Phía Sau Ngọn Đồi

Lão Tư

Bóng người bí ẩn biến mất vào khu rừng nhanh như một ảo ảnh, để lại Kiếp Nhàn với trái tim đang đập dồn dập trong lồng ngực.

 

Cậu đứng bật dậy, căng mắt nhìn vào khoảng không tăm tối nơi người đó vừa biến mất, nhưng chỉ thấy những tán lá cây im lìm, bất động.

 

Cậu không bị hoa mắt.

 

Cảm giác bị theo dõi từ lúc đặt chân đến đây là thật. Sự thù địch của ngôi làng này không chỉ là thái độ xa lánh, nó còn là một sự giám sát chủ động.

 

Nỗi sợ hãi len lỏi trong huyết quản, nhưng nó không làm cậu chùn bước. Ngược lại, nó thổi bùng lên ngọn lửa quyết tâm trong lòng cậu.

 

Cậu không thể ngồi yên chờ chết.

 

Cậu phải hành động. Nhưng bắt đầu từ đâu? Bức tường im lặng của dân làng gần như không thể xuyên thủng. Họ sợ hãi, và nỗi sợ đó còn mạnh hơn cả lòng trắc ẩn.

 

Cậu cần một điểm đột phá, một vết nứt, dù là nhỏ nhất, trên bức tường đó.

 

Và rồi, hình ảnh ông lão trên chuyến xe đò hiện về trong tâm trí cậu. Khuôn mặt khắc khổ, đôi mắt tinh anh, và trên hết, là sự kinh hãi tột độ khi nghe thấy tên của mẹ cậu.

 

Ông ta biết chuyện gì đó. Nỗi sợ hãi của ông ta chính là vết nứt mà cậu đang tìm kiếm. Nhưng cậu không biết ông ta là ai, nhà ở đâu.

 

Trong một ngôi làng mà không ai dám mở miệng nói với cậu một lời, việc tìm kiếm một người còn khó hơn mò kim đáy bể.

 

Đêm đó, Kiếp Nhàn trằn trọc trong căn nhà hoang.

 

Cậu không dám ngủ sâu, một tay luôn nắm chặt con dao gọt hoa quả nhỏ mang theo trong ba lô, tai luôn dỏng lên nghe ngóng mọi động tĩnh bên ngoài.

 

Cậu phải tìm ra ông lão đó.

 

Sáng hôm sau, Kiếp Nhàn quyết định thay đổi chiến thuật.

 

Cậu không đi hỏi thẳng nữa. Cậu sẽ quan sát.

 

Cậu mua thêm một ít gạo và lương khô từ người đàn bà mặt rỗ ở chợ, vẫn nhận lại thái độ sợ sệt và im lặng của bà ta.

 

Sau đó, cậu không về nhà ngay, mà đi lang thang khắp các con đường mòn trong làng, giả vờ như một kẻ lạ mặt đang ngắm cảnh. Cậu đi qua những thửa ruộng bậc thang, nhìn những người nông dân đang cặm cụi làm việc.

 

Không một ai ngẩng đầu lên nhìn cậu.

 

Cậu đi qua sân đình cũ kỹ, nơi vài đứa trẻ đang chơi bi. Khi thấy cậu, chúng cũng vội vàng nhặt bi rồi chạy biến vào nhà, như thể cậu là một con quái vật.

 

Sự cô lập này thật đáng sợ.

 

Nó giống như một loại tra tấn tinh thần, khiến người ta cảm thấy mình không thuộc về thế giới này. Nhưng Kiếp Nhàn nghiến răng chịu đựng.

 

Cậu đang tìm kiếm một dấu hiệu. Cậu nhớ lại hình ảnh ông lão trên xe: gầy đét, tóc bạc búi tó, và đặc biệt là chiếc điếu cày bằng tre cũ kỹ, được chạm khắc những hoa văn đơn giản nhưng rất đặc trưng.

 

Cậu đi lang thang gần như cả buổi sáng, và khi mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, sự kiên nhẫn của cậu gần như cạn kiệt.

 

Đúng lúc cậu định bỏ cuộc, quay về căn nhà hoang, thì một mùi hương quen thuộc thoảng qua trong gió. Mùi thuốc lào. Một mùi hăng hắc, đậm và rất đặc trưng, không giống với mùi thuốc lào thông thường.

 

Nó giống hệt mùi thuốc mà ông lão đã hút trên xe.

 

Kiếp Nhàn hít một hơi thật sâu, cố gắng xác định phương hướng của mùi hương.

 

Nó dường như đến từ một con đường mòn nhỏ, tách biệt khỏi làng, dẫn sâu hơn vào sườn đồi. Cậu không do dự, lập tức rẽ vào con đường đó.

 

Con đường này còn hoang vắng hơn cả con đường chính vào làng.

 

Cỏ dại mọc um tùm hai bên, có những đoạn gần như che lấp cả lối đi. Đi được một đoạn, cậu nhìn thấy một căn nhà sàn nhỏ, cũ kỹ, nằm chơ vơ giữa một khoảnh đất trống.

 

Căn nhà trông có vẻ ọp ẹp, xiêu vẹo, tựa như có thể sập xuống bất cứ lúc nào. Trước cửa nhà, một làn khói mỏng đang bay lên từ một chiếc điếu cày cắm dưới đất.

 

Đúng là nó rồi.

 

Kiếp Nhàn cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Cậu hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh, rồi chậm rãi tiến lại gần. Khi cậu còn cách căn nhà vài bước chân, cánh cửa đột ngột mở ra.

 

Ông lão hôm trước bước ra, tay cầm một chiếc ấm nước.

 

Khi nhìn thấy Kiếp Nhàn, khuôn mặt ông ta biến sắc.

 

Sự ngạc nhiên nhanh chóng chuyển thành hoảng loạn. Ông ta làm rơi cả chiếc ấm xuống đất, nước văng tung tóe.

 

"Cậu... cậu làm gì ở đây?" Ông lão lắp bắp, giọng run rẩy. "Đi đi! Mau đi khỏi đây!"

 

Ông ta vội vàng quay người, định chạy vào nhà và đóng sầm cửa lại.

 

Nhưng Kiếp Nhàn đã nhanh hơn một bước. Cậu lao lên, dùng cả thân mình chặn cánh cửa lại.

 

"Bác ơi, làm ơn!" Kiếp Nhàn thở hổn hển, giọng khẩn khoản. "Cháu chỉ muốn hỏi bác vài điều thôi! Cháu xin bác!"

 

"Không có gì để hỏi hết! Tôi không biết gì cả!" Lão Tư (đó là tên của ông) gào lên, cố gắng dùng hết sức đẩy Kiếp Nhàn ra. Nhưng sức của một ông già sao có thể địch lại một thanh niên đang bị dồn vào đường cùng.

 

"Bác biết!" Kiếp Nhàn cũng gằn giọng, ánh mắt cậu đỏ ngầu.

 

"Cháu đã thấy vẻ mặt của bác khi nghe tên mẹ cháu! Bác biết chuyện gì đã xảy ra ở đây! Cha cháu... cha cháu đã bị giết rồi!"

 

Hai từ "bị giết" khiến Lão Tư sững lại. Sức lực trên đôi tay ông ta dường như biến mất.

 

Ông ta nhìn Kiếp Nhàn, ánh mắt đầy vẻ kinh hoàng và thương hại.

 

"Bị... bị giết rồi sao?"

 

"Đúng vậy," Kiếp Nhàn gật đầu, nước mắt bắt đầu lưng tròng.

 

"Họ giết ông ấy, và còn để lại một dòng chữ bằng máu trên tường. Dòng chữ đó nói về ngọn đồi, ngọn đồi ở đây. Cháu phải biết sự thật, bác hiểu không? Đó là người thân duy nhất của cháu!"

 

Nói rồi, cậu buông cánh cửa ra, quỳ sụp xuống trước mặt Lão Tư.

 

Sự kiên cường mà cậu cố gắng gồng gánh bấy lâu nay dường như sụp đổ hoàn toàn. Cậu không còn là một kẻ đi tìm thù nữa, mà chỉ là một đứa con trai mồ côi, bất lực và tuyệt vọng.

 

"Cháu van bác... làm ơn hãy nói cho cháu biết... Chuyện gì đã xảy ra với mẹ cháu? Sự thật gì ở phía sau ngọn đồi? Ai đã giết cha cháu? Cháu van bác..."

 

Lão Tư đứng chết lặng, nhìn chàng trai đang quỳ dưới chân mình, đôi vai gầy run lên bần bật. Sự sợ hãi vẫn còn đó, hằn sâu trong từng nếp nhăn trên khuôn mặt ông.

 

Nhưng bên cạnh đó, một cảm xúc khác đang trỗi dậy.

 

Đó là sự thương cảm, sự day dứt, và có lẽ là cả một nỗi hổ thẹn đã bị chôn giấu từ rất lâu. Ông nhìn thấy hình ảnh của chính mình trong quá khứ, cũng bất lực và sợ hãi như vậy.

 

Ông thở dài một tiếng não nề, một tiếng thở dài như chứa đựng cả chục năm dằn vặt.

 

Ông cúi xuống, đỡ Kiếp Nhàn dậy.

 

"Đứng lên đi, chàng trai. Quỳ gối không giải quyết được gì ở cái mảnh đất này đâu."

 

Ông kéo Kiếp Nhàn vào trong nhà. Căn nhà trống không, chỉ có vài vật dụng đơn sơ.

 

Ông rót cho Kiếp Nhàn một chén trà nóng, đôi tay vẫn còn hơi run.

 

"Cậu không nên đến đây," Lão Tư nói, giọng trầm xuống. "Nơi này không phải là nơi dành cho những người muốn tìm kiếm sự thật. Sự thật ở đây đã bị chôn vùi từ rất lâu rồi, dưới rất nhiều lớp đất đá, và cả máu nữa."

 

"Nhưng cháu phải biết," Kiếp Nhàn kiên quyết. "Bác hãy nói cho cháu biết, kẻ thù của cháu là ai?"

Lão Tư im lặng một lúc lâu, đôi mắt nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ, như đang cân nhắc điều gì đó vô cùng hệ trọng. Cuối cùng, ông quay lại nhìn Kiếp Nhàn, ánh mắt đầy vẻ nghiêm trọng.

 

"Cậu có biết tại sao cả cái làng này lại sợ hãi như vậy không? Tại sao không một ai dám nói chuyện với cậu không?"

 

Kiếp Nhàn lắc đầu.

 

"Bởi vì ở đây, có một con quỷ. Một con quỷ đội lốt người. Hắn kiểm soát mọi thứ, từ miếng ăn, giấc ngủ, cho đến cả mạng sống của người dân trong làng này. Mọi người sợ hắn còn hơn sợ cọp." Lão Tư rít một hơi thuốc lào thật sâu, rồi nhả khói, giọng nói gần như thì thầm.

 

"Hắn tên là Bảy Sẹo."

 

Bảy Sẹo. Cái tên đầu tiên. Kẻ thù đầu tiên đã có tên. Kiếp Nhàn khắc ghi cái tên đó vào trong tâm trí mình.

 

"Hắn... hắn có liên quan gì đến cái chết của cha cháu?"

 

"Ta không biết," Lão Tư vội vàng xua tay. "Ta không biết gì về chuyện của cha cậu cả. Ta chỉ biết rằng, sự xuất hiện của cậu ở đây chắc chắn không qua được mắt hắn. Hắn biết cậu là con của con Phượng. Và hắn sẽ không để cho cậu yên đâu."

 

"Vậy cháu phải làm gì?"

 

"Đi khỏi đây," Lão Tư nói ngay lập tức. "Đó là con đường sống duy nhất của cậu. Cậu không đấu lại hắn được đâu. Hắn không chỉ có tiền, có quyền, mà còn có một bầy sói trắng hung dữ, sẵn sàng xé xác bất cứ ai cản đường hắn."

 

"Cháu không đi," Kiếp Nhàn nói, giọng chắc nịch. "Cháu sẽ không đi đâu hết cho đến khi tìm ra sự thật."

 

Lão Tư nhìn vào đôi mắt của Kiếp Nhàn, một đôi mắt đỏ ngầu vì thiếu ngủ, nhưng rực cháy một ngọn lửa quyết tâm không thể dập tắt.

 

Ông lại thở dài. Ông biết, ông không thể cản được chàng trai này. Có lẽ, đây là định mệnh.

 

"Nếu cậu đã quyết tâm như vậy," Lão Tư nói, giọng đầy vẻ mệt mỏi. "Thì hãy nghe ta nói một điều này. Những câu trả lời mà cậu tìm kiếm, nó không nằm ở miệng của dân làng này đâu. Nó nằm ở chính nơi mà cậu đang ở."

 

"Ý bác là sao?" Kiếp Nhàn ngạc nhiên.

 

"Căn nhà của ông bà ngoại cậu," Lão Tư nói, giọng hạ thấp xuống mức gần như không nghe thấy.

 

"Mẹ cậu, con Phượng, nó không phải là một người đàn bà đơn giản. Trước khi rời khỏi đây, nó đã để lại một vài thứ. Những thứ mà có lẽ, ngay cả Bảy Sẹo cũng không biết. Cậu hãy tìm kỹ trong căn nhà đó. Có lẽ câu trả lời nằm ngay dưới chân cậu thôi."

 

"Dưới chân cháu?"

 

"Đúng vậy," Lão Tư gật đầu. "Bây giờ thì đi đi. Đừng bao giờ quay lại đây nữa. Coi như hôm nay chúng ta chưa từng gặp nhau."

 

Nói rồi, ông đẩy Kiếp Nhàn ra khỏi cửa và đóng sầm cửa lại, cài chốt bên trong.

 

Kiếp Nhàn đứng trước căn nhà sàn, lòng đầy ngổn ngang.

 

Cậu vừa sợ hãi, lại vừa phấn khích. Cuối cùng, cậu cũng có một manh mối.

 

Một cái tên, Bảy Sẹo. Và một hướng đi mới, căn nhà hoang.

 

Cậu vội vã quay trở về.

 

Con đường làng vẫn vắng vẻ như vậy, nhưng giờ đây, Kiếp Nhàn cảm thấy mỗi bóng cây, mỗi bụi rậm đều như đang ẩn giấu một mối nguy hiểm. Cậu có cảm giác như Bảy Sẹo đang ở khắp mọi nơi, đôi mắt của hắn đang dõi theo cậu.

 

Khi về đến căn nhà hoang, cậu không còn nhìn nó như một nơi trú ẩn tạm bợ nữa.

 

Lời nói của Lão Tư cứ vang vọng trong đầu cậu: "Câu trả lời nằm ngay dưới chân cậu thôi."

back top