng ta không thể hành động một mình được nữa. Anh có sự căm hận và những di vật của mẹ anh. Tôi có sự hiểu biết về mảnh đất này và những mối quan hệ trong làng. Nếu chúng ta kết hợp lại, chúng ta sẽ có cơ hội."
Cô chìa tay ra. "Hãy hợp tác với nhau. Cùng nhau trả thù cho cha anh và anh trai tôi. Cùng nhau lật đổ Bảy Sẹo và trả lại sự bình yên cho ngôi làng này."
Kiếp Nhàn nhìn bàn tay mảnh khảnh nhưng đầy chai sạn của Lan. Cậu nhìn vào đôi mắt rực lửa của cô. Lần đầu tiên, cậu cảm thấy nỗi căm hận của cậu đã có người chia sẻ. Mục tiêu của cậu đã có người đồng hành.
Cậu không do dự, nắm lấy bàn tay của Lan. Bàn tay cô rất ấm.
"Được," cậu nói, giọng chắc nịch.
Một nụ cười hiếm hoi nở trên môi Lan. "Vậy thì, việc đầu tiên chúng ta cần làm là gì, người anh em?"
"Giải mã cuốn nhật ký," Kiếp Nhàn đáp. "Và tìm hiểu xem, ai là người già nhất, và cũng là người can đảm nhất trong cái làng này."