Phía Sau Ngọn Đồi

Chuyến Xe Về Quá Khứ

Đêm đó, Kiếp Nhàn không ngủ.

 

Cậu ngồi bó gối trên sàn nhà lạnh lẽo, lưng tựa vào bức tường nơi dòng chữ máu từng hiện hữu. Dù vết máu đã được cảnh sát lau đi, nhưng dường như nó vẫn còn ám ảnh ở đó, vô hình và bỏng rát.

 

Căn phòng trọ, nơi từng là tổ ấm duy nhất của cậu, giờ đây trở thành một cái lồng giam chứa đầy những ký ức đau thương.

 

Mọi vật dụng đều gợi lại hình ảnh của cha: chiếc chăn mỏng, ly nước luôn đặt sẵn trên bàn, cuốn sách đọc dở còn kẹp trang...

 

Mỗi thứ đều như một mũi kim châm vào trái tim đang rỉ máu của cậu.

 

Cậu không còn khóc được nữa. Nỗi đau đã cô đặc lại thành một khối căm hận lạnh lẽo, cứng rắn trong lồng ngực.

 

Cậu không còn là Kiếp Nhàn yếu đuối, cam chịu của ngày hôm qua.

 

Cái chết của cha đã giết chết con người cũ của cậu rồi. 

 

Lá thư và tấm bản đồ nằm ngay ngắn trước mặt.

 

Làng Đá. Quê mẹ.

 

Một nơi cậu chưa từng nghe cha nhắc đến, một nơi mà trong ký ức mơ hồ của cậu, mẹ cũng chỉ buột miệng nói ra trong những cơn say điên loạn.

 

Tại sao cha lại muốn cậu đến đó? Sự thật gì đang ẩn giấu phía sau ngọn đồi kia, một sự thật kinh hoàng đến mức phải trả giá bằng cả mạng sống của ông?

 

Và gã luật sư Lòng Văn Hẹp.

 

Tại sao một người đàn ông quyền lực và giàu có như vậy lại là "luật sư" của cha cậu? Thái độ lạnh lùng, dửng dưng của ông ta, ánh mắt sắc lẹm như thể nhìn thấu tâm can người khác, tất cả đều toát ra một vẻ bất thường. Ông ta không giống một luật sư đơn thuần.

 

Bình minh ló dạng, những tia nắng yếu ớt đầu tiên len lỏi qua khe cửa, chiếu vào khuôn mặt hốc hác của Kiếp Nhàn.

 

Cậu đứng dậy, cơ thể cứng đờ vì ngồi quá lâu.

 

Cậu không do dự nữa. Cậu đã có quyết định của mình.

 

Cậu thu dọn hành lý.

 

Chẳng có gì nhiều để mang theo. Vài bộ quần áo cũ sờn, chiếc điện thoại nứt màn hình, và toàn bộ số tiền tiết kiệm ít ỏi mà cậu đã dành dụm được, cộng thêm số tiền bà chủ quán nhậu cho hôm đám tang.

 

Cậu cẩn thận cất lá thư và tấm bản đồ vào lớp trong cùng của chiếc ba lô rách. Trước khi rời đi, cậu đứng lặng một lúc trước bàn thờ tạm của cha.

 

Nén nhang đã tàn, chỉ còn lại một làn khói mỏng manh bay lơ lửng.

 

"Cha, con đi đây," cậu thì thầm. "Con sẽ tìm ra sự thật. Con hứa."

 

Cậu trả lại căn phòng trọ cho chủ nhà, kết thúc hợp đồng mà không lấy lại được một đồng tiền cọc nào.

 

Cậu không quan tâm. Cậu đang cắt đứt mọi mối liên hệ với quá khứ, với cái thành phố đã cho cậu quá nhiều nỗi đau này.

 

Cậu bước ra khỏi con hẻm, không một lần ngoảnh đầu nhìn lại.

 

Bến xe Miền Đông ồn ào, náo nhiệt và hỗn loạn.

 

Mùi mồ hôi, mùi xăng dầu, mùi thức ăn và cả mùi của sự mệt mỏi hòa quyện vào nhau, tạo thành một thứ không khí đặc quánh, ngột ngạt.

 

Kiếp Nhàn chen lấn qua đám đông, tìm đến quầy vé bán tuyến đi về các tỉnh miền núi hẻo lánh.

 

"Cho cháu một vé đi Làng Đá."

 

Người phụ nữ bán vé ngẩng đầu lên, đôi mắt trang điểm đậm liếc nhìn cậu một cách dò xét.

 

"Làng Đá? Lâu lắm rồi mới có người hỏi mua vé đi cái xó đó. Xe chỉ dừng ở ngã ba quốc lộ thôi nhé, phải tự đi bộ vào làng đấy."

 

"Dạ, cháu biết rồi ạ."

 

Chiếc xe đò đi Làng Đá là chiếc xe cũ kỹ và tồi tàn nhất trong bến.

 

Lớp sơn xanh đã bong tróc nhiều mảng, để lộ ra lớp sắt gỉ sét bên trong. Thân xe móp méo, cửa sổ cáu bẩn. Khi động cơ nổ máy, nó gầm lên một tiếng long trời lở đất, phun ra một đám khói đen kịt.

 

Hành khách trên xe không nhiều, chủ yếu là những người dân tộc với làn da ngăm đen và những gùi hàng cồng kềnh. Họ nhìn Kiếp Nhàn, một thanh niên thành thị gầy gò, với ánh mắt tò mò và xa lạ.

 

Kiếp Nhàn chọn một chỗ ngồi gần cuối, cạnh cửa sổ, và thu mình lại.

 

Chiếc xe ì ạch lăn bánh, rời khỏi thành phố. Những tòa nhà cao tầng, những con đường đông đúc, những bảng hiệu quảng cáo nhấp nháy dần lùi lại phía sau. Cảnh vật bắt đầu thay đổi. Những cánh đồng lúa xanh mướt trải dài đến tận chân trời. Những ngọn núi mờ ảo hiện ra ở phía xa.

 

Không khí trở nên trong lành hơn, nhưng lòng Kiếp Nhàn lại ngày một nặng trĩu.

 

Cậu đang đi về một nơi hoàn toàn xa lạ, một nơi chôn giấu quá khứ của mẹ, và cũng là nơi đã cướp đi mạng sống của cha.

 

Chuyến đi kéo dài hơn nửa ngày.

 

Chiếc xe xóc nảy liên tục trên con đường ngày càng gập ghềnh, vắng vẻ. Hành khách lần lượt xuống xe ở những điểm dừng dọc đường, cho đến khi trên xe chỉ còn lại vài người.

 

Kiếp Nhàn mệt mỏi thiếp đi, nhưng giấc ngủ chập chờn đầy những cơn ác mộng. Cậu thấy cha mình nằm đó, đôi mắt trợn trừng. Cậu thấy mẹ mình gào thét trong cơn điên loạn.

 

Và cậu thấy dòng chữ máu trên tường, đỏ rực và nhức nhối.

 

Cậu giật mình tỉnh giấc khi có ai đó khẽ lay vai. Một giọng nói khàn khàn vang lên bên cạnh.

 

"Về làng Đá à, chàng trai?"

 

Kiếp Nhàn quay sang.

 

Một ông lão gầy đét, da đen sạm, đang ngồi bên cạnh cậu từ lúc nào không hay.

 

Ông mặc một bộ quần áo nâu sờn cũ, tóc bạc trắng búi gọn sau gáy, tay cầm một chiếc điếu cày. Đôi mắt ông tinh anh, ánh lên một vẻ từng trải, đang nhìn cậu dò xét.

 

"Dạ... Sao bác biết ạ?" Kiếp Nhàn ngạc nhiên.

 

Ông lão mỉm cười, để lộ hàm răng đen bóng vì ăn trầu.

 

"Cái tuyến xe này chỉ có một điểm cuối cùng là làng Đá thôi. Người lạ như cậu mà tìm về cái nơi khỉ ho cò gáy đó thì hiếm lắm."

 

Ông rít một hơi thuốc lào, nhả ra một làn khói mỏng.

 

"Nhìn cậu quen lắm. Rất giống. Giống con Phượng, con gái của lão Sáu ngày xưa."

 

Tim Kiếp Nhàn như bị ai đó bóp nghẹt.

 

Phượng. Tên thật của mẹ cậu.

 

Cậu chưa từng nghe ai gọi tên bà một cách bình thản như vậy.

 

"Bà ấy... là mẹ cháu," Kiếp Nhàn lí nhí đáp, giọng nghẹn lại.

 

Không khí xung quanh dường như đông cứng lại. Nụ cười trên môi ông lão vụt tắt. Làn khói thuốc tan đi, để lộ ra một vẻ mặt hoàn toàn khác.

 

Đôi mắt ông không còn vẻ thân thiện nữa, mà thay vào đó là sự cảnh giác, hoảng hốt, và một nỗi sợ hãi không thể che giấu. Ông nhìn cậu chằm chằm.

 

"Cậu... cậu là con của nó?" Giọng ông lão run run.

 

Kiếp Nhàn gật đầu.

 

Ông lão vội vàng quay mặt đi, lảng tránh ánh mắt của cậu.

 

Ông dụi điếu thuốc vào thành xe, không nói thêm một lời nào nữa.

 

Nó như một bức tường vô hình, đầy gai góc, vừa được dựng lên giữa hai người. Ông co người lại, giả vờ ngủ, nhưng Kiếp Nhàn có thể thấy rõ đôi vai gầy của ông đang run lên nhè nhẹ.

 

Chiếc xe đột ngột phanh kít lại ở một ngã ba hoang vắng, không một bóng người.

 

Lơ xe hét lớn: "Làng Đá đây! Xuống xe!"

 

Kiếp Nhàn là người duy nhất bước xuống. Ông lão kia thậm chí không dám liếc nhìn cậu, chỉ vùi mặt sâu hơn vào chiếc ghế.

 

Chiếc xe đò không hề đi vào con đường làng, nó chỉ bỏ cậu lại bên vệ đường rồi vội vã rú ga, lao đi và khuất vào bóng đêm như thể đang chạy trốn khỏi một thứ dịch bệnh.

 

Kiếp Nhàn đứng một mình giữa sự im lặng tuyệt đối của núi rừng.

 

Trước mặt cậu là một con đường đất nhỏ, tối om, dẫn sâu vào một thung lũng âm u. Một tấm biển gỗ đã mục nát, xiêu vẹo, trên đó hai chữ "Làng Đá" được khắc một cách cẩu thả, đã phai màu theo năm tháng.

 

Không khí ở đây lạnh buốt, mang theo mùi của đất ẩm, của lá cây mục rữa và của một thứ gì đó hoang dại, bí ẩn. Gió rít qua những kẽ lá, tạo nên những âm thanh thì thầm ma quái.

 

Tiếng côn trùng rỉ rả, tiếng ếch nhái kêu u uất từ một đầm lầy nào đó gần đấy càng làm tăng thêm vẻ hoang vu, quạnh quẽ.

 

Kiếp Nhàn siết chặt quai ba lô. Cậu cảm thấy mình nhỏ bé và cô độc. Cậu đã rời bỏ một địa ngục để rồi bước chân vào một địa ngục khác, một nơi còn tăm tối và đáng sợ hơn bội phần.

 

Cậu bật đèn pin điện thoại, thứ ánh sáng yếu ớt duy nhất cậu có, chiếu vào con đường mòn phía trước.

 

Ánh sáng chỉ đủ để soi rõ một khoảng đất nhỏ, còn lại xung quanh vẫn là một màu đen đặc quánh, như thể có thể nuốt chửng lấy cậu bất cứ lúc nào.

back top