Quân Giáo Sinh

Quyển 5 - Chương 125: Ngoại truyện (5)

Drew tặng cho Berg một tòa nhà làm kho cơ giáp, vốn cũng chỉ muốn thử lấy lòng bà xã nhà mình, không ngờ hành động này lại bất ngờ khiến Berg cảm động.

 

Từ kỳ phát tình đầu tiên hai người đánh dẫu lẫn nhau cho tới nay, Drew và Berg luôn ở trong trạng thái “Duy trì khoảng cách hữu nghị”, bình thường ngay cả tay Berg Drew cũng không nắm được, sau khi ăn xong cơm chiều luôn bị Berg lạnh lùng đuổi sang ngủ ở thư phòng bên cạnh, dần dà, ngủ ở thư phòng đã trở thành thói quen của Drew.

 

Lần này cửu biệt thắng tân hôn, sau khi tặng quà xong thái độ của Berg rõ ràng có chút dao động, Drew cúi đầu nhìn sườn mặt trắng nõn của người đang tựa vào lòng mình, trái tim bang bang nhảy lên, gió đêm thổi đến lòng người cũng say.

 

Tuy rằng muốn tiếp tục ôm Berg như vậy lâu thêm một chút, nhưng lại sợ hắn trúng gió bị cảm, vì thế liền dứt khoát ôm hắn lên, xoay người quay về phòng ngủ.

 

Berg không giãy giụa, chỉ là khi bị Drew ôm đến trên giường, biểu tình trên mặt không quá tự nhiên, lỗ tai có chút đỏ lên.

 

Mắt thấy sắp tới thời gian ngủ, Berg lật mình, nghiêng người nằm xuống quay lưng về phía Drew, nhẹ giọng nói. “Thời gian không còn sớm…. Nghỉ ngơi đi.”

 

Tuy rằng những lời này chỉ kém mấy chữ so với “Tôi muốn nghỉ ngơi, anh đi ra ngoài đi”, nhưng hàm ý lại khác hoàn toàn.

 

Drew sửng sốt một chút, lập tức hiểu ra là đêm nay Berg cho y ở lại phòng, tâm tình kích động hai ba cái cởi bỏ quần áo, thay đồ ngủ, thật cẩn thận bò lên giường chui vào ổ chăn, nhẹ nhàng ôm lấy Berg từ sau lưng.

 

Thân thể Berg rõ ràng cứng đờ một chút, nam nhân phía sau lại cố chấp ôm hắn, không cho hắn bất cứ cơ hội trốn thoát nào.

 

Lỗ tai mẫn cảm bị nam nhân ngậm trong miệng, Berg đang muốn trốn, lại nghe thấy thanh âm trầm thấp của đối phương truyền đến bên tai. “Anh rất nhớ em……”

 

Berg. “……”

 

Tim Berg đột nhiên mềm xuống.

 

Nam nhân này rất ngốc, nói chuyện luôn thẳng đuồn đuột không có ẩn ý gì, thế nhưng chính cách biểu đạt thẳng thắn như vậy, lại luôn có thể lập tức đánh trúng phần mềm mại nhất của Berg.

 

Vương tử Berg vốn kiêu ngạo đạm mạc, trước giờ chưa từng nghĩ tới, có một ngày bản thân sẽ mềm lòng với người đàn ông mình cưới chỉ vì hôn nhân chính trị, thậm chí còn bởi vì một câu đơn giản của nam nhân thành thật này mà tim đập không thôi.

 

Drew cũng không biết lúc này đáy lòng Berg đang dao động, thấy Berg không để ý tới mình, y liền thản nhiên nói tiếp. “Rời khỏi thủ đô suốt ba tháng, mỗi ngày anh đều nghĩ đến em, buổi tối còn thường xuyên mơ thấy em…. Những điều anh nói đều là thật, anh rất nhớ em……”

 

Berg. “……”

 

Mấy câu buồn nôn mà Drew nghiêm túc nói ra, lại có vẻ cực kỳ thành khẩn.

 

Trái tim Berg trở nên mềm mại, lại không thể không biết xấu hổ mở miệng đáp lại lời bày tỏ của Drew. Mấy tháng tách ra này, kỳ thật đôi khi hắn cũng sẽ nhớ tới người đàn ông này, lo lắng Drew ở tiền tuyến liệu có gặp phải nguy hiểm gì không…… Chẳng qua, cá tính Berg kiêu ngạo, chắc chắn không thể nói mấy lời này ra miệng, chỉ thả lỏng thân thể nhẹ nhàng nhích vào lòng y, tìm tư thế thoải mái nhắm mắt lại.

 

Drew càm nhận được Berg thả lỏng, cánh tay vắt ngang trước ngực siết lại càng nhanh, gắt gao ôm Berg vào trong lòng, sáp lại sau gáy Berg hít hít một hơi thật sâu, hưởng thụ hương thơm nhe nhàng khoan khoái trên người hắn, cảm thấy trong lòng vừa thỏa mãn vừa yên bình.

 

— Đây là Omega của y, là người y thích, bọn họ sẽ nhanh chóng nghênh đón đứa nhỏ dung hòa máu thịt của hai người, còn điều gì hạnh phúc hơn nữa chứ?

 

Drew sắp được làm cha tâm tình rất kích động, hai tay lại cực kỳ cẩn thận, tay trái ôm Berg, tay phải di chuyển đến vùng bụng mềm mại của hắn, nhẹ nhàng áp lòng bàn tay ấm áp lên, cảm nhận sinh mệnh nhỏ đang dần hình thành ở nơi đó.

 

Lần này rời đi quá lâu, lúc trở về đứa nhỏ đã hơn bốn tháng, Berg đã sớm qua giai đoạn mang thai sơ kỳ nôn đến thiên hôn địa ám, hiện giờ tất cả đã ổn định, thân hình hắn vốn rất gầy, nhìn bên ngoài không nhận ra được gì, sau khi cởi quần áo mới phát hiện bụng đã nhô lên rất rõ rệt, Drew dán tay lên trên, thi thoảng còn có thể cảm giác được đứa nhỏ hoạt bát trong bụng đá tới đá đi giống như muốn chào hỏi cha nó.

 

Drew cảm thấy rất thần kỳ, tay còn lại cũng dịch xuống dưới, hai tay nhẹ nhàng mát xa phần eo của Berg, một bên thấp giọng nghiêm túc hỏi. “Berg, có phải mang thai rất vất vả đứng không?”

 

Berg. “……”

 

Drew nói. “Mấy tháng nay không thể ở cạnh chăm sóc em, sau này sẽ không như vậy nữa. Anh sẽ xin Quân bộ cho lưu lại thủ đô, ở cùng em, chờ con chúng ta ra đời.”

 

Berg. “……”

 

Drew nhẹ nhàng xoa ấn phần eo của Berg, mỉm cười nói. “Anh có quen một bác sĩ rất tốt, ngày mai cùng em đến bệnh viện kiểm tra một chút có được không?”

 

Berg. “……”

 

Tay Drew lại xê dịch đến vùng bụng nhô lên, nhẹ nhàng sờ sờ. “Đúng rồi, em đoán lần này là con trai hay con gái? Ồn ào như vậy, chắc là con trai ha?”

 

Berg. “……”

 

Drew nói. “Mặc kệ là con trai hay con gái, lớn lên giống em là tốt rồi… Chúng ta đặt tên cho đứa nhỏ đi, Brad? Blades? Hay là Brian? Em thấy tên nào hay?

 

Berg. “……”

 

Berg vẫn không có phản ứng, Drew cúi đầu nhìn, lại phát hiện nam nhân trong lòng đã sớm nhắm mắt ngủ say.

 

Không còn đạm mạc và xa cách ngày thường, bộ dáng Berg khi ngủ thoạt nhìn vừa yên lặng vừa ôn nhu.

 

Bộ dạng hắn vốn rất dễ nhìn, lúc này, dưới ngọn đèn vàng ấm áp, sườn mặt trắng nõn lại càng giống như ngọc thạch thượng hạng. Hàng mi dày đổ xuống mí mắt một bóng đen nhàn nhạt, hô hấp đều đều, môi nhẹ mím, vẻ mặt thả lỏng tựa vào lòng Drew, ngủ rất thoải mái dưới mát xa của Drew, đến lông mày cũng giãn ra.

 

Drew kinh ngạc nhìn hắn, thật lâu sau, mới dời tay khỏi bụng hắn, giúp hắn đắp lại chăn, sau đó cúi người ôn nhu ấn xuống vầng trán hắn một nụ hôn chúc ngủ ngon.

 

“Berg, anh yêu em……”

 

“Anh yêu em……”

 

Lời tỏ tình khe khẽ không hề được đáp lại, Nhưng nhìn thần thái thả lỏng của nam nhân ngủ trong lòng, Drew lại cảm thấy vô cùng hạnh phúc và thỏa mãn.

 

— Giống như có được nam nhân này, là y đã có được cả thế giới.

 

***

 

Mùa hè một năm sau, trong phòng bệnh VIP của bệnh viện trung ương đế quốc, một cậu nhóc khỏe mạnh hoạt bát thuận lợi ra đời trong sự chờ mong của mọi người, bệ hạ Trand và vương hậu Anna sau khi liên tục sinh ba Omega, rốt cuộc nghênh đón một vị vương tử Alpha – đặt tên là Caesar.

 

Caesar ra đời khiến cả vương thất đều tràn trề không khí hân hoan, dù sao vương hậu liên tục sinh ba Omega cũng khiến mọi người trong vương thất vô cùng đau đầu, rốt cuộc có một vương tử Alpha, ít nhất không cần lo lắng về người kế thừa vương vị nữa.

 

Tình cảm của Berg và bệ hạ Trand sâu sắc như anh em ruột, bệ hạ hân hoan đón tiểu vương tử, tất nhiên hắn cũng vô cùng vui vẻ, sau khi Caesar ra đời, ngày hôm sau Berg thân là vương thúc liền chuẩn bị một ít lễ vật, tự mình trở về vương cung thăm.

 

Berg mang thai muộn hơn vương hậu Anna một tháng, theo lý thuyết, con của hắn và Drew cũng phải sinh muộn một tháng so với Caesar mới phải, thế nhưng, ngày đó khi Berg đến vương cung thăm Caesar, đột nhiên đau bụng khó chịu, ngoài ý muốn sinh non. Tiểu vương tử còn chưa nhìn thấy, bệ hạ Trand đã trực tiếp đưa Berg đến bệnh viện.

 

Sau khi Drew nhận được tin tức, lập tức chạy như điên đến bệnh viện trung ương, lúc đó, Berg đã nằm trên giường gắt gao nhắm mắt, đang được bác sĩ đẩy vào phòng giải phẫu.

 

Y chỉ kịp liếc mắt nhìn Berg một cái, cửa phòng giải phẫu đã ngăn cản tầm mắt y.

 

Thế nhưng, chính cái liếc mắt kia, đã đủ khiến Drew đau lòng muốn điên lên – trán Berg đổ mồ hôi như mưa, toàn thân đau đến co rút, lại liều mạng chịu đựng không nói lời nào, môi cũng bị cắn đến bật máu, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, suy yếu giống như có thể tắt thở bất cứ lúc nào.

 

Bác sĩ nói, Berg vốn có thể chất đặc thù, lần khó sinh này sẽ tương đối nguy hiểm, xin người nhà hãy chuẩn bị tốt tâm lý.

 

Drew nghe được lời này cũng sắp phát điên rồi!

 

Thân là người thừa kế của gia tộc Birch, từ nhỏ đến lớn Drew cũng coi như là một quân nhị đại sống an nhàn sung sướng, chưa từng cảm thấy sợ hãi điều gì, thế nhưng giờ khắc này, y đột nhiên phát hiện, y thật sự rất sợ mất đi người này…….

 

Y sợ sẽ mất đi Berg, cực kỳ sợ hãi.

 

Trong ba loại giới tính ABO, Omega có tỷ lệ mang thai cao nhất, sinh ra đời sau cũng dễ dàng nhất, nhưng cũng có một số Omega bởi vì vấn đề thể chất, một khi rơi vào tình trạng khó sinh, rất có khả năng sẽ bỏ mạng…

 

Ngộ nhỡ…… Ngộ nhỡ Berg gặp chuyện không may……

 

Drew hoàn toàn không dám nghĩ tới khả năng đó.

 

Y cứng ngắc đứng ngoài phòng giải phẫu, nỗi sợ hãi mãnh liệt khiến máu toàn thân y đều trở nên lạnh lẽo, y chỉ có thể gắt gao siết chặt nắm tay, cắm móng tay thật sâu vào lòng bàn tay. Trái tim tựa như rơi vào hầm băng, chết lặng đến mất cả tri giác.

 

Khi các trưởng bối trong gia tộc Birch nghe tin chạy đến, đều bị biểu tình của Drew dọa sợ — bọn họ chưa từng thấy thần sắc đau đớn như vậy xuất hiện trên mặt Drew. Nam nhân này tuy còn trẻ nhưng tính cách trầm ổn, con người thành thật trung hậu, khiến các trưởng bối rất thích, cho dù là lúc tác chiến ở tiền tuyến, biểu tình trên mặt nam nhân này vẫn luôn luôn bình tĩnh.

 

Thế nhưng giờ khắc này, y lại giống như dã thú bị thương, khóe mắt nhìn chằm chằm ánh đèn trên phòng giải phẫu như muốn nứt ra, trong mắt phủ đầy tơ máu, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể nổi điên……

 

Drew giống như một pho tượng yên lặng đứng ngoài cửa phòng suốt cả một đêm.

 

Mỗi giây trôi qua đều dài như một thế kỷ, y nhìn các hộ sĩ vẻ mặt vội vã ra ra vào vào, nhìn những túi máu không ngừng được đưa vào phòng giải phẫu, y thậm chí….. còn không dám tiến lên hỏi tình hình của Berg.

 

Đến gần rạng sáng, tướng quân Barnard, quân đoàn trưởng quân đoàn Trường Xà cũng nghe tin chạy đến đây, vỗ nhẹ lên bả vai cháu mình, an ủi nói. “Cháu cũng đừng lo lắng quá, hiện giờ trình độ y học phát triển như vậy, Berg sẽ không sao đâu.”

 

Drew trầm mặc một lát, mới thấp giọng nói. “Cho dù lần này là trai hay gái, sau này…. cháu cũng không muốn có thêm con nữa.”

 

Barnard kinh ngạc nhìn về phía Berg, ông có thể thấy được một loại thần sắc kiên định trong mắt đứa cháu này, kiên định giống như khi y nói “Bác à, cháu muốn cưới Berg, cháu thích em ấy” lúc đó.

 

Ở đế quốc, nhất là trong những thế gia Quân bộ như gia tộc Berg, Alpha đều phải vì bản thân, vì gia tộc mà lưu lại rất nhiều con cháu, từ đó chọn lựa một người thừa kế thích hợp nhất. Mà Drew lại nói, y không muốn có thêm con nữa……

 

Barnard nhíu nhíu mày, hạ giọng nói. “Cháu là người nối nghiệp quân đoàn Trường Xà, không được hành động theo cảm tính! Gia tộc Birch chúng ta nào có chuyện chỉ sinh một con?”

 

Drew thấp giọng nói. “Bác à, bác không hiểu……”

 

— Bác không hiểu cảm giác trơ mắt bất lực nhìn người mình yêu chịu khổ là thế nào, bác không hiểu mất đi hắn đối với cháu là đau đớn cỡ nào…… Cháu sẽ không để hắn phải chịu loại cực khổ này nữa, cháu không thể mang tính mạng hắn ra đánh cược được.

 

Drew gắt gao siết chặt nắm tay, nghiêm túc mà kiên định nói. “Không cần khuyên cháu, cháu đã quyết định rồi. Chờ khi đứa nhỏ này thuận lợi ra đời, nó sẽ là đứa con độc nhất của cháu.”

 

Tướng quân Barnard còn muốn nói thêm, nhưng đúng lúc này, bác sĩ đột nhiên đi ra, trong tay hộ sĩ bên cạnh có một đứa trẻ, bác sĩ tháo khẩu trang xuống, đi đến trước mặt Drew, khẽ cười cười nói. “Yên tâm, cha con đều bình an.”

 

Một câu, khiến Drew nháy mắt bay từ địa ngục lên thiên đường.

 

Bác sĩ nói. “Con trai, kết quả kiểm tra gen là Alpha, nặng tám cân (4 kg), rất khỏe mạnh.”

 

Nói xong liền bảo hộ sĩ đưa đứa nhỏ cho y nhìn. Drew run rẩy giơ hai tay nhận lấy thằng nhóc nhỏ xíu kia từ trong tay hộ sĩ, đứa trẻ đang bĩu môi lớn tiếng khóc thét, tiếng khóc vô cùng vang dội, thoạt nhìn rất khỏe mạnh.

 

Drew run giọng hỏi. “Berg đâu?”

 

Bác sĩ nói. “Đã đưa vào phòng bệnh VIP. Thân thể còn rất suy yếu, may mà bảo vệ được tính mạng.”

 

Drew gật gật đầu, liếc mắt nhìn thằng nhóc đang khóc thét trong lòng, lập tức xoay người đi đến phòng bệnh thăm Berg.

 

Berg vừa được chuyển đến phòng bệnh VIP, quả nhiên giống lời bác sĩ nói, cực kỳ suy yếu, tựa như vừa lâm phải bệnh nặng, sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, cơ thể còn gắn một đống dụng cụ theo dõi, trên mu bàn tay còn treo một chai dịch dinh dưỡng,

 

Drew đi đến ngồi xuống cạnh giường hắn, run rẩy nắm lấy ngón tay hắn, đặt ở bên môi không ngừng hôn lên, thanh âm nghẹn ngào nói. “Em không sao là tốt rồi…… Không sao…… Không sao là tốt rồi……”

 

Chất lỏng ấm áp nhanh chóng thấm ướt mu bàn tay.

 

Berg giật mình, ngẩng đầu lên, phát hiện nam nhân này thế mà lại…… khóc.

 

Trong nháy mắt đó, trái tim Berg đột nhiên run lên giống như bị búa tạ gõ vào – hắn chưa từng nghĩ rằng sẽ có một người rơi lệ vì hắn, hơn nữa người đó còn là Alpha.

 

Nước mắt rơi trên mu bàn tay, nhiệt độ nóng hổi tựa như muốn thiêu đốt lòng người.

 

Cho đến lúc này, Berg mới cảm nhận được, người đàn ông này yêu hắn đến mức nào.

 

Quá trình sinh con đau đớn suýt chút nữa đã lấy mạng hắn, thế nhưng khoảnh khắc kia, Berg lại đột nhiên cảm thấy rất ấm áp.

 

Khoảnh khắc y giống như phát điên ôm đứa con mới sinh lao vào phòng bệnh, khoảnh khắc y ngồi bên giường nắm tay hắn rơi lệ, khoảnh khắc y liên tục nói “Em không sao là tốt rồi”…..

 

Trong lòng đột nhiên, vô cùng ấm áp.

 

Tựa như trước đây khi cha mẹ qua đời, một mình hắn bơ vơ không nơi nương tựa ở trong biệt viện tại thủ đô, bệ hạ Trand vừa đăng cơ không lâu đã đưa hắn đến vương cung rồi nói, Berg, đừng lo lắng, có vương huynh ở đây, về sau nơi này chính là nhà của em.

 

Khi đó, Berg cho rằng, vương cung đế quốc sẽ là nhà của hắn cả đời. Bệ hạ Trand sẽ mãi là người thân gần gũi nhất của hắn.

 

Ngày đó khi rời khỏi vương cung kết hôn với Drew, đáy lòng hắn vô cùng lạnh lẽo, bởi vì, từ nay về sau hắn chỉ còn lẻ loi một mình.

 

Thế nhưng hiện tại, hắn đột nhiên phát hiện, dường như hắn đã tìm được một người khác có thể khiến hắn cảm thấy ấm áp và an tâm.

 

— Đó chính là Drew.

 

— Một Drew luôn yêu hắn, có thể vì hắn mà rơi lệ.

 

Nước mắt của Drew thấm ướt cả mu bàn tay Berg, đứa nhóc trong lòng y khóc thét đến mệt, liền im lặng, mở to đôi mắt màu lam hiếu kỳ xoay đầu nhìn hai vị phụ thân.

 

Drew cuối cùng cũng tỉnh táo lại, lung tung lau mặt một phen, thở sâu, ôm con trai đến trước mặt Berg, thấp giọng ôn nhu nói. “Berg, em xem, con trai chúng ta rất khỏe mạnh, bác sĩ nói nó nặng đến tám cân. Đôi mắt giống anh, những chỗ khác đều giống em……”

 

Berg nhìn thoáng qua đứa nhóc trong lòng Drew, kỳ thật trẻ con nhỏ như vậy hoàn toàn không nhìn ra được ngũ quan giống ai, bất quá đôi mắt màu lam quả thật được di truyền từ Drew, nhìn qua giống như Drew bản thu nhỏ.

 

Berg nhịn không được lấy ngón tay chọc chọc khuôn mặt đầy thịt của đứa nhỏ, thằng nhóc bị chọc đến mất hứng, oa một tiếng lại khóc, Berg khẽ cười cười, sờ sờ đầu con trai, nhẹ giọng nói. “Anh ôm nó đến phòng sơ sinh trước đi, em mệt quá, muốn ngủ một lát.”

 

Drew vội vàng đứng lên, xoay người ôm con trai đến phòng sơ sinh giao cho hộ sĩ, lúc này mới quay về ngồi xuống cạnh giường, nhẹ nhàng cầm tay Berg nói. “Em ngủ đi, anh ở đây với em.”

 

Berg nói. “Không cần, anh trở về ngủ đi.”

 

Drew lại nắm chặt tay Berg, cố chấp nói. “Anh ở đây với em.”

 

Đối diện với ánh mắt kiên quyết của y, Berg đành phải bất đắc dĩ cười cười, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

 

***

 

Kỳ quái là, có nam nhân này ở bên cạnh, đêm nay hắn ngủ vô cùng an ổn.

 

Ngày hôm sau khi tỉnh lại vào giữa trưa, Berg vừa cúi đầu liền nhìn thấy một cái đầu xù xù gác cạnh tay, Drew cư nhiên cứ thế ghé vào bên giường ngủ, nam nhân vóc dáng cao to cuộn thành một nhúm gục lên giường nhìn qua có chút khổ sở, Berg nhịn không được vươn tay nhẹ nhàng sờ sờ đầu y, tóc của nam nhân này vừa ngắn vừa cứng, giống hệt như tính tình thẳng thắn và trực tiếp của y vậy.

 

Ngọn tóc cứng cứng đâm vào tay, nhưng trái tim lại vô cùng mềm mại.

 

Berg thực kiên nhẫn giúp y vuốt thẳng mấy ngọn tóc lộn xộn, vừa sửa sang được một nửa, Drew đã tỉnh lại, ngẩng đầu chạm phải tầm mắt Berg, nhịn không được cười cười nói. “Em tỉnh rồi sao? Ngủ ngon không?”

 

Berg. “…… Ừm.”

 

Cũng không biết tại sao, chỉ đơn giản đối diện như vậy, Berg lại cảm thấy cực kỳ an tâm và bình tĩnh.

 

Ánh mặt trời buổi sớm chiếu xuyên qua màn cửa sổ, người thanh niên trẻ tuổi vừa trở thành cha, nụ cười trên mặt anh tuấn mà chói mắt, y cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán vợ mình, thấp giọng nói. “Chờ một lát, anh đi ôm con trai đến cho em xem.”

 

Một lát sau, Drew đẩy chiếc xe nôi trẻ em vào phòng bệnh của Berg.

 

Đứa nhỏ mới sáng sớm đã tỉnh, được hộ sĩ cho ăn, cực kỳ có tinh thần, quay đầu nhìn trái nhìn phải, Drew đẩy nó đến bên giường Berg, nâng Berg dậy, thuận tay lót một tấm đệm sau lưng hắn.

 

Berg ôm con trai lên, cầm lấy bàn tay nho nhỏ, nhẹ giọng hỏi Drew. “Đã đặt tên chưa?”

 

Drew nói. “Cha và bác của anh tối qua đều đến đây, các trưởng bối đã thương lượng rồi, cũng chọn được mấy cái tên dựa theo truyền thống của gia tộc Birch, cụ thể dùng cái nào thì vẫn chưa xác định, anh nói với bọn họ chờ em tỉnh lại rồi quyết định.”

 

Drew đưa mấy cái tên được chọn cho Berg xem, Berg nhìn thoáng qua, nghĩ nghĩ nói. “Vậy đặt là Brian đi.”

 

Drew lập tức gật đầu. “Được, vậy thì đặt là Brian.”

 

Thấy Berg đang chơi đùa với đứa nhỏ, Drew mỉm cười nói. “Anh đi mua cơm trưa cho em, muốn ăn cái gì?”

 

Berg nói. “Gì cũng được.”

 

Drew sáp lại gần hôn một cái lên trán Berg, lại nhéo nhéo mặt con trai, lúc này mới xoay người chạy đi mua cơm trưa.

 

Berg ngẩng đầu nhìn bóng dáng cao lớn của y, lại cúi đầu nhìn đôi mắt màu lam trong suốt sáng ngời của đứa trẻ trong lòng, khóe môi nhịn không được cong lên một nụ cười nhàn nhạt.

 

Hắn biết, bắt đầu từ giờ phút này, sẽ có tên của hai người, dần dần khắc thật sâu vào lòng hắn.

 

Bọn họ, một tên là Drew, một tên là Brian.

 

Bọn họ chính là sinh mệnh của Berg, là người thân – quan trọng nhất.

 

Hết phần 5.

back top