Quỷ Hành Thiên Hạ

Quyển 5 - Chương 29: Võ trạng nguyên tỉ thí [tỉ thí võ trạng nguyên]

Ngoài trường thi, Bạch Ngọc Đường nhìn danh sách thi đấu cũng thầm buồn bực, mất mấy ngày, rốt cuộc bị Tiểu Tứ Tử lừa gạt.

 

Đời này hắn thật chưa từng ra sức dạy người khác như vậy. Đừng nói Đường Thạch Đầu, bản thân mình cũng mỏi eo đau lưng, Triệu Phổ còn có Công Tôn xoa vai châm cứu cho, Triển Chiêu thì chỉ biết chọc ghẹo mình.

 

Quả nhiên, Triển Chiêu cười hì hì vỗ vai hắn, “Đừng để bụng đừng để bụng, người ta nói người thành thật lừa đâu trúng đấy mà!”

 

“Này! Ở đây còn chỗ! Hai ngươi chậm quá!”

 

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vừa đi đến sân tỷ võ đã thấy Bàng Dục giữ sẵn chỗ tốt hàng thứ hai, nhảy nhảy vẫy tay gọi mình.

 

Bao Duyên ngồi cạnh hắn cắn hạt dưa, tuy là tân khoa trạng nguyên, nhưng dù sao tuổi vẫn còn nhỏ. Tiêu Lương, Tiểu Tứ Tử, Công Tôn và Triệu Phổ đều ngồi sẵn đó.

 

Triệu Phổ và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, cùng xấu hổ nhìn trời.

 

Triệu Viện cũng ngồi gần đó, mặc y phục thư sinh, đang ăn điểm tâm với Tiểu Ngọc, thấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đến, mắt lập tức sáng lên, khi nãy Triệu Phổ và Công Tôn đã sáng đến mức đau cả tim, bây giờ thì đầy đủ rồi.

 

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi đến ngồi xuống, Bàng Dục vỗ vỗ Triển Chiêu, ý bảo hắn nhìn lôi đài phía tây và phía bắc.

 

Lần thi võ này đã qua đợt sơ tuyển, đến kì thi cuối cùng còn tám mươi người. Chia thành đông tây nam bắc bốn lôi đài, mọi người bốc thăm chọn đối thủ, bốn người đứng đầu bốn lôi đài tiếp tục tranh nhất nhị tam tứ, có thể nói là công bằng, nhưng cũng có thể nói là vận may chiếm một phần lớn.

 

Đường Thạch Đầu được phân về khu đông, Thạch Thiên Kiệt khu tây, Thẩm Bạch Ngạc khu bắc.

 

Triển Chiêu nhìn danh sách, nhíu mày: “Chỉ cần chiến thắng ở một khu là có thể chiếm bốn vị trí đầu. Như thế này, xem ra Thạch Thiên Kiệt và Thẩm Bạch Ngạc rất có thể sẽ chiếm hạng cao.”

 

Triệu Phổ cười, “Ha ha, chỉ cần không được trạng nguyên, hạng mấy cũng chẳng sao.”

 

“Đường Đường nhất định thắng hạng nhất!” Tiểu Tứ Tử giơ nắm tay nhỏ nhỏ béo múp cổ vũ cho Đường Thạch Đầu.

 

Đường Thạch Đầu ngây ngây ngốc ngốc, cũng không biết hồi hộp là gì, Bạch Ngọc Đường đã dặn rồi, gọi tên ngươi thì ngươi lên đánh là được.

 

Dưới lôi đài lúc này đã có rất nhiều sòng bạc đến mở bàn thu bạc cá cược.

 

Trong đó có danh sách những người được chọn nhiều, bọn Thạch Thiên Kiệt đều có tên. Nhưng căn bản không ai biết Đường Thạch Đầu, rất nhiều người cứ nghĩ hắn là loại sẽ bị đào thải ngay từ vòng đầu tiên.

 

Đôi nào đấu trước cũng dựa vào bốc thăm, hôm nay tìm ra người đứng đầu bốn khu trước, ngày mai mới quyết chiến.

 

Triển Chiêu đánh giá một chút, Đường Thạch Đầu đấu ở khu đông tuyệt đối không vấn đề.

 

Vòng đầu tiên, đôi của Đường Thạch Đầu đấu sau cùng, đối thủ là một hậu sinh phái Thanh Thành, tên Trần Thiên Phong.

 

Triển Chiêu nghĩ nghĩ: “Phái Thanh Thành, họ Trần, chữ Thiên, vậy hẳn là nằm trong ba cấp đầu.”

 

“Được võ trạng nguyên cũng là một cách hay để làm rạng danh môn phái, hiện tại gần như các môn phái đều phái một ít hậu sinh tham gia.” Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ: “Trần Thiên Phong này tuổi còn trẻ đã có thể đến được chữ Thiên hẳn là có chỗ hơn người.”

 

“So với Đường Thạch Đầu thì sao?” Triển Chiêu cười hỏi.

 

Bạch Ngọc Đường nhướng mày một cái: “Còn kém xa.”

 

Triển Chiêu cười gật đầu, Tiểu Tứ Tử bên cạnh đưa một bao tống tử đường qua: “Miêu Miêu Bạch Bạch!”

 

Triển Chiêu đưa tay lấy hai cái, bỏ một cái vào miệng, rồi cho cái kia vào miệng Bạch Ngọc Đường.

 

Triệu Viện bên cạnh run rẩy đưa tay cầm lấy bao tống tử đường chia với Tiểu Ngọc, mắt nhìn hai người chằm chằm, Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Công Tôn và Triệu Phổ ngồi một hàng ăn tống tử đường, quả thật là kì duyên! Đẹp hơn kịch, múa, tế lễ gì đó nhiều!

 

.

 

.

 

Trận đấu trên lôi đài đã bắt đầu, vì là tỷ võ chính quy, mọi người đều xuất thân từ chính phái, cho nên khi thi đấu tương đối lễ nghi, các chiêu thức cũng đặc sắc tinh diệu vô cùng.

 

Tiểu Tứ Tử ngồi xem, vui vẻ vỗ tay liên tục, rất nhanh… Đã đến lượt Đường Thạch Đầu.

 

Đường Thạch Đầu và Trần Thiên Phong đứng đối diện nhau.

 

Trần Thiên Phong chắp tay với Đường Thạch Đầu: “Tại hạ Trần Thiên Phong, chữ Thiên tam cấp, phái Thanh Thành.”

 

Đường Thạch Đầu gật đầu “À” rồi thì định nhấc đao.

 

Quan chủ khảo đứng bên cạnh vội ngăn lại, nói: “Đường thiếu hiệp, xin hãy báo tên môn phái, sư phụ và bối phận, đây là quy tắc tỷ võ.”

 

Đường Thạch Đầu nghĩ nghĩ, sư phụ mình là Bạch Ngọc Đường không sai, nhưng Bạch Ngọc Đường thuộc môn phái nào? Liền hỏi quan chủ khảo: “Ta không biết, sư phụ ta cũng đến, ta hỏi hắn một chút được không?”

 

Quan chủ khảo suýt chút phì cười, mọi người ngồi xem bên dưới cũng cười ồ lên, thì ra là một tiểu tử ngốc.

 

Triển Chiêu ôm Tiểu Tứ Tử đang ăn tống tử đường trên đùi, cúi đầu cười trộm, rồi nhìn sang Bạch Ngọc Đường.

 

Bạch Ngọc Đường đưa một ngón tay xoa xoa mũi, quên nói cho hắn biết rồi.

 

Thấy quan chủ khảo gật đầu, Đường Thạch Đầu liền đi đến rìa lôi đài, hỏi Bạch Ngọc Đường ngồi đó không xa: “Sư phụ, ta được tính là môn phái nào?”

 

Mọi người đều rướn dài cổ ra hiếu kì nhìn, nghĩ thầm không biết sư phụ nào lại có thể dạy ra đệ tử như thế.

 

Nhưng khi mọi người nhìn đến khu Đường Thạch Đầu hỏi thì đều rất ngạc nhiên. Không phải đó là chỗ của người trong phủ Khai Phong sao?! Đúng rồi… Lúc này mọi người mới nhớ ra, chẳng lẽ lần này có người trong phủ Khai Phong xuất chiến sao? Nếu không sao cả Triển Chiêu cũng đến?

 

Đường Thạch Đầu hỏi xong thì có một giọng nói lành lạnh đáp lời hắn: “Phái Thiên Sơn.”

 

Mọi người đều ngẩn người, há hốc tập thể, trong võ trường lập tức im bặt. Các thí sinh khu bên cạnh cũng ngẩn người, người trả lời là Bạch Ngọc Đường!

 

Lần này phái Thiên Sơn cũng có tiểu đồ đệ đến tham gia, các trưởng lão trong phái Thiên Sơn từ rất xa đã thấy được vị tiểu thái sư thúc Bạch Ngọc Đường rồi, nhưng không dám đến chào hỏi. Quan hệ giữa Bạch Ngọc Đường và phái Thiên Sơn là thế này, người sáng lập, cũng chính là sư tổ phái Thiên Sơn, võ lâm chí tôn Thiên Sơn Lão Tổ là một trong các sư phụ của Bạch Ngọc Đường. Nếu xét bối phận, Bạch Ngọc Đường là sư thúc của chưởng môn phái Thiên Sơn Nhạc Phong, cũng là thái sư thúc của các đồ đệ của Nhạc Phong, hiện đang là các trưởng lão! Tiếng “tiểu thái sư thúc” này thật sự quá khó nghe, hậu bối còn phải gọi hắn là thái sư thúc tổ, làm Bạch Ngọc Đường cảm giác tóc trên đầu mình bạc trắng, cho nên thấy người trong phái Thiên Sơn là trốn.

 

Đường Thạch Đầu cũng không biết Thiên Sơn là núi nào, dù sao trước nay hắn vẫn trốn trong núi sâu, chỉ mới ra một lần này để thi võ, liền trả lời với quan chủ khảo: “Phái Thiên Sơn.”

 

Quan chủ khảo cũng nghẹn lời nhìn hắn, người này là đồ đệ của Bạch Ngọc Đường? Bạch Ngọc Đường thu đồ đệ rồi? Còn là một tên đồ đệ ngốc!

 

Bạch Ngọc Đường đỡ trán, nghĩ thầm nếu tiểu tử ngốc này không lấy được trạng nguyên thì thật sự không còn chút mặt mũi nào!

 

Lúc này, ánh mắt người xung quanh nhìn Bạch Ngọc Đường đã đầy kinh ngạc, ánh mắt mọi người đều như đang nói, Bạch Ngọc Đường uống say nên mới nhận hắn đúng không? Làm sao có thể?!

 

Triển Chiêu cúi đầu cười đến run rẩy, Tiểu Tứ Tử ngồi trên đùi hắn ngửa mặt lên nhìn: “Miêu Miêu cười gì vậy?”

 

“Vậy ngươi thuộc bối phận nào?” Quan chủ khảo hoàn hồi lại hỏi một câu, hắn cũng xuất thân từ giang hồ, Bạch Ngọc Đường là tiểu đệ tử cuối cùng mà Thiên Sơn Lão Tổ nhận khi đã hơn trăm tuổi, tuy tuổi nhỏ, nhưng bối phận cực kì cao. Nhất Mi Lão Nhân, sư phụ của chưởng môn phái Thiên Sơn hiện nay là sư huynh của Bạch Ngọc Đường, nói vậy, chẳng phải Đường Thạch Đầu có bối phận ngang với chưởng môn sao?!

 

Đường Thạch Đầu nghe không hiểu gì, vòng tay sờ lưng mình, khó hiểu nhìn hắn: “Lưng của ta làm sao?”

 

Triển Chiêu cười đến mức đấm chân Bạch Ngọc Đường liên tục.

 

Triệu Phổ gác chân cười rất vui vẻ, ít nhất Tiểu Lương Tử nhà mình cũng thông minh lanh lợi!

 

Không ngờ Tiêu Lương đột nhiên rướn đến hỏi Triệu Phổ: “Sư phụ, con thuộc môn phái nào?”

 

Triệu Phổ ngẩn người, sờ cằm ngửa mặt suy nghĩ một lúc lâu: “Ai nha, trước khi sư phụ chết ta quên hỏi rồi!”

 

Công Tôn lườm hắn một cái: “Đường Thạch Đầu còn biết hỏi một tiếng, ngươi còn tệ hơn hắn!”

 

Triệu Phổ rất buồn bực, sao Công Tôn nhà hắn cứ thiên vị người ngoài!

 

“Thì ra là hậu nhân danh môn, thất kính.” Trần Thiên Phong chắp tay với Đường Thạch Đầu: “Tiểu huynh đệ, dùng binh khí gì? Ta dùng kiếm.”

 

Đường Thạch Đầu rút cây đao cũ ra: “Ta dùng đao.”

 

Người xem bên dưới lại cười ồ lên, nghĩ thầm Bạch Ngọc Đường thu đồ đệ lúc bất tỉnh sao, còn không cho hắn cây đao tốt một chút, nhưng lại có vài vị tiền bối giang hồ đứng bật dậy.

 

Các trưởng bối phái Thiên Sơn kinh ngạc nhìn cây đao trong tay hắn, đại sư huynh hiện tại của phái Thiên Sơn, thủ tịch đại đệ tử Hoành Phong của Nhạc Phong hỏi Đường Thạch Đầu: “Tiểu sư thúc, ai đưa cây đao này cho người?”

 

Đường Thạch Đầu thành thật trả lời: “Một lão nhân rất bẩn.”

 

“Có phải người có chữ lông mày chữ nhất không?”

 

“Lông mày cái ghế là gì?” Đường Thạch Đầu nghe không hiểu. [nhất tự: chữ nhất và y tử: cái ghế đọc gần giống nhau]

 

Hoành Phong vẽ một chữ nhất ngang chân mày, Đường Thạch Đầu cười gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy, lông mày của người đó mọc liền với nhau, a! Giống như chữ nhất!”

 

“Sư tôn Nhất Tự Lão Nhân đưa đao cho người?!” Hoành Phong há hốc mồm: “Sư tôn đang ở đâu?!”

 

Đường Thạch Đầu nhớ lại, hôm đó Bạch Ngọc Đường cũng có hỏi hắn về cái ghế lão nhân gì đó? Chẳng lẽ là quen biết?

 

Triển Chiêu nghe ra có thú vị, xoay sang hỏi Bạch Ngọc Đường: “Có khi nào?”

 

Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Càn Khôn Lung Ách Đao là binh khí của sư thúc ta, sư thúc Nhất Tự Lão Nhân là sư đệ của sư phụ ta, trước đây hắn tranh đồ đệ với sư phụ ta, cũng chính là ta, khi thua thì nổi giận nhảy lên xuống không ngừng. Hắn bảo ta nhớ kĩ cây đao này, sau này nhìn thấy hậu sinh nào dùng cây đao này thì dạy võ công cho hắn, như vậy sẽ làm sư phụ ta tức chết!”

 

Khóe miệng Triển Chiêu giật giật, các lão tiền bối của phái Thiên Sơn ai cũng kì quái!

 

“Ta không biết lão nhân đó đi đâu rồi, lần nào cũng nói đi tìm tình nhân, một lần đi hơn nửa năm.” Đường Thạch Đầu đã hơi bực bội, hỏi quan chủ khảo: “Đã đánh được chưa?”

 

“Được rồi.” Quan chủ khảo gật đầu, trong lòng thầm toát mồ hôi lạnh, không ngờ thiếu niên này có lai lịch như vậy, nói không chừng, năm nay sẽ xuất hiện một kì tài, rất có thể!

 

.

 

.

 

Tiếng chiêng vang lên, bắt đầu tỷ thí.

 

Trần Thiên Phong rút kiếm xông đến.

 

Đường Thạch Đầu ôm chân phật mấy hôm nay, Bạch Ngọc Đường dùng mười tám loại binh khí đánh với hắn một lượt, nói cách khác, là dùng đao giáo côn gậy búa rìu câu xoa chùy nỏ roi tên phi tiêu, hung hăng đánh hắn một trận, thế cho nên hiện tại với loại binh khí nào hắn cũng hiểu rất tường tận.

 

Thấy thế kiếm của người kia đến, hắn nhớ rõ Bạch Ngọc Đường từng nói, kiếm, phương pháp sử dụng chủ yếu là đâm, đâm ở đâu? Ấn đường, cổ, ngực, bụng dưới.

 

Với những kiếm khách thượng thừa như Triển Chiêu, kiếm đầu tiên phải tránh, với những kiếm khách kém hơn Triển Chiêu, đao đầu tiên phải tấn công! Tấn công từ đâu? Từ ấn đường, cổ, ngực, bụng dưới của mình! Bởi vì từ những hướng này, chém một đao tới, khí thế mười phần, thần cản giết thần, phật cản giết phật, dùng đao chính là để đối phương hoảng sợ không dám xuất chiêu ngay từ đao đầu tiên.

 

Đường Thạch Đầu ngây ngây ngốc ngốc, nhưng nhớ rõ những lời này của Bạch Ngọc Đường, vung mạnh Càn Khôn Đao chém tới.

 

“Vù” một tiếng, Trần Thiên Phong chỉ kịp cảm giác gió dữ ập tới, khí thế hùng dũng khi Đường Thạch Đầu vung đao, hoàn toàn không phải thứ kẻ vừa vào giang hồ có được, tiểu tử này bao nhiêu tuổi? Sao như đã thân kinh bách chiến? Chiêu thức của người này quái dị, chỉ một chiêu, hổ khẩu của mình đã đau buốt, cánh tay tê rần… Hắn không dám tin mình cực khổ luyện công bao nhiêu năm lại không thể đỡ nổi một chiêu của tiểu tử này!

 

Đường Thạch Đầu chém xong một đao thấy Trần Thiên Phong đã không cầm nổi kiếm nữa, liền phóng ra phía sau hắn.

 

Người xem xôn xao, động tác nhanh thật! Đường Thạch Đầu dùng cán đao đụng nhẹ vào vai Trần Thiên Phong, dùng ba phần nội lực, chiêu này cũng là do Bạch Ngọc Đường dạy hắn, đây chính là cái gọi điểm đến thì dừng. Không có thâm thù đại hận không phải kẻ tội ác tày trời, không được hạ sát thủ!

 

Trần Thiên Phong cũng không cầm kiếm nổi nữa, vai tê nhói lên kiếm rơi xuống, người cũng ngây ngốc tại đó. Đường Thạch Đầu thu đao, ngẩng mặt, hôm qua Bạch Ngọc Đường dạy hắn thắng rồi phải nói “Đa… Đa? Đa cái gì nữa?”

 

Tiểu Tứ Tử ngồi bên dưới thấy mặt hắn đỏ bừng, hô to: “Là đa tạ!”

 

“À, đúng!” Đường Thạch Đầu vui mừng chắp tay với Trần Thiên Phong: “Đa tạ.”

 

Người xem bên dưới kinh ngạc không ngừng, Trần Thiên Phong cũng là một nhân tài khá được kì vọng, không ngờ một chiêu, một chiêu cũng không đỡ được! Hơn nữa Đường Thạch Đầu này dùng loại võ công nào vậy? Đao pháp này thật sự quá đáng sợ! Nhưng với dáng vẻ ngây ngốc sau cùng của Đường Thạch Đầu, mọi người lại cười ồ lên.

 

Triển Chiêu chọt chọt Bạch Ngọc Đường: “Đây là võ công gì?”

 

“Quyển bí tịch mà Đường Thạch Đầu tìm được hẳn là tuyệt học cả đời của sư thúc ta, Nhất Tự Đao.” Bạch Ngọc Đường thản nhiên nói.

 

“Sao?” Triển Chiêu đột nhiên xoay mặt sang nhìn Bạch Ngọc Đường, thắc mắc: “Vậy Thạch Đầu là đồ đệ sư thúc ngươi đã chọn, sao ngươi lại thu nó?”

 

Bạch Ngọc Đường nhếch mép cười: “Hắn muốn chọc cho sư phụ ta tức chết, ta giành đồ đệ của hắn!”

 

Triển Chiêu dở khóc dở cười, khi Bạch Ngọc Đường muốn trẻ con thì thật sự rất trẻ con!

 

.

 

.

 

Buổi sáng tiến hành tổng cộng năm lượt đấu, Đường Thạch Đầu từ kẻ vô danh trở thành kì tài, giao chiến với năm đối thủ, không ai đỡ được đến chiêu thứ hai. Võ công của Đường Thạch Đầu hiếm thấy, vốn dĩ tư duy của hắn cũng không giống người thường, tính cách rất giống dã thú, nói hắn ngốc, hắn đuổi theo đàn sói, bắt khỉ trong rừng, biết dùng mưu kế, người tinh tường vừa nhìn đã biết hắn là kẻ có thiên phú dị bẩm, quả nhiên Bạch Ngọc Đường sẽ không thu đồ đệ tùy tiện. Nhưng nếu nói hắn không ngốc, một câu “Đa tạ” Tiểu Tứ Tử nhắc năm lần vẫn không nhớ.

 

Mọi người xem hắn thi đấu, khi thì kích động lúc lại cười vang, khi sòng bạc mở lại bàn cược thì mọi người đều chen chúc mua Đường Thạch Đầu sẽ là trạng nguyên lang, lập tức trở thành người được kì vọng nhất.

 

.

 

.

 

Buổi chiều, tỷ võ tiếp tục, người chen kín trong trường thi, Bàng thái sư, Bát vương gia cũng đến tham quan đồ đệ ngốc của Bạch Ngọc Đường. Bạch Ngọc Đường thì chẳng để ý nhiều đến Đường Thạch Đầu trên đài, mà nhìn về phái khu tây bắc, quan sát Thạch Thiên Kiệt và Thẩm Bạch Ngạc tỷ võ, qua vài trận, Bạch Ngọc Đường hơi nhíu mày.

 

“Làm sao vậy?” Triển Chiêu tiến gần hỏi: “Võ công của bọn họ không bằng Thạch Đầu, khi nãy ta đã xem hết một lượt, Thạch Đầu cầm chắc trạng nguyên lang rồi!”

 

“Đây chính là điểm nguy hiểm.” Không chờ Bạch Ngọc Đường mở miệng, Bàng Dục bên cạnh vừa nhai đậu phộng vừa chậc lưỡi lắc đầu: “Võ trạng nguyên không giống văn trạng nguyên, thi văn mọi người đóng cửa làm bài, không ai biết ai. Bây giờ thì mọi người đều biết Đường Thạch Đầu mười phần chắc chín… Một vài người làm sao cam tâm để hắn đoạt trạng nguyên?”

 

“Ý ngươi là, bọn họ sắp dùng ám chiêu rồi?” Bao Duyên nhíu mày: “Vậy chúng ta phải làm sao? Thạch Đầu ngốc như vậy, sẽ bị thiệt thôi.”

 

“Thạch Đầu không ngốc!” Tiểu Tứ Tử bĩu môi, hô lớn với Đường Thạch Đầu trên đài: “Thạch Đầu! Cẩn thận có người dùng ám chiêu!”

 

 

Tiểu Tứ Tử vừa dứt lời, hiện trường lập tức im bặt, Bao Duyên vội bịt miệng Tiểu Tứ Tử, Triệu Phổ cười “phụt” ra.

 

Quan chủ khảo chợt thấy đối thủ tiếp theo của Đường Thạch Đầu vội vàng giấu tay ra sau lưng, nhíu mày, đi đến hỏi: “Trong tay ngươi cầm thứ gì?”

 

Mặt người kia trắng bệch, quan chủ khảo túm lấy cổ tay hắn, người kia buông tay… Ba cây ngân châm ánh màu lam rơi xuống.

 

“Đã có quy định rõ ràng rằng tỷ võ không được dùng ám khí, binh khí không được tẩm độc, hủy bỏ tư cách dự thi!” Quan chủ khảo chỉ ra ngoài, thí sinh kia bị dẫn ra.

 

Võ tướng chủ trì thi võ nhắc lại quy định tỷ võ, nghiêm cấm gian dối, cạnh tranh công bằng.

 

Mọi người bội phục nhìn Tiểu Tứ Tử, Bao Duyên cũng bỏ bàn tay đang bịt miệng bảo bối ra.

 

Tiểu Tứ Tử ngơ ngác nhìn mọi người: “Là mọi người nói… Cẩn thận có ám chiêu.”

 

.

 

.

 

Đợt tỷ võ chiều hôm đó kết thúc thuận lợi vào lúc chạng vạng, kết quả là, Đường Thạch Đầu thắng khu đông, Thạch Thiên Kiệt khu tây, Thẩm Bạch Ngạc khu bắc, khu nam là một thiếu niên tên Nhạc Dương, cũng đồ đệ nhỏ nhất trong phái Thiên Sơn, tuổi tương đương với Đường Thạch Đầu, Bạch Ngọc Đường vừa đến xem, võ công không thấp, quan trọng là rất nhanh trí. Nhạc Dương… Chẳng lẽ là tiểu tôn tử của Nhạc Phong?

 

Dung mạo của Nhạc Dương cũng dễ nhìn, ôn thuận nho nhã. Triển Chiêu chọt chọt Bạch Ngọc Đường, nhắc hắn: “Này, cẩn thận lật thuyền trong mương, tiểu tử này bản chất hư hỏng!”

 

Bạch Ngọc Đường cười cười: “Đúng vậy, biểu hiện bên ngoài nho nhã thì bản chất đều hư hỏng!”

 

Triển Chiêu liếc.

 

.

 

.

 

Kết quả bốc thăm, Đường Thạch Đầu đấu Nhạc Dương, Thẩm Bạch Ngạc đấu Thạch Thiên Kiệt. Cũng có nghĩa là Thẩm Bạch Ngạc và Thạch Thiên Kiệt phải tự đánh người mình, loại trừ một người! Như thế lại khiến cho người của phủ Khai Phong rất vừa lòng.

 

.

 

.

 

Khi mặt trời xuống núi, mọi người quay về phủ Khai Phong, hôm nay Đường Thạch Đầu đánh tổng cộng mười người, chỉ dùng không đến hai mươi chiêu, bắt đầu có chút bay bổng.

 

Bạch Ngọc Đường cười lạnh một tiếng, hỏi hắn: “Ngươi cảm thấy ngươi thắng chắc?”

 

Đường Thạch Đầu thành thật gật đầu: “Võ công của bọn họ không cao bằng ta.”

 

Triệu Phổ đá mắt với Công Tôn, thật ra cũng là thật.

 

Bạch Ngọc Đường đưa tay bẻ hai cành cây, đưa một cho Đường Thạch Đầu.

 

Đường Thạch Đầu cho là Bạch Ngọc Đường lại sắp đánh với mình, lầm bầm: “Đánh với sư phụ đương nhiên là thua…”

 

Bạch Ngọc Đường thì nhếch môi, lên tiếng: “Tiểu Tứ Tử, đến đây.”

 

Tiểu Tứ Tử chớp mắt chạy đến.

 

Bạch Ngọc Đường đưa cành cây cho Tiểu Tứ Tử: “Đánh với hắn.”

 

=0= Tiểu Tứ Tử ngẩn người, nghĩ hình như mình ù tai rồi.

 

“Sao?!” Mọi người cũng sửng sốt.

 

Công Tôn vội định ngăn cản, nhưng Triệu Phổ kéo hắn lại, ý bảo, đành chịu! Đường Thạch Đầu kiêu ngạo rồi, Bạch Ngọc Đường muốn dội bớt nhuệ khí của hắn, để hắn lĩnh hội biết giữ cảnh giác, tỷ võ thật sự, ngày mai mới bắt đầu!

back top