Phiêu Miễu Chi Lữ

Chương 81

Kỳ Quân Sát nâng người nọ lên lơ lửng, vẻ mặt tươi cười nhìn hắn, một lúc sau, vẻ mặt kiên nghị của người nọ dần dần biến mất, rồi lại hiện lên vẻ mừng rỡ. Kỳ Quân Sát mỉm cười, người nọ cũng mỉm cười, Kỳ Quân Sát nhẹ giọng hỏi: " Ngươi tên là gì?" Ngữ khí mười phần thân thiết.

 

Mọi người kỳ quái nhìn trân trối, Vũ Trần cũng đã dừng lại việc hành hạ người tu chân kia, nghiêng đầu qua xem.

 

Người nọ nói: " Ứng Ô Khúc, ta gọi là Ứng Ô Khúc, bọn họ đều gọi ta là Ô đầu."

 

Kỳ Quân Sát cười gật đầu, tình hình rất là quỷ dị. Kỳ Quân Sát lại nói: " Ô đầu, ngươi tu chân ở nơi nào?"

 

Ứng Ô Khúc đáp: " Bình thường vẫn ở Ám Ảnh Bảo, có khi thì ở Tiềm Kiệt Tinh."

 

Lý Cường thiếu chút nữa kêu lên, thuộc hạ của Bách Hoàng lão nhân cũng chạy tới Oan Hồn Hải, đám người này chính là oan gia đối đầu với hắn. Rất hiển nhiên, Kỳ Quân Sát cũng không biết chuyện của Bách Hoàng lão nhân, hắn nói: " Các ngươi đến Oan Hồn Hải tìm Hải Hồn Mã Não, để làm gì vậy?"

 

Ứng Ô Khúc thành thật đáp: " Ta cũng không rõ ràng lắm…"

 

Mọi người phát giác ánh mắt Kỳ Quân Sát chợt lóe lên, Ứng Ô Khúc vội vàng nói: " Ta có nghe nói, là bằng hữu của lão thần tiên cần dùng, hình như để chuẩn bị cho việc đến Ba Đạt Tinh quyết đấu, tình huống cụ thể ta cũng không quá hiểu rõ."

 

Kỳ Quân Sát nghe được thì mơ hồ cả lên, nhưng Lý Cường thì hiểu được, hắn nói: " Lão thần tiên có phải là Bách Hoàng lão nhân không?"

 

Thân thể Ứng Ô Khúc có chút chấn động, trong mắt Kỳ Quân Sát đột nhiên tuôn ra một tia thanh quang.

 

Thần sắc của Ứng Ô Khúc lại ngẩn ngơ, Kỳ Quân Sát hỏi: " Lão thần tiên có phải là Bách Hoàng lão nhân?"

 

Ứng Ô Khúc gật đầu nói: " Phải!"

 

Nội tâm của hắn tựa hồ đang giãy dụa, tay ôm vào người, thân thể không ngừng run rẩy. Kỳ Quân Sát hướng tới Lý Cường khẽ khoát tay, Lý Cường thoáng suy tư, chợt truyền âm nói: " Sư tôn, hỏi bọn hắn tới bao nhiêu người?"

 

Kỳ Quân Sát không khỏi thầm khen Lý Cường cơ trí.

 

Kỳ Quân Sát hỏi: " Các ngươi tới bao nhiêu người tu chân?"

 

Ứng Ô Khúc nói: " Tới bốn mươi sáu người."

 

Người tu chân bị Vũ Trần hành hạ tỉnh lại, đột nhiên hét lớn: " Ô đầu, ngươi không muốn sống nữa sao?"

 

Vũ Trần đánh ra một quyền làm cho máu tươi trên mặt hắn bắn tung tóe, vì thân thể không có nguyên anh cầm cự, hắn cũng yếu ớt giống như người thường. Nhưng một tiếng kêu này cũng đã đánh thức Ứng Ô Khúc, hắn kêu to lên: " Ngươi…ngươi…ngươi làm gì ta?"

 

Kỳ Quân Sát lạnh nhạt cười, nhẹ nhàng nói: " Không có làm cái gì, chỉ là để cho ngươi nói hết ra những gì ngươi biết."

 

Ứng Ô Khúc cuồng quát: " Ngươi dùng thủ đoạn hèn hạ gì, ngươi…ngươi…" Hắn tức giận đến cả người run lên.

 

Cảnh Phong cười nói: " Ô đầu a, ngươi nói rất khá! Rất là chi tiết…phong tử ta sẽ không hành hạ ngươi nữa, oa haha…haha..!"

 

Trong lòng Lý Cường ngầm gấp gáp, đối phương đã tới đến bốn mươi sáu người tu chân, Hắc Thủy Đảo có thể chống đỡ bao lâu?

 

Hồng Thiêm tỉnh lại đầu tiên, hắn chậm rãi vặn eo một cái, đi tới trước mặt Kỳ Quân Sát, quỳ xuống thi lễ: " Hồng Thiêm bái kiến sư thúc tổ! Tạ sư thúc tổ ân tứ."

 

Ngay sau đó Triệu Hào cũng đã đứng dậy, hắn kinh hãi phát hiện mình đã đạt đến Nguyên Anh sơ kỳ, vội vàng đi tới bên cạnh Lý Cường: " Cảm ơn sư tôn!"

 

Rồi lại quỳ xuống dập đầu trước mặt Kỳ Quân Sát: " Triệu Hào bái kiến sư tổ!"

 

Kỳ Quân Sát kêu lên: " Di! Đồ nhi ngoan, ngươi thu đồ tử đồ tôn sao lại thích dập đầu mãi thế a…đừng quỳ nữa, lão nhân gia ta còn chưa có chết, quỳ cái gì mà quỳ?"

 

Lý Cường phát hiện Triệu Hào đã có bộ dáng như người trẻ tuổi, còn đâu một người già nua lần đầu tiên gặp tại Hàm Lâm Thành, thật đúng là anh khí bộc phát. Nhìn hai người bọn họ xấu hổ quỳ trên mặt đất, bộ dáng có vẻ chẳng biết làm sao, Lý Cường hắc hắc cười nói: " Đây là sự tôn trọng của bọn họ đối với lão nhân gia a, nhìn thấy lão nhân gia đại triển hùng phong, các đệ tử đương nhiên là bội phục sát đất. Bất quá, lão nhân gia lần đầu nhìn thấy vãn bối…"

 

Hắn vươn hai ngón tay ra dấu không ngừng, mọi người vừa nhìn thì đã biết hắn đang đòi quà, đều nở nụ cười.

 

Kỳ Quân Sát trừng mắt, cười mắng: " Ai nha, lão nhân gia ta muốn chạy trốn rồi, tiểu tử ngươi ngày càng muốn ép chết ta a. Hừ hừ, may là lão nhân gia ta có nhiều đồ vật, bằng không là bị ngươi chê cười rồi, mấy chuyện này không làm khó được lão nhân gia đâu."

 

Hắn lấy ra sáu khối tiểu ngọc bài, cấp cho Hồng Thiêm, Triệu Hào, Tạp Bổn, Vũ Trần còn có Cảnh Phong, nói: " Đeo ở trên cổ, có thể bảo vệ tính mạng một lần, nhớ kỹ, chỉ có một lần cơ hội thôi, dùng rồi sẽ biến mất, cái này không cần tự mình phát động."

 

Lý Cường đưa tay ra, nói: " Còn một khối cho đệ tử đi nhé?"

 

Kỳ Quân Sát cười khổ nói: " Ai, lão nhân gia ta lần đầu thu đồ đệ, dĩ nhiên lại nhặt được một tên bảo bối như vậy a. Thôi cho ngươi, có lão nhân gia ta ở đây, còn có ai dám động vào ngươi, có lấy cũng vô dụng." Lời này của hắn thật không giả, thực lực của Tán Tiên tuyệt đối có thể hoành hành tại tu chân giới.

 

Trong lòng Cảnh Phong phi thường kỳ quái, Kỳ Quân Sát vô cùng sủng ái Lý Cường, từ sau khi bái sư tại Trấn Huyền Tháp, Lý Cường chỉ cần có yêu cầu, hắn muốn cái gì là được cái gì, chưa từng thấy hắn cự tuyệt qua lần nào, thật không rõ là chuyện gì đang xảy ra.

 

Hồng Thiêm và Triệu Hào tạ ơn Kỳ Quân Sát, đứng sang một bên. Triệu Hào nhỏ giọng nói: " Sư tôn, chúng ta nhanh đi Hắc Thủy Đảo, tình hình nơi đó thật không tốt chút nào."

 

Lý Cường gật đầu, nói: " Triệu Hào, ngươi có thể mặc chiến giáp vào rồi, lần trước tại Hàn Băng Nguyên cho ngươi chiến giáp có tu luyện qua chưa?"

 

Lúc này Triệu Hào mới nhớ mình đã đến được Nguyên Anh sơ kỳ, trong lòng cảm thấy kích động, nói: " Sư tôn, đệ tử đã luyện tốt lắm rồi, bây giờ đệ tử sẽ thử xem."

 

Triệu Hào lấy ra chiến giáp từ trong đai lưng trữ vật, học theo bộ dáng của Lý Cường, dương tay xuất ra, đồng thời vận chân nguyên lực hấp lấy chiến giáp, chiến giáp màu đen nọ giống như vật còn sống, tự động tìm được địa phương đối ứng, bám vào trên thân thể hắn. Chiến giáp màu đen này là do Mạc Hoài Viễn đưa cho Lý Cường, ở Hàn Băng Nguyên Lý Cường lại đem cho Triệu Hào, cũng là một kiện tinh phẩm chiến giáp.

 

Cảnh Phong nhìn thấy liền kêu lên: " Ai nha, đây là Ám Kim Giáp a, đồ vật tốt lắm, hảo bảo bối." Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

 

Kỳ Quân Sát liếc mắt một cái, gật đầu nói:" Không sai, là do cao thủ luyện chế ra, chỉ kém một chút hỏa hầu…" Từ trong lòng bàn tay hắn bắn ra một thanh ảnh, tốc độ cực nhanh xẹt qua trên chiến giáp của Triệu Hào, lúc này mới nói: " Tốt lắm…đã được rồi, như vậy là hoàn mỹ."

 

Lý Cường biết vừa rồi Kỳ Quân Sát đã dùng Ngưng Luyện Pháp gia tăng thêm một tầng huyền khí lạnh phi thường trên Ám Kim Giáp của Triệu Hào, tính chất của Ám Kim Giáp nhất thời thay đổi, trải qua một lần tu cải, chiến giáp này tại tu chân giới có thể liệt vào cực phẩm, tuyệt đối không thua kém Lan Uẩn chiến giáp của mình.

 

Triệu Hào mặc dù là người thành thật, nhưng hắn là người cực kỳ kính trọng sư tôn, lập tức thi lễ đa tạ, trong lòng hắn thập phần cao hứng, rốt cuộc tự mình có thể giống như những người tu chân khác, mặc được chiến giáp của mình.

 

Ba người tu chân đang ngoi ngóp trong biển cuối cùng bò lên trên tiều thạch, bọn họ nằm dài lên trên mặt đá, há miệng thở hổn hển. Cảnh Phong hỏi: " Có cần phải giết chết bọn chúng không?"

 

Kỳ Quân Sát cười hì hì nói: " Phong tử, nếu ngươi dám giết chết bọn họ, ta sẽ thu nguyên anh của bọn họ a."

 

Nghe vậy cả năm người tu chân không khỏi lộ ra thần sắc tuyệt vọng, Ứng Ô Khúc kêu thảm: " Các ngươi không thể làm như vậy!"

 

Vũ Trần vỗ tay kêu hay, nói: " Phế đi đám hỗn đản ghê tởm này, để ta đến động thủ…"

 

Lý Cường vội vàng nói: " Ai! Bỏ đi, đó là tạo nghiệt. Lão phong tử, giết bọn họ sẽ ảnh hưởng sự tu chân sau này của ngươi…sư tôn, chúng ta mau nhanh đi Hắc Thủy Đảo đi."

 

Kỳ Quân Sát cười nói: " Không nghĩ tới đồ nhi ngoan lại hiểu biết nhiều như vậy a, lão nhân gia ta năm đó giết người vô số, nghĩ tới nghĩ lui không dám tiếp tục tu chân nữa, rồi thừa dịp bị giam cầm ở Trấn Huyền Tháp không ai quấy rầy, lúc này mới lặng lẽ binh giải, hắc hắc, làm cho tính cách lão nhân gia ta bây giờ hoàn toàn biến đổi…bỏ đi, không đề cập tới chuyện thương tâm này nữa."

 

Cả người Tạp Bổn thần sử run lên, hắn bây giờ mới hiểu sư tôn của Lý Cường lại là một vị Tán Tiên, trong lòng cảm thấy may mắn là mình và Lý Cường là bằng hữu, nếu là địch nhân thì đã rất thê thảm.

 

Lý Cường bay lên không trung, nói: " Vũ đại ca, ngươi đi dẫn đường, chúng ta đi!"

 

Vũ Trần đối với sự khách khí của Lý Cường có điểm vì được thương mà sợ, hắn cười nói: " Hãy gọi ta là lão Vũ đi, như vậy mới thân thiết một chút."

 

Hắn cũng đã bay đến không trung, chỉ theo hướng đông nói: " Là hướng bên kia."

 

Kỳ Quân Sát cười nói: " Để lão nhân gia ta mang các ngươi đi thôi, các ngươi chậm chạp như vậy phải bay tới khi nào."

 

Hắn lại lấy ra kiện toa hình pháp bảo, quát: " Tất cả lại đây!"

 

Đem tất cả mọi người bao bọc vào trong, hắn phất ra một ngón tay, kim quang của toa hình pháp bảo chớp động, liền biến mất vô ảnh vô tung.

 

Năm người tu chân kia nhìn địch nhân biến mất trên bầu trời, trong lòng cảm thấy vạn phần may mắn, may mắn Lý Cường đã ngăn cản, nếu không tên phong tử kia đã hủy diệt đi thân thể của bọn họ, vậy là đã quá thê thảm. Bất quá tình huống của bọn họ bây giờ cũng không tốt bao nhiêu, còn có thể đi đâu được, nguyên anh đã bị phong bế, ở trong Oan Hồn Hải, không thể lên trời cũng không thể xuống đất, nơi cô đảo lẻ loi này, muốn rời khỏi cũng không dễ dàng.

 

Kỳ Quân Sát mang theo mấy vãn bối này, chỉ dùng một chút thời gian là đã chạy tới trên bầu trời Hắc Thủy Đảo, tốc độ cực nhanh làm cho Tạp Bổn bọn họ phải cất tiếng than thở. Hắc Thủy Đảo lặng lẽ không một tiếng động, vẻ mặt Vũ Trần kịch biến, thất thanh nói: " Bọn họ đã công vào! Sao lại nhanh như vậy a?"

 

Trong lòng Lý Cường cũng run lên, hắn lo lắng cho Lam Tưu công chúa và những huynh đệ của mình, hắn nói: " Sư tôn, chúng ta đi xuống."

 

Kỳ Quân Sát nói: " Bên ngoài bị bỏ thêm cấm chế, hình ảnh phía dưới chỉ là giả thôi."

 

Vũ Trần nghi hoặc nói: " Thật vậy sao? Hèn chi ta nghĩ như thế nào mà kỳ quái như vậy!"

 

Kỳ Quân Sát cười nói: " Xem lão nhân gia ta phá hủy nó!"

 

Hắn dương tay bắn ra một điểm thanh quang, điểm thanh quang vừa bay ra liền mở rộng, giống như một con bướm đang xoay tròn, cấp tốc bay tới hướng tiểu đảo, vô số điện quang hoa lửa từ trong thanh quang bay ra, không khí bốn phía đều đã bắt đầu run rẩy, tiếng sấm long long đã vang lên. Ngay lúc sắp tiếp xúc trước mặt tiểu đảo, thanh quang đột nhiên ngừng lại, bầu trời trên biển đột nhiên trở nên ảm đạm không chút ánh sáng.

 

Đám người Lý Cường đang được toa hình pháp bảo bao phủ, nhìn thấy trợn mắt há hốc mồm, không biết Kỳ Quân Sát bắn ra cái gì, thật sự là có chút dọa người. Chỉ nghe Kỳ Quân Sát khẽ quát lên một tiếng: " Phá!"

 

Tựa hồ như có một trận gió thổi qua, trong lòng mọi người khởi lên một loại cảm giác quái dị.

 

Đột nhiên Oan Hồn Hải đang yên lặng giống như là bị điểm hỏa dược, tiếng nổ tung rạn nứt liên tiếp vang lên đinh tai nhức óc " Ca ca…bá bá!" Giống như một cái chùy khổng lồ đánh vào trên mặt đất, tựa hồ cả Oan Hồn Hải đều rít gào " Oanh oanh…"

 

Vũ Trần há mồm cứng lưỡi: " Cái này…không phải…sức người có thể làm được…thật là quá lợi hại."

 

Một tiếng nổ thật lớn long long xẹt qua Oan Hồn Hải, sắc trời nhất thời một mảnh sáng ngời, phía dưới lập tức hiện ra nguyên mạo của Hắc Thủy Đảo.

 

Lý Cường nhìn xuống phía dưới, Hắc Thủy Đảo do sáu tòa núi nhỏ ở ngoài khơi tạo thành, sắp hàng thành ngôi sao năm cánh, ở giữa là ngọn núi khá lớn, có năm ngọn núi nhỏ sắp vòng quanh nó, địa hình rất đặc biệt, phi thường hiếm có chính là trên đảo không có thực vật màu xanh biếc cũng giống như ở Thản Bang đại lục, mỗi một ngọn núi đều cũng có một lương đình màu đen nho nhỏ, từ trên nóc đình bắn ra từng đạo bạch quang, lần lượt thay đổi lẫn nhau, hình thành một chiếc võng phòng hộ thật lớn.

 

Phía trên phòng hộ võng kiếm khí tung hoành, ánh sáng lưu chuyển, những tiếng bạo minh vang lên từng hồi, chỉ thấy trên bầu trời có những nhóm chừng ba hoặc năm người tu chân đang liên hoàn công kích.

 

Lý Cường cũng là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều tu chân cao thủ như vậy, hắn nói: " Nhìn tình hình, phòng hộ của Hắc Thủy Đảo còn chưa bị công phá, Vũ đại ca hãy thông tri với sư tôn của ngươi, chúng ta đi xuống đánh."

 

Hắn dương tay mặc vào Lan Uẩn chiến giáp, đeo Huyễn Dương Hoàn, Hấp Tinh kiếm vờn quanh toàn thân.

 

Cảnh Phong hưng phấn đến nỗi hai mắt tỏa ánh sáng, kêu lên quái dị vội vàng bay xuống trước tiên. Tu chân cao thủ của Tiềm Kiệt Tinh lập tức phân ra tám người, bay nhanh tới đón đường. Kỳ Quân Sát cười hì hì nói: " Các ngươi đi xuống đánh, hắc hắc, lão nhân gia ta áp trận cho các ngươi, cứ yên tâm mà đánh, lão nhân gia ta sẽ không để cho các ngươi bị hại đâu."

 

Lý Cường nhất thời mừng rỡ, cười to nói: " Ha ha, có những lời này của lão nhân gia, chúng ta có thể phóng tay chân đánh một trận thoải mái rồi." Ở trong lòng hắn thầm nghĩ: " Lời này sao có vẻ như đang gạt người như vậy a?"

 

Triệu Hào mặc Ám Kim Chiến Giáp, Hàn Tước kiếm bay ra, hào khí dâng lên tận trời, quát to: " Ta tới đây!" Rồi một đầu xẹt thẳng xuống dưới.

 

Đến lượt Toái Kim kiếm của Hồng Thiêm cũng xuất ra, theo sát phía sau hắn đi xuống. Hắn đã sớm lĩnh ngộ sự liều mạng đánh nhau của Triệu Hào, trước khi tu chân Triệu Hào đã có danh tiếng là Cuồng Đao, sau khi tu chân đã làm cho tính tình càng thêm cuồng bạo.

 

Tạp Bổn thần sử và Vũ Trần song kiếm cũng đều xuất ra, đi thẳng xuống phía dưới. Kỳ Quân Sát cười nói: " A a, không tệ a, đồ nhi ngoan, đệ tử và bằng hữu của ngươi cũng dũng mãnh lắm, được! Lão nhân gia ta thích!"

 

Lý Cường mỉm cười, quát lên một tiếng lớn: " Oa nha nha! Lão tử phải đại khai sát giới đây!"

 

Hắn hướng thẳng tới trung ương Hắc Thủy Đảo bay xuống.

 

Người tu chân của Tiềm Kiệt Tinh phi thường giật mình, bao vây phía trên bầu trời Hắc Thủy Đảo chính là Ngưng Thích Bách Biến Trướng, là một kiện tinh phẩm pháp bảo của Bách Hoàng lão nhân, đặc ý đem từ Tiềm Kiệt Tinh tới, là để phòng ngừa người tu chân đi ngang qua xen vào cuộc đấu, không có nghĩ đến lại bị người phá rớt, có thể có công lực loại này thật sự là có chút dọa người.

 

Trung ương của Hắc Thủy Đảo, ngọn núi ở giữa tụ tập mười mấy người tu chân, đang điên cuồng công kích phòng ngự của ngọn núi, chỉ cần lương đình màu đen này bị kích phá, cả phòng ngự của Hắc Thủy Đảo đều bị phá hủy.

 

Lý Cường đột nhiên đánh xuống tới, làm cho đám tu chân cao thủ này giật mình không nhỏ. Còn đang trong lúc ngây người, Lý Cường đã trùng nhập vào trong đám người họ, ngân mang Hấp Tinh kiếm đột nhiên nổ tung, quang mang chói mắt, ánh mắt giống như hoa lửa nở rộ.

 

Từ sau khi hắn tiến nhập vào Xuất Khiếu Kỳ, đây là lần đầu tiên hắn toàn lực xuất ra một kích, phải biết rằng có Kỳ Quân Sát làm hậu thuẫn, hắn có chút không cần kiêng kỵ bất cứ việc gì.

 

Trong đám người đột nhiên vang lên một tiếng gầm lớn: " Tất cả mau tránh ra, là vật gì mà dám lớn mật như vậy!"

 

Một bàn tay to màu vàng chụp vào Lý Cường, đám cao thủ tu chân lập tức bay ra tứ tán. Lý Cường có một loại cảm giác phi thường quen thuộc, hắn cơ hồ liền có ý thức xuất ra thủ ấn, bốn tầng phù chú điệp gia lập tức hoàn thành, một đạo ánh sáng màu hồng từ trong tay xuất ra, bởi vì công lực tiến nhanh, đạo ánh sáng này có chút giống như bộ dáng của ngưng luyện pháp bảo, trong nháy mắt, đạo ánh sáng đánh thẳng vào bàn tay to màu vàng đó.

 

" Ca…bá bá…băng ba!"

 

Kỳ Quân Sát ở trên bầu trời dò xét, hắn liếc mắt một cái nhìn thấy thì trong lòng cũng rất giật mình, chỉ thấy một đạo quang hoan thật lớn từ từ trướng lớn ra, người tu chân khắp bốn phía bị đánh trúng liền bay ra ngoài, hắn không khỏi tiến tới gần một chút, chuẩn bị tùy thời ra tay.

 

Lý Cường đã biết đối thủ là ai, chính là Tư Đồ Ung đã bắt được hắn tại Hồi Xuân Cốc, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy hưng phấn, tự mình cũng đã có thể dùng cứng đối cứng chịu được hắn một kích, hắn cười to nói: " Ha ha, Tư Đồ Ung lão hỗn đản ngươi, nhìn xem ta là ai!"

 

Hắn vừa nói vừa bắn ra hai đóa hỏa tử hoa, lần này hắn đã học khôn, trước tiên đã cấp cho lão này nếm thử một chiêu âm độc của mình.

 

Trong lòng Tư Đồ Ung kỳ quái, tu chân cao thủ này là ai? Hắn đã sớm quên mất, lúc ấy hắn bắt được Lý Cường thì tưởng rằng chỉ là một đệ tử bình thường của Hồi Xuân Cốc nên làm sao có thể nhớ được tướng mạo của hắn? Sau đó là vì Phó Sơn và Hầu Phích Tịnh ra mặt, hắn mới biết được người bị hắn bắt chính là người của Trọng Huyền Phái, nhưng hắn cũng không quá để ý, dù sao một tu chân cao thủ như hắn tại tu chân giới cũng chỉ có ít đối thủ, cho dù có cùng Phó Sơn giao đấu, hắn cũng có thể tự tin liều mạng, cùng lắm đánh không lại thì bỏ chạy, Phó Sơn muốn bắt hắn cũng không có biện pháp.

 

Cho nên nhìn thấy tiểu tử mặc chiến giáp trước mắt này, Tư Đồ Ung hoàn toàn không nhớ hắn là ai, nhưng khi hắn nhìn thấy hai đóa Thiên Hỏa tử hoa từ tay hắn bắn ra, thật sự đã dọa hắn hoảng sợ. Kinh nghiệm của hắn rất phong phú, biết sư lợi hại của Huyễn Tật Thiên Hỏa, hắn căn bản không dám trực tiếp ngăn cản, bạch quang chớp động, hắn di chuyển ra phía sau hai thuộc hạ, tay bắt lấy hai người ném ra ngoài, quát: " Ngăn trở hắn!"

 

Trong lòng hai người tu chân nọ phi thường kỳ quái, lão vương gia sao lại đẩy hai người bọn họ ra ngoài? Không kịp nghĩ nhiều, hai người bọn họ đồng thời vận phi kiếm hướng tới Lý Cường công kích. Kỳ Quân Sát trên bầu trời cuống quýt lắc đầu, biết hai người tu chân này coi như xong đời.

 

Thiên Hỏa tử hoa và kiếm quang chạm vào nhau, chợt nghe " phốc" " phốc" hai tiếng thanh thúy, hai thanh phi kiếm bốc cháy, hóa thành từng mảnh nhỏ tứ tán rơi xuống, hai người nọ hồn phi phách tán, cuống cuồng bay ngược về phía sau. Trong lòng Lý Cường nhẹ thở dài, Thiên Hỏa tử hoa đột nhiên bay ngược lại, hắn đã buông tha cho hai người tu chân này.

 

Trong lòng Tư Đồ Ung giật mình, quát lớn: " Ngươi là ai?"

 

Lý Cường trả lời rất nhanh: " Ta là đại gia của ngươi! Mẹ kiếp, chưa thấy qua người có trí nhớ kém như vậy."

 

Tư Đồ Ung tức giận đến lửa giận bốc cao: " Tiểu tử thúi, bổn tướng không đánh với hạng vô danh!"

 

Lý Cường ha ha cười to nói: " Mụ nội ngươi, có gan đừng có chạy!"

 

Hắn bây giờ đã phát hiện uy lực của Huyễn Tật Thiên Hỏa, sao lại không sử dụng, ngón tay bắn ra liên tiếp, bảy, tám đóa Thiên Hỏa tử hoa hướng Tư Đồ Ung bay đi.

 

Tư Đồ Ung tức giận đến phát điên, tiểu tử này không biết ở nơi nào thu được Huyễn Tật Thiên Hỏa, mà trong tay hắn lại không có pháp bảo thuần âm, không có cách nào cùng hắn đối kháng, hắn hét lớn: " Hỗn đản! Tiểu tử thúi! Ỷ vào Thiên Hỏa còn đánh cái gì, con mẹ nó!" Hắn cuống quýt tránh né liên tục, Lý Cường dựa vào uy lực của Thiên Hỏa, tại không trung truy theo Tư Đồ Ung điên cuồng.

 

Kỳ Quân Sát trên bầu trời cười đến cả người run rẩy, công lực của Tư Đồ Ung này cao hơn Lý Cường gấp đôi, vậy mà cũng bị hắn truy đến hoàn toàn rối loạn, thật sự là một chuyện vô cùng buồn cười vui vẻ.

 

Rốt cuộc Tư Đồ Ung nhớ tới một kiện pháp bảo có thể thu được Thiên Hỏa Tử Hoa, hắn gọi: " Tô Tử Kỳ, con mẹ nó, mấy người các ngươi mau sử dụng Nhiếp Hồn Hắc Cầu, nhanh lên một chút! Thiên Hỏa của tiểu tử thúi thật là quá đáng ghét, đáng ghét quá!"

 

Kỳ Quân Sát lộ ra vẻ mặt quái dị, ước chừng hắn không có nghĩ đến bây giờ tu chân giới dĩ nhiên cũng có người dám dùng nguyên anh của người tu chân luyện chế pháp bảo, hắn tiến lại gần không một tiếng động.

 

Tô Tử Kỳ hét lớn: " Lão vương gia mau lại đây!"

 

Hắn xuất ra một quả cầu màu đen, miệng lẩm bẩm, bên người hắn có mấy người tu chân cũng đồng thời xuất ra Nhiếp Hồn Hắc Cầu, nhất thời bốn phía một mảnh âm phong thổi tới, có vô số bóng đen từ trong hắc cầu bay ra, tiến lên ngăn trở Thiên Hỏa Tử Hoa, mặt khác hơn mười bóng đen khác hướng Lý Cường bay tới.

 

Kỳ Quân Sát biết rõ nguyên anh bị luyện chế hồn phách vốn không sợ Thiên Hỏa, bọn chúng không giống như Huyền Khí Băng Tinh Phách, thứ này là do người khống chế điều khiển, hoàn toàn có thể cuốn lấy Lý Cường. Lão nhân gia hắn đương nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn, từ trong người hắn nhẹ nhàng bay ra một cái bình màu tím, trong lòng vô cùng vui vẻ, những hồn phách này đều là bảo bối, có thể thu hồi từ trong tay những người này mà không cần phải giết người, lại không phải tạo nghiệt, thật là công đức vô lượng. Chuyện tốt thế này biết chạy đi đâu mà tìm chứ.

 

Cũng trùng hợp hắn có thể nghĩ như vậy, bởi vì với công lực của một Tán Tiên như hắn thì không gì khó khăn, nhưng với người tu chân bình thường dĩ nhiên không làm nổi.

 

Tư Đồ Ung ha ha cười to, sắc mặt dữ tợn quát: " Tiểu tử thúi, coi ngươi có bao nhiêu Thiên Hỏa, con mẹ nó cứ thả ra đi, bổn tướng sẽ cho ngươi nếm mùi vị thê thảm của Luyện Hồn!" Hắn chỉ cần tranh thủ thời gian không cho Thiên Hỏa Tử Hoa tới gần, với công lực của hắn thì Lý Cường không thể nào kháng cự.

 

Nhiếp Hồn Hắc Cầu đang treo lơ lửng giữa không trung đột nhiên bay ngược lên trên, Tô Tử Kỳ hét lớn: " Chuyện gì xảy ra?"

 

Kỳ Quân Sát không một tiếng động khởi động Tử Sắc Tinh Bình(tinh bình màu tím), từ trong tinh bình bay ra một luồng khói trắng, hắn quát khẽ: " Đi!" Luồng khói trắng này nhất thời hóa thành vô số những sợi dây tơ dài màu trắng, như mũi tên nhọn bắn ra ngoài, mỗi một sợi dây đều cuộn lấy một hồn phách, Kỳ Quân Sát mỉm cười, ngón tay chỉ vào miệng bình hô: " Thu!"

 

Cùng thời gian, tiếng thê lương âm hào vang lên, những nguyên anh hồn phách này cấp tốc bị cuốn vào trong tinh bình. Tô Tử Kỳ và mấy người tu chân thần sắc đại biến, những nguyên anh hồn phách này đều có liên quan đến tính mạng của họ, người nọ trên bầu trời không tốn chút sức lực đã thu đi mất, bọn họ làm sao mà không vội vàng.

 

Cơ hồ đồng thời bọn họ phun ra một ngụm Tâm Huyết lên trên hắc cầu, cấp tốc niệm chú ngữ, tăng mạnh lực lượng của hồn phách, cố gắng ngăn cản Kỳ Quân Sát thu hồn.

 

Tư Đồ Ung mắt thấy không đúng, liền bỏ qua Lý Cường, lập tức hướng Kỳ Quân Sát đánh tới. Trong lòng Lý Cường mừng rỡ, biết rằng Tư Đồ Ung nhất định sẽ nếm khổ, hắn lớn tiếng kêu lên: " Cứ đánh hắn đi! Đánh cho mạnh vào! Haha…"

back top