Phượng Tù Hoàng

Chương 198: Lỏng như lửa đốt

Đã sang ngày thứ hai.

 

Sở Ngọc trói Thiên Như Kính cả ngày, đấu tranh tâm lý với hắn suốt một đêm.

 

Nàng chẳng lo việc mình giữ Thiên Như Kính và Việt Tiệp Phi trong phủ có vấn đề gì không, chỉ cần tránh để người khác xông vào phòng chứng kiến sự tình là được. Xuất phát từ tai tiếng của Sơn Âm công chúa, người ngoài sẽ tự xuyên tạc thành chuyện khác chứ không lo cho sự an nguy của hai người bọn họ.

 

Thiên Như Kính bị trói chặt trên ghế. Sở Ngọc cũng ngồi dựa trên chiếc ghế gỗ lim ở phía đối diện. Toàn thân buông lỏng, nhưng vẻ mặt và nội tâm nàng căng thẳng như dây cung đang kéo căng.

 

Ánh mặt trời rực rỡ chiếu rọi qua khe cửa, vừa lúc vạch một đường thẳng giữa hai người, như một tấm lá chắn ngăn cách.

 

Những hạt bụi li ti bay trong nắng sớm, nhưng có lẽ là ít hơn so với thế kỷ hai mươi mốt mà Sở Ngọc đã từng sống, bởi vì không khí ở đây trong lành hơn.

 

Sau một đêm không ngủ, lại bởi vì lo lắng, nên có thể thấy rõ sự mệt mỏi trên gương mặt Sở Ngọc. Mắt nàng bắt đầu đỏ lên, nhưng vẫn chằm chằm nhìn Thiên Như Kính.

 

Thiên Như Kính không phải người khỏe mạnh cường tráng lắm, lúc trước nằm mê man một lúc nhưng lại chưa ăn uống gì, cả người mệt mỏi không kém gì Sở Ngọc.

 

Sở Ngọc biết, cứ ngồi đối diện hắn như thế này không có tác dụng gì cả. Nàng cứ nhìn hắn chằm chằm mà không làm gì, thì cho dù có nhìn đến mù mắt cũng sẽ không thể làm Thiên Như Kính dao động chút nào. Thà rằng nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, ngủ một giấc rồi suy tính tìm biện pháp khác. Chỉ có điều, nàng không ngủ được. Cứ tưởng tượng đến dáng vẻ suy yếu, tiều tụy của Dung Chỉ, ngực nàng lại như có lửa nóng thiêu đốt. Nàng rất sợ chẳng may lúc mình vừa ngủ, lại nhận được tin Dung Chỉ chết…Cho nên nàng không tài nào chợp mắt dù chỉ trong chốc lát.

 

Mà trong lòng Thiên Như Kính, cũng là cảm giác không thể buông bỏ như vậy.

 

Hắn cứ nhìn Sở Ngọc đăm đăm. Dù biết lòng nàng đang nghĩ đến một người khác, càng nhìn nàng, hắn càng đau đớn khó chịu, nhưng vẫn không rời mắt được.

 

Dù kết cục có thế nào, nhưng lúc này có thể được thấy nàng, được ngắm nàng thật lâu, vậy là đủ rồi!

 

Bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa khe khẽ. Sở Ngọc dùng lực day ấn đường, cố gắng giữ cho bản thân tỉnh táo rồi ra mở cửa.

 

Trước cửa là Hoàn Viễn. Hắn vốn ở trong phòng cùng nàng đấu tranh tâm lý với Thiên Như Kính, nhưng nửa canh giờ trước bỗng nhiên cáo từ rời đi. Sở Ngọc tưởng hắn đi nghỉ, không ngờ lúc này hắn bê tới một mâm gỗ sơn đen, bên trên là thức ăn nóng hổi. Thì ra hắn đi chuẩn bị bữa sáng cho nàng.

 

Hoàn Viễn thấy Sở Ngọc giật mình, biết là nàng quên hẳn chuyện ăn uống, trong lòng thầm thở dài. Hắn vào phòng, đóng cửa lại rồi nói: “Công chúa, dù lo cho Dung Chỉ nhưng cũng nên biết thương lấy chính bản thân mình!”

 

Vì Dung Chỉ mà như vậy, không đáng!

 

Nhưng câu này hắn nuốt vào trong, không nói ra lời.

 

Hắn cho rằng không đáng, nhưng hình như Sở Ngọc không nghĩ như vậy. Thật ra với tư cách của hắn, nói câu đó không có gì là quá. Nhưng không hiểu sao, hắn cảm thấy không nên nói điều đó, thậm chí chỉ nghĩ thôi cũng không nên.

 

Hoàn Viễn quay lại, khiến không khí cứng ngắc trong phòng trở nên dịu đi hơn. Hắn cũng thức suốt đêm, nhưng tinh thần không đến độ căng thẳng như hai người. Nếu có bất cứ tia uể oải không dễ phát hiện nào trên gương mặt hắn, đều nhanh chóng bị vẻ tuấn mỹ trong sáng lấn át đi. Nghe lời hắn nói ôn hòa hiền hậu, tâm tình Sở Ngọc cũng buông lỏng hơn nhiều.

 

“Đa tạ!” Sở Ngọc cầm một bát cháo, ngồi xuống ghế xúc từng thìa vào miệng. Cháo thịt băm nóng hổi, không biết trộn với loại dược liệu gì, mới nếm thử thì hơi khó nuốt. Nhưng khi cho vào miệng rồi, vị ngọt của gạo và thịt hòa quyện lan tỏa, như thấm vào ruột gan, khiến cả người thấy ấm áp hẳn lên.

 

Sở Ngọc đã ăn lưng lửng dạ, tinh thần tỉnh táo hơn rất nhiều. Nàng đặt bát xuống, một lần nữa tạ ơn Hoàn Viễn, rồi mím môi, hỏi với vẻ hơi do dự: “Hắn…thế nào rồi?”

 

Không cần nêu đích danh, “hắn”, đương nhiên là nói Dung Chỉ.

 

Hoàn Viễn đi lâu như vậy, không thể chỉ đến nhà bếp, có lẽ hắn đã bao quát một vòng tình hình trong phủ, bao gồm cả Dung Chỉ.

 

Hôm qua trước khi đến chỗ này, Sở Ngọc đã phái người chăm sóc Dung Chỉ, cũng dặn dò Hoa Thác, nếu Dung Chỉ có vấn đề gì thì báo với nàng ngay. Nhưng từ hôm qua đến giờ, nàng chưa nhận được bất kỳ tin tức gì từ Mộc Tuyết viên, không biết như vậy là tốt hay xấu.

 

Nghe Sở Ngọc hỏi, Thiên Như Kính cũng căng thẳng, chờ đợi câu trả lời của Hoàn Viễn.

 

Hoàn Viễn thấp giọng đáp: “Vẫn như cũ!”

 

Vẫn hôn mê, hô hấp mong manh, tim đập yếu ớt hầu như không bắt mạch được, da tái nhợt lạnh lẽo như xác chết. Mặc dù xưa nay Hoàn Viễn vốn không hòa thuận với Dung Chỉ, nhưng chứng kiến tình trạng này cũng không khỏi chấn động.

 

Sở Ngọc lộ vẻ thất vọng, bên tai bỗng truyền đến tiếng nói lãnh đạm của Thiên Như Kính: “Quả nhiên là thế! Thời gian của Dung Chỉ không còn nhiều!”

 

Ngực nhói buốt, Sở Ngọc hung hăng trừng mắt nhìn Thiên Như Kính, dù biết hắn không cố ý “bỏ đá xuống giếng”. Lúc này, trừ khi hắn chịu giúp Dung Chỉ, ngoài ra hắn nói gì cũng khiến nàng chán ghét.

 

Nhìn vẻ mặt trầm tĩnh của hắn, Sở Ngọc biết mình không thể làm ý chí hắn lung lay, lòng càng rối như tơ vò.

 

Hoàn Viễn đứng phía sau Sở Ngọc. Hắn ở rất gần, có thể nhìn thấy bờ vai nàng run rẩy. Tuy nàng đã mặc mấy áo dày, nhưng nhìn từ góc độ này, hắn vẫn thấy nàng gầy yếu, đơn độc biết bao!

 

Hoàn Viễn bỗng mở miệng: “Công chúa, để ta!”

 

Dừng một chút, hắn lại bổ sung: “Công chúa đừng làm bẩn tay mình, để ta thay nàng!” Hắn sẽ đích thân dùng hình với Thiên Như Kính.

 

Sở Ngọc nghe vậy ngẩn người, chậm rãi xoay lại, trong mắt hiện vẻ ngạc nhiên không tưởng tượng nổi. Tuy Hoàn Viễn không nói ra, nhưng nàng có thể cảm nhận được, hắn không ủng hộ hành vi “khinh nhờn” thiên sư, tại sao bỗng nhiên lại chủ động yêu cầu được tham dự?

 

Đối diện với ánh mắt quan tâm lo lắng sâu sắc của Hoàn Viễn, Sở Ngọc nhất thời giật mình. Không phải hắn bỗng nhiên đổi tính, mà vì muốn giảm bớt gánh nặng cho nàng nên mới bắt buộc bản thân làm một chuyện trái lương tâm.

 

Sở Ngọc thở dài, lắc lắc đầu: “Để ta nghĩ thêm đã!”

 

Việc gì mình không muốn thì đừng đẩy cho người, nàng không thể làm như vậy được. Hoàn Viễn đâu phải kẻ máu lạnh có thể ra tay tàn bạo mà không hề chớp mắt? Nàng không thể vì giảm nhẹ ình mà lại đẩy gánh nặng lên vai hắn.

 

Cho đến hôm nay, nàng không biết phải cảm ơn Hoàn Viễn thế nào.

 

Thật ra nếu muốn thực sự động thủ, nàng có thể giao Thiên Như Kính cho Hoa Thác. Vì sự sống chết của Dung Chỉ, chắc chắn Hoa Thác sẽ không hạ thủ lưu tình (nương tay).

 

Nhưng Sở Ngọc không nhẫn tâm. Nàng không nhẫn tâm nhìn Dung Chỉ chết đi, cũng không nhẫn tâm dùng hình với Thiên Như Kính, kết quả là tự đày đọa chính mình.

 

Huống chi, nếu việc này giao cho Hoa Thác, chưa chắc đã đạt kết quả như mong muốn. Bị tra tấn tàn bạo, rất có thể Thiên Như Kính sẽ bịa chuyện lừa nàng, không những không cứu được Dung Chỉ mà còn hại hắn chết nhanh hơn.

 

Chuyện “nghĩ thêm”, kéo dài đến ngày thứ ba.

 

Vô tình gặp Hoa Thác, Sở Ngọc thấy mắt hắn đã thâm quầng.

 

Bởi Thiên Như Kính vẫn ở trong phủ, bên ngoài bắt đầu rộ lên tin đồn, hơn nữa còn lan truyền với tốc độ chóng mặt.

 

A Man đã đào đường hầm ra đến khu vực ngoại uyển, nhưng bởi vì chưa xác định được hướng nào có thể ra khỏi phạm vi phủ công chúa nên tạm thời dừng lại.

 

Liễu Sắc không còn mải mê đếm tiền nữa.

 

Lưu Tang đến tìm Sở Ngọc bảy, tám lần, nhưng đều bị Hoàn Viễn từ chối khéo.

 

Hà Tập vẫn chưa về phủ.

 

Mỗi lần đi qua Mộc Tuyết viên, vầng trán tuấn mỹ của Hoàn Viễn lại nhíu chặt.

 

Bất tri bất giác, trong phủ công chúa, không khí căng thẳng bao trùm.

 

Nhưng Sở Ngọc chẳng để ý đến những chuyện đó. Nàng không ăn không ngủ, toàn bộ tâm tư chỉ đặt ở hai chuyện.

 

Thứ nhất, Thiên Như Kính nhất định không chịu hợp tác.

 

Thứ hai, Dung Chỉ vẫn hôn mê.

back top