Phượng Tù Hoàng

Chương 118: Có muốn hay không

Huyền Mô liếc mắt sang Vương Ý Chi: “Ngươi không muốn?”

 

Vương Ý Chi thở dài một hơi: “Tất nhiên là con không muốn!”

 

Sở Ngọc nhanh chóng tiếp lời: “Ta cũng không muốn!”

 

Đều không muốn.

 

Không khí bỗng trở nên tĩnh lặng.

 

Nụ vười của Vương Huyền Mô lạnh dần.

 

Một lát sau, Vương Ý Chi bất lực mở miệng: “Lão gia, con không biết chủ ý của người là gì. Nhưng nếu thông qua hôn nhân để liên kết lợi ích của họ Vương với công chúa, thì không đáng tin cậy. Con không phải người đáng tin cậy, mà công chúa cũng không gánh được trách nhiệm đó!”

 

Liên hôn?!

 

Sở Ngọc giật nảy mình, lúc này mới hiểu ra dụng ý của Vương Huyền Mô. Phía sau quyết định tưởng như bốc đồng ngớ ngẩn, lại là sự trao đổi lợi ích thực dụng rõ ràng. Nàng nghĩ một lát rồi khẩn thiết nói với Vương Huyền Mô: “Lão cáo…Vương tướng quân, vì sao ngài cho rằng ta là đối tượng thích hợp? Vì sao lại chọn cách hợp tác này?” Phương thức có rất nhiều loại, tội gì ông ta phải đẩy Vương Ý Chi vào phủ công chúa – nơi mà người ngoài xem là hố lửa?

 

Thậm chí lại khẩn cấp vội vã như thế?

 

Vương Huyền Mô thở dài, chống tay xuống nệm ghế. Khớp xương và mạch máu đột ngột xoắn xuýt, giống như rễ cây già nua lộn xộn. Một lúc lâu sau, ông ta mới chậm rãi nói: “Lựa chọn công chúa, là bởi vì công chúa có lực ảnh hưởng rất lớn với bệ hạ. Điều này hẳn công chúa phải biết rõ hơn ai hết. Về câu hỏi thứ hai, mong công chúa lượng thứ, ta không thể trả lời!”

 

Sở Ngọc chậm rãi đứng dậy, phủi góc áo lấm bụi, động tác cực kỳ bình tĩnh. Rồi nàng ngước mắt, thản nhiên đối diện với Vương Huyền Mô: “Vương tướng quân, ngài tìm hiểu về ta, chắc cũng tốn không ít thời gian. Lý do cần liên hôn, ngài không thể nói ra. Nhưng lý do không thể liên hôn, ta lại có thể cho ngài biết!”

 

Vương Huyền Mô ngạc nhiên: “Công chúa cho ta biết lý do sao?”

 

Sở Ngọc vươn thẳng người, quay sang nhìn Vương Ý Chi đang cười khổ không thôi, từ tốn nói: “Ta và Ý Chi huynh, không có tình yêu nam nữ, giống như trăng thanh gió mát, núi cao nước chảy. Không lây chút bụi tục nào!” Dù có dùng cách thức nào cũng không thể liên hôn. Việc đó không chỉ làm nàng khó xử, mà còn làm nhục sự tự do tự tại, tiêu sái của Vương Ý Chi.

 

Dù chỉ là hôn nhân danh nghĩa, cũng không thể!

 

Nàng vái chào Vương Huyền Mô, rồi quay sang Vương Ý Chi: “Ý Chi huynh, huynh có đi hay không?”

 

Vương Ý Chi áy náy nói: “Ta còn có vài lời muốn nói với lão gia…”

 

Xem thái độ của Vương Ý Chi, có lẽ nội dung câu chuyện là riêng tư, Sở Ngọc mỉm cười: “Vậy ta ở ngoài cửa chờ huynh, chúng ta cùng đi cùng về, huynh nói lời phải giữ lời đấy!”

 

Vương Ý Chi cũng mỉm cười: “Tất nhiên rồi!”

 

Nhìn theo bóng nàng xa dần, hắn thấy nàng vươn thẳng người, khoác áo bào dày mà bước chân nhẹ nhàng như đạp gió. Quả quyết không chần chừ.

 

Cho đến khi bóng Sở Ngọc mất hút sau ngưỡng cửa, lại nghe tiếng bước chân nàng xa dần, Vương Ý Chi mới đến bên Vương Huyền Mô, vừa nhẹ nhàng xoa bóp vai ông chú già vừa nói: “Lão gia, con muốn nghe lý do mà lão gia không thể nói với công chúa!” Dừng một chút, hắn hỏi: “Có phải là vì con không?”

 

Vương Huyền Mô thở dài, trong tiếng thở dường như ẩn chứa tuổi già bất lực. Mỉm cười một chút, cáo già chậm rãi nói: “Ta vẫn không hiểu, con thông minh như thế, rõ ràng nhìn thấu rất nhiều, tại sao không chịu tiếp nhận chưởng quản họ Vương?”

 

Khuôn mặt tuấn mỹ của Vương Ý Chi hiện vẻ áy náy xấu hổ. Tuy hắn có bao nhiêu tiêu sái, nhưng đối diện với tình thân huyết thống, với người chú luôn nghĩ ình, dù sao cũng thấy hổ thẹn vì sự tùy hứng của mình. Khóe miệng hắn hơi nhếch lên: “Có lẽ, con vốn là kẻ ngu!”

 

Vương Huyền Mô vỗ vỗ lên mu bàn tay hắn: “Ta vẫn biết chí của con không ở chỗ này. Con không quan tâm đến việc nhà, chắc không biết tình hình họ Vương hiện nay. Ta cho con biết, có lẽ không lâu sau, vị trí gia chủ sẽ thay người. Những năm gần đây ta ưu ái con, khiến rất nhiều người trong nhà ghen ghét. Ta tuổi tác đã cao, một khi quy thiên sẽ không có người bảo hộ cho con, vì thế phải đi trước một bước. Trước mắt con chỉ có hai con đường, một là, trở về giúp ta, tiếp quản vị trí của ta. Đứng đầu họ Vương, con sẽ không bị ai làm khó dễ. Hai là, lấy thân phận phò mã bên cạnh công chúa để tìm kiếm bảo trợ. Những kẻ kia tuy to gan lớn mật, nhưng không dám động đến công chúa”

 

Ánh mắt tinh anh lạnh lùng của ông già nhìn Vương Ý Chi, phút chốc trở nên nhu hòa yêu thương: “Con chọn đường nào?” Nhưng ông biết, dù là con đường nào, cũng không phải là mong muốn của Vương Ý Chi. Nhưng nếu muốn giữ vững địa vị, thậm chí tính mạng, thì chỉ có thể làm như vậy.

 

Vương Ý Chi dừng động tác xoa bóp vai người chú già, xoay đến trước mặt Vương Huyền Mô, khom chân đối diện với ông, nhẹ nhàng nói: “Thúc phụ, người đối với Ý Chi thật tốt, Ý Chi sẽ mãi ghi khắc trong lòng. Nhưng Ý Chi là kẻ bất hảo ngang ngược, cả hai con đường đó, con đều không chọn!”

 

Vương Ý Chi khép hờ cặp mắt, tinh quang lập tức che kín vẻ nhu hòa: “Nếu con cứ khư khư cố chấp, tương lai sẽ vô cùng đau khổ!”

 

Vương Ý Chi thản nhiên mỉm cười: “Nếu con tự làm khó xử chính mình, thì mới đúng là đau khổ!” Hắn nắm chặt bàn tay gầy yếu của lão nhân gia, không khỏi cả kinh: “Người…” Tuy hắn không sao, nhưng còn Vương Huyền Mô? Hắn biết chút ít về sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt trong gia tộc, Vương Huyền Mô đã cao tuổi như thế, còn chống đỡ được bao lâu?

 

Vương Huyền Mô lại thở dài, tâm tình phức tạp, rút tay ra vỗ vỗ lên vai Vương Ý Chi: “Vẫn thế, con luôn luôn có chủ kiến của mình. Đã khăng khăng như vậy, ta cũng không ngăn cản nữa. Về phần ta…” Ông cười lạnh một tiếng, nhưng mắt cay cay: “Ngay cả khi ta không còn là đương gia nữa, bọn họ cũng không làm gì được đâu! Những năm đó ta chết đi sống lại không chỉ một lần!”

 

Nghe người chú già nói vậy, Vương Ý Chi mới yên tâm. Hắn còn muốn chuyện trò với Vương Huyền Mô thêm một hồi, nhưng ông già lại nhắm nghiền mắt, ngửa người ra sau, tiếp tục ngủ trên ghế dựa. Đây là thái độ tiễn khách: “Con đi đi, công chúa đang chờ con đấy! Con xưa nay phong lưu, sao lại để một cô nương phải đợi?”

 

Cảm thấy cáo già vẫn chưa buông tha việc hắn và công chúa, Vương Ý Chi dở khóc dở cười. Nhưng cũng không làm trái ý, hắn thấp giọng cáo biệt rồi đứng dậy ra ngoài. Đi được mấy bước, hắn nghe thấy phía sau truyền tới tiếng nói khẽ: “Công chúa này không hề giống với lời đồn trước đây. Tuy chưa hẳn đã xứng với con, nhưng cũng là một nữ tử được đấy!”

 

Vương Ý Chi dừng chân một chút, rồi lại lặng im tiếp bước. Mãi khi đến gần cổng ra vào, hắn thấy Sở Ngọc đang dựa cửa chờ đợi, vui vẻ điềm nhiên, đang vươn tay ngắt một nhành lá non gần nàng.

 

Đôi mắt nàng trong veo thấu suốt, ánh mắt bằng phẳng như nước, gương mặt tú lệ sáng ngời.

 

Nhớ đến một vài việc trước đây, Vương Ý Chi thầm nghĩ: “Đúng là rất được!”

 

Cùng đi cùng về, một lần nữa Vương Ý Chi và Sở Ngọc lại cùng ngồi xe ngựa. Nhìn thật lâu vào không trung, Sở Ngọc bỗng mở miệng: “Ý Chi huynh, chữ tín của thúc phụ nhà huynh thế nào?”

back top