Phía Sau Ngọn Đồi

Ngọn Nguồn

Thành phố vào cuối ngày tựa như một con quái vật khổng lồ đang oằn mình thở ra những hơi nóng hầm hập cuối cùng.

 

Ánh nắng vàng vọt, yếu ớt của buổi chiều tà không đủ sức xuyên qua lớp bụi mịn đặc quánh, chỉ có thể phủ lên mọi thứ một màu úa tàn, bệnh hoạn.

 

Trên vỉa hè nứt nẻ, dòng người lướt qua nhau như những bóng ma vô cảm, khuôn mặt ai cũng hằn lên vẻ mệt mỏi và cam chịu. Giữa dòng chảy vô hồn đó, có một bóng hình gầy gò, lầm lũi bước đi, tựa như một mảnh vỡ bị lãng quên của cuộc đời.

 

Đó là Kiếp Nhàn.

 

Cái tên mà cha cậu đặt, với hy vọng về một cuộc đời an nhàn, thanh thản, lại trở thành một lời chế nhạo cay độc nhất mà số phận dành cho cậu.

 

Cuộc đời cậu, từ khi có ý thức cho đến bây giờ, là một chuỗi dài những thất bại và bất hạnh nối tiếp nhau.

 

Cậu đã từng thử làm phụ hồ, nhưng tấm lưng gầy yếu không chịu nổi sức nặng của những bao xi măng. Cậu xin vào làm công nhân trong một xưởng may, nhưng đôi tay vụng về liên tục làm hỏng sản phẩm và bị đuổi việc chỉ sau một tuần. Gần đây nhất, cậu làm chân chạy bàn cho một quán nhậu bình dân, mỗi ngày hít thở trong thứ không khí hỗn tạp của mùi dầu mỡ, mùi rượu rẻ tiền và những câu chửi thề tục tĩu. Mỗi đồng tiền kiếm được đều thấm đẫm mồ hôi và sự nhục nhã.

 

Nhưng gánh nặng cơm áo không phải là thứ duy nhất đè trĩu lên đôi vai cậu.

 

Gánh nặng lớn nhất đang chờ cậu ở nhà, trong căn phòng trọ tồi tàn nằm sâu trong một con hẻm ngoằn ngoèo, nơi ánh mặt trời là một thứ xa xỉ.

 

Ở đó, có cha cậu, thầy giáo Minh. À không, phải nói là cái còn lại của thầy giáo Minh. Một thân thể tàn tạ, bất động trên chiếc giường gỗ cũ kỹ, với đôi chân teo tóp, vô dụng. Đôi mắt ông, từng một thời trong veo và chứa đựng cả một bầu trời tri thức, giờ đây phần lớn thời gian chỉ nhìn trân trân vào một điểm vô định trên trần nhà loang lổ vết ẩm mốc.

 

Và nguyên nhân của bi kịch đó, trong tâm trí non nớt của Kiếp Nhàn ngày ấy và cả sự căm hận của cậu bây giờ, chỉ có một cái tên: Mẹ.

 

Bà Phượng.

 

Ký ức về mẹ trong cậu không phải là những cái ôm ấm áp hay lời ru ngọt ngào. Ký ức của cậu là mùi rượu nồng nặc đến gai người, là đôi mắt đỏ ngầu như máu, là giọng gào thét man dại có thể xé toạc màn đêm.

 

Bà là một cơn bão, một con thú hoang bị thương, sẵn sàng cào xé bất cứ ai lại gần, kể cả chồng và con trai mình. Kiếp Nhàn vẫn nhớ như in những đêm đông giá rét, cậu phải trốn dưới gầm giường, bịt chặt tai để không phải nghe tiếng đồ đạc vỡ loảng xoảng và tiếng cha cậu nén những cơn đau vào trong lồng ngực.

 

Đỉnh điểm của cơn ác mộng là cái ngày định mệnh mười năm về trước.....

 

Cậu không nhớ rõ lý do, chỉ biết hôm đó mẹ cậu trở về với mùi rượu còn nồng hơn mọi khi, và cả mùi máu tanh thoang thoảng.

 

Bà và cha đã cãi nhau, một trận cãi vã lớn chưa từng có. Rồi cậu nghe tiếng cha hét lên một tiếng thất thanh, một tiếng hét không phải của sự tức giận, mà là của nỗi đau đớn tột cùng.

 

Cậu hé mắt nhìn qua khe cửa, và cảnh tượng đó đã vĩnh viễn đóng băng tâm hồn cậu.

 

Mẹ cậu, với sức mạnh phi thường của một người đàn bà đang điên loạn, đã dùng chiếc ghế đẩu bằng gỗ lim nặng trịch, phang thẳng vào đôi chân của cha.

 

Một lần, rồi một lần nữa.

 

Máu văng lên tường, lên cả khuôn mặt vô cảm của bà.

 

Ngày hôm đó, cha cậu vĩnh viễn mất đi đôi chân.

 

Còn mẹ cậu, bà bị cảnh sát còng tay dẫn đi với một vẻ mặt bình thản đến đáng sợ.

 

Bà không hề chống cự, không hề khóc lóc, chỉ liếc nhìn cậu một cái nhìn cuối cùng, một cái nhìn phức tạp mà mãi sau này cậu vẫn không thể hiểu nổi.

 

Bà chết trong tù vài năm sau đó vì bệnh tật, một cái chết cô đơn và lặng lẽ, khép lại cuộc đời đầy bạo lực của một người đàn bà mà cậu gọi là mẹ.

 

Từ đó, cuộc sống của hai cha con là những chuỗi ngày lay lắt.

 

Mọi gánh nặng đổ dồn lên vai Kiếp Nhàn.

 

Cậu vừa phải đi làm, vừa phải chăm sóc người cha nằm liệt một chỗ. Bữa ăn của họ thường chỉ có cơm trắng với chút rau luộc và nước tương.

 

Căn bệnh của cha ngày một nặng, ông dần mất đi khả năng nói, chỉ có thể giao tiếp bằng những cái chớp mắt hay những tiếng ú ớ vô nghĩa.

 

Nhưng Kiếp Nhàn vẫn luôn cảm nhận được tình yêu thương vô bờ bến trong ánh mắt của cha, một tình yêu câm lặng nhưng đủ sức mạnh để giữ cho cậu không gục ngã.

 

Hôm nay, cũng như mọi ngày, Kiếp Nhàn lê bước vào con hẻm quen thuộc. Mùi cống rãnh ẩm thấp xộc lên, hòa cùng mùi thức ăn thừa của các nhà hàng xóm. Vài người ngồi trước cửa liếc nhìn cậu với ánh mắt pha trộn giữa thương hại và khinh miệt.

 

Cậu cúi gằm mặt, rảo bước nhanh hơn. Cảm giác bất an mơ hồ bóp nghẹt lấy tim cậu.

 

Nó không rõ ràng, chỉ là một cảm giác gai gáy khó tả, như thể có một đôi mắt vô hình đang dõi theo cậu từ trong bóng tối.

 

Cánh cửa gỗ của căn phòng trọ hé mở.

 

Lạ thật.

 

Cha cậu không thể tự mình ra mở cửa, và cậu luôn nhớ mình đã khóa cửa cẩn thận trước khi đi làm.

 

Một cơn gió lạnh luồn ra từ khe cửa, mang theo một thứ mùi kỳ lạ.

 

Không phải mùi ẩm mốc quen thuộc. Mà là mùi tanh nồng, ngai ngái của sắt gỉ.

 

Mùi của máu.

 

Tim Kiếp Nhàn đập thót một cái.

 

Cậu vội vàng đẩy cửa bước vào.

 

Căn phòng tối om, chỉ có chút ánh sáng nhờ nhờ từ bên ngoài hắt vào.

 

Sự im lặng đặc quánh, nặng nề đến mức cậu có thể nghe thấy tiếng máu đang dồn dập trong tai mình.

 

"Cha ơi? Cha ngủ rồi à?" Cậu cất tiếng gọi, giọng lạc đi vì lo sợ.

 

Không có tiếng trả lời. 

 

Kiếp Nhàn run rẩy bật công tắc điện.

 

Ngọn đèn vàng vọt trên trần nhà chớp tắt vài lần rồi bừng sáng, chiếu rọi một cảnh tượng mà cả đời này cậu sẽ không bao giờ quên được.

 

Cha cậu, thầy giáo Minh, đang nằm ngửa trên giường.

 

Nhưng không phải trong tư thế ngủ bình thường.

 

Đôi mắt ông mở trừng trừng, con ngươi giãn to, nhìn chằm chằm lên trần nhà như thể đã nhìn thấy một điều gì đó kinh hoàng tột độ trước khi chết.

 

Miệng ông há hốc, khuôn mặt tái nhợt biến dạng vì đau đớn và sợ hãi.

 

Đôi tay ông gầy guộc, nắm chặt lấy tấm ga trải giường nhàu nát, những khớp ngón tay trắng bệch, co quắp lại như cố bấu víu vào chút sự sống cuối cùng.

 

Và máu.

 

Máu ở khắp mọi nơi.

 

Một vũng máu lớn đã khô lại trên ngực áo sơ mi cũ của ông, lan rộng ra tấm ga giường, tạo thành một đóa hoa đỏ thẫm ghê rợn.

 

Máu nhỏ giọt xuống sàn nhà, tạo thành những vệt dài ngoằn ngoèo.

 

Kiếp Nhàn cảm thấy dạ dày mình lộn lên, cổ họng nghẹn đắng.

 

Hai chân cậu mềm nhũn, không còn chút sức lực.

 

Cậu muốn hét lên, nhưng không một âm thanh nào có thể thoát ra khỏi lồng ngực đang bị siết chặt.

 

Mắt cậu mờ đi, và thế giới xung quanh bắt đầu chao đảo.

 

Nhưng rồi, ánh mắt cậu dán chặt vào bức tường phía sau giường. Và cơn buồn nôn được thay thế bằng một làn sóng băng giá của sự kinh hoàng.

 

Trên bức tường vôi vàng ố, có một dòng chữ được viết bằng chính máu của cha cậu. Những nét chữ nguệch ngoạc, run rẩy, như được viết bởi một bàn tay đã mất hết sức lực trong những giây phút cuối cùng của cuộc đời.

 

"SỰ THẬT PHÍA SAU NGỌN ĐỒI"

 

Từng chữ, từng chữ một như những mũi dao đâm thẳng vào não Kiếp Nhàn.

 

Ngọn đồi? Ngọn đồi nào? Tại sao lại là ngọn đồi?

 

Những câu hỏi điên cuồng xoáy trong đầu cậu, nhưng không có lời giải đáp.

 

Cậu chỉ biết đứng đó, chết lặng, nhìn chằm chằm vào dòng chữ máu. Mùi tanh nồng của nó xộc thẳng vào mũi, tràn ngập buồng phổi, len lỏi vào từng tế bào, trở thành một phần của cậu.

 

Kiếp Nhàn không biết mình đã đứng như vậy bao lâu.

 

Cuối cùng, đôi chân cậu cũng khuỵu xuống.

 

Cậu lết đến bên giường, đôi tay run rẩy không dám chạm vào cha mình.

 

Nước mắt, thứ mà cậu tưởng đã cạn khô từ lâu, bỗng nhiên tuôn trào. Những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má, hòa cùng nỗi đau, sự căm hận và một nỗi sợ hãi vô hình.

 

Căn phòng dần chìm vào bóng tối khi những tia nắng cuối cùng biến mất. Kiếp Nhàn ngồi đó, một mình, bên cạnh thi thể lạnh ngắt của người thân duy nhất.

 

Cậu phải biết sự thật.

 

Bằng mọi giá.

back top