Quỷ Hành Thiên Hạ

Quyển 4 - Chương 22: Sấn loạn hạ thủ (ra tay nhân lúc hỗn loạn)

Bạch Ngọc Đường vội vàng chạy về phủ Khai Phong, khi ấy, mọi người đều đang ở trong phòng của Huyền Bi phương trượng. Triệu Trinh ngồi đối diện Huyền Bi phương trượng, bọn Bao Chửng đầy đủ bên cạnh.

 

Khi Bạch Ngọc Đường đi vào, đại hòa thượng cúi đầu, nhắm chặt mắt cắn chặt răng.

 

Triệu Trinh bình thản hỏi: “Ngươi vẫn không nói?”

 

Hoà thượng lắc mạnh đầu: “Xin hoàng thượng ban cho bần tăng cái chết.”

 

Triệu Trinh cười gượng: “Ngươi đã không sợ chết, trẫm giết ngươi làm gì?” Nói xong, đứng lên, nhìn Bao Chửng: “Bao khanh, giao người cho khanh, hỏi được chuyện gì thì bẩm báo với trẫm.”

 

Bao Chửng gật đầu.

 

Sau đó, Triệu Trinh đi ra, thấy Bạch Ngọc Đường đã về, nghĩ nghĩ, nhưng cũng không hỏi hắn điều gì, chỉ dẫn người vội vã đi.

 

.

 

.

 

Triển Chiêu túm lấy Bạch Ngọc Đường, hỏi nhỏ: “Nợ phong lưu khi nào? Thành thật khai báo!”

 

Bạch Ngọc Đường có phần bất đắc dĩ, liền kể lại chuyện ngày trước của Hạt Cửu Thiên. Triển Chiêu nghe xong, dùng vẻ mặt “đó là hiển nhiên” nhìn hắn: “Không khác ta nghĩ bao nhiều, ta nói cho ngươi biết, La Diên cũng vì còn quá nhỏ, nếu lớn hơn ba bốn tuổi, cũng chắc chắn sẽ như Lạc Hâm phu nhân! Ngươi không thể bớt phóng túng một chút được sao?”

 

Bạch Ngọc Đường bật cười, “Vậy ngươi thì sao, khi đó nếu là ngươi, ngươi làm thế nào? Thấy chết không cứu?”

 

“A, cái này…” Triển Chiêu suy nghĩ một lúc lâu: “Dù sao cũng sẽ có biện pháp tốt hơn.”

 

Bạch Ngọc Đường lắc đầu.

 

Khi đó, người trong phòng đều đi ra, Bàng Cát kéo tay áo Bao Chửng: “Này, Lão Bao sao ngươi không hỏi? Hòa thượng này là một nhân vật quan trọng!”

 

Bao Chửng gật đầu: “Đúng thật là nhân vật quan trọng, nhưng chúng ta hỏi hắn không nói, có thể làm được gì?”

 

“Ngươi là phủ doãn Khai Phong, ngươi hỏi ta?” Bàng Cát thổi râu trừng mắt: “Con đúng là sâu khổ không đánh không được, ngươi không biết dùng nghiêm hình tra khảo sao?”

 

Bao Chửng nhíu mày: “Cả chết hắn cũng không sợ ngươi đánh có tác dụng gì? Ngươi không thấy hắn bị thượng nặng sao? Đánh chết ngươi có đi giải thích với hoàng thượng không?”

 

“Ta…” Bàng Cát nghẹn giọng, nghiến răng.

 

Bao Chửng trề môi, đưa tay chỉ lên đầu: “Phải dùng trí có biết không?!”

 

Bàng Cát thở dài, phụng phịu lắc lư bỏ đi.

 

Bao Chửng còn có việc chưa xong phải xử lý, bảo mọi người nghĩ cách, làm thế nào để hòa thượng này mở miệng, ngoài ra, phía Lạc Hâm phu nhân cũng không được lơi lỏng cảnh giác, vẫn cứ có cảm giác Thức Ngọc đại hội càng đến gần lại càng nguy hiểm. Thế là, một đám người trong sân lại bắt đầu nghĩ cách.

 

Mà Công Tôn thì từ sau khi ra khỏi phòng ngỗ tác, vẫn ngơ ngơ ngẩn ngẩn, Triệu Phổ đã sớm phát hiện thấy hắn bất thường, nghĩ là do thân thể khó chịu, liền hỏi: “Có muốn đi ngủ một lát không?”

 

Công Tôn lắc đầu, nói: “Không phải… Ta nghi ngờ, Huyền Bi phương trượng không phải Huyền Bi phương trượng thật sự!”

 

“Sao?”

 

Mọi người đều nhìn Công Tôn.

 

Công Tôn giải thích: “Tuổi của Huyền Bi phương trượng thật sự hẳn là trên dưới sáu mươi, còn chấm hương trên đầu Huyền Bi phương trượng này xem ra chỉ có hơn hai mươi năm!”

 

“Cái đó cũng nhìn ra được sao?” Mọi người đều hiếu kì.

 

Công Tôn cười cười: “Ta thường nghiên cứu phật pháp cùng thái phi, cao tăng trong nhà cũng không dưới mấy mươi vị, lão hòa thượng tu hành năm sáu mươi năm, chấm hương sẽ có màu nâu nhạt, màu càng lúc càng nhạt! Hòa thượng mới thì là màu đỏ tươi đến nâu đỏ… Chấm hương của Huyền Bi phương trượng này tối đa chỉ hơn hai mươi năm!”

 

Mọi người xoay mặt nhìn nhau.

 

“Vậy… Người trong giếng thì sao?” Triển Chiêu hỏi.

 

Công Tôn cười nhẹ: “Khi người đó chết chỉ khoảng hai ba mươi tuổi, tính theo tuổi, hẳn cũng không phải Huyền Bi phương trượng!”

 

Mọi người đều cau mày, vậy Huyền Bi phương trượng thật sự đâu rồi? Không lý nào đổi một phương trượng khác mà không hòa thượng nào phát hiện!

 

“Ai…” Bàng Dục thở dài: “Chuyện này bế tắc rồi, ngươi nghĩ xem, hình xăm trên tay hòa thượng đó là nữ nhân của tiên đế! Tám phần là có gian tình gì đó, để bảo vệ danh dự của hoàng thất, hắn nhất định phải chết. Chúng ta biết ít một chút vẫn tốt hơn!”

 

Bao Duyên nhìn hắn: “Ngươi thật sự kế thừa rất tốt bản lĩnh người khôn giữ mình của cha ngươi.”

 

“Chậc.” Bàng Dục lắc đầu: “Các ngươi thật sự không hiểu tỷ phu của ta.”

 

Mọi người đều sửng sốt, Bàng Dục đang nói Triệu Trinh sao?

 

Bàng Dục lắc lắc đầu, đi đến ngồi xuống bàn, tiếp tục bận chuyện của hắn.

 

“Này.” Bao Duyên đẩy đẩy hắn, hỏi: “Mấy hôm nay ngươi làm gì vậy?”

 

Bàng Dục cười hì hì: “Làm một cái chuông bát quái biết xoay cho Hương Hương treo trên đầu giường!”

 

“Tại sao?” Bao Duyên không hiểu lắm.

 

“Khi tiểu oa nhi nằm không có thứ biết chuyển động để nhìn, mắt sẽ không đẹp! Hơn nữa treo một cái chuông bát giác, dùng dây mảnh cột vào tay hay chân nó, nó sẽ ngọ nguậy ngọ nguậy, sau đó thấy chuông đinh đang đinh đang sẽ cười khanh khách, rất thú vị!”

 

Mọi người đều kinh ngạc nhìn hắn: “Làm sao ngươi biết?”

 

“Ta từng thấy người khác dùng!” Bàng Dục cười tủm tỉm: “Kỹ thuật đặc biệt tìm học!”

 

Bao Duyên thấy hắn rất vui, liền nói: “Chuyện này để hạ nhân làm không phải được rồi sao, ngươi tự tay làm làm gì?”

 

“Xí, ngươi không hiểu!” Bàng Dục bĩu môi: “Có một vài chuyện, phải đích thân làm mới có ý nghĩa! Sau này nó lớn rồi, nhìn thấy cái chuông này, nhớ là do cữu cữu của nó làm từng chút một cho, tốt biết bao nhiêu? Ta cũng không uổng công yêu thương Hương Hương, có đúng không?”

 

Bàng Dục chỉ thuận miệng nói, nhưng Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Triệu Phổ và Công Tôn đều ngẩn người. Bốn người nhìn nhau, đều như đột nhiên tỉnh ngộ.

 

Tiểu Bao Phúc nhìn sắc mặt mọi người, không hiểu: “Làm sao rồi?”

 

Triệu Phổ nhìn ba người kia: “Có một vài chuyện, phải đích thân làm mới có ý nghĩa!”

 

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng bật cười, Công Tôn nhìn nhìn Bàng Dục còn đang lóng ngóng tay chân làm chuông, “An Lạc Hầu.”

 

“Sao?” Bàng Dục ngẩng đầu nhìn mọi người.

 

Công Tôn cười híp mắt nhìn hắn: “Nhờ ngài giúp một chuyện có được không?”

 

Bàng Dục mở miệng, nhưng chợt cảm giác gió lạnh lùa qua sau lưng, vội nuốt nước bọt… Tiêu rồi, khách sáo như vậy chắc chắn không phải chuyện tốt!

 

.

 

.

 

Quả nhiên, nửa canh giờ sau, Bàng Dục mặc hoa phục dáng vẻ giống hệ một công tử thế gia, nhăn nhó mặt mày nhìn mọi người: “Sao phải mặc thế này?”

 

Triển Chiêu cười tủm tỉm: “Nhờ ngươi giúp đỡ!”

 

“Giúp đỡ chuyện gì?” Bàng Dục lo lắng.

 

“Đi đại náo cầm các, quấn lấy Lạc Hâm phu nhân!” Triển Chiêu vừa dứt lời, miệng Bàng Dục đã há hốc, cằm sắp rơi luôn xuống.

 

“Cái… Cái cái gì?!” Bàng Dục xoay người định chạy, nhưng bị Triệu Phổ nắm cổ áo kéo lại: “Đừng đi, chuyện này chỉ ngươi làm được!”

 

“Ta không chịu!” Bàng Dục sắp khóc nhè: “Muốn lão tử mất mạng sao, nàng ta là nữ nhân mà tỷ phu ta nhìn trúng.”

 

Bọn Triển Chiêu đều cười, nghĩ thầm còn nói hiểu tỷ phu của ngươi sao, cách xa lắm, “Chính là vì kết quả ấy!”

 

“Ta không muốn, là độc đinh ba đời của Bàng gia!” Bàng Dục giãy dụa, chợt Bạch Ngọc Đường thản nhiên nhả một câu: “Cách này, có thể cứu tỷ tỷ và ngoại sinh nữ của ngươi.”

 

.

 

 

.

 

Vừa dứt lời, Bàng Dục đã ngoan ngoãn, quay đầu nhìn mọi người: “Là ý gì?”

 

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cười nhẹ: “Chúng ta muốn ngươi ngày ngày đến quấn quýt lấy Lạc Hâm phu nhân, khiến nàng ta không thể thoát thân, không thể ra ngoài một mình!”

 

“Ai…” Bàng Dục gãi đầu.

 

“Ngươi yên tâm.” Triệu Phổ nói: “Ta sẽ phái tám ảnh vệ bảo vệ ngươi ngày đêm mười canh giờ! Chỉ cần ngươi thấy nàng ta là làm ầm ĩ lên, sẽ không có nguy hiểm!”

 

Bàng Dục hơi nhíu mày, ngồi xuống bàn đá nhìn mọi người, một lúc sau mới hỏi: “Các ngươi nói là Lạc Hâm phu nhân muốn hại tỷ tỷ ta và Hương Hương sao?”

 

Mọi người gật đầu.

 

“Vì muốn giành vị trí hoàng phi?” Bàng Dục hỏi tiếp.

 

Mọi người nghĩ nghĩ, cười thần bí: đương nhiên không đơn giản như thế rồi.

 

Bàng Dục nhíu mày: “Tỷ phu của ta sẽ không chém đầu ta chứ?”

 

“Trêu đùa cô nương nhà lành sẽ bị phạt, nhưng si tình thì đâu có phạm pháp!” Công Tôn cười cười: “Chúng ta muốn ngươi, dồn ép Lạc Hâm phu nhân, khiến nàng ta không có được một khắc yên bình!”

 

Bàng Dục cúi đầu nghĩ nghĩ, cuối cùng vỗ đùi: “Ta liều mạng!” Nói xong, lại lo lắng nhìn mọi người: “Các ngươi sẽ không hại ta chứ?”

 

“Không đâu.” Bọn Triển Chiêu đều gật đầu:”Vội vàng sẽ phạm sai lầm, hiện tại còn cách đại hội Thức Ngọc không xa, một khi bận rộn, gấp gáp, chắc chắn sẽ lộ sơ sót! Đây là cách tốt nhất những khi không có cách, bức đến mức chó nhảy tường, thì sẽ biết được tường nơi này thấp nhất.”

 

“Vậy sao.” Bàng Dục sờ đầu, gật đầu: “Được, nhưng ta có một điều kiện.”

 

“Nói!” Triệu Phổ cười nói.

 

Bàng Dục im lặng một lúc, đưa tay chỉ Bao Duyên: “Ta muốn đi cùng hắn!”

 

Mọi kinh ngạc, Bạch Ngọc Đường thì gật đầu: “Ý này không tệ, hai người gây rối thú vị hơn một người!”

 

“Hắc hắc.” Bàng Dục khoác vai Bao Duyên đang trợn mắt há mồm: “Vụ án Ngũ Muội của ngươi, có liên quan không ít đến vụ án này, ngươi muốn thi Hương, thì phải bỏ công thôi!”

 

Bao Duyên ngẩn người một lúc lâu, híp mắt hỏi: “Ý ngươi là, ngươi giả mặt đen, ta mặt trắng, chúng ta làm loạn cho Lạc Hâm phu nhân không thể hành động, sau đó một làm xằng một ngăn cản, tranh cãi ầm ĩ?”

 

Mọi người gật đầu, không hổ danh là nhi tử của Bao đại nhân, rất thông minh!

 

Sau khi Bàng Dục và Bao Duyên nghiên cứu xong phương án, liền ra cửa đến đại náo Lạc Hâm Các, các ảnh vệ phụ trách theo dõi giúp bọn họ, xem Lạc Hâm phu nhân ở đâu.

 

Vừa thấy người, cả hai đã xông lên, Bàng Dục ra sức xum xoe, Bao Duyên ngăn cản, bọn Triển Chiêu ở lại Khai Phong tiếp tục lên kế hoạch.

 

.

 

.

 

“Khốn kiếp!”

 

Một buổi trưa, Bàng Dục và Bao Duyên đại náo Lạc Hâm Các hai lần, mà hôm nay Triệu Trinh sau khi hồi cung lại không đến.

 

“Tên Bàng Dục này muốn làm gì?” Lạc Hâm phu nhân lật bàn.

 

“Tỷ tỷ.” Một nữ tử bạch y kéo Lạc Hâm phu nhân: “Muội đi giết hắn!”

 

“Không được!” Lạc Hâm ngăn cản: “Hắn đang ở trong phủ Khai Phong, nếu chẳng may chết ở đó, Bao Chửng sẽ điều tra, lỡ như hắn tra được điều gì thì công sức của chúng ta sẽ đổ sông đổ biển!”

 

“Nhưng đêm nay đã hành động rồi, bọn chúng cứ gây rối như thế làm sao được?” Nữ tử kia giậm chân.

 

“Không đúng.” Lạc Hâm phu nhân ngồi xuống: “Bàng Dục không thể không biết quan hệ giữa ta và hoàng thượng, vì sao còn lớn gan như vậy?”

 

“Tỷ tỷ.” Nữ tử kia bất mãn: “Muội cảm thấy, Bàng Dục ấy không phải thích tỷ, mà là muốn làm xấu mặt tỷ. Tỷ nghĩ xem, nhất định là hắn lo tỷ tranh sủng với tỷ tỷ mình. Nói trắng ra, đám người nhà Bàng thái sư, nếu không có Bàng phi, đã sớm tiêu tan rồi. Chỉ cần Bàng phi thất sủng, chẳng phải phụ tử bọn họ sẽ mất mạng sao?!”

 

Lạc Hâm phu nhân cúi đầu nhíu mày: “Phải nghĩ cách!”

 

“Vậy đêm nay…”

 

“Tạm thời hủy bỏ đi, đừng gấp!” Lạc Hâm phu nhân lo lắng lắc đầu: “Tỷ vẫn cảm thấy có gì không ổn!”

 

.

 

 

.

 

Trời đã sắp tối, trăng sáng sao thưa, trong sân phủ Khai Phong.

 

“Ai da, mệt chết rồi.” Bàng Dục nằm vắt trên giường nhỏ, trước đây lão tử ngày ngày thưởng nam phách nữ, đã quá lâu rồi, hôm nay làm một lần lại mệt như vậy!”

 

Bao Duyên xoa cổ chân, “Ngươi còn nói, ta thì không mệt sao?!”

 

Ban ngày Bàng Dục đi gây rối, buổi tối, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường phụ trách dẫn theo các ảnh vệ canh giữ ở Lạc Hâm Các và cửa hàng cổ vịt, Triệu Phổ tăng số lính canh trong hoàng cung. Hai bên dùng phương pháp “ngốc” nhất, theo dõi sít sao Lạc Hâm.

 

Bao Chửng và Bàng Cát thì ngày ngày khuyên nhủ Huyền Bi phương trượng, bảo hắn mau nói thật.

 

Cứ như vậy đã qua ba ngày, Lạc Hâm phu nhân không bước được một bước ra khỏi cầm các.

 

Mà lúc này, nàng ta cũng là buồn bực vạn phần!

 

“Tại sao đã ba ngày mà Triệu Trinh vẫn không đến?” Lạc Hâm phu nhân nhíu mày.

 

“Tỷ tỷ, tỷ không biết sao, mấy ngày nay đang tuyển phi, Triệu Trinh cả ngày bận ngắm mỹ nhân.”

 

“Tuyển phi?” Lạc Hâm cười lạnh: “Triệu gia quả nhiên không có một nam nhân tốt!”

 

“Vậy chúng ta có hành động không?” Nữ tử bạch y sốt ruột nói: “Muội thấy Triệu Trinh có mới nới cũ, có lẽ không được mấy ngày đã quên mất tỷ tỷ rồi, đến lúc đó mới thật sự là đổ sông đổ biển!”

 

Lạc Hâm trầm ngâm một lúc: “Đêm nay cho dù thế nào cũng phải hành động!”

 

“Được!” Nữ tử bạch y hưng phấn chạy đi.

 

.

 

.

 

Vào đêm…

 

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lại đến mái nhà gần Lạc Hâm Các ngồi canh.

 

Mấy ngày nay, hai người đảo lộn ngày đêm, Bạch Ngọc Đường có phần mệt mỏi, nhưng Triển Chiêu thì lại vừa hợp ý mèo, vừa đến đêm, hai mắt đã phát sáng, kéo kéo Bạch Ngọc Đường đang buồn ngủ bên cạnh: “Chuột, chú ý quan sát!”

 

Bạch Ngọc Đường uể oải: “Cách này, quả thật là một cách hay, vì nhất định sẽ có ngày thành công, đối phương chắc chắn chịu không nổi. Nhưng cũng là một cách ngu ngốc, nếu đối phương không vội, nói không chừng chúng ta sẽ ngồi chồm hổm thế này năm ba năm.”

 

“Hư!”

 

Đang nói, đột nhiên Triển Chiêu đưa tay bịt miệng hắn, ý bảo, mau nhìn xem!

 

Bạch Ngọc Đường nhìn theo hướng tay hắn chỉ, từ cửa sổ khuê phòng của Lạc Hâm phu nhân trong Lạc Hâm Các, vài người bay ra.

 

Những người này khinh công phi phàm, hơn nữa đều là nữ nhân!

 

“Người đó dường như là Ngũ Muội.” Bạch Ngọc Đường chỉ một người trong đó nói: “Bóng lưng rất giống.”

 

Triển Chiêu gật đầu: “Bọn họ đi đâu?”

 

“Không giống hướng hoàng cung!” Bạch Ngọc Đường cũng thấy khó hiểu.

 

Đi theo một đoạn, liền phát hiện hướng của các bóng đen ấy đi là… Pháp Quang Tự!

 

Hai người nhìn nhau một cái, Bạch Ngọc Đường kéo nhẹ Triển Chiêu: “Miêu Nhi, trong đó dường như không có Lạc Hâm phu nhân!”

 

Triển Chiêu nghĩ nghĩ: “Chẳng lẽ là chia nhau hành động?”

 

Ngay khi ấy, cửa sau Lạc Hâm Các mở ra, Lạc Hâm phu nhân chậm rãi đi ra, ngồi lên kiệu, kiệu phu nâng kiệu đi đến đường lớn của Khai Phong.

 

“Phương hướng khác nhau!” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường khó xử.

 

Chợt, Tử Ảnh và Giả Ảnh ra dấu với hai người, ý bảo… Bọn họ đi Pháp Quang Tự, hai người theo Lạc Hâm phu nhân.

 

Hai người hiểu ý, đi theo kiệu của Lạc Hâm phu nhân, phát hiện nàng ta cũng không đi hoàng cung.

 

Bạch Ngọc Đường hơi sửng sốt, nhỏ giọng nói với Triển Chiêu bên cạnh: “Dường như nàng ta muốn đến Thiết Chưởng Môn của Lục Thiết Tâm!”

 

Triển Chiêu không hiểu: “Nàng ta đến Thiết Chưởng Môn làm gì?”

 

Bạch Ngọc Đường lắc đầu. vừa định nói, chợt trên đường có tiếng vó ngựa.

 

Tiếng vó này rất khác thường, dường như chân ngựa đã được bao lại bằng vải bông, không nghe kĩ tuyệt đối không nhận ra.

 

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, bọn họ hành tẩu giang hồ đã thấy nhiều thứ, đây là mánh khóe của những sơn tặc thổ phỉ thường dùng khi tập kích các đoàn xe… Có đội xe đi qua?

 

Đang nghi hoặc, chợt kiệu của Lạc Hâm phu nhân rẽ vào một ngõ nhỏ cách không xa trước Thiết Chưởng Môn.

 

Vài khắc sau, vài con ngựa lớn xuất hiện trong lớp sương đêm của Khai Phong.

 

Người trên ngựa đều khôi ngô cường tráng, người sau cùng mặt đầy râu ngắn, vạm vỡ lão luyện, tay cầm một cây mã đao dài, sau khi vào sân thì xuống ngựa, quỳ xuống trước mặt Lạc Hâm phu nhân: “Chủ thượng!”

 

“Đã chuẩn bị xong chưa?” Lạc Hâm phu nhân lạnh giọng hỏi, nàng ta của hiện tại, như một người khác.

 

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nhịn không được nhíu mày, đâu mới là bộ mặt thật của nữ nhân này?

 

“Phải!” Đại hán gật đầu, có vẻ rất cung kính.

 

“Lục Thiết Tâm ở trong đó, nhưng đáng tiếc nghiệt chủng của La Thanh Sơn đã trốn đến phủ Khai Phong rồi.” Lạc Hâm cười: “Tạm thời mặc kệ nó, ngươi đi lấy đầu Lục Thiết Tâm trước, để thứ này trong nhà hắn!”

 

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nương theo ánh trăng nhìn kĩ, thứ Lạc Hâm phu nhân đưa là một tay nải, có vẻ rất nặng.

 

Người đó cầm tay nải, dẫn người đi.

 

Triển Chiêu không biết đại hán ấy, xoay mặt định hỏi Bạch Ngọc Đường, lại thấy hắn dùng vẻ mặt khó hiểu cộng thêm chấn kinh nhìn theo đại hán đang chạy đến Thiết Chưởng Môn.

 

Nhẹ thở dài một tiếng, Triển Chiêu cười: “Chẳng lẽ hắn chính là… Hạt Cửu Thiên?”

 

Bạch Ngọc Đường bất lực gật đầu: “Chính là hắn.”

back top