Phía Sau Ngọn Đồi

Căn nhà hoang

Lời nói của Lão Tư như một chiếc chìa khóa, mở ra một cánh cửa mới trong tâm trí Kiếp Nhàn.

"Câu trả lời nằm ngay dưới chân cậu thôi."

Câu nói đó cứ lặp đi lặp lại, ám ảnh cậu, gieo vào lòng cậu một sự hy vọng mong manh nhưng cũng đầy hiểm nguy.

Cậu đứng giữa căn nhà hoang, nơi mùi ẩm mốc và bụi bặm của hàng chục năm bị lãng quên quyện vào nhau, tạo thành một thứ không khí đặc quánh, ngột ngạt.

Ánh nắng ban trưa xuyên qua những lỗ thủng trên mái lá, vẽ những vệt sáng run rẩy xuống sàn nhà bằng đất nện, khiến cho hàng triệu hạt bụi li ti nhảy múa như những con thiêu thân vô định.

Căn nhà im lìm, nhưng đối với Kiếp Nhàn, nó không còn là một cái vỏ rỗng nữa. Nó là một sinh vật đang ngủ say, một nhân chứng câm lặng của quá khứ, và trong lòng nó đang cất giấu một bí mật.

Cậu bắt đầu cuộc tìm kiếm.

Đôi mắt cậu quét khắp sàn nhà.

Nó có vẻ hoàn toàn bình thường, một lớp đất nện cứng, bị thời gian bào mòn đến mức chai lì, nứt nẻ ở vài chỗ.

Cậu đi đi lại lại, dùng gót chân dậm mạnh xuống từng tấc đất, cố gắng lắng nghe một âm thanh khác lạ, một tiếng động rỗng tuếch có thể tiết lộ một khoảng không bên dưới.

Nhưng đáp lại cậu chỉ là những tiếng "bịch, bịch" khô khốc, đặc quánh.

Cậu quỳ xuống, dùng những ngón tay gầy guộc của mình cào lớp bụi dày trên mặt đất, tìm kiếm một đường viền, một khe hở, một dấu hiệu của một cánh cửa hầm được ngụy trang.

Bụi bay lên mù mịt, chui vào mũi, vào mắt, khiến cậu ho sặc sụa, nước mắt giàn giụa.

Cậu cào đến khi mười đầu ngón tay bỏng rát, móng tay dính đầy đất đen, nhưng vẫn không tìm thấy gì.

Sự thất vọng bắt đầu len lỏi vào tâm trí.

Có lẽ Lão Tư chỉ nói bừa. Có lẽ ông ta chỉ muốn tống khứ cậu đi bằng một lời chỉ dẫn vu vơ để tự bảo vệ mình.

Ý nghĩ đó khiến lồng ngực cậu nhói lên. Cậu đã đặt tất cả hy vọng cuối cùng của mình vào lời nói của ông lão.

Nếu đó cũng là một lời nói dối, thì cậu thật sự không biết phải làm gì nữa.

Nhưng cậu không cho phép mình bỏ cuộc.

Cậu nhớ lại ánh mắt của Lão Tư, một ánh mắt chứa đựng sự sợ hãi, nhưng cũng có cả sự chân thành và day dứt. Ông ta không nói dối. Chắc chắn là có điều gì đó ở đây.

Cậu chuyển hướng tìm kiếm.

Cậu bắt đầu kiểm tra các chân tường, nơi sàn đất tiếp giáp với vách gỗ. Cậu gõ vào từng tấm ván, lắng nghe âm thanh. Cậu lật tung mọi thứ có thể lật.

Chiếc chõng tre ọp ẹp được kéo ra, để lại một khoảng trống đầy mạng nhện. Chiếc rương gỗ cũ kỹ bị cạy tung nắp, bên trong chỉ có vài bộ quần áo cũ đã bị chuột gặm nát.

Thời gian trôi đi.

Mặt trời dần ngả về phía tây, những vệt nắng trong nhà cũng dần thay đổi vị trí, dài ra và yếu ớt hơn.

Mồ hôi túa ra ướt đẫm lưng áo Kiếp Nhàn. Cơn đói bắt đầu cồn cào trong bụng. Sự kiệt sức về thể chất và sự căng thẳng về tinh thần khiến đầu óc cậu quay cuồng.

Cậu ngồi phịch xuống sàn nhà, tựa lưng vào chiếc giường gỗ duy nhất trong phòng, thở hổn hển.

Chiếc giường này là thứ duy nhất cậu chưa kiểm tra. Nó quá lớn và quá nặng. Được làm bằng gỗ tốt, có lẽ là gỗ lim, bốn chân giường to và chắc chắn, cắm sâu xuống nền đất.

Toàn bộ chiếc giường phủ một lớp bụi dày như một tấm chăn, và có vẻ như nó đã không được di chuyển trong hàng chục năm. Chắc chắn không thể có gì ở dưới đó được.

Cậu ngồi đó, nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt, cảm giác bất lực bao trùm lấy cậu.

Cậu đã sai rồi. Chẳng có bí mật nào cả. Chỉ có một căn nhà hoang và một thằng ngốc đang tự lừa dối chính mình.

Cơn giận dữ và tuyệt vọng bùng lên. Cậu vung chân, đá mạnh vào chân giường.

"Rầm!"

Một âm thanh khô khốc vang lên. Nhưng ngay sau đó, có một tiếng động khác lạ. Một tiếng "cục" nhỏ, như thể có thứ gì đó bên trong bị dịch chuyển.

Kiếp Nhàn sững lại.

Cậu vừa nghe thấy gì? Cậu cúi xuống, ghé tai lại gần sàn đất ngay dưới gầm giường.

Cậu dùng tay gõ nhẹ vào mặt đất. Vẫn là tiếng "bịch, bịch" đặc quánh. Cậu gõ dịch ra một chút, rồi một chút nữa.

Và rồi, cậu nghe thấy nó. Một tiếng "cộc, cộc" rất khác.

Âm thanh không đặc như những chỗ khác. Nó rỗng hơn. Rõ ràng là có một khoảng không bên dưới.

Tim Kiếp Nhàn như ngừng đập trong một giây, rồi lại đập dồn dập như trống trận. Cậu tìm thấy rồi! Lão Tư đã không lừa cậu!

Một sự phấn khích mạnh mẽ chạy khắp cơ thể, xua tan mọi mệt mỏi. Cậu chui xuống gầm giường, trong khoảng không chật hẹp và tối tăm. Cậu dùng tay cào mạnh lớp đất ở khu vực phát ra tiếng động lạ.

Lớp đất mặt khá cứng, nhưng chỉ cần đào sâu xuống vài phân, cậu cảm thấy ngón tay mình chạm vào một bề mặt cứng và phẳng.

Không phải đá. Là gỗ.

Cậu vội vàng dùng con dao gọt hoa quả, cạy lớp đất xung quanh.

Dần dần, một tấm ván gỗ hình chữ nhật hiện ra. Nó được ngụy trang một cách hoàn hảo, gần như không thể phân biệt được với nền đất xung quanh nếu không kiểm tra kỹ.

Ở giữa tấm ván, có một cái khoen bằng sắt đã gỉ sét, được khoét lõm vào bên trong.

Đây chính là nó. Cánh cửa hầm bí mật.

Nhưng một vấn đề mới nảy sinh. Cánh cửa nằm ngay dưới một chân giường. Cậu phải di chuyển chiếc giường này đi.

Cậu chui ra khỏi gầm giường, người dính đầy bụi đất và mạng nhện.

Cậu nhìn chiếc giường, một khối gỗ đặc và nặng trịch.

Một mình cậu, với thân hình gầy gò này, làm sao có thể di chuyển được nó?

Cậu thử dùng hết sức bình sinh, tựa vai vào thành giường và đẩy. Chiếc giường chỉ nhúc nhích một chút rồi lại trơ ra, bốn chân của nó như đã mọc rễ xuống đất.

Cậu cố gắng lần thứ hai, rồi lần thứ ba. Cơ bắp cậu căng cứng, mồ hôi chảy ròng ròng, nhưng chiếc giường vẫn không hề dịch chuyển thêm.

Kiệt sức, cậu ngồi bệt xuống, nhìn chiếc giường như nhìn một kẻ thù không đội trời chung.

Cậu không thể bỏ cuộc khi đã đến gần như vậy. Phải có cách nào đó.

Cậu nhìn quanh phòng, tìm kiếm một vật gì đó có thể dùng làm đòn bẩy. Ánh mắt cậu dừng lại ở một thanh gỗ dài, có lẽ là một cây xà nhà cũ, đang nằm lăn lóc ở góc phòng.

Cậu vội vàng kéo nó lại. Thanh gỗ khá nặng và chắc chắn.

Cậu chèn một đầu của thanh gỗ vào dưới gầm giường, đầu còn lại kê lên một viên gạch. Cậu dùng hết sức nặng của cơ thể, đu người lên thanh gỗ.

"Kétttt..."

Một âm thanh chói tai vang lên. Chiếc giường từ từ được nhấc lên khỏi mặt đất, chỉ vài centimet thôi, nhưng đối với Kiếp Nhàn, đó là cả một kỳ tích.

Cậu nhanh chóng dùng chân đá những viên gạch khác chèn vào dưới chân giường để giữ nó ở nguyên vị trí đó. Lặp lại quá trình đó vài lần, cuối cùng, cậu cũng nhấc được cả một bên giường lên đủ cao để lộ ra hoàn toàn cánh cửa hầm.

Kiếp Nhàn thở hổn hển, tim đập loạn xạ, một phần vì mệt, một phần vì phấn khích. Cậu không lãng phí một giây nào, lập tức luồn tay vào chiếc khoen sắt và kéo mạnh.

Cánh cửa ban đầu không hề nhúc nhích, có lẽ đã bị kẹt cứng sau hàng chục năm không được mở. Cậu phải dùng cả hai tay, gồng hết sức mình, kéo giật từng chút một.

Cuối cùng, với một tiếng "rắc" ghê rợn, cánh cửa bật tung lên.

Một luồng không khí lạnh lẽo, ẩm ướt và mang theo mùi của đất mục, của rễ cây và của những bí mật bị chôn vùi từ rất lâu phả thẳng vào mặt cậu.

Luồng khí đó lạnh đến mức khiến cậu rùng mình, nhưng nó cũng mang theo một sự hấp dẫn ma quái, lôi kéo cậu vào bóng tối sâu thẳm bên dưới.

Cậu bật đèn pin điện thoại, chiếu xuống.

Một cầu thang gỗ ọp ẹp, bám đầy rêu mốc dẫn thẳng xuống một khoảng không đen ngòm. Không khí bên dưới đặc quánh, và sự im lặng gần như tuyệt đối.

Kiếp Nhàn do dự trong giây lát.

Cảm giác sợ hãi bản năng trỗi dậy. Bên dưới đó có thể có bất cứ thứ gì. Rắn rết, bọ cạp, hay thậm chí là những thứ còn đáng sợ hơn.

Nhưng rồi hình ảnh người cha lại hiện về, thôi thúc cậu. Cậu phải đi xuống.

Cậu cẩn thận đặt chân lên bậc thang đầu tiên. Tấm gỗ kêu lên một tiếng cọt kẹt ai oán, như thể sắp gãy.

Cậu nín thở, từ từ bước xuống bậc thứ hai, rồi thứ ba. Mỗi bước chân đều là một sự mạo hiểm.

Ánh sáng từ chiếc điện thoại chỉ soi rõ được một khoảng nhỏ, còn lại xung quanh vẫn là bóng tối dày đặc, sẵn sàng nuốt chửng lấy cậu.

Cuối cùng, chân cậu cũng chạm đến nền đất ẩm ướt của căn hầm.

Cậu thở phào nhẹ nhõm.

Căn hầm không lớn, nhưng khá sâu. Trần hầm thấp, cậu phải hơi cúi người xuống. Không khí ở đây vô cùng ngột ngạt, khiến cậu cảm thấy khó thở.

Cậu lia đèn pin một vòng.

Vách hầm được kè bằng đá tảng, có lẽ đây không chỉ là một căn hầm bình thường.

Nó được xây dựng để tồn tại rất lâu.

Trong góc hầm, có vài cái chum vại đã vỡ, và những bao tải rách nát, bên trong có lẽ từng chứa nông sản, nhưng giờ chỉ còn lại một lớp bụi mục.

Ánh sáng đèn pin dừng lại ở một vật thể nằm ở góc xa nhất của căn hầm.

Đó là một chiếc rương bằng gỗ.

Nó không giống những vật dụng cũ kỹ, mục nát khác trong hầm.

Chiếc rương được làm bằng gỗ tốt, có màu nâu sẫm, được nẹp bằng những thanh đồng đã ngả màu xanh rêu. Bề mặt của nó vẫn còn khá nhẵn bóng, và quan trọng nhất, nó được khóa bằng một chiếc ổ khóa bằng đồng lớn, trông rất chắc chắn.

Kiếp Nhàn bước lại gần, tim đập thình thịch.

Đây rồi.

Đây chính là thứ mà mẹ cậu đã để lại. Một chiếc rương được cất giấu cẩn thận trong một căn hầm bí mật, dưới một căn nhà hoang, trong một ngôi làng bị lãng quên.

Bên trong nó chắc chắn chứa đựng câu trả lời mà cậu đang tìm kiếm.

Cậu ngồi xuống bên cạnh chiếc rương, bàn tay run run chạm vào bề mặt lạnh lẽo của nó.

Cậu đã tìm thấy nó.

Cậu đã vượt qua được bước đầu tiên.

back top