Quỷ Hành Thiên Hạ

Quyển 4 - Chương 21: Thí tham (thăm dò)

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cũng đâu thể cứ dựa vào đầu thuyền nói chuyện phiếm bỏ mặc Triệu Trinh và Lạc Hâm không quan tâm, cuối cùng vẫn quay lại ngồi cùng.

 

Bạch Phúc rất có năng lực, đi đến hỏi mọi người: “Có rất nhiều hải sản tươi mang từ Hãm Không Đảo đến, đầu bếp cũng đi theo, có muốn làm chút thức ăn không?”

 

Triển Chiêu đương nhiên là hớn hở, Triệu Trinh cũng muốn thử, Bạch Phúc liền bảo người đi làm thức ăn.

 

“Đúng rồi.” Triệu Trinh hỏi Triển Chiêu: “Vụ án của thái hậu thế nào rồi? Có tìm được manh mối về hắc y nhân không?”

 

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, đều lắc đầu: “Phải chờ Huyền Bi phương trượng tỉnh lại mới hỏi cặn kẽ được.”

 

“Được.” Triệu Trinh gật đầu: “Ai, vài ngày sau còn có Thức Ngọc đại hội, hy vọng không có ai gây trở ngại.”

 

Không lâu sau, Bạch Phúc đã lần lượt mang các món hải sản lên, đây là những thứ Hãm Không Đảo đưa gấp đến, cực kì tươi ngon, là loại đặc sản mà cả Triệu Trinh cũng khó ăn được.

 

Sau khi thử tay nghề của đầu bếp Bạch phủ, Triệu Trinh khen không ngớt miệng.

 

Lạc Hâm phu nhân dường như không biết cách ăn hải sản, tay chân vụng về, thấy rõ là không thường ăn.

 

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn thấy, lòng thầm nghi ngờ: Không phải Lạc Hâm phu nhân thường đi khắp nơi cùng thuyền hoa sao? Sao lại có vẻ không quen ăn hải sản?

 

Triệu Trinh vừa ăn vừa nói chuyện với Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường cũng tính như một nhã khách, cầm kì thi họa tuy không thông thạo như Công Tôn, nhưng dạng nào cũng biết, trời nam biển bắc cũng có thể tiếp chuyện được với Triệu Trinh. Triển Chiêu ngồi bên cạnh nghe, vẫn cứ cảm thấy như Triệu Trinh đang điều tra gia phả nhà Bạch Ngọc Đường, câu nào cũng có ý ngầm thăm dò.

 

Triển Chiêu lại bắt đầu buồn bực, rốt cuộc vì sao Triệu Trinh lại hứng thú với Bạch Ngọc Đường như vậy? Lại nhìn sang Lạc Hâm phu nhân, nghe còn chăm chú hơn cả Triệu Trinh.

 

Qua một lúc, Bạch Ngọc Đường bắt đầu có vẻ không được tự nhiên, hắn vốn không thích nói chuyện, nhưng cảm thấy Triệu Trinh có âm mưu, nhân tiện phối hợp một chút, không bao lâu đã thấy phiền phức.

 

Triển Chiêu lo Bạch Ngọc Đường sẽ phát cáu, không muốn nói với Triệu Trinh nữa. Nghĩ đến đấy, đột nhiên nhớ đến trước đây Bao đại nhân từng nói với mình, tính tình của Bạch Ngọc Đường, theo lý mà nói hẳn phải khinh thường không muốn nói chuyện với người làm quan, hoàn toàn chỉ là vì không muốn Triển Chiêu khó xử. Nói trắng ra, mặt mũi của Triển Chiêu còn to hơn cả phủ Khai Phong, thậm chí là đương kim thánh thượng!

 

Nghĩ đến đây, Triển Chiêu đột nhiên muốn thử. Thấy Bạch Ngọc Đường bắt đầu thể hiện rõ là đang không vui, Triển Chiêu cầm bình rượu lên rót cho hắn một chén.

 

Bạch Ngọc Đường vô thức nhìn hắn một cái, Triển Chiêu cũng nhìn lại, trong mắt có ý áy náy. Đột nhiên Bạch Ngọc Đường hơi ngẩn người, sau đó sắc mặt tốt lên thấy rõ, lại kiên nhẫn ứng phó với Triệu Trinh.

 

Triển Chiêu vùi đầu ăn cua, vành tai còn đỏ hơn mai cua, là thật đó! Con chuột đó vì mình mà nuốt giận rồi, con Cẩm Mao Thử coi trời bằng vung đó!

 

Chỉ thoáng qua như vậy, nhưng Triệu Trinh đã nhìn thấy rồi, âm thầm nhếch miệng, Lạc Hâm phu nhân cạnh hắn, đương nhiên cũng thấy. Ánh mắt nàng ta hiện tại hơi khó nắm bắt, nói nàng ta kinh hãi cũng được, không vui cũng được, nói chung, cực kì phức tạp. Chỉ nhìn ra được, nàng ta cực kì để tâm, để tâm đến mức những thứ kiên trì che giấu một thời gian cũng bị lộ ra.

 

Triệu Trinh nâng chén rượu thầm thở dài, quả nhiên trên thế gian này, ai cũng có nhược điểm! Chẳng hạn như nhược điểm của Triệu Phổ là Công Tôn, nhược điểm của Bạch Ngọc Đường là Triển Chiêu, mà nhược điểm của Lạc Hâm phu nhân, trước mắt xem ra, chính là Bạch Ngọc Đường!

 

Triển Chiêu nâng chén rượu, thấy dường như trong mắt Triệu Trinh có âm mưu, nhưng rất nhanh đã hiện ra vẻ thê lương, có vẻ rất cô đơn.

 

Đột nhiên, Triển Chiêu mở miệng hỏi Triệu Trinh: “Mấy ngày nay dường như Hương Hương lại béo thêm một chút, mỗi ngày một đáng yêu hơn.”

 

Triệu Trinh ngẩn người, ngay lập tức cười hài lòng: “Đúng vậy, có phải nó giống trẫm lắm không?”

 

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều gật đầu, quả thật rất giống, hy vọng tính cách không giống… Nữ hài nhi suy tính quá nhiều, thật ra không phải chuyện tốt. Triệu Trinh thấy sắc mặt hai người, có lẽ bọn họ đã đoán ra ý đồ của mình, cười lắc đầu.

 

Lạc Hâm phu nhân hiển nhiên cũng đã lấy lại bình tĩnh và dịu dàng, sự sắc sảo vừa bất cẩn để lộ lại được giấu đi.

 

Mọi người ngồi trên thuyền một lúc, chợt thấy trên bờ có người vẫy tay, Triệu Trinh hơi nhíu mày, thị vệ thân cận!

 

.

 

.

 

Đưa thuyền vào bờ, một thị vệ nói vào tai Triệu Trinh vài câu, Triệu Trinh gật đầu ý bảo đã biết, sau đó quay đầu lại nói với Triển Chiêu: “Triển hộ vệ, theo trẫm đến phủ Khai Phong một chuyến, Huyền Bi phương trượng tỉnh rồi, trẫm muốn đích thân hỏi hắn!”

 

“A…” Triển Chiêu đứng lên, nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường bên cạnh, chợt Triệu Trinh nói: “Bạch thiếu hiệp, làm phiền thay trẫm đưa Lạc Hâm về cầm các.”

 

Bạch Ngọc Đường ngẩn người, chợt thấy sắc mặt Triển Chiêu đen đi mấy phần.

 

Lạc Hâm cũng vội đứng lên nói: “Không cần đâu, thiếp tự về được.”

 

“Thế làm sao được!” Triệu Trinh lắc đầu: “Trẫm không yên tâm, xin nhờ Bạch thiếp hiệp!”

 

Bạch Ngọc Đường đành phải gật đầu đồng ý. Nhìn lại Triển Chiêu, hắn ta đang híp mắt liếc mình, như đang cảnh cáo: Giấu cái phong lưu của ngươi đi, cẩn thận gây họa hại người!

 

Bạch Ngọc Đường rất bất đắc dĩ, nhưng hắn biết ý đồ của Triệu Trinh, hơn nữa, hắn cũng cảm thấy… Có phải mình đã từng gặp Lạc Hâm phu nhân này, sau đó quên mất? Phải làm thế nào mới thăm dò được nàng ta đây?

 

Triển Chiêu buồn bực theo Triệu Trinh về phủ Khai Phong, thỉnh thoảng lại quay đầu, mắt nhìn theo Bạch Ngọc Đường và Lạc Hâm phu nhân lên bờ, đi về hướng cầm các.

 

Đi đến lúc hai bên không còn thấy được nhau nữa, Triệu Trinh cười cười, nói: “Triển hộ vệ, đi đi.”

 

Triển Chiêu ngớ người, nhìn Triệu Trinh: “Ơ?”

 

Triệu Trinh cười nói: “Trẫm chỉ là cho hai bọn họ một cơ hội đi cùng, Bạch thiếu hiệp hẳn có thể hỏi ra được gì đó, nếu Triển hộ vệ không yên tâm, có thể theo nghe.”

 

“Nhưng mà…” Triển Chiêu nhìn quanh: “Hoàng thượng về phủ Khai Phong một mình sao?”

 

Triệu Trinh bật cười: “Làm sao có thể.”

 

“Ừm…” Triển Chiêu do dự một lúc, đuổi theo Triệu Trinh đang bước đi một mình: “Hoàng thượng đã sớm nghi ngờ thân phận của Lạc Hâm phu nhân?”

 

Triệu Trinh nói: “Nàng ta là do Vệ công công giới thiệu cho trẫm.”

 

Triển Chiêu nhíu mày, chính là Vệ công công lén lút giấu châu báu, còn ám hại Bàng Dục, biết bí mật giếng khô?! Nghĩ đến đây, Triển Chiêu sửng sốt: Vệ công công đó lén giấu rất nhiều bảo bối, hôm nay nghĩ đến, số châu báu đó giống hệt số châu báu tìm được trong giếng khô nối liền Sơn Âm Thôn với hậu viện Pháp Quang Tự! Đều là báu vật từ thời Đường.

 

Thấy Triển Chiêu xoa cằm xuất thần, Triệu Trinh bật cười: “Nghĩ ra rồi sao?”

 

“Bọn họ có liên quan đến nhau?” Triển Chiêu nhíu mày.

 

“Mọi chuyện thật ra là thế này, ban đầu chỉ là tình cờ.” Triệu Trinh cười cười, thong thả kể cho Triển Chiêu nghe quá trình hắn phát hiện ra manh mối, “Hương Hương có khi đêm không ngủ được sẽ quấy, vừa khéo trẫm cũng thường không ngủ được, liền bế nó đi dạo. Hôm đó bế Hương Hương đi, đi đến một nơi vắng người trong Tây Viện. Vốn Hương Hương đang khóc, đột nhiên lại ngừng, chăm chú nhìn ánh sáng phía trước.”

 

Triệu Trinh lắc đầu: “Trong hoàng cung rất khó thấy có người cầm đèn lồng đi đến nơi đó, hơn nửa canh ba nửa đêm, đến Tây Viện làm gì?”

 

Triển Chiêu gật đầu.

 

“Trẫm bảo Nam Cung đến xem thử, Nam Cung đi một lúc lâu, quay lại nói với trẫm một chuyện không ai nghĩ ra được!”

 

Triển Chiêu cười: “Là Vệ công công cầm đèn lồng đến giếng khô trong Tây Viện, nhảy xuống giếng, đi qua địa đạo ra khỏi hoàng cung, liên hệ với người trong cửa hàng cổ vịt?”

 

“Ha ha ha…” Triệu Trinh cười lớn, đưa tay vỗ vai Triển Chiêu: “Người thông minh đúng là người thông minh! Triển hộ vệ, với tư chất của ngươi có thể phong vương bái tướng, mai một trong Khai Phong rất đáng tiếc.”

 

Triển Chiêu vừa định mở miệng, Triệu Trinh hiểu ý lắc đầu: “Được rồi, trẫm biết, người như ngươi và Bạch Ngọc Đường, làm người làm việc đều không vì một câu danh lợi sau cùng, các ngươi chỉ xem trọng tình nghĩa và đạo nghĩa, sống phải tự tại tiêu sái.”

 

Triển Chiêu cười nhẹ, quả thật Triệu Trinh thích hợp làm hoàng đế hơn Triệu Phổ, vì thiên hạ, hắn có thể từ bỏ tiêu sái. Triệu Phổ thì không, cực kì tự do phóng khoáng. Nhưng như thế lại rất thích hợp làm quân thần, khó trách khi đó tuổi trẻ lại nhận mệnh trong gian nguy mà vẫn có thể xoay chuyển càn khôn.

 

“Đúng rồi.” Triệu Trinh nhìn Triển Chiêu: “Không đi sao? Không cần lo cho trẫm, có người bảo vệ.”

 

“Không cần, nếu chẳng may thần bất cẩn đả thảo kinh xà, chẳng phải là làm hư việc lớn sao!” Triển Chiêu cười: “Chờ Ngọc Đường trở về rồi kể lại mọi chuyện với thần là được rồi.”

 

“Ngươi chắc chắn hắn sẽ không giấu diếm?” Triệu Trinh hỏi dò.

 

“Đương nhiên.” Triển Chiêu gật đầu cực kì chắc chắn, lại hỏi: “Hoàng thượng, có phải ngài cố ý lạnh nhạt với Bàng phi, giả vờ say mê Lạc Hâm phu nhân?”

 

Triệu Trinh hơi ngạc nhiên, gật đầu: “Xem như vậy.”

 

“Ừm…” Triển Chiêu sờ sờ cằm: “Không sợ Bàng phi đau lòng?”

 

Triệu Trinh nhìn Triển Chiêu một lúc, đưa tay vỗ vai hắn: “Triển hộ vệ rất thành thật, trẫm thì không thể, cho dù có cũng phải vờ như không.”

 

Triển Chiêu nhíu mày.

 

“Nếu có một ngày, người ngươi yêu muốn ngươi rời khỏi phủ Khai Phong, ngươi có đồng ý không?” Đột nhiên Triệu Trinh hỏi.

 

Triển Chiêu ngửa mặt nghĩ nghĩ, cảm thấy sẽ không có người muốn hắn làm như vậy… Đương nhiên, hắn lại bất giác tự nghĩ thay Bạch Ngọc Đường. Người đó trước nay vốn dung túng mình, thà rằng rời khỏi giang hồ, ở lại trong phủ Khai Phong cùng mình. Nghĩ đến đây, Triển Chiêu lại áy náy, mình có thể vì hắn mà rời khỏi phủ Khai Phong, quay lại giang hồ không? Nghĩ thật kĩ, Triển Chiêu đột nhiên nhận ra kì thật không lý do gì mình không thể, được ở bên nhau dường như quan trọng hơn tất cả! Thế là, cười gật đầu: “Được! Nếu quả thật là người quan trọng nhất, thần nghĩ thần sẽ đi.”

 

“Ha ha.” Triệu Trinh cười bất đắc dĩ, “Chỉ yêu một người bỏ qua tất cả, đối với người thường là phẩm chất tốt, đối với đế vương, lại là tai họa! Nếu như trẫm thật sự một lòng chỉ yêu Bàng phi, người đầu tiên muốn Bàng phi chết, là thái hậu, ngươi tin không?”

 

Triển Chiêu thầm run sợ, tình huống đó thật sự có thể xảy ra. Tự cổ cho dù là hoàng đế nào, chuyên sủng một hậu phi cuối cùng đều không có kết quả tốt. Vẫn thường nói đế vương đa tình đế vương vô tình… Muốn làm một hoàng đế tốt, xem ra nhất định phải đa tình vô tình.

 

Triệu Trinh thấy trong mắt Triển Chiêu lóe lên vẻ bi thiên mẫn nhân, đột nhiên bật cười, người này tung hoành giang hồ đã lâu, một mặt nào đó vẫn rất đơn thuần, nói từ bản chất, tuy tính cách của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đối lập nhau, nhưng cũng rất bổ khuyết cho nhau, mà nói từ bản tính, thì cực kì giống nhau! Có thể nói là tuyệt phối. [bi trong từ bi, bi thiên mẫn nhân mang nghĩa cảm thán thời thế bấp bênh, thương xót người đời khốn khổ]

 

Triển Chiêu nghĩ thầm sao hôm nay Triệu Trinh cười nhiều, xem ra tâm trạng không tệ.

 

Triệu Trinh thì hạ giọng dặn dò hắn: “Vở kịch này chúng ta phải tiếp tục diễn, nhưng không được để quá nhiều người biết! Bát hoàng thúc và Bao khanh hẳn đã sớm đoán được. Thái sư quan tâm nên loạn, nhưng có lẽ nhờ Bao khanh nhắc nhở cũng hoàn hồn rồi. Cửu thúc có lẽ cũng cảm nhận được, nhưng hắn lại lười quan tâm những chuyện này. Kế tiếp, chỉ có ngươi biết ta biết… Tối đa cho ngươi nói với Bạch Ngọc Đường, những người khác, tuyệt đối không được nói!”

 

Triển Chiêu gật đầu, đương nhiên hắn biết nặng nhẹ, nhưng qua lần thăm dò hôm nay, có lẽ Bạch Ngọc Đường cũng đã biết rồi! Không biết con chuột Bạch lúc cần tinh ranh thì thành thật khi cần thành thật thì tinh ranh đó… sẽ làm thế nào để thăm dò Lạc Hâm phu nhân suy tính đầy bụng, âm mưu đã lâu đó?

 

Sau đó, Triển Chiêu nói cho Triệu Trinh biết kết quả bọn họ điều tra được ở Sơn Âm Thôn, cả chuyện Lưu Hạc Linh và năm tấm bài vị trong khuê phòng của Lạc Hâm phu nhân.

 

“Ngươi nói là… Trên bài vị có cả tên Bát thúc và Cửu thúc?” Dường như Triệu Trinh bắt được điểm quan trọng nào đó.

 

“Đúng!” Triển Chiêu gật đầu.

 

Triệu Trinh hiểu ý gật đầu: “Xem ra… Trẫm nghĩ sai rồi.”

 

“Sao?” Triển Chiêu hiếu kì.

 

“Ai.” Triệu Trinh thở dài: “Trước đây trẫm vẫn cho là bí mật hoàng thất, hôm nay xem ra, lại là vì hoàng vị.”

 

Triển Chiêu nhíu mày, vậy thì là chuyện lớn rồi!

 

.

 

 

.

 

Gác lại chuyện Triển Chiêu và Triệu Trinh về phủ Khai Phong tra hỏi Huyền Bi phương trượng, nói về Bạch Ngọc Đường đang đưa Lạc Hâm phu nhân về cầm các.

 

Bạch Ngọc Đường vốn muốn gọi kiệu cho Lạc Hâm phu nhân, nhưng nàng ta nói ngồi lâu tê chân, muốn hoạt động một chút, Bạch Ngọc Đường đành phải kiên nhẫn đi cùng.

 

Lạc Hâm phu nhân đi rất chậm, Bạch Ngọc Đường nhìn trời bất đắc dĩ, nghĩ thầm con mèo đó vừa đi vừa đạp kiến còn nhanh hơn ngươi.

 

Lạc Hâm phu nhân đi một lúc, cười hỏi: “Bạch thiếu hiệp vẫn thường tra án cùng Triển đại nhân sao?”

 

Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ: “Phải, gần như thế.”

 

“Lại nói, hai người thật hiếm có, mới hai mươi ba tuổi, đã danh chấn thiên hạ rồi.”

 

Bạch Ngọc Đường ngẩn người, nói: “Là hai mươi hai mới đúng.”

 

Lạc Hâm phu nhân sửng sốt, mấp máy môi: “Hai mươi hai? Vậy có thể là Triển đại nhân nhớ lầm rồi, ngày sinh của hai người cũng rất gần đúng không?”

 

Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Phải, không xa lắm, con mèo đó lớn hơn vài tháng.”

 

Lạc Hâm sửng sốt: “Nhưng… Triển đại nhân vừa nói, ngài lớn hơn mấy ngày?”

 

Bạch Ngọc Đường nghe xong cười nhẹ, lắc đầu.

 

“Vậy… Triển đại nhân còn nói cả hai đều là người Thường Châu?” Lạc Hâm phu nhân bắt đầu nghi ngờ lời Triển Chiêu nói.

 

“Hắn là người Thường Châu, ta là người ở phủ Kim Hoa.” Bạch Ngọc Đường trả lời.

 

“Có phải Triển đại nhân không tin Lạc Hâm không?” Lạc Hâm phu nhân xấu hổ hỏi: “Sao lại nói dối.”

 

Bạch Ngọc Đường cười thầm, cho nên mới nói mèo con ranh mãnh, con mèo đó lại càng ranh, ở đâu cũng để lại đường lui. Nghĩ xong, sắc mặt Bạch Ngọc Đường hơi trầm xuống: “Rất bình thường, phu nhân vốn không nói thật, Triển Chiêu thông minh như thế, đương nhiên không nói thật với ngươi.”

 

Lạc Hâm phu nhân sửng sốt, hơi biến sắc: “Bạch thiếu hiệp, ta…”

 

Bạch Ngọc Đường đứng lại nhìn nàng ta, hỏi: “Ngươi chắc chắn trước đây chưa từng gặp ta?”

 

Lạc Hâm phu nhân há hốc,

 

“Ta vẫn cảm thấy ngươi có giấu diếm điều gì, không tiện nói sao?” Bạch Ngọc Đường nhàn nhạt nói: “Ngươi và hoàng thượng quá thân mật, với chức trách của Triển Chiêu nhất định phải đề phòng ngươi, ta thì không quan tâm, nói hay không tùy ngươi.” Nói xong, thấy cầm các đã không xa trước mắt, Bạch Ngọc Đường nghĩ cuối cùng cũng giải thoát rồi, liền bước nhanh chân, muốn nhanh đưa nàng ta qua cửa để về phủ Khai Phong.

 

Nhưng ngay khi đó, Lạc Hâm đuổi theo vài bước, kéo Bạch Ngọc Đường: “Ngươi không nhớ ta sao?”

 

Bạch Ngọc Đường sửng sốt, nhìn Lạc Hâm đang ngẩng mặt ngây ngốc nhìn mình, nghĩ thầm, không phải chứ! Có quen thật sao? Không thể nào, không có chút ấn tượng nào!

 

“Bảy năm trước ngươi cứu ta ra khỏi tay Hạt Cửu Thiên, ngươi quên rồi sao?” Giọng nói của Lạc Hâm cao hơn mấy phần: “Cho dù ngươi có quên, cả đời này ta cũng không quên ân của ngươi.”

 

Bạch Ngọc Đường đứng sững tại chỗ, bắt đầu cấp tốc hồi tưởng, bảy năm trước, Hạt Cửu Thiên?!

 

Cố sức nhớ lại chuyện bảy năm trước… Khi đó Bạch Ngọc Đường vừa vào giang hồ không bao lâu, gặp Hạt Cửu Thiên bị truy sát thì giúp hắn giải vây. Sau đó tên lỗ mãng đó đuổi theo hắn khắp nơi muốn bái sư học đao pháp, đương nhiên hắn không đồng ý.

 

Ngày hôm đó đi qua một thị trấn, nhìn thấy một cẩu quan ức hiếp dân lành, vốn định ra tay, nhưng Hạt Cửu Thiên đã giành trước. Thế là hắn cảm thấy nhân cách của Hạt Cửu Thiên cũng không tệ, khi Hạt Cửu Thiên mời hắn đến sơn trại uống chén rượu, hắn liền đi.

 

Sau khi đến sơn trại, trong trại mở tiệc lớn, còn dựng một lôi đài, các huynh đệ của Hạt Cửu Thiên cướp tiểu thiếp xinh đẹp nhất trong nhà tên cẩu quan kia về. Các sơn phỉ đấu võ tranh giành tiểu thiếp kia. Khi đó mình đã hỏi tại sao Hạt Cửu Thiên lại ức hiếp nữ tử vô tội như thế, không bằng thả đi. Nhưng Hạt Cửu Thiên nói với hắn, tiểu thiếp ấy theo tên cẩu quan nhất định cũng đã làm ức hiếp không ít người, gieo gió gặt bão.

 

Nhưng khi đó tiểu thiếp ấy khóc thật sự thảm thương, Bạch Ngọc Đường không đành lòng nhưng cũng không muốn trở mặt, nếu ra tay khó tránh làm liên lụy người trong sơn trại, dù sao người ta cũng nhiệt tình tiếp đón mình, đâu thể nói trở mặt là trở mặt. Thế là, Bạch Ngọc Đường lên tiếng nói muốn tiểu thiếp kia, tiểu thiếp lập tức ngừng khóc. Khi đó Hạt Cửu Thiên còn đùa, nói quả nhiên là thứ hạ tiện, vừa thấy nam nhân đẹp thì lập tức ngừng khóc.

 

Đêm đó, Bạch Ngọc Đường cho nàng ta một ít ngân lượng và một con ngựa, bảo nàng ta chạy trốn suốt đêm.

 

Nói thật ra, dung mạo nàng ta thế nào Bạch Ngọc Đường hoàn toàn không nhìn thấy, chỉ nhớ nàng ta khóc rất thảm thiết cho nên xen vào chuyện thiên hạ.

 

Nghĩ xong, Bạch Ngọc Đường nhíu mày, chẳng lẽ Lạc Hâm phu nhân chính là tiểu thiếp đó?

 

“Khi còn nhỏ ta sống rất long đong, lớn một chút thì bị bán đi làm cầm cơ. Khi đó bị một tên quan xấu xí nhìn thấy, nhất định đòi bắt ta về làm tiểu thiếp. Ta không chịu theo thì bị đánh ngất. Đêm thành thân, Hạt Cửu Thiên đã đến giết tên quan đó. Nhưng ta lại bị các huynh đệ của hắn bắt cóc lên núi. Khi ấy ta rất tuyệt vọng, cảm thấy mình chẳng khác gì một cọng cỏ, không có chút giá trị, không có ai quan tâm. Khi ngươi nói với Hạt Cửu Thiên là muốn ta, ta đã biết ngươi muốn cứu ta!” Lạc Hâm nói, cười cười: “Ta không biết tên ngươi, Hạt Cửu Thiên vẫn gọi ngươi là Ngũ gia. Ta cho là ngươi họ Ngũ… Không ngờ hôm đó lại gặp được ngươi trong cầm các, khi đó mới biết ngươi là Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường.”

 

“À…” Bạch Ngọc Đường cuối cùng cũng nghĩ ra, gật gật, thì ra là thế. Có lẽ nàng ta e ngại Triệu Trinh, không dám nhắc đến chuyện trước đây, cũng là có nguyên nhân. Hơn nữa, Bạch Ngọc Đường cũng bắt được điểm quan trọng, lại là Hạt Cửu Thiên? Hắn muốn giết người có Lưu Hạc Linh, lẽ nào có liên quan đến Lạc Hâm phu nhân này?

 

Lúc này, đã đến trước cửa cầm các.

 

Lạc Hâm phu nhân mở cửa, hỏi Bạch Ngọc Đường: “Ngũ gia có muốn vào ngồi một lát?”

 

“Không cần.” Bạch Ngọc Đường lắc đầu, ý bảo mình còn việc phải làm, liền từ biệt Lạc Hâm phu nhân quay đi.

 

.

 

.

 

Dõi mắt nhìn theo bóng trắng đi xa, biến mất sau khúc quanh, Lạc Hâm sầm mặt đóng cửa lại, tung chưởng đánh nát một chiếc ghế đá, “Triệu Trinh! Ngươi được lắm!”

 

“Ai nha.”

 

Ngay khi ấy, một cô nương mặc bạch y chạy ra: “Tỷ, sao lại giận dữ như thế, để người khác nhìn thấy thì bao nhiêu công sức đổ sông đổ biển cả mất!”

 

Lạc Hâm lạnh mặt: “Triệu Trinh thông minh hơn chúng ta nghĩ.”

 

“Tỷ tỷ, có khi nào tên thái giám đó không chịu nổi cực hình, nói chuyện năm ấy ra rồi không?” Nữ tử lo lắng hỏi.

 

“Cho hắn thêm một lá gan hắn cũng không dám!” Lạc Hâm cười lạnh: “Nếu chết rồi thì không còn nhân chứng, cố chịu chút đau đớn nhục hình nhưng ít nhất không phải chết. Nói ra mọi chuyện mới là nhất định phải chết!”

 

“Vậy tỷ nói chuyện trước đây với Bạch Ngọc Đường, không sao chứ?” Nữ tử có vẻ lo lắng: “Nếu hắn nói với hoàng đế thì sao?”

 

Lạc Hâm trầm ngâm một lúc: “Đành chịu, cho dù chuyện này bị vạch trần cũng không sao, chúng ta cứ làm theo kế hoạch, tối nay hành động!”

 

“Được!”

back top