Edit: ❀♊ Tᶉ anᎶem¥ ♊ ❀ - ⋆꒒ê ꆰꀎý Đôꈤ⋆
Phong Dương cười trừ, nhìn sang chỗ khác để né tránh, chỉ có thể giả vờ đi qua kiểm tra Tân Hoành, nhưng vừa nhìn một cái đã giật mình bật thốt lên: “Cô ấy tỉnh rồi.”
Cố Viễn Chi nghe thế thì mắt sáng lên, vô thức đứng dậy nghiêng người xem cô thế nào. Đúng là Tân Hoành tỉnh lại, mắt cô chậm rãi mở ra, nhưng ánh mắt có vẻ không tập trung. Cố Viễn Chi và Phong Dương đều vui mừng nhìn cô, nhưng cô lại như không nhìn thấy họ, ánh mắt như thể rơi vào hư không.
Cố Viễn Chi thấy thế thì trong lòng nặng nề, nhìn Phong Dương phía đối diện, nhỏ giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế này?”
Phong Dương giật mình, vội vàng đưa một ngón tay ra trước mặt Tân Hoành, thu hút sự chú ý của cô: “Nhìn em này, đây là số mấy?”
Nhưng Tân Hoành vẫn không nhìn anh ấy mà ánh mắt chậm rãi đảo quanh phòng một vòng, mở miệng yếu ớt hỏi: “Dịch Tân đâu?”
Vì bị thương nặng nên giọng nói của cô rất yếu ớt, chỉ có ba chữ mà như thể cô phải dùng hết sức lực toàn thân. Phong Dương và Cố Viễn Chi đều nghe thấy nhưng lại có phản ứng hoàn toàn khác nhau. Mắt Phong Dương sáng lên, vội vàng trả lời: “Ở bên ngoài…”
Anh ấy đang định nói để anh ấy ra ngoài tìm, lại thấy ánh mắt dữ tợn của Cố Viễn Chi phía đối diện có ý ngầm cảnh cáo, vì vậy lời đến miệng rồi lại gượng gạo đổi thành: “… chơi.”
Ở bên ngoài… chơi. Phong Dương nói xong thì thấy đôi môi nhợt nhạt của Tân Hoành hơi mím lại. Cố Viễn Chi lại ôn tồn cười nói với cô: “Trước tiên không cần để ý đến Dịch Tân, cháu có thấy chỗ nào khó chịu không?”
Tân Hoành chậm rãi nhắm mắt lại, nhẹ nhàng lắc đầu, sắc mặt thực sự mệt mỏi. Sắc mặt cô không có huyết sắc, lúc này mặc dù đã tỉnh nhưng cả người lại như thể không có sức sống. Cố Viễn Chi nhìn Phong Dương, ý muốn anh ấy mau nghĩ cách.
Phong Dương cảm nhận được ánh mắt của Cố Viễn Chi thì lập tức cảm thấy căng thẳng, đáng ra phải bịa chuyện nhưng vừa thấy Tân Hoành rũ mắt thất vọng thì đạo đức trong lòng vừa bị kìm nén lại không khống chế được, thế là anh ấy cứng rắn bật thốt lên: “Để em xem xem, hay là em đi gọi Dịch Tân đến nhé.”
Cố Viễn Chi nghe thế thì mắt trầm xuống, nhưng đảo mắt lại thấy mắt Tân Hoành sáng lên, cuối cùng chỉ có thể thở dài trong lòng, phất tay về phía Phong Dương coi như đồng ý. Phong Dương lập tức chạy ra ngoài nhanh như thỏ.
Lúc Dịch Tân đi vào, tiếng động ở cửa nặng nề như thể có người nào đó vội vàng dùng cả cơ thể lao vào cánh cửa. Lúc anh xuất hiện, ánh mắt Tân Hoành cuối cùng cũng có tiêu cự, nhìn về phía người đàn ông ở cửa. Nhưng có lẽ do cô mới tỉnh lại, còn chưa quen nên cô vừa có phần hoảng hốt, vừa vội vàng mở trừng hai mắt.
Dịch Tân nhìn thấy cô thì ánh mắt co lại, anh bước nhanh đến bên giường cô, khóe miệng nở nụ cười xót xa, ánh sáng trong mắt như thể một mảng lá khô đã sớm bị nước mưa cọ rửa, tất cả đều là sự hoảng sợ và vui mừng. Bàn tay anh run lên khẽ vuốt trán cô, giọng nói nghèn nghẹn: “Đau không?”
Hai chữ này như chất chứa tất cả đau thương. Tân Hoành nhẹ nhàng cọ vào tay anh, vừa cười với anh vừa nhỏ nhẹ nói: “Không đau… Chỉ hơi khó chịu thôi.”
Anh chỉ cảm thấy trái tim nhói mạnh một cái, trong mắt đầy vẻ ảm đạm và buồn bã. Bàn tay cô khẽ động đậy muốn nắm lấy tay anh, anh vội vàng trở tay cầm lấy bàn tay cô. Cô nhìn anh, khẽ nói: “Hơi khó chịu… Không nói đến tình cảm, chỉ tính trên danh nghĩ thì ít nhất em cũng là ân nhân cứu mạng của anh, anh không ở đây trông nom em mà chỉ lo ở ngoài… chơi.”
Dịch Tân nghe thế thì trán giật giật hai cái, nhưng ngay sau đó lại cúi đầu, vội vàng hôn lên trán cô: “Thật xin lỗi, đừng khó chịu. Bây giờ em tỉnh rồi, chỉ cần em đồng ý để anh trông nom thì anh sẽ không rời khỏi em nửa bước, có được không?”
Tân Hoành ngước mắt, trong mắt là ý cười rạng rỡ, dù sắc mặt cô nhợt nhạt nhưng ít nhất bây giờ cũng có sức sống. Cố Viễn Chi đứng từ xa nhìn cô, chỉ khẽ thở dài rồi nhìn về phía Phong Dương. Sau đó hai người họ lẳng lặng đi ra ngoài. Đến một góc cách xa phòng bệnh, Cố Viễn Chi mới bình tĩnh mở miệng hỏi Phong Dương: “Con bé không sao chứ?”
Phong Dương gật đầu: “Tỉnh lại là không sao rồi, từ nay về sau chỉ cần chú ý bồi dưỡng thì sẽ không có vấn đề gì nữa.”
Cố Viễn Chi gật đầu. Phong Dương trầm ngâm một chút rồi nói lên suy nghĩ của anh ấy: “Dịch Tân sẽ chăm sóc cho cô ấy thật tốt.”
Cố Viễn Chi không lên tiếng, ánh mắt xuyên qua cửa sổ sát đất nhìn về phương xa.
Thật ra thì ban đầu mặc dù Phong Dương không rõ Cố Viễn Chi lấy thân phận gì để tới bệnh viện, và có tư cách gì để quan tâm đến chuyện của Tân Hoành như vậy, nhưng mấy ngày qua lại thấy trong chuyện này, ngay cả Dịch Tân cũng không dám lỗ mãng với Cố Viễn Chi. Cố Viễn Chi muốn trông nom Tân Hoành, Dịch Tân cũng không nói tiếng nào mà lặng lẽ rời khỏi phòng, nếu trong lòng Phong Dương còn không có chút tỉnh ngộ thì hai mươi năm này anh ấy đúng là sống uổng phí rồi.
Phong Dương cam đoan, bây giờ Tân Hoành bị thương, cho dù là cha ruột Tân Hạo của cô có đến thì Dịch Tân cũng sẽ không do dự cho người đuổi ông ta ra ngoài. Nhưng trong tình huống như vậy mà Cố Viễn Chi lại có khả năng ép Dịch Tân rời khỏi phòng Tân Hoành…
Còn có một việc nữa, sau đó Phong Dương có nghe y tá trực ban nói trong lúc anh ấy thực hiện ca phẫu thuật cứu Tân Hoành, nghe nói Tân Hạo thực sự đã tới, dáng vẻ còn rất chật vật, lảo đảo tới đây xem con gái thế nào, kết quả lại bị người ta đuổi ra ngoài.
Mà người đuổi lại không phải là Dịch Tân, mà là Cố Viễn Chi. Nghe nói lúc ấy Cố Viễn Chi rất tức giận, một bác sĩ có mặt lúc đó kể lại rằng còn tức giận hơn cả lúc đánh Dịch Tân, liên tiếp mắng mấy câu hung dữ, còn không quên tuyên bố sau này sẽ tính sổ rồi mới đuổi Tân Hạo đi.
Tới mức này mà sự thật còn chưa rõ ràng sao. Tân Hoành bị thương, người có thể đánh Dịch Tân, đuổi Tân Hạo thì thân phận còn không rõ ràng à?
Phong Dương cười trừ, nhìn sang chỗ khác để né tránh, chỉ có thể giả vờ đi qua kiểm tra Tân Hoành, nhưng vừa nhìn một cái đã giật mình bật thốt lên: “Cô ấy tỉnh rồi.”
Cố Viễn Chi nghe thế thì mắt sáng lên, vô thức đứng dậy nghiêng người xem cô thế nào. Đúng là Tân Hoành tỉnh lại, mắt cô chậm rãi mở ra, nhưng ánh mắt có vẻ không tập trung. Cố Viễn Chi và Phong Dương đều vui mừng nhìn cô, nhưng cô lại như không nhìn thấy họ, ánh mắt như thể rơi vào hư không.
Cố Viễn Chi thấy thế thì trong lòng nặng nề, nhìn Phong Dương phía đối diện, nhỏ giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế này?”
Phong Dương giật mình, vội vàng đưa một ngón tay ra trước mặt Tân Hoành, thu hút sự chú ý của cô: “Nhìn em này, đây là số mấy?”
Nhưng Tân Hoành vẫn không nhìn anh ấy mà ánh mắt chậm rãi đảo quanh phòng một vòng, mở miệng yếu ớt hỏi: “Dịch Tân đâu?”
Vì bị thương nặng nên giọng nói của cô rất yếu ớt, chỉ có ba chữ mà như thể cô phải dùng hết sức lực toàn thân. Phong Dương và Cố Viễn Chi đều nghe thấy nhưng lại có phản ứng hoàn toàn khác nhau. Mắt Phong Dương sáng lên, vội vàng trả lời: “Ở bên ngoài…”
Anh ấy đang định nói để anh ấy ra ngoài tìm, lại thấy ánh mắt dữ tợn của Cố Viễn Chi phía đối diện có ý ngầm cảnh cáo, vì vậy lời đến miệng rồi lại gượng gạo đổi thành: “… chơi.”
Ở bên ngoài… chơi. Phong Dương nói xong thì thấy đôi môi nhợt nhạt của Tân Hoành hơi mím lại. Cố Viễn Chi lại ôn tồn cười nói với cô: “Trước tiên không cần để ý đến Dịch Tân, cháu có thấy chỗ nào khó chịu không?”
Tân Hoành chậm rãi nhắm mắt lại, nhẹ nhàng lắc đầu, sắc mặt thực sự mệt mỏi. Sắc mặt cô không có huyết sắc, lúc này mặc dù đã tỉnh nhưng cả người lại như thể không có sức sống. Cố Viễn Chi nhìn Phong Dương, ý muốn anh ấy mau nghĩ cách.
Phong Dương cảm nhận được ánh mắt của Cố Viễn Chi thì lập tức cảm thấy căng thẳng, đáng ra phải bịa chuyện nhưng vừa thấy Tân Hoành rũ mắt thất vọng thì đạo đức trong lòng vừa bị kìm nén lại không khống chế được, thế là anh ấy cứng rắn bật thốt lên: “Để em xem xem, hay là em đi gọi Dịch Tân đến nhé.”
Cố Viễn Chi nghe thế thì mắt trầm xuống, nhưng đảo mắt lại thấy mắt Tân Hoành sáng lên, cuối cùng chỉ có thể thở dài trong lòng, phất tay về phía Phong Dương coi như đồng ý. Phong Dương lập tức chạy ra ngoài nhanh như thỏ.
Lúc Dịch Tân đi vào, tiếng động ở cửa nặng nề như thể có người nào đó vội vàng dùng cả cơ thể lao vào cánh cửa. Lúc anh xuất hiện, ánh mắt Tân Hoành cuối cùng cũng có tiêu cự, nhìn về phía người đàn ông ở cửa. Nhưng có lẽ do cô mới tỉnh lại, còn chưa quen nên cô vừa có phần hoảng hốt, vừa vội vàng mở trừng hai mắt.
Dịch Tân nhìn thấy cô thì ánh mắt co lại, anh bước nhanh đến bên giường cô, khóe miệng nở nụ cười xót xa, ánh sáng trong mắt như thể một mảng lá khô đã sớm bị nước mưa cọ rửa, tất cả đều là sự hoảng sợ và vui mừng. Bàn tay anh run lên khẽ vuốt trán cô, giọng nói nghèn nghẹn: “Đau không?”
Hai chữ này như chất chứa tất cả đau thương. Tân Hoành nhẹ nhàng cọ vào tay anh, vừa cười với anh vừa nhỏ nhẹ nói: “Không đau… Chỉ hơi khó chịu thôi.”
Anh chỉ cảm thấy trái tim nhói mạnh một cái, trong mắt đầy vẻ ảm đạm và buồn bã. Bàn tay cô khẽ động đậy muốn nắm lấy tay anh, anh vội vàng trở tay cầm lấy bàn tay cô. Cô nhìn anh, khẽ nói: “Hơi khó chịu… Không nói đến tình cảm, chỉ tính trên danh nghĩ thì ít nhất em cũng là ân nhân cứu mạng của anh, anh không ở đây trông nom em mà chỉ lo ở ngoài… chơi.”
Dịch Tân nghe thế thì trán giật giật hai cái, nhưng ngay sau đó lại cúi đầu, vội vàng hôn lên trán cô: “Thật xin lỗi, đừng khó chịu. Bây giờ em tỉnh rồi, chỉ cần em đồng ý để anh trông nom thì anh sẽ không rời khỏi em nửa bước, có được không?”
Tân Hoành ngước mắt, trong mắt là ý cười rạng rỡ, dù sắc mặt cô nhợt nhạt nhưng ít nhất bây giờ cũng có sức sống. Cố Viễn Chi đứng từ xa nhìn cô, chỉ khẽ thở dài rồi nhìn về phía Phong Dương. Sau đó hai người họ lẳng lặng đi ra ngoài. Đến một góc cách xa phòng bệnh, Cố Viễn Chi mới bình tĩnh mở miệng hỏi Phong Dương: “Con bé không sao chứ?”
Phong Dương gật đầu: “Tỉnh lại là không sao rồi, từ nay về sau chỉ cần chú ý bồi dưỡng thì sẽ không có vấn đề gì nữa.”
Cố Viễn Chi gật đầu. Phong Dương trầm ngâm một chút rồi nói lên suy nghĩ của anh ấy: “Dịch Tân sẽ chăm sóc cho cô ấy thật tốt.”
Cố Viễn Chi không lên tiếng, ánh mắt xuyên qua cửa sổ sát đất nhìn về phương xa.
Thật ra thì ban đầu mặc dù Phong Dương không rõ Cố Viễn Chi lấy thân phận gì để tới bệnh viện, và có tư cách gì để quan tâm đến chuyện của Tân Hoành như vậy, nhưng mấy ngày qua lại thấy trong chuyện này, ngay cả Dịch Tân cũng không dám lỗ mãng với Cố Viễn Chi. Cố Viễn Chi muốn trông nom Tân Hoành, Dịch Tân cũng không nói tiếng nào mà lặng lẽ rời khỏi phòng, nếu trong lòng Phong Dương còn không có chút tỉnh ngộ thì hai mươi năm này anh ấy đúng là sống uổng phí rồi.
Phong Dương cam đoan, bây giờ Tân Hoành bị thương, cho dù là cha ruột Tân Hạo của cô có đến thì Dịch Tân cũng sẽ không do dự cho người đuổi ông ta ra ngoài. Nhưng trong tình huống như vậy mà Cố Viễn Chi lại có khả năng ép Dịch Tân rời khỏi phòng Tân Hoành…
Còn có một việc nữa, sau đó Phong Dương có nghe y tá trực ban nói trong lúc anh ấy thực hiện ca phẫu thuật cứu Tân Hoành, nghe nói Tân Hạo thực sự đã tới, dáng vẻ còn rất chật vật, lảo đảo tới đây xem con gái thế nào, kết quả lại bị người ta đuổi ra ngoài.
Mà người đuổi lại không phải là Dịch Tân, mà là Cố Viễn Chi. Nghe nói lúc ấy Cố Viễn Chi rất tức giận, một bác sĩ có mặt lúc đó kể lại rằng còn tức giận hơn cả lúc đánh Dịch Tân, liên tiếp mắng mấy câu hung dữ, còn không quên tuyên bố sau này sẽ tính sổ rồi mới đuổi Tân Hạo đi.
Tới mức này mà sự thật còn chưa rõ ràng sao. Tân Hoành bị thương, người có thể đánh Dịch Tân, đuổi Tân Hạo thì thân phận còn không rõ ràng à?