Quỷ Hành Thiên Hạ

Quyển 5 - Chương 30: Phong ba bất đoạn [sóng gió không ngừng]

Tiểu Tứ Tử cầm cành cây Bạch Ngọc Đường đưa cho, cành cây thôi cũng đã cao gần bằng Tiểu Tứ Tử rồi, ngửa mặt nhìn Đường Thạch Đầu và Bạch Ngọc Đường, không biết làm sao.

 

“Nhưng mà, Tiểu Tứ Tử không biết võ công đúng không?” Bàng Dục đứng phía sau hỏi Bao Duyên: “Làm sao đánh được, mềm nhũn hệt như cái bánh bao, da thịt bị thương một chút sẽ làm người khác đau lòng chết.”

 

Bàng Dục nói hơi to một chút, Tiểu Tứ Tử híp mắt quay đầu lại, dám nói mình là bánh bao!

 

Triển Chiêu chạy vào trù phòng bưng mấy đĩa điểm tâm ra, ngồi bên bàn đá đút cho Thạch Đầu và Tiễn Tử, phải ổn định chúng nó trước, nếu không một lát nữa nhất định sẽ chạy vào giúp Tiểu Tứ Tử.

 

Công Tôn cũng hỏi Triệu Phổ: “Tiểu Tứ Tử chỉ biết đánh Thái Cực Quyền dưỡng thân kiện thể, làm sao đấu được với Đường Thạch Đầu?”

 

Trên mái nhà, chúng ảnh vệ ngồi chồm hổm hai bên vươn cổ ra nhìn, Tử Ảnh chọc chọc Giả Ảnh: “Giả Thông Minh, điểm tâm của ta đâu?”

 

Giả Ảnh thò tay vào ngực áo lấy điểm tâm của Tử Ảnh ra.

 

Tử Ảnh ngậm hạch đào tô hỏi: “Ngoài mấy đường Thái Cực, Tiểu Tứ Tử còn biết gì nữa?”

 

“Lúc Tiểu Lương Tử học võ công Tiểu Tứ Tử thỉnh thoảng sẽ bắt chước lắc lư vài cái, nhưng chỉ là bắt chước điệu bộ thế thôi, ngươi cũng biết Tiểu Tứ Tử chân ngắn tay ngắn.” Giả Ảnh chậc chậc.

 

“Đúng vậy, không đá chân lên nổi, bị vướng bụng bự.”

 

“Xuống tấn đếm đến ba là nhũn chân rồi.”

 

“Đúng vậy, nắm tay nhỏ xíu quá nhiều thịt, hệt như cục bột mì.”

 

“Bình thường vận động quá ít, chạy được vài bước là đòi bế lên.”

 

Các ảnh vệ càng nói càng hăng say, Tiểu Tứ Tử ngửa mặt, u ám liếc một cái, đáng ghét! Người ta nghe thấy hết.

 

Đường Thạch Đầu đứng bên cạnh buồn cười nhìn Bạch Ngọc Đường, nghĩ thầm làm sao một tiểu hài tử như Tiểu Tứ Tử lại có thể đánh thắng mình?

 

Bạch Ngọc Đường vẫn rất ung dung, đi đến ngồi xuống chiếc ghế đá cạnh Triển Chiêu, vẫy tay gọi Tiểu Tứ Tử.

 

Tiểu Tứ Tử chạy qua, bĩu môi.

 

Bạch Ngọc Đường xoa đầu Tiểu Tứ Tử, hỏi nhỏ: “Có muốn thắng không?”

 

“Muốn!” Tiểu Tứ Tử gật đầu không vui mấy, tuy đã biết là không thắng nổi, nhưng mọi người đều chắc chắn mình sẽ thua, giận!

 

Bạch Ngọc Đường nói nhỏ vào tai Tiểu Tứ Tử vài câu.

 

Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu: “Cứ như vậy?”

 

Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Phải.”

 

“Được.” Tiểu Tứ Tử gật gật đầu, chạy đi, đứng trước mặt Đường Thạch Đầu.

 

Đường Thạch Đầu cúi đầu nhìn Tiểu Tứ Tử, nói: “Tiểu Tứ Tử, đừng sợ, đại ca sẽ không làm Tiểu Tứ Tử bị thương!”

 

Tiểu Tứ Tử phồng má: “Thạch Đầu chưa chắc sẽ thắng!”

 

Thạch Đầu đang ăn điểm tâm, nghe Tiểu Tứ Tử gọi mình, quay đầu lại, Bạch Ngọc Đường đưa tay xoa tai nó.

 

Thạch Đầu lập tức rơi vào trạng thái mê muội, nó thích nhất Bạch Ngọc Đường, liền chạy đến cọ cọ. Tiễn Tử vội chạy theo canh chừng Thạch Đầu, phòng trường hợp nó bị “sắc dụ”, thế là hai con không còn thời gian chú ý đến Tiểu Tứ Tử nữa.

 

Tiểu Tứ Tử cầm cành cây, nhìn chằm chằm cẳng chân Đường Thạch Đầu.

 

Đường Thạch Đầu biết, Tiểu Tứ Tử thấp như vậy, chắc chắn sẽ tấn công hạ bàn của mình, cho nên hạ thấp trọng tâm xuống, hắn nghĩ, chỉ cần cành cây trong tay đủ dài đến chân thì Tiểu Tứ Tử nhất định không làm gì được mình.

 

Âu Dương Thiếu Chinh chạy đến làm trọng tài, đứng giữa hai người, “Chuẩn bị… Bắt đầu!”

 

Hắn hô xong lập tức lùi ra ngoài, Tiểu Tứ Tử nhấc cành cây lên, xông về phía Đường Thạch Đầu.

 

Đường Thạch Đầu thấy quả nhiên Tiểu Tứ Tử nhắm vào hạ bàn mình, vươn tay, gập người, dùng cành cây phòng ngự trước hai chân. Tiểu Tứ Tử đến, tay cầm cành cây, một chiêu Hải Để Lao Nguyệt không chuẩn mấy, đâm thẳng vào bụng hắn. Nhưng Đường Thạch Đầu đã sớm chắn trước, thấy Tiểu Tứ Tử vụng về thì buồn cười.

 

Nhưng đột nhiên Tiểu Tứ Tử nói một câu, “Miêu Miêu và Bạch Bạch sắp thành thân!”

 

“Phụt…” Triển Chiêu phun trà.

 

“Sao?”

 

Đường Thạch Đầu ngẩn người, không chú ý Tiểu Tứ Tử đâm cành cây lên, thẳng đến mặt Đường Thạch Đầu.

 

Khi Đường Thạch Đầu quay đầu lại thì cành cây đã đến trước mắt rồi, hiện tại hắn hạ trọng tâm quá thấp, hơn nữa Nhất Tự Đao có một khuyết điểm, thẳng đến thẳng đi, hắn miễn cưỡng thu cành cây lại đã làm nó quét xuống mặt đất gãy ngang.

 

Lúc này Đường Thạch Đầu mới nhớ ra đây là cành cây không phải đao, hắn nghiêng người bước dài vài bước sang một bên. Muốn ổn định trọng tâm, nhưng không ngờ Tiểu Tứ Tử đã nhào đến.

 

Đường Thạch Đầu muốn phát lực, nhưng lại phát hiện không sao làm được, thì ra khi gập người sải bước dài ngã ra sau thế này không thể dùng lực được. Vậy nên cho dù chỉ với trọng lượng của Tiểu Tứ Tử lao đến cũng đủ làm hắn ngã ngửa ra sau rồi.

 

Đường Thạch Đầu ngã đau, cành cây của Tiểu Tứ Tử đã đặt sát cạnh cổ hắn.

 

.

 

=0=

 

.

 

Bao gồm cả Tiểu Tứ Tử, tất cả mọi người đều giật mình.

 

Các ảnh vệ lúc này đang ngơ ngác ngồi chổm xổm thành hai hàng trên mái nhà, hệt như bầy ếch xanh đang nhìn sâu, hai mắt mở to, cực kì kinh ngạc.

 

“Oa!”

 

Một lúc lâu sau, Tiểu Tứ Tử hoàn hồn lại, bò dậy hoan hô chạy về: “Tiểu Lương Tử Tiểu Lương Tử, ta thắng rồi!”

 

Tiêu Lương bế Tiểu Tứ Tử lên xoay tròn: “Cẩn Nhi thật lợi hại, đánh rất đẹp!”

 

Dàn ảnh vệ trên mái nhà rơi lệ ướt đẫm mặt, Âu Dương vỗ vai Triệu Phổ: “Tốt quá rồi nguyên soái, ngài còn có hy vọng!”

 

Khóe miệng Triệu Phổ giật giật, Tiểu Tứ Tử đánh thật sự rất tốt, tuy là thắng nhờ mưu mẹo, chỉ có điều… Triệu Phổ nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường đang ngồi ăn điểm tâm nói chuyện với Triển Chiêu. Cười thầm, người này, thật sự quá thông minh.

 

Đường Thạch Đầu mất một lúc lâu mới bò dậy được, nhìn Bạch Ngọc Đường: “Tiểu Tứ Tử dùng mưu.”

 

Bạch Ngọc Đường nhướng mày: “Binh bất yếm trá.”

 

“Thêm một lần nữa ta không tin Tiểu Tứ Tử thắng được!” Đường Thạch Đầu cảm thấy mình thua rất uất ức.

 

“Ai bảo ngươi sơ ý, thi đấu chỉ có một lần, nếu binh khí là đao thì ngươi đã chết rồi, chẳng lẽ bật dậy bảo người ta đánh thêm lần nữa?” Bạch Ngọc Đường lạnh lùng đáp lời hắn: “Đây chính là cảm giác bị thua, về phòng tự xét lại mình, nếu ngày mai đánh thua, người cười ngươi sẽ còn nhiều hơn.”

 

“Ta…” Đường Thạch Đầu giậm mạnh chân một cái: “Ta sẽ không thua!”

 

Nói xong, mặt đỏ bừng bừng, bỏ chạy.

 

“Chậc chậc.” Triển Chiêu ngồi bên cạnh lột vỏ sơn trà lắc đầu, nhìn Bạch Ngọc Đường: “Nghiêm khắc thật.”

 

Bạch Ngọc Đường cầm đao, đứng lên: “Nghiêm sư xuất cao đồ.” Nói xong thì về phòng.

 

Triển Chiêu hớn hở đi theo, “Có muốn đi một mình đến an ủi hắn một chút không?”

 

Bạch Ngọc Đường nhún vai, đã vào sân biệt viện rồi.

 

Trên mái nhà, Tử Ảnh bĩu môi: “Xí, tiểu tử Bạch Ngọc Đường, lãnh khốc đến mức khiến người khác bực bội.”

 

Giả Ảnh cười: “Hắn thật sự đã nhìn ra tất cả nhược điểm của Đường Thạch Đầu.”

 

“Vậy nói ra không được sao.” Tử Ảnh cau mũi: “Nói chung bực bội.”

 

Công Tôn liếc liếc Triệu Phổ, nói nhỏ: “Ngày mai là quyết đấu rồi, Thạch Đầu có vẻ bị đả kích nặng, hắn ngốc như vậy, có nghĩ lại kịp không?”

 

Triệu Phổ bật cười: “Bạch Ngọc Đường đúng là đã dốc lòng dốc sức, nếu Đường Thạch Đầu nghĩ không thông thì không xứng làm đồ đệ của hắn.” Nói xong thì đem Công Tôn về phòng.

 

.

 

.

 

Tiêu Lương thả Tiểu Tứ Tử xuống, Tiểu Tứ Tử đã thôi cười, mọi người đã tản đi, Tiểu Tứ Tử xoa cằm như có tâm sự.

 

“Cẩn Nhi, về ngủ thôi.” Tiêu Lương chọt chọt.

 

“Ưm… Tiểu Lương Tử, khi nãy dường như Thạch Đầu rất xấu hổ.” Tiểu Tứ Tử hỏi: “Ta có nên đi an ủi Đường Đường một chút không?”

 

Tiêu Lương xoa đầu Tiểu Tứ Tử, “Muốn tự đi, hay là ta đi cùng?”

 

“Ừm…” Tiểu Tứ Tử nghĩ nghĩ: “Ta tự đi.”

 

Tiêu Lương gật đầu, dẫn Thạch Đầu Tiễn Tử ra ghế ngồi, “Ta chờ ở đây.”

 

“Được.” Tiểu Tứ Tử xoay người chạy vào biệt viện của Đường Thạch Đầu.

 

.

 

.

 

Tiểu Tứ Tử vừa đến cửa nhìn vào đã thấy Đường Thạch Đầu đứng cạnh giếng, cúi người xuống miệng giếng.

 

Tiểu Tứ Tử kinh hãi, bổ nhào đến hô lớn: “Thạch Đầu! Đừng!” Vừa bổ đến vừa ôm lại.

 

Đường Thạch Đầu bị tông một cái suýt chút nữa rơi xuống giếng, may mà phản ứng nhanh, một tay chống trên thành giếng ngã người ra sau, ngồi phệch xuống cạnh thành giếng, kinh hãi nhìn Tiểu Tứ Tử: “Oa, Tiểu Tứ Tử làm gì vậy?”

 

“Đừng quẫn trí!” Tiểu Tứ Tử nghiêm mặt nói: “Khi nãy hoàn toàn là do may mắn, chỉ có một lần!”

 

Đường Thạch Đầu nhìn chằm chằm Tiểu Tứ Tử một lúc lâu, bật cười, dựa lưng vào thành giếng ôm Tiểu Tứ Tử lên đùi, “Tiểu Tứ Tử cho là ta nghĩ quẫn muốn nhảy giếng sao?”

 

“Ưm!” Tiểu Tứ Tử gật đầu, “Nếu không đứng cạnh giếng làm gì?”

 

Đường Thạch Đầu nghĩ nghĩ, “Khi nãy ta đến cạnh giếng, định kéo nước lạnh rửa mặt cho tỉnh táo lại, đột nhiên nhớ đến một câu chuyện lão nhân thối từng kể cho ta nghe.”

 

“Chuyện gì?” Tiểu Tứ Tử lấy một bao giấy dầu trong ngực áo ra, bên trong là điểm tâm, chia ra ăn cùng Đường Thạch Đầu.

 

“Có một con ếch, vẫn sống trong giếng, bầu trời mà nó nhìn thấy, vĩnh viễn chỉ lớn bằng miệng giếng, cho nên nó cho là, thế giới chỉ to bằng cái giếng.”

 

“Ếch ngồi đáy giếng!” Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm gật đầu: “Tiểu Tứ Tử cũng từng nghe.”

 

Đường Thạch Đầu ngửa mặt nhìn bầu trời sao, đột nhiên bật cười, “Lão nhân thối nói không sai chút nào, có đi ra ngoài rồi thì mới biết thiên hạ to lớn thế nào, bản thân vô dụng thế nào!”

 

Tiểu Tứ Tử cũng ngẩng đầu nhìn bầu trời sao: “A! Thật ra Thạch Đầu rất lợi hại, chỉ cần cẩn thận không được khinh địch, lần sau nhất định sẽ không thua!”

 

Đường Thạch Đầu gật đầu, ánh mắt sáng lên, nói nhỏ: “Tiểu Tứ Tử, cảm giác thua thật khó chịu, đặc biệt là thua người không nên thua, thì ra thua rồi sẽ bị người khác cười nhạo, không cam tâm đến mức bụng kêu ùng ục!”

 

Tiểu Tứ Tử cười trộm, vỗ hắn một cái: “Ngốc ngốc, bụng kêu ùng ục là vì bụng đói!”

 

Tiểu Tứ Tử vừa nói vừa nhảy khỏi đùi Đường Thạch Đầu, kéo hắn dậy: “Đi, nhờ đại nương làm mì xào ăn!”

 

“Mì xào?”

 

“Phải phải, mì xào nhất phẩm của đại nương trù phòng là thiên hạ nhất tuyệt, trong hoàng cung cũng không được ăn!” Tiểu Tứ Tử hào hứng kéo Đường Thạch Đầu đã khôi phục tinh thần đi.

 

Cách khá xa, Triển Chiêu trốn sau hành lang xem trộm vẫy tay với Bạch Ngọc Đường: “Thông suốt rồi!”

 

Bạch Ngọc Đường khoanh tay nhìn hắn: “Miêu Nhi, không phải ngươi đói rồi sao, sao còn chưa đi?”

 

“Đừng nghiêm túc như vậy Bạch đại sư.” Triển Chiêu ôm cánh tay hắn cười tủm tỉm: “Ta cũng muốn ăn mì xào nhất phẩm!”

 

Bạch Ngọc Đường nhìn khuôn mặt viết đầy chữ “chọc ghẹo ngươi” của hắn, cúi xuống, hỏi nhỏ: “Ta muốn ăn mèo, ngươi có cho không?”

 

“Đây!” Triển Chiêu đẩy Tiểu Hổ vào mặt Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường nhíu mày, lông mèo dính đầy miệng.

 

Triển Chiêu hớn hở đi, vừa đi vừa vươn vai: “Ăn khuya rồi ngủ sớm một chút, ngày mai xem Đường Thạch Đầu đại sát tứ phương, ha!”

 

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ xách Tiểu Hổ theo sau.

 

Tiểu Hổ bị xách, tủi thân nhìn Bạch Ngọc Đường, kêu meo meo.

 

Bạch Ngọc Đường búng trán nó một cái, “Mèo ngốc! Ngươi ngốc thật hay giả ngốc?”

 

Tiểu Hổ meo.

 

Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Quả nhiên là giả ngốc!”

 

.

 

.

 

Đêm đó, Đường Thạch Đầu ăn hết hai đĩa mì xào nhất phẩm lớn, hạnh phúc đi ngâm nước nóng rồi nằm xuống ngủ, hắn nằm mơ, miệng lầm bầm gì đó.

 

Rất tình cờ, nửa đêm Bạch Ngọc Đường “giật mình dậy” đi mao xí, đi ngang qua phòng hắn, kề tai vào cửa sổ nghe thử thì nghe tên ngốc kia đang nói mớ.

 

Nói là “Không thể thua, không trúng kế, không phân tâm, không khinh địch…”

 

Khóe miệng Bạch Ngọc Đường cong lên, rồi lại rất tình cờ quên mất mình “giật mình dậy” làm gì, quay về ngủ tiếp.

 

Trên mái nhà, Tử Ảnh ăn bữa khuya vỗ Giả Ảnh đang cùng gác đêm, “Này, Giả Thông Minh.”

 

Giả Ảnh đang ngửa mặt nhìn trời sao, “Sao?”

 

“Tiểu tử Bạch Ngọc Đường, là một người tốt.” Tử Ảnh chậc chậc mấy tiếng, “Nhưng cũng rất chướng tính, nhất định phải giả thành người xấu để làm chuyện tốt, mấy lần trước cũng vậy.”

 

“Phải.” Giả Ảnh gật đầu.

 

“Hắn và Triển Chiêu rất xứng đúng không?” Tử Ảnh tiếp tục lải nhải: “Hiện tại với ta độ xứng của hai bọn họ chỉ xếp sau nguyên soái và Công Tôn tiên sinh.”

 

“Phải.” Giả Ảnh lại gật đầu.

 

“Này!” Tử Ảnh đánh hắn một cái: “Ngươi ngơ ngẩn nhìn gì vậy?”

 

Giả Ảnh cười cười, không nói gì, tiếp tục ngắm sao.

 

“Đáng ghét!” Tử Ảnh cũng thả người nằm xuống cạnh hắn cùng ngắm sao.

 

“Tử Ảnh.” Đột nhiên Giả Ảnh gọi một tiếng.

 

“Làm gì lại gọi cả tên họ?!”

 

Giả Ảnh cười cười, “Ta mới phát hiện, thì ra sao ở Khai Phong và ở đại mạc giống nhau.”

 

“Nói thừa.” Tử Ảnh trở mình một cái, tiếp tục ăn điểm tâm: “Sao ở đâu chẳng giống nhau!”

 

“Cũng đúng.” Giả Ảnh nhắm mắt lại, môi cong lên, cảm nhận làn gió đêm mát lạnh của Khai Phong, từ khi rời khỏi đại mạc, đây lần đầu tiên cảm thấy vui vẻ thế này.

 

.

 

.

 

Sáng sớm ngày hôm sau, khi mọi người thức dậy thì đã thấy Đường Thạch Đầu đang luyện đao cùng Tiêu Lương trong sân, cả hai rất nghiêm túc, Triệu Phổ sung sướng nhìn.

 

Ăn bữa sáng xong, Đường Thạch Đầu tĩnh tọa trong sân, dường như đang suy ngẫm gì đó.

 

Bọn Tiểu Tứ Tử không hiểu, Bàng Dục chọt chọt Bao Duyên: “Này, thư ngốc, ngươi đoán xem Đường Thạch Đầu đang nghĩ gì?”

 

Bao Duyên lắc đầu: “ai… Không biết, đầu óc hắn không giống người bình thường, không đoán được.”

 

Suy ngẫm hết nửa canh giờ thì kết thúc, mọi người rời khỏi phủ Khai Phong, đi vội đến trường đấu.

 

Sáng nay có hai trận đấu, hai người thắng cuộc sẽ tham gia trận quyết chiến cuối cùng vào buổi chiều.

 

Trận cuối cùng Triệu Trinh cũng sẽ đích thân đến xem, Triệu Trinh đã sớm nghe Nam Cung Kỷ nói Bạch Ngọc Đường có một đồ đệ Đường Thạch Đầu, là ứng viên đệ nhất trạng nguyên, rất vừa lòng. Hắn đặc biệt hỏi Bao Chửng tính cách của Đường Thạch Đầu thế nào, có ưu điểm gì không. Bao Chửng cho Triệu Trinh một nhận xét: “Một người tuyệt đối không biết nói dối.”

 

Triệu Trinh lập tức nhìn bằng cặp mắt khác xa, ưu điểm này thật sự rất hiếm có!

 

Người xem hôm nay cũng đông gần gấp đôi, bên ngoài còn có rất nhiều người vây xem, Bàng Phúc, Bạch Phúc và Bao Phúc đã đến giữ chỗ từ sáng sớm, bọn Bạch Ngọc Đường vẫn ngồi ở vị trí hôm qua.

 

Vừa ngồi xuống, Triển Chiêu dùng khuỷu tay đụng đụng Bạch Ngọc Đường, “Này, nhìn kia.”

 

Bạch Ngọc Đường nhìn theo hướng hắn chỉ thì thấy Thạch Thiên Quỳnh dẫn theo một đội nhân mã khá đông, Thiên Long sơn trang cũng một đội nhân mã, Sài Huỳnh cũng dẫn rất nhiều người giang hồ đến xem tỷ võ.

 

Trong bàn cược lúc này, Nhạc Dương được ít người cược nhất, còn lại Đường Thạch Đầu, Thạch Thiên Kiệt và Thẩm Bạch Ngạc đều tương đương nhau.

 

Thạch Thiên Kiệt và Thẩm Bạch Ngạc cũng dẫn rất nhiều nhiều đến.

 

Triển Chiêu hỏi nhỏ Triệu Phổ: “Sầm Lâm đã khai chưa?”

 

Triệu Phổ lắc đầu: “Dường như định chịu tội một mình.”

 

“Ngu ngốc vậy sao?” Triển Chiêu nhíu mày.

 

“Hiện tại thứ đáng lo nhất là ‘lương thần cát nhật’ rốt cuộc là ngày nào.” Công Tôn nói, “Như thế nào mới là thiên hạ đại loạn.”

 

“Thiên hạ đại loạn chẳng qua cũng chỉ có vài nguyên nhân.” Bạch Ngọc Đường nói nhỏ: “Loại trừ thử.”

 

“Được.” Triển Chiêu nghĩ nghĩ: “Chiến tranh?”

 

Triệu Phổ lắc đầu: “Đại Tống ta căn cơ vững vàng, hơn nữa đám ngoại tộc hiện tại không ai rảnh rỗi, cho nên không thể có đại chiến.”

 

Triển Chiêu gật đầu, lại nghĩ nghĩ, “Thiên tai?”

 

Công Tôn cũng lắc đầu: “Mấy hôm nay ta vẫn quan sát tinh tượng, thời gian này mưa thuận gió hòa, không có thiên tai.”

 

“Vậy thì là gì?” Triển Chiêu không nghĩ được nữa, “Nếu là lương thần cát nhật, nghĩa là đã định ngày!”

 

“Cũng có thể là tình huống đặc biệt.” Triệu Phổ nói nhỏ: “Chẳng hạn như một ngày nào đó, ta và Triệu Trinh cùng chết.”

 

“Này!” Công Tôn đẩy Triệu Phổ một cái: “Đừng nói bậy.”

 

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhíu mày, nếu là như vậy, thì thật sự rất có khả năng, nhưng… Cùng một lúc giết cả Triệu Phổ và Triệu Trinh, có thể làm được sao?

 

.

 

.

 

Đang suy nghĩ, chợt tiếng chiêng vang lên.

 

Trận đấu đầu tiên đã kết thúc.

 

Thạch Thiên Kiệt và Thẩm Bạch Ngạc đã phân thắng bại, Thẩm Bạch Ngạc chỉ thua Thạch Thiên Kiệt một chiêu.

 

Triển Chiêu nói nhỏ: “Võ công của Thẩm Bạch Ngạc hẳn phải cao hơn Thạch Thiên Kiệt một chút, có chuyện gì?”

 

Bạch Ngọc Đường nhíu mày: “Kinh nghiệm giang hồ của Thẩm Bạch Ngạc phong phú hơn, nếu đánh cùng Đường Thạch Đầu thì còn tương đối, nếu là Thạch Thiên Kiệt… thì chỉ thua mất mặt hơn mà thôi!”

 

Lúc này, Đường Thạch Đầu và Nhạc Dương đã lên lôi đài, trận thứ hai.

 

Nhạc Dương chắp tay với Đường Thạch Đầu: “Chưởng môn sư thúc tổ.”

 

Tuy hắn gọi rất lễ phép, nhưng nụ cười trên mặt lại có chút bỡn cợt.

 

Triển Chiêu híp mắt, “Ai da, hậu bối của phái Thiên Sơn thật khó lường.”

 

Bạch Ngọc Đường không nói gì, hắn đang chú ý đến sắc mặt của bọn Hoành Phong phái Thiên Sơn, từ hôm qua đã thấy, bọn Hoành Phong, dường như không mừng rỡ chút nào khi Nhạc Dương thắng, thậm chí cả vui vẻ cũng không, bọn họ chỉ nhìn mà không nói chuyện. Quan hệ trong phái Thiên Sơn rất thân mật, vì chưởng môn và các đại sư huynh đều đã lớn tuổi, rất thương yêu hậu bối, tình trạng này rất khác thường.

 

Đường Thạch Đầu cảm thấy Nhạc Dương cũng gần tuổi với mình, hơn nữa hắn cũng không hiểu gì về việc xếp bối phận, chỉ báo tên: “Ta tên Đường Thạch Đầu, cũng thuộc phái Thiên Sơn.”

 

Nhạc Dương cười tủm tỉm: “Chưởng môn sư thúc tổ, chúng ta đánh cược không?”

 

Đường Thạch Đầu không trả lời, chỉ tập trung quan sát Nhạc Dương, trong lòng thầm nói, không được khinh địch, cũng đừng trúng kế.

 

Nhạc Dương thấy hắn không nói gì, liền hỏi tiếp: “Chưởng môn sư thúc tổ, ngài học võ công bao lâu rồi?”

 

Đường Thạch Đầu là tên ruột ngựa, trong đầu chỉ nghĩ được một thứ, nghe hắn hỏi liền lắc đầu: “Không biết.”

 

Nhạc Dương cười cười, “Ta, đã gia nhập phái Thiên Sơn một năm rồi, một năm trước ta không hề biết võ công.”

 

Nhạc Dương vừa dứt lời, người xem bên dưới bắt đầu xôn xao: “Tiểu tử này khó lường, chỉ học một năm đã lợi hại như vậy, đúng là thiên phú dị bẩm.”

 

“Ô?” Triển Chiêu cũng gật đầu, “Tư chất thật sự rất tốt! Ta thấy trong phái Thiên Sơn ngoại trừ Nhạc Phong thì không ai đánh thắng được hắn?”

 

Bạch Ngọc Đường lắc nhẹ đầu, vẫn cảm thấy có gì không đúng.

 

Triển Chiêu nhìn sắc mặt Bạch Ngọc Đường thì biết hắn đã phát hiện được điều gì.

 

Đường Thạch Đầu thấy Nhạc Dương nói xong rồi, liền hỏi: “Đã đánh được chưa?

 

Nhạc Dương cười: “Ta đang nói chuyện đánh cược.”

 

“Đánh cược?” Đường Thạch Đầu không hiểu, “Cược cái gì?”

 

“Nếu ngài thua, nhường sư phụ cho ta được không?” Nhạc Dương cười tủm tỉm hỏi.

 

“Sư phụ?” Đường Thạch Đầu ngẩn người, một lúc sau mới nhớ ra, sư phụ mình là Bạch Ngọc Đường.

 

Người xem dưới đài cũng giật mình, Triển Chiêu híp mắt nhìn Bạch Ngọc Đường: “Ô, hậu bối phái Thiên Sơn thật khó chịu.”

 

Bạch Ngọc Đường cười lạnh, ngồi yên quan sát tình huống, chú ý thấy bọn Hoành Phong đang di chuyển đến phía sau mình, sắc mặt rất không đẹp.

 

“Ngươi muốn sư phụ ta làm gì?” Đường Thạch Đầu không hiểu: “Tính tình xấu lại hay kén chọn, nói chuyện rất khó nghe lại lúc nào cũng ‘lão tử thiên hạ đệ nhất ngoại trừ Triển Chiêu còn lại đều là thứ bỏ đi’, mấy hôm nữa sẽ thành thân với Triển đại ca rồi, ngươi có được cũng vô dụng!”

 

“Khụ khụ…” Triển Chiêu bị sặc trà.

 

Toàn đấu trường xôn xao.

 

Bạch Ngọc Đường đỡ trán, cảm thán, sao hắn lại đi nhận một tên đồ đệ ngu ngốc thế này. Triệu Phổ cười sung sướng, Công Tôn bất lực nhìn hắn, người này, xem ra đã quên hôn sự của bọn họ cũng là do Tiểu Tứ Tử làm ra.

 

Lần này thì đấu trường náo nhiệt rồi, quan chủ khảo hô mấy tiếng mới khiến mọi người yên lặng được.

 

Nhạc Dương cười: “Ta chỉ xin học võ công, không làm gì khác.”

 

Đường Thạch Đầu có vẻ hiểu, “À, hắn đúng là một sư phụ tốt, ngươi hỏi xem hắn có nhận ngươi hay sao là được rồi, sao lại bảo ta nhường? Ta vẫn còn muốn theo hắn học võ công, hơn nữa bái sư là chuyện cả đời, làm sao nhường tới nhường lui được, hắn sẽ chém ta chết.”

 

“Thạch Đầu nói rất đúng.” Tiểu Tứ Tử ngồi bên dưới vỗ tay.

 

Nhạc Dương thì ngạc nhiên nhìn Đường Thạch Đầu, cười nhẹ, “Thiên hạ đệ nhất chỉ có thể có một.”

 

Đường Thạch Đầu nhíu mày, người này, câu nào hắn cũng nói lại được sao?

 

Bạch Ngọc Đường đột nhiên nói nhỏ với Triển Chiêu: “Câu hôm qua, xem như ta chưa nói?”

 

“Câu nào?” Triển Chiêu không hiểu: “Ngày nào ngươi cũng nói với ta rất nhiều câu.”

 

“Câu hắn giống ngươi.” Bạch Ngọc Đường lạnh giọng nói.

 

“Ngươi có nói sao?” Triển Chiêu cười tà: “Từ hôm qua ta đã không cảm thấy vậy.”

 

Khóe môi Bạch Ngọc Đường cong lên.

 

Quan chủ khảo thấy hai người nói mãi chưa dứt, liền hỏi: “Đã có thể bắt đầu chưa?”

 

Đường Thạch Đầu gật đầu, hắn đã sớm thấy phiền rồi.

 

Nhạc Dương cầm đao đi sang một phía, rút đao ra, tia sáng lóe lên, rực rỡ lóa mắt.

 

Triển Chiêu giật mình, rốt cuộc cũng biết điều gì không đúng, “Không thấy cây đao hôm qua, tiểu tử này còn giấu tuyệt chiêu!”

 

“Vấn Thiên Đao của Nhạc Phong.” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, quay đầu lại nhìn ba trưởng lão phái Thiên Sơn đứng phía sau, “Chuyện gì thế này?”

 

Hoành Phong thấp giọng nói: “Một năm trước có một thiếu niên đến, hoàn toàn không biết võ công, làm đệ tử có bối phận thấp nhất chuyên quét dọn trong phái Thiên Sơn… Nhưng hài tử này thiên phú dị bẩm thông minh tuyệt đỉnh. Nó vừa học võ công vừa tỷ thí với các sư huynh sư tỷ, thắng thì muốn có sư phụ của người kia, đánh thắng được sư phụ rồi thì muốn sư phụ của sư phụ, cho đến khi nó thắng được chưởng môn thì nói muốn có Vấn Thiên Đao.”

 

Bạch Ngọc Đường không còn cười, “Vậy Nhạc Phong đâu?”

 

“Chưởng môn trọng thương, đang bế quan tu luyện.”

 

Triển Chiêu và Triệu Phổ nhìn nhau, rồi cùng nhìn Hoành Phong, xảy ra chuyện lớn như vậy sao?! Còn nghĩ Nhạc Dương là tôn tử của Nhạc Phong, xem ra không phải!

 

“Sao không nói với ta một tiếng?” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, tuy trước nay mình không hỏi đến chuyện của phái Thiên Sơn, nhưng các lão nhân này luôn rất tốt với mình, hơn nữa Thiên Sơn cũng là một môn phái lớn, có hai vị võ lâm chí tôn, còn có Bạch Ngọc Đường hắn mà lại bị người khác hiếp bức thành thế này, thật khó cho vị sư điệt cao tuổi của hắn rồi.

 

Hoành Phong đỏ mặt: “Không còn mặt mũi, không còn mặt mũi!”

 

Bạch Ngọc Đường gật đầu, thấy trên đài sắp bắt đầu đánh, đột nhiên hô một tiếng: “Tiểu tử ngốc.”

 

Mọi người đều ngẩn người, Đường Thạch Đầu xoay mặt nhìn xuống đài, Bạch Ngọc Đường không gọi hắn là ngốc tử thì gọi là tiểu tử ngốc, hắn cũng quen rồi.

 

Bạch Ngọc Đường vung tay, Đường Thạch Đầu vô thức đón lấy, trong tay là một cây ngân đao, là cây đao của Bạch Ngọc Đường.

 

Cây đao màu trắng bạc, trên vỏ đao bằng bạch ngọc là hoa văn cổ màu bạc. Đường Thạch Đầu cầm đao, nhìn lại cây đao cũ của mình, kinh ngạc nhìn Bạch Ngọc Đường. Đây là thượng cổ thần khí, Bạch Ngọc Đường trước nay không rời tay, ai cũng biết, đao khách giỏi nhất sẽ không tùy tiện đưa đao của mình cho người khác.

 

Bạch Ngọc Đường thản nhiên nói một câu: “Trong vòng ba chiêu phải thắng cho ta.”

 

Đường Thạch Đầu nghiêm mặt gật đầu, hắn cũng cảm thấy tiểu tử này rất không vừa mắt!

 

Nhạc Dương nhíu mày, xoay mặt nhìn Bạch Ngọc Đường.

 

Bạch Ngọc Đường thản nhiên nói: “Tiểu tử, thua rồi để Vấn Thiên Đao lại, đó không phải thứ ngươi lấy được.”

 

“Nếu ta thắng thì sao?” Nhạc Dương cười hỏi: “Ngươi sẽ nhận ta làm đồ đệ, dạy hết tuyệt học cả đời cho ta?”

 

Bạch Ngọc Đường lắc đầu, cực kì ung dung: “Ngươi không thắng được.”

 

Nhạc Dương bật cười: “Vì tiểu tử ngốc này? Vì sao hắn được mà ta không được?”

 

Bạch Ngọc Đường lười trả lời.

 

Triển Chiêu cười ôn hòa, trong mắt lóe lên vẻ gian xảo, trả lời giúp: “Bạch Ngọc Đường chọn đồ đệ, đương nhiên phải là người giỏi nhất.”

 

“Phải! Bạch Bạch chỉ muốn thứ tốt nhất, đồ đệ cũng vậy.” Tiểu Tứ Tử ngồi trên đùi Triển Chiêu cười tủm tỉm trả lời: “Miêu Miêu cũng vậy!”

 

Triển Chiêu vội che miệng tiểu bảo bối.

 

Người xem vốn ngẩn người lại bắt đầu xì xào: “Xem ra là thật rồi! Không biết phủ Khai Phong có mở tiệc rượu không?”

back top