Phượng Điểm Giang Sơn

Chương 142: Long Tường Viêm từ trần

Chương 142: Long Tường Viêm từ trần
Ánh mặt trời rực rỡ xuyên qua từng tán lá hòe gai xanh mướt, dưới những tán cây mơn mởn, một nữ tử nằm nghỉ ngơi trên giường đá trắng mịn, nàng nheo mắt nhìn những cánh hoa hòe theo gió lướt xuống, gương mặt tuyệt mĩ khẽ nở nụ cười… "Bởi vì ta tới nên nàng cao hứng sao?" giọng nói trầm thấp nam tính truyền tới bên tai nữ tử.
"Ha ha…" Nàng không nói, nhìn hắn, cười nhẹ một tiếng.
Nam tử tiến lên, ôn nhu phủi một cánh hoa hòe đậu trên áo nữ tử, thân hình cao lớn che ánh mặt trời chiếu xuống, mắt nhìn chăm chú cô nương trên giường, mắt nam tử ôn nhu như nước: "Có thể gả cho ta không?"
Vốn đang nằm nghỉ, cô gái đột nhiên mở lớn hai mắt, giống như sợ hãi cực độ, miệng lẩm bẩm: "Ta đang làm gì đây?"
Phút chốc, ánh mặt trời không thấy, cây hòe không thấy, thân hình nam tử cùng nụ cười cũng dần dần biến mất trước mắt nàng, một màn đêm đen vây quanh người nữ tử.
Đêm tối, lạnh như băng, tĩnh mịch, đây mới là thứ quen thuộc với nàng, đối diện với những thứ này, nàng không hoảng hốt. Miệng khẽ nói: "Không, ta không muốn trở lại trước kia."
"A———— " một tiếng hô thấp vụt ra khỏi cổ họng, Tuyết Dao tỉnh mộng, thì ra vừa rồi hết thảy chỉ là mộng, trong mộng, cô gái là nàng, nam tử chính là Triệu Vũ Quốc, màn đêm hắc ám khiến nàng tỉnh giấc.
Tỉnh lại, Tuyết Dao nhìn quanh bốn phía, chợt nhớ mình đã trở lại hoàng cung, hiện tại đang trong tẩm cung của mình.
Mười mấy năm qua, nơi này vẫn như cũ, y như lúc nàng theo sư phụ lên núi học võ, không phải là các cung nữ lười biếng dọn dẹp mà là nàng yêu cầu người trong cung không được dịch chuyển bất cứ thứ gì trong phòng.
Cẩm cung, sau khi sinh Tuyết Dao, Hiên Viên hoàng hậu ở lại nơi này, ở đây, bất kể là vật gì cũng do Dương Dục Hoàn năm đó lựa chọn tỉ mỉ, bởi vậy… cho nên Long Tuyết Dao chưa bao giờ phép người nào trong cung động vào nơi này. (Dương Dục Hoàn là tên thời con gái của Hiên Viên hoàng hậu)
Ngày hôm đó, dưới sự uy hiếp của Triệu Vũ Quốc, đám người Tô Thiên Sơn bị buộc thối lui khỏi hoàng cung, nàng rốt cuộc cứu được phụ hoàng, đoạt lại hoàng quyền Tấn quốc, dĩ nhiên là không thể không kể đến sự giúp sức của Vũ Liệt đại nhân và hoàng thúc của nàng.
Trải qua lần này, đám người theo ba vị hoàng thúc còn lại trước đây luôn kiên trì phản đối chuyện Tuyết Dao kế thừa ngôi vị hoàng đế đã có cái nhìn khác, sau việc nàng đoạt cung thành công, ba vị hoàng thúc kia đành chấp thuận, trao binh quyền cho Long Tường Viêm. Cũng định đầu tháng tám năm sau là ngày Long Tuyết Dao lên ngôi.
Bởi vì sự kiện lần này của Hội Trưởng lão, đại thần trong triều nhất thời cũng sợ bóng sợ gió, e sợ bản thân bị quy vào tội phản nghịch, trong triều trước kia chia thành ba thế lực đại thần, hôm nay rối loạn, Long Tường Viêm muốn nhanh chóng mượn cơ hội lần này củng cố hoàng quyền, thế nhưng, ngài như đèn cạn dầu, không thể tiếp tục tâm lực.
Sau khi Long Tuyết Dao đoạt cung thành công, Cầm Nhân liền hiểu được sự việc Long Tường Viêm trúng độc ra sao. Nghị lực của Long Tường Viêm khiến người ta bội phục, hắn mặc dù ăn phải độc dược làm mất đi tâm trí nhưng hắn dùng tất cả nghị lực cùng dược lý đối kháng lại, cuối cùng giữ được tâm trí thanh tĩnh, tuy nhiên, do thân thể có bệnh nên đã bị tiều tụy đi rất nhiều.
Ba ngày trước, Long Tường Viêm hôn mê, Cầm Nhân dùng toàn lực ứng cứu, Long Tuyết Dao ba ngày ba đêm không ngủ túc trực bên phụ hoàng, thế nhưng ngài vẫn không tỉnh lại.
Giờ phút này, Long Tuyết Dao bởi vì mệt mỏi vô lực nên thiếp đi, gặp phải giấc mộng kỳ quái gì, choàng tỉnh, mồ hôi lạnh thấm ướt xiêm y, nàng vội vàng lật chăn xuống giường hướng tẩm cung Long Tường Viêm chạy đi.
Trên đường, trong đầu Long Tuyết Dao hiện lên hình ảnh đôi mắt ôn nhu của Triệu Vũ Quốc, còn có giọng nói sủng nịch, chỉ duy nhất có nàng được sở hữu sự ôn nhu đó.
Lắc đầu, nước mắt theo gió bay đi, không thể suy nghĩ được, bởi vì, sau khi nàng lên ngôi, thật không biết đối mặt với thứ tình cảm này giữa hai người như thế nào.
"Vũ Quốc, nếu như huynh là ta, huynh sẽ làm thế nào?" Mang theo nghi vấn này, Long Tuyết Dao đã đi đến bên ngoài tẩm cung Long Tường Viêm.
- Tham kiến công chúa!
Nhóm thái y đứng bên cửa hành lễ với nàng.
- Sư phụ ta đâu?
- Trúc Cầm tiên sinh đang ở bên trong châm cứu cho Hoàng thượng.
Một vị thái y hồi đáp.
Long Tuyết Dao nhíu mày:
- Thân thể phụ hoàng hôm nay suy yếu đi nhiều, phải không?
Chúng thái y lấm lét nhìn quanh, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không ai dám mở miệng, chỉ khúm núm quỳ xuống.
Long Tuyết Dao không để ý, bước vào trong tẩm cung, chúng thái y quỳ trên mặt đất thở phào nhẹ nhõm, rối rít lau mồ hôi lạnh trên trán:
- May quá, công chúa không có hỏi gì cả, nếu không, chúng ta biết trả lời thế nào a…
Lúc Long Tuyết Dao thiếp đi, Long Tường Viêm tỉnh lại, kêu một tiếng "Tuyết Dao" rồi lại hôn mê bất tỉnh, nhóm thái y bắt mạch hiểu được đại nạn của Hoàng thượng đã đến, thế nhưng, nói Hoàng thượng sắp qua đời, ai dám cất lời? Vì vậy vừa rồi chỉ dám quỳ sụp vì sợ hãi.
- Công chúa chúng ta mặc dù thoạt nhìn lạnh lùng nhưng không phải là nhẫn tâm, Khải Dục kia mặc dù bị Tô Thiên Sơn mua chuộc nhưng công chúa không tra tấn cô ta, chỉ một kiếm kết thúc mạng sống, cũng không ban "cái chết" cho cả nhà cô ta, coi như đã nhân từ rồi… Nếu đổi lại là Tô Thiên Sơn, chắc chắn sẽ không từ thủ đoạn…
- Công chúa chính là phúc lớn cho Tấn quốc ta!
Một vị thái y cao tuổi cảm thán nói.
Nhìn Long Tường Viêm nằm trên long sàng, hốc mắt Long Tuyết Dao nóng lên, cho tới giờ phút này nàng vẫn cố kiên trì, vậy mà nước mắt không nghe theo điều khiển của lý trí, thi nhau tuôn trên gò má nàng, từng giọt từng giọt rơi xuống, nàng hỏi Cầm Nhân:
- Phụ hoàng còn có thể chống chọi được bao lâu?
Cầm Nhân thở dài, khẽ nói:
- Ngài bây giờ, sống còn đau đớn hơn chết!
Lồng ngực Tuyết Dao như bị một đao chém vào, một khắc kia tim như ngừng đập, nàng nhìn Cầm Nhân, cổ họng nghẹn ứ, ánh mắt nhìn sư phụ mình mang theo cầu khẩn.
Cầm Nhân vỗ nhẹ vai nàng:
- Ngài ép bản thân tỉnh dậy là vì muốn nhìn mặt con một lần, con qua đi.
- Sư phụ…
Chưa bao giờ rơi lệ trước mặt Cầm Nhân nhưng giờ phút này nàng lại nhào tới khóc nức nở trong lòng Cầm Nhân, tiếng khóc tức tưởi kìm nén bao lâu cuối cùng bật ra, mang theo bao đau thương, khổ sở.
- Đồ nhi ngoan, cha con có một nữ nhi như con hẳn là rất hãnh diện.
Cầm Nhân nhẹ nhàng dỗ dành Tuyết Dao, giờ phút này, nàng như trở về là bé gái năm tuổi ngày nào lên núi tập võ cùng hắn.
- Dao nhi, con đến rồi sao?
Tuyết Dao bước tới, cố nén nước mắt, nàng miễn cười nở nụ cười:
- Phụ hoàng…
Ánh mắt Long Tường Viêm có chút mơ hồ, nghe thấy giọng nói Tuyết Dao đột nhiên sáng lên, giống như đèn sắp cạn lóe lên ánh sáng lần cuối…
- Con gái của cha, đừng quá đau thương, phụ hoàng có thể tận mắt thấy được con trở về cứu Long gia thì đã thỏa mãn lắm rồi, lão Thiên quả thực đã chiếu cố ta nhiều, đáng tiếc… phụ hoàng… không được nhìn thấy Dao nhi lên ngôi rồi…
Tuyết Dao nắm chặt bàn tay gầy khô của Long Tường Viêm, gắng kìm lại dòng nước mắt hấp hay trên khóe mắt, nàng khẽ mỉm cười:
- Phụ hoàng nói cái gì chứ, gì mà không nhìn thấy con lên ngôi hay cái gì…
Lời chưa dứt, nàng không nén được phải đưa tay gạt lệ. Nguồn tại http://
Long Tường Viêm vỗ nhẹ lên tay nàng, ngài khó khăn thốt ra lời:
- Dao Nhi đừng buồn… Phụ hoàng muốn đoàn tụ với mẫu hậu con, nàng… chờ ta quá lâu rồi.
- Phụ hoàng, con gái còn muốn cùng người đánh cờ, còn muốn nghe người nói đạo trị quốc…
- Dao Nhi… Phụ hoàng không thể tiếp tục đi quãng đường sắp tới cùng con, giang sơn Long gia sau này nhờ cậy con…
Long Tuyết Dao lắc đầu, nước mắt không kìm nén được lại tuôn rơi, nàng rất muốn nói, phụ hoàng, người đừng đi, nàng không muốn người đi, nàng không muốn, không muốn đón nhận giang sơn này, nhưng lại nghĩ tới lời sư phụ vừa nói: "Ngài bây giờ, sống còn đau đớn hơn chết!", nàng lại cắn chặt môi, vị mặn tanh lan trong khoang miệng.
- Dao Nhi sẽ không làm người thất vọng.
Long Tường Viêm khẽ gật đầu, hô hấp trở nên dồn dập, hai mắt ngài mờ dần đi, tròng mắt chăm chú nhìn Tuyết Dao, trong đó chứa đựng tình yêu thương vô hạn, ngài nắm chặt tay nàng, dùng hết tất cả khí lực của một người sắp ra đi nói:
- Hứa với cha, cho dù làm Hoàng đế cũng phải làm cho bản thân hạnh phúc!
Nước mắt tràn mi, Tuyết Dao cố gắng lắm mới có thể gật đầu, làm Hoàng đế, nàng còn có cơ hội lựa chọn hạnh phúc sao?
- Dao Nhi…
Giọng nói của Long Tường Viêm mỗi lúc một nhỏ đi, nàng cúi người hết sức lắng nghe.
- Hắn… rất tốt… cho dù là vua một nước, Dao Nhi… chớ buông tay…
Nói xong lời cuối cùng, Long Tường Viêm thở hắt một cái, bàn tay nắm chặt tay Tuyết Dao chậm rãi buông ra, Tuyết Dao kinh hoảng lay tay Long Tường Viêm, thấp giọng hô:
- Phụ hoàng….
Nàng đưa hai mắt cầu cứu Cầm Nhân, đổi lại, là cái lắc đầu đau đớn của sư phụ mình.
Long Tường Viêm mang theo nụ cười, hai mắt nhắm lại bình thản, cuối cùng có thể tìm thấy bình an trong phút cuối cuộc đời.
Hương hoa hòe quyện với mùi thuốc bắc lan tỏa trong tẩm điện, cả người Long Tuyết Dao run rẩy, cô tịch cùng bi thương vô tận vây quanh nàng. Nàng nắm chặt đôi bàn tay lạnh như băng của Long Tường Viêm, thật lâu, thật lâu vẫn không nói một câu, mặc sư phụ khuyên lơn, rồi la lên, nàng vẫn hờ hững. Qua hồi lâu, Tuyết Dao loạng choạng nâng cánh tay khô gầy của Long Tường Viêm lên áp vào má nàng, xoa qua lúm đồng tiền của nàng, lại xoa lên trán nàng, hồn nhiên như một đứa trẻ, nàng thầm thì: "Phụ hoàng, Dao Nhi thích hoa đào, có thể làm hoa đào bay trong gió thì tốt nhỉ?"
"Mẫu hậu, trong lòng Dao nhi rất đau…"

back top