Phiêu Miễu Chi Lữ

Chương 82

Mắt Tư Đồ Ung đã hồng lên, hắn quát to: " Toái Hồn Kim Chỉ!" Từ trên tay hắn bắn ra mười đạo tinh mang kim sắc, uốn lượn công thẳng tới Kỳ Quân Sát.

 

Lý Cường xoay người hướng tới Tô Tử Kỳ phóng đi, trong miệng kêu lên: " Mẹ kiếp! Đám người đáng chết các ngươi không biết đã hại biết bao người tu chân!"

 

Hắn phất tay đánh ra Tử Diễm Cự Chưởng, chợt kinh hãi phát hiện uy lực của Tử Diễm Cự Chưởng so với trước kia đã hoàn toàn khác hẳn, chỉ thấy một tử kim sắc cự chưởng nhanh chóng phóng lớn ra, không khí bốn phía giống như bị thiêu cháy, phát ra tiếng " tích tích…ba ba" tiếng nứt vỡ.

 

Mấy người Tô Tử Kỳ sợ đến kêu to lên, nghĩ thầm người này thật sự là quá đáng, người khác còn đang đấu pháp bảo, hắn lại lén lút đánh lén. Ở bên cạnh có người tu chân nghe được tiếng kêu, lập tức lao qua, ba đạo kiếm quang lao thẳng tới Lý Cường, Lý Cường cười to nói: " Mụ nội nó, ha ha, còn cơ trí như vậy…đi!" Tử kim sắc cự chưởng trên tay đột nhiên biến lớn, " oanh oanh long long" tiếng vang chấn phách lòng người.

 

Ba người tu chân nọ đem hết toàn lực ngăn cản, tu vi của bọn hắn chỉ mới đến Nguyên Anh sơ kỳ, căn bản không phải là đối thủ của Lý Cường. Lý Cường phát hiện tự mình cũng có thể một đấu ba, nhưng lại không cảm thấy phải cố hết sức, trong lòng không khỏi mừng rỡ vô cùng.

 

Kỳ Quân Sát cũng làm như không có việc gì vẫn thản nhiên thu hồi những bảo bối hồn phách, cũng không thèm để ý tới Toái Hồn Kim Chỉ đang đánh tới. Trong lòng Tư Đồ Ung mừng thầm, đối thủ lại có thể sơ ý như thế, hắn lại tăng thêm công lực, mười đạo kim quang càng biến lớn, phát ra những tiếng xé gió chói tai. Kỳ Quân Sát không nhịn được nhếch miệng nói: " Không nhìn thấy lão nhân gia ta đang bận việc sao? Thật là chán ghét, đáng ghét quá đi!"

 

Hắn căn bản là không để ý tới việc Toái Hồn Kim Chỉ đang đánh tới, chỉ xuất một tay, giống như đang đuổi ruồi, một đạo quang mang màu xanh chói mắt bay ra, bay thẳng tới hướng Tư Đồ Ung.

 

" Ba ba…ba…ba.." Toái Hồn Kim Chỉ chạm vào người Kỳ Quân Sát, chỉ thấy hắn mỉm cười: " Chỉ có chút công lực đó mà cũng dám, ngu ngốc!" Rồi hắn tựa như không xảy ra việc gì, vẫn chú ý vào Tử Sắc Tinh Bình. Tư Đồ Ung bị dọa hoảng hốt, luống cuống tìm cách ngăn trở thanh mang, hắn thật không dám nghĩ, ngay cả lão thần tiên Bách Hoàng lão nhân cũng không dám khinh thường Toái Hồn Kim Chỉ, vậy mà đối thủ cũng không thèm để ý. Trong chớp mắt thanh mang gần chạm tới thân thể hắn, nhất thời hắn vẫn kịp đánh ra một kiện pháp bảo phòng ngự nhưng uy lực phòng hộ còn chưa vận dụng đến mức tốt nhất " lộng..lạp..lạp" thoáng chút đã bị thanh mang phá hủy nhưng hắn cũng đã tranh thủ được một chút thời gian, bạch quang chợt lóe, hắn thuấn di tránh qua hơn mười thước bên ngoài.

 

Đạo thanh mang tiếp tục lao thẳng tới người tu chân phía sau, nhất thời tràng diện đại loạn. Một người tu chân đưa lưng về phía thanh mang, không kịp thời phát hiện, đạo thanh mang này bổ vào lưng hắn, hắn kêu thảm một tiếng, chiến giáp trên người vỡ vụn ra, phi kiếm không có người khống chế cũng rơi vào trong Oan Hồn Hải. Chỉ thấy một đạo hồng quang chớp động, một nguyên anh nho nhỏ từ trong thân thể hắn bay ra, thần sắc nguyên anh nọ cực kỳ bối rối hoảng sợ nhìn quanh rồi rất nhanh hướng không trung bay đi.

 

Tư Đồ Ung biết lần này không còn cách nào hoàn thành nhiệm vụ nữa, không biết Hắc Thủy Đảo từ nơi nào mời được tới một đám cao thủ như vậy, nhất là thiếu niên tuấn mỹ kia, vô cùng lợi hại đến mức biến thái. Hắn tức giận đến hai mắt tối sầm, quát: " Tất cả dừng tay!" Mệnh lệnh của hắn vừa ra thì đám người tu chân kia vội lui về phía sau, chỉ có Tô Tử Kỳ mấy người vẫn bị giữ chặt giữa không trung, tuyệt vọng cố gắng thu hồi Nhiếp Hồn Hắc Cầu, bọn họ cũng không biết chính mình đã phun ra bao nhiêu cỗ tâm huyết, thiếu chút nữa ngay cả trái tim cũng phun hết ra.

 

Kỳ Quân Sát khe khẽ cười nói: " Sao các ngươi lại không chơi nữa?"

 

Mấy người Tô Tử Kỳ toàn thân đều mềm nhũn, những hồn phách này đều tương quan đến tâm thần của bọn họ, trong đó có một người tu chân thở không ra hơi thều thào kêu lên: " Lão…lão vương gia…cứu chúng ta…cứu.."

 

Kỳ Quân Sát hắc hắc cười nói: " Đến không kịp đâu, hắc hắc, vỡ ra cho lão nhân gia ta…đoạn!"

 

" Phốc, phốc, phốc" vài tiếng khinh hưởng vang lên, Nhiếp Hồn Cầu vỡ vụn, nhất thời tiếng kêu khóc thê lương vang lên tận mây xanh, hơn mười nguyên anh chân thần từ trong Nhiếp Hồn Cầu bay ra, Tử Sắc Tinh Bình đột nhiên đại phóng quang hoa, như một cơn gió cuốn lấy những nguyên anh này thu trở vào trong tinh bình. Kỳ Quân Sát đắc ý cười to: " Haha, lão nhân gia ta lần này vận khí thật sự là tốt quá…haha!"

 

Mấy người Tô Tử Kỳ nhất thời máu tươi phun trào như suối, mềm nhũn rơi xuống dưới, có mấy người tu chân lao ra đỡ được bọn họ. Bất quá thương thế của bọn họ cũng không dễ dàng chữa trị, tu luyện nguyên anh của người khác thì cũng phải đem cả nguyên anh của mình nhập vào, mặc dù uy lực thật lớn nhưng nếu bị phá hủy thì thọ thương cũng rất nghiêm trọng, không phải chỉ một chút là có thể khôi phục.

 

Cảnh Phong có vẻ tức tối bay lên, hét: " Tại sao lại dừng lại? Phong tử ta đánh còn chưa đã mà…" Tu vi của hắn mặc dù so với Tư Đồ Ung còn kém nhiều lắm, nhưng so với người tu chân của Tiềm Kiệt Tinh lại cao hơn, đang trong lúc đánh nhau thống khoái vô cùng thì đối thủ đột nhiên dừng lại, điều này làm cho hắn vô cùng khổ sở.

 

Triệu Hào và Hồng Thiêm hai người trước tiên là yểm hộ cho Vũ Trần và Tạp Bổn thần sử để cho hai người họ chạy về Hắc Thủy Đảo báo tin trước, sau đó mới bay lên định đánh, nào ngờ còn chưa kịp ra tay thì đối phương đã dừng lại.

 

Đấu Chiến Vương Tư Đồ Ung thật sự là không cam lòng, hắn dù sao cũng không nghĩ ra ở Thản Bang Tinh lại có những cao thủ như vậy mà mình lại không biết. Kỳ Quân Sát thu xong nguyên anh hồn phách, vui vẻ vỗ vỗ tay, cười cười nói: " Đến đây! Nói cho lão nhân gia ta biết trong các ngươi ai là đầu lĩnh?"

 

Đám người tu chân này từ trong đáy lòng vốn e ngại người thiếu niên này, nghe vậy đều không nhịn được bay ngược về phía sau, chỉ có Tư Đồ Ung vẫn còn bình tĩnh đứng yên bất động, vì thế hắn đã hiển lộ ra mình là đầu lĩnh.

 

Kỳ Quân Sát gật đầu: " Ân, xem ra ngươi là đầu lĩnh của bọn hắn. Đồ nhi ngoan, có vấn đề gì cứ hỏi hắn, đừng khách khí a." Ngữ khí rất khi dễ người.

 

Không đợi Lý Cường hỏi chuyện, Tư Đồ Ung đã tức giận hỏi: " Các ngươi là ai?"

 

Lý Cường gãi gãi đầu, cười nói: " Ai, sư tôn a, hắn dành hỏi trước a, chúng ta có cần giữ bí mật không? Cho bọn chúng gấp chết luôn, haha…"

 

Trong số những người này, chỉ có Triệu Hào biết rõ Tư Đồ Ung, cũng biết tu vi hắn cực cao, nghe sư tôn nói như vậy không khỏi có chút lo lắng. Kỳ Quân Sát không biết tại sao, chỉ cần Lý Cường lên tiếng, hắn cảm thấy rất ăn ý với ý nghĩ của mình, hắn cũng hắc hắc cười nói: " Nếu chúng không chết, thì lão nhân gia sẽ chơi cho chúng chết luôn, haha.."

 

Thầy trò hai người một xướng một họa, quả thực chính là xem dưới mắt không người.

 

Tư Đồ Ung gắt gao nhìn chằm chằm Lý Cường, hắn đột nhiên cảm thấy có chút quen mặt, không nhịn được nói: " Ngươi…ta nhất định là đã gặp qua ngươi ở nơi nào…ngươi là ai?"

 

Đây là lần thứ ba hắn hỏi việc này, thuộc hạ của hắn cũng rất giật mình, lão vương gia lại có thể trầm tĩnh được như vậy, tại Tiềm Kiệt Tinh hắn vốn nổi danh là bạo quân, ngoại trừ Bách Hoàng lão nhân hắn vốn không để ai vào mắt, lần này chẳng lẽ hắn đã thay đổi tính tình rồi sao?"

 

Lý Cường tức giận đến hét lớn: " Ô hô nha! Mụ nội nó, hốc mắt thật là lớn quá! Lão tử là ai? Lão tử chính là đại gia của Trọng Huyền Phái!" Hắn lại bắt đầu tự xưng mình là lão tử.

 

Tư Đồ Ung chợt hiểu ra, kêu lên quái dị: " Con mẹ nó, ngươi là Lý Cường!" Hắn tức giận đến nỗi phải dậm chân, những thuộc hạ ở phía sau hắn cũng lộ vẻ mặt như muốn nói " Nguyên lai là hắn". Lý Cường thật không biết bây giờ hắn đã nổi danh tại Tiềm Kiệt Tinh như thế nào.

 

Tư Đồ Ung nghiến răng nói: " Lúc đầu nếu ta đem ngươi luyện hồn là quá tốt rồi! Mẹ kiếp! Là mắt bổn tướng đã bị mù!" Trong lòng hắn rất là giận dữ, hắn đã bị Lý Cường phá hủy đại sự nhiều lần, bây giờ tiểu tử này lại có được một vị sư tôn biến thái như vậy, cho dù muốn trả thù cũng đều khó khăn.

 

Kỳ Quân Sát nhàn nhạt nói: " Sau này…người của Tiềm Kiệt Tinh các ngươi nghe cho rõ, nếu trở lại chọc đồ nhi ngoan của lão nhân gia ta, đừng trách ta diệt các ngươi. Lão nhân gia ta mới xuất quan, còn không muốn nghĩ đến chuyện đại khai sát giới, bây giờ…tất cả các ngươi đều cút hết cho ta!"

 

Thật ra Lý Cường cũng không muốn đánh nhau chết sống với người khác, trừ phi chọc cho hắn nổi điên, nếu không cần đánh thì hắn sẽ không đánh, nghe sư tôn nói như thế, hắn vui vẻ vỗ tay cười to: " A, tốt quá, các ngươi cũng không được chọc tới bằng hữu của ta đó, cút! Haha! Thật là sảng khoái!"

 

Triệu Hào nghe được cũng ngây người, vậy mà sư tôn lại thả bọn họ đi sao? Hắn thật sự là không hiểu, bất quá chỉ cần là sư tôn nói thế, đều là có đạo lý hết. Cảnh Phong há mồm, đầu lắc lia lịa, nói thầm: " Vậy còn đánh cái gì nữa? Phong tử còn chưa đánh cho chúng nếm mùi mà."

 

Nghe cách nói như vậy, người không hài lòng nhất chính là hắn.

 

Lý Cường đột nhiên còn nói: " Sư tôn a, nếu là đồ nhi đi chọc bọn hắn thì sao?" Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

 

Kỳ Quân Sát cười nói: " Lão nhân gia ta sẽ giúp đỡ mà chơi với họ, oa ha haha…" Lời này của hắn quả thật là không nói lý chút nào, nhưng với hoàn cảnh bây giờ ai có quyền thì phải nghe lời người đó. Cảnh Phong vừa nghe như vậy lại vui vẻ nở nụ cười, có cơ hội đánh nhau là tốt rồi.

 

Tư Đồ Ung cho tới bây giờ còn chưa chịu qua sự vũ nhục như vậy, hắn khẽ cắn môi, âm trầm nói: " Tốt! Chúng ta đi!"

 

Ở bên cạnh có một người tu chân nói lấy lòng hắn: " Lão vương gia, chúng ta sau này sẽ tìm bọn họ tính sổ!"

 

Tư Đồ Ung thiếu chút nữa bị tiểu tử này chọc cho nổi điên, giơ tay tát cho hắn một cái vào miệng, nghĩ thầm tới lúc này mà còn nói mạnh miệng như vậy, không phải là làm cho đối thủ chê cười. Một đám người tan tác thối lui về hướng Thản Bang đại lục.

 

Trong lòng Lý Cường hiểu được lần này may mắn có Kỳ Quân Sát ở đây, nếu không Hắc Thủy Đảo dám chắc đã xong hết rồi, ngay cả Lam Tưu công chúa, Mạt Bổn, Nạp Thiện còn có các huynh đệ của mình tất cả cũng đã không may. Đây là lần đầu tiên hắn cảm kích Kỳ Quân Sát từ tận đáy lòng, đồng thời lại nghĩ: " Vị sư tôn này thật là không tệ, tuy nói có chút tà ác nhưng cũng đâu có nhìn thấy, có lão nhân gia làm chỗ dựa, ha ha, có thể giải quyết được bao nhiêu là chuyện."

 

Từ lúc này hắn mới chính thức thích vị sư tôn có bộ dáng lẫn tính cách y như một thiếu niên thế này.

 

Phòng hộ quang hoa màu trắng của Hắc Thủy Đảo đã được thu lại, lương đình màu đen giữa ngọn núi trung ương tụ tập một đám người, một trận âm thanh hô lên điên cuồng truyền tới không trung: " Lão Đại! Lão Đại! Ta nghĩ, ta thật muốn ngươi! ….oa! ….lão Đại! Lão Đại! Rất nhớ ngươi! …oa!...nếu ta biến thành đàn bà rất muốn gả cho ngươi…oa..!"

 

Lý Cường nghe mấy câu này thiếu chút nữa là bật cười vang, không cần phải nói, đó chắc là chủ ý của Nạp Thiện tiểu tử.

 

Kỳ Quân Sát hỏi: " Ai là lão Đại a?"

 

Lý Cường ưỡn ngực đắc ý nói: " Chính là đệ tử đó!"

 

Kỳ Quân Sát ha ha cười to: " Đám tiểu huynh đệ này của ngươi rất có ý tứ, chúng ta đi xuống đi."

 

Lý Cường dẫn đường bay xuống trước, những người khác cũng lục tục xuống tới. Chỉ thấy Nạp Thiện vỗ tay, chỉ huy nhóm huynh đệ cuồng hô kêu loạn, Lý Cường rơi vào bên người hắn, cười nói: " Nạp Thiện, đừng gọi nữa, ngay cả hoan hô cũng đừng có kêu, la cái gì mà la chứ."

 

Nạp Thiện xoay người ôm bả vai Lý Cường, vừa mở miệng đã làm cho Lý Cường bật cười: " Lão Đại! Đùa vui vẻ chứ?"

 

Không đợi Lý Cường nói chuyện, cả đám huynh đệ đã hỏi thăm rối rít, gọi tên lão Đại inh ỏi, hò hét náo loạn thành một đoàn. Kỳ Quân Sát đứng ở cách đó không xa, trong lòng rất là kinh ngạc, mình cưỡng chế thu đồ đệ dĩ nhiên cũng có được nhiều bằng hữu như vậy? Vừa mới bắt đầu hắn thu Lý Cường làm đồ đệ chỉ muốn hành hạ hắn trả thù chuyện ở trong Trấn Huyền Tháp hắn đã đối đãi với lão nhân gia không hề tôn trọng, ai biết được ở chung với tiểu tử này không bao lâu thì cảm thấy tiểu tử này rất hợp với tính tình của mình, bất tri bất giác lại thấy thích hắn. Hắn thở dài, nghĩ thầm: " Sao đồ tử đồ tôn của ta lại nhiều như thế, lão nhân gia ta sau này thật là phiền toái a."

 

Lam Tưu công chúa lẳng lặng đứng ở ngoài đám người, điềm tĩnh mỉm cười, người bịt mặt kia vẫn đứng ngay phía sau nàng. Lý Cường hỏi: " Tạp Bổn chạy đi đâu rồi, sau lại không gặp chủ nhân của nơi này vậy?"

 

Khố Bột ở bên cạnh cười nói: " Lão Đại, Tạp Bổn thần sử đi xem Bố Lập Ban đảo chủ, hắn bị thương rất nặng, thần sử vừa lúc mang theo linh đan, hắn đã đi cứu trị."

 

Lý Cường lớn tiếng nói: " Các huynh đệ, mọi người yên lặng một chút!" Nhất thời, mọi người đều cũng an tĩnh nhìn Lý Cường. Triệu Hào bọn họ đều cũng cảm thấy bình thường, bởi vì uy tín của Lý Cường trong đám huynh đệ cực cao, hắn chuyên tâm nói chuyện không ai làm phiền hắn, Kỳ Quân Sát lại càng thêm tò mò, không biết đồ nhi ngoan của mình muốn nói gì.

 

Chỉ nghe Lý Cường nói: " Lần này mọi người khổ cực rồi, a a, để ta giới thiệu một vị trưởng bối cho các huynh đệ."

 

Hắn chỉ Kỳ Quân Sát, lớn tiếng nói: " Vị lão nhân gia này là sư tôn của ta, các huynh đệ tiến lên bái kiến!"

 

Thốt ra lời này, tất cả huynh đệ cũng đều choáng váng, vị tiền bối này nhìn cũng còn quá nhỏ đi, bất quá, lão Đại nói phải bái kiến, bọn họ đều nghe lời cả. Đoàn người cùng tiến lên, nhất thời rối loạn, Triệu Hào nghĩ nếu cứ hỗn loạn như vậy thì mình thật mất mặt, quát to: " Tất cả mau xếp thành hàng!"

 

Đám huynh đệ này cũng không quá sợ Lý Cường, nhưng đối với Triệu Hào thì khác, hắn từng huấn luyện qua những người này, phàm những ai đã chịu qua sự huấn luyện ma quỷ của hắn đều không có ai là không sợ hắn, ngay cả Nạp Thiện, Thản Ca khi nhìn thấy hắn cũng sợ muốn chết. Đội ngũ lập tức sắp thành hàng chỉnh tề, Triệu Hào lớn tiếng nói: " Tốt! Bây giờ thi lễ với lão gia tử."

 

Đội ngũ liền đồng loạt hành lễ, chợt nghe Triệu Hào hô: " Lão gia tử hảo!"

 

Thanh âm nọ quả nhiên là khí tráng sơn hà ( núi sông), uy vũ hùng tráng. Kỳ Quân Sát chưa bao giờ gặp qua cách ra mắt này, cả đời hắn đều đắm chìm trong tu luyện, không cùng người khác tranh đấu thì lại âm thầm tiềm tu, rất ít có bằng hữu, độc lai độc vãng, đột nhiên lúc này lại chạy ra nhiều vãn bối như vậy, trong lòng hắn đột nhiên nảy lên một loại tư vị thật khác biệt.

 

Bất quá Kỳ Quân Sát lại cảm thấy phi thường hưởng thụ, hắn cười to nói: " Lão nhân gia ta thích, tiểu bằng hữu môn hảo."

 

Cơ hồ mọi người đều ngẩn ngơ, có cách nói chuyện như vậy sao? Nhưng thấy bộ dáng lão Đại có vẻ như rất tự nhiên không chút phản ứng, mọi người cũng không hề tức giận. Nhưng Nạp Thiện và Thản Ca mấy người, mấy lão huynh đệ thì khác hẳn với người khác, họ cơ hồ đồng thời vươn tay, cùng đồng thanh: " Tạ lão gia tử ân thưởng!"

 

Những người khác chợt sững sờ, chỉ có Lý Cường ha ha cười to: " Ha ha, không hổ là huynh đệ của ta, cơ trí!"

 

Con mắt của Cảnh Phong cũng đã muốn rớt trên mặt đất, thật sự là có lão đại thế nào thì huynh đệ cũng như thế.

 

Kỳ Quân Sát còn chưa kịp hưởng thụ sự say mê sùng kính đã bị mấy hoạt bảo này làm bật cười ha ha thật to, hắn nhìn Lý Cường nói: " Ha ha, cùng đồng loại sẽ ở chung nhau, các ngươi ai cũng giống như lão đại của các ngươi a."

 

Hắn dương tay cấp cho Triệu Hào hai bình ngọc, nói: " Tốt, lão nhân gia ta không thể nhận không lễ của các ngươi, mỗi người một viên, ăn vào sẽ biết. Ai, bây giờ thì khoan ăn đã, đợi yên ổn rồi hãy dùng, còn thừa trong bình thì tặng cho ngươi."

 

Mọi người mừng rỡ, do Triệu Hào suất lĩnh, lại cùng nhau kêu lên: " Tạ lão gia tử ân thưởng!"

 

Lý Cường đi tới trước mặt Lam Tưu công chúa, cười nói: " Lam Tưu công chúa, chào nàng!" Trong lòng hắn rất cảm kích nàng, lần này tại Hắc Thủy Đảo gặp nạn, chính là vì nàng muốn tìm Hải Hồn Mã Não cho mình mà đến. Lam Tưu công chúa mỉm cười nói: " Lão Đại, may mắn là ngươi tới kịp, Bố Lập Ban bá bá còn không tin, nói rằng không dễ dàng tìm được Hắc Thủy Đảo, ta đã nói Lão Đại nhất định sẽ tìm tới được, a a…" Thật ra nàng đối với Lý Cường tràn ngập tin tưởng.

 

Nạp Thiện chen lời: " Ai, công chúa đã vì lão Đại mà rơi lệ…"

 

Lam Tưu công chúa nhất thời vẻ mặt đỏ bừng, gắt giọng: " Nạp Thiện…ngươi…"

 

Lý Cường đưa tay vỗ vào đầu hắn một cái, Nạp Thiện vuốt cái đầu bóng lưỡng, hắc hắc cười nói: " Đã thật lâu không bị lão Đại đánh, ân, cảm giác thật là thân thiết, hắc hắc, hắc hắc."

 

Thản Ca ở bên cạnh nói: " Lão Nạp lại vừa phạm thượng a, để cho đệ tới thu thập hắn."

 

Kỳ Quân Sát ngơ ngác nhìn, đột nhiên hắn hiểu được mình đã sống quãng đời vô nghĩa, trong lòng cảm thấy hâm mộ Lý Cường có được đám huynh đệ này.

 

Triệu Hào bước lên giải vây: " Công chúa quả thật có rơi lệ, nhưng lúc ấy trên Phi Câu Liên, các huynh đệ có ai còn bình tĩnh được, Nạp Thiện ngươi không phải cũng khóc đòi đi ra ngoài đó sao?"

 

Trong lòng Lý Cường khởi lên một cảm giác ấm áp, hắn chỉ cảm thấy cái mũi như muốn đau, đây đều là một đám huynh đệ thật tốt chân tình a. Hắn không dám tiếp tục nói thêm về vấn đề này nữa, miễn cưỡng cười nói: " Chúng ta đi bái kiến chủ nhân nơi này đi."

 

Mấy đệ tử Hắc Thủy Đảo tiến lên hành lễ, bọn họ vẫn ở bên cạnh nhìn, trong lòng thập phần hâm mộ đám người của Nạp Thiện. Bọn họ vừa rồi vẫn giữ chặt cơ quan nơi này, cuộc tranh đấu trên bầu trời nhìn thấy hết sức rõ ràng, biết những người xuống đây phi thường lợi hại, bởi vậy thái độ có vẻ rất cung kính.

 

Vũ Trần từ dưới núi bay lên, nhìn thấy Lý Cường và Kỳ Quân Sát, vội bước lên thi lễ, nói: " Sư tôn ta xin mời tiền bối đi trước." Hắn lại giải thích: " Bởi vì thương thế của sư tôn vừa mới chuyển tốt một chút, không thể tự mình đến nghênh đón, xin tiền bối thứ lỗi."

 

Lý Cường không hề có sự cao ngạo khi người thế này bao giờ, hắn cười nói: " Lão Vũ, đừng khách khí a, để cho chúng ta đến bái kiến. Sư tôn, ai! Lão phong tử phát ngốc cái gì vậy, đi thôi!"

 

Cảnh Phong bị Lý Cường làm cho giật mình, nói: " Tiểu phong tử kêu loạn cái gì, đến thì đến chứ!"

 

Nạp Thiện lén lút kéo Thản Ca, nhỏ giọng cười nói: " Hắc hắc, lão Đại làm thế nào mà bị người ta gọi là tiểu phong tử a, ân, ngươi không cảm thấy rất kỳ lạ sao?"

 

Thản Ca nói: " Ngươi nói cái gì a, lớn tiếng một chút, ta nghe không rõ."

 

Nạp Thiện lớn tiếng nói: " Ta nói, lão Đại là tiểu phong tử…" Hắn đột nhiên hiểu được, lại vừa bị trúng bẫy của Thản Ca.

 

Thản Ca ha ha cười to: " Lão Nạp, ta cũng không có kêu ngươi hét lên a, haha..hahaha…"

 

Hai lão oan gia này, bất cứ thời khắc nào cũng náo loạn, đáng tiếc chính là không có Khảm Khảm Kỳ, bằng không ba người thật sự rất vui vẻ. Lý Cường âm thầm buồn cười, quát: " Nạp…Thiện!"

 

Nạp Thiện lên tiếng kêu lên: " Không phải chuyện của ta a…"

 

Rồi hắn co chân bỏ chạy, Lý Cường chỉ một ngón tay: " Tất cả đuổi theo cho ta!"

 

Mọi người ầm ầm cười to, vừa ồn ào vừa náo nhiệt phóng đi xuống chân núi.

 

Kỳ Quân Sát vui vẻ cười to nói: " Tên Độc Nhãn Long này ta thích…"

 

Vũ Trần đưa mọi người đi tới một ngọn núi bên cạnh, nơi này không thể bay, chỉ có thể ngồi thuyền dưới chân núi. Lý Cường ở tại không trung nói: " Triệu Hào, ngươi để cho mọi người đi trước nghỉ ngơi, sau khi bái kiến đảo chủ, chúng ta sẽ rất nhanh xuất phát."

 

Triệu Hào vội vàng đáp ứng, quay đầu hướng chân núi bay đi.

 

Ngọn núi nhỏ này rất kỳ lạ, tại trên vách núi tựa hồ có vô số động khẩu, bay lên gần nhìn thì cảm thấy rất kỳ diệu, phảng phất như một tòa núi được điêu khắc, chỉ là bên ngoài có bộ dáng của một ngọn núi. Mọi người theo Vũ Trần dẫn đường, rơi vào một cái bình thai, Lý Cường nhẹ nhàng vuốt nhẹ lan can, phát hiện chất liệu tựa hồ giống như một loại ngọc thạch màu vàng, rồi nhìn lại ngọn núi này đúng là do ngọc thạch cấu thành, thật sự là kỳ diệu vô cùng.

 

Theo đường dẫn vào trong thông đạo, Vũ Trần cười nói: " Mọi người đi theo ta, nơi này cũng có trận pháp phòng ngự và cơ quan."

 

Lý Cường cũng đã gặp qua không ít trận pháp, đối với loại trận pháp đơn giản này hắn cũng có phân biệt, Kỳ Quân Sát còn là loại nhân vật cấp đại tông sư, đối với tất cả những thứ này không hề để ý.

 

Hồng Thiêm cười giải thích: " Trận pháp này không phải phòng người, là phòng Khủng Cụ Phong của Oan Hồn Hải, còn có một chút cơ quan nhỏ, tác dụng chủ yếu cũng chỉ là để báo cảnh, sư thúc và sư thúc tổ đương nhiên là không để ý đến."

 

Đi vào trong một gian phòng không nhìn thấy rõ, Vũ Trần vỗ tay ba cái, vách tường bên trong dần dần biến mất, hai người có bộ dáng thị nữ khom người hành lễ, nói: " Hoan nghênh các vị đại gia! Mời vào!"

 

Kỳ Quân Sát cười nói: " Khôi Lỗi Thuật? Khó được! Khó được! Chủ nhân nơi này còn có được loại đạo thuật bàng môn này, thật không đơn giản a, bây giờ hẳn là còn có rất ít người biết được."

 

Vũ Trần chấn động nói: " Những người tới đây, chỉ có tiền bối là người thứ nhất phân biệt chuẩn xác như vậy…"

 

Kỳ Quân Sát nhàn nhạt nói: " Trước kia ta cũng có học qua một chút, nhưng không tinh thông thôi."

 

Lý Cường thập phần tò mò, cái gì là Khôi Lỗi Thuật? Hắn cẩn thận nhìn hai người nọ, không phát hiện ra cái gì không đúng. Chỉ cảm thấy thần thái của các nàng có chút cứng ngắc, nếu không nhìn kỹ thì rất khó phát hiện.

 

Hai thị nữ nọ che miệng cười quyến rũ, nói: " Ngươi thật xấu…nhìn chằm chằm nhân gia…"

 

Lý Cường bật lui về phía sau, nói: " Không phải là khôi lỗi đó sao? Sao lại có thể nói chuyện như vậy a." Hắn thật sự không cách nào giải thích.

back top