Edit: TranGemy - ꓄ꋪꀎꌩệꈤ độꉓ ꆰꀎꌩềꈤ ꓄ạꀤ đꍟ ꒒ê ꆰꀎý Đôꈤ
Trong lời nói của Lạc Tiểu Xuyên có sự kiên định rất mạnh mẽ, Tân Hoành nghe thế chỉ thấy toàn thân chấn động. Cô không tự chủ được mà mở lớn hai mắt, bình tĩnh nhìn gương mặt thanh tú không giống như kẻ lừa đảo trước mặt.
Tân Hoành chưa từng nghĩ Lạc Tiểu Xuyên lại có dũng khí lớn đến như vậy… Còn cả tình cảm. Trong lời nói của cô ta có ý như muốn thành toàn, quá sâu sắc quá mạnh mẽ, khiến Tân Hoành dường như không thể tin được những gì mình nghe thấy.
Môi Tân Hoành cong lên vẻ mỉa mai khẽ khàng: “Tôi cho rằng, câu này nên nói là: Dù Dịch Tân có không tìm thấy tôi thì anh ấy cũng sẽ không tha cho cô.”
Nhưng câu Lạc Tiểu Xuyên nói là: Cho dù Dịch Tân có không tha cho tôi thì anh ta cũng không tìm thấy cô.
Trình tự tương phản, nói đơn giản cũng chỉ là ai nặng ai nhẹ mà thôi. Nhưng dù nặng hay nhẹ, có nặng hơn nữa cũng chẳng thay đổi được gì. Lạc Tiểu Xuyên nhìn Tân Hoành, cười rồi đẩy cánh tay cô đang kéo tay cô ta ra rồi đi mất.
Giọng Tân Hoành càng thêm căng thẳng: “Nếu cô yêu người kia như vậy, vì người đó mà chấp nhận sự trả thù của Dịch Tân, vậy vì sao cô còn giao tôi cho người đó?”
Lạc Tiểu Xuyên nghe thế, trong ánh mắt ánh lên sự tự giễu, nghiêng đầu nhẹ nhàng nhìn Tân Hoành, thản nhiên nói: “Bởi vì, tôi muốn tác thành cho tình yêu của anh ấy.”
“Cô có biết Dịch Tân sẽ đối phó với cô, với người nhà cô thế nào không?”
Lạc Tiểu Xuyên cười ảm đạm: “Không biết, nhưng tôi biết, người kia yêu cô cả đời như thế nào, tôi nhất định phải tác thành cho tình yêu của anh ấy.”
***
Ngoài cửa quán cà phê không một bóng người, điện thoại của Tân Hoành bị đập vỡ rơi trên mặt đất. Dịch Tân cầm lên nắm chặt trong tay. Nguyên Thâm đứng cạnh anh, tận mắt nhìn thấy bàn tay anh cầm điện thoại của Tân Hoành nắm chặt đến mức nổi gân xanh.
Ngay sau đó, một quyền tống thẳng vào người lái xe đưa Tân Hoành ra ngoài, chân phải cũng nhấc lên, chuẩn xác đá bay người người vệ sĩ đi cùng. Trong nháy mắt, thân thể cao lớn của lái xe và vệ sĩ cùng bay ra ngoài, đụng trúng vào góc tường cứng rắn vang lên âm thanh dữ dội.
“Tân thiếu, tha mạng! Tha mạng!”
Giọng nói của hai người hoảng hốt và sợ hãi, nhưng không dám nhìn người đàn ông đang tức giận kia. Trong mắt Dịch Tân toàn là sát khí, cất giọng âm trầm: “Đưa đi, xử lý theo quy tắc!”
Nguyên Thâm gật đầu, vâng dạ sau đó phất tay, lập tức có người đến kéo lái xe và vệ sĩ đi. Sắc mặt hai người họ trắng bệch, nhưng nhìn về hướng Dịch Tân cũng không dám lên tiếng cầu xin.
Nguyên Thâm thấy hai người họ bị đưa đi mới tiến lên nhắc nhở Dịch Tân: “Tân thiếu, có cần dẫn người đến nhà họ Mạc không?”
Mắt Dịch Tân lạnh lẽo, cả người anh chìm trong sự âm trầm như ma quỷ, nghe thế cũng không nói gì, chỉ hừ lạnh rồi lập tức rời đi. Trong lòng Nguyên Thâm nghi hoặc, cũng không dám chậm trễ mà vội vàng đuổi theo.
Lên xe, Dịch Tân lạnh lùng ra lệnh: “Gọi Hạ Thương đến đây.”
Nguyên Thâm đang ngồi ở ghế lái, nghe thế thì tay hơi run lên: “Tân thiếu…”
Nguyên Thâm vừa lên tiếng, Dịch Tân đã không kiên nhẫn mà tàn bạo cắt ngang: “Tôi bảo cậu gọi anh ta đến đây!”
Nguyên Thâm giật mình, anh ta có một sự kính sợ và phục tùng xuất phát từ bản năng đối với Dịch Tân, nhưng lúc này chỉ biết cắn răng, sự việc quá nghiêm trọng, anh ta đành phải liều chết nói thẳng: “Mong Tân thiếu suy nghĩ kỹ, Hạ Thương là con bài mấu chốt chúng ta cài bên cạnh Mạc Tương Đằng, không thể để lộ, nếu không sẽ thất bại trong gang tấc!”
Dịch Tân nghe thế thì bỗng nhiên nở nụ cười tàn ác, nói với giọng điệu như muốn hủy diệt tất cả: “Nguyên Thâm, cậu có tin nếu Tân Hoành xảy ra chuyện gì, tôi sẽ cho cả nhà họ Dịch chôn cùng cô ấy không?”
Nguyên Thâm rùng mình, vẫn do dự nhưng cũng không dám khuyên người này quá, chỉ là trong lòng vẫn còn tỉnh táo, khuyên không được. Nếu Tân Hoành thật sự không còn nữa thì nói không chừng người này sẽ biến thành ma mất. Chuyên chế độc ác, Nguyên Thâm chỉ có thể đáp ứng.
“Còn cả Lạc Tiểu Xuyên và cha mẹ cô ta, lập tức bắt qua đây cho tôi, tôi cần người sống!”
***
Sau khi Lạc Tiểu Xuyên bị đuổi xuống giữa đường, tài xế tiếp tục đưa Tân Hoành đi rồi đổi mấy lượt xe, lăn qua lăn lại một hồi mới đến đường cao tốc, sau đó ô tô đi thẳng về hướng bờ biển.
Thành phố B không hề có biển, lúc này Tân Hoành nhìn thấy nước biển thì trong lòng thấy lạnh lẽo. Đúng là thông minh. Nếu cần đi xa, nhất định sẽ phải dùng đến phương tiện giao thông khác, mà một khi có ghi chép lại thì Dịch Tân sẽ có thể tìm được. Mà nếu quá gần, trong phạm vi thế lực của Dịch Tân thì sẽ khó mà giữ được an toàn.
Không bằng cứ đi xe, đi không quá xa cũng không quá gần, hoặc là dừng lại vài lần, xóa dấu vết rồi dần dần đi xa, càng đi càng xa mới là cách tránh tốt nhất. Xe chạy đến một khu biệt thự cạnh biển, rẽ nhiều lần, cuối cùng cũng dừng lại trước một tòa biệt thự ở sâu trong khu đó.
Tân Hoành nhắm mắt lại, đến nơi rồi. Cửa xe nhanh chóng bị người bên ngoài mở ra, có một hơi thở đến gần cô. Tân Hoành thoáng im lặng rồi khẽ thở dài, cuối cùng cũng quay đầu, nhìn về phía gương mặt nho nhã trước mắt, không hề ngạc nhiên mà chỉ cười ảm đạm: “Quả nhiên là anh, Thẩm Ngôn.”
Người đàn ông đứng ngoài xe chính là Thẩm Ngôn, anh ta mặc áo sơ mi trắng, gương mặt sạch sẽ với các đường nét ôn hòa, tất cả đều là sự dịu dàng đã từng quen thuộc với cô trong quá khứ.
Anh ta đối mặt với Tân Hoành, cười dịu dàng: “Xem ra, em vẫn biết là anh không quên được em.”
Tân Hoành nhìn đi chỗ khác, không nói gì nữa. Cô không nói gì, không phải vì cho rằng anh ta không quên được cô, chẳng qua biết là anh ta vì Lạc Tiểu Xuyên đã thể hiện ý tứ quá rõ ràng. Yêu cả đời đúng là nói quá, cô suy nghĩ một chút là hiểu ra, là Thẩm Ngôn, là ảo giác rằng anh ta yêu cô mà người ngoài nhìn thấy.
Thẩm Ngôn thấy cô không nói gì thì cười, đưa tay ra muốn dẫn cô ra khỏi xe: “Đây là nơi anh chuẩn bị cho em, nhìn xem có thích không. Anh nhớ trước đây em rất thích biệt thự cạnh biển, em nói muốn đẩy cửa sổ ra là có gió biển thổi vào.”
Tân Hoành không đưa tay ra, chỉ ngước mắt nhìn Thẩm Ngôn bằng ánh mắt lạnh nhạt và xa lánh.
Trong lời nói của Lạc Tiểu Xuyên có sự kiên định rất mạnh mẽ, Tân Hoành nghe thế chỉ thấy toàn thân chấn động. Cô không tự chủ được mà mở lớn hai mắt, bình tĩnh nhìn gương mặt thanh tú không giống như kẻ lừa đảo trước mặt.
Tân Hoành chưa từng nghĩ Lạc Tiểu Xuyên lại có dũng khí lớn đến như vậy… Còn cả tình cảm. Trong lời nói của cô ta có ý như muốn thành toàn, quá sâu sắc quá mạnh mẽ, khiến Tân Hoành dường như không thể tin được những gì mình nghe thấy.
Môi Tân Hoành cong lên vẻ mỉa mai khẽ khàng: “Tôi cho rằng, câu này nên nói là: Dù Dịch Tân có không tìm thấy tôi thì anh ấy cũng sẽ không tha cho cô.”
Nhưng câu Lạc Tiểu Xuyên nói là: Cho dù Dịch Tân có không tha cho tôi thì anh ta cũng không tìm thấy cô.
Trình tự tương phản, nói đơn giản cũng chỉ là ai nặng ai nhẹ mà thôi. Nhưng dù nặng hay nhẹ, có nặng hơn nữa cũng chẳng thay đổi được gì. Lạc Tiểu Xuyên nhìn Tân Hoành, cười rồi đẩy cánh tay cô đang kéo tay cô ta ra rồi đi mất.
Giọng Tân Hoành càng thêm căng thẳng: “Nếu cô yêu người kia như vậy, vì người đó mà chấp nhận sự trả thù của Dịch Tân, vậy vì sao cô còn giao tôi cho người đó?”
Lạc Tiểu Xuyên nghe thế, trong ánh mắt ánh lên sự tự giễu, nghiêng đầu nhẹ nhàng nhìn Tân Hoành, thản nhiên nói: “Bởi vì, tôi muốn tác thành cho tình yêu của anh ấy.”
“Cô có biết Dịch Tân sẽ đối phó với cô, với người nhà cô thế nào không?”
Lạc Tiểu Xuyên cười ảm đạm: “Không biết, nhưng tôi biết, người kia yêu cô cả đời như thế nào, tôi nhất định phải tác thành cho tình yêu của anh ấy.”
***
Ngoài cửa quán cà phê không một bóng người, điện thoại của Tân Hoành bị đập vỡ rơi trên mặt đất. Dịch Tân cầm lên nắm chặt trong tay. Nguyên Thâm đứng cạnh anh, tận mắt nhìn thấy bàn tay anh cầm điện thoại của Tân Hoành nắm chặt đến mức nổi gân xanh.
Ngay sau đó, một quyền tống thẳng vào người lái xe đưa Tân Hoành ra ngoài, chân phải cũng nhấc lên, chuẩn xác đá bay người người vệ sĩ đi cùng. Trong nháy mắt, thân thể cao lớn của lái xe và vệ sĩ cùng bay ra ngoài, đụng trúng vào góc tường cứng rắn vang lên âm thanh dữ dội.
“Tân thiếu, tha mạng! Tha mạng!”
Giọng nói của hai người hoảng hốt và sợ hãi, nhưng không dám nhìn người đàn ông đang tức giận kia. Trong mắt Dịch Tân toàn là sát khí, cất giọng âm trầm: “Đưa đi, xử lý theo quy tắc!”
Nguyên Thâm gật đầu, vâng dạ sau đó phất tay, lập tức có người đến kéo lái xe và vệ sĩ đi. Sắc mặt hai người họ trắng bệch, nhưng nhìn về hướng Dịch Tân cũng không dám lên tiếng cầu xin.
Nguyên Thâm thấy hai người họ bị đưa đi mới tiến lên nhắc nhở Dịch Tân: “Tân thiếu, có cần dẫn người đến nhà họ Mạc không?”
Mắt Dịch Tân lạnh lẽo, cả người anh chìm trong sự âm trầm như ma quỷ, nghe thế cũng không nói gì, chỉ hừ lạnh rồi lập tức rời đi. Trong lòng Nguyên Thâm nghi hoặc, cũng không dám chậm trễ mà vội vàng đuổi theo.
Lên xe, Dịch Tân lạnh lùng ra lệnh: “Gọi Hạ Thương đến đây.”
Nguyên Thâm đang ngồi ở ghế lái, nghe thế thì tay hơi run lên: “Tân thiếu…”
Nguyên Thâm vừa lên tiếng, Dịch Tân đã không kiên nhẫn mà tàn bạo cắt ngang: “Tôi bảo cậu gọi anh ta đến đây!”
Nguyên Thâm giật mình, anh ta có một sự kính sợ và phục tùng xuất phát từ bản năng đối với Dịch Tân, nhưng lúc này chỉ biết cắn răng, sự việc quá nghiêm trọng, anh ta đành phải liều chết nói thẳng: “Mong Tân thiếu suy nghĩ kỹ, Hạ Thương là con bài mấu chốt chúng ta cài bên cạnh Mạc Tương Đằng, không thể để lộ, nếu không sẽ thất bại trong gang tấc!”
Dịch Tân nghe thế thì bỗng nhiên nở nụ cười tàn ác, nói với giọng điệu như muốn hủy diệt tất cả: “Nguyên Thâm, cậu có tin nếu Tân Hoành xảy ra chuyện gì, tôi sẽ cho cả nhà họ Dịch chôn cùng cô ấy không?”
Nguyên Thâm rùng mình, vẫn do dự nhưng cũng không dám khuyên người này quá, chỉ là trong lòng vẫn còn tỉnh táo, khuyên không được. Nếu Tân Hoành thật sự không còn nữa thì nói không chừng người này sẽ biến thành ma mất. Chuyên chế độc ác, Nguyên Thâm chỉ có thể đáp ứng.
“Còn cả Lạc Tiểu Xuyên và cha mẹ cô ta, lập tức bắt qua đây cho tôi, tôi cần người sống!”
***
Sau khi Lạc Tiểu Xuyên bị đuổi xuống giữa đường, tài xế tiếp tục đưa Tân Hoành đi rồi đổi mấy lượt xe, lăn qua lăn lại một hồi mới đến đường cao tốc, sau đó ô tô đi thẳng về hướng bờ biển.
Thành phố B không hề có biển, lúc này Tân Hoành nhìn thấy nước biển thì trong lòng thấy lạnh lẽo. Đúng là thông minh. Nếu cần đi xa, nhất định sẽ phải dùng đến phương tiện giao thông khác, mà một khi có ghi chép lại thì Dịch Tân sẽ có thể tìm được. Mà nếu quá gần, trong phạm vi thế lực của Dịch Tân thì sẽ khó mà giữ được an toàn.
Không bằng cứ đi xe, đi không quá xa cũng không quá gần, hoặc là dừng lại vài lần, xóa dấu vết rồi dần dần đi xa, càng đi càng xa mới là cách tránh tốt nhất. Xe chạy đến một khu biệt thự cạnh biển, rẽ nhiều lần, cuối cùng cũng dừng lại trước một tòa biệt thự ở sâu trong khu đó.
Tân Hoành nhắm mắt lại, đến nơi rồi. Cửa xe nhanh chóng bị người bên ngoài mở ra, có một hơi thở đến gần cô. Tân Hoành thoáng im lặng rồi khẽ thở dài, cuối cùng cũng quay đầu, nhìn về phía gương mặt nho nhã trước mắt, không hề ngạc nhiên mà chỉ cười ảm đạm: “Quả nhiên là anh, Thẩm Ngôn.”
Người đàn ông đứng ngoài xe chính là Thẩm Ngôn, anh ta mặc áo sơ mi trắng, gương mặt sạch sẽ với các đường nét ôn hòa, tất cả đều là sự dịu dàng đã từng quen thuộc với cô trong quá khứ.
Anh ta đối mặt với Tân Hoành, cười dịu dàng: “Xem ra, em vẫn biết là anh không quên được em.”
Tân Hoành nhìn đi chỗ khác, không nói gì nữa. Cô không nói gì, không phải vì cho rằng anh ta không quên được cô, chẳng qua biết là anh ta vì Lạc Tiểu Xuyên đã thể hiện ý tứ quá rõ ràng. Yêu cả đời đúng là nói quá, cô suy nghĩ một chút là hiểu ra, là Thẩm Ngôn, là ảo giác rằng anh ta yêu cô mà người ngoài nhìn thấy.
Thẩm Ngôn thấy cô không nói gì thì cười, đưa tay ra muốn dẫn cô ra khỏi xe: “Đây là nơi anh chuẩn bị cho em, nhìn xem có thích không. Anh nhớ trước đây em rất thích biệt thự cạnh biển, em nói muốn đẩy cửa sổ ra là có gió biển thổi vào.”
Tân Hoành không đưa tay ra, chỉ ngước mắt nhìn Thẩm Ngôn bằng ánh mắt lạnh nhạt và xa lánh.