Công chúa?!
Sở Ngọc cảm thấy lông tơ toàn thân dựng đứng theo tiếng xưng hô này.
Sao ông ta biết được? Sở Ngọc liếc nhìn Vương Ý Chi, lúc này đang cười khổ lắc đầu, tỏ ý là hắn cũng không biết.
Nhớ lại chuyện về lão nhân gia này mà Vương Ý Chi kể cho nàng nghe trên đường, Sở Ngọc rất nhanh chóng bình thường trở lại. Mấy ngày trước tổ chức tiệc trà, nàng xem như đã ra đầu sóng ngọn gió tại thành Kiến Khang. Huống hồ, Vương Ý Chi thường xuyên lui tới chỗ nàng, ông già này chú ý đến nàng không có gì khó hiểu. Mà lấy khả năng của ông ta, muốn điều tra ra thân phận nàng cũng không phải chuyện khó khăn gì.
Sau khi khôi phục tâm trí, Sở Ngọc tỉnh táo tự nhiên, khẽ gật đầu với Vương Huyền Mô: “Đa tạ!” Ngồi xuống nệm gấm, rồi nàng ngẩng đầu nhìn ông ta, mỉm cười: “Xin hỏi Vương đô đốc, mời bản công chúa đến đây là có việc gì?”
Trong khoảng thời gian ngắn, nàng không biết nên xưng hô thế nào. Bắt chước Vương Ý Chi gọi “lão gia” hiển nhiên là không thích hợp, đây là đặc quyền của người nhà, nên nàng đành phải gọi Vương Huyền Mô theo chức quan hiện tại của ông ta. Mà đã bị Vương Huyền Mô nêu đích danh thân phận, nàng cũng dứt khoát không tiếp tục giả bộ, trực tiếp đối mặt.
Vương Huyền Mô mở to mắt, chăm chú nhìn Sở Ngọc. Sau khi nàng ngồi xuống, ông ta mới thản nhiên nói: “Công chúa không giống với trước đây!”
Sở Ngọc thở dài, không cần nghĩ cũng biết “trước đây” là chỉ Sơn Âm công chúa. Dù đã cố gắng che giấu nhưng nàng vẫn khác với công chúa Sơn Âm, người sáng suốt để ý là phát hiện ra ngay, chẳng qua trước đó chưa có người hỏi đến mà thôi.
Trong lòng nàng biết rõ, mình không làm tốt vai trò công chúa Sơn Âm. Nàng không đủ tàn nhẫn quả quyết, không đủ thông minh lanh lợi, không làm được Sơn Âm công chúa, mà chỉ cố gắng làm một Sở Ngọc không trái lương tâm mà thôi.
Nhanh chóng trấn định tinh thần, Sở Ngọc nhìn thẳng vào mắt Vương Huyền Mô, mỉm cười: “Con người thường hay thay đổi, chẳng lẽ trên đời có người nào không bao giờ thay đổi sao?” Thừa dịp nói chuyện, nàng cẩn thận dò xét nhân vật Vương Huyền Mô truyền kỳ này. Nàng nhìn kỹ như thể săm soi từng cọng tóc ông ta, trong lòng hơi có cảm giác ngước nhìn núi cao: vị lão gia trước mặt quá ghê gớm! Nàng muốn phán đoán cục diện tình thế một cách kỹ lưỡng, cũng không đến nỗi bối rối.
Đối với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Sở Ngọc, Vương Huyền Mô dường như hơi kinh ngạc. Thế là ông ta cũng chăm chú nhìn nàng, ngẫm nghĩ một lát liền biết rõ đầu đuôi: “Hóa ra trước khi đến đây Ý Chi đã kể về ta, tiểu tử này lại không hướng về người nhà!”
Bị vạch mặt, Vương Ý Chi bất lực cười khổ một tiếng, ngồi xuống nệm gấm bên cạnh Sở Ngọc: “Lão gia, người đừng lòng vòng nữa! Nói thẳng ra muốn tìm công chúa có việc gì đi, nhanh nhanh chút để chúng con được về sớm!”
Vừa lúc chưa ăn sáng, hắn tiện tay quơ lấy đũa, gắp thức ăn trước mặt bỏ vào miệng.
Vương Huyền Mô lại chăm chú nhìn Sở Ngọc: “Công chúa vừa gọi ta là đô đốc, thực ra là sai. Hôm kia ta nhận được ý chỉ của bệ hạ, về triều thống lĩnh quân”.
Sở Ngọc thấy Vương Ý Chi bên cạnh ăn uống thoải mái, cũng cảm thấy bụng đói cồn cào. Sau khi nhận thiếp mời nàng ngủ không ngon, bây giờ thấy vẻ ung dung thoải mái của Vương Ý Chi, cũng cầm đũa lên. Nàng vừa ăn vừa nói thản nhiên: “Chúc mừng thăng chức! Vậy việc đó liên quan gì đến ta?”
Vương Huyền Mô trầm mặc nhìn nàng một hồi rồi cất tiếng: “Hành vi lúc này của công chúa, hình như không ổn thỏa chút nào?” Ở trước mặt ông ta mà ăn uống ngon lành, xem ra cực kỳ thất lễ. Chẳng lẽ nàng không sợ chọc tức ông ta?
Sở Ngọc buông đũa, lấy khăn lụa trên chiếc khay bạc lau nhẹ làn môi rồi tươi cười, nụ cười phút chốc như đóa hoa rực rỡ sáng ngời: “Vương tướng quân đang thăm dò ta, sao ta không thể thăm dò Vương tướng quân? Bản công chúa vẫn cho rằng, muốn nói chuyện gì, điều kiện đầu tiên là hai bên phải ở địa vị bình đẳng. Nếu không, chỉ là một phía tự biên tự diễn, hoặc là ra lệnh mà thôi!” Dừng một chút, nàng khoát tay chỉ thức ăn trên bàn: “Càng huống chi, Vương tướng quân chuẩn bị thức ăn, không phải là để mời khách sao?” Mà quả thật là nàng cũng đói.
Vương Huyền Mô bật cười, chậm rãi ngồi thẳng dậy. Từ khi Sở Ngọc tới, lần đầu tiên thấy nụ cười của ông ta. Cùng với động tác của đối phương, trong lòng Sở Ngọc có cảm giác gì đó nhộn nhạo hỗn loạn.
Không gì có thể qua mắt ông ta được, đây là người chủ trì họ Vương đó! Nàng vừa nghĩ vừa cảm thấy hơi hãi hùng khiếp vía. Thấy miệng hơi khô, Sở Ngọc cầm chén trà, nhấp một ngụm nước xanh nhạt. Còn chưa kịp nuốt xuống, nàng nghe thấy tiếng Vương Huyền Mô: “Công chúa cảm thấy Ý Chi thế nào? Có đủ tư cách làm phò mã của người không?”
Sở Ngọc ngu ngơ chừng hai giây, sau khi tiêu hóa hết lời vừa nghe được, liền bị sặc ngụm trà trong cổ họng, quả thật nghi ngờ những gì vừa nghe.
Không đúng, ngay cả nghe nhầm, cũng không thể có nội dung kỳ quặc như vậy chứ?
Rất lâu sau mới hết cơn ho khan kịch liệt, Sở Ngọc không nói lời nào nhìn chằm chằm Vương Huyền Mô. Thấy thái độ của đối phương, xác định những gì vừa nghe không phải là ảo giác, rốt cuộc nàng cũng phải thừa nhận: hiện thực ly kỳ như thế đấy!
Vừa nãy Vương Ý Chi buông đũa muộn hơn nàng một chút, thong thả mở quạt gấp, theo dõi một già một trẻ diễn vở kịch hay. Một câu nói của lão gia bỗng xả ngay trên thân hắn, khiến hắn không khỏi ngây người.
Hồi phục tinh thần trước Sở Ngọc, Vương Ý Chi cười khổ: “Lão gia, người đang báo thù sao?” Cáo già!
Sở Ngọc lúc này mới thốt nên lời, chậm chạp nói: “Vương tướng quân, ta đã có phò mã!” Tuy chỉ xem như Ninja rùa, nhưng tốt xấu gì cũng có một cái danh hiệu.
Cáo già không hề biến sắc: “Công chúa so với thân phận Hà Tập, tùy thời có thể bỏ hắn!”
Sở Ngọc ngột ngạt nhíu mày, âm thanh vẫn chậm chạp như trước: “Cái này…không tốt lắm…”
“Có gì không tốt? Chẳng lẽ Ý Chi nhà ta thua kém tiểu tử họ Hà?” Giọng Vương Huyền Mô mang vẻ khinh thường.
Nếu không ghi nhớ là phải tôn trọng người già, lúc này Sở Ngọc thật muốn lật bàn bỏ chạy: “Không phải so bì hơn kém a a a! Vì sao lão nhân gia nhà ông có thể nói những lời kinh hãi như thế mà mặt không biến sắc a a a? Đây không phải việc của bà mối sao?”
Tất nhiên, nàng chỉ có thể hò hét bi phẫn trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn vô cùng khách khí mà nói: “Là bản công chúa…là bỉ nhân cảm thấy mình không xứng với Ý Chi huynh, sợ rằng không duyên cớ lại làm lãng phí Ý Chi huynh…” Càng huống chi, phò mã đâu phải là người muốn bỏ thì bỏ.
Ngay cả Sơn Âm công chúa to gan như thế, nuôi hơn hai mươi trai lơ cũng không làm được việc bỏ chồng kinh hãi này, sao nàng có thể làm được?
Hà gia dù sao cũng có chút thế lực, làm như vậy khác nào giáng cho Hà Tập và họ Hà một cái tát giữa mặt? Đương nhiên, trước đây Sơn Âm công chúa cũng tặng cho họ kha khá rồi…
…Tại sao, tất cả đều bát nháo hết thế này?
Vương Huyền Mô đại lượng phất phất tay: “Cái gì mà xứng với không xứng, ta thấy các ngươi rất hòa hợp, ta nói xứng đôi là xứng đôi!”
Quả nhiên đúng là Hồng Môn Yến, Sở Ngọc cảm thấy vô cùng xui xẻo. Sớm biết phát sinh sự việc thế này, nàng chắc chắn sẽ không tới.
Vương Huyền Mô lại tiếp tục làm thuyết khách: “Công chúa nhìn xem Ý Chi nhà ta. Luận về tướng mạo, luận về tài học, có chỗ nào thua kém tiểu tử họ Hà? Vậy người còn chần chừ gì nữa? Càng huống chi, Hà gia không dám đối lập với ta, công chúa cứ yên tâm mà bỏ!”
Thực ra bỏ phò mã cũng không phải là việc gì quá ghê gớm, thế nhưng người hứng chịu thay đổi là Vương Ý Chi. Tưởng tượng sau này gọi Vương phò mã, Sở Ngọc cảm thấy vô cùng kì quặc và không thoải mái.
Vương Ý Chi lúc này không còn lòng dạ nào cầm quạt gấp, hắn xua tay bất đắc dĩ nói: “Lão gia, người nói đi nói lại, nhưng không hề hỏi qua ý con!” Cứ như thế quyết định việc chung thân đại sự của hắn, thật không tốt!