Edit: ❀♊ Tᶉ anᎶem¥ ♊ ❀ - ⋆꒒ê ꆰꀎý Đôꈤ⋆
Một bác sĩ đứng sau phong Dương thấy tình huống của Tân Hoành và trạng thái của Dịch Tân, sự nhạy cảm nghề nghiệp khiến anh ta không thể trì hoãn thêm được nữa, vội vàng nhân lúc Dịch Tân phân tâm muốn đưa Tân Hoành đi.
Nhưng dù đang đánh nhau với Phong Dương, mắt Dịch Tân vẫn không hề rời khỏi Tân Hoành, lúc thấy bác sĩ kia định đẩy cô vào phòng phẫu thuật, ánh mắt Dịch Tân trở nên hung ác đánh một đòn ép Phong Dương lùi lại, đồng thời di chuyển đến gần bác sĩ kia rồi lập tức giơ chân đá anh ta lăn lông lốc trên mặt đất.
“Anh đúng là điên rồi!” Phong Dương khẽ nguyền rủa, nhanh chóng tiến lên túm Dịch Tân lại muốn khống chế anh. Nhưng Phong Dương không phải là đối thủ của Dịch Tân.
Trong lúc hai người đánh qua đánh lại, Phong Dương thấy trạng thái này của Dịch Tân thì trong lòng thầm kêu không ổn rồi. Không ngờ lúc anh mới túm được cổ áo Dịch Tân muốn kéo anh lại thì trước mắt lại nhoáng lên một cái, có một người bất ngờ xông đến ngăn trước người anh ấy, rồi mạnh mẽ đánh một đòn lên mặt Dịch Tân.
Động tác đó vừa nhanh vừa chuẩn, cho dù là Dịch Tân cũng không tránh được. Dịch Tân bị đánh thì nổi điên lên, trở tay đánh về phía người kia, người đó cười nhạt không ra tay nữa. Dịch Tân đang phát điên đột nhiên bị hai người phía sau khống chế, khi bị mắc kẹt mới có thể nhìn rõ người trước mắt, hóa ra là Cố Viễn Chi.
Cố Viễn Chi lạnh lùng cười, nhìn Dịch Tân và nói: "Cậu nghĩ là chưa hại con bé đủ sao, còn muốn hại chết nó à?"
Dịch Tân bị câu nói này của Cố Viễn Chi nện cho một cú, cả người chấn động, sự điên loạn và nóng nảy trong mắt lập tức trở nên đờ đẫn. Cố Viễn Chi nhìn anh, lắc đầu cười nhạo: “Cậu cho rằng con bé chết thì cậu có thể đi cùng nó à, nhưng cậu tự đặt tay lên ngực mà tự hỏi xem cậu có xứng không? Cậu có đền nổi mạng của con bé không?”
Sắc mặt Dịch Tân suy sụp, mắt anh cũng dại đi. Cố Viễn Chi thấy thế thì cười lạnh, lúc này mới quay người nhìn về phía Phong Dương: “Tình trạng của con bé thế nào?”
Cố Viễn Chi hỏi Phong Dương nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Tân Hoành đang hôn mê. Cố Viễn Chi xuất hiện đột ngột mà có uy lực kinh người, chỉ dùng hai câu đã khiến Dịch Tân đang cuồng loạn như dã thú trở nên không còn sức lực phản kháng. Phong Dương thấy thế thì kinh ngạc ngẩn người nhìn Cố Viễn Chi, đến khi ông hỏi đến, anh ấy mới rùng mình hoàn hồn trở lại.
Anh nhìn theo ánh mắt Cố Viễn Chi, Tân Hoành nằm trên giường cấp cứu, trên lưng cắm con dao, lưỡi dao đã hoàn toàn ngập vào cơ thể cô, chỉ còn lại cán dao bên ngoài, Tân Hoành nằm nghiêng rơi vào hôn mê, từ góc độ của anh ấy cũng có thể thấy mặt và môi cô không còn chút huyết sắc nào. Trong lòng Phong Dương vừa nguyền rủa Dịch Tân ngang ngược, vừa càng vội vàng.
Anh cũng không để ý đến sự tò mò về Cố Viễn Chi, dù sao bây giờ ở đây cũng chỉ có ông là có thể khống chế được Dịch Tân, Phong Dương nhanh chóng giải thích với ông: “Vị trí dao đâm không trúng tim, nhưng lại dùng lực quá lớn khiến lưỡi dao đâm sâu vào cơ thể cô ấy, sợ rằng đã làm tổn thương đến nội tạng. Cháu cần phẫu thuật ngay lập tức, tình hình của cô ấy không tốt, không thể chậm trễ thêm nữa.”
Dịch Tân nghe thế chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, thân thể cao lớn đột nhiên lảo đảo. Cố viễn Chi cũng hơi lảo đảo, ngay sau đó vội vàng ra quyết định: “Vậy mau cứu con bé đi!”
Phong Dương nhìn Dịch Tân ở một bên đã hoàn toàn mất hồn, nghiêm túc gật đầu. Anh đưa tay lau máu bên khóe môi rồi quay người, đưa Tân Hoành vào phòng phẫu thuật. Cố Viễn Chi nhìn cửa phòng phẫu thuật đóng lại, ông quay người đánh mạnh một cái lên mặt Dịch Tân.
Dịch Tân lảo đảo lui ra sau mấy bước, khi đứng vững lại tay lên chạm vào vết máu trên khóe miệng. Nhưng anh còn không thèm ngẩng đầu, chỉ cười nhạt, nụ cười buồn xo, cực kỳ đau khổ.
Dịch Tân, mày cho rằng nếu Tân Hoành có chuyện gì thì mày có thể đi theo cô sao, nhưng mày có thật sự bồi thường nổi không? Cô tốt đẹp như vậy, mày bồi thường nổi không? Dịch Tân ngã ngồi xuống đất, đầu anh gục xuống, một giọt nước mắt trong suốt rớt xuống mu bàn tay anh.
Phong Dương đoán không sai, mặc dù nhát dao kia không trúng tim Tân Hoành nhưng thực sự rất sâu. Ngay từ đầu Thẩm Ngôn đã có ý định đối phó với một người cực kỳ khó đối phó là Dịch Tân, cho nên phải dùng toàn lực, nhưng Tân Hoành lại đột nhiên lao vào…
Nhưng có một điều may mắn trong bất hạnh là, lưỡi dao kia không dài lắm nên dù đâm sâu nhưng cũng không đến nỗi không thể cứu vãn nổi. Sau đó Phong Dương nghĩ, chắc là vì nếu giấu dao lớn quá thì với khả năng của Dịch Tân chắc chắn sẽ dễ dàng phát hiện ra.
Thẩm Ngôn vừa muốn hại người vừa muốn tránh Dịch Tân thì chỉ còn cách đổi dao. Nhưng tuy nói là dao găm, nếu nhát dao này đâm chính xác vào tim thì chỉ cần với kích thước và độ sâu này cũng vừa đủ để… đâm chết người!
Phong Dương nghĩ đến đây thì kinh ngạc, cả người toát mồ hôi lạnh, tính toán của Thẩm Ngôn đúng là đáng sợ! Nhưng suy đi tính lại thì tình địch của Thẩm Ngôn là Dịch Tân, nếu chỉ có thủ đoạn bình thường thôi thì ngay cả tư cách làm kẻ địch của Dịch Tân cũng không có.
Một người lợi hại như vậy… Ngay cả Dịch Tân cũng suýt chút nữa bỏ mạng dưới tay anh ta, cũng coi như gặp đại nạn mà không chết, không biết là anh nên cảm ơn số phận hay nên cảm ơn Tân Hoành đây. Chẳng qua là khổ thân Tân Hoành… Phong Dương vừa khom người đánh giá vết thương của Tân Hoành vừa cảm khái trong lòng vì số phận khổ sở của cô.
Phòng phẫu thuật sáng suốt một buổi tối, đến khi Tân Hoành được đẩy ra ngoài, ba ngày sau vẫn chưa tỉnh lại. Phong Dương nhìn gương mặt tái nhợt của cô mà không thể không cảm khái, đúng là hồng nhan bạc mệnh. Nhưng nếu nói đến hồng nhan thì cũng không nên là cô chứ, nếu tính theo tiêu chuẩn hồng nhan thì đáng ra phải là Dịch Tân chịu tội mới đúng.
Có lẽ thời gian anh ấy cảm khái về số phận của Tân Hoành quá lâu, khiến Cố Viễn Chi đứng cạnh thấy vậy thì giọng nói trầm xuống: “Tình hình không tốt à?”
Phong Dương nghe thế thì đột nhiên rùng mình một cái, lật đật đứng thẳng người lên. Mấy ngày qua, hôm nào Cố Viễn Chi cũng đến đây ngồi một lúc. Ngày đầu tiên khi Tân Hoành mới vào đây, Phong Dương còn cảm thấy ông là một người bình dị gần gũi, nhưng ba ngày tiếp theo, anh ấy không thể không ngừng thầm mắng chửi trong lòng rằng mình đúng là mắt chó đui mù!
Cố Viễn Chi… rõ ràng là Dịch Tân thứ hai! Không, không phải là thứ hai, sự hống hách và ngang ngược của ông và Dịch Tân không hề phân thắng bại được! Ông ngồi trong phòng bệnh, mắt chỉ nhìn Tân Hoành, chỉ cần cô có một chút khác lạ sẽ lập tức có người đến phòng làm việc của anh lôi anh qua đây… Tác phong không khác gì so với Dịch Tân!
“Không, cô ấy rất ổn!” Phong Dương vội vàng trả lời.
Đôi mắt sắc bén của Cố Viễn Chi khẽ nheo lại đầy vẻ nguy hiểm trời sinh, hỏi ngược lại: “Rất ổn, tại sao vẫn chưa tỉnh lại?”
Phong Dương toát đầy mồ hôi lạnh, Cố Viễn Chi này… nhất định còn kinh khủng hơn Dịch Tân nhiều!
Một bác sĩ đứng sau phong Dương thấy tình huống của Tân Hoành và trạng thái của Dịch Tân, sự nhạy cảm nghề nghiệp khiến anh ta không thể trì hoãn thêm được nữa, vội vàng nhân lúc Dịch Tân phân tâm muốn đưa Tân Hoành đi.
Nhưng dù đang đánh nhau với Phong Dương, mắt Dịch Tân vẫn không hề rời khỏi Tân Hoành, lúc thấy bác sĩ kia định đẩy cô vào phòng phẫu thuật, ánh mắt Dịch Tân trở nên hung ác đánh một đòn ép Phong Dương lùi lại, đồng thời di chuyển đến gần bác sĩ kia rồi lập tức giơ chân đá anh ta lăn lông lốc trên mặt đất.
“Anh đúng là điên rồi!” Phong Dương khẽ nguyền rủa, nhanh chóng tiến lên túm Dịch Tân lại muốn khống chế anh. Nhưng Phong Dương không phải là đối thủ của Dịch Tân.
Trong lúc hai người đánh qua đánh lại, Phong Dương thấy trạng thái này của Dịch Tân thì trong lòng thầm kêu không ổn rồi. Không ngờ lúc anh mới túm được cổ áo Dịch Tân muốn kéo anh lại thì trước mắt lại nhoáng lên một cái, có một người bất ngờ xông đến ngăn trước người anh ấy, rồi mạnh mẽ đánh một đòn lên mặt Dịch Tân.
Động tác đó vừa nhanh vừa chuẩn, cho dù là Dịch Tân cũng không tránh được. Dịch Tân bị đánh thì nổi điên lên, trở tay đánh về phía người kia, người đó cười nhạt không ra tay nữa. Dịch Tân đang phát điên đột nhiên bị hai người phía sau khống chế, khi bị mắc kẹt mới có thể nhìn rõ người trước mắt, hóa ra là Cố Viễn Chi.
Cố Viễn Chi lạnh lùng cười, nhìn Dịch Tân và nói: "Cậu nghĩ là chưa hại con bé đủ sao, còn muốn hại chết nó à?"
Dịch Tân bị câu nói này của Cố Viễn Chi nện cho một cú, cả người chấn động, sự điên loạn và nóng nảy trong mắt lập tức trở nên đờ đẫn. Cố Viễn Chi nhìn anh, lắc đầu cười nhạo: “Cậu cho rằng con bé chết thì cậu có thể đi cùng nó à, nhưng cậu tự đặt tay lên ngực mà tự hỏi xem cậu có xứng không? Cậu có đền nổi mạng của con bé không?”
Sắc mặt Dịch Tân suy sụp, mắt anh cũng dại đi. Cố Viễn Chi thấy thế thì cười lạnh, lúc này mới quay người nhìn về phía Phong Dương: “Tình trạng của con bé thế nào?”
Cố Viễn Chi hỏi Phong Dương nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Tân Hoành đang hôn mê. Cố Viễn Chi xuất hiện đột ngột mà có uy lực kinh người, chỉ dùng hai câu đã khiến Dịch Tân đang cuồng loạn như dã thú trở nên không còn sức lực phản kháng. Phong Dương thấy thế thì kinh ngạc ngẩn người nhìn Cố Viễn Chi, đến khi ông hỏi đến, anh ấy mới rùng mình hoàn hồn trở lại.
Anh nhìn theo ánh mắt Cố Viễn Chi, Tân Hoành nằm trên giường cấp cứu, trên lưng cắm con dao, lưỡi dao đã hoàn toàn ngập vào cơ thể cô, chỉ còn lại cán dao bên ngoài, Tân Hoành nằm nghiêng rơi vào hôn mê, từ góc độ của anh ấy cũng có thể thấy mặt và môi cô không còn chút huyết sắc nào. Trong lòng Phong Dương vừa nguyền rủa Dịch Tân ngang ngược, vừa càng vội vàng.
Anh cũng không để ý đến sự tò mò về Cố Viễn Chi, dù sao bây giờ ở đây cũng chỉ có ông là có thể khống chế được Dịch Tân, Phong Dương nhanh chóng giải thích với ông: “Vị trí dao đâm không trúng tim, nhưng lại dùng lực quá lớn khiến lưỡi dao đâm sâu vào cơ thể cô ấy, sợ rằng đã làm tổn thương đến nội tạng. Cháu cần phẫu thuật ngay lập tức, tình hình của cô ấy không tốt, không thể chậm trễ thêm nữa.”
Dịch Tân nghe thế chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, thân thể cao lớn đột nhiên lảo đảo. Cố viễn Chi cũng hơi lảo đảo, ngay sau đó vội vàng ra quyết định: “Vậy mau cứu con bé đi!”
Phong Dương nhìn Dịch Tân ở một bên đã hoàn toàn mất hồn, nghiêm túc gật đầu. Anh đưa tay lau máu bên khóe môi rồi quay người, đưa Tân Hoành vào phòng phẫu thuật. Cố Viễn Chi nhìn cửa phòng phẫu thuật đóng lại, ông quay người đánh mạnh một cái lên mặt Dịch Tân.
Dịch Tân lảo đảo lui ra sau mấy bước, khi đứng vững lại tay lên chạm vào vết máu trên khóe miệng. Nhưng anh còn không thèm ngẩng đầu, chỉ cười nhạt, nụ cười buồn xo, cực kỳ đau khổ.
Dịch Tân, mày cho rằng nếu Tân Hoành có chuyện gì thì mày có thể đi theo cô sao, nhưng mày có thật sự bồi thường nổi không? Cô tốt đẹp như vậy, mày bồi thường nổi không? Dịch Tân ngã ngồi xuống đất, đầu anh gục xuống, một giọt nước mắt trong suốt rớt xuống mu bàn tay anh.
Phong Dương đoán không sai, mặc dù nhát dao kia không trúng tim Tân Hoành nhưng thực sự rất sâu. Ngay từ đầu Thẩm Ngôn đã có ý định đối phó với một người cực kỳ khó đối phó là Dịch Tân, cho nên phải dùng toàn lực, nhưng Tân Hoành lại đột nhiên lao vào…
Nhưng có một điều may mắn trong bất hạnh là, lưỡi dao kia không dài lắm nên dù đâm sâu nhưng cũng không đến nỗi không thể cứu vãn nổi. Sau đó Phong Dương nghĩ, chắc là vì nếu giấu dao lớn quá thì với khả năng của Dịch Tân chắc chắn sẽ dễ dàng phát hiện ra.
Thẩm Ngôn vừa muốn hại người vừa muốn tránh Dịch Tân thì chỉ còn cách đổi dao. Nhưng tuy nói là dao găm, nếu nhát dao này đâm chính xác vào tim thì chỉ cần với kích thước và độ sâu này cũng vừa đủ để… đâm chết người!
Phong Dương nghĩ đến đây thì kinh ngạc, cả người toát mồ hôi lạnh, tính toán của Thẩm Ngôn đúng là đáng sợ! Nhưng suy đi tính lại thì tình địch của Thẩm Ngôn là Dịch Tân, nếu chỉ có thủ đoạn bình thường thôi thì ngay cả tư cách làm kẻ địch của Dịch Tân cũng không có.
Một người lợi hại như vậy… Ngay cả Dịch Tân cũng suýt chút nữa bỏ mạng dưới tay anh ta, cũng coi như gặp đại nạn mà không chết, không biết là anh nên cảm ơn số phận hay nên cảm ơn Tân Hoành đây. Chẳng qua là khổ thân Tân Hoành… Phong Dương vừa khom người đánh giá vết thương của Tân Hoành vừa cảm khái trong lòng vì số phận khổ sở của cô.
Phòng phẫu thuật sáng suốt một buổi tối, đến khi Tân Hoành được đẩy ra ngoài, ba ngày sau vẫn chưa tỉnh lại. Phong Dương nhìn gương mặt tái nhợt của cô mà không thể không cảm khái, đúng là hồng nhan bạc mệnh. Nhưng nếu nói đến hồng nhan thì cũng không nên là cô chứ, nếu tính theo tiêu chuẩn hồng nhan thì đáng ra phải là Dịch Tân chịu tội mới đúng.
Có lẽ thời gian anh ấy cảm khái về số phận của Tân Hoành quá lâu, khiến Cố Viễn Chi đứng cạnh thấy vậy thì giọng nói trầm xuống: “Tình hình không tốt à?”
Phong Dương nghe thế thì đột nhiên rùng mình một cái, lật đật đứng thẳng người lên. Mấy ngày qua, hôm nào Cố Viễn Chi cũng đến đây ngồi một lúc. Ngày đầu tiên khi Tân Hoành mới vào đây, Phong Dương còn cảm thấy ông là một người bình dị gần gũi, nhưng ba ngày tiếp theo, anh ấy không thể không ngừng thầm mắng chửi trong lòng rằng mình đúng là mắt chó đui mù!
Cố Viễn Chi… rõ ràng là Dịch Tân thứ hai! Không, không phải là thứ hai, sự hống hách và ngang ngược của ông và Dịch Tân không hề phân thắng bại được! Ông ngồi trong phòng bệnh, mắt chỉ nhìn Tân Hoành, chỉ cần cô có một chút khác lạ sẽ lập tức có người đến phòng làm việc của anh lôi anh qua đây… Tác phong không khác gì so với Dịch Tân!
“Không, cô ấy rất ổn!” Phong Dương vội vàng trả lời.
Đôi mắt sắc bén của Cố Viễn Chi khẽ nheo lại đầy vẻ nguy hiểm trời sinh, hỏi ngược lại: “Rất ổn, tại sao vẫn chưa tỉnh lại?”
Phong Dương toát đầy mồ hôi lạnh, Cố Viễn Chi này… nhất định còn kinh khủng hơn Dịch Tân nhiều!