Phía Sau Ngọn Đồi

Kỷ Vật

Bóng tối trong căn hầm đặc quánh như mực tàu, và sự im lặng nặng nề đến mức Kiếp Nhàn có thể nghe thấy tiếng máu đang dồn dập trong màng nhĩ của mình.

Ánh sáng yếu ớt từ chiếc điện thoại chiếu vào chiếc rương gỗ, khiến những đường vân gỗ và các thanh nẹp đồng ngả màu xanh rêu hiện lên một cách ma mị.

Cậu ngồi đó, bên cạnh di vật cuối cùng của mẹ, một chiếc hộp chứa đựng cả quá khứ mà cậu chưa từng biết đến. Nỗi sợ hãi và sự tò mò giằng xé trong tâm trí cậu, tạo thành một cơn lốc xoáy hỗn loạn.

Bàn tay cậu run run chạm vào chiếc ổ khóa bằng đồng. Nó to và chắc chắn, được chế tác một cách tinh xảo, không giống như những chiếc ổ khóa thông thường.

Trên bề mặt của nó có khắc một hình ảnh nhỏ, một con bướm đêm với đôi cánh đang dang rộng. Hình ảnh đó vừa đẹp đẽ lại vừa toát ra một vẻ gì đó chết chóc.

Cậu thử dùng tay kéo mạnh, nhưng chiếc khóa không hề nhúc nhích.

Kiếp Nhàn không có chìa khóa. Cậu biết rằng mình sẽ không bao giờ có.

Cậu chỉ còn một cách duy nhất: phá nó ra.

Cậu rút con dao gọt hoa quả từ trong ba lô. Lưỡi dao mỏng manh và yếu ớt so với chiếc ổ khóa kiên cố.

Cậu cố gắng lách mũi dao vào khe hở của ổ khóa, nạy mạnh.

Một tiếng "keng" chói tai vang lên trong không gian tĩnh mịch của căn hầm.

Mũi dao của cậu bị gãy, văng ra và rơi xuống nền đất ẩm. Chiếc ổ khóa vẫn trơ ra, không một vết xước.

Cơn giận dữ và bất lực bùng lên. Cậu nhìn quanh căn hầm, tìm kiếm một thứ gì đó có thể dùng làm vũ khí. Ánh mắt cậu dừng lại ở một viên đá tảng nằm ở góc hầm, có lẽ đã rơi ra từ bức tường đá.

Viên đá khá to và nặng, có những cạnh sắc. Cậu lết đến, dùng cả hai tay khó khăn lắm mới nhấc được nó lên.

Cậu quay trở lại bên chiếc rương, nghiến chặt răng, dồn hết sức bình sinh, giáng mạnh viên đá xuống chiếc ổ khóa.

"RẦM!"

Một tiếng động vang dội, khô khốc và tàn bạo, phá tan sự im lặng của căn hầm. Tiếng động đó dội vào vách đá, tạo thành những tiếng vọng ghê rợn, như thể có hàng chục người đang cùng lúc đập phá ở dưới lòng đất. Bụi đất từ trần hầm rơi xuống lả tả.

Kiếp Nhàn thở hổn hển, nhìn vào kết quả. Chiếc ổ khóa bằng đồng bị móp đi một chút, nhưng vẫn còn nguyên vẹn. Ngược lại, một góc của chiếc rương gỗ bị nứt ra vì lực tác động quá mạnh.

Cậu gầm lên một tiếng trong cổ họng, một tiếng gầm của sự uất hận.

Cậu lại nhấc viên đá lên, giáng xuống một lần nữa, rồi một lần nữa. Mỗi cú đập là một lần cậu trút hết sự căm phẫn, nỗi đau mất cha, sự tủi nhục của cuộc đời mình vào đó.

Căn hầm rung chuyển bởi những tiếng động chát chúa.

Sau gần chục cú đập, khi cơ thể cậu đã rã rời, mồ hôi ướt đẫm, chiếc ổ khóa cuối cùng cũng bị biến dạng. Vòng khóa bật ra khỏi thân khóa, để lộ ra một khe hở.

Thành công rồi!

Kiếp Nhàn vứt viên đá sang một bên, hai tay run rẩy vì kiệt sức. Cậu dùng con dao đã gãy mũi, nạy mạnh vào khe hở.

Với một tiếng "rắc" cuối cùng, chiếc ổ khóa bung ra hoàn toàn và rơi xuống đất.

Cậu ngồi đó, thở dốc, nhìn chiếc rương giờ đã không còn được bảo vệ.

Cậu từ từ mở nắp rương.

Bên trong không có vàng bạc châu báu, cũng không có những thứ vũ khí ghê gớm.

Thứ đầu tiên cậu nhìn thấy là một lớp vải lụa màu đỏ thẫm, đã cũ nhưng vẫn còn giữ được vẻ mềm mại. Cậu nhẹ nhàng lật lớp vải lụa sang một bên.

Một mùi hương thoang thoảng, một mùi hương rất lạ, vừa giống mùi của những cuốn sách cũ, vừa giống mùi của một loại nước hoa dành cho phụ nữ đã phai đi theo năm tháng, lại vừa có mùi tanh nồng rất nhẹ của kim loại, xộc vào mũi cậu.

Dưới lớp vải lụa, có ba thứ được đặt ngay ngắn.

Thứ nhất, là một con dao găm.

Nó không giống bất kỳ con dao nào mà Kiếp Nhàn từng thấy. Vỏ dao được làm bằng da cá sấu màu đen, được khâu bằng những đường chỉ đỏ một cách tỉ mỉ. Chuôi dao được làm bằng sừng, chạm khắc hình một con bướm đêm y hệt như hình trên ổ khóa. Cậu rút con dao ra khỏi vỏ. Lưỡi dao bằng thép đen, sắc lẹm, ánh lên một vẻ lạnh lẽo chết người dưới ánh đèn pin. Dù đã bị chôn vùi dưới lòng đất hàng chục năm, nhưng lưỡi dao không hề có một vết gỉ sét nào.

Đây là một thứ vũ khí được tạo ra để giết người, và nó đã được bảo quản một cách hoàn hảo.

Thứ hai, là một chồng ảnh đen trắng đã ố vàng. Kiếp Nhàn run run cầm tấm ảnh trên cùng lên.

Tim cậu như ngừng đập. Tấm ảnh thứ nhất có ghi chữ Huyết Ảnh, bên trong ảnh là một người phụ nữ trẻ, vô cùng xinh đẹp, với mái tóc dài đen nhánh và đôi mắt sắc như dao. Bà mặc một bộ đồ đen bó sát, tay cầm chính con dao găm mà cậu đang giữ. Bà đứng giữa một nhóm những người đàn ông mặt mày bặm trợn, nhưng khí chất của bà hoàn toàn lấn át tất cả. Bà đứng đó, kiêu hãnh và đầy quyền lực như một nữ hoàng.

Đó là mẹ cậu.

Một người mẹ mà cậu chưa từng biết đến. Không phải người đàn bà say xỉn, điên loạn trong ký ức của cậu. Đây là một con người hoàn toàn khác. Một nữ quỷ xinh đẹp và chết chóc.

Cậu lật xem những tấm ảnh tiếp theo.

Mẹ cậu đứng cạnh những người đàn ông khác nhau, tất cả đều toát ra vẻ giang hồ, nguy hiểm. Có một tấm ảnh khiến cậu chú ý. Mẹ cậu đứng cạnh một người đàn ông trẻ, khuôn mặt có một vết sẹo dài vắt qua mắt trái. Người đàn ông đó đang nhìn mẹ cậu bằng một ánh mắt vừa kính sợ, vừa ngưỡng mộ, lại vừa có một chút gì đó khác lạ, một sự chiếm hữu không thể che giấu.

Trong bức ảnh này có 2 mũi tên được vẽ ra từ ảnh.

Mũi tên thứ nhất chỉ ra từ mẹ cậu và nó được viết là Hồng Ảnh. Mũi tên thứ hai chỉ ra từ người đàn ông và nó được viết là Bảy Sẹo.

Thì ra, hắn là Bảy Sẹo, cũng là người đã từng là một kẻ dưới trướng của mẹ cậu.

Và thứ cuối cùng, nằm dưới đáy rương, là một cuốn sổ tay nhỏ, bìa da màu đen đã sờn cũ.

Cậu mở cuốn sổ ra. Bên trong là những dòng chữ viết tay nắn nót, nhưng lại được viết bằng một thứ ký hiệu kỳ lạ mà cậu không thể hiểu được. Những ký hiệu đó trông giống như những con bọ, những hình vẽ nguệch ngoạc, được sắp xếp theo một trật tự bí ẩn. Đây là một cuốn nhật ký được mã hóa.

Kiếp Nhàn ngồi bệt xuống sàn hầm, đầu óc quay cuồng.

Con dao găm. Những tấm ảnh. Và cuốn nhật ký mật. Đây chính là di sản mà mẹ cậu để lại. Một di sản đẫm máu và đầy rẫy những bí mật.

Mẹ cậu có tên khác là Hồng Ảnh, rõ ràng không phải là một người đàn bà tầm thường. Bà là một nhân vật quan trọng trong thế giới ngầm, một bà trùm, một thủ lĩnh. Và Bảy Sẹo, kẻ đang kiểm soát cả Làng Đá này, đã từng là đàn em của bà.

Vậy chuyện gì đã xảy ra? Tại sao một bà trùm lừng lẫy như vậy lại từ bỏ tất cả, trốn về thành phố, kết hôn với một thầy giáo nghèo và sống một cuộc đời tha hóa, bạo lực?

Tại sao Bảy Sẹo từ một tên đàn em lại trở thành ông trùm của mảnh đất này?

Và quan trọng nhất, bí mật gì trong cuốn nhật ký này lại kinh khủng đến mức khiến cha cậu phải chết, và khiến cả một ngôi làng phải sống trong sợ hãi?

Những câu hỏi cứ xoáy trong đầu cậu, nhưng không có lời giải đáp. Cậu biết rằng, để tìm ra sự thật, cậu phải giải mã được cuốn nhật ký này.

Nhưng làm thế nào?

Cậu cẩn thận cất lại mọi thứ vào trong rương, trừ con dao găm. Cậu dắt con dao vào thắt lưng, giấu dưới lớp áo. Hơi lạnh từ lưỡi dao truyền qua lớp vải, khiến cậu rùng mình, nhưng đồng thời cũng mang lại cho cậu một cảm giác an toàn kỳ lạ. Cảm giác như có một phần của mẹ đang ở bên cạnh, bảo vệ cậu.

Cậu quyết định không ở lại căn hầm này nữa. Nó quá ngột ngạt và nguy hiểm. Cậu phải quay lên trên.

Cậu khó khăn lắm mới đẩy được chiếc rương lên khỏi miệng hầm. Nó nặng hơn cậu tưởng rất nhiều. Sau khi đã đưa được chiếc rương lên nhà trên, cậu lại vất vả đẩy chiếc giường về vị trí cũ, che lấp đi cánh cửa hầm.

Trời đã tối hẳn.

Ánh trăng mờ ảo len qua những khe hở trên vách, tạo thành những vệt sáng nhờ nhờ trong căn nhà. Kiếp Nhàn ngồi bên cạnh chiếc rương, lòng đầy ngổn ngang.

Đúng lúc đó, một tiếng động nhỏ vang lên từ bên ngoài.

Một tiếng "cạch" rất nhẹ, như thể có ai đó vừa giẫm phải một cành cây khô.

Kiếp Nhàn giật bắn mình. Tim cậu đập thình thịch.

Cậu vội vàng thổi tắt ngọn nến duy nhất đang cháy leo lét trên bàn, khiến cả căn phòng chìm vào bóng tối.

Cậu nín thở, lắng nghe.

Sự im lặng bao trùm. Có lẽ cậu đã nghe nhầm.

Nhưng rồi, một tiếng sột soạt khác lại vang lên, lần này gần hơn, ngay sát vách nhà. Cậu chắc chắn có người ở bên ngoài.

Kẻ theo dõi cậu từ lúc chiều. Hắn đã quyết định hành động.

Một nỗi sợ hãi tột độ xâm chiếm lấy Kiếp Nhàn. Cậu chỉ có một mình, trong một căn nhà hoang, với một con dao găm. Còn bên ngoài, có thể là một tên sát thủ, hoặc cả một đám người của Bảy Sẹo.

Cậu lùi dần về phía góc phòng tối nhất, tay nắm chặt chuôi dao. Mồ hôi lạnh túa ra trên trán. Cậu có thể nghe thấy tiếng tim mình đập như trống trận.

Cậu phải làm gì đây? Trốn chạy? Hay là chiến đấu?

Cậu nhìn về phía chiếc rương, nơi chứa đựng bí mật về cuộc đời của mẹ, và cũng là nguyên nhân cái chết của cha.

Không. Cậu không thể trốn chạy. Cậu đã đi đến đây rồi.

Cậu không thể chạy một cách hèn nhát như vậy.

Một sự liều lĩnh điên cuồng bùng lên trong tâm trí cậu.

Nếu phải chết, cậu cũng sẽ kéo theo kẻ thù của mình. Dòng máu của mẹ, dòng máu của Hồng Ảnh, dường như đang sôi lên trong huyết quản cậu.

Cậu sẽ không trốn nữa. Cậu hít một hơi thật sâu, từ từ đứng dậy. Cậu nhặt lấy thanh gỗ nặng trịch mà cậu đã dùng để bẩy chiếc giường. Cậu cầm nó bằng cả hai tay, giống như một cây trường côn.

Cậu rón rén bước về phía cánh cửa.

Cậu áp tai vào cửa, cố gắng lắng nghe. Không một tiếng động. 

Bất thình lình, cậu dùng hết sức, đạp tung cánh cửa và lao ra ngoài, miệng gầm lên một tiếng gầm phi nhân tính, một tiếng gầm của một con thú bị dồn vào đường cùng.

"RA ĐÂY!"

Dưới ánh trăng mờ ảo, cậu thấy một bóng đen giật mình, đang nấp sau một bụi cây lớn.

Bóng đen đó không hề to lớn, hung tợn như cậu tưởng. Ngược lại, nó khá mảnh khảnh và nhanh nhẹn.

Khi thấy bị phát hiện, bóng đen đó lập tức quay người, lao về phía bìa rừng.

Cơn giận dữ lấn át mọi sự sợ hãi.

Kiếp Nhàn không suy nghĩ gì nữa, vung thanh gỗ và lao theo.

Cậu phải bắt được kẻ đó. Cậu phải biết hắn là ai.

back top