Chương 53 (tiếp):
Kỳ Tuấn dắt tay Ngải Tiểu Tiểu, sải bước đi về phía cửa.
"Này, người kia là cán bộ cấp cao sao?" Thấy Kỳ Tuấn chạy xe ra khỏi thành phố A hướng về phía Bắc Kinh, Ngải Tiểu Tiểu không nhịn được liền hỏi.
"Ừ." Kỳ Tuấn cười nhạt, ở Bắc Kinh không ít người có tên tuổi lớn, cán bộ cấp cao cũng không tính là thấp.
"Một người bình thường như em sao có thể đắc tội với một nhân vật lớn như vậy?" Ngải Tiểu Tiểu chu miệng lên, nghĩ thế nào cũng không thấy thích hợp.
"Em sợ sao?" Kỳ Tuấn liếc nhìn cô một cái rồi hỏi.
"Không có, chỉ là em có chút nghi ngờ." Ngải Tiểu Tiểu ngồi thẳng người dậy, vì cô nhi viện dù có phải đánh đổi bằng tính mạng cô cũng chấp nhận.
Nhìn bộ dạng kiêu ngạo của cô đáy mắt Kỳ Tuấn trở nên âm u nhưng chỉ lóe lên rồi nhanh chóng biến mất: "Em chỉ cần nhớ tất cả đã có anh." Anh nhẹ giọng trả lời, bàn tay đặt lên eo Ngải Tiểu Tiểu.
"Anh. . . . . . Lo lái xe đi." Ngải Tiểu Tiểu đẩy tay Kỳ Tuấn ra. Bờ môi anh mỉm cười như mời gọi như trêu đùa khiến tim cô loạn nhịp hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
"Không cho phép quên lời anh nói......nghe chưa?" Một tay Kỳ Tuấn khẽ nhéo cằm Ngải Tiểu Tiểu, ngón tay anh mập mờ mơn trớn gương mặt mềm mại cô, mang lại cảm giác tê dại.
Ngải Tiểu Tiểu cảm thấy luống cuống, trái tim loạn nhịp như muốn nhảy ra ngoài, không muốn anh nhìn thấy dáng vẻ của mình lúc này, cô vội vàng quay mặt về phía cửa sổ: "Em biết rồi." Ngoài cửa xe, từng chiếc xe hơi đi qua, Ngải Tiểu Tiểu không nén được khẽ mỉm cười, anh vừa mới nói —— Em chỉ cần nhớ tất cả đã có anh!
Chiều, bầu trời nhuộm màu đỏ rực.
Bắc Kinh, trong tứ hợp viện mang phong cách cổ xưa mà trang nhã, xuất hiện bóng dáng cao lớn của một vị lão nhân gia, ông đang một mình bên bộ pha trà, phong cách ung dung kiên cường.
"Thủ trưởng, ngài có khách." Ông cụ nghe vậy, đặt ly trà xuống, tháo cặp kính lão ra, nhìn theo bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi ở cửa, đôi mắt lập tức lộ ra tia mừng rỡ. Nhưng khi nhìn thấy cô gái đi bên cạnh anh thì sắc mặt vui mừng hoàn toàn biến mất: "Cho bọn họ đi vào." Ông cụ để cặp kính xuống, sắc mặt ủ rũ. Phất tay ý bảo lính cần vụ có thể rời đi.
Ngải Tiểu Tiểu cùng Kỳ Tuấn vừa đi vào nhà chính thì thấy ánh mắt sắc bén của ông cụ khoảng sáu bảy chục tuổi quét tới, khiến cô đột nhiên có cảm giác thần thái kia có chút quen mắt. Nhíu mày suy nghĩ, cô không khỏi âm thầm thấp giọng, thật sự cô đã từng thấy qua người này….là ở trên ti vi. Ông ấy…ông ấy chính là phó tổng mới nhận chức Lý Lâu Thanh! Bất ngờ như vậy, cô đã đắc tội với nhân vật lớn ấy từ bao giờ thế?
Nhưng ông ấy biết cô là ai sao? Tại sao mới lần đầu gặp nhau mà ánh mắt lại hung dữ đầy khinh bỉ như vậy, thể hiện rõ là không thích. Không thích thì không thích, dù sao cô tới cũng không phải muốn cùng ông ta làm thân. Ngải Tiểu Tiểu ở trong lòng khinh thường bĩu môi nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh.
"Anh có ý gì đây?" Về căn bản thì Lý Lâu Thanh không hề nhìn tới Ngải Tiểu Tiểu, ánh mắt sắc bén liếc về phía Ký Tuấn rồi hỏi. Giọng nói không nén được tức giận.
"Đây là người gây sức ép ở phía trên, ông không muốn gặp cô ấy sao?" Kỳ tuấn vừa không động thanh sắc, giọng nói bất ôn bất hỏa.
"Lão tiên sinh, tôi nghĩ chúng ta có chút chuyện cần nói với nhau." Ngải Tiểu Tiểu lễ phép nói.
Tuy nhiên ông cụ lại tỏ ra khinh thường không thèm để ý. Sự lễ phép được dạy bảo từ bé đã bay xa cả ngàn dặm. Người này cũng thật là đáng ghét! Khóe miệng Ngải Tiểu Tiểu co giật, tức giận dâng trào. Quyền lực lớn thì sao có thể coi thường người khác như thế sao?
Vì xem ông ta là người bề trên nên Ngải Tiểu Tiểu vẫn cố nén cơn tức giận không để bộc phát. Kính già yêu trẻ - thuần phong mĩ tục tốt đẹp của Trung Hoa. Ai bảo Ngải Tiểu Tiểu cô từ nhỏ đã là đứa trẻ ngoan! Nhịn! Hiện giờ tốt nhất là không nên cứng đối cứng, ai bảo người ta là tảng đá mà cô lại chỉ là trứng gà !
"Lý tiên sinh. . . . . ."
Lý Lâu Thanh không hề cho cô cơ hội nói tiếp đã lên tiếng: "Anh giải thích rõ cho tôi, tại sao lại mang một người phụ nữ không rõ lai lịch về nhà? Rốt cuộc anh có từng để tôi ở trong mắt hay không?" Ông cụ tức giận hỏi Kỳ Tuấn, gập mạnh quyển sách trong tay lại rồi đặt mạnh xuống bàn.
Cái gì gọi là không rõ lai lịch?Cô là từ trong kẽ đá chui ra chắc? Ngải Tiểu Tiểu thật sự nhịn không được nữa rồi: "Này, ông nói gì.....cái gì mà không rõ lai lịch...." Nhưng khi đem toàn bộ lời Lý Lâu Thanh tiêu hóa xong, cô bỗng dừng lại, chớp mắt thêm mấy cái nữa, nếu như tai cô không có vấn đề gì, thì hình như cô vừa nghe được hai chữ: về nhà. Như vậy nơi này là. . . . . . Cô nghi ngờ đưa mắt nhìn sang Kỳ Tuấn, nhìn chằm chằm anh, muốn để cho anh cho giải thích.
"Bà xã, ông ấy là cha anh. Cho nên em có thể lựa chọn tự mình đối phó với ông ấy hoặc là có thể giao cho anh?" Kỳ Tuấn bày ra tư thế thân mật vòng tay ôm sau lưng cô, nhỏ giọng ở bên tai cô nói.
Với tính cách nóng nẩy của cô anh cho rằng cô đã nổi giận từ lâu, có thể nhịn đến bây giờ coi như là có tiến bộ.
"Anh lừa em!" Ngải Tiểu Tiểu cắn răng, tới gặp người đứng phía sau mọi chuyện chỉ là cái cớ. Căn bản là anh muốn dẫn cô về gặp trưởng bối trong nhà. Vốn dĩ cô cũng từng nghĩ rằng: xuất thân của anh không đơn giản nhưng không ngờ lại lớn đến thế này. Giấy kết hôn cũng đã lấy rồi, những thứ này cũng đều gạt cô! Nghĩ tới đây, Ngải Tiểu Tiểu tức giận vô cùng, ra sức giãy giụa ở trong lòng anh .
"Thật xin lỗi, bà xã, em là nhân vật đặc biệt nên anh chỉ có thể dùng thủ đoạn đặc biệt để đối phó thôi. Nhưng chuyện ông ấy muốn phá bỏ cô nhi viện là thật mà."
"Tôi có ngu ngốc mới đi tin lời anh!" Người đàn ông này thật đáng ghét mà, hiện tại Ngải Tiểu Tiểu hận không thể đánh cho anh một trận. Dám mang chuyện quan trọng như vậy ra để nói đùa với cô. Nếu như cô nhi viện thật sự bị phá dỡ thì việc đầu tiên cô làm là tìm anh để tính sổ.
"Thật…Ông ấy không muốn anh và em ở chung một chỗ, cho nên liền....."
"Cho nên liền chèn ép em, lấy cô nhi viện ra để đe dọa." Ngải Tiểu Tiểu tức giận rít lên. Đây đúng là đôi cha con không có nhân tính, chỉ biết bắt nạt kẻ yếu. Thì ra đây cũng được gọi là một loại phẩm chất.
“Khụ khụ. . . . . .” Lý Lâu Thanh nặng nề ho hai cái. Thật là tức chết ông, người phụ này còn dám trước mặt ông anh anh em em cùng Kỳ Tuấn. Đúng là không biết tự kiềm chế!
"Tiểu tử thối, không được gây rối nữa, nhanh chóng thu xếp mọi chuyện, đừng quên ngươi còn phải cùng Yên Nhiên đính hôn." Dù sao tham chính nhiều năm, mặc dù trong lòng bừng bừng lửa giận nhưng Lý Lâu Thanh vẫn cố đè nén duy trì bộ mặt bình tĩnh.
"Cha, cha hãy chết tâm đi, đời này người con muốn cưới chỉ có một, chính là cô ấy!" Kỳ Tuấn vừa nói vừa cố chấp nắm lấy bàn tay Ngải Tiểu Tiểu, khóe miệng khẽ nở nụ cười dịu dàng, ánh mắt đầy thâm tình nhìn cô.....
Ngải Tiểu Tiểu cảm thấy toàn thân lạnh lẽo. Phải chăng tất cả mọi chuyện chỉ như một trò chơi? Cô - một người không cha không mẹ lại cùng Kỳ Tuấn - một người có xuất thân cao quý như vậy ở chung một chỗ, đúng là không hề thích hợp? Nếu quả thật có duyên phận thì nhất định cũng do Nguyệt lão uống say kết sai duyên rồi. Nếu đã là đoạn duyên lỗi, mà cha mẹ người ta lại phản đối như vậy, quan trọng nhất là vì lý do ấy còn liên lụy đến cô nhi viện thì rốt cuộc vì điều gì mà khiến cô còn do dự đến vậy?
Nghĩ tới đây, Ngải Tiểu Tiểu liền tiến lên một bước cung kính nói với Lý Lâu Thanh: "Lý tiên sinh, thật xin lỗi. Là tôi không biết rõ tình hình nên đã cùng huấn luyện viên Kỳ Tuấn kết hôn. Ngài đã phản đối thì chúng tôi lập tức hủy bỏ đám cưới. Chỉ là xin ngài không nên gây phiền phức cho cô nhi viện, mọi chuyện đều do tôi gây ra, bọn họ thật không có quan hệ gì. . . . . ."
"Ngải Tiểu Tiểu!"
"Cái gì, các ngươi dám tự ý kết hôn!"
Hai tiếng rống đầy tức giận vang lên cùng một lúc. Không hổ là hai cha con.
Kỳ Tuấn bước lên hung hăng nắm chặt lấy cánh tay Ngải Tiểu Tiểu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu em dám đổi ý thì anh sẽ tự mình phá bỏ cô nhi viện!"
"Phản! Phản! Ngươi. . . . . .Thằng con bất hiếu này! Lại dám tự mình kết hôn!" Cuối cùng Lý Lâu Thanh cũng không nhịn được nữa, nổi trận lôi đình.
Ngải tiểu tiểu nhìn này hai chỉ Bạo Long, mặt vô tội. Cô đã chọc vào ai thế này. . . . . . Cha là hổ, con là sói.
"Chúng ta đi!" Kỳ Tuấn lạnh lẽo quét mắt về phía cha của mình, kéo Ngải Tiểu Tiểu rời đi.
"Đứng lại, ngươi là tên tiểu tử khốn kiếp, ngươi thật sự không sợ ta cho phá dỡ cô nhi viện sao?" Lý Lâu Thanh ở phía sau tức giận rống lên.
Kỳ Tuấn dừng chân quay đầu lại, giọng nói lạnh lẽo: "Nếu như cha có bản lãnh ấy xin cứ tự nhiên…..”
"Tiểu tử thối, anh là đang có thái độ! Anh cho rằng tôi đã hết cách với anh sao?"
Nhưng Kỳ Tuấn cũng không có quay đầu lại, cứ thế dắt tay Ngải Tiểu Tiểu rời đi."Đó là cha anh đấy... anh không thể khách khí một chút được sao?" Ngải Tiểu Tiểu lườm anh một cái, quay đầu hướng về phía Lý Thanh Lâu nói: "Cái đó. . . . . . Lý tiên sinh, tôi sẽ cố gắng thuyết phục Kỳ huấn luyện viên ly hôn , cầu xin ngài đừng phá bỏ cô nhi viện….."
Thuyết phục anh ly hôn! Nha đầu này thật đúng là không để lời của anh ở trong lòng. Đôi mắt Kỳ Tuấn tối sầm nheo lại đầy nguy hiểm, anh gầm lên một tiếng: "Câm miệng!" Bỗng chốc cánh tay dài duỗi ra khiêng cô trên vai.
"Này…Kỳ Tuấn…. anh buông em ra. . . . . ." Ngải Tiểu Tiểu giãy giụa, tay chân vung loạn xạ.
"Không được động đậy! Nếu không ngay bây giờ anh sẽ cho dỡ bỏ cô nhi viện!" Kỳ Tuấn nhíu mày, bàn tay vỗ vỗ cái mông của Tiểu Tiểu cảnh cáo, đi đến bên chiếc Land Rover, anh thô lỗ nhét cô vào trong xe.
Hừ, anh còn dám lấy cô nhi viện ra để uy hiếp cô! Ngải Tiểu Tiểu tức giận bừng bừng, không chút suy nghĩ nhấc chân đạp về hướng cửa xe mà Kỳ Tuấn đang định đóng. Không kịp chuẩn bị, anh ngã ra khỏi xe.
Đáng chết! Anh lập tức đứng lên ngồi vào trong xe. “Ầm….” thô lỗ đóng cửa xe lại. Ánh mắt tăm tối khiến lòng Ngải Tiểu Tiểu khẽ run lên. Theo bản năng cô vội giải thích: "Chuyện này. . . . . . Cái này không thể trách em, là tại anh lừa gạt em trước, bây giờ còn khiến không giữ đượcdiendanlequydon cô nhi viện…."
"Lừa gạt?" Kỳ Tuấn vươn tay ép Ngải Tiểu Tiểu về phía cửa xe: "Em đã bao giờ hỏi nhà anh có những ai chưa? Đã bao giờ hỏi bọn họ làm gì chưa? Em đã không có hứng thú thì anh cần gì phải nói cho em biết! Hiện tại em lại nói ngược lại thành anh là kẻ lừa gạt sao?"
"Nhưng ông ấy là cha anh……Ông ấy cũng không phải người tầm thường, anh nên nói cho em biết trước ." Ngải Tiểu Tiểu chớp chớp mắt mấy cái. Bây giờ, anh khiến cô liên tưởng đến cảnh đi săn trên thảo nguyên mà giờ cô chính là một con tiểu linh dương đáng thương.
"Ông ấy không tầm thường có liên quan đến chúng ta sao? Người em lấy là anh!" Chẳng lẽ anh trở thành nhân vật tầm thường rồi sao? Nghĩ đến đây Kỳ Tuấn chỉ muốn bóp chết nha đầu ngốc nghếch này ngay lập tức!
"Đương nhiên là có quan hệ, hiện tại ông muốn dỡ bỏ rơi cô nhi viện. Đó là nhà em là nơi em lớn lên!" Vừa nói đến cô nhi viện, Ngải Tiểu Tiểu lại trở nên bừng bừng khí thế.
"Anh nói rồi anh sẽ giúp em giải quyết cái vấn đề này!"
"Làm sao anh giúp em được? Muốn quay lại cùng cha cãi nhau một trận, rồi sau đó buộc ông ấy nhanh tay một chút dỡ bỏ cô nhi viện?" Ngải Tiểu Tiểu hung hăng nhìn chằm chằm Kỳ Tuấn.
"Em. . . . . ." Kỳ Tuấn khẽ hít sâu, ngồi thẳng người liếc nhìn cô. Ánh mắt lạnh lùng đầy phức tạp. Sau một lát, beongoanh thở dài, mở hộp đen phía trước tay lái lấy ra một túi da đưa cho cô rồi trầm giọng: "Em tự xem đi!"
Ngải Tiểu Tiểu nghi hoặc liếc nhìn anh rồi rút tài liệu bên trong ra....
Là giấy tờ chứng nhận quyền sử dụng đất! Phía trên giấy tờ chính là tên Dục Vinh cô nhi viện - kỳ hạn là năm mươi năm!
Trời ạ, có cái này cho dù là tòa thị chính cũng không quyền tùy ý sử dụng đất của cô nhi viện! Mà người đứng tên sử dụng đất lại là…..Ôn Ái Thi!
"Tại sao lại là tên dì Ôn?" Cô lẩm bẩm hỏi.
"Anh biết em từ nhỏ em đã lớn lên bên cạnh dì Ôn, đây coi như là sính lễ!"
Thật là nặng nha. . . . . . Sính lễ! Cũng tốt làm cho người ta cảm động! Ngải Tiểu Tiểu cảm thấy sống mũi cay cay.
Thì ra là anh đã làm xong tất cả, là cô hiểu lầm anh. Nhưng đáng chết! Tại sao bây giờ anh mới chịu lấy ra, để cho cô tức giận không tính là gì, còn ăn nói khép nép.
"Kỳ Tuấn. . . . . ." Cô nhẹ nhàng gọi.
Kỳ Tuấn lạnh lẽo liếc nhìn cô, đôi mắt lại hướng ra ngoài cửa sổ.
Ngải Tiểu Tiểu bỗng nhiên nghiêng người, hướng về phía tai anh hét lên: "Hiện tại mới lấy ra, anh thật sự muốn bêu xấu em đúng không?"
Nha đầu này thật là không thể nói lý! Kỳ Tuấn nhíu mày, anh chỉ là muốn tìm thời điểm thích hợp để lấy ra mà thôi ví dụ như khi hai người cùng nhau ăn tối. Không ngờ cô.......rõ là......
"Nhưng em rất muốn cám ơn anh!" Một lúc sau, Ngải Tiểu Tiểu chủ động nhào vào trong ngực anh, tay vòng ra sau ôm cổ anh nhẹ nhàng nói. Tốc độ biến dổi của cô khiến Kỳ Tuấn hơi ngẩn ra, ngay sau đó anh lập tức mỉm cười, đưa tay ôm eo nhỏ của cô, lạnh nhạt nói: "Không có thành ý!"
"Vậy anh muốn em cảm ơn thế nào? Hay em mời anh ăn cơm?" Ngải Tiểu Tiểu bày ra khuôn mặt nhỏ nhắn đầy chân thành.
Kỳ Tuấn lập tức cự tuyệt: "Tiền của em chẳng phải do anh đưa hay sao?."
Khóe miệng Ngải Tiểu Tiểu co giật. Nhưng mà anh nói quả thật không sai, tiền cô kiếm được toàn bộ đều để lại cho dì Ôn cùng Ngải Bảo, hiện tại tiền trên người cô tất cả đều do anh đưa. Cô đã từng muốn trả lại cho anh. Nhưng là anh chết sống không cần, còn hỏi có phải cô chê ít.
"Nếu không đợi đến khi em được phát tiền lương em mời anh?"
"Thôi quên đi." Kỳ Tuấn duỗi tay xoa xoa tóc của cô: "Nếu quả thật muốn cám ơn anh thì gọi một tiếng ông xã đi."
Ông xã? Gương mặt Ngải Tiểu Tiểu vặn vẹo.
Ánh mắt Kỳ Tuấn bỗng chốc tối sầm lại. Nha đầu này còn chưa có tiếp nhận anh sao?
Chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngải Tiểu Tiểu lặng lẽ trượt xuống, mãi cho đến vùi vào ngực Kỳ Tuấn mới dừng lại. Gọi ông xã là cũng không sao, chỉ là cô cũng có chút xấu hổ nhưng bây giờ được rồi: "Ông xã. . . . . ." Cô nhẹ nhàng gọi một tiếng, tiếng nhỏ như côn trùng bay.
"Không nghe thấy! Thấy cô xấu hổ Kỳ Tuấn khẽ nhếch môi.
"Ông xã." Ngải Tiểu Tiểu gọi lại một tiếng, âm thanh so với lúc trước có lớn hơn một chút.... ....
Kỳ Tuấn dắt tay Ngải Tiểu Tiểu, sải bước đi về phía cửa.
"Này, người kia là cán bộ cấp cao sao?" Thấy Kỳ Tuấn chạy xe ra khỏi thành phố A hướng về phía Bắc Kinh, Ngải Tiểu Tiểu không nhịn được liền hỏi.
"Ừ." Kỳ Tuấn cười nhạt, ở Bắc Kinh không ít người có tên tuổi lớn, cán bộ cấp cao cũng không tính là thấp.
"Một người bình thường như em sao có thể đắc tội với một nhân vật lớn như vậy?" Ngải Tiểu Tiểu chu miệng lên, nghĩ thế nào cũng không thấy thích hợp.
"Em sợ sao?" Kỳ Tuấn liếc nhìn cô một cái rồi hỏi.
"Không có, chỉ là em có chút nghi ngờ." Ngải Tiểu Tiểu ngồi thẳng người dậy, vì cô nhi viện dù có phải đánh đổi bằng tính mạng cô cũng chấp nhận.
Nhìn bộ dạng kiêu ngạo của cô đáy mắt Kỳ Tuấn trở nên âm u nhưng chỉ lóe lên rồi nhanh chóng biến mất: "Em chỉ cần nhớ tất cả đã có anh." Anh nhẹ giọng trả lời, bàn tay đặt lên eo Ngải Tiểu Tiểu.
"Anh. . . . . . Lo lái xe đi." Ngải Tiểu Tiểu đẩy tay Kỳ Tuấn ra. Bờ môi anh mỉm cười như mời gọi như trêu đùa khiến tim cô loạn nhịp hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
"Không cho phép quên lời anh nói......nghe chưa?" Một tay Kỳ Tuấn khẽ nhéo cằm Ngải Tiểu Tiểu, ngón tay anh mập mờ mơn trớn gương mặt mềm mại cô, mang lại cảm giác tê dại.
Ngải Tiểu Tiểu cảm thấy luống cuống, trái tim loạn nhịp như muốn nhảy ra ngoài, không muốn anh nhìn thấy dáng vẻ của mình lúc này, cô vội vàng quay mặt về phía cửa sổ: "Em biết rồi." Ngoài cửa xe, từng chiếc xe hơi đi qua, Ngải Tiểu Tiểu không nén được khẽ mỉm cười, anh vừa mới nói —— Em chỉ cần nhớ tất cả đã có anh!
Chiều, bầu trời nhuộm màu đỏ rực.
Bắc Kinh, trong tứ hợp viện mang phong cách cổ xưa mà trang nhã, xuất hiện bóng dáng cao lớn của một vị lão nhân gia, ông đang một mình bên bộ pha trà, phong cách ung dung kiên cường.
"Thủ trưởng, ngài có khách." Ông cụ nghe vậy, đặt ly trà xuống, tháo cặp kính lão ra, nhìn theo bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi ở cửa, đôi mắt lập tức lộ ra tia mừng rỡ. Nhưng khi nhìn thấy cô gái đi bên cạnh anh thì sắc mặt vui mừng hoàn toàn biến mất: "Cho bọn họ đi vào." Ông cụ để cặp kính xuống, sắc mặt ủ rũ. Phất tay ý bảo lính cần vụ có thể rời đi.
Ngải Tiểu Tiểu cùng Kỳ Tuấn vừa đi vào nhà chính thì thấy ánh mắt sắc bén của ông cụ khoảng sáu bảy chục tuổi quét tới, khiến cô đột nhiên có cảm giác thần thái kia có chút quen mắt. Nhíu mày suy nghĩ, cô không khỏi âm thầm thấp giọng, thật sự cô đã từng thấy qua người này….là ở trên ti vi. Ông ấy…ông ấy chính là phó tổng mới nhận chức Lý Lâu Thanh! Bất ngờ như vậy, cô đã đắc tội với nhân vật lớn ấy từ bao giờ thế?
Nhưng ông ấy biết cô là ai sao? Tại sao mới lần đầu gặp nhau mà ánh mắt lại hung dữ đầy khinh bỉ như vậy, thể hiện rõ là không thích. Không thích thì không thích, dù sao cô tới cũng không phải muốn cùng ông ta làm thân. Ngải Tiểu Tiểu ở trong lòng khinh thường bĩu môi nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh.
"Anh có ý gì đây?" Về căn bản thì Lý Lâu Thanh không hề nhìn tới Ngải Tiểu Tiểu, ánh mắt sắc bén liếc về phía Ký Tuấn rồi hỏi. Giọng nói không nén được tức giận.
"Đây là người gây sức ép ở phía trên, ông không muốn gặp cô ấy sao?" Kỳ tuấn vừa không động thanh sắc, giọng nói bất ôn bất hỏa.
"Lão tiên sinh, tôi nghĩ chúng ta có chút chuyện cần nói với nhau." Ngải Tiểu Tiểu lễ phép nói.
Tuy nhiên ông cụ lại tỏ ra khinh thường không thèm để ý. Sự lễ phép được dạy bảo từ bé đã bay xa cả ngàn dặm. Người này cũng thật là đáng ghét! Khóe miệng Ngải Tiểu Tiểu co giật, tức giận dâng trào. Quyền lực lớn thì sao có thể coi thường người khác như thế sao?
Vì xem ông ta là người bề trên nên Ngải Tiểu Tiểu vẫn cố nén cơn tức giận không để bộc phát. Kính già yêu trẻ - thuần phong mĩ tục tốt đẹp của Trung Hoa. Ai bảo Ngải Tiểu Tiểu cô từ nhỏ đã là đứa trẻ ngoan! Nhịn! Hiện giờ tốt nhất là không nên cứng đối cứng, ai bảo người ta là tảng đá mà cô lại chỉ là trứng gà !
"Lý tiên sinh. . . . . ."
Lý Lâu Thanh không hề cho cô cơ hội nói tiếp đã lên tiếng: "Anh giải thích rõ cho tôi, tại sao lại mang một người phụ nữ không rõ lai lịch về nhà? Rốt cuộc anh có từng để tôi ở trong mắt hay không?" Ông cụ tức giận hỏi Kỳ Tuấn, gập mạnh quyển sách trong tay lại rồi đặt mạnh xuống bàn.
Cái gì gọi là không rõ lai lịch?Cô là từ trong kẽ đá chui ra chắc? Ngải Tiểu Tiểu thật sự nhịn không được nữa rồi: "Này, ông nói gì.....cái gì mà không rõ lai lịch...." Nhưng khi đem toàn bộ lời Lý Lâu Thanh tiêu hóa xong, cô bỗng dừng lại, chớp mắt thêm mấy cái nữa, nếu như tai cô không có vấn đề gì, thì hình như cô vừa nghe được hai chữ: về nhà. Như vậy nơi này là. . . . . . Cô nghi ngờ đưa mắt nhìn sang Kỳ Tuấn, nhìn chằm chằm anh, muốn để cho anh cho giải thích.
"Bà xã, ông ấy là cha anh. Cho nên em có thể lựa chọn tự mình đối phó với ông ấy hoặc là có thể giao cho anh?" Kỳ Tuấn bày ra tư thế thân mật vòng tay ôm sau lưng cô, nhỏ giọng ở bên tai cô nói.
Với tính cách nóng nẩy của cô anh cho rằng cô đã nổi giận từ lâu, có thể nhịn đến bây giờ coi như là có tiến bộ.
"Anh lừa em!" Ngải Tiểu Tiểu cắn răng, tới gặp người đứng phía sau mọi chuyện chỉ là cái cớ. Căn bản là anh muốn dẫn cô về gặp trưởng bối trong nhà. Vốn dĩ cô cũng từng nghĩ rằng: xuất thân của anh không đơn giản nhưng không ngờ lại lớn đến thế này. Giấy kết hôn cũng đã lấy rồi, những thứ này cũng đều gạt cô! Nghĩ tới đây, Ngải Tiểu Tiểu tức giận vô cùng, ra sức giãy giụa ở trong lòng anh .
"Thật xin lỗi, bà xã, em là nhân vật đặc biệt nên anh chỉ có thể dùng thủ đoạn đặc biệt để đối phó thôi. Nhưng chuyện ông ấy muốn phá bỏ cô nhi viện là thật mà."
"Tôi có ngu ngốc mới đi tin lời anh!" Người đàn ông này thật đáng ghét mà, hiện tại Ngải Tiểu Tiểu hận không thể đánh cho anh một trận. Dám mang chuyện quan trọng như vậy ra để nói đùa với cô. Nếu như cô nhi viện thật sự bị phá dỡ thì việc đầu tiên cô làm là tìm anh để tính sổ.
"Thật…Ông ấy không muốn anh và em ở chung một chỗ, cho nên liền....."
"Cho nên liền chèn ép em, lấy cô nhi viện ra để đe dọa." Ngải Tiểu Tiểu tức giận rít lên. Đây đúng là đôi cha con không có nhân tính, chỉ biết bắt nạt kẻ yếu. Thì ra đây cũng được gọi là một loại phẩm chất.
“Khụ khụ. . . . . .” Lý Lâu Thanh nặng nề ho hai cái. Thật là tức chết ông, người phụ này còn dám trước mặt ông anh anh em em cùng Kỳ Tuấn. Đúng là không biết tự kiềm chế!
"Tiểu tử thối, không được gây rối nữa, nhanh chóng thu xếp mọi chuyện, đừng quên ngươi còn phải cùng Yên Nhiên đính hôn." Dù sao tham chính nhiều năm, mặc dù trong lòng bừng bừng lửa giận nhưng Lý Lâu Thanh vẫn cố đè nén duy trì bộ mặt bình tĩnh.
"Cha, cha hãy chết tâm đi, đời này người con muốn cưới chỉ có một, chính là cô ấy!" Kỳ Tuấn vừa nói vừa cố chấp nắm lấy bàn tay Ngải Tiểu Tiểu, khóe miệng khẽ nở nụ cười dịu dàng, ánh mắt đầy thâm tình nhìn cô.....
Ngải Tiểu Tiểu cảm thấy toàn thân lạnh lẽo. Phải chăng tất cả mọi chuyện chỉ như một trò chơi? Cô - một người không cha không mẹ lại cùng Kỳ Tuấn - một người có xuất thân cao quý như vậy ở chung một chỗ, đúng là không hề thích hợp? Nếu quả thật có duyên phận thì nhất định cũng do Nguyệt lão uống say kết sai duyên rồi. Nếu đã là đoạn duyên lỗi, mà cha mẹ người ta lại phản đối như vậy, quan trọng nhất là vì lý do ấy còn liên lụy đến cô nhi viện thì rốt cuộc vì điều gì mà khiến cô còn do dự đến vậy?
Nghĩ tới đây, Ngải Tiểu Tiểu liền tiến lên một bước cung kính nói với Lý Lâu Thanh: "Lý tiên sinh, thật xin lỗi. Là tôi không biết rõ tình hình nên đã cùng huấn luyện viên Kỳ Tuấn kết hôn. Ngài đã phản đối thì chúng tôi lập tức hủy bỏ đám cưới. Chỉ là xin ngài không nên gây phiền phức cho cô nhi viện, mọi chuyện đều do tôi gây ra, bọn họ thật không có quan hệ gì. . . . . ."
"Ngải Tiểu Tiểu!"
"Cái gì, các ngươi dám tự ý kết hôn!"
Hai tiếng rống đầy tức giận vang lên cùng một lúc. Không hổ là hai cha con.
Kỳ Tuấn bước lên hung hăng nắm chặt lấy cánh tay Ngải Tiểu Tiểu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu em dám đổi ý thì anh sẽ tự mình phá bỏ cô nhi viện!"
"Phản! Phản! Ngươi. . . . . .Thằng con bất hiếu này! Lại dám tự mình kết hôn!" Cuối cùng Lý Lâu Thanh cũng không nhịn được nữa, nổi trận lôi đình.
Ngải tiểu tiểu nhìn này hai chỉ Bạo Long, mặt vô tội. Cô đã chọc vào ai thế này. . . . . . Cha là hổ, con là sói.
"Chúng ta đi!" Kỳ Tuấn lạnh lẽo quét mắt về phía cha của mình, kéo Ngải Tiểu Tiểu rời đi.
"Đứng lại, ngươi là tên tiểu tử khốn kiếp, ngươi thật sự không sợ ta cho phá dỡ cô nhi viện sao?" Lý Lâu Thanh ở phía sau tức giận rống lên.
Kỳ Tuấn dừng chân quay đầu lại, giọng nói lạnh lẽo: "Nếu như cha có bản lãnh ấy xin cứ tự nhiên…..”
"Tiểu tử thối, anh là đang có thái độ! Anh cho rằng tôi đã hết cách với anh sao?"
Nhưng Kỳ Tuấn cũng không có quay đầu lại, cứ thế dắt tay Ngải Tiểu Tiểu rời đi."Đó là cha anh đấy... anh không thể khách khí một chút được sao?" Ngải Tiểu Tiểu lườm anh một cái, quay đầu hướng về phía Lý Thanh Lâu nói: "Cái đó. . . . . . Lý tiên sinh, tôi sẽ cố gắng thuyết phục Kỳ huấn luyện viên ly hôn , cầu xin ngài đừng phá bỏ cô nhi viện….."
Thuyết phục anh ly hôn! Nha đầu này thật đúng là không để lời của anh ở trong lòng. Đôi mắt Kỳ Tuấn tối sầm nheo lại đầy nguy hiểm, anh gầm lên một tiếng: "Câm miệng!" Bỗng chốc cánh tay dài duỗi ra khiêng cô trên vai.
"Này…Kỳ Tuấn…. anh buông em ra. . . . . ." Ngải Tiểu Tiểu giãy giụa, tay chân vung loạn xạ.
"Không được động đậy! Nếu không ngay bây giờ anh sẽ cho dỡ bỏ cô nhi viện!" Kỳ Tuấn nhíu mày, bàn tay vỗ vỗ cái mông của Tiểu Tiểu cảnh cáo, đi đến bên chiếc Land Rover, anh thô lỗ nhét cô vào trong xe.
Hừ, anh còn dám lấy cô nhi viện ra để uy hiếp cô! Ngải Tiểu Tiểu tức giận bừng bừng, không chút suy nghĩ nhấc chân đạp về hướng cửa xe mà Kỳ Tuấn đang định đóng. Không kịp chuẩn bị, anh ngã ra khỏi xe.
Đáng chết! Anh lập tức đứng lên ngồi vào trong xe. “Ầm….” thô lỗ đóng cửa xe lại. Ánh mắt tăm tối khiến lòng Ngải Tiểu Tiểu khẽ run lên. Theo bản năng cô vội giải thích: "Chuyện này. . . . . . Cái này không thể trách em, là tại anh lừa gạt em trước, bây giờ còn khiến không giữ đượcdiendanlequydon cô nhi viện…."
"Lừa gạt?" Kỳ Tuấn vươn tay ép Ngải Tiểu Tiểu về phía cửa xe: "Em đã bao giờ hỏi nhà anh có những ai chưa? Đã bao giờ hỏi bọn họ làm gì chưa? Em đã không có hứng thú thì anh cần gì phải nói cho em biết! Hiện tại em lại nói ngược lại thành anh là kẻ lừa gạt sao?"
"Nhưng ông ấy là cha anh……Ông ấy cũng không phải người tầm thường, anh nên nói cho em biết trước ." Ngải Tiểu Tiểu chớp chớp mắt mấy cái. Bây giờ, anh khiến cô liên tưởng đến cảnh đi săn trên thảo nguyên mà giờ cô chính là một con tiểu linh dương đáng thương.
"Ông ấy không tầm thường có liên quan đến chúng ta sao? Người em lấy là anh!" Chẳng lẽ anh trở thành nhân vật tầm thường rồi sao? Nghĩ đến đây Kỳ Tuấn chỉ muốn bóp chết nha đầu ngốc nghếch này ngay lập tức!
"Đương nhiên là có quan hệ, hiện tại ông muốn dỡ bỏ rơi cô nhi viện. Đó là nhà em là nơi em lớn lên!" Vừa nói đến cô nhi viện, Ngải Tiểu Tiểu lại trở nên bừng bừng khí thế.
"Anh nói rồi anh sẽ giúp em giải quyết cái vấn đề này!"
"Làm sao anh giúp em được? Muốn quay lại cùng cha cãi nhau một trận, rồi sau đó buộc ông ấy nhanh tay một chút dỡ bỏ cô nhi viện?" Ngải Tiểu Tiểu hung hăng nhìn chằm chằm Kỳ Tuấn.
"Em. . . . . ." Kỳ Tuấn khẽ hít sâu, ngồi thẳng người liếc nhìn cô. Ánh mắt lạnh lùng đầy phức tạp. Sau một lát, beongoanh thở dài, mở hộp đen phía trước tay lái lấy ra một túi da đưa cho cô rồi trầm giọng: "Em tự xem đi!"
Ngải Tiểu Tiểu nghi hoặc liếc nhìn anh rồi rút tài liệu bên trong ra....
Là giấy tờ chứng nhận quyền sử dụng đất! Phía trên giấy tờ chính là tên Dục Vinh cô nhi viện - kỳ hạn là năm mươi năm!
Trời ạ, có cái này cho dù là tòa thị chính cũng không quyền tùy ý sử dụng đất của cô nhi viện! Mà người đứng tên sử dụng đất lại là…..Ôn Ái Thi!
"Tại sao lại là tên dì Ôn?" Cô lẩm bẩm hỏi.
"Anh biết em từ nhỏ em đã lớn lên bên cạnh dì Ôn, đây coi như là sính lễ!"
Thật là nặng nha. . . . . . Sính lễ! Cũng tốt làm cho người ta cảm động! Ngải Tiểu Tiểu cảm thấy sống mũi cay cay.
Thì ra là anh đã làm xong tất cả, là cô hiểu lầm anh. Nhưng đáng chết! Tại sao bây giờ anh mới chịu lấy ra, để cho cô tức giận không tính là gì, còn ăn nói khép nép.
"Kỳ Tuấn. . . . . ." Cô nhẹ nhàng gọi.
Kỳ Tuấn lạnh lẽo liếc nhìn cô, đôi mắt lại hướng ra ngoài cửa sổ.
Ngải Tiểu Tiểu bỗng nhiên nghiêng người, hướng về phía tai anh hét lên: "Hiện tại mới lấy ra, anh thật sự muốn bêu xấu em đúng không?"
Nha đầu này thật là không thể nói lý! Kỳ Tuấn nhíu mày, anh chỉ là muốn tìm thời điểm thích hợp để lấy ra mà thôi ví dụ như khi hai người cùng nhau ăn tối. Không ngờ cô.......rõ là......
"Nhưng em rất muốn cám ơn anh!" Một lúc sau, Ngải Tiểu Tiểu chủ động nhào vào trong ngực anh, tay vòng ra sau ôm cổ anh nhẹ nhàng nói. Tốc độ biến dổi của cô khiến Kỳ Tuấn hơi ngẩn ra, ngay sau đó anh lập tức mỉm cười, đưa tay ôm eo nhỏ của cô, lạnh nhạt nói: "Không có thành ý!"
"Vậy anh muốn em cảm ơn thế nào? Hay em mời anh ăn cơm?" Ngải Tiểu Tiểu bày ra khuôn mặt nhỏ nhắn đầy chân thành.
Kỳ Tuấn lập tức cự tuyệt: "Tiền của em chẳng phải do anh đưa hay sao?."
Khóe miệng Ngải Tiểu Tiểu co giật. Nhưng mà anh nói quả thật không sai, tiền cô kiếm được toàn bộ đều để lại cho dì Ôn cùng Ngải Bảo, hiện tại tiền trên người cô tất cả đều do anh đưa. Cô đã từng muốn trả lại cho anh. Nhưng là anh chết sống không cần, còn hỏi có phải cô chê ít.
"Nếu không đợi đến khi em được phát tiền lương em mời anh?"
"Thôi quên đi." Kỳ Tuấn duỗi tay xoa xoa tóc của cô: "Nếu quả thật muốn cám ơn anh thì gọi một tiếng ông xã đi."
Ông xã? Gương mặt Ngải Tiểu Tiểu vặn vẹo.
Ánh mắt Kỳ Tuấn bỗng chốc tối sầm lại. Nha đầu này còn chưa có tiếp nhận anh sao?
Chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngải Tiểu Tiểu lặng lẽ trượt xuống, mãi cho đến vùi vào ngực Kỳ Tuấn mới dừng lại. Gọi ông xã là cũng không sao, chỉ là cô cũng có chút xấu hổ nhưng bây giờ được rồi: "Ông xã. . . . . ." Cô nhẹ nhàng gọi một tiếng, tiếng nhỏ như côn trùng bay.
"Không nghe thấy! Thấy cô xấu hổ Kỳ Tuấn khẽ nhếch môi.
"Ông xã." Ngải Tiểu Tiểu gọi lại một tiếng, âm thanh so với lúc trước có lớn hơn một chút.... ....