Cơn giận dữ và nỗi sợ hãi hòa quyện vào nhau, biến thành một liều thuốc kích thích cực mạnh, bơm thẳng vào huyết quản của Kiếp Nhàn.
Cậu quên đi mệt mỏi, quên đi đau đớn, quên đi tất cả mọi thứ, trong đầu chỉ còn lại một mục tiêu duy nhất: phải bắt được bóng đen phía trước.
Cậu vung thanh gỗ nặng trịch, lao vào màn đêm của khu rừng như một con thú bị thương đang điên cuồng truy đuổi kẻ đã đả thương mình.
Khu rừng vào ban đêm là một mê cung chết chóc.
Rễ cây trồi lên khỏi mặt đất như những con rắn khổng lồ, sẵn sàng ngáng chân bất cứ kẻ nào sơ hở. Dây leo chằng chịt giăng ngang lối đi như những cái bẫy vô hình. Ánh trăng yếu ớt bị những tán lá dày đặc cắt vụn ra, tạo thành những cái bóng kỳ dị, nhảy múa trên mặt đất, khiến người ta không thể phân biệt được đâu là đường, đâu là vực.
Bóng đen phía trước di chuyển cực kỳ nhanh nhẹn và linh hoạt.
Người đó luồn lách qua những thân cây, nhảy qua những gốc cây mục một cách dễ dàng, như thể đã quá quen thuộc với địa hình nơi đây. Ngược lại, Kiếp Nhàn giống như một con trâu mộng đang lạc lối.
Cậu chỉ biết dùng sức mạnh hoang dại của mình, vung thanh gỗ đập gãy những cành cây cản đường, dẫm nát những bụi rậm, lao thẳng về phía trước. Hơi thở cậu trở nên hổn hển, lồng ngực đau rát như bị lửa đốt. Mỗi bước chạy, cành cây quất vào mặt, vào tay cậu rát bỏng, nhưng cậu không hề cảm thấy đau.
Cuộc rượt đuổi kéo dài không biết bao lâu. Kiếp Nhàn đã gần như kiệt sức. Đôi chân cậu nặng như đeo đá, tốc độ chậm dần. Bóng đen phía trước cũng dường như đã thấm mệt, khoảng cách giữa hai người không còn bị kéo dãn ra nữa.
Họ lao ra khỏi khu rừng rậm và đến một khoảng đất trống hơn, một sườn đồi thoai thoải đầy những tảng đá mồ côi. Ánh trăng ở đây sáng hơn một chút, đủ để Kiếp Nhàn nhìn rõ bóng người phía trước. Đúng như cậu đã thấy, người đó có vóc dáng khá mảnh khảnh.
Có lẽ vì đã thấm mệt và mất cảnh giác khi ra khỏi địa hình quen thuộc, bóng đen đó đột nhiên vấp phải một tảng đá ngầm và ngã sõng soài trên mặt đất.
Đây rồi! Thời cơ của cậu đã đến!
Kiếp Nhàn gầm lên một tiếng, dồn hết chút sức lực cuối cùng, lao đến như một mũi tên. Cậu giơ cao thanh gỗ, sẵn sàng giáng xuống một đòn kết liễu.
Bóng đen vội vàng chống tay ngồi dậy, quay người lại.
Và Kiếp Nhàn sững lại. Cả cơ thể cậu như đông cứng giữa không trung, thanh gỗ nặng trịch dừng lại chỉ cách mục tiêu vài centimet.
Dưới ánh trăng bàng bạc, khuôn mặt của kẻ theo dõi hiện ra rõ mồn một. Đó không phải là một tên sát thủ mặt mày bặm trợn.
Đó là một cô gái.
Cô ta có lẽ chỉ trạc tuổi cậu, hoặc trẻ hơn một chút. Mái tóc đen dài buộc cao gọn gàng, vài lọn tóc mai bết lại vì mồ hôi dính trên vầng trán cao.
Cô mặc một bộ quần áo đã sờn cũ, nhưng rất gọn gàng.
Điều khiến Kiếp Nhàn ấn tượng nhất là đôi mắt của cô gái. Một đôi mắt to, đen láy, và trong veo. Nhưng trong đôi mắt đó không hề có sự sợ hãi. Ngược lại, nó ánh lên một vẻ quật cường, bất cần, và một sự căm ghét không hề che giấu, đang nhìn xoáy vào cậu.
"Đánh đi!" Cô gái cất tiếng, giọng nói trong trẻo nhưng đầy thách thức. "Nếu mày là đàn ông thì đánh đi!"
Kiếp Nhàn vẫn đứng chết lặng, thanh gỗ trên tay bỗng trở nên nặng nề một cách kỳ lạ. Cơn giận dữ và sự điên cuồng trong cậu nguội đi nhanh chóng, thay vào đó là sự ngỡ ngàng và bối rối.
"Cô... cô là ai?" Cậu lắp bắp, giọng khàn đi. "Tại sao lại theo dõi tôi?"
Cô gái nhếch mép cười, một nụ cười khinh bỉ. "Tao không theo dõi mày. Tao theo dõi con của con Phượng. Tao muốn xem thử, một nghiệt chủng như mày quay về đây để làm gì."
Hai từ "nghiệt chủng" như một nhát dao đâm thẳng vào tim Kiếp Nhàn.
Cậu nghiến chặt răng, sự tức giận lại bùng lên. "Cô nói cái gì?"
"Tao nói sai à?" Cô gái từ từ đứng dậy, phủi bụi đất trên quần áo. Dù vừa mới ngã, nhưng tư thế của cô vẫn rất vững vàng.
"Mẹ mày là một con quỷ. Cả cái làng này đều biết điều đó. Bà ta đã mang đến tai ương cho mảnh đất này. Bây giờ mày lại mò về đây. Chắc chắn không có gì tốt đẹp."
"Cô không biết gì thì đừng có nói bừa!" Kiếp Nhàn gầm lên, vung thanh gỗ chỉ vào mặt cô gái. "Mẹ tôi... bà ấy..."
Cậu chợt im bặt. Cậu định nói gì? Rằng mẹ cậu không phải là người như vậy? Nhưng chính cậu, trong suốt mười mấy năm qua, cũng đã luôn tin vào điều đó. Cậu không có gì để bào chữa cho bà cả.
Thấy Kiếp Nhàn im lặng, cô gái càng được nước lấn tới.
"Sao không nói nữa đi? Mày về đây để làm gì? Để giống như mẹ mày, khuấy đảo cái làng này lên một lần nữa? Hay mày cũng là người của Bảy Sẹo, về đây để diễn một vở kịch?"
"Bảy Sẹo?" Kiếp Nhàn sững lại khi nghe thấy cái tên đó. "Cô cũng biết Bảy Sẹo?"
Lần này, đến lượt cô gái ngạc nhiên. "Mày không phải người của hắn?"
"Tôi về đây để giết hắn!" Kiếp Nhàn nghiến răng nói, từng chữ thốt ra đều chứa đầy căm hận. "Hắn đã giết cha tôi!"
Không khí giữa hai người đột nhiên thay đổi. Sự thù địch trong mắt cô gái giảm đi một chút, thay vào đó là sự dò xét và nghi hoặc.
"Bảy Sẹo... giết cha mày?"
"Tôi nghĩ vậy" Kiếp Nhàn nói, nỗi đau lại trào lên trong lồng ngực.
"Ông ấy đã bị giết ở thành phố. Và trước khi chết, ông ấy đã để lại một lời nhắn, nói rằng sự thật nằm ở ngọn đồi phía sau làng này."
Cô gái im lặng, nhìn chằm chằm vào Kiếp Nhàn. Ánh trăng chiếu lên khuôn mặt cô, khiến nó trông xanh xao và có vẻ gì đó đau khổ.
"Anh trai tôi," cô đột nhiên lên tiếng, giọng nói không còn vẻ thách thức nữa mà trở nên xa xăm, buồn bã. "Anh ấy cũng đã mất tích. Gần một năm rồi."
Kiếp Nhàn ngạc nhiên. "Mất tích?"
"Ừ," cô gái gật đầu, đôi mắt nhìn về phía ngọn đồi mờ ảo trong đêm.
"Anh ấy là người duy nhất trong làng này không sợ Bảy Sẹo. Anh ấy đã nhiều lần cãi lại hắn, không cho hắn và đám lâu la của hắn tự tiện chiếm đất của dân làng. Rồi một đêm, anh ấy nói là có việc phải lên đồi. Và rồi không bao giờ quay trở về nữa."
Cô quay lại nhìn Kiếp Nhàn, trong đôi mắt trong veo đó giờ đây ánh lên một ngọn lửa căm hờn không kém gì cậu.
"Tôi đã báo công an huyện. Nhưng họ chỉ đến hỏi qua loa rồi kết luận là anh ấy tự ý bỏ nhà đi. Nhưng tôi biết. Tôi biết là Bảy Sẹo đã làm. Hắn đã giết anh trai tôi và chôn xác ở trên ngọn đồi đó."
Một sự im lặng bao trùm lấy hai người. Họ đứng đó, hai con người xa lạ, hai số phận khác nhau, nhưng lại có chung một kẻ thù, chung một nỗi đau mất người thân, và chung một ngọn lửa thù hận đang bùng cháy.
Bức tường thù địch giữa họ dường như đã sụp đổ, thay vào đó là một sự đồng cảm ngầm.
"Vậy nên," Kiếp Nhàn nói, giọng đã bình tĩnh hơn. "Cô theo dõi tôi, vì cô nghĩ tôi cũng giống như mẹ tôi, hoặc là người của Bảy Sẹo?"
"Đúng vậy," cô gái thừa nhận. "Sự xuất hiện của anh quá đột ngột. Tôi phải đề phòng."
"Tôi hiểu," Kiếp Nhàn thở dài, hạ thanh gỗ xuống. "Tôi tên là Kiếp Nhàn."
"Tôi là Lan," cô gái đáp.
"Vậy... trong suốt một năm qua, cô đã tự mình điều tra?" Kiếp Nhàn hỏi, có chút khâm phục.
Lan gật đầu. "Tôi đã nhiều lần bí mật trèo lên ngọn đồi đó vào ban đêm. Nhưng tôi không tìm thấy gì cả. Nó được canh gác rất cẩn mật. Đám 'Sói Trắng' của Bảy Sẹo đi tuần tra liên tục. Tôi chỉ có thể quan sát từ xa."
"Sói Trắng?"
"Đó là tên băng nhóm của hắn," Lan giải thích. "Đó là một lũ côn đồ hung hãn, sẵn sàng làm bất cứ điều gì vì tiền. Cả cái làng này, không một ai dám chống lại chúng."
Kiếp Nhàn im lặng. Cậu bắt đầu hiểu ra mức độ nguy hiểm của kẻ thù mà mình đang đối mặt. Không chỉ là một tên giang hồ đơn độc. Hắn có cả một băng nhóm, một đội quân riêng.
"Anh đã tìm thấy gì trong căn nhà đó?" Lan đột nhiên hỏi, ánh mắt nhìn về phía ngôi nhà hoang. "Tôi đã thấy anh di chuyển chiếc giường và đi xuống một cái hầm. Anh đã tìm thấy gì của mẹ anh để lại?"
Kiếp Nhàn do dự. Cậu có nên tin cô gái này không? Cậu chỉ vừa mới gặp cô.
Nhưng nhìn vào đôi mắt thẳng thắn và quật cường của Lan, cậu có một cảm giác rằng mình có thể tin được. Hơn nữa, cậu đang hoàn toàn đơn độc. Có thêm một đồng minh, dù chỉ là tạm thời, cũng tốt hơn là không có gì.
"Một con dao găm, vài tấm ảnh, và một cuốn nhật ký ghi mấy kí tự lạ," Kiếp Nhàn thành thật trả lời.
Ánh mắt của Lan sáng lên. "Nhật ký? Có thể nó sẽ tiết lộ bí mật về ngọn đồi."
"Có thể," Kiếp Nhàn gật đầu. "Nhưng tôi không biết làm cách nào để giải mã nó."
"Vậy thì chúng ta phải tìm cách," Lan nói, giọng đầy quyết tâm. "Hai cái đầu lúc nào cũng tốt hơn một."
Kiếp Nhàn nhìn Lan, một cô gái có vẻ ngoài mảnh khảnh nhưng lại ẩn chứa một sức mạnh và ý chí phi thường. Lần đầu tiên kể từ khi đặt chân đến đây, cậu không còn cảm thấy cô độc nữa.
"Nhưng chúng ta phải cẩn thận," Lan nói tiếp, giọng nghiêm túc trở lại. "
Hành động của anh tối nay chắc chắn đã bị phát hiện rồi. Tiếng động anh gây ra khi phá khóa và tìm kiếm trong hầm, cả cái làng này đều có thể nghe thấy. Bảy Sẹo sẽ không bỏ qua đâu. Hắn sẽ sớm tìm đến anh thôi."
Lời cảnh báo của Lan khiến Kiếp Nhàn rùng mình. Cậu đã quá liều lĩnh. Cơn giận dữ đã khiến cậu mất đi sự cẩn trọng cần thiết.
"Chúng ta nên quay về," Lan nói. "Ở đây không an toàn."
Họ cùng nhau quay trở lại con đường mòn. Cuộc rượt đuổi lúc trước đã biến thành một sự đồng hành.
Không ai nói với ai lời nào, nhưng cả hai đều hiểu rằng, một mối liên kết vô hình vừa được hình thành giữa họ, một liên minh được tạo nên từ nỗi đau và sự căm hận.
Khi về đến gần bìa làng, Lan dừng lại. "Nhà tôi ở phía bên kia. Từ giờ, chúng ta sẽ liên lạc với nhau. Nhưng phải thật bí mật. Đừng để bất cứ ai biết chúng ta quen nhau."
Kiếp Nhàn gật đầu.
"Hãy cẩn thận," Lan nói một câu cuối cùng, rồi nhanh chóng biến mất vào một con đường nhỏ khác.
Kiếp Nhàn đứng đó một mình, nhìn theo bóng Lan cho đến khi cô khuất hẳn.
Cậu quay trở về căn nhà của ông bà ngoại, lòng đầy những cảm xúc hỗn độn. Cậu vừa trải qua một đêm dài đầy biến động: tìm ra bí mật của mẹ, bị theo dõi, rượt đuổi, và cuối cùng là tìm thấy một người đồng đội không ngờ tới.
Cậu bước vào nhà, đóng chặt cánh cửa lại. Cậu ngồi xuống bên cạnh chiếc rương gỗ, bàn tay vô thức nắm chặt chuôi dao găm ở thắt lưng.
Lời cảnh báo của Lan vẫn còn văng vẳng bên tai.
"Hắn sẽ sớm tìm đến anh thôi."