Lão nhân bị vây giữa tầng tầng cơ quan, cùng với Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường đứng ở bên ngoài ngôi miếu đổ nát.
Song phương đều đang quan sát lẫn nhau, đánh giá năng lực đối phương.
Đồng thời, vừa rồi Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều hoàn toàn không cảm giác được khí tức của lão nhân này, có thể thấy được nội lực của hắn cực cao cường, phải ứng đối cẩn thận.
Về phương diện khác, khí tràng của lão nhân này ngoại trừ có chút âm hiểm ở ngoài thì cũng không cường liệt như Thiên Tôn và Ân Hầu, hẳn là cũng không lợi hại bằng hai người bọn họ. Chỉ cần Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liên thủ thì dù là Thiên Tôn hay Ân Hầu cũng phải nhức đầu một hồi, bất quá về phần có thắng được không... vẫn là phải giao thủ rồi mới biết.
Lão nhân kia cũng đang đánh giá hai người, có linh cảm lai lịch của hai người trẻ tuổi này tựa hồ không nhỏ, đặc biệt khi nhìn mặt _ quen quen, giống ai nhỉ?
"Nữ nhân kia... thật sự không chết ?" Lão nhân nghi ngờ nhìn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường trao đổi một cái ánh mắt, hiện tại việc cấp bách nhất là xác nhận Ngũ nha đầu lão nhân này đang nói có phải là Ngũ di của Bạch Ngọc Đường không ? Theo lý mà nói, Ngũ di chỉ là xưng hô của bọn Bạch Ngọc Đường gọi nàng, tựa hồ cũng không phải tên thật, có khả năng nghĩ sai rồi không?
"Rõ ràng lúc ấy ta đã cắt nát gân mạch của ả, ả đúng ra không thể sống quá vài năm mới đúng..." Lão nhân lẩm bẩm, tựa hồ nghĩ không ra.
Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường nhíu mày, liền nhướn mi, ý tứ _ Ngũ di có bị không ?
Bạch Ngọc Đường khẽ gật đầu. Năm đó thời điểm đại tẩu của hắn xem bệnh cho Ngũ di thì phát hiện gân mạch của nàng bị tổn hại nghiêm trọng, nguyên bản chỉ nghĩ là do nàng thể nhược nên mới như vậy, nàng cũng không giải thích, khi hỏi thì chỉ nói là đã sống đủ rồi, có chết hay không cũng không sao cả.
Đúng lúc này, Tiểu Tứ Tử đột nhiên lên tiếng: "Ai nói gân mạch hao tổn là nhất định phải chết sớm ?"
Lão nhân sửng sốt, nhìn Tiểu Tứ Tử.
"Cứ xem như gân mạch toàn thân đều bị đánh gãy, cha ta cũng có thể cứu sống." Tiểu Tứ Tử nói rất tự tin: "Những thứ như gân mạch kỳ thật vô hình vô dạng, khí huyết thông hay không mới là điều quan trọng. Nếu bị thương nội tạng thì có thể sẽ hơi phiền toái một chút, nhưng nếu chỉ là bị thương gân mạch, sau khi thi châm là có thể cứu sống, tịnh dưỡng chừng ba bốn năm có lẽ không thể học võ công cái thế nhưng sinh hoạt hằng ngày khẳng định không thành vấn đề. Phụ thân đã chữa cho không biết bao nhiêu người bị như vậy."
Theo giải thích của Tiểu Tứ Tử hai mắt lão nhân kia dần nheo lại, cao thấp đánh giá bé: "Tiểu oa nhi, theo ta được biết, thần y trên đời có thể chữa khỏi thương tổn do thần công của ta tạo ra đều là lão nhân trăm tuổi, ngươi chỉ là một oa nhi nhỏ như vậy thì sao có bản lĩnh ?"
Tiểu Tứ Tử nói thầm một câu: "Ai nói thần y nhất định phải là lão nhân ."
Mặc dù ngoài miệng buông lời hoài nghi, nhưng vẻ mặt lão nhân lại tựa hồ thật sự tin lời Tiểu Tứ Tử, nhíu mày lầm bầm: "Nguyên lai thật sự không chết... Nói như vậy, cái bẫy này là do ả bày bố? Không gặp nhiều năm không ngờ thủ đoạn vẫn rất cao minh. Thiên mạng nhện trận này giống hệt lúc đó, khuyết điểm duy nhất chính là từng bị phá. Xem ra đã có kẻ có mắt không tròng tiến vào." Nói xong, hắn quay đầu nhìn một pho tượng Quan nhị gia cách đó không xa.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc mắt một cái liền thấy tạo hình bàn tay Quan công với ấn ký bàn tay trên đầu Đổng Phương thập phần giống nhau. Đều là năm ngón tay mở ra, đầu ngón tay cong ra ngoài, có chút giống động tác trong những vở tuồng.
Tầm mắt Bạch Ngọc Đường rơi xuống tay Quan công, lập tức hiểu được chuyện gì đã xảy ra.
Tay Quan công chính là trung tâm cơ quan của cả ngôi miếu. Có thể thấy được cơ quan này vẫn chưa hoàn thiện, có thể là nửa đường đột nhiên có người xông vào, khởi động cơ quan, nên toàn bộ miếu mới bị đổ nát như vậy. Nhưng giả như cơ quan này đã hoàn thành, thì Mạng nhện trận kia chỉ là ngụy trang, đạo cơ quan cuối cùng nhất định là tránh cũng không thể tránh, tuyệt đối là cao thủ trong cao thủ tạo ra.
Chỉ kỳ quái là một cơ quan phức tạp như vậy mà lại lắp trong một ngôi miếu đổ nát là muốn đối phó ai? Hay chỉ là muốn thử nghiệm hiệu lực.....
Bạch Ngọc Đường biết loại tình huống này cũng không phải hiếm, đặc biệt là khi dựa theo bản vẽ tạo ra trận pháp bản thân không quen thuộc. Vì muốn đảm bảo thời điểm thực sự vạn vô nhất thất nên mới tìm chỗ thử nghiệm, xem ra người tạo ra cơ quan này muốn đối phó với đại nhân vật nào đó cực khó đối phó.
"Ha ha." Lão nhân kia cười lạnh một tiếng, nhìn Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu: "Hai ngươi có muốn chết thì cũng nên chết cho minh bạch, không bằng nói tên ra đi?"
Triển Chiêu cười cười, không trả lời, đem câu hỏi trả lại cho hắn: "Công phu của lão nhân gia rất cao sao? Bất quá ta chưa từng nghe có võ lâm cao thủ nào tinh thông cơ quan mà lớn tuổi như ngươi."
"Ngươi nghĩ ta muốn như vậy chắc?" Lão nhân đứng lên, tức giận: "Nếu không phải năm đó nha đầu chết tiệt kia đánh lén ta, ta sẽ trở thành như thế này sao? Nếu ả không chết, vậy cũng tốt. Hai tiểu tử các ngươi mau dẫn ta đi gặp ả! Lão nhân gia ta muốn giáp mặt đòi đồ !"
"Cực lạc phổ không ở trong tay nàng." Triển Chiêu nói: "Bị trộm mất rồi."
"Cái gì?" Lão nhân giật mình, sau đó tức giận đến dậm chân: "Uổng phí nha đầu đó thông minh một đời thế mà lại để bảo vật bị trộm mất, năm đó đáng ra nên để ở chỗ ta mới phải! Bị ai trộm?"
Triển Chiêu nghĩ nghĩ: " Uhm, một người tên là Đại thiếu gia ."
Lão nhân hơi sửng sốt, sắc mặt lập tức trắng bệch, há to miệng một lúc lâu sau mới thốt ra một câu: "Đại thiếu gia... hắn còn sống? !"
Một câu này của lão nhân khiến Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường phải lắp bắp kinh hãi _ nguyên bản hai người nghĩ vị đại thiếu gia nọ nhất định là một người trẻ tuổi, dù sao cũng là thiếu gia mà! Nhưng nếu lão nhân này biết hắn, vậy chẳng phải hắn ít nhất cũng đã sáu bảy mươi tuổi rồi? Sao lại không gọi là lão gia ?
Sác mặt lão nhân thay đổi liên tục, dáng vẻ bệ vệ vừa rồi hoá thành hư không, hỏi lại: "Cực lạc phổ thật sự đang ở trong tay Đại thiếu gia?"
Triển Chiêu gật đầu: "Đúng vậy."
"Không... không có khả năng !" Lão nhân lắc đầu: "Không lý nào, vừa rồi ra ngoài một vòng ta chỉ nhìn thấy cảnh quốc thái dân an, Đại Tống bên kia cũng không có vẻ gì là có nạn Ngũ họa. Hay là do Đại thiếu gia chỉ vừa mới có được Cực lạc phổ không bao lâu ?"
Triển Chiêu nói bóng nói gió, không ngờ lão nhân lại tuôn ra hết. Trừ bỏ biết đại thiếu gia không còn trẻ còn nghe được hai chữ "Ngũ họa", tựa hồ đã tìm được mối liên hệ.
"Nhất định là vừa mới lấy đi !" Lão nhân đột nhiên ôm đầu: "Chết rồi chết rồi, phải trốn mau, càng xa càng tốt, càng xa càng tốt !" Nói xong, hắn "sưu" một tiếng, bay khỏi cửa sổ, động tác cực nhanh, ngay cả Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vô cùng am hiểu khinh công cũng có chút kinh ngạc.
Triển Chiêu muốn đuổi theo, nhưng Bạch Ngọc Đường giữ hắn lại: "Đợi đã !"
Triển Chiêu đứng lại nhìn hắn.
"Cẩn thận cơ quan." Bạch Ngọc Đường lắc đầu: "Trong miếu đều là cơ quan không hoàn chỉnh, rất nguy hiểm!"
Triển Chiêu gật đầu, đành phải đứng im nhìn lão nhân kỳ quái kia biến mất. Tuy rằng đã hỏi ra không ít manh mối, nhưng bí ẩn lại càng lúc càng sâu.
Trên nóc nhà, Thiên Tôn và Ân Hầu nguyên bản lo lắng mà theo tới ăn ý trao đổi một cái ánh mắt, lựa chọn rời đi, dù sao... lúc này chưa phải thời điểm, vẫn nên điều tra thêm.
Thời gian sau đó, Triển Chiêu ngồi ở cửa miếu với Tiểu Tứ Tử cùng nhau chống cằm nhìn Bạch Ngọc Đường ở bên trong phá cơ quan. Tiêu Lương đã chạy về tìm Công Tôn và Triệu Phổ, đồng thời thông tri Long Uy Hành đã tìm được hiện trường ngộ hại Đổng Phương, bảo bọn họ mang bộ khoái tới.
Công Tôn so sánh hình dạng bàn tay của tượng Quan công tượng cùng vết thương trên đầu Đổng Phương, phát hiện giống hệt nhau. Chỉ là mọi người vẫn khó hiểu, vết thương này tạo thành như thế nào.
Bạch Ngọc Đường mở cơ quan ra giải thích cho mọi người _ rất rõ ràng, Đổng Phương đi vào ngôi miếu đổ nát này, đạp phải cơ quan, ngã trước mặt tượng phật sau đó đụng vào tay Quan nhị gia. Sở dĩ lúc này mới chết là do tuy cơ quan được làm rất tốt nhưng vẫn chưa hoàn thiện nên Đổng Phương không chết ngay. Nói cách khác, Đổng Phương đau đớn khoảng một hai ngày sau đó mới có thể chết... Về phần cơ quan cao thâm như vậy là do ai lưu lại trong miếu thì hoàn toàn không có manh mối.
Bất quá Long Uy Hành cũng đã nhìn ra một ít môn đạo. Nghe nói, sau khi Hoàng Thượng mượn đại phật về sẽ cung phụng thần tượng trong Vũ miếu, kết cấu của toà Quan đế miếu này thập phần tương tự với Vũ miếu, nhớ lại bức tranh tượng phật... bàn tay của tượng phật kia cũng giống hệt tượng Quan công trước mắt, năm ngón tay lật hướng ra ngoài.
Trong lòng ẩn ẩn có chút bất an _ kẻ nào đang thử nghiệm cơ quan? Không lẽ hắn có mưu đồ ám sát Hoàng đế Đại Lý?
Hiềm nghi của Triển Chiêu được cởi bỏ, kế tiếp... điều tra là chuyện của nha môn. Mọi người quay về đại trạch, lúc này trời đã tờ mờ sáng, phải chuẩn bị nghi thức đón tiếp đại phật, buổi tối còn có yến hội.
Tối qua Tiểu Tứ Tử ham chơi không ngủ kết quả là sáng nay cứ mơ mơ màng màng. Công Tôn vừa thay y phục quý giá để dùng khi tiếp đại phật cho bé vừa nhéo má bé: "Tiểu Tứ Tử, lát nữa con phải tỉnh táo chút, đừng vừa tiếp đại phật vừa ngủ! Còn ngủ gật, coi chừng bị phạt đó ."
Tiểu Tứ Tử ngơ ngơ ngác ngác a a ân ân, rồi ngáp một cái.
Công Tôn bất đắc dĩ, quay lại trừng Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, ý tứ _ nó ngốc không nói, sao hai ngươi cũng ngốc theo nó luôn hả ?
Bạch Ngọc Đường có chút xấu hổ gãi mũi. Nhìn sang Triển Chiêu thì lại thấy Triển Chiêu đang ngẩn người, nói thế nào nhỉ, có cảm giác tâm sự tầng tầng. Từ lúc nãy cũng đã có cảm giác hắn rất kì lạ, bất quá Bạch Ngọc Đường không biết lên làm gì, đành đợi về phòng rồi mới hỏi: "Miêu nhi, Tiểu Tứ Tử nói cái gì kích thích ngươi sao?"
Triển Chiêu ngẩn người, nhíu mày nhìn Bạch Ngọc Đường: "Vậy mà ngươi cũng đoán được?"
Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười: "Là thật à? Nó nói cái gì ?"
Triển Chiêu ngồi xuống ghế, ủ rũ: "Cũng không có gì ... chậc."
Bạch Ngọc Đường cảm thấy hắn là lạ, đi qua ngồi cạnh hắn: "Nói đi, đừng để nghẹn rồi sinh bệnh."
Triển Chiêu đem 'điệp khúc' hồi nãy của Tiểu Tứ Tử 'hát' lại một lần, về Bạch ngũ gia ra tiền xuất lực mà còn bị nói là 'ăn bám', rồi tiện thể cảm khái hắn còn hơn mình đường đường một thị vệ Khai Phong phủ mà lại không làm được gì, hảo áy náy, hảo hổ thẹn.
Bạch Ngọc Đường không nói gì nhìn hắn, sau một lúc lâu mới bóp trán: "Chỉ vì chuyện này..."
Triển Chiêu thập phần nghiêm túc nói: "Chuyện này rất lớn đó!"
Bạch Ngọc Đường gật đầu: " Được, vậy ta hỏi ngươi, trong mắt ngươi ta trừ bỏ biết tiêu tiền, biết đánh nhau, biết phá cơ quan, ngẫu nhiên sẽ nói hai câu thì còn cái gì không?"
Triển Chiêu chớp mắt mấy.
Bạch Ngọc Đường thở dài: "Tiền không phải ta kiếm, ta bất quá cũng chỉ phụ trách tiêu. ( Tk : Liếc xéo ) (Cc: -_-) Khai Phong phủ là một nha môn tốt, cho dù Triển Chiêu ngươi không ở đó, ta cũng sẽ tặng bạc. Thuyền, lâu, nhà này nọ cũng không phải của ta, là mấy đại ca ta cho. Đánh nhau thì bình thường không phải ngươi hỗ trợ ta cũng là ta hỗ trợ ngươi sao? Số lần ngươi cứu ta và số lần ta cứu ngươi cũng không sai biệt lắm. Chuyện phá cơ quan thì không phải ngươi không biết phá mà là khắp thiên hạ trừ ta ra thì không ai biết phá, cũng giống đạo lý có một số việc khắp thiên hạ trừ ngươi _ Triển Chiêu ra thì cũng không có ai có thể làm. Cuối cùng nói đến cãi nhau... Miêu nhi, hai ta giống nhau đều ăn nói vụng về, bất quá nếu có người nói ngươi thì ta sẽ đột nhiên trở nên nhanh mồm nhanh miệng, đồng dạng đạo lý nếu có người nói ta thì miệng ngươi cũng sẽ sắc không kém ai. Còn nói đến chuyện Triển đại nhân ngươi cảm thấy sự tồn tại của mình quá mờ nhạt..." Bạch Ngọc Đường bỗng nhiên bật cười: "Ngươi cũng đã nói ta một năm bốn mùa cơ bản đều ở Khai Phong phủ, hai ta ra cùng ra vào cùng vào, lúc nào cũng ở cùng một chỗ, lúc ngươi ở thì ta tại, lúc ta tại thì ngươi ở. Ngươi biết vì sao ngươi lại cảm thấy sự tồn tại của mình yếu đi không ?"
Triển Chiêu lắc đầu.
"Bởi vì trong lòng ngươi chỉ có ta." Bạch Ngọc Đường cười có chút đùa giỡn nhưng cũng rất thật lòng: "Cũng giống như ta cảm thấy sự tồn tại của ngươi vô cùng mạnh, trợn mắt mở mắt ngay cả nhắm mắt thì trong mắt cũng đều là ngươi."
Bị Bạch Ngọc Đường trêu đùa một hồi, Triển Chiêu len lén sờ lỗ tai, nóng quá nha... xấu hổ thật, làm khó chuột này nói nhiều lời ngon tiếng ngọt như vậy, hôm nay hình như vẫn chưa hết tết thì phải. Miệng con chuột này ngọt như vậy là muốn chúc tết luôn sao ?
Bạch Ngọc Đường thấy hắn cuối cùng cũng không miên man suy nghĩ nữa liền nhẹ nhàng thở ra, nhanh chóng chuyển chủ đề: "Ai, nói chính sự."
"A?" Triển Chiêu lập tức lấy lại tinh thần: "Ngươi nói quái lão nhân kia?"
Bạch Ngọc Đường gật đầu: "Ngươi từng nghe đến Cực lạc phổ gì đó chưa?"
Triển Chiêu lắc đầu: "Chưa từng, là thư hoạ, nhạc phổ hay bản đồ nhỉ?"
"Ta nghe giống mấy thứ sách (đen =))) Triệu Phổ hay xem hơn." Bạch Ngọc Đường bĩu môi, Triển Chiêu gật đầu: "Quả nhiên, ta cũng liên tưởng đến..."
Còn chưa dứt lời, ngoài cửa truyền đến tiếng "Hắt xì" kinh thiên động địa của Triệu Phổ.
Đẩy cửa vào, Triệu Phổ xoa mũi mấy cái chỉ vào hai người: "Hai ngươi có biết cái gì gọi là ban ngày không được nói xấu người khác không hả?"
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu quay đầu. Triệu Phổ đã thay y phục, chắc đã sắp đến thời gian tiếp Bồ Tát, vì thế hai người cũng đứng lên chuẩn bị thay y phục.
"Ta nghe Tiểu Tứ Tử nói các ngươi đụng phải một quái nhân rồi đòi Cực lạc phổ phải không ?"
Triệu Phổ nói một câu khiến Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường phải dừng lại, trở lại bàn: "Ngươi từng nghe?"
Triệu Phổ vuốt cằm nghĩ: "Ân... nếu là Cực lạc phổ..."
"Không phải loại bình thường ngươi hay xem!" Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường trăm miệng một lời : "Nếu là loại đó ngươi không cần lấy ra."
Khoé miệng Triệu Phổ giật giật, hình tượng Cửu Vương gia của hắn thảm hại đến vậy sao... đều 'nhờ' đám ảnh vệ và Tiểu Tứ Tử rất cố gắng "Tuyên truyền" sự tích Vương gia lưu manh của hắn.
"Đương nhiên không phải!" Triệu Phổ bĩu môi: "Này là hồi trước lúc còn chiến tranh, trên đại mạc có đồn đại... Đúng rồi, hồi đó Tiểu Lương tử còn ở trong tộc chắc cũng từng nghe về truyền thuyết đó."
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhíu mày: "Tiểu Lương tử biết? Nhưng vừa rồi nó đâu có biểu hiện gì."
"Vì truyền thuyết không phải về Cực lạc phổ ." Triệu Phổ thấy mắt Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường híp thành một đường lập tức bỏ ý định thừa nước đục thả câu, nói tiếp : "Là truyền thuyết về Cực lạc chi địa."
Lúc này, bên ngoài Tiểu Tứ Tử đã thay đồ xong, cầm tay Tiêu Lương lon ton chạy vào. Công Tôn cũng đi cùng bé.
"Cực lạc chi địa ?" Tiêu Lương nghe Triệu Phổ nói cũng cảm thấy có chút quen quen.
"Ngươi từng nghe rồi phải không ?" Triệu Phổ hỏi bé.
" Vâng." Tiêu Lương gật đầu: "Ta từng nghe cha kể. Hình như hồi xưa có rất nhiều bộ tộc đột nhiên đột nhiên xuất hiện là do cực lạc chi địa sụp đổ nên bọn họ rời đi. Sau đó dị tộc bị Liêu nhân đuổi giết, đại đa số mọi người đều nói Liêu nhân tàn bạo, nhưng ta nghe nương nói, người đi ra từ Cực lạc chi địa đều không thoát khỏi cái chết, bảo ta không nên tìm hiểu, lại càng không được đặt chân vào."
Tiêu Lương nói xong nghiêng đầu: "Bất quá ta chưa từng nghe tới cái gì Cực lạc phổ."
"Nương ngươi bảo ngươi không được tới... vậy ngươi biết Cực lạc chi địa ở đâu phải không?" Bọn Triển Chiêu nhìn Tiêu Lương.
Tiêu Lương gãi má: "Không phải đó chỉ là một tòa phế thành trong sa mạc sao? Khắp nơi đều là gạch ngói đổ nát. Hồi trước ta còn hay tới đó chơi, bất quá sau đó lại di chuyển, giờ thì ta không chắc còn có thể tìm được không."
Mọi người ngốc lăng nhìn Tiêu Lương, Tiểu Tứ Tử cũng giật mình: "Tiểu Lương tử gan thật nha!"
Tiêu Lương xấu hổ gãi đầu: "Nơi đó cũng không có gì bí mật. Bất quá đại mạc hay có bão cát lớn, cũng nhiều năm như vậy rồi, chỉ sợ nơi đó đã bị lấp dưới cát!"
Triển Chiêu nhíu mày hỏi Triệu Phổ: "Vậy ngươi nghe được gì về Cực lạc chi đại hay Cực lạc phổ ? Kể nghe chút."
Triệu Phổ tựa hồ có chút khó xử, khẽ "Chậc" một tiếng: "Chuyện đó cũng không thể xem là nghe đồn hoặc là truyền thuyết mà là tự mình trải qua, nói ra lại sợ các ngươi không thoải mái."
Mọi người kinh ngạc, nhìn Triệu Phổ: "Trải qua cái gì ?"
Triệu Phổ nghĩ nghĩ, hướng nóc nhà búng tay.
Nháy mắt, Tử ảnh và Giả ảnh đang ở trên nóc nhà nhảy xuống trước cửa sổ như là xem Triệu Phổ có gì phân phó.
Triệu Phổ vẫy tay, hai người nhìn nhau một cái, có chút khó hiểu đi vào phòng.
Lúc này, tất cả mọi người đã ngồi vào chỗ rót trà chờ nghe cố sự. Triệu Phổ liền hỏi hai ảnh vệ: "Hai ngươi có còn nhớ lần hành quân vào đại mạc tám năm trước không?"
Giả ảnh hơi sửng sốt, sắc mặt lập tức khó coi, Tử ảnh nhíu mày thay Giả ảnh hỏi Triệu Phổ: "Vương gia, ngươi nói lần đánh nhau có Trần tướng quân?"
Triệu Phổ gật đầu.
"Ai nha, nhắc tới lại nổi da gà." Tử ảnh xoa tay, cọ cọ Giả ảnh, ý bảo Giả ảnh nói đi, hắn không muốn nói.
"Lúc ấy phát sinh chuyện gì sao ?" Lúc trước Công Tôn và Triệu Phổ hay nói chuyện phiếm, hắn nhớ Triệu Phổ vừa giở trò vừa nói với hắn: "Đừng nhìn đại mạc Tây Vực khắp nơi đều là cát vàng ngay cả cọng cỏ cũng không có mà coi thường, kỳ thật phía dưới mặt cát mênh mông đó cất giấu vô số bí mật. Bởi vì ta từng ở đại mạc, trải qua vô số chuyện không thể tưởng tượng, thật là không muốn nhớ lại."
Giả ảnh thấy Triệu Phổ muốn hắn kể vì thế liền vừa nhớ lại vừa kể cho mọi người chuyện đáng sợ xảy ra tám năm trước.