Phía Sau Ngọn Đồi

Lời Cảnh Báo Đầu Tiên

Màn đêm ở Làng Đá không giống như ở thành phố.

Ở thành phố, đêm không bao giờ thực sự tối, luôn bị ô nhiễm bởi ánh đèn neon, đèn đường, đèn từ những tòa nhà chọc trời, tạo thành một vầng hào quang màu cam bệnh hoạn trên bầu trời.

Còn ở đây, bóng tối là tuyệt đối, nguyên thủy và đầy quyền lực. Nó nuốt chửng mọi thứ, âm thanh, ánh sáng, và cả lòng can đảm của con người.

Kiếp Nhàn ngồi trong căn nhà, lưng tựa vào chiếc rương gỗ lạnh lẽo, tay không rời chuôi dao găm. Cậu không dám thắp nến, không dám tạo ra bất kỳ nguồn sáng nào có thể biến mình thành mục tiêu. Cậu hòa mình vào bóng tối, cố gắng biến nó thành đồng minh, thành một lớp áo choàng tàng hình.

Đôi tai cậu dỏng lên, cố gắng phân biệt những âm thanh của màn đêm. Tiếng gió rít qua kẽ lá, tiếng côn trùng rỉ rả, tiếng một cành cây khô gãy ở đâu đó trong khu rừng xa xôi. Mỗi tiếng động, dù là nhỏ nhất, đều khiến cơ bắp cậu căng cứng lại.

Cậu đang chờ đợi.

Lời cảnh báo của Lan vẫn còn văng vẳng bên tai: "Hắn sẽ sớm tìm đến anh thôi."

Cậu biết cô gái đó không nói đùa. Sự hỗn loạn mà cậu gây ra đêm nay, từ việc phá khóa, di chuyển đồ đạc nặng, cho đến cuộc rượt đuổi trong rừng, chắc chắn không thể qua mắt được kẻ đang kiểm soát mảnh đất này.

Bảy Sẹo sẽ đến.

Không phải là "có thể", mà là "chắc chắn". Vấn đề chỉ là khi nào và bằng cách nào.

Sự chờ đợi còn đáng sợ hơn cả chính cuộc đối đầu.

Nó giống như một loại tra tấn tinh thần, gặm nhấm sự can đảm của con người từng chút một. Mỗi cái bóng lướt qua khe cửa, mỗi tiếng sột soạt ngoài sân đều khiến tim cậu như ngừng đập.

Cậu đã hình dung ra hàng chục kịch bản khác nhau.

Một đám đông "Sói Trắng" mặt mày bặm trợn phá cửa xông vào. Một mũi tên tẩm độc bay vút qua cửa sổ. Hay đơn giản là một ngọn đuốc được ném lên mái lá, biến cả căn nhà và cậu thành một đống tro tàn.

Nhưng màn đêm trôi qua một cách yên tĩnh đến lạ thường.

Không có ai đến. Không có chuyện gì xảy ra.

Nó cho thấy sự tự tin của kẻ thù. Hắn không cần phải vội vàng. Hắn biết cậu đang ở đây, trong lòng bàn tay của hắn. Hắn có thể đến lấy mạng cậu bất cứ lúc nào hắn muốn. Hắn đang chơi trò mèo vờn chuột, muốn để cho nỗi sợ hãi tự nó bào mòn ý chí của cậu trước.

Khi những tia nắng yếu ớt đầu tiên của buổi bình minh len lỏi qua vách gỗ, Kiếp Nhàn mới nhận ra mình đã thức trắng cả đêm.

Cơ thể cậu rã rời, đôi mắt cay xè, nhưng đầu óc lại tỉnh táo một cách kỳ lạ. Cậu đã sống sót.

Cậu rón rén bước ra ngoài.

Làng Đá vào buổi sáng sớm vẫn mang một vẻ im lìm, ma quái.

Sương mù giăng giăng khắp các sườn đồi, bao bọc lấy những nóc nhà, khiến chúng trông như những hòn đảo nhỏ trôi nổi trên một biển mây trắng xóa. Không khí trong lành, mát lạnh, nhưng đối với Kiếp Nhàn, nó lại ẩn chứa một sự đe dọa vô hình.

Cậu cần nước và thức ăn. Cậu không thể cứ ru rú trong căn nhà này mãi được. Cậu phải ra ngoài, phải đối mặt với thế giới bên ngoài, dù nó có đáng sợ đến đâu.

Cậu khoác chiếc ba lô lên vai, dắt con dao găm vào thắt lưng, giấu kỹ dưới lớp áo.

Cậu đi về phía khu chợ làng, bước chân cố gắng giữ vẻ bình thản, nhưng đôi mắt thì không ngừng quét ngang liếc dọc, cảnh giác với mọi thứ xung quanh.

Bầu không khí trong làng hôm nay có gì đó rất khác.

Vẫn là sự im lặng, sự xa lánh, nhưng nó còn có thêm một thứ gì đó nữa. Một sự căng thẳng.

Những người dân làng mà cậu gặp trên đường, họ không chỉ lảng tránh cậu, mà còn nhìn cậu bằng một ánh mắt pha trộn giữa sợ hãi và... thương hại. Như thể họ đang nhìn một kẻ sắp chết.

Khi cậu đi ngang qua quán trà của ông chủ quán cau có hôm trước, cậu thấy có vài người đàn ông đang ngồi đó.

Không phải những ông già như hôm qua, mà là những thanh niên trai tráng, mặt mày lì lợm, cánh tay đầy những hình xăm rồng phượng. Họ ngồi vắt vẻo trên ghế, chân gác lên bàn, ánh mắt sắc như dao quét qua từng người dân đi qua.

Khi thấy Kiếp Nhàn, tất cả đều quay lại nhìn. Ánh mắt của chúng không giống như của dân làng. Nó không có sự sợ hãi. Nó chỉ có sự trịch thượng, tàn nhẫn và một vẻ thích thú như thể đang nhìn một con mồi.

Đó là "Bầy Sói Trắng". Kiếp Nhàn đoán vậy. Cậu cúi gằm mặt, rảo bước nhanh hơn, cảm nhận rõ những ánh mắt của chúng đang dán chặt vào lưng mình.

Cậu đến khu chợ, mua một ít đồ dùng cần thiết. Vẫn là sự im lặng đến bức bối. Không một ai dám nói chuyện với cậu. Họ bán hàng cho cậu một cách nhanh chóng, vội vã, như thể cậu là một thứ dịch bệnh cần phải tránh xa.

Khi cậu đang chuẩn bị quay về, một giọng nói trầm, khàn đột nhiên vang lên từ phía sau.

"Chàng trai trẻ, vội vàng đi đâu vậy?"

Kiếp Nhàn giật mình, quay người lại.

Một người đàn ông cao lớn, vạm vỡ đang đứng đó, chặn lối đi của cậu.

Hắn có lẽ đã ngoài bốn mươi, nước da ngăm đen, rắn rỏi. Hắn mặc một chiếc áo sơ mi lụa màu đen đắt tiền, không cài hai cúc trên cùng, để lộ ra lồng ngực vạm vỡ có xăm dòng chữ “Biết Bố Tao Là Ai Không?” và một sợi dây chuyền vàng to như sợi xích.

Nhưng thứ khiến người ta chú ý nhất là khuôn mặt của hắn. Một khuôn mặt góc cạnh, từng trải, và đặc biệt là một vết sẹo dài, trắng ởn, chạy từ đuôi mắt trái xuống gần khóe miệng. Vết sẹo co kéo một bên mặt, khiến cho nụ cười của hắn trông càng thêm phần dữ tợn và ma quái.

Kiếp Nhàn không cần phải hỏi cũng biết. Đây chính là Bảy Sẹo. Người mà anh vừa thấy trong đống ảnh cũ tối qua.

Hắn không đi một mình.

Đứng sau lưng hắn là hai tên đàn em, chính là những kẻ mà cậu đã thấy ở quán trà. Chúng đứng khoanh tay, nhìn cậu bằng ánh mắt thách thức.

Kiếp Nhàn cảm thấy máu trong người như đông cứng lại.

Cậu đã chuẩn bị tinh thần cho cuộc đối đầu này, nhưng khi nó thực sự xảy ra, cậu vẫn không tránh khỏi cảm giác sợ hãi. Hơi thở của cậu trở nên gấp gáp. Cậu vô thức đặt tay lên chuôi dao găm giấu trong áo.

Bảy Sẹo nhếch mép cười, một nụ cười không hề có chút thân thiện nào. Hắn liếc nhìn bàn tay của Kiếp Nhàn, rồi lại nhìn vào mắt cậu.

"Bình tĩnh nào, chàng trai. Ta không có ý xấu đâu. Ta chỉ muốn làm quen với người mới đến làng thôi." Hắn bước tới một bước, khoảng cách giữa hai người bị thu hẹp lại.

Kiếp Nhàn có thể ngửi thấy mùi nước hoa đắt tiền pha lẫn với mùi thuốc lá thoang thoảng từ người hắn. "Ta nghe nói, cậu là con trai của cô Phượng?"

Cái cách hắn gọi tên mẹ cậu, "cô Phượng", vừa có vẻ thân mật, lại vừa có chút gì đó mỉa mai, khiến Kiếp Nhàn cảm thấy khó chịu.

"Phải thì sao?" Cậu đáp, cố gắng giữ cho giọng nói không bị run rẩy.

"Không sao cả," Bảy Sẹo cười khà một tiếng. "Ta với mẹ cậu ngày xưa cũng có chút quen biết. Một người phụ nữ rất đặc biệt. Rất... mạnh mẽ."

Hắn nhấn mạnh hai từ cuối cùng, ánh mắt nhìn xoáy vào Kiếp Nhàn, như thể muốn nhìn thấu tâm can cậu. "Thật đáng tiếc cho một tài năng như vậy. Nghe nói cô ấy đã mất trong tù rồi. Thật là một cái kết không mấy tốt đẹp."

Mỗi lời nói của hắn đều như một mũi kim châm vào vết thương của Kiếp Nhàn.

Cậu nghiến chặt răng, không nói gì.

"Cậu trông rất giống mẹ," Bảy Sẹo nói tiếp, giọng nói đột nhiên trở nên trầm hơn, gần như thì thầm.

"Nhất là đôi mắt. Một đôi mắt không biết sợ là gì. Nhưng ta hy vọng, cậu không giống tính của mẹ cậu. Cái tính bướng bỉnh, không biết nghe lời. Cái tính đó... nguy hiểm lắm. Ở cái mảnh đất này, nó có thể giết chết người ta đấy."

Đây rồi. Một lời đe dọa. Không hề che giấu.

"Ông muốn gì?" Kiếp Nhàn hỏi thẳng.

"Ta không muốn gì cả," Bảy Sẹo lại cười, đưa tay lên vỗ nhẹ vào vai Kiếp Nhàn. Một cái vỗ vai rất nhẹ, nhưng lại mang theo một sức nặng vô hình.

"Ta chỉ muốn khuyên cậu một câu chân thành. Làng Đá này là một nơi yên bình. Người dân ở đây không thích bị làm phiền. Họ chỉ muốn làm ăn, sinh sống qua ngày. Cậu là người nơi khác đến, ta rất hoan nghênh. Nhưng đừng mang theo những rắc rối của thành phố về đây. Cậu hiểu ý ta chứ?"

"Tôi không mang theo rắc rối nào cả," Kiếp Nhàn đáp, gạt tay Bảy Sẹo ra khỏi vai mình. "Tôi chỉ về đây để tìm lại gốc gác của mình thôi."

Hành động của Kiếp Nhàn khiến nụ cười trên mặt Bảy Sẹo tắt ngấm. Hai tên đàn em phía sau lập tức tiến lên một bước, vẻ mặt đằng đằng sát khí. Nhưng Bảy Sẹo chỉ giơ tay lên, ra hiệu cho chúng dừng lại.

Hắn nhìn chằm chằm vào Kiếp Nhàn, ánh mắt lạnh như băng. "Gốc gác? Gốc gác của cậu không có ở đây đâu, chàng trai ạ. Nó đã bị chôn vùi từ rất lâu rồi. Cố gắng đào bới nó lên, cậu sẽ không tìm thấy gì ngoài rắc rối đâu."

Hắn ghé sát vào tai Kiếp Nhàn, giọng nói lạnh lẽo như tiếng rắn rít. "Cha cậu là một người không biết nghe lời. Và cậu biết kết cục của ông ta rồi đấy. Đừng đi vào vết xe đổ đó."

Nói rồi, hắn lùi lại một bước, nụ cười giả tạo lại hiện trên môi. "Thôi, không làm phiền cậu nữa. Cứ tự nhiên nhé. Nếu có cần gì giúp đỡ, đừng ngần ngại tìm đến ta. Ở cái làng này, không có chuyện gì mà Bảy Sẹo này không giải quyết được."

Hắn quay người, cùng hai tên đàn em thong thả bỏ đi, để lại Kiếp Nhàn đứng chôn chân giữa khu chợ. Những người dân xung quanh, nãy giờ vẫn giả vờ không quan tâm, giờ mới dám lén lút liếc nhìn cậu, ánh mắt đầy vẻ thương hại.

Kiếp Nhàn đứng đó, cả người run lên vì giận dữ và sợ hãi.

Hắn biết. Bảy Sẹo biết tất cả. Hắn biết cậu về đây để làm gì. Và hắn vừa mới thừa nhận, một cách gián tiếp, rằng hắn chính là kẻ đứng sau cái chết của cha cậu.

Cuộc đối đầu vừa rồi chỉ là một màn dạo đầu. Một lời cảnh cáo.

Hắn muốn cho cậu thấy quyền lực của hắn, muốn cho cậu biết rằng, ở đây, hắn chính là vua.

Kiếp Nhàn quay người, bước nhanh về phía căn nhà hoang.

Cậu không còn tâm trí nào để ý đến những người xung quanh nữa. Trong đầu cậu chỉ vang vọng lời nói của Bảy Sẹo.

Cậu phải làm gì đây? Hắn đã biết mục đích của cậu.

Hắn sẽ không để cho cậu có cơ hội điều tra nữa. Hắn sẽ ra tay. Rất sớm thôi.

Khi về đến gần căn nhà, một mùi hôi thối nồng nặc đột nhiên xộc vào mũi cậu. Một mùi tanh tưởi của máu và thịt rữa. Cậu nhíu mày, bước nhanh hơn.

Và rồi, cậu đứng sững lại trước cổng nhà, cả người lạnh toát.

Trên cánh cổng gỗ mục nát, nơi cậu đã phải vất vả lắm mới mở được, có một thứ gì đó đang bị treo lủng lẳng.

Đó là một con chó. Một con chó mực to lớn.

Nó đã chết. Cả người nó bê bết máu.

Bụng nó bị rạch một đường dài, toàn bộ nội tạng lòi cả ra ngoài, ruồi nhặng đang vo ve bâu kín.

Cổ nó bị thắt bằng một sợi dây thừng, và nó bị treo lên xà ngang của cổng, đung đưa qua lại trong gió, như một quả lắc của tử thần.

Dưới chân con chó, máu vẫn còn đang nhỏ giọt xuống đất, tạo thành một vũng nhỏ màu đỏ thẫm.

Đây chính là lời cảnh cáo thứ hai, là một thông điệp. Không chỉ dành cho cậu, mà còn dành cho cả Làng Đá.

"Đây là kết cục của những kẻ không biết nghe lời."

"Đây là kết cục của những kẻ dám chứa chấp con của con Phượng."

Kiếp Nhàn đứng đó, nhìn chằm chằm vào cái xác con chó.

Dạ dày cậu lộn lên, nhưng cậu không nôn. Cơn sợ hãi ban đầu nhanh chóng bị thay thế bởi một cơn thịnh nộ điên cuồng, một cơn thịnh nộ mà cậu chưa từng cảm thấy trong đời.

Hắn không chỉ đe dọa cậu.

Hắn đang sỉ nhục cậu. Hắn đang sỉ nhục ký ức của cha mẹ cậu. Hắn đang biến cậu thành một thứ dịch bệnh, một điềm gở mà tất cả mọi người phải xa lánh.

Cậu không còn sợ hãi nữa.

Cậu chỉ còn lại sự căm hận. Một sự căm hận lạnh lẽo, sâu sắc, đã ăn sâu vào tận xương tủy.

Cậu từ từ bước tới, không hề tỏ ra ghê tởm.

Cậu dùng con dao găm của mẹ, cắt đứt sợi dây thừng. Cái xác con chó rơi bịch xuống đất. Cậu kéo nó vào trong sân. Cậu sẽ chôn cất nó đàng hoàng.

Sau đó, cậu lấy một xô nước, dội sạch vũng máu trước cổng.

Cậu chà rửa từng vết máu một, cho đến khi không còn lại một dấu vết nào.

"Mày muốn dọa tao sao, Bảy Sẹo?" Cậu thì thầm với chính mình, ánh mắt rực lửa.

"Mày đã nhầm rồi. Mày không giết được nỗi sợ trong tao đâu. Mày chỉ vừa mới đánh thức con quỷ trong người tao dậy thôi."

back top