Chương 53: Đồ ngốc mới tin lời anh
Kỳ Tuấn chầm chậm bước đến, sau đó tháo miếng vải trong miệng Lã Thiên Minh ra, tiếp đến là sợi dây thừng đang trói hai cánh tay anh ta.
"Đầu, Ngải Tiểu Tiểu…..ma nữ ấy......cái đó…..cô ấy……"
"Bản thân không tài giỏi thì đừng đẩy trách nhiệm sang cho người khác." Kỳ Tuấn căn bản không để cho anh ta nói hết, lạnh lùng cắt đứt. Anh còn chưa tính toán chuyện anh ta cứ như vậy ngoan ngoãn để cho người phụ nữ của anh lột hết quần áo rồi nhìn anh ta khỏa thân đấy.
Lã Thiên Minh buồn bã nhìn Kỳ Tuấn: "Đầu, coi như hai người là người một nhà thì cũng không thể thiên vị như vậy."
"Thiên vị cái gì?" Kỳ Tuấn một liếc xéo anh ta một cái: "Đường đường một huấn luyện viên mà lại để một nữ binh lột hết quần áo rồi treo ngược lên cây thế à? Cậu cảm thấy chuyện này rất vẻ vang? Có phải muốn tôi thong báo cho tất cả mọi người phải không?"
Lã Minh gãi gãi đầu: "Không…Tất nhiên là không muốn rồi."
"Cho nên chuyện của Ngải Tiểu Tiểu tôi sẽ giải quyết. Còn cậu trở về ăn cơm rồi nghỉ ngơi đi." Kỳ Tuấn thấp giọng dặn dò rồi xoay người bước đi.
"Này….Đầu….nhưng. . . . . ." Chẳng lẽ anh cứ như vậy cho qua chuyện bị Ngải Tiểu Tiểu treo lên cây còn thiếu chút nữa thì bị lột sạch quần áo? Nhưng nếu không thế thì anh còn biết làm sao đây? Cô ấy là vợ của Kỳ Tuấn, anh cũng không thể cứ thế đòi treo cô ấy lên cây được.
Haiz….Lã Thiên Minh ngửa mặt lên trời thở dài. Xem ra, anh đành phải nuốt chiếc răng bị gãy này vào bụng rồi.
☆★☆★☆
Sau buổi trưa, vừa mới được Kỳ Tuấn thả ra từ khu rừng huấn luyện đặc biệt của căn cứ thì lại nhận được lệnh khẩn cấp trở về đơn vị. Thì ra là……
Cao ốc Tần An của thành phố xảy ra vụ án nghiêm trọng: có hai kẻ cầm súng đang ép buộc mười hai con tin. Cảnh sát cùng bọn chúng giằng co đã năm tiếng đồng hồ, đàm phán cũng không có kết quả beongodiendanlequydon, tình thế rơi vào vô vọng, bất đắc dĩ đành phải nhờ đến sự hỗ trợ của đội đặc chủng. Lúc này, Kỳ Tuấn quyết định đưa đội viên mình đặc biệt huấn luyện tới để tìm cách giải cứu con tin.
Phó chính ủy lập tức sợ hãi, nói anh là điên rồi, hai kẻ bịt mặt đó trong tay có vũ khí. Lần này là vũ khí thật tại sao lại có thể để cho mấy tên lính mới này nhận nhiệm vụ. Cảnh cáo anh không được đem mạng sống của người dân ra đùa giỡn.
Kỳ Tuấn cười nhạt hỏi: “Có cần tôi cho xem quân lệnh hay không?"
Anh là huấn luyện viên đương nhiên phải hiểu lính của mình. Nếu như ngay cả mấy tên cướp bình thường mà họ còn không đối phó nổi thì họ đã không có tư cách vào bội đội đặc chủng chứ nói gì đến tiểu đội "Huyết Nhận".
Tập hợp lên đường, đội tân binh tỏ ra không hề tầm thường, 30 phút đã có mặt tại hiện trường, theo chỉ thị mà tiến vào vị trí. Hai kẻ bịt mặt cùng cảnh sát giằng co một thời gian dài như vậy, miệng cũng khát, bụng cũng đã đói, nên yêu cầu phái người đưa thức ăn và nước uống vào cho bọn chúng. Chúng còn nói rõ nhân viên bồi bàn phải là nữ. Nếu không làm theo yêu cầu chúng sẽ lập tức nổ súng bắn chết tất cả.
Ngải Tiểu Tiểu lập tức xung phong nhận nhiệm vụ. Cô rất muốn nhận nhiệm vụ lần này. Kỳ Tuấn nhìn Ngải Tiểu Tiểu có chút do dự nhưng đội của anh chỉ có mình cô là nữ. Thấy ánh mắt trong suốt đầy kiên nghị của cô, anh vui vẻ gật đầu, ra lệnh cho cô lập tức mặc áo chống đạn, thay quần áo của bồi bàn. Anh lo lắng cho cô nhưng cũng tin tưởng năng lực của cô.
Ngải Tiểu Tiểu tỏ ra vô cùng sợ hãi, bộ dạng rụt rè đi vào cao ốc. Cùng bọn bịt mặt nói chuyện vài câu cuối cùng bọn chúng lại gần. Rất nhanh chóng cô lưu loát ra tay giải quyết một tên. Ngay sau đó tên còn lại cũng bị tay súng bắn tỉa bắn hạ.
Ngải Tiểu Tiểu trừ việc chứng kiến kẻ bịt mặt bị bắn trúng mi tâm ngã xuống vũng máu không nhịn được nôn ọe thì tất cả đều bình thường.
Biểu hiện của cô vô cùng hoàn hảo khiến tim Kỳ Tuấn đập thình thịch!
Chỉ là khi anh đang định tiến lại gần cô thì đôi chân bỗng dừng lại.
Lại là cái tên cảnh sát bé nhỏ Lê Minh Hiên. Lúc này, anh ta lại dám tiến lại gần Ngải Tiểu Tiểu vỗ vai tán thưởng. Tiểu Tiểu chết tiệt kia, tại sao lại cười ngọt ngào như thế với anh ta? Trong trí nhớ, cô chưa bao giờ cười như vậy với anh.
Kỳ tuấn nhíu chặt chân mày, cầm bộ đàm lạnh lùng ra lệnh: "Tất cả đội viên chú ý, nhanh chóng tập hợp!" Ánh mắt của anh vẫn nhìn chằm chằm về phía Ngải Tiểu Tiểu, cô nghe xong chỉ thị chỉ thoáng liếc về phía anh một cái nhưng vẫn đứng yên bên cạnh Lê Minh Hiên.
Đáng chết! Kỳ Tuấn lần nữa cầm bộ đàm lên nói: "Tôi nhắc lại lần nữa: nhanh chóng tập hợp!"
Huấn luyện viên thối, anh giục cái gì chứ! Ngải Tiểu Tiểu xoay người lại hung hăng trừng mắt nhìn Kỳ Tuấn, cô biết anh đang nhằm vào mình nhưng Lê Minh Hiên nói có chuyện rất quan trọng mà cô cần phải biết rõ.
"Lê Minh Hiên, có chuyện gì anh hãy nói thật chi tiết được không." Nàng nóng nảy nắm lấy tay áo Lê Minh Hiên hỏi dồn dập.
Lê Minh Hiên cười, bất đắc dĩ nói: "Giờ bọn anh cũng phải tuân thủ theo kỷ luật thôi, vụ án vẫn chưa phá được, các chi tiết quan trọng anh cũng không thể tiết lộ. Anh chỉ có thể nói cho em biết vụ án của Ellen quả thật rất phức tạp, hiện tại phía trên ép xuống, Tổ Trọng Án áp lực rất lớn. Giờ anh chỉ có thể âm thầm điều tra. Nếu như em nghĩ ra được đầu mối quan trọng gì thì có thể liên lạc với anh. Đây là số điện thoại của anh." Nói xong, Lê Minh Hiên đưa danh thiếp cho Ngải Tiểu Tiểu. Sau đó quay đầu nhìn người đang đứng nghiêm ở chỗ không xa, thấy gương mặt tuấn tú nhưng đầy âm trầm của Kỳ Tuấn, anh ta khẽ nhếch môi cười, giống như đang khiêu khích, đem Ngải Tiểu Tiểu ôm vào trong ngực: "Em cũng nên cẩn thận một chút, bảo trọng!"
"Ừ, Lê Minh Hiên, anh cũng cẩn thận………."
Nhìn bóng lưng rời đi vội vã của Lê Minh Hiên, Ngải Tiểu Tiểu nhíu chặt lông mày, vụ án của Ellen không thể đơn giản giống bề ngoài của nó? Rốt cuộc nó liên quan tới bao nhiêu người? Có phải cô không cần tiếp tục trốn tránh vấn đề kia…..
"Ngải Tiểu Tiểu!" Lại một tiếng thúc giục vang lên.
Ngải Tiểu Tiểu xoay người hung hăng trừng mắt nhìn người đàn ông đang đứng thẳng tắp ở đó: "Gọi cái gì, nghe thấy rồi." Nói xong, ánh mắt Ngải Tiểu Tiểu cũng không thèm nhìn lại, đi qua người anh rồi lên xe.
Kỳ Tuấn tối sầm mặt, liếc mắt nhìn bóng lưng cô, khóe môi nhếch lên lạnh lùng. Tiểu nha đầu, em lại dám khiêu khích anh!
Trở lại căn cứ……
Kỳ Tuấn đi trên vách núi, từ trên cao nhìn ra xa là mặt biển xanh biếc đang gợn sóng, bóng anh bị ánh nắng kéo dài về phía tây. Biển xanh thăm thẳm, bầu trời xám xịt âm u, cảm giác như cả thế giới đang quay cuồng nhưng anh lạnh lùng lẳng lặng đứng nhìn tất cả.
Trở về từ trải nghiệm thực tế lần này, các tân binh kích động cởi hết quân phục cùng giầy, vừa gào thét điên cuồng vừa chạy thẳng về phía biển.
Tân binh nam cuối cùng vừa cởi quần dài chuẩn bị chạy về phía biển rộng ôm thì vô tình bắt gặp Kỳ Tuấn: "Huấn luyện viên Kỳ Tuấn, xuống biển đi nào! Go! Go! Go! Chúng tôi sẽ yểm trợ cho anh! Huấn luyện viên, Go!" Kỳ Tuấn lấy ánh mắt trầm tĩnh khéo léo từ chối ý nghĩ xấu xa của bọn họ, ra hiệu cho họ có thể vui chơi thoải mái. Đôi chân hướng về phía dưới vách đá đi tới, bờ môi nghiêm nghị khẽ nhếch lên thành nụ cười.
Hướng Kỳ Tuấn đi tới lúc này chính là phòng nghỉ của nữ binh. Anh đã nhìn thấy Ngải Tiểu Tiểu đi về phía ấy, lúc này các nữ binh khác đang huấn luyện ở thao trường.
Ngải Tiểu Tiểu bị thương, là vết thương nhỏ ở trên cùi chỏ, cô cảm thấy tự mình có thể xử lý nên quyết định không tới phòng y tế. Xắn tay áo lên, cô nhẹ nhàng bôi chút thuốc lên rồi dán băng cá nhân lên vết thương. Bất chợt nhớ ra số điện thoại lưu trong di động, cô vột lấy giấy ra ghi lại.
Điện thoại là do Kỳ Tuấn lén lút nhét vào balo cô, cô nói không cần thì anh lại nói: “Là vợ anh thì lúc nào anh cũng phải liên lạc được, anh phải được biết em đang ở đâu và làm gì.”
Số điện thoại này là của Lục Vũ Hàng, là do cô bất cẩn để dì Ôn biết được chuyện của cô nhi viện khiến bà lo lắng không yên. Người nhận điện là Lục Vũ Hàng – điều này khiến cô cảm thấy rất vui mừng.
"Chuyện của cô nhi viện thế nào rồi?" Ngải Tiểu Tiểu không cùng anh ta hàn huyên mà trực tiếp nói thẳng vào vấn đề chính.
"Bây giờ còn chưa đưa ra để họp bàn, nhưng Tiểu Tiểu, em yên tâm, anh nhất định sẽ nghĩ biện pháp để dự án này không được thông qua."
Ngải Tiểu Tiểu trầm mặc, cô đột nhiên cảm thấy hai năm trước mình thật quá ngây thơ. Đến tột cùng thì cô say mê Lục Vũ Hàng vì cái gì chứ ? Bọn họ không có tiếng nói chung, càng không cùng chung sở thích, bất luận ở phương diện nào thì họ cũng không thích hợp ở chung một chỗ.
"Tiểu Tiểu. . . . . ." Giọng nói của Lục Vũ Hàng bỗng trở nên dịu dàng lạ thường.
"Cám ơn anh, Lục Vũ Hàng. Chúng ta liên lạc sau nhé." Nói xong, Ngải Tiểu Tiểu nhanh chóng ngắt máy. Sau đó, cô nghiêng đầu thấy cửa phòng mở rộng, Kỳ Tuấn đang đứng ở cửa ra vào.
"Em bị thương rồi." Ánh mắt của anh rơi vào cánh tay trắng nõn của Tiểu Tiểu.
"Ừ…. " Ngải Tiểu Tiểu cất điện thoại đi. Mấy ngày nay, beongo bọn họ một mực chiến tranh lạnh. Đối với vấn đề Kỳ Tuấn hỏi, cô chỉ dùng một từ duy nhất để trả lời.
"Gọi điện thoại cho ai?" Kỳ Tuấn thong thả bước đến trước mặt Ngải Tiểu Tiểu trước mặt, ánh mắt sáng như đuốc nhìn cô.
Ngải Tiểu Tiểu cũng không nhìn đến anh, nhanh chóng kéo tay áo xuống, nghe được câu hỏi của anh, rồi nghĩ đến chuyện anh đánh Lục Vũ Hàng lần trước, không muốn có thêm phiền phức cô lạnh lùng đáp: "Một người bạn.”
"Gọi điện nói cho anh ta biết em bị thương sao?"
Ngải Tiểu Tiểu rốt cuộc phát hiện ra anh có chút kì lạ, ngẩng đầu lên chỉ thấy đôi mắt đen láy đang chăm chú nhìn mình.
"Em không phải là tội phạm!" Ngải Tiểu Tiểu giận dỗi nhìn về phía anh, ánh mắt anh tựa như khiến cô trở nên trong suốt, làm cho cô cảm thấy rất khó chịu.
"Nhưng em là vợ của anh." Ánh mắt Kỳ Tuấn tối sầm đầy giận dữ, nhưng rất nhanh bị đè nén xuống, anh tới không phải để gây chyện, cô bé này vẫn còn vì chuyện ngày đó mà tức giận với anh. Quả thật hôm ấy, anh đã có chút kích động dù với cô hay với Lục Vũ Hàng. Nhưng mà điều này cũng chỉ lóe lên trong lòng anh rồi biến mất ngay. Từ trước tới giờ anh – Kỳ Tuấn chưa bao giờ hối hận về điều gì!
Chỉ là, vì dụ dỗ bà xã nên lần đầu tiên kể từ khi sinh ra anh quyết định nghiêng người ngồi cạnh Ngải Tiểu Tiểu, sau đó ôm cô ngồi ở trên đùi của mình.
"Anh định làm gì?" Ngải Tiểu Tiểu vặn vẹo cơ thể muốn thoát ra.
"Những lời này phải để anh hỏi em mới đúng." Bàn tay anh giữ thật chặt eo cô, không để cô tránh đi, sau đó thuận thế đặt tay nắm chặt hai bên hông đầy đặn của cô. Vốn định cứ như vậy ôm cô, nhưng cảm giác ấm áp mềm mại lúc này khiến anh trở nên tham lam. Cảm thấy như vậy còn chưa đủ, một cái tay khác lập tức giữ chặt cằm Ngải Tiểu Tiểu để cho cô quay mặt lại, hung hãn hôn lên môi cô.
Động tác vô cùng lưu loát khiến Ngải Tiểu Tiểu không thể nào phản kháng.
Sau nụ hôn ấy, Kỳ Tuấn đặt trán mình gần sát trán cô, ôm thật chặt eo cô, rồi cứng rắn mở miệng: "Về sau bị thương nhất định phải nói cho anh biết, biết chưa?"
"Chưa biết." Ngải Tiểu Tiểu tức giận trừng mắt diendanlequydon nhìn anh, huấn luyện viên thối đã sàm sở lại còn dám ra lệnh cho cô.
"Không biết? Hả?" Đôi mắt đen lạnh lùng liếc cô một cái, gương mặt tuấn tú mang theo hơi thở nguy hiểm lại một lần nữa tiến tới gần.
Trong đầu Ngải Tiểu Tiểu lập tức thoáng hiện lên cảnh cô nam quả nữ cùng ở một phòng rất dễ xảy ra chuyện. Khuôn mặt nhỏ nhắn bắt đầu ửng đỏ, cô lập tức nói lại: "Thật ra chỉ là vết thương nhỏ thôi mà."
"Ừ." Kỳ Tuấn nhàn nhạt trả lời, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, tựa cằm trên vai Ngải Tiểu Tiểu hỏi: "Lúc nãy em gọi cho Lục Vũ Hàng làm gì?"
"Anh nghe lén!" Ngải Tiểu Tiểu trợn mắt, chu mỏ lên đầy giận dữ. Nhìn bộ dạng của cô lúc này, Kỳ Tuấn chợt khẽ cười: "Anh không nghe lén. Chỉ là vừa đi vào thì nghe được em gọi tên Lục Vũ Hàng."
Thấy Kỳ Tuấn bình tĩnh hỏi, Tiểu Tiểu cũng không giấu diếm: "Là chuyện cô nhi viện. Đúng rồi, em nhờ anh thăm dò xem ai là người muốn phá bỏ cô nhi viện, anh thăm dò được chưa?" Cô nghiêng đầu nhìn Kỳ Tuấn, ánh mắt thoáng qua tia mong đợi.
Kỳ Tuấn gật đầu rồi nói: "Trước hết là nói về vấn đề của Lục Vũ Hàng, em cũng nhờ anh ta giúp đỡ sao?" Anh chợt phát hiện ra: hiện giờ tính nhẫn nại của mình trở nên vô cùng tốt, cho dù vừa mới nhắc tới Lục Vũ Hàng trong lòng liền tức giận, đã nhịn đến lúc này mà chưa phát tác, vẫn còn rất tỉnh táo để nói chuyện cùng Ngải Tiểu Tiểu.
Không có, ngày đó tình cờ gặp ở phòng ăn, anh ta nói có thể giúp em. . . . . ." Ngải Tiểu Tiểu bỗng nhiên cảm thấy mình cũng quá thành thật đi, người ta hỏi cái gì liền trả lời cái đó. Vì vậy cô bỗng nhiên không nói gì, hung dữ quay đầu lại nhìn chằm chằm Kỳ Tuấn: "Này, là em hỏi trước mà, nói cho em biết người đứng phía sau kia là ai đi?"
"Em rất muốn biết sao?" Ánh mắt Kỳ Tuấn có chút sâu xa.
"Nói mau!" Ngải Tiểu Tiểu thô lỗ níu lấy cổ áo Kỳ Tuấn, huấn luyện viên thối cứ đến lúc mấu chốt thì lại vô cùng thong thả!
"Được, anh sẽ dẫn em đi." Khóe môi Kỳ Tuấn khẽ nở nụ cười, giọng điệu không nhanh không chậm: "Chỉ là em phải xóa số điện thoại của Lục Vũ Hàng và phải hứa từ nay về sau không chủ động liên lạc với anh ta nữa."
"Dựa vào đâu mà em phải làm thế?"
"Chỉ dựa vào việc anh có thể giúp em đem chuyện này giải quyết một lần, tìm được người đứng phía sau, lại còn giữ lại được cô nhi viện. Ừm. . . . . ." Anh duỗi tay lấy điện thoại trong tay Ngải Tiểu Tiểu: "Xóa!"
Nói xóa liền xóa ngay! Ngải Tiểu Tiểu lườm anh một cái, cầm lại điện thoại cô quay lại nhìn Kỳ Tuấn: "Cho em thời gian chính xác."
Kỳ Tuấn nhíu mày: "Lúc nào cũng được."
"Vậy thì hôm nay đi." Hôm nay có nhiệm vụ nhưng thời gian vẫn còn sớm, vừa đủ để giải quyết mọi chuyện.
"Không thành vấn đề." Kỳ Tuấn gật đầu, ánh mắt ý bảo Ngải Tiểu Tiểu nên bày tỏ chút thành ý.
Cúi đầu xóa số Lục Vũ Hàng trong máy, Ngải Tiểu Tiểu cũng không hiểu tại sao mình lại lựa chọn tin tưởng Kỳ Tuấn đến vậy.
"Ngoan!" Kỳ Tuấn hôn nhẹ lên má Tiểu Tiểu, bàn tay xoa xoa mái tóc mềm mại của cô, tựa như đang khen ngợi, cưng chiều vật nuôi. Ngải Tiểu Tiểu tức giận giơ chân lên đá: "Anh. . . . . . thật đáng ghét…."
"Ha ha ha. . . . . ." Kỳ Tuấn hào sảng cười to. Ánh nắng chiều trải nhẹ lên gương mặt Kỳ Tuấn khiến anh càng trở nên tuấn tú.
Ngải Tiểu Tiểu cảm thấy trái tim mình đang đập loạn trong lồng ngực. Cô rốt cuộc hiểu rõ vì sao Kỳ Tuấn lại không hay cười. Bởi vì nụ cười yêu nghiệt ấy sẽ khiến người ta hít thở không thông.
Chỉ là hiện tại Ngải Tiểu Tiểu không có thời gian thưởng thức nụ cười yêu nghiệt ấy, cô nóng nảy kéo ống tay áo Kỳ Tuấn: "Đi, hiện tại chúng ta liền lên đường."
Kỳ Tuấn chầm chậm bước đến, sau đó tháo miếng vải trong miệng Lã Thiên Minh ra, tiếp đến là sợi dây thừng đang trói hai cánh tay anh ta.
"Đầu, Ngải Tiểu Tiểu…..ma nữ ấy......cái đó…..cô ấy……"
"Bản thân không tài giỏi thì đừng đẩy trách nhiệm sang cho người khác." Kỳ Tuấn căn bản không để cho anh ta nói hết, lạnh lùng cắt đứt. Anh còn chưa tính toán chuyện anh ta cứ như vậy ngoan ngoãn để cho người phụ nữ của anh lột hết quần áo rồi nhìn anh ta khỏa thân đấy.
Lã Thiên Minh buồn bã nhìn Kỳ Tuấn: "Đầu, coi như hai người là người một nhà thì cũng không thể thiên vị như vậy."
"Thiên vị cái gì?" Kỳ Tuấn một liếc xéo anh ta một cái: "Đường đường một huấn luyện viên mà lại để một nữ binh lột hết quần áo rồi treo ngược lên cây thế à? Cậu cảm thấy chuyện này rất vẻ vang? Có phải muốn tôi thong báo cho tất cả mọi người phải không?"
Lã Minh gãi gãi đầu: "Không…Tất nhiên là không muốn rồi."
"Cho nên chuyện của Ngải Tiểu Tiểu tôi sẽ giải quyết. Còn cậu trở về ăn cơm rồi nghỉ ngơi đi." Kỳ Tuấn thấp giọng dặn dò rồi xoay người bước đi.
"Này….Đầu….nhưng. . . . . ." Chẳng lẽ anh cứ như vậy cho qua chuyện bị Ngải Tiểu Tiểu treo lên cây còn thiếu chút nữa thì bị lột sạch quần áo? Nhưng nếu không thế thì anh còn biết làm sao đây? Cô ấy là vợ của Kỳ Tuấn, anh cũng không thể cứ thế đòi treo cô ấy lên cây được.
Haiz….Lã Thiên Minh ngửa mặt lên trời thở dài. Xem ra, anh đành phải nuốt chiếc răng bị gãy này vào bụng rồi.
☆★☆★☆
Sau buổi trưa, vừa mới được Kỳ Tuấn thả ra từ khu rừng huấn luyện đặc biệt của căn cứ thì lại nhận được lệnh khẩn cấp trở về đơn vị. Thì ra là……
Cao ốc Tần An của thành phố xảy ra vụ án nghiêm trọng: có hai kẻ cầm súng đang ép buộc mười hai con tin. Cảnh sát cùng bọn chúng giằng co đã năm tiếng đồng hồ, đàm phán cũng không có kết quả beongodiendanlequydon, tình thế rơi vào vô vọng, bất đắc dĩ đành phải nhờ đến sự hỗ trợ của đội đặc chủng. Lúc này, Kỳ Tuấn quyết định đưa đội viên mình đặc biệt huấn luyện tới để tìm cách giải cứu con tin.
Phó chính ủy lập tức sợ hãi, nói anh là điên rồi, hai kẻ bịt mặt đó trong tay có vũ khí. Lần này là vũ khí thật tại sao lại có thể để cho mấy tên lính mới này nhận nhiệm vụ. Cảnh cáo anh không được đem mạng sống của người dân ra đùa giỡn.
Kỳ Tuấn cười nhạt hỏi: “Có cần tôi cho xem quân lệnh hay không?"
Anh là huấn luyện viên đương nhiên phải hiểu lính của mình. Nếu như ngay cả mấy tên cướp bình thường mà họ còn không đối phó nổi thì họ đã không có tư cách vào bội đội đặc chủng chứ nói gì đến tiểu đội "Huyết Nhận".
Tập hợp lên đường, đội tân binh tỏ ra không hề tầm thường, 30 phút đã có mặt tại hiện trường, theo chỉ thị mà tiến vào vị trí. Hai kẻ bịt mặt cùng cảnh sát giằng co một thời gian dài như vậy, miệng cũng khát, bụng cũng đã đói, nên yêu cầu phái người đưa thức ăn và nước uống vào cho bọn chúng. Chúng còn nói rõ nhân viên bồi bàn phải là nữ. Nếu không làm theo yêu cầu chúng sẽ lập tức nổ súng bắn chết tất cả.
Ngải Tiểu Tiểu lập tức xung phong nhận nhiệm vụ. Cô rất muốn nhận nhiệm vụ lần này. Kỳ Tuấn nhìn Ngải Tiểu Tiểu có chút do dự nhưng đội của anh chỉ có mình cô là nữ. Thấy ánh mắt trong suốt đầy kiên nghị của cô, anh vui vẻ gật đầu, ra lệnh cho cô lập tức mặc áo chống đạn, thay quần áo của bồi bàn. Anh lo lắng cho cô nhưng cũng tin tưởng năng lực của cô.
Ngải Tiểu Tiểu tỏ ra vô cùng sợ hãi, bộ dạng rụt rè đi vào cao ốc. Cùng bọn bịt mặt nói chuyện vài câu cuối cùng bọn chúng lại gần. Rất nhanh chóng cô lưu loát ra tay giải quyết một tên. Ngay sau đó tên còn lại cũng bị tay súng bắn tỉa bắn hạ.
Ngải Tiểu Tiểu trừ việc chứng kiến kẻ bịt mặt bị bắn trúng mi tâm ngã xuống vũng máu không nhịn được nôn ọe thì tất cả đều bình thường.
Biểu hiện của cô vô cùng hoàn hảo khiến tim Kỳ Tuấn đập thình thịch!
Chỉ là khi anh đang định tiến lại gần cô thì đôi chân bỗng dừng lại.
Lại là cái tên cảnh sát bé nhỏ Lê Minh Hiên. Lúc này, anh ta lại dám tiến lại gần Ngải Tiểu Tiểu vỗ vai tán thưởng. Tiểu Tiểu chết tiệt kia, tại sao lại cười ngọt ngào như thế với anh ta? Trong trí nhớ, cô chưa bao giờ cười như vậy với anh.
Kỳ tuấn nhíu chặt chân mày, cầm bộ đàm lạnh lùng ra lệnh: "Tất cả đội viên chú ý, nhanh chóng tập hợp!" Ánh mắt của anh vẫn nhìn chằm chằm về phía Ngải Tiểu Tiểu, cô nghe xong chỉ thị chỉ thoáng liếc về phía anh một cái nhưng vẫn đứng yên bên cạnh Lê Minh Hiên.
Đáng chết! Kỳ Tuấn lần nữa cầm bộ đàm lên nói: "Tôi nhắc lại lần nữa: nhanh chóng tập hợp!"
Huấn luyện viên thối, anh giục cái gì chứ! Ngải Tiểu Tiểu xoay người lại hung hăng trừng mắt nhìn Kỳ Tuấn, cô biết anh đang nhằm vào mình nhưng Lê Minh Hiên nói có chuyện rất quan trọng mà cô cần phải biết rõ.
"Lê Minh Hiên, có chuyện gì anh hãy nói thật chi tiết được không." Nàng nóng nảy nắm lấy tay áo Lê Minh Hiên hỏi dồn dập.
Lê Minh Hiên cười, bất đắc dĩ nói: "Giờ bọn anh cũng phải tuân thủ theo kỷ luật thôi, vụ án vẫn chưa phá được, các chi tiết quan trọng anh cũng không thể tiết lộ. Anh chỉ có thể nói cho em biết vụ án của Ellen quả thật rất phức tạp, hiện tại phía trên ép xuống, Tổ Trọng Án áp lực rất lớn. Giờ anh chỉ có thể âm thầm điều tra. Nếu như em nghĩ ra được đầu mối quan trọng gì thì có thể liên lạc với anh. Đây là số điện thoại của anh." Nói xong, Lê Minh Hiên đưa danh thiếp cho Ngải Tiểu Tiểu. Sau đó quay đầu nhìn người đang đứng nghiêm ở chỗ không xa, thấy gương mặt tuấn tú nhưng đầy âm trầm của Kỳ Tuấn, anh ta khẽ nhếch môi cười, giống như đang khiêu khích, đem Ngải Tiểu Tiểu ôm vào trong ngực: "Em cũng nên cẩn thận một chút, bảo trọng!"
"Ừ, Lê Minh Hiên, anh cũng cẩn thận………."
Nhìn bóng lưng rời đi vội vã của Lê Minh Hiên, Ngải Tiểu Tiểu nhíu chặt lông mày, vụ án của Ellen không thể đơn giản giống bề ngoài của nó? Rốt cuộc nó liên quan tới bao nhiêu người? Có phải cô không cần tiếp tục trốn tránh vấn đề kia…..
"Ngải Tiểu Tiểu!" Lại một tiếng thúc giục vang lên.
Ngải Tiểu Tiểu xoay người hung hăng trừng mắt nhìn người đàn ông đang đứng thẳng tắp ở đó: "Gọi cái gì, nghe thấy rồi." Nói xong, ánh mắt Ngải Tiểu Tiểu cũng không thèm nhìn lại, đi qua người anh rồi lên xe.
Kỳ Tuấn tối sầm mặt, liếc mắt nhìn bóng lưng cô, khóe môi nhếch lên lạnh lùng. Tiểu nha đầu, em lại dám khiêu khích anh!
Trở lại căn cứ……
Kỳ Tuấn đi trên vách núi, từ trên cao nhìn ra xa là mặt biển xanh biếc đang gợn sóng, bóng anh bị ánh nắng kéo dài về phía tây. Biển xanh thăm thẳm, bầu trời xám xịt âm u, cảm giác như cả thế giới đang quay cuồng nhưng anh lạnh lùng lẳng lặng đứng nhìn tất cả.
Trở về từ trải nghiệm thực tế lần này, các tân binh kích động cởi hết quân phục cùng giầy, vừa gào thét điên cuồng vừa chạy thẳng về phía biển.
Tân binh nam cuối cùng vừa cởi quần dài chuẩn bị chạy về phía biển rộng ôm thì vô tình bắt gặp Kỳ Tuấn: "Huấn luyện viên Kỳ Tuấn, xuống biển đi nào! Go! Go! Go! Chúng tôi sẽ yểm trợ cho anh! Huấn luyện viên, Go!" Kỳ Tuấn lấy ánh mắt trầm tĩnh khéo léo từ chối ý nghĩ xấu xa của bọn họ, ra hiệu cho họ có thể vui chơi thoải mái. Đôi chân hướng về phía dưới vách đá đi tới, bờ môi nghiêm nghị khẽ nhếch lên thành nụ cười.
Hướng Kỳ Tuấn đi tới lúc này chính là phòng nghỉ của nữ binh. Anh đã nhìn thấy Ngải Tiểu Tiểu đi về phía ấy, lúc này các nữ binh khác đang huấn luyện ở thao trường.
Ngải Tiểu Tiểu bị thương, là vết thương nhỏ ở trên cùi chỏ, cô cảm thấy tự mình có thể xử lý nên quyết định không tới phòng y tế. Xắn tay áo lên, cô nhẹ nhàng bôi chút thuốc lên rồi dán băng cá nhân lên vết thương. Bất chợt nhớ ra số điện thoại lưu trong di động, cô vột lấy giấy ra ghi lại.
Điện thoại là do Kỳ Tuấn lén lút nhét vào balo cô, cô nói không cần thì anh lại nói: “Là vợ anh thì lúc nào anh cũng phải liên lạc được, anh phải được biết em đang ở đâu và làm gì.”
Số điện thoại này là của Lục Vũ Hàng, là do cô bất cẩn để dì Ôn biết được chuyện của cô nhi viện khiến bà lo lắng không yên. Người nhận điện là Lục Vũ Hàng – điều này khiến cô cảm thấy rất vui mừng.
"Chuyện của cô nhi viện thế nào rồi?" Ngải Tiểu Tiểu không cùng anh ta hàn huyên mà trực tiếp nói thẳng vào vấn đề chính.
"Bây giờ còn chưa đưa ra để họp bàn, nhưng Tiểu Tiểu, em yên tâm, anh nhất định sẽ nghĩ biện pháp để dự án này không được thông qua."
Ngải Tiểu Tiểu trầm mặc, cô đột nhiên cảm thấy hai năm trước mình thật quá ngây thơ. Đến tột cùng thì cô say mê Lục Vũ Hàng vì cái gì chứ ? Bọn họ không có tiếng nói chung, càng không cùng chung sở thích, bất luận ở phương diện nào thì họ cũng không thích hợp ở chung một chỗ.
"Tiểu Tiểu. . . . . ." Giọng nói của Lục Vũ Hàng bỗng trở nên dịu dàng lạ thường.
"Cám ơn anh, Lục Vũ Hàng. Chúng ta liên lạc sau nhé." Nói xong, Ngải Tiểu Tiểu nhanh chóng ngắt máy. Sau đó, cô nghiêng đầu thấy cửa phòng mở rộng, Kỳ Tuấn đang đứng ở cửa ra vào.
"Em bị thương rồi." Ánh mắt của anh rơi vào cánh tay trắng nõn của Tiểu Tiểu.
"Ừ…. " Ngải Tiểu Tiểu cất điện thoại đi. Mấy ngày nay, beongo bọn họ một mực chiến tranh lạnh. Đối với vấn đề Kỳ Tuấn hỏi, cô chỉ dùng một từ duy nhất để trả lời.
"Gọi điện thoại cho ai?" Kỳ Tuấn thong thả bước đến trước mặt Ngải Tiểu Tiểu trước mặt, ánh mắt sáng như đuốc nhìn cô.
Ngải Tiểu Tiểu cũng không nhìn đến anh, nhanh chóng kéo tay áo xuống, nghe được câu hỏi của anh, rồi nghĩ đến chuyện anh đánh Lục Vũ Hàng lần trước, không muốn có thêm phiền phức cô lạnh lùng đáp: "Một người bạn.”
"Gọi điện nói cho anh ta biết em bị thương sao?"
Ngải Tiểu Tiểu rốt cuộc phát hiện ra anh có chút kì lạ, ngẩng đầu lên chỉ thấy đôi mắt đen láy đang chăm chú nhìn mình.
"Em không phải là tội phạm!" Ngải Tiểu Tiểu giận dỗi nhìn về phía anh, ánh mắt anh tựa như khiến cô trở nên trong suốt, làm cho cô cảm thấy rất khó chịu.
"Nhưng em là vợ của anh." Ánh mắt Kỳ Tuấn tối sầm đầy giận dữ, nhưng rất nhanh bị đè nén xuống, anh tới không phải để gây chyện, cô bé này vẫn còn vì chuyện ngày đó mà tức giận với anh. Quả thật hôm ấy, anh đã có chút kích động dù với cô hay với Lục Vũ Hàng. Nhưng mà điều này cũng chỉ lóe lên trong lòng anh rồi biến mất ngay. Từ trước tới giờ anh – Kỳ Tuấn chưa bao giờ hối hận về điều gì!
Chỉ là, vì dụ dỗ bà xã nên lần đầu tiên kể từ khi sinh ra anh quyết định nghiêng người ngồi cạnh Ngải Tiểu Tiểu, sau đó ôm cô ngồi ở trên đùi của mình.
"Anh định làm gì?" Ngải Tiểu Tiểu vặn vẹo cơ thể muốn thoát ra.
"Những lời này phải để anh hỏi em mới đúng." Bàn tay anh giữ thật chặt eo cô, không để cô tránh đi, sau đó thuận thế đặt tay nắm chặt hai bên hông đầy đặn của cô. Vốn định cứ như vậy ôm cô, nhưng cảm giác ấm áp mềm mại lúc này khiến anh trở nên tham lam. Cảm thấy như vậy còn chưa đủ, một cái tay khác lập tức giữ chặt cằm Ngải Tiểu Tiểu để cho cô quay mặt lại, hung hãn hôn lên môi cô.
Động tác vô cùng lưu loát khiến Ngải Tiểu Tiểu không thể nào phản kháng.
Sau nụ hôn ấy, Kỳ Tuấn đặt trán mình gần sát trán cô, ôm thật chặt eo cô, rồi cứng rắn mở miệng: "Về sau bị thương nhất định phải nói cho anh biết, biết chưa?"
"Chưa biết." Ngải Tiểu Tiểu tức giận trừng mắt diendanlequydon nhìn anh, huấn luyện viên thối đã sàm sở lại còn dám ra lệnh cho cô.
"Không biết? Hả?" Đôi mắt đen lạnh lùng liếc cô một cái, gương mặt tuấn tú mang theo hơi thở nguy hiểm lại một lần nữa tiến tới gần.
Trong đầu Ngải Tiểu Tiểu lập tức thoáng hiện lên cảnh cô nam quả nữ cùng ở một phòng rất dễ xảy ra chuyện. Khuôn mặt nhỏ nhắn bắt đầu ửng đỏ, cô lập tức nói lại: "Thật ra chỉ là vết thương nhỏ thôi mà."
"Ừ." Kỳ Tuấn nhàn nhạt trả lời, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, tựa cằm trên vai Ngải Tiểu Tiểu hỏi: "Lúc nãy em gọi cho Lục Vũ Hàng làm gì?"
"Anh nghe lén!" Ngải Tiểu Tiểu trợn mắt, chu mỏ lên đầy giận dữ. Nhìn bộ dạng của cô lúc này, Kỳ Tuấn chợt khẽ cười: "Anh không nghe lén. Chỉ là vừa đi vào thì nghe được em gọi tên Lục Vũ Hàng."
Thấy Kỳ Tuấn bình tĩnh hỏi, Tiểu Tiểu cũng không giấu diếm: "Là chuyện cô nhi viện. Đúng rồi, em nhờ anh thăm dò xem ai là người muốn phá bỏ cô nhi viện, anh thăm dò được chưa?" Cô nghiêng đầu nhìn Kỳ Tuấn, ánh mắt thoáng qua tia mong đợi.
Kỳ Tuấn gật đầu rồi nói: "Trước hết là nói về vấn đề của Lục Vũ Hàng, em cũng nhờ anh ta giúp đỡ sao?" Anh chợt phát hiện ra: hiện giờ tính nhẫn nại của mình trở nên vô cùng tốt, cho dù vừa mới nhắc tới Lục Vũ Hàng trong lòng liền tức giận, đã nhịn đến lúc này mà chưa phát tác, vẫn còn rất tỉnh táo để nói chuyện cùng Ngải Tiểu Tiểu.
Không có, ngày đó tình cờ gặp ở phòng ăn, anh ta nói có thể giúp em. . . . . ." Ngải Tiểu Tiểu bỗng nhiên cảm thấy mình cũng quá thành thật đi, người ta hỏi cái gì liền trả lời cái đó. Vì vậy cô bỗng nhiên không nói gì, hung dữ quay đầu lại nhìn chằm chằm Kỳ Tuấn: "Này, là em hỏi trước mà, nói cho em biết người đứng phía sau kia là ai đi?"
"Em rất muốn biết sao?" Ánh mắt Kỳ Tuấn có chút sâu xa.
"Nói mau!" Ngải Tiểu Tiểu thô lỗ níu lấy cổ áo Kỳ Tuấn, huấn luyện viên thối cứ đến lúc mấu chốt thì lại vô cùng thong thả!
"Được, anh sẽ dẫn em đi." Khóe môi Kỳ Tuấn khẽ nở nụ cười, giọng điệu không nhanh không chậm: "Chỉ là em phải xóa số điện thoại của Lục Vũ Hàng và phải hứa từ nay về sau không chủ động liên lạc với anh ta nữa."
"Dựa vào đâu mà em phải làm thế?"
"Chỉ dựa vào việc anh có thể giúp em đem chuyện này giải quyết một lần, tìm được người đứng phía sau, lại còn giữ lại được cô nhi viện. Ừm. . . . . ." Anh duỗi tay lấy điện thoại trong tay Ngải Tiểu Tiểu: "Xóa!"
Nói xóa liền xóa ngay! Ngải Tiểu Tiểu lườm anh một cái, cầm lại điện thoại cô quay lại nhìn Kỳ Tuấn: "Cho em thời gian chính xác."
Kỳ Tuấn nhíu mày: "Lúc nào cũng được."
"Vậy thì hôm nay đi." Hôm nay có nhiệm vụ nhưng thời gian vẫn còn sớm, vừa đủ để giải quyết mọi chuyện.
"Không thành vấn đề." Kỳ Tuấn gật đầu, ánh mắt ý bảo Ngải Tiểu Tiểu nên bày tỏ chút thành ý.
Cúi đầu xóa số Lục Vũ Hàng trong máy, Ngải Tiểu Tiểu cũng không hiểu tại sao mình lại lựa chọn tin tưởng Kỳ Tuấn đến vậy.
"Ngoan!" Kỳ Tuấn hôn nhẹ lên má Tiểu Tiểu, bàn tay xoa xoa mái tóc mềm mại của cô, tựa như đang khen ngợi, cưng chiều vật nuôi. Ngải Tiểu Tiểu tức giận giơ chân lên đá: "Anh. . . . . . thật đáng ghét…."
"Ha ha ha. . . . . ." Kỳ Tuấn hào sảng cười to. Ánh nắng chiều trải nhẹ lên gương mặt Kỳ Tuấn khiến anh càng trở nên tuấn tú.
Ngải Tiểu Tiểu cảm thấy trái tim mình đang đập loạn trong lồng ngực. Cô rốt cuộc hiểu rõ vì sao Kỳ Tuấn lại không hay cười. Bởi vì nụ cười yêu nghiệt ấy sẽ khiến người ta hít thở không thông.
Chỉ là hiện tại Ngải Tiểu Tiểu không có thời gian thưởng thức nụ cười yêu nghiệt ấy, cô nóng nảy kéo ống tay áo Kỳ Tuấn: "Đi, hiện tại chúng ta liền lên đường."