Phía Sau Ngọn Đồi

Lá Thư Định Mệnh

Thời gian dường như ngưng đọng lại trong căn phòng nồng nặc mùi máu và chết chóc.

 

Kiếp Nhàn ngồi bệt dưới sàn nhà lạnh lẽo, lưng tựa vào thành giường, ánh mắt vô hồn dán chặt vào thi thể của cha.

 

Cậu không khóc nữa, nước mắt đã cạn khô, chỉ còn lại một sự trống rỗng đến đáng sợ.

 

Bên ngoài, tiếng còi xe inh ỏi, tiếng rao của những gánh hàng rong, tiếng cười nói ồn ào của khu phố lao động vẫn vang lên đều đặn, một thế giới sống động và tàn nhẫn, hoàn toàn tách biệt với cái chết đang bao trùm lấy cậu.

 

Cậu không biết mình đã ngồi như thế bao lâu, có thể là một giờ, cũng có thể là vài giờ. Cho đến khi một con thạch sùng chặc lưỡi trên trần nhà, âm thanh nhỏ nhoi đó kéo cậu ra khỏi trạng thái tê liệt.

 

Cậu phải làm gì đó.

 

Cậu phải báo cảnh sát.

 

Ý nghĩ đó khiến cậu rùng mình.

 

Cảnh sát. Họ sẽ hỏi. Họ sẽ lật tung căn phòng này lên. Họ sẽ mang cha cậu đi.

 

Nhưng cậu không còn lựa chọn nào khác.

 

Run rẩy, cậu rút chiếc điện thoại rẻ tiền từ trong túi quần. Màn hình nứt vỡ sáng lên, chiếu vào khuôn mặt thất thần của cậu. Những ngón tay cậu cứng đờ, phải mất một lúc lâu mới bấm được ba con số quen thuộc.

 

"A lô, tổng đài 113 xin nghe."

 

Một giọng nữ đều đặng vang lên từ đầu dây bên kia.

 

Kiếp Nhàn hít một hơi thật sâu, cố gắng ép không khí vào lồng ngực đang đau thắt.

 

"Tôi... tôi muốn báo án," giọng cậu khàn đặc, xa lạ như của một người khác. "Có... có người chết."

 

Cảnh sát đến rất nhanh.

 

Hai người mặc sắc phục và một người mặc thường phục, trông có vẻ là đội trưởng.

 

Họ bước vào căn phòng chật chội, mang theo cái không khí quyền lực và sự dửng dưng của những người đã quá quen với bi kịch.

 

Mùi máu khiến họ hơi nhíu mày, nhưng rồi họ nhanh chóng bắt tay vào công việc. Họ kéo một dải băng vàng trước cửa, xua những người hàng xóm hiếu kỳ đang tụ tập lại.

 

Người đội trưởng, một người đàn ông trung niên với khuôn mặt khắc khổ và đôi mắt mệt mỏi, tiến lại gần Kiếp Nhàn.

 

"Cậu là người nhà nạn nhân?"

 

Kiếp Nhàn gật đầu, không thể thốt ra lời.

 

"Cậu là người đầu tiên phát hiện ra?"

 

Cậu lại gật đầu.

 

"Mấy giờ cậu về nhà? Có thấy dấu hiệu gì bất thường không? Nạn nhân có mâu thuẫn với ai không?"

 

Những câu hỏi cứ thế tuôn ra, dồn dập và lạnh lùng. Kiếp Nhàn trả lời một cách máy móc, tâm trí cậu vẫn đang bị ám ảnh bởi dòng chữ máu trên tường. Cậu chỉ tay về phía đó.

 

"Trên tường... có chữ..."

 

Viên đội trưởng liếc nhìn, vẻ mặt không mấy quan tâm.

 

"Chắc là nạn nhân cố viết gì đó trước khi chết. Chúng tôi sẽ cho giám định."

 

Ông ta quay sang nói với một người cấp dưới:

 

"Chụp lại hiện trường, đặc biệt là dòng chữ đó. Trông giống một vụ tự sát không thành rồi chết vì mất máu, hoặc là một vụ cướp của giết người. Kiểm tra xem có mất mát tài sản gì không."

 

Tự sát? Cướp của? Kiếp Nhàn muốn gào lên rằng họ đã sai rồi.

 

Cha cậu, một người tàn phế, sống trong nghèo khổ, thì có gì để cướp? Và một người cha yêu thương con trai mình đến thế, sao có thể tự sát? Nhưng cổ họng cậu như bị ai đó bóp nghẹt.

 

Cậu chỉ có thể ngồi đó, nhìn họ khám nghiệm, chụp ảnh, ghi chép. Họ đối xử với cái chết của cha cậu như một thủ tục hành chính, một công việc nhàm chán cần phải giải quyết cho xong.

 

Cuối cùng, họ đặt thi thể của cha cậu vào một chiếc túi đen và mang đi. Căn phòng bỗng trở nên trống trải đến lạnh người.

 

Chỉ còn lại vũng máu đã khô trên ga giường, và hình ảnh dòng chữ máu vĩnh viễn khắc sâu trong tâm trí Kiếp Nhàn.

 

Đám tang của cha Kiếp Nhàn diễn ra hai ngày sau đó, vào một ngày trời mưa tầm tã. Bầu trời xám xịt như một tấm vải liệm khổng lồ, trút xuống những giọt nước mắt lạnh lẽo, dai dẳng.

 

Mưa rơi xối xả, gõ vào mái tôn của nhà tang lễ một giai điệu não nề, đơn điệu. Không khí ẩm ướt, quyện với mùi nhang khói và mùi hoa huệ trắng rẻ tiền, tạo nên một thứ mùi đặc trưng của sự chia ly và mất mát.

 

Kiếp Nhàn đứng lặng lẽ bên cạnh chiếc quan tài gỗ đơn sơ, được mua bằng số tiền ít ỏi cậu vay mượn từ bà chủ quán nhậu. Cậu mặc bộ đồ tang trắng, rộng thùng thình so với thân hình gầy gò của mình. Đôi mắt cậu khô khốc, sưng húp.

 

Cậu đã khóc cạn nước mắt trong hai đêm vừa qua. Giờ đây, trong lòng cậu chỉ còn lại một nỗi đau âm ỉ và một sự căm hận đang dần kết tinh lại, lạnh lẽo và sắc bén như một mảnh băng.

 

Khách đến viếng không nhiều.

 

Vài người hàng xóm trong khu trọ, họ đến vì tình nghĩa, đặt lên bàn thờ vài nén nhang rồi vội vã rời đi, trên mặt không giấu được vẻ ái ngại.

 

Bà chủ quán nhậu cũng đến, dúi vào tay cậu một ít tiền, vỗ vai cậu an ủi: "Cố lên con ạ, rồi mọi chuyện sẽ qua thôi."

 

Khi đến giờ đưa tiễn, chiếc quan tài được những người đàn ông trong xóm trọ nâng lên.

 

Kiếp Nhàn ôm di ảnh của cha, một tấm ảnh đen trắng đã ố vàng từ rất lâu, khi ông vẫn còn là một thầy giáo trẻ với nụ cười hiền hậu. Cậu đi sau cỗ quan tài, bước chân nặng nề như đang mang theo cả một quá khứ bi thương.

 

Nghĩa trang nằm ở ngoại ô thành phố, một khu đồi trọc hoang vắng, đầy những ngôi mộ vô danh. Mưa vẫn không ngớt, biến con đường đất đỏ thành một vũng bùn lầy lội.

 

Chiếc quan tài được hạ xuống huyệt mộ đã đào sẵn. Kiếp Nhàn quỳ xuống, đôi tay run rẩy cầm một nắm đất ẩm ướt, thả xuống. Tiếng đất rơi trên nắp quan tài vang lên khô khốc, lạnh lùng, như một dấu chấm hết cho một kiếp người.

 

Nước mắt cậu lại tuôn ra, hòa lẫn với nước mưa, mặn chát.

 

Đám tang kết thúc.

 

Mọi người lần lượt ra về, để lại Kiếp Nhàn một mình giữa nghĩa trang lạnh lẽo. Cậu đứng đó, nhìn chằm chằm vào ngôi mộ mới đắp, cảm nhận sự cô đơn và trống trải bao trùm lấy tâm hồn.

 

Cậu đã mất tất cả. Cậu không còn ai trên cõi đời này nữa.

 

Trở về căn phòng trọ, Kiếp Nhàn cảm thấy kiệt sức.

 

Cậu ngồi phịch xuống chiếc ghế duy nhất, để mặc cho quần áo ẩm ướt dính vào người. Căn phòng im lặng đến rợn người.

 

Mọi thứ vẫn còn đó, chiếc giường nơi cha cậu đã nằm, chiếc bàn nơi ông vẫn hay đọc sách, nhưng linh hồn của căn phòng đã chết.

 

Khi bóng tối dần buông xuống, một tiếng gõ cửa đột ngột vang lên.

 

Cộc, cộc, cộc.

 

Kiếp Nhàn giật mình.

 

Ai lại đến tìm cậu vào giờ này?

 

Cậu lết người ra cửa, lòng đầy nghi hoặc.

 

Khi cánh cửa mở ra, một người đàn ông lạ mặt đứng dưới mái hiên.

 

Ông ta cao lớn, mặc một bộ vest đen tuyền được cắt may hoàn hảo, đi một đôi giày da bóng loáng không dính một hạt bụi, dù bên ngoài trời vẫn đang mưa rả rích.

 

Tay ông ta cầm một chiếc ô đen, vành mũ phớt kéo xuống che gần hết khuôn mặt, chỉ để lộ ra một phần cằm sắc cạnh và đôi môi mỏng mím chặt.

 

Một luồng khí lạnh lẽo, quyền lực toát ra từ người đàn ông, hoàn toàn không thuộc về cái xóm trọ tồi tàn này.

 

"Cậu là Kiếp Nhàn?" Người đàn ông cất tiếng, giọng trầm và đều, không một chút cảm xúc.

 

Kiếp Nhàn gật đầu.

 

"Tôi là Lòng Văn Hẹp, luật sư của cha cậu, ông Minh."

 

Luật sư? Kiếp Nhàn sững sờ.

 

Cha cậu, một người tàn phế sống bằng tiền trợ cấp ít ỏi, làm gì có tiền để thuê luật sư?

 

Như đọc được suy nghĩ của cậu, ông Hẹp nói tiếp:

 

"Đây là một thỏa thuận cũ. Tôi đến để thực hiện di nguyện cuối cùng của ông ấy."

 

Kiếp Nhàn mời ông Hẹp vào nhà.

 

Người đàn ông bước vào, ánh mắt sắc như dao lướt nhanh một vòng khắp căn phòng tồi tàn, không hề tỏ ra một chút ngạc nhiên hay thương hại nào.

 

Ông ta đặt chiếc cặp da cá sấu đắt tiền lên bàn, mở khóa, lấy ra một phong bì màu vàng đã cũ, bốn góc sờn rách.

 

"Cha cậu đã gửi cái này cho tôi từ rất lâu rồi," ông Hẹp nói, đặt phong bì lên bàn. "Ông ấy dặn, chỉ khi nào ông ấy qua đời, tôi mới được phép trao nó lại cho cậu."

 

Kiếp Nhàn run run cầm lấy phong bì.

 

Nó nhẹ bẫng, nhưng cậu cảm thấy nó nặng trĩu như một tảng đá. Dòng chữ "Gửi con trai, Kiếp Nhàn" được viết bằng nét mực đã phai màu, nhưng vẫn còn rõ ràng.

 

Cậu xé mép phong bì, rút ra một tờ giấy gấp tư.

 

Những dòng chữ run rẩy của cha cậu hiện ra trước mắt.

 

"Kiếp Nhàn thân yêu,

 

Nếu con đang đọc bức thư này, có lẽ cha đã không còn trên cõi đời này nữa. Cha xin lỗi vì đã để con phải gánh chịu những nỗi đau này một mình. Nhưng con cần biết sự thật, một sự thật mà cha đã phát hiện ra và không thể nào trốn tránh. Sự thật đó nằm ở ngọn đồi phía sau làng ở quê mẹ. Con hãy đến đó, tìm hiểu tất cả. Cha tin con sẽ mạnh mẽ đối mặt với mọi thứ."

 

"Ngọn đồi phía sau làng ở quê mẹ..." Kiếp Nhàn thì thầm, ngẩng đầu lên nhìn Hẹp, ánh mắt đầy hoang mang.

 

Dòng chữ trong thư và dòng chữ máu trên tường như hai mảnh vỡ của một bức tranh kinh hoàng, đột nhiên khớp lại với nhau.

 

Ông Hẹp gật đầu, khuôn mặt vẫn lạnh như băng. "Đúng vậy. Đó là tất cả những gì tôi biết. Nhiệm vụ của tôi chỉ là trao lại bức thư này cho cậu."

 

"Nhưng... tại sao? Sự thật gì ở đó? Ai đã giết cha tôi?" Kiếp Nhàn dồn dập hỏi, níu lấy tia hy vọng duy nhất.

 

"Tôi không biết," ông Hẹp đáp gọn lỏn, bắt đầu thu dọn chiếc cặp. "Tôi chỉ là người thực thi di chúc."

 

Trước khi rời đi, ông ta đặt lên bàn một mảnh giấy nhỏ được gấp lại.

 

"Đây là thứ mà cha cậu để lại cùng với bức thư. Có lẽ nó sẽ giúp ích cho cậu."

 

Nói rồi, ông ta đội mũ, mở ô và bước ra ngoài màn mưa, biến mất nhanh như lúc xuất hiện.

 

Kiếp Nhàn đứng chôn chân tại chỗ, trong tay là lá thư của cha.

 

Cậu mở mảnh giấy nhỏ mà Hẹp vừa để lại. Đó là một tấm bản đồ được vẽ tay một cách sơ sài, chỉ có vài nét nguệch ngoạc chỉ đường đến một nơi được khoanh tròn, bên cạnh có ghi hai chữ: "Làng Đá".

 

Cơn mưa bên ngoài đã ngớt. Một tia sáng yếu ớt của ngọn đèn đường hắt vào căn phòng.

 

Kiếp Nhàn nhìn lá thư, nhìn tấm bản đồ, rồi nhìn về phía bức tường trống trơn nơi dòng chữ máu từng hiện hữu. Nỗi đau mất cha vẫn còn đó, nhức nhối.

 

Cậu không còn gì để mất.

back top