Chương 52 (tiếp)
Ngải Tiểu Tiểu lập tức hô to, "Kỳ Tuấn, anh không phải là người! Anh bội bạc, ra vẻ đạo mạo nghiêm trang! Anh buông tôi ra! Tôi không chơi, tôi biết rõ sai lầm rồi, tôi không kết hôn với anh còn không được sao?"
Con ngươi Kỳ Tuấn bỗng nhiên co lại, "Không cùng anh kết hôn? Vậy em muốn gả cho người nào? Lục Vũ Hàng hay là Sử Trường Khánh đó!"
Thấy Kỳ Tuấn nhấn một cái nút ngăn cách xe với bên ngoài, sau đó không chút kiêng kỵ mà kéo khóa quần ra, Ngải Tiểu Tiểu đột nhiên hạ quyết tâm, lấy chân đạp anh.
Kết quả lại bị anh bắt được mắt cá chân. . . . . . ánh mắt của Kỳ Tuấn nhìn cô lóe ra ánh sáng thú tính.
Ngải Tiểu Tiểu thấy rét lạnh trong lòng, nhắm mắt lại, "Anh anh. . . . . . Anh làm cái gì vậy. . . . . . Kỳ Tuấn, anh có còn một chút đáng tin nào hay không vậy! Mặc kệ như thế nào, anh đã đồng ý với tôi. . . . . ."
Anh đã đồng ý với cô, cho nên anh không có ý định thực chiến. Quân đội đánh thực chiến không phải trước đó đều có tập trận mà, hơn nữa còn có rất nhiều chủng loại, thân là huấn luyện viên của cô anh sẽ dạy cho cô từng loại một.
Vì vậy Ngải Tiểu Tiểu bị vặn thân thể qua. . . . . .
Ngay sau đó là một phen công thành lướt trì, chỉ là chưa từng xâm nhập thành trì mà chỉ tiến hành một buổi diễn luyện ở cửa thành.
Sau đó vài chục phút, Kỳ Tuấn gầm lên một tiếng giận dữ, Ngải Tiểu Tiểu lập tức cảm giác giữa hai chân có một mảnh dính dính ươn ướt. Không cần nghĩ cũng biết đó là cái gì.
Thật là mở rộng tầm mắt, không ngờ đàn ông giải quyết vấn đề còn có nhiều cách thức như vậy.
Mặc dù, thực tế anh không thực sự làm chuyện kia với cô. Nhưng mà, choáng nha! Huấn luyện viên lại có thể coi cô như. . . . . . Biến cô thành đồ chơi sao?
Ngải Tiểu Tiểu sử dụng hết hơi sức có được, lập tức nghe "Ầm ——" một tiếng, Kỳ Tuấn mới vừa mặc xong quần đã bị đá ra ngoài cửa xe, chổng vó lên trời đầu chạm đất.
Sau đó Ngải Tiểu Tiểu nhanh chóng tìm cái gì lau đi chất lỏng trên đùi, nhanh chóng mặc quần áo tử tế.
Sau đó nhìn ra bên ngoài xe, Kỳ Tuấn xoa đầu đứng dậy, trừng mắt lên án, "Cô nhóc, em muốn mưu sát chồng à."
"Chồng cái chó má gì, Kỳ Tuấn, tôi muốn ly hôn với anh!" Ngải Tiểu Tiểu tức giận giống như một chú khủng long nhỏ.
"Ly hôn?" Kỳ Tuấn nhíu mày một cái, ánh mắt trở nên lãnh khốc. Lên xe, đóng cửa xe một tiếng ầm, "Không cho phép."
"Tôi cần anh cho phép hay không đâu, là anh không giữ lời hứa, anh. . . . . ."
Gương mặt tuấn tú mà âm trầm của Kỳ Tuấn đột nhiên tiến lại gần khiến Ngải Tiểu Tiểu nhẹn lời, "Anh thế nào, Anh không hề thực sự làm chuyện kia với em, trong lòng em rõ ràng nhất."
"Anh giở trò lưu manh!"
"Về sau không cho phép nói hai chữ ly hôn nữa" ! Bỗng nhiên anh giữ chặt gáy Ngải Tiểu Tiểu, ánh mắt lạnh lẽo vẫn còn giống như quỷ Satan gắt gao chiếm lấy trái tim của cô.
Chưa từng gặp qua ánh mắt hung dữ như vậy, Ngải Tiểu Tiểu không kiềm chế được mà run lên trong lòng. Nhếch miệng, thông minh không nói cái gì nữa.
Một mạch tĩnh lặng. . . . . .
Mãi cho đến khi đến cửa hàng bán quần áo để Ngải Tiểu Tiểu thay một bộ quần áo mới, rồi lại vào một nhà hàng cao cấp, hai người cũng không nói thêm một câu nào.
Đáng chết! Phải cho cô biết, hôn nhân không phải trò đùa! Đâu có thể nói ly thì ly! Kỳ Tuấn vừa nghĩ vừa lạnh lùng liếc Ngải Tiểu Tiểu một cái.
Choáng nha! Không cho phép nói ly hôn đúng không, Hừ! Chúng ta coi như không quen biết nhau, chị sẽ cùng cậu chơi chiến tranh lạnh đến cùng! Ngải Tiểu Tiểu liếc nhìn Kỳ Tuấn thề thốt.
Kỳ Tuấn khoát tay gọi phục vụ, gọi một bàn thức ăn ngon. Ngải Tiểu Tiểu cũng không khách khí cầm đũa trúc lên buồn bực ăn.
Kỳ Tuấn vừa nhìn tướng ăn không chút ưu nhã, thậm chí là ăn giống như hổ đói của cô, chau chau mày, cảm thấy uất ức trong ngực biến mất trong tích tắc. Anh tức giận với cô nhóc này làm gì chứ, nếu mà muốn một người vợ dịu dàng khéo léo, anh cần gì cưới cô?
Lúc này, Ngải Tiểu Tiểu nghĩ nếm thử đĩa Cua Đồng hấp kia một chút nhưng cái bàn quá lớn mà cánh tay ngắn với không tới, cô định đứng lên. Kỳ Tuấn vừa thấy cảnh này thì cười một tiếng, bưng món ăn trên bàn lên trực tiếp để tới trước mặt cô, "Ăn nhiều cua một chút, có nhiều dinh dưỡng."
Hừ, bắt nạt cô như vậy mà lại muốn dùng một đĩa cua để giảng hòa, không có cửa đâu! Ngải Tiểu Tiểu liếc một cái cũng không lên tiếng, lấy một con cua lên, khóe miệng chợt nở một nụ cười mờ ám. "Bình thường hoành hành ngang ngược, bây giờ ủ rũ như vậy." Cô xách con cua ngay trước mắt, đôi mắt nhỏ sáng ngời còn có điều ngụ ý quét về phía Kỳ Tuấn, "Đã nói với mày là làm việc không nên quá phách lối, rơi vào trong tay ta, nhìn ta xử lí ngươi như thế nào đây, ta bẻ chân của ngươi trước, lột da của ngươi, ăn thịt của ngươi. . . . . ."
Ngải Tiểu Tiểu nói ác, ăn bạo lực, nhanh chóng cho một con cua lớn vào bụng.
Nhìn Kỳ Tuấn vẫn ở chỗ cũ tự nhiên ăn món ăn một chút, vậy mà lại không có một chút phản ứng, cô lại lấy một con lên, bào chế đúng cách. . . . . .
Một con cua lại bị nuốt luôn vào bụng, chỉ thấy Kỳ Tuấn ngẩng đầu, để đũa trúc xuống, mỉm cười hỏi: "Ăn ngon không? Có cảm thấy mùi vị vô cùng nồng đậm ngon ngọt hay không."
"Ừ." Ngải Tiểu Tiểu nhàn nhạt đáp một tiếng, chủ yếu vẫn là coi con cua làm người khác, ăn sảng khoái.
"Ăn ngon thì ăn thêm một chút, " Kỳ Tuấn cười một tiếng phải quỷ dị, "Anh cố ý bảo phòng bếp chọn lựa toàn bộ đều là —— cua —— cái." hai chữ cuối cùng anh còn cố ý kéo dài ra.
Cua cái? Ngải Tiểu Tiểu lập tức giật mình, đột nhiên hiểu ra, cua cái vừa làm mẹ! Có nghĩa alf không có quan hệ gì với anh! A, không trách được nh lại bình tĩnh yên lặng như vậy!
Choáng nha, lại bị huấn luyện viên thối đùa bỡn. Ngải Tiểu Tiểu phẫn hận trợn mắt nhìn Kỳ Tuấn rồi đứng lên, "Tôi đi toilet."
Chỗ xuống cầu thang đi có một vài giày Tây của đàn ông, người đứng đầu tầm hơn 50 tuổi, thân thể hơi mập. Một người đứng bên cạnh ông ta Ngải Tiểu Tiểu nhận ra được đó chính là thị trưởng Sử Tiền Sinh.
"Lâm bộ trưởng ngài yên tâm, chờ qua giai đoạn tai tiếng này, chúng ta nhất định có thể đưa mảnh đất của cô nhi viện kia vào hoạch định của Phủ Thị Chính. Hiện tại Tấc Đất Tấc Vàng, cô nhi viện được xây dựng ở nơi đó thật sự là lãng phí tài nguyên."
. . . . . .
Ngải Tiểu Tiểu nghe vậy bỗng nhiên dừng bước chân lại, cô nhi viện? Lâm bộ trưởng này chính là người ra mặt sao? Hay là ông ta vẫn chỉ là chân chó (tay sai) của người khác?
Tại sao? Cô nhi viện đã tồn tại mấy chục năm, bọn họ nói giải tán thì giải tán, quan lớn thì ngon sao! Ngải Tiểu Tiểu trong cơn giận dữ nhanh chóng không nhịn được mà muốn tiến lên chất vấn.
Bỗng nhiên một bàn tay to đưa tới, nhanh chóng kéo cánh tay của cô đến một góc.
"Lục Vũ Hàng? Anh buông tôi ra!" Ngải Tiểu Tiểu dùng sức muốn hất anh ta ra. Tiếc rằng tay anh nắm chặt giống như cái kềm sắt bóp chặt tay cô làm cô nhất thời không thoát ra được. Ngải Tiểu Tiểu nóng nảy, nâng đàu gối thúc vào bụn dưới Lục Vũ Hàng.
Lục Vũ Hàng rên lên một tiếng, nhưng vẫn không có ý định buông cô ra, định dùng cả người giam cầm cô vào vách tường, "Tiểu Tiểu, em hãy nghe anh nói, chuyện này không thể kích động."
"Kích động cái gì, anh biết tôi định làm gì sao?" Ngải Tiểu Tiểu nhìn đoàn người đã đi ra khỏi phòng ăn, cắn răng nghiến lợi.
"Anh hiểu rõ, là chuyện của cô nhi viện, anh có biện pháp." Mắt thấy mình dựa vào chiều cao cân nặng cũng không thể nào cậy mạnh áp chế Ngải Tiểu Tiểu, Lục Vũ Hàng dồn dập nói.
"Làm sao anh biết?"
"Sử Trường Khánh gây ra động tĩnh lớn như vậy, nhất định anh ta đã nói cho em biết chuyện tình."
"Anh nói anh có biện pháp?" Ngải Tiểu Tiểu nửa tin nửa ngờ liếc xéo anh ta.
"Đúng, " thấy Ngải Tiểu Tiểu không hề dùng sức giãy giụa nữa, Lục Vũ HÀng thoáng buông cô ra, mắt canh chừng cô nói: " Lâm bộ trưởng đó không dễ chọc, nếu như em không cẩn thận đắc tội ông ta, chỉ sợ ông ta sẽ nghĩ tất cả biện pháp làm cho em phải cởi xuống bộ quân trang này xuống. Em có thể vào bộ đội đặc chủng không phải là chuyện dễ dàng, cho nên chuyện cô nhi viện hãy giao cho anh."
"Nhưng mà, tôi không tin anh." Ngải Tiểu Tiểu thốt ra ra, giống như ban đầu anh ta không tin cô, cô cũng không thể nào hoàn toàn tin tưởng anh ta nữa.
"Tiểu Tiểu . . . . ." Lục Vũ Hàng cười khổ, ánh mắt vẫn vô cùng kiên định, "Em có thể tin tưởng anh một lần nữa, anh hiểu rõ em coi nơi đó làm nhà của mình, cho nên, bất kể như thế nào anh sẽ vì em mà giữ được cô nhi viện, giữ được nhà của em. . . . . ."
"Tại sao?" Giọng điệu của anh trầm ổn êm ái, Ngải Tiểu Tiểu hoảng hốt trong chốc lát, lẩm bẩm hỏi ra lời.
"Em biết. . . . . ." giọng nói trầm thấp như rượu vang thượng hảo đậm đà, ánh mắt buồn bã thâm thúy trong suốt như ngàn vạn sợi tơ quấn chặt lấy trái tim Ngải Tiểu Tiểu. Nếu như trước kia anh ta đối xử với cô như vậy thì thật tốt! Nhưng mà, bây giờ. . . . . . Ngải Tiểu Tiểu cắn môi, vừa định đẩy anhh ta ra, chỉ thấy ——
Anh ta bỗng nhiên bị lực lượng nào đó ngăn lại, sau đó bị một quyền đánh trực tiếp ngã xuống đất.
Cô kinh ngạc ngước mắt nhìn qua, gương mặt tuấn tú của người đàn ông còn đen hơn Bao công, "Kỳ Tuấn, tại sao anh đánh người?" Kỳ Tuấn không để ý tới cô, chỉ là kiêu ngạo nhìn Lục Vũ Hàng té xuống đất, "Tôi đã cảnh cáo anh, đừng quấn lấy cô ấy nữa."
"Lục Vũ Hàng, anh không sao chứ?" Ngải Tiểu Tiểu tiến lên lo lắng hỏi. Tay nhỏ bé lại lập tức bị một bàn tay níu lại.
"Đi!" Kỳ Tuấn hoàn toàn không có ý cho cô đến gần Lục Vũ Hàng, bước nhanh chân rời khỏi phòng ăn.
"Này, anh làm gì đấy? Buông ra, đồ thô lỗ. . . . . ." Bị mạnh mẽ kéo đến trước xe, bị ném vào trong xe như một bao tải, Ngải Tiểu Tiểu liên tục giãy giụa vung tay đá chân suốt dọc đường. Rốt cuộc cũng khơi dậy thành công ngọn lửa tức giận Kỳ Tuấn cố gắng đè xuống trong ngực.
Anh cúi người hung hăng đè cô lên ghế xe, sau đó đóng cửa xe ầm một tiếng.
"Kỳ Tuấn, anh dã man, cút ngay. . . . . . Ưmh ưmh. . . . . ." Môi bị rất thô bạo va chạm, Ngải Tiểu Tiểu mới hậu tri hậu giác phát hiện Kỳ Tuấn đang tức sùi bọt mép, thật sự không dễ trêu chọc.
*hậu tri hậu giác: là một việc gì đó mọi người đều biết hết, chỉ còn mình mình ko biết, mãi sau mới phát hiện ra
Nhưng mà, tại sao anh lại tức giận? Người tức giận nên là cô chứ!
Sự tức giận ngất trời thô bạo mút hôn cô từ từ tản đi. . . . . . Kỳ Tuấn mới phát hiện ra mình lại vì người phụ nữ này mà tức giận đến mất trí. Cho tới bây giờ anh đều không tỏ ra vui vẻ hay giận dữ một cách rõ ràng, nhưng mà lại vì thấy cô thân mật đứng chung một chỗ với Lục Vũ Hàng đã giận tím mặt!
Đáng chết! Sự tỉnh táo, tự chủ của đã đi đâu hết rồi?
Nghĩ tới đây, anh vội buông Ngải Tiểu Tiểu ra, đẩy cửa xuống xe, sau đó mở cửa trước ra ngồi vào ghế lái, khởi động xe.
Ngải Tiểu Tiểu bò dậy ở ghế sau, nắm thật chặt cổ áo của mình, tức giận trừng mắt nhìn lưng Kỳ Tuấn——huấn luyện viên thối, thật sự không thể nói lý với anh!
☆★☆
Sắc trời hoàng hôn, Ngải Tiểu Tiểu nằm rạp ở trong bụi cỏ, khẩn trương nhìn chằm chằm rừng cây nhỏ trước mặt. Mười mấy phút sau, cô nghe được tiếng bước chân truyền đến, sau đó thấy một bóng dáng cao lớn đi vào cánh rừng.
"Lại có thể hẹn mình gặp mặt ở chỗ này, không biết cô ta định nói gì đây." Lã Thiên Minh lẩm bẩm đi qua một con dốc, đứng dưới một gốc cây đại thụ to lớn, nhìn xung quanh một chút, "Còn hai phút đồng hồ nữa, làm sao vẫn chưa tới."
Ngu ngốc, đi về phía trước đi! Ngải Tiểu Tiểu khẩn trương nắm chặt đôi tay, chỉ cần anh ta đi về phía trước thêm một bước sẽ tiến vào vòng mai phục của cô.
Mặc dù đêm đó của hai năm trước, anh ta có hành động bất chính với cô, có thể có trăm ngàn lý do bất đắc dĩ, nhưng mà, dù sao anh ta cũng đã phụ cô. Muốn cho Ngải Tiểu Tiểu cô cứ im hơi lặng tiếng như vậy cô không làm được. Không tiễn anh ta đi ăn cơm tù, phá hủy tiền đò xán lạn của anh ta là cô đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ.
Những ngày qua quan sát, cô phát hiện tên sắc lang này cùng một đội viên nữ rất thân thiết. Vì vậy, hôm nay cô lập tức giả mạo danh nghĩa đội viên này hẹn anh ta tới nơi này. Sau đó, cô bố trí mai phục ở chỗ này, ôm cây đợi thỏ.
"Làm sao còn chưa tới?" Lã Thiên Minh đi về phía trước một bước, bàn chân to giẫm vào phía ngoài vòng mai phục, bất động.
Ngải Tiểu Tiểu nhíu mày, nhìn chằm chằm chân của anh ta, cầu nguyện anh ta tiếp tục cất bước, chỉ cần bước một bước nữa. Hừ hừ! Cô sẽ cho anh ta bị treo ngược lên hết ngày!
Lo lắng chờ đợi. . . . . .
Giờ khắc này Ngải Tiểu Tiểu không phát hiện ở phía sau cô có một đôi mắt sắc bén như báo săn đang nhìn cô chằm chằm.
Huấn luyện vừa kết thúc thì thấy cô vội vã chạy về phía bên này, cảm giác có chút không tầm thường nên cùng tới đây, lại phát hiện ra bí mật lớn như vậy của cô nhóc.
Hai năm trước, đêm đó anh tiện tay mặc vào áo khoác đó của Lã Thiên Minh, không ngờ lại khiến cô nhóc có hiểu lầm như vậy. Mấy ngày nay còn thấy kì lạ khi ngoài việc cô trừng mắt, lạnh lùng nhìn nhau với Lã Thiên Minh thì hoàn toàn không có lựa chọn hành động gì, không ngờ lại chuẩn bị cái này ở chỗ đây.
Hiện giờ tâm tư của cô nhóc còn chưa rõ ràng, cũng lạnh nhạt với anh, anh vẫn không thể nói sự thật cho cô biết. Chỉ có thể tạm thời để cho Lã Thiên Minh chịu chút uất ức.
Lúc này, người Lã Thiên Minh chờ vẫn chưa tới, anh có hơi nóng nảy rồi, sải bước về phía trước một bước, sau đó lập tức nghe một tiếng bắn. Anh thầm kêu một tiếng không được, nhưng đã trễ, cả người đã dây thừng đột nhiên hiện ra dưới chân trói chặt, treo ngược lên trên tàng cây.
"Người nào?" Anh cảnh giác nhìn bốn phía, không tin ở trong căn cứ lại có người can đảm dám ám toán anh, quả thật không muốn sống.
Sau đó anh lập tức nhìn thấy Ngải Tiểu Tiểu với khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng đi ra đứng trước mặt anh.
"Ngải Tiểu Tiểu, chúng ta có thù oán sao?" Anh không tin lòng dạ người phụ nữ này lại nhỏ như vậy, anh chỉ là phản đối việc cô và đầu kết hôn, cô đã mang thù đến bây giờ.
"Có thù oán." Ngải Tiểu Tiểu đáp như đinh đóng cột.
"Đồ điên!" Lã Thiên Minh bị treo ngược mà vẫn không cam tâm, đưa hai cánh tay ra muốn tóm được Ngải Tiểu Tiểu.
Ngải Tiểu Tiểu bước chân di chuyển một chút, nhẹ nhàng tránh ra.
Lã Thiên Minh đầu hướng xuống hoàn toàn không lấy được sức lực, thân thể to lớn đung đưa qua lại trên không trung, "Người phụ nữ âm hiểm, chỉ có chút chuyện, vậy mà cô mang thù đến bây giờ."
"Đối với một hoa hoa công tử (đàn ông trăng hoa) như anh mà nói, thì chuyện này có thể không tính là chuyện, nhưng mà đối với một người phụ nữ đó chính là chuyện lớn."
Ách. . . . . . Được rồi, hôn nhân đúng là chuyện lớn không tính là chuyện nhỏ. Anh thấy cô và đầu sốt ruột, tha thứ cho cô một lần, hơn nữa, người xưa không phải nói đàn ông tốt không đấu với phụ nữ, Lã Thiên Minh lập tức chọn lựa kế sách tỏ ra bi thương: "Được được, tôi sai rồi, tôi nhận lỗi với cô, bà cô thả tôi xuống, được không?"
"Không được! Nếu nói xin lỗi có ích, thì cần cảnh sát sao?" Đâu có thể đoán được Ngải Tiểu Tiểu hoàn toàn không tiếp nhận, giống như con báo nhỏ tức giận trợn trừng mắt nhìn anh, trong mắt không hề có ý thương lượng."Tối nay anh hãy chuẩn bị qua đêm ở chỗ này đi, nhân tiện suy nghĩ kỹ càng lại chuyện xấu xa mình làm!"
"Chuyện xấu xa? Người phụ nữ điên tôi làm chuyện gì xấu xa rồi, cô quay lại nói rõ ràng cho tôi!" Lã Thiên Minh nhìn về phía bóng lưng Ngải Tiểu Tiểu rời đi lớn tiếng rống giận, cũng bởi vì một câu phản đối của anh đã lừa gạt anh tới đây treo ngược cả đêm, người phụ nữ này cũng quá có thù tất báo rồi ! Quá độc ác!
Ngải Tiểu Tiểu đi vài bước quay đầu lại, Lã Thiên Minh thấy hi vọng, "Mau thả tôi xuống!" Chỉ thấy Ngải Tiểu Tiểu mỉm cười đến gần anh, đưa tay cởi nút cài áo của anh ra, "Này, cô làm gì đấy?"
" huấn luyện viên Lã, không phải anh nói giữa đàn ông và phụ nữ thì đây là chuyện nhỏ hay sao?" Ngải Tiểu Tiểu cười đến vô cùng xinh đẹp, "Vậy anh cũng không để ý thân thể mình trần truồng ngủ qua đêm ở chỗ này rồi." Dứt lời, cười khì khì một tiếng, Ngải Tiểu Tiểu cũng lười cởi từng nút cài ra giúp anh, trực tiếp một phát giật áo của anh ra.
Dùng sức quá lớn, thân thể Lã Thiên Minh giống như con quay mà quay vòng vài vòng trên không trung. "Đồ điên, không, cô chính là ác ma, ma nữ!" Anh thật sự không rõ tại sao mình lại bị người phụ nữ độc ác như vậy chỉnh, anh thề nếu cô thật dám lột sạch quần áo của anh, anh nhất định sẽ mạo hiểm không tiếc đắc tội đầu mà trả thù!
"Chậc chậc, vóc dáng rất khá!" Ngải Tiểu Tiểu ăn không nói có quét qua thân thể của anh, "Chỉ là cái thắt lưng này quá chướng mắt." Vừa nói vừa đưa ma trảo (nanh vuốt ma quỷ) ra, trực tiếp lột áo Lã Thiên Minh, cởi áo quân dụng của anh ra, thuận thế giữ hai cái tay anh.
"ma nữ, cô...cô đừng quên, cô đã kết hôn với đầu, cô còn như vậy đối với người đàn ông khác, cô...cô quả thực là bỉ ổi, cô. . . . . ." Làm một sĩ quan tuổi trẻ tài cao trong quân đội cùng với Kỳ Tuấn, không nói vô cùng oai phong, thì cũng coi như kinh nghiệm sa trường đầy mình, không ngờ tới, hôm nay lại bị người như cô nhóc này chỉnh, anh muốn bắt, không bắt được, đánh, không đánh được, trong lòng Lã Thiên Minh rất ấm ức, quả thực là tức sùi bọt mép!
"Anh và anh ấy không liên quan, đây là thù riêng!" Ngải Tiểu Tiểu phất tay một cái, xem thường, rơi ánh mắt vào hạ thân Lã Thiên Minh. Với chiều cao của cô so với cái quần dài kia thì có vẻ không cởi xuống được.
Lã Thiên Minh phát hiện ánh mắt của cô thì phát điên, "Ngải Tiểu Tiểu cô dâm phụ, cô dám cởi quần của tôi, thử một chút, tôi. . . . . . Ưmh ưmh. . . . . ."
"Om sòm!" Ngải Tiểu Tiểu lại lấy vải nhét vào trong miệng Lã Thiên Minh, sau đó phủi phủi tay nói: "Cứ như vậy đi, ngủ ngon, huấn luyện viên Lã."
Nói xong không để ý ánh mắt giết người của Lã Thiên Minh, tự nhiên bước chân thanh thản rời đi.
Thù oán hơn hai năm đã báo được, thật sự sảng khoái!
"Ưmh ưmh. . . . . ." Lã Thiên Minh chưa bao giờ vô dụng như vậy. Nhìn bóng dáng của Ngải Tiểu Tiểu từ từ nhỏ đi, anh chợt có chút tuyệt vọng, nơi này bình thường rất ít người tới, chẳng lẽ anh thật sự bị treo ngược ở nơi này ngủ cả đêm, một đời thanh danh của anh bị hủy như vậy. Ngải Tiểu Tiểu, tôi và cô không đội trời chung!
"Lã Thiên Minh, không ngờ cậu lại trúng bẫy bởi cơ quan đơn giản như vậy, về sau đừng nói chúng ta là bộ đội đặc chủng!" Theo một âm thanh trong trẻo lạnh lùng vang lên, thân hình cao to của Kỳ Tuấn xuất hiện trong rừng cây.
Cặp mắt Lã Thiên Minh lập tức sáng lên.
"Ưmh ưmh. . . . . ." Cứu tinh.
Kỳ Tuấn chậm rãi bước lên trước, tháo mảnh vải trong miệng anh ra, sau đó cởi hai cánh tay bị trói của anh ra.
Ngải Tiểu Tiểu lập tức hô to, "Kỳ Tuấn, anh không phải là người! Anh bội bạc, ra vẻ đạo mạo nghiêm trang! Anh buông tôi ra! Tôi không chơi, tôi biết rõ sai lầm rồi, tôi không kết hôn với anh còn không được sao?"
Con ngươi Kỳ Tuấn bỗng nhiên co lại, "Không cùng anh kết hôn? Vậy em muốn gả cho người nào? Lục Vũ Hàng hay là Sử Trường Khánh đó!"
Thấy Kỳ Tuấn nhấn một cái nút ngăn cách xe với bên ngoài, sau đó không chút kiêng kỵ mà kéo khóa quần ra, Ngải Tiểu Tiểu đột nhiên hạ quyết tâm, lấy chân đạp anh.
Kết quả lại bị anh bắt được mắt cá chân. . . . . . ánh mắt của Kỳ Tuấn nhìn cô lóe ra ánh sáng thú tính.
Ngải Tiểu Tiểu thấy rét lạnh trong lòng, nhắm mắt lại, "Anh anh. . . . . . Anh làm cái gì vậy. . . . . . Kỳ Tuấn, anh có còn một chút đáng tin nào hay không vậy! Mặc kệ như thế nào, anh đã đồng ý với tôi. . . . . ."
Anh đã đồng ý với cô, cho nên anh không có ý định thực chiến. Quân đội đánh thực chiến không phải trước đó đều có tập trận mà, hơn nữa còn có rất nhiều chủng loại, thân là huấn luyện viên của cô anh sẽ dạy cho cô từng loại một.
Vì vậy Ngải Tiểu Tiểu bị vặn thân thể qua. . . . . .
Ngay sau đó là một phen công thành lướt trì, chỉ là chưa từng xâm nhập thành trì mà chỉ tiến hành một buổi diễn luyện ở cửa thành.
Sau đó vài chục phút, Kỳ Tuấn gầm lên một tiếng giận dữ, Ngải Tiểu Tiểu lập tức cảm giác giữa hai chân có một mảnh dính dính ươn ướt. Không cần nghĩ cũng biết đó là cái gì.
Thật là mở rộng tầm mắt, không ngờ đàn ông giải quyết vấn đề còn có nhiều cách thức như vậy.
Mặc dù, thực tế anh không thực sự làm chuyện kia với cô. Nhưng mà, choáng nha! Huấn luyện viên lại có thể coi cô như. . . . . . Biến cô thành đồ chơi sao?
Ngải Tiểu Tiểu sử dụng hết hơi sức có được, lập tức nghe "Ầm ——" một tiếng, Kỳ Tuấn mới vừa mặc xong quần đã bị đá ra ngoài cửa xe, chổng vó lên trời đầu chạm đất.
Sau đó Ngải Tiểu Tiểu nhanh chóng tìm cái gì lau đi chất lỏng trên đùi, nhanh chóng mặc quần áo tử tế.
Sau đó nhìn ra bên ngoài xe, Kỳ Tuấn xoa đầu đứng dậy, trừng mắt lên án, "Cô nhóc, em muốn mưu sát chồng à."
"Chồng cái chó má gì, Kỳ Tuấn, tôi muốn ly hôn với anh!" Ngải Tiểu Tiểu tức giận giống như một chú khủng long nhỏ.
"Ly hôn?" Kỳ Tuấn nhíu mày một cái, ánh mắt trở nên lãnh khốc. Lên xe, đóng cửa xe một tiếng ầm, "Không cho phép."
"Tôi cần anh cho phép hay không đâu, là anh không giữ lời hứa, anh. . . . . ."
Gương mặt tuấn tú mà âm trầm của Kỳ Tuấn đột nhiên tiến lại gần khiến Ngải Tiểu Tiểu nhẹn lời, "Anh thế nào, Anh không hề thực sự làm chuyện kia với em, trong lòng em rõ ràng nhất."
"Anh giở trò lưu manh!"
"Về sau không cho phép nói hai chữ ly hôn nữa" ! Bỗng nhiên anh giữ chặt gáy Ngải Tiểu Tiểu, ánh mắt lạnh lẽo vẫn còn giống như quỷ Satan gắt gao chiếm lấy trái tim của cô.
Chưa từng gặp qua ánh mắt hung dữ như vậy, Ngải Tiểu Tiểu không kiềm chế được mà run lên trong lòng. Nhếch miệng, thông minh không nói cái gì nữa.
Một mạch tĩnh lặng. . . . . .
Mãi cho đến khi đến cửa hàng bán quần áo để Ngải Tiểu Tiểu thay một bộ quần áo mới, rồi lại vào một nhà hàng cao cấp, hai người cũng không nói thêm một câu nào.
Đáng chết! Phải cho cô biết, hôn nhân không phải trò đùa! Đâu có thể nói ly thì ly! Kỳ Tuấn vừa nghĩ vừa lạnh lùng liếc Ngải Tiểu Tiểu một cái.
Choáng nha! Không cho phép nói ly hôn đúng không, Hừ! Chúng ta coi như không quen biết nhau, chị sẽ cùng cậu chơi chiến tranh lạnh đến cùng! Ngải Tiểu Tiểu liếc nhìn Kỳ Tuấn thề thốt.
Kỳ Tuấn khoát tay gọi phục vụ, gọi một bàn thức ăn ngon. Ngải Tiểu Tiểu cũng không khách khí cầm đũa trúc lên buồn bực ăn.
Kỳ Tuấn vừa nhìn tướng ăn không chút ưu nhã, thậm chí là ăn giống như hổ đói của cô, chau chau mày, cảm thấy uất ức trong ngực biến mất trong tích tắc. Anh tức giận với cô nhóc này làm gì chứ, nếu mà muốn một người vợ dịu dàng khéo léo, anh cần gì cưới cô?
Lúc này, Ngải Tiểu Tiểu nghĩ nếm thử đĩa Cua Đồng hấp kia một chút nhưng cái bàn quá lớn mà cánh tay ngắn với không tới, cô định đứng lên. Kỳ Tuấn vừa thấy cảnh này thì cười một tiếng, bưng món ăn trên bàn lên trực tiếp để tới trước mặt cô, "Ăn nhiều cua một chút, có nhiều dinh dưỡng."
Hừ, bắt nạt cô như vậy mà lại muốn dùng một đĩa cua để giảng hòa, không có cửa đâu! Ngải Tiểu Tiểu liếc một cái cũng không lên tiếng, lấy một con cua lên, khóe miệng chợt nở một nụ cười mờ ám. "Bình thường hoành hành ngang ngược, bây giờ ủ rũ như vậy." Cô xách con cua ngay trước mắt, đôi mắt nhỏ sáng ngời còn có điều ngụ ý quét về phía Kỳ Tuấn, "Đã nói với mày là làm việc không nên quá phách lối, rơi vào trong tay ta, nhìn ta xử lí ngươi như thế nào đây, ta bẻ chân của ngươi trước, lột da của ngươi, ăn thịt của ngươi. . . . . ."
Ngải Tiểu Tiểu nói ác, ăn bạo lực, nhanh chóng cho một con cua lớn vào bụng.
Nhìn Kỳ Tuấn vẫn ở chỗ cũ tự nhiên ăn món ăn một chút, vậy mà lại không có một chút phản ứng, cô lại lấy một con lên, bào chế đúng cách. . . . . .
Một con cua lại bị nuốt luôn vào bụng, chỉ thấy Kỳ Tuấn ngẩng đầu, để đũa trúc xuống, mỉm cười hỏi: "Ăn ngon không? Có cảm thấy mùi vị vô cùng nồng đậm ngon ngọt hay không."
"Ừ." Ngải Tiểu Tiểu nhàn nhạt đáp một tiếng, chủ yếu vẫn là coi con cua làm người khác, ăn sảng khoái.
"Ăn ngon thì ăn thêm một chút, " Kỳ Tuấn cười một tiếng phải quỷ dị, "Anh cố ý bảo phòng bếp chọn lựa toàn bộ đều là —— cua —— cái." hai chữ cuối cùng anh còn cố ý kéo dài ra.
Cua cái? Ngải Tiểu Tiểu lập tức giật mình, đột nhiên hiểu ra, cua cái vừa làm mẹ! Có nghĩa alf không có quan hệ gì với anh! A, không trách được nh lại bình tĩnh yên lặng như vậy!
Choáng nha, lại bị huấn luyện viên thối đùa bỡn. Ngải Tiểu Tiểu phẫn hận trợn mắt nhìn Kỳ Tuấn rồi đứng lên, "Tôi đi toilet."
Chỗ xuống cầu thang đi có một vài giày Tây của đàn ông, người đứng đầu tầm hơn 50 tuổi, thân thể hơi mập. Một người đứng bên cạnh ông ta Ngải Tiểu Tiểu nhận ra được đó chính là thị trưởng Sử Tiền Sinh.
"Lâm bộ trưởng ngài yên tâm, chờ qua giai đoạn tai tiếng này, chúng ta nhất định có thể đưa mảnh đất của cô nhi viện kia vào hoạch định của Phủ Thị Chính. Hiện tại Tấc Đất Tấc Vàng, cô nhi viện được xây dựng ở nơi đó thật sự là lãng phí tài nguyên."
. . . . . .
Ngải Tiểu Tiểu nghe vậy bỗng nhiên dừng bước chân lại, cô nhi viện? Lâm bộ trưởng này chính là người ra mặt sao? Hay là ông ta vẫn chỉ là chân chó (tay sai) của người khác?
Tại sao? Cô nhi viện đã tồn tại mấy chục năm, bọn họ nói giải tán thì giải tán, quan lớn thì ngon sao! Ngải Tiểu Tiểu trong cơn giận dữ nhanh chóng không nhịn được mà muốn tiến lên chất vấn.
Bỗng nhiên một bàn tay to đưa tới, nhanh chóng kéo cánh tay của cô đến một góc.
"Lục Vũ Hàng? Anh buông tôi ra!" Ngải Tiểu Tiểu dùng sức muốn hất anh ta ra. Tiếc rằng tay anh nắm chặt giống như cái kềm sắt bóp chặt tay cô làm cô nhất thời không thoát ra được. Ngải Tiểu Tiểu nóng nảy, nâng đàu gối thúc vào bụn dưới Lục Vũ Hàng.
Lục Vũ Hàng rên lên một tiếng, nhưng vẫn không có ý định buông cô ra, định dùng cả người giam cầm cô vào vách tường, "Tiểu Tiểu, em hãy nghe anh nói, chuyện này không thể kích động."
"Kích động cái gì, anh biết tôi định làm gì sao?" Ngải Tiểu Tiểu nhìn đoàn người đã đi ra khỏi phòng ăn, cắn răng nghiến lợi.
"Anh hiểu rõ, là chuyện của cô nhi viện, anh có biện pháp." Mắt thấy mình dựa vào chiều cao cân nặng cũng không thể nào cậy mạnh áp chế Ngải Tiểu Tiểu, Lục Vũ Hàng dồn dập nói.
"Làm sao anh biết?"
"Sử Trường Khánh gây ra động tĩnh lớn như vậy, nhất định anh ta đã nói cho em biết chuyện tình."
"Anh nói anh có biện pháp?" Ngải Tiểu Tiểu nửa tin nửa ngờ liếc xéo anh ta.
"Đúng, " thấy Ngải Tiểu Tiểu không hề dùng sức giãy giụa nữa, Lục Vũ HÀng thoáng buông cô ra, mắt canh chừng cô nói: " Lâm bộ trưởng đó không dễ chọc, nếu như em không cẩn thận đắc tội ông ta, chỉ sợ ông ta sẽ nghĩ tất cả biện pháp làm cho em phải cởi xuống bộ quân trang này xuống. Em có thể vào bộ đội đặc chủng không phải là chuyện dễ dàng, cho nên chuyện cô nhi viện hãy giao cho anh."
"Nhưng mà, tôi không tin anh." Ngải Tiểu Tiểu thốt ra ra, giống như ban đầu anh ta không tin cô, cô cũng không thể nào hoàn toàn tin tưởng anh ta nữa.
"Tiểu Tiểu . . . . ." Lục Vũ Hàng cười khổ, ánh mắt vẫn vô cùng kiên định, "Em có thể tin tưởng anh một lần nữa, anh hiểu rõ em coi nơi đó làm nhà của mình, cho nên, bất kể như thế nào anh sẽ vì em mà giữ được cô nhi viện, giữ được nhà của em. . . . . ."
"Tại sao?" Giọng điệu của anh trầm ổn êm ái, Ngải Tiểu Tiểu hoảng hốt trong chốc lát, lẩm bẩm hỏi ra lời.
"Em biết. . . . . ." giọng nói trầm thấp như rượu vang thượng hảo đậm đà, ánh mắt buồn bã thâm thúy trong suốt như ngàn vạn sợi tơ quấn chặt lấy trái tim Ngải Tiểu Tiểu. Nếu như trước kia anh ta đối xử với cô như vậy thì thật tốt! Nhưng mà, bây giờ. . . . . . Ngải Tiểu Tiểu cắn môi, vừa định đẩy anhh ta ra, chỉ thấy ——
Anh ta bỗng nhiên bị lực lượng nào đó ngăn lại, sau đó bị một quyền đánh trực tiếp ngã xuống đất.
Cô kinh ngạc ngước mắt nhìn qua, gương mặt tuấn tú của người đàn ông còn đen hơn Bao công, "Kỳ Tuấn, tại sao anh đánh người?" Kỳ Tuấn không để ý tới cô, chỉ là kiêu ngạo nhìn Lục Vũ Hàng té xuống đất, "Tôi đã cảnh cáo anh, đừng quấn lấy cô ấy nữa."
"Lục Vũ Hàng, anh không sao chứ?" Ngải Tiểu Tiểu tiến lên lo lắng hỏi. Tay nhỏ bé lại lập tức bị một bàn tay níu lại.
"Đi!" Kỳ Tuấn hoàn toàn không có ý cho cô đến gần Lục Vũ Hàng, bước nhanh chân rời khỏi phòng ăn.
"Này, anh làm gì đấy? Buông ra, đồ thô lỗ. . . . . ." Bị mạnh mẽ kéo đến trước xe, bị ném vào trong xe như một bao tải, Ngải Tiểu Tiểu liên tục giãy giụa vung tay đá chân suốt dọc đường. Rốt cuộc cũng khơi dậy thành công ngọn lửa tức giận Kỳ Tuấn cố gắng đè xuống trong ngực.
Anh cúi người hung hăng đè cô lên ghế xe, sau đó đóng cửa xe ầm một tiếng.
"Kỳ Tuấn, anh dã man, cút ngay. . . . . . Ưmh ưmh. . . . . ." Môi bị rất thô bạo va chạm, Ngải Tiểu Tiểu mới hậu tri hậu giác phát hiện Kỳ Tuấn đang tức sùi bọt mép, thật sự không dễ trêu chọc.
*hậu tri hậu giác: là một việc gì đó mọi người đều biết hết, chỉ còn mình mình ko biết, mãi sau mới phát hiện ra
Nhưng mà, tại sao anh lại tức giận? Người tức giận nên là cô chứ!
Sự tức giận ngất trời thô bạo mút hôn cô từ từ tản đi. . . . . . Kỳ Tuấn mới phát hiện ra mình lại vì người phụ nữ này mà tức giận đến mất trí. Cho tới bây giờ anh đều không tỏ ra vui vẻ hay giận dữ một cách rõ ràng, nhưng mà lại vì thấy cô thân mật đứng chung một chỗ với Lục Vũ Hàng đã giận tím mặt!
Đáng chết! Sự tỉnh táo, tự chủ của đã đi đâu hết rồi?
Nghĩ tới đây, anh vội buông Ngải Tiểu Tiểu ra, đẩy cửa xuống xe, sau đó mở cửa trước ra ngồi vào ghế lái, khởi động xe.
Ngải Tiểu Tiểu bò dậy ở ghế sau, nắm thật chặt cổ áo của mình, tức giận trừng mắt nhìn lưng Kỳ Tuấn——huấn luyện viên thối, thật sự không thể nói lý với anh!
☆★☆
Sắc trời hoàng hôn, Ngải Tiểu Tiểu nằm rạp ở trong bụi cỏ, khẩn trương nhìn chằm chằm rừng cây nhỏ trước mặt. Mười mấy phút sau, cô nghe được tiếng bước chân truyền đến, sau đó thấy một bóng dáng cao lớn đi vào cánh rừng.
"Lại có thể hẹn mình gặp mặt ở chỗ này, không biết cô ta định nói gì đây." Lã Thiên Minh lẩm bẩm đi qua một con dốc, đứng dưới một gốc cây đại thụ to lớn, nhìn xung quanh một chút, "Còn hai phút đồng hồ nữa, làm sao vẫn chưa tới."
Ngu ngốc, đi về phía trước đi! Ngải Tiểu Tiểu khẩn trương nắm chặt đôi tay, chỉ cần anh ta đi về phía trước thêm một bước sẽ tiến vào vòng mai phục của cô.
Mặc dù đêm đó của hai năm trước, anh ta có hành động bất chính với cô, có thể có trăm ngàn lý do bất đắc dĩ, nhưng mà, dù sao anh ta cũng đã phụ cô. Muốn cho Ngải Tiểu Tiểu cô cứ im hơi lặng tiếng như vậy cô không làm được. Không tiễn anh ta đi ăn cơm tù, phá hủy tiền đò xán lạn của anh ta là cô đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ.
Những ngày qua quan sát, cô phát hiện tên sắc lang này cùng một đội viên nữ rất thân thiết. Vì vậy, hôm nay cô lập tức giả mạo danh nghĩa đội viên này hẹn anh ta tới nơi này. Sau đó, cô bố trí mai phục ở chỗ này, ôm cây đợi thỏ.
"Làm sao còn chưa tới?" Lã Thiên Minh đi về phía trước một bước, bàn chân to giẫm vào phía ngoài vòng mai phục, bất động.
Ngải Tiểu Tiểu nhíu mày, nhìn chằm chằm chân của anh ta, cầu nguyện anh ta tiếp tục cất bước, chỉ cần bước một bước nữa. Hừ hừ! Cô sẽ cho anh ta bị treo ngược lên hết ngày!
Lo lắng chờ đợi. . . . . .
Giờ khắc này Ngải Tiểu Tiểu không phát hiện ở phía sau cô có một đôi mắt sắc bén như báo săn đang nhìn cô chằm chằm.
Huấn luyện vừa kết thúc thì thấy cô vội vã chạy về phía bên này, cảm giác có chút không tầm thường nên cùng tới đây, lại phát hiện ra bí mật lớn như vậy của cô nhóc.
Hai năm trước, đêm đó anh tiện tay mặc vào áo khoác đó của Lã Thiên Minh, không ngờ lại khiến cô nhóc có hiểu lầm như vậy. Mấy ngày nay còn thấy kì lạ khi ngoài việc cô trừng mắt, lạnh lùng nhìn nhau với Lã Thiên Minh thì hoàn toàn không có lựa chọn hành động gì, không ngờ lại chuẩn bị cái này ở chỗ đây.
Hiện giờ tâm tư của cô nhóc còn chưa rõ ràng, cũng lạnh nhạt với anh, anh vẫn không thể nói sự thật cho cô biết. Chỉ có thể tạm thời để cho Lã Thiên Minh chịu chút uất ức.
Lúc này, người Lã Thiên Minh chờ vẫn chưa tới, anh có hơi nóng nảy rồi, sải bước về phía trước một bước, sau đó lập tức nghe một tiếng bắn. Anh thầm kêu một tiếng không được, nhưng đã trễ, cả người đã dây thừng đột nhiên hiện ra dưới chân trói chặt, treo ngược lên trên tàng cây.
"Người nào?" Anh cảnh giác nhìn bốn phía, không tin ở trong căn cứ lại có người can đảm dám ám toán anh, quả thật không muốn sống.
Sau đó anh lập tức nhìn thấy Ngải Tiểu Tiểu với khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng đi ra đứng trước mặt anh.
"Ngải Tiểu Tiểu, chúng ta có thù oán sao?" Anh không tin lòng dạ người phụ nữ này lại nhỏ như vậy, anh chỉ là phản đối việc cô và đầu kết hôn, cô đã mang thù đến bây giờ.
"Có thù oán." Ngải Tiểu Tiểu đáp như đinh đóng cột.
"Đồ điên!" Lã Thiên Minh bị treo ngược mà vẫn không cam tâm, đưa hai cánh tay ra muốn tóm được Ngải Tiểu Tiểu.
Ngải Tiểu Tiểu bước chân di chuyển một chút, nhẹ nhàng tránh ra.
Lã Thiên Minh đầu hướng xuống hoàn toàn không lấy được sức lực, thân thể to lớn đung đưa qua lại trên không trung, "Người phụ nữ âm hiểm, chỉ có chút chuyện, vậy mà cô mang thù đến bây giờ."
"Đối với một hoa hoa công tử (đàn ông trăng hoa) như anh mà nói, thì chuyện này có thể không tính là chuyện, nhưng mà đối với một người phụ nữ đó chính là chuyện lớn."
Ách. . . . . . Được rồi, hôn nhân đúng là chuyện lớn không tính là chuyện nhỏ. Anh thấy cô và đầu sốt ruột, tha thứ cho cô một lần, hơn nữa, người xưa không phải nói đàn ông tốt không đấu với phụ nữ, Lã Thiên Minh lập tức chọn lựa kế sách tỏ ra bi thương: "Được được, tôi sai rồi, tôi nhận lỗi với cô, bà cô thả tôi xuống, được không?"
"Không được! Nếu nói xin lỗi có ích, thì cần cảnh sát sao?" Đâu có thể đoán được Ngải Tiểu Tiểu hoàn toàn không tiếp nhận, giống như con báo nhỏ tức giận trợn trừng mắt nhìn anh, trong mắt không hề có ý thương lượng."Tối nay anh hãy chuẩn bị qua đêm ở chỗ này đi, nhân tiện suy nghĩ kỹ càng lại chuyện xấu xa mình làm!"
"Chuyện xấu xa? Người phụ nữ điên tôi làm chuyện gì xấu xa rồi, cô quay lại nói rõ ràng cho tôi!" Lã Thiên Minh nhìn về phía bóng lưng Ngải Tiểu Tiểu rời đi lớn tiếng rống giận, cũng bởi vì một câu phản đối của anh đã lừa gạt anh tới đây treo ngược cả đêm, người phụ nữ này cũng quá có thù tất báo rồi ! Quá độc ác!
Ngải Tiểu Tiểu đi vài bước quay đầu lại, Lã Thiên Minh thấy hi vọng, "Mau thả tôi xuống!" Chỉ thấy Ngải Tiểu Tiểu mỉm cười đến gần anh, đưa tay cởi nút cài áo của anh ra, "Này, cô làm gì đấy?"
" huấn luyện viên Lã, không phải anh nói giữa đàn ông và phụ nữ thì đây là chuyện nhỏ hay sao?" Ngải Tiểu Tiểu cười đến vô cùng xinh đẹp, "Vậy anh cũng không để ý thân thể mình trần truồng ngủ qua đêm ở chỗ này rồi." Dứt lời, cười khì khì một tiếng, Ngải Tiểu Tiểu cũng lười cởi từng nút cài ra giúp anh, trực tiếp một phát giật áo của anh ra.
Dùng sức quá lớn, thân thể Lã Thiên Minh giống như con quay mà quay vòng vài vòng trên không trung. "Đồ điên, không, cô chính là ác ma, ma nữ!" Anh thật sự không rõ tại sao mình lại bị người phụ nữ độc ác như vậy chỉnh, anh thề nếu cô thật dám lột sạch quần áo của anh, anh nhất định sẽ mạo hiểm không tiếc đắc tội đầu mà trả thù!
"Chậc chậc, vóc dáng rất khá!" Ngải Tiểu Tiểu ăn không nói có quét qua thân thể của anh, "Chỉ là cái thắt lưng này quá chướng mắt." Vừa nói vừa đưa ma trảo (nanh vuốt ma quỷ) ra, trực tiếp lột áo Lã Thiên Minh, cởi áo quân dụng của anh ra, thuận thế giữ hai cái tay anh.
"ma nữ, cô...cô đừng quên, cô đã kết hôn với đầu, cô còn như vậy đối với người đàn ông khác, cô...cô quả thực là bỉ ổi, cô. . . . . ." Làm một sĩ quan tuổi trẻ tài cao trong quân đội cùng với Kỳ Tuấn, không nói vô cùng oai phong, thì cũng coi như kinh nghiệm sa trường đầy mình, không ngờ tới, hôm nay lại bị người như cô nhóc này chỉnh, anh muốn bắt, không bắt được, đánh, không đánh được, trong lòng Lã Thiên Minh rất ấm ức, quả thực là tức sùi bọt mép!
"Anh và anh ấy không liên quan, đây là thù riêng!" Ngải Tiểu Tiểu phất tay một cái, xem thường, rơi ánh mắt vào hạ thân Lã Thiên Minh. Với chiều cao của cô so với cái quần dài kia thì có vẻ không cởi xuống được.
Lã Thiên Minh phát hiện ánh mắt của cô thì phát điên, "Ngải Tiểu Tiểu cô dâm phụ, cô dám cởi quần của tôi, thử một chút, tôi. . . . . . Ưmh ưmh. . . . . ."
"Om sòm!" Ngải Tiểu Tiểu lại lấy vải nhét vào trong miệng Lã Thiên Minh, sau đó phủi phủi tay nói: "Cứ như vậy đi, ngủ ngon, huấn luyện viên Lã."
Nói xong không để ý ánh mắt giết người của Lã Thiên Minh, tự nhiên bước chân thanh thản rời đi.
Thù oán hơn hai năm đã báo được, thật sự sảng khoái!
"Ưmh ưmh. . . . . ." Lã Thiên Minh chưa bao giờ vô dụng như vậy. Nhìn bóng dáng của Ngải Tiểu Tiểu từ từ nhỏ đi, anh chợt có chút tuyệt vọng, nơi này bình thường rất ít người tới, chẳng lẽ anh thật sự bị treo ngược ở nơi này ngủ cả đêm, một đời thanh danh của anh bị hủy như vậy. Ngải Tiểu Tiểu, tôi và cô không đội trời chung!
"Lã Thiên Minh, không ngờ cậu lại trúng bẫy bởi cơ quan đơn giản như vậy, về sau đừng nói chúng ta là bộ đội đặc chủng!" Theo một âm thanh trong trẻo lạnh lùng vang lên, thân hình cao to của Kỳ Tuấn xuất hiện trong rừng cây.
Cặp mắt Lã Thiên Minh lập tức sáng lên.
"Ưmh ưmh. . . . . ." Cứu tinh.
Kỳ Tuấn chậm rãi bước lên trước, tháo mảnh vải trong miệng anh ra, sau đó cởi hai cánh tay bị trói của anh ra.