Phượng Điểm Giang Sơn

Chương 141: Uy hiếp

Chương 141: Uy hiếp
- Những vị trưởng lão khác cũng đọc?
Nhất thời trong lòng Tô Thiên Sơn nổi lên dự cảm bất thường, hắn vội bóc phong thư ra, nội dung thư không dài nhưng lại làm cho các vị trưởng lão hoảng loạn. - Đại ca, không phải ngài nói gia quyến chúng ta đều đang ở chỗ rất an toàn sao? Tại sao bây giờ lại bị bắt?
Thì ra sáu người đồng thời nhận được một tin, nói là: gia quyến sáu vị trưởng lão đều đã bị bắt, hơn nữa địa điểm bắt giữ cũng được nói rõ.
Nếu như trên thư chỉ nói là: đã bắt được gia quyến của sáu vị trưởng lão, Tô Thiên Sơn ngàn lần vạn lần sẽ không tin, nhưng lại nói ra chỗ ẩn núp của cả sáu gia quyến thì hắn không thể không tin.
Không nói những trưởng lão khác gia quyến có bao nhiêu, riêng Tô Thiên Sơn, một nhà có từ mẫu thân năm nay tám mươi tuổi tới chắt trai mới ba tuổi, cả nhà hơn hai trăm ba mươi miệng ăn, không những thế, "kim ốc tàng kiều" cùng với số nữ nhân sinh hài tử cho hắn cũng đã bị bắt, điều này đủ uy hiếp Tô Thiên Sơn làm bất cứ chuyện gì, mà trong thư yêu cầu sáu trưởng lão lập tức lui binh, đảm bảo cho gia quyến bọn họ an toàn.
- Long Tuyết Dao, lão phu đã xem thường ngươi.
Tô Thiên Sơn giận dữ cắn răng gầm nhẹ.
Đã đến nước này, thắng làm vua, thua làm giặc, nếu bây giờ thui binh, chính là bại, bại hẳn là nhận lấy cái chết. Đây là đạo lý hằng cổ không thể thay đổi, trong thư lại nói, nếu hắn đầu hàng, sẽ giữ được tánh mạng gia quyến, nhưng hắn tin được sao?
Lúc này Long Tuyết Dao có thêm Ngự Lâm Quân mới tạm thời cân bằng lực lượng với Hội Trưởng lão, bởi vì muốn bảo vệ Long Tường Viêm nên nàng phân phó Lục Hổ cùng Ngự Lâm Quân bao bọc xung quanh ngài, tính toán thế cục có vẻ không lạc quan, ngay lúc này, Nhĩ Đóa dẫn một người đi vào.
- Lão Đại, Thạch đại ca tới.
- Thạch Đông Thăng!
Long Tuyết Dao kinh hãi, tại sao Thạch Đông Thăng lại hùng dũng bước vào "chảo nóng" trong Hoàng cung lúc này.
- Bái kiến cô nương!
Vẻ mặt Thạch Đông Thăng thong dong, có vẻ như sự biến trước mắt không ảnh hưởng tới hắn.
- Sao ngươi lại đến đây?
Tuyết Dao trầm giọng hỏi.
- Phàm là nơi Thạch Đông Thăng ta muốn đi, có người nào dám ngăn cản!
Thạch Đông Thăng thong dong bình tĩnh, xem ra Tuyết Dao xem thường hắn lâu quá rồi.
- Hắc hắc, biết ngươi bản lãnh rồi, đứng ở bên cạnh Triệu chủ công sao có thể yếu ớt đây?
Nhĩ Đóa pha trò.
- Sao ngươi lại tới đây?
- Hoàng thượng nói, cô nương không gả cho ngài, là bởi vì sính lễ của ngài không đủ thành ý, cho nên trước tiên đưa tới cái này coi như lễ vật cầu hôn!
Dứt lời, Thạch Đông Thăng rút phong thư trong tay áo trao cho Long Tuyết Dao.
- Ha ha…
Lời vừa dứt khiến Nhĩ Đóa không nhịn được mà cười thành tiếng, gương mặt Tuyết Dao mặc dù không chút thay đổi nhưng hai gò mà sớm đã nhiễm hồng.
Cầm mật hàm, tay nàng có chút run rẩy, tâm cũng nổi sống, hắn luôn chọn đúng thời điểm mấu chốt nhất cứu nàng, khiến nàng hết lần này tới lần khác thiếu nợ nhân tình của hắn, lần này, phần nhân tình sâu nặng này, nàng vĩnh viễn không thể trả lại hắn.
Nguyên lai, kể từ lúc biết được tung tích của Tuyết Dao, Triệu Vũ Quốc âm thầm phái một nhóm thủ hạ tinh anh đến Tấn quốc, đồng thời không tiếc bất cứ giá nào tiếp nhận một tổ chức sát thủ lớn nhất Tấn quốc. Không chỉ có thể, lại phái người trong khoảng thời gian ngắn trà trộn trong phủ Tô Thiên Sơn, Tô Thiên Sơn biết Tuyết Dao muốn vào cung cứu Long Tường Viêm, đề phòng Long Tuyết Dao gây họa cho người nhà của hắn nên vài ngày trước đã bí mật di dời gia quyến tới một nơi an toàn, mặt khác, cũng đem theo gia quyến của năm vị trưởng lão khác. Ra khỏi thành, hắn giết hết phu xe để giữ bí mật, lại không nghĩ tới, cẩn thận cũng có lúc sơ sót, một trong những phu xe kia là người của Triệu Vũ Quốc phái tới, người nọ giả chết vượt qua kiểm tra của Tô Thiên Sơn, tin tức được báo về, Triệu Vũ Quốc lập tức phái người đi bắt toàn bộ gia quyến sáu vị trưởng lão này. Tô Thiên Sơn tính toán tường tận ngày đêm, không nghĩ có Hoàng Tước phía sau phá sạch.
Nhìn đến đây, Long Tuyết Dao cảm nhận sâu sắc được, trong lòng Triệu Vũ Quốc, nàng quan trọng đến cỡ nào, đối với việc mình ra đi không lời từ biệt kia nàng thật có lỗi, nhất thời trong lòng dâng lên cảm giác áy náy.
- Huynh ấy… Huynh ấy còn nhắn gì cho ta không?
Tuyết Dao vội vã hỏi Thạch Đông Thăng.
Thạch Đông Thăng cười gật đầu:
- Hoàng thượng nói, ngài hiện giờ không có hậu cung, cô nương mau mau nghĩ cách đi, để lâu, truyền ra ngoài, ngoại nhân sẽ chê cười ngài.
Trong lòng Tuyết Dao dâng lên cỗ đau xót, từ nhỏ đến lớn, nàng chưa bao giờ có thứ cảm xúc này, cảm thấy cổ họng nghẹn ứ, muốn nói lại không thể cất thành lời, sợ thanh âm của mình mang theo nước mắt xuôi xuống.
- Dao Nhi, là người nào vậy?
Long Tường Viêm không hiểu gì lên tiếng hỏi.
- Phụ hoàng… Đừng hỏi nữa.
Giờ khắc này, nàng còn lòng dạ nào nghĩ tới việc trả lời, chỉ có thể nhịn sâu xuống trong tim, không được xao lòng, trước tiên xử lý xong nơi này rồi nói tiếp.
Sáu vị trưởng lão cũng chấn kinh trong lòng, nhưng khác với cảm giác của Tuyết Dao, bọn họ chỉ cảm nhận được thất kinh, tinh thần vô cùng hoảng loạn. Sáu người này có thể nói là lòng dạ độc ác, nhưng hổ dữ không ăn thịt con, hơn nữa, tuổi cũng đã ngoài lục tuần, nếu phải chết, rồi tôn tử đều chết thì còn hi vọng gì? Nói trắng ra, bọn hắn làm những chuyện như bây giờ đều là vì những tính toán tương lai cho gia tộc.
- Đại ca, người nói phải làm sao, chắt của ta còn chưa đầy tháng…
Một trưởng lão họ Nguyễn thăm dò Tô Thiên Sơn.
Hai mắt Tô Thiên Sơn đỏ ngầu, tay nắm chặt phong thứ, hắn có nên liều mạng một phen?
Tiếp tục kiên trì, không màng sống chết gia quyến?
Tháng trước, hắn mới long trọng tổ chức đại thọ tám mươi cho mẫu thân của hắn, người mẹ đã trải qua bao đắng cay nuôi hắn lớn lên. Con trai trưởng từ nhỏ hiếu thuận, luôn vì hắn phân ưu giải nạn, con trai thứ tùy thời bất hảo nhưng cũng hiểu hiếu đạo, mấy đứa cháu nội mỗi lần thấy gia gia cau mày sẽ tranh nhau tới đấm chân…
Không, vô luận thế nào đi nữa, hắn không thể để mất Tô gia, Tô Thiên Sơn phát run, năm người ở bên im lặng đợi quyết định của hắn.
- Lui, lui… Chúng ta lui!
Tô Thiên Sơn rống lớn mấy chữ, máu tươi trong miệng phún ra…
Long Tuyết Dao nhận được mật hàm của Triệu Vũ Quốc, lại dũng mãnh chiến đấu cùng Lục Hổ, Dạ Mị trong tay nàng vung đánh xuất thần nhập hóa, trong vòng ba thước quanh nàng, không ai dám tới gần, vũ động Dạ Mị trong tay Tuyết Dao thoạt nhìn như tu la tới từ địa ngục, lãnh khốc, vô tình, thị huyết, trên mặt đất lăn lóc những phần thi thể, chân tay bị cụt, mảnh da, mớ tóc… cả hoàng cung lấy vị trí Hội trưởng lão làm tâm điểm, Ngự Lâm Quân cùng quân phản loạn quyết đấu, tiếng kêu rung trời, máu tươi nồng đậm tỏa trong không khí kích thích thần kinh mỗi người, trong mắt nhất thời hiện lên chữ: Sát. Đột nhiên Hội trưởng lão thống nhất rút lui!
- Lão Đại, ta mang người đuổi theo đám phản tặc.
Nhĩ Đóa toàn thân là máu hướng Tuyết Dao chờ lệnh.
Nhìn Hội Trưởng lão chật vật rút lui, Long Tuyết Dao nheo mắt, lạnh lùng nói:
- Hiện tại không cần đuổi theo.
- Nhưng… Lão Đại…
- Bây giờ không phải lúc!
Ánh mắt Tuyết Dao lạnh lẽo, nàng sao có thể dễ dàng bỏ qua cho đám người Tô Thiên Sơn kia?
Lúc này, Cầm Nhân cùng Vũ Liệt cưỡi ngựa tới vây Hội Trưởng lão đã chạy tới bên Long Tuyết Dao.
- Dao Nhi, chúc mừng con.
Một thân áo bào trắng của Cầm Nhân cũng thấm máu, có thể thấy vừa rồi ở phía ngoài cũng chiến đấu kịch liệt như thế nào.
- Lần này Dao Nhi lại khiến sư phụ vất vả rồi,
Tuyết Dao áy náy nhìn sư phụ của nàng, vẻ mặt trước đây chưa bao giờ xuất hiện.
- Ha ha, Long Tường Viêm, ngài thấy sao, con gái của ngài rốt cuộc trở lại.
Một câu hai nghĩa, thật thâm thúy.
Long Tường Viêm cực độ suy yếu không cầm được nước mắt gật đầu:
- Đã nhiều năm như vậy, nữ nhi của ta đã thực sự trở về…
Năm đó, Long Tuyết Dao đi theo Cầm Nhân luyện võ, từ nhỏ đã biết bản thân phải gánh vác trách nhiệm nặng nề nên không dám có chút trễ nải. Người thường không thể nào tưởng tượng ra cuộc sống của nàng như thế nào, thế giới của nàng ngoài luyện công chính là đọc sách, mà sách là binh thư, đế vương thuật, khác với những thiếu niên khác, nàng luôn tỉnh táo, bình tĩnh.
Long Tường Viêm biết mình làm như vậy rất ích kỷ, nhưng sau khi Hiên Viên hoàng hậu qua đời hắn không muốn mở lòng với bất kỳ nữ nhân nào khác, vì thế, con nối dõi chỉ có mình Long Tuyết Dao, gánh nặng cả quốc gia đương nhiên đặt trên vai nàng.
Năm tuổi, Long Tuyết Dao buộc phải giết con thỏ trắng nàng yêu thương, mười tuổi đích thân giết một gã tham quan, lạnh lùng, lý trí, thông tuệ – thứ này tồn tại từ khi nàng năm tuổi cho tới về sau.
Qua nhiều năm như vậy, trong mắt Cầm Nhân và Long Tường Viêm, Tuyết Dao luôn lạnh lùng trầm âm khiến bọn họ đau lòng, giờ khắc này, nhìn thấy ánh mắt áy náy cùng với giọng nói mềm mại kia khiến bọn họ không khỏi vui mừng, nữ nhi, rốt cuộc đã trở lại!

back top