Phượng Tù Hoàng

Chương 200: Núi có cỏ cây (trung)

“Từ bỏ chuyện của Dung Chỉ”. Lúc Thiên Như Kính chậm rãi nói câu này, Hoa Thác bừng bừng phẫn nộ đầy sát ý.

 

Hắn nằm phục trên mái nhà, dán mắt vào lỗ hổng là nửa viên ngói đã bị cạy ra. Cuộc chuyện trò của hai người cứ thế lọt vào tai hắn.

 

Hoa Thác giám sát Sở Ngọc theo lệnh Dung Chỉ, không để nàng đe dọa tính mạng của Thiên Như Kính. Nhưng đương nhiên hắn vẫn lo cho sức khỏe của Dung Chỉ hơn, thỉnh thoảng lén đến kiểm tra, thấy Thiên Như Kính chưa chết là trở về.

 

Lần này, vừa lúc hắn nghe được đoạn Thiên Như Kính yêu cầu, Sở Ngọc hãy từ bỏ chuyện của Dung Chỉ.

 

Mặc dù biết Dung Chỉ không có ý định nhờ Sở Ngọc cứu mạng, nhưng Hoa Thác vẫn vì câu nói này mà suýt không kiềm chế nổi cơn thịnh nộ.

 

Nhưng hắn cũng biết đây không phải là lúc thích hợp để nổi giận, tránh cho Dung Chỉ gặp thêm phiền toái không cần thiết. Cố gắng tự trấn tĩnh, tâm tư hắn còn bị phân tán vì tiếng nói ở dưới vọng lên:

 

“Có đổi không thì bảo?”

 

“Không!”

 

“Đổi!”

 

“Không đổi!”

 

Người yêu cầu “trao đổi” gì đó là Sở Ngọc, còn đối phương kiên trì “không đổi”, tất nhiên là Thiên Như Kính.

 

Hoa Thác ngẫm nghĩ, tổng hợp những lời vừa nghe được, đoán đại khái Sở Ngọc yêu cầu Thiên Như Kính đổi thứ gì đó lấy việc cứu chữa cho Dung Chỉ, nhưng Thiên Như Kính nhất quyết không nghe. Mặc dù biết Dung Chỉ đã sắp xếp đâu vào đấy, nhưng Hoa Thác vẫn không khỏi có chút cảm kích đối với Sở Ngọc.

 

Dù có thế nào, trước đây nàng đã từng làm chuyện gì, nhưng giờ phút này nàng tình nguyện hi sinh lợi ích của mình vì Dung Chỉ, tấm lòng đó đủ để Hoa Thác có cái nhìn khác về nàng.

 

Mặc dù như thế, Hoa Thác vẫn cho rằng Sở Ngọc không thể lay chuyển Thiên Như Kính. Sau ba ngày ròng rã nàng mới ép được Thiên Như Kính lùi một bước nhỏ như vậy. Trong kế hoạch, Dung Chỉ cho nàng có ba ngày, sẽ không thêm thời hạn ba ngày nào nữa.

 

Kết quả là, hắn nhất định vẫn phải xuất thủ.

 

Lần này Hoa Thác quyết định không quay về, nấp chờ trên mái nhà. Trong vòng tối đa là hai canh giờ nữa, đợi lúc hai người không để ý, hắn sẽ thừa cơ đột nhập, đánh ngất Sở Ngọc, lấy chiếc vòng trả cho Thiên Như Kính rồi thả hắn ra.

 

Với võ nghệ của hắn, đánh ngất Sở Ngọc trước khi nàng kịp phát hiện là chuyện chẳng khó khăn gì.

 

Dù làm như vậy thật có lỗi với Sở Ngọc, nhưng vì Dung Chỉ, hắn không có lựa chọn nào khác.

 

Hoa Thác nằm yên không tiếng động trên mái nhà, nghe tiếng tranh cãi bên dưới ngày càng gay gắt.

 

“Đổi!”

 

“Không đổi!”

 

Vẫn đối thoại lặp lại như cũ. Sở Ngọc thở hổn hển, mà Thiên Như Kính cũng bắt đầu nổi nóng: “Nàng đừng nói nữa! Ta nhường nhịn đến mức này là cực điểm, nàng đừng có lòng tham vô đáy!”

 

“Đổi!”

 

“Không đổi!”

 

Vì sao lại là hắn? Vì sao cứ phải là Dung Chỉ?

 

“Đổi!”

 

“Không đổi!”

 

Thiên Như Kính cuồng loạn nghĩ: vì sao nàng không chịu từ bỏ? Kẻ đó quan trọng đến vậy sao? Thậm chí còn quan trọng hơn sinh mệnh của chính nàng?

 

“Đổi!”

 

“Không đổi!”

 

Đã nói đến mức này là giới hạn cuối cùng, bức bách nhau đến cùng cực, vì sao nàng vẫn không chịu từ bỏ?

 

Dung Chỉ có gì tốt?

 

“Đổi!”

 

“Không đổi!”

 

Tâm tình dao động, hắn không còn giữ được sự tỉnh táo bình thản nữa. Không còn ánh mắt khách quan của người ngoài cuộc, trong lòng Thiên Như Kính cố tình hạ thấp Dung Chỉ.

 

“Đổi!”

 

“Không đổi!”

 

Cho đến lúc này, Thiên Như Kính không còn ở vị trí thiên sư phiêu nhiên xuất trần, cao cao tại thượng nữa. Hắn rơi vào trầm mê, toàn thân nhuốm bụi trần, lòng ngập tràn nỗi đau đớn tuyệt vọng và cả ghen tuông.

 

Thế gian như lò lửa, hắn chỉ là một chúng sinh bị đau khổ dày vò trong đó.

 

Yêu không thể nói, cầu không thể được.

 

“Đổi!”

 

“Không…”

 

Thiên Như Kính mở to mắt không thể tin được, tiếng nói tắc nghẹn trong cổ họng, nhìn chằm chằm Sở Ngọc ở phía trước.

 

Mà cùng lúc đó, trên nóc nhà, Hoa Thác cũng hít một ngụm khí, nghi ngờ mắt mình đã sinh ra ảo giác.

 

Sở Ngọc bình tĩnh nhẹ nhàng, chậm rãi nói: “Thiên Như Kính, ta cầu xin ngươi! Xin ngươi hãy nhận lời ta, đổi thành cứu chữa cho Dung Chỉ!” Trong giọng nói của nàng, toàn bộ nóng giận đột nhiên tiêu tán, giống như xuất hiện một dòng nước mát lành, bình tĩnh nhu hòa chảy về bốn phương tám hướng.

 

Nàng quỳ trước mặt Thiên Như Kính.

 

Trở về thời cổ đại, với thân phận đặc thù, Sở Ngọc chưa từng hành đại lễ trước mặt bất cứ người nào. Tiểu hoàng đế hống hách tàn bạo là đệ đệ của thân thể này, đối với nàng luôn yêu chiều sủng ái, miễn mọi lễ tiết. Chưa bao giờ nàng có động tác nào tỏ ý cầu xin, phục tùng ai.

 

Nhưng lúc này, nàng khom gối, vì Dung Chỉ.

 

Khuôn mặt thanh nhã không biểu lộ điều gì. Đôi mắt tối đen sâu thẳm, làn môi trắng bệch khẽ nhếch lên, mà ánh mắt nàng lấp lánh nước, đè nén bao nhiêu tủi hổ.

 

Đối với Thiên Như Kính, không thể lấy lợi ích để dụ dỗ, cũng không thể lấy cái chết hay cực hình để đe dọa, điểm yếu duy nhất, có lẽ là chút mềm lòng.

 

Nàng chẳng có gì ngoài bản thân mình, bèn lấy vẻ kiên quyết như dũng sĩ tự chặt tay, bỏ qua mọi kiêu hãnh và tôn nghiêm, hạ mình thỉnh cầu Thiên Như Kính lần cuối.

 

Chưa nói Sở Ngọc là người hiện đại, với địa vị công chúa của nàng, vì cứu người mà quỳ trước mặt người khác là điều vô cùng chấn kinh. Không chỉ Thiên Như Kính, mà ngay cả Hoa Thác trên nóc nhà cũng sợ đến ngây người.

 

Hắn ngơ ngẩn nhìn xuống dưới: người thiếu nữ trong ấn tượng của hắn là kiêu ngạo, ngang ngược không ai bằng, thế nhưng vì Dung Chỉ…

 

Thiên Như Kính như ngừng hô hấp. Ánh mắt hắn hoang mang, hướng về phía xa bất định.

 

Cho dù Thiên Như Kính và Hoa Thác vô cùng chấn động, nhưng bọn họ sẽ vĩnh viễn không biết, quỳ gối lần này đối với Sở Ngọc có ý nghĩa gì.

 

Bản thân công chúa Sơn Âm trước đây đã từng quỳ trước phụ hoàng, quỳ khi cúng bái quỷ thần. Nhưng Sở Ngọc thì khác. Nàng chưa từng lạy cha mẹ, chưa từng lạy trời đất, càng chưa từng phải lấy lòng hay cầu xin ai điều gì. Lần quỳ gối này khiến nàng cảm thấy tủi hổ ê chề gấp mấy so với người bình thường.

 

Nhưng nàng vẫn bĩnh tĩnh, thản nhiên nhìn Thiên Như Kính, hai đầu gối quỳ xuống, sống lưng thẳng tắp.

 

Thiên Như Kính chậm rãi thu hồi ánh mắt nhìn xa xăm, quay lại phía Sở Ngọc. Hắn khẽ nói: “Ta chấp nhận yêu cầu của nàng, chỉ một lần duy nhất. Sau này ta sẽ không nương tay. Đến lúc phải chết mà nàng còn chưa chết, ta sẽ phái người đến giết nàng. Về phần Dung Chỉ, ta sẽ dùng toàn lực để đối phó với hắn…Ngay cả như vậy, nàng cũng nhất quyết sao?”

 

Nghe trong lời Thiên Như Kính đã có tia hi vọng, Sở Ngọc mừng rỡ. Cho dù hậu quả sau này thế nào, nhưng trước mắt có thể cứu Dung Chỉ, thì hắn đưa ra điều kiện nào nàng cũng chấp nhận: “Được!”

 

Khuôn mặt Thiên Như Kính thoáng hiện một tia hốt hoảng, hơi thở bỗng dồn dập như sóng lòng mênh mang không thể kiềm chế. Nhưng trong giây lát, hắn gắng áp chế, cắn chặt răng, nói dằn từng tiếng, giọng nói mang vẻ giận dỗi mà chính hắn cũng không nhận ra: “Được, làm theo ý nàng! Sau này chớ có hối hận!”

 

Mục đích đã đạt được, Sở Ngọc liền bước tới cởi dây trói cho Thiên Như Kính. Mà trên nóc nhà, Hoa Thác rốt cuộc cũng phục hồi lại tinh thần. Hắn nhẹ nhàng xếp viên ngói lại vị trí cũ, rồi nhún chân khinh công bay vút đi.

 

Biến cố lớn như vậy, hắn phải báo với Dung Chỉ.

 

Sở Ngọc cởi dây trói, nhìn vết thâm tím trên cổ tay trắng trẻo của Thiên Như Kính. Cùng với tâm tình đã buông lỏng, nàng cảm thấy áy náy: “Trước hết ta đi xem tình hình Dung Chỉ thế nào, ngươi cứ ở đây nghỉ ngơi một lát!”

 

Nói xong, nàng vội vàng bước về phía cửa. Nhìn cửa phòng đóng lại, Thiên Như Kính cúi đầu, đưa tay dùng lực giữ chặt miệng. Nhưng từ kẽ ngón tay, vẫn truyền ra tiếng bật khóc không thể kìm chế.

 

Rốt cuộc không thể chịu được!

 

Đã biết nàng vì một người khác, đã biết trong lòng nàng không có phần dư thừa nào dành ình…, tại sao hắn vẫn đau đớn thế này? Tại sao vẫn đau đớn vì nàng?

back top