Sở Ngọc cúi đầu, vùi mặt vào khăn ẩm mát lạnh. Hơi lạnh xông lên trí não, làm nàng tỉnh táo hơn.
Ba ngày không nghỉ chút nào khiến Sở Ngọc cạn kiệt cả về tinh thần và thể lực. Nhưng kỳ lạ thay, nàng không thể ngủ được. Tuy đã bắt chính mình phải nghỉ ngơi dưỡng sức, nhưng nhắm mắt lại chưa được vài giây, giống như bị điều gì đó thúc giục, nàng lại mở mắt ra ngay.
Đặt khăn xuống, Sở Ngọc quay sang nhìn Thiên Như Kính.
Hắn cũng đã ba ngày chưa ngủ. So với nàng, hắn còn tệ hại hơn, suốt ba ngày chưa có thứ gì vào bụng ngoài mấy ngụm nước. Mỗi khi hắn không chống đỡ nổi nữa, sắp sửa rơi vào hôn mê, Sở Ngọc liền thừa dịp hỏi hắn cách sử dụng chiếc vòng, hi vọng lúc hắn không tỉnh táo sẽ buột miệng nói ra. Nhưng mỗi khi hỏi đến điểm mấu chốt, Thiên Như Kính lại kịp thời trấn tĩnh, khép chặt miệng không hề hé răng.
Hai người nhìn nhau, tinh lực tiêu hao khiến cả hai không thể biểu hiện gì hơn ngoài nhìn nhau chằm chằm, ánh mắt lạnh lẽo trống rỗng như hồn ma.
Khắp người Thiên Như Kính, xương cốt rệu rã, kêu gào thê lương, trong đầu giống như có người cầm chùy lớn nện liên hồi, tai hắn ù đặc nhức buốt, mắt cũng không nhìn rõ nữa. Nếu hắn nhìn Sở Ngọc, sẽ không nhìn thấy những thứ chung quanh, mà chỉ cần đổi tầm mắt, thậm chí cả Sở Ngọc cũng không nhìn thấy.
Hắn biết mình đã sức cùng lực kiệt. Chưa bao giờ trải qua thời gian dài mỏi mệt khốn đốn như thế, ý chí vẫn kiên định nhưng thể lực sắp đổ gục hoàn toàn.
Chỉ có điều…
Thiên Như Kính cố gắng giữ vững tầm mắt hướng về Sở Ngọc. Một khối sáng tròn nhỏ giúp hắn có thể thấy nàng, còn xung quanh là một màu tối đen. Quầng sáng đó hội tụ trên gương mặt nàng, đuôi lông mày rũ xuống mệt mỏi uể oải, ánh mắt lạnh lẽo băng giá.
Tuy cơ thể hắn suy sụp, nhưng nhìn vẻ lạnh lẽo cứng ngắc của Sở Ngọc, trên mặt Thiên Như Kính vẫn thoáng qua một tia thương xót bi ai.
Chậm rãi, hắn mở miệng, mấp máy môi mấy lần, bỗng nhận ra mình không thể cất tiếng. Cổ họng như một ống bễ rách nát, gió thổi qua trống rỗng, truyền đến miệng chỉ còn tiếng phều phào khô khốc.
Nhận ra Thiên Như Kính tỏ ý muốn nói, Sở Ngọc vội cầm chén sứ trắng bên cạnh, rót cho hắn một ngụm nước.
Sau ba ngày, nàng đã mất hết kiên nhẫn. Ban đầu, nàng còn cẩn thận nhẹ nhàng đặt miệng chén dưới môi Thiên Như Kính, còn bây giờ gần như nàng đổ cả chén nước vào miệng hắn, mặc kệ hắn có uống được không hay là bị sặc không.
Nước lạnh lọt vào khí quản khiến Thiên Như Kính chật vật ho khan, ho rũ rượi đến gập cả người. Nhưng Sở Ngọc chỉ lạnh lùng đứng nhìn, giống như đang xem một màn kịch nhàm chán.
Sau khoảnh khắc, nàng đặt chén xuống, lại rút chiếc vòng ra, không biết đã là lần thứ bao nhiêu tiếp tục nghiên cứu.
Từ khi xác định chiếc vòng sẽ không phóng điện làm tổn hại mình, Sở Ngọc ngắm nghía nó rất nhiều lần. Bây giờ cho dù nhắm mắt lại, nàng cũng có thể hình dung rõ ràng các đường cong, viên ngọc khảm ở giữa, từng chi tiết nhỏ nhất của chiếc vòng, nhưng lại không thể nào sử dụng được.
Không phải của nàng, trước sau vẫn không thuộc về nàng.
Sốt ruột và mỏi mệt là thứ vô cùng đáng sợ, có thể bức Sở Ngọc đến điên cuồng, khiến nàng chỉ còn nhớ mục đích ban đầu, chứ không dư thừa tâm lực cho bất kỳ tình cảm mềm mại nhân ái nào khác.
Thiên Như Kính hiểu được trạng thái lúc này của Sở Ngọc. Hắn không phẫn nộ khi thấy nàng trở nên thô bạo lạnh lùng, mà chỉ càng thương xót bi ai.
Tuy người bị trói là hắn, nhưng hắn lại nắm lá bài then chốt. Còn người bị bức bách đến tuyệt vọng, ngược lại chính là nàng.
Là hắn đã bức bách nàng đến bước đường này sao?
Nghĩ như thế, sau khi ho khan kịch liệt, rốt cuộc Thiên Như Kính đã có thể nói chuyện. Hắn khàn giọng, chậm rãi nói: “…Không thể, nàng không thể sử dụng thần vật!”
Sau ba ngày, lần đầu tiên Thiên Như Kính chủ động đề cập đến chiếc vòng với Sở Ngọc. Nàng lạnh lùng giương mắt, chờ hắn tiếp lời.
“Muốn sử dụng vật đó, phải được người nắm giữ đương nhiệm thừa nhận!” Thiên Như Kính khó khăn cất tiếng. Sau khi bị sặc nước, khí quản hắn nóng rực, mỗi một chữ thốt ra kéo theo cơn đau từ phổi đến cổ họng: “Có một cách khác là, giết ta, đợi sau ba năm, thần vật sẽ trở thành vô chủ, có thể sử dụng tùy ý!”
Hắn nêu ra hai điều kiện quá khó. Người đương nhiệm nắm giữ chiếc vòng tất nhiên là Thiên Như Kính. Hắn kiên trì lâu như vậy, làm gì có chuyện đồng ý giúp nàng? Mà ba năm, nàng không thể đợi được.
Nàng có thể trở về muộn ba năm, nhưng sau ba năm, e rằng Dung Chỉ đã hóa thành bộ xương khô.
Sở Ngọc không nghi ngờ tính chân thực trong lời nói của Thiên Như Kính. Hắn không có lý do gì để lừa gạt, hơn nữa không thể bịa chuyện để mời người ta giết mình. Ngẫm nghĩ một lát, Sở Ngọc cất tiếng: “Vì sao ngươi nói với ta những điều này?”
Ba ngày qua, nàng đã thuyết phục năn nỉ đến cứng cả lưỡi, thậm chí còn tiết lộ cho hắn biết: thiên thư chẳng qua chỉ là lịch sử ghi chép lại mà thôi. Mục đích là muốn trừ bỏ sự cố chấp của Thiên Như Kính, đáng tiếc, nghe xong hắn không chút nào dao động.
Ba ngày qua hắn vững vàng như núi, nếu không có mưu đồ, chẳng có lý do gì mà lúc này lại bỗng nhiên đổi ý.
Thiên Như Kính hạ mắt, tiếng hắn nói rất khẽ, tựa như mây bay gió thổi phớt qua: “Ba ngày qua, ta đã nghĩ thông một chuyện. Ban đầu, nàng không phải vì Dung Chỉ mà tới. Với mưu trí của Dung Chỉ, hắn sẽ không dùng thủ đoạn này, càng không để nàng ra mặt ép buộc ta. Nàng làm như vậy vì một lý do khác!”
Vẻ mặt Sở Ngọc không hề lay chuyển: “Ngươi nói đúng, quả thật ta không phải vì Dung Chỉ!” Vốn dĩ nàng vì chính mình, nhưng bây giờ Dung Chỉ hôn mê, mục tiêu đã thay đổi.
Đã bị phát hiện, cũng không cần giấu diếm nữa.
Thiên Như Kính không nhìn Sở Ngọc, vẫn cúi đầu nhìn mặt đất dưới chân: “Điều đó không liên quan đến Dung Chỉ, phải không?”
“Phải!”
“Nàng muốn thoát thân?”
“Phải!”
“Đi một nơi thật xa?”
“Phải!”
“Sẽ không trở về?”
“Phải!”
“Bình yên sống qua ngày?”
“Phải!”
“Nếu ta chấp nhận, nàng sẽ đồng ý từ bỏ chuyện của Dung Chỉ?”
“…”
Suýt nữa theo quán tính, Sở Ngọc buột miệng “Phải!”. Lời gần ra khỏi miệng, nàng vội vàng nuốt vào trong. Không thể phủ nhận, điều Thiên Như Kính nói có sức hấp dẫn khủng khiếp. Suy nghĩ cẩn thận rồi, tự đáy lòng nàng vẫn có niềm mong mỏi là đồng ý với hắn.
Hẳn là Thiên Như Kính nhận ra được, hắn lại chậm rãi: “Ta đã nghĩ rồi, nàng sống hay không cũng chẳng ảnh hưởng đến đại cục. Nhưng nếu Dung Chỉ sống, lại có thể làm thay đổi cả thiên hạ!”
So sánh hai bên, sự nguy hiểm từ phía Sở Ngọc quả thật không đáng kể.
Trong lòng Thiên Như Kính tự biết, không phải là Sở Ngọc không có ảnh hưởng. Khi nghe nàng nói: thiên thư chỉ là sách sử, thay vì chấn động, trong lòng hắn lại nhẹ nhàng thở ra: rốt cuộc cũng có thể tìm ra lý do để cho nàng được sống.
Cùng lắm, suốt hai mươi năm nữa, hắn sẽ đi khắp thiên hạ, sửa chữa tất cả sách sử để cho lịch sử giống y hệt với những gì ghi trong chiếc vòng. Dựa theo những gì Sở Ngọc nói, điều này không phải là không thể.
Tuy sẽ khổ cực, nhưng chí ít có thể bảo toàn mạng sống cho nàng.
Mang theo tia khẩn cầu, hắn nhìn Sở Ngọc: “Ta đã nhượng bộ, cho nên, nàng cũng lui một bước đi!”
Hắn nhận thua.
Hắn cúi đầu.
Hắn khuất phục.
Hắn nhường đường.
Không phải vì Dung Chỉ, không phải vì chính hắn, không phải vì bất kỳ ai khác, mà chỉ vì nàng.
Chưa bao giờ ngờ được, sẽ có ngày hắn quý trọng một người hơn cả bản thân mình, thậm chí còn vượt cả đức tin trong lòng, khiến hắn lùi bước như thế.
Cứ tiếp tục thế này, người trước tiên sẽ ngã gục là Sở Ngọc.
Hắn không nhẫn tâm.
Ba ngày liền không ngủ, chỉ uống vài ngụm nước cầm hơi không thể đánh bại hắn, nhưng hắn lại đầu hàng trước cặp mắt trống rỗng, lạnh lẽo tuyệt vọng của nàng.
Nhìn ánh mắt hoài nghi của Sở Ngọc, biết nàng sợ hắn có mưu đồ, Thiên Như Kính chỉ biết cười cay đắng.
Hắn rốt cuộc nhận thua, rốt cuộc cúi đầu, rốt cuộc khuất phục, rốt cuộc nhường đường, không phải vì bản thân mình, nhưng nàng sẽ vĩnh viễn không biết nguyên do.
"Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, tâm duyệt quân hề quân bất tri"
(Núi có cây nhưng cây lại có cành, lòng yêu người nhưng người chẳng hay)
Đây là nỗi đau đớn tuyệt vọng nhất trên thế gian. Ta ở trước mặt nàng, mà nàng không hề hay biết…ta yêu nàng.