Quân Hôn: Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi

Chương 346: Tình cảm dây dưa (9)

Edit: TranGemy - ꓄ꋪꀎꌩệꈤ độꉓ ꆰꀎꌩềꈤ ꓄ạꀤ đꍟꈤ đàꈤ ꒒ê ꆰꀎý Đôꈤ
Thẩm Ngôn như không nhìn thấy gì, chỉ cười rồi nói tiếp: “Biết không, năm ấy em 4 tuổi đã nói với anh những lời này, khi đó trong lòng anh âm thầm thề rằng sau này lớn lên anh nhất định phải trở nên đủ mạnh để có thể cho em tất cả những gì em thích.”
Lúc này, trời đã tối hẳn, những nhờ có ánh đèn, Tân Hoành vẫn có thể nhìn rõ mặt Thẩm Ngôn. Ngọn đèn mùa thu ánh lên mặt Thẩm Ngôn ánh lên ảo giác thâm tình. Nhưng Tân Hoành chỉ cười mỉa mai: “Tôi không cần anh cho tôi bất cứ cái gì. Anh nên biết từ nhỏ đến lớn, tôi đã không thích cũng không muốn các người cho tôi cái gì cả.”
Thẩm Ngôn nghe thấy lời từ chối thẳng thừng như thế cũng chỉ cười nhẹ: “Các người? Xem ra em luôn vơ đũa cả nắm cho rằng anh và Tân Hạo cùng phe. Trước mặt em, anh thật sự là sinh ra đã kém cỏi.”
Lời nói yêu chiều, giọng điệu dung túng, cũng chẳng giải thích nhiều mà kéo tay Tân Hoành, dịu dàng mà cố chấp kéo cô ra khỏi xe. Thẩm Ngôn đưa cô thẳng vào phòng ăn trong biệt thự. Lúc này trên bàn đã chuẩn bị sẵn bữa tối. Tân Hoành nhìn thấy chỉ cười lạnh nhạt.
Thẩm Ngôn kéo Tân Hoành ngồi xuống. Những động tác liên tiếp này nhìn thì như dịu dàng, nhưng Tân Hoành lại không thể phản kháng hay vùng vẫy. Gặp lại lần nữa, Thẩm Ngôn ở trước mắt cô đã trở nên hoàn toàn xa lạ.
Trước kia, Thẩm Ngôn đối với cô chỉ có hai chữ, dịu dàng. Cô từ chối, anh sẽ không ép buộc. Cô nhúc nhích, anh sẽ buông tay. Chưa từng như ngày hôm nay, cố chấp và… nguy hiểm? Trong lòng Tân Hoành mơ hồ cảm thấy kỳ lạ, nhưng vẫn bình tĩnh ngồi xuống.
“Chắc là em đói rồi, nào, thử xem, anh tự làm đấy, xem xem em còn nhớ hương vị này nữa không?” Thẩm Ngôn nói rồi gặp vào bát cô một miếng sườn xào chua ngọt.
Tân Hoành không động đậy mà chỉ nhìn Thẩm Ngôn, hỏi: “Tân Giác đâu?”
Thẩm Ngôn nghe thấy mà sắc mặt vẫn bình thản, thuận miệng đáp lại: “Không biết.”
Anh ta nói, thậm chí tay còn tiếp tục gắp đồ ăn cho Tân Hoành, như đây là cuộc đối thoại rất bình thường giữa cô và anh ta, còn người Tân Hoành hỏi anh ra cũng là người chẳng quan trọng, chẳng liên quan chứ không phải là vợ anh ta. Thẩm Ngôn lại múc canh cho Tân Hoành: “Nào, thử cái này xem, bắt đầu ninh từ trưa đấy, trước lúc em đến mới tắt bếp.”
Tân Hoành bình thản nhìn sự chăm sóc của anh ta, bỗng nhiên bật cười, tiện tay đẩy ghế ra đứng dậy, bước nhanh ra ngoài. Động tác của Thẩm Ngôn không thay đổi, thậm chí còn không ngẩng đầu, Tân Hoành muốn đi thì anh ta cho cô đi, chỉ cần không ra khỏi cửa lớn chỗ này là được.
Tân Hoành đi đến cạnh cửa thì thấy có hai người xuất hiện, động tác lưu loát và nghiêm chỉnh ngăn cô lại. Tân Hoành muốn cứ thế đi ra ngoài mà hai người đứng bên cửa lại lù lù bất động. Cô bị chặn lại thì trong lúc tức giận, không thể không quay người đi về phía Thẩm Ngôn, đứng trước mặt anh ta lạnh nhạt nói: “Thả tôi ra.”
Thẩm Ngôn nghe thế mới không nhanh không chậm ngẩng đầu nhìn cô, khóe môi cong lên, trong mắt toàn là ý cười, không nặng không nhẹ nói: “Chúng ta đã lâu như thế rồi không gặp nhau, anh còn tưởng gặp lại lần nữa, ít nhất em cũng nói với anh một tiếng xin chào.”

Tân Hoành cứng lại. Thẩm Ngôn tiếp tục cười nói: “Ai mà ngờ, em vừa thấy anh, vẻ mặt đã trở nên lạnh lùng, căm ghét, không phải vùng vẫy thì là trốn chạy, từ lúc nào anh đã bị em coi như rắn rết, tránh không kịp như thế chứ?”
“Anh cho rằng ít nhất chúng ta cũng có 20 năm tình cảm, chẳng lẽ 20 năm tình cảm ấy cũng không đổi được một nụ cười của em dành cho anh sao?”
Trong lòng Tân Hoành mềm nhũn khi nghe thấy thế, lại có chút hổ thẹn. Không thể phủ nhận, tuy không thể trở thành vợ chồng, nhưng Thẩm Ngôn đối xử với cô đúng là tốt. Nếu không nói đến tiêu chí người chồng, chỉ đơn giản là một người bạn, thì Thẩm Ngôn… Trong sinh mệnh của cô có thể coi là một người cả đời này cũng không thể quên được, thậm chí là vị trí cũng không thể phai mờ.
Bởi vì, đối với cô, Thẩm Ngôn thực sự là một người bạn cùng trải qua lúc hoạn nạn với cô, hay còn là một ân nhân. Lúc cô ở nhà họ Tân phải chịu bao nhiêu ức hiếp, Hạ Noãn Tâm nhục mạ cô, Hạ Tiểu Đông có ý định dâm ô cô, Tân Hạo không thèm quan tâm cô, thật sự chỉ có Thẩm Ngôn chăm sóc cô, thậm chí bảo vệ cô.
Tuy nhiên cô không cam lòng Thẩm Ngôn là chồng chưa cưới của cô mà lại có dính líu không rõ ràng với Tân Giác, nhưng ân nghĩa và tình cảm của Thẩm Ngôn đối với cô cũng là rõ ràng, bây giờ cô cứ thế cự tuyệt, có vẻ… đúng là có vẻ lòng dạ sắt đá.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Tân Hoành mới hòa hoãn lại, một lần nữa ngồi xuống đối diện anh ta, mất tự nhiên nói: “Chúng ta ăn cơm.”
Nói rồi cô bưng bát canh Thẩm Ngôn lấy cho cô lên, uống một ngụm. Thẩm Ngôn thấy thế, trên mặt nở nụ cười thỏa mãn, hỏi: “Có ngon không?”
Tân Hoành nhìn về phía anh ta, gật đầu: “Ừm, giống như trước đây, chưa bị tụt tay nghề chút nào.”
Thẩm Ngôn nhìn cô, cười cực kỳ yêu chiều. Tân Hoành cảm thấy mất tự nhiên, tiện thể nói đầy ngụ ý: “Xem ra, mấy năm nay cũng thường xuyên luyện tập, tay nghề vẫn chưa giảm sút.”
Sắc mặt Thẩm Ngôn khẽ thay đổi, sau đó lại làm như bình thường nói: “Sau khi em bỏ đi, anh cũng không xuống bếp nữa, cái này là vài ngày trước anh mới luyện lại, vì ngày hôm nay em trở lại bên cạnh anh, muốn cho em thấy anh một cách quen thuộc nhất, để em không sợ hãi.”
Tân Hoành nghe thế thì trong lòng nặng nề, sắc mặt cũng trở nên khó chịu, thuận miệng nói: “Thẩm Ngôn, tôi kết hôn rồi, anh cũng đã kết hôn, em không thể trở về bên cạnh anh nữa.”
Khi Tân Hoành nói câu ‘tôi kết hôn rồi’, ánh mắt dịu dàng cẩn thận của Thẩm Ngôn cuối cùng cũng biến mất, sắc mặt trở nên âm trầm, mơ hồ nóng giận: “Đừng có nói với anh về cuộc hôn nhân hoang đường của em!” Thẩm Ngôn nhìn Tân Hoành chằm chằm, gằn từng chữ: “Đó chẳng qua là sự tùy hứng của em để phản bội anh mà thôi, còn anh vẫn một mực hướng về em. Cho đến nay, anh và Tân Giác vẫn chưa hề phát sinh quan hệ!”
Tân Hoành nghe thế thì giật mình nhìn Thảm Ngôn, đôi mắt mở lớn.

back top