Nói đến tám năm trước, khi đó Triệu Phổ mới được phong Tống Triều binh mã Đại nguyên soái không bao lâu, vô cùng kiêu ngạo, sau mấy mươi trận đánh đâu thắng đó, lãnh thổ về cơ bản đã ổn định. Bất quá tàn binh giặc cỏ vẫn còn rất nhiều, gây ảnh hưởng đến an toàn của vùng Tây Vực, bởi vậy Triệu Phổ chia phó tướng dưới trướng làm mấy tổ, lệnh bọn họ thay phiên tuần tra. Hắn cũng mang theo đại quân tuần tra từng thành trấn, giải quyết tặc phỉ và giúp dân chúng xây lại thôn trấn.
Bình thường, mỗi thành trấn Triệu Phổ chỉ cần mười ngày nửa tháng là xong. Có một lần bọn họ đóng quân trong một tiểu thành không tên giữa đại mạc Tây Vực, phía tây của thành chính là đại mạc mênh mông, thập phần khí phái.
Sự tình... cứ vậy mà xảy ra giữa sa mạc bao la hùng vĩ này.
Trong số những phó tướng của Triệu Phổ có một tướng lãnh trẻ tuổi tên Trần Vượng. Người này là một nho tướng, luận công phu, trong tam quân của Triệu Phổ tuyệt không thể xem như cao thủ, nhưng rất được Triệu Phổ coi trọng. Nguyên nhân là do người này vô cùng thông minh, còn tinh thông kim cổ thuật số huyền học, thập phần uyên bác.
Kỳ thật hồi đó Triệu Phổ rất ghét thư sinh, trùng hợp bề ngoài Trần Vượng này rành rành là một tên tử thư ngốc, lúc hành quân chiến tranh còn bày trò đoán quẻ, giả thần giả quỷ, làm Triệu Phổ mấy lần không kiềm chế được muốn đánh hắn một trận. Bất quá trong quân Triệu Phổ có mấy vị lão tướng lúc nào cũng khen hắn không dứt miệng, nói Trần Vượng người này không đơn giản, có thể xem biến hoá của trời đất đoán ra dị tượng, là người rất hiếm có.
Quả nhiên, Trần Vượng không chỉ một lần đoán trúng thay đổi của thời tiết và tai hoạ, giúp Triệu Phổ không ít đại ân. Triệu Phổ thưởng phạt phân minh, người này cũng là người thăng tiến nhanh nhất trong chúng Nho tướng.
Thời điểm phân đội tuần tra, Âu Dương Thiếu Chinh vạn lý thông rất đau đầu với những khu vực không được biểu thị trên bản đồ. Trần Vượng nói với mọi người _ sâu trong đại mạc Tây Bắc có một hoang địa, cũng là đất chết. Dựa theo tinh tượng và phong thủy tuyệt đối không thể tới nơi hung hiểm đó.
Triệu Phổ quê mùa đương nhiên không hiểu gì, liền hỏi hắn nghĩa là sao, Trần Vượng trả lời là _ nơi đó chính là cổng thông giữa nhân gian và thế giới Tây Thiên cực lạc, có đi không có về !
Triệu Phổ nghe hắn nói xong nửa tin nửa ngờ, bất quá vùng đất kia quả thực rất hoang vu, nhìn từ bên ngoài ngay cả một con chim cũng không có, vô cùng quỷ dị. Vì thế Triệu Phổ lệnh cho binh mã tuần tra bỏ qua nơi đó, cấm tới gần.
Vô xảo bất thành thư, ngày nọ, một đám giặc cỏ cướp sạch một thôn trang, vừa lúc bị Âu Dương Thiếu Chinh dẫn binh mã đi tuần bắt gặp. Âu Dương là dạng người nóng tính, dẫn binh mã đuổi bắt. Đám đạo tặc nọ bị dồn vào đường cùng liền chạy vào khu vực cấm kia. Âu Dương cũng muốn theo vào bất quá lại bị Trâu Lương vô cùng bình tĩnh túm lại _ nơi này là khu vực cấm do đích thân Triệu Phổ hạ lệnh, bởi vậy bọn họ chỉ có thể phái người canh ở bên ngoài, không tự tiện tiến vào.
Hai người trở về bẩm báo cho Triệu Phổ. Lúc ấy Triệu Phổ đã sớm quên cái gì cấm cái gì địa, lệnh cho mọi người mau đi bắt tặc, tay không trở về làm cái gì, trong cấm địa cũng đâu có hổ. Âu Dương định quay lại đó không ngờ Trần Vượng chạy ra cực lực ngăn cản, nói nơi đó tuyệt đối không thể vào!
Âu Dương và Trâu Lương hai mặt nhìn nhau, cuối cùng đành nhìn sang Triệu Phổ.
Dù là vào thời khắc mấu chốt trong chiến tranh Triệu Phổ rất dễ bị kích động nhưng ngày thường lại rất biết lắng nghe, nếu là người hắn nhận thức là có năng lực thì hắn sẽ càng tôn trọng ý kiến của người đó, vậy nên nếu Trần Vượng ngăn cản... không vào thì không vào! Dù sao cũng không phải đại sự gì. Hắn dặn bọn Âu Dương chú ý canh gác quanh đó, ôm cây đợi thỏ, bên trong không có y phục không có lương thực, có vàng bạc cũng không thể đổi lấy cơm, đám tặc đó chịu đói không được cuối cùng cũng phải ngoan ngoãn đầu hàng .
Nhưng kỳ quái là, qua nửa tháng đám tặc nọ vẫn không có động tĩnh.
Âu Dương phụ trách canh gác, vừa canh vừa nổi da gà, bởi vì mảnh hoang địa kia chỉ có mấy bức tường và gạch ngói đổ nát im lặng đến mức dọa người. Đợi nhiều ngày như vậy, ngay cả cọng lông chim cũng không thấy xuất hiện.
Âu Dương cố ý sai người dựng một cái đài cao mấy trượng, leo lên nhìn nửa ngày mới phát hiện mảnh hoang địa kia trống trơn, khắp nơi đều là cát vàng làm gì có bóng người nào. Mà quỷ dị nhất là hắn nhìn thấy mấy con chim bay ngang qua đó đều bay vòng qua chứ không bay thẳng.
Sau khi kể lại cho Triệu Phổ, Triệu Phổ cũng cảm thấy có chút quỷ dị, tự mình chạy tới trúc đài nhìn thử, cũng há hốc _ chẳng lẽ là cát lún? Nhưng nếu có cát lún thì tại sao gạch đá vẫn còn? Hơn nữa xem cấu tạo mấy bức tường còn sót lại, tựa hồ nơi đây vốn là một thành trấn không nhỏ do người xây, nhưng vậy thì thành trấn đâu? Bị vùi dưới cát sao? Chưa từng nghe nói có toà cổ thành nào bị cát vùi lấp đến cỡ này.
Trở lại quân doanh, sự tình được truyền đi. Không ít người nói chỗ đó có thể là yêu quỷ thành gì gì đó, nhất thời lời đồn nổi lên bốn phía, nhiễu loạn nhân tâm.
Triệu Phổ là người không tin vào ba thứ quỷ thần này nhưng lại sợ quân tâm dao động nên quyết định tới hoang địa nhìn thử một cái.
Không chỉ Trần Vượng, tất cả mọi người đều ngăn cản không cho hắn đi. Mấy lão tướng quân còn lấy cái chết ra uy hiếp, Triệu Phổ đành phải từ bỏ. Bất quá nửa đêm, hắn len lén một mình cưỡi Hắc Kiêu, mang theo Tử ảnh và Giả ảnh chuẩn bị đi nhìn cho rõ rốt cục là sao.
Nhưng càng kỳ quái là đến phụ cận, Hắc Kiêu sống chết không chịu vào, dậm chân liên hồi.
Triệu Phổ tức giận, dứt khoát xuống ngựa đi vào một mình. Không ngờ Hắc Kiêu nhào tới cắn chặt ống tay áo của hắn, cương quyết không cho hắn đi.
Tử ảnh và Giả ảnh tuy lúc nào cũng chạy theo Triệu Phổ nháo loạn khắp nơi nhưng cũng nhìn ra có chút không ổn, lập tức giữ chặt Triệu Phổ không để hắn làm bậy. Dù sao hắn thân phận tôn quý, vạn nhất xảy ra cái gì hậu quả khôn lường.
Sau khi Triệu Phổ bị túm về, rồi bị đám lão thần kia niệm cho đau cả đầu, nên quyết định nhổ trại đi nơi khác.
Chỉ là trước khi đi lại xảy ra một chuyện, vài tiểu binh trong quân đánh nhau, có một người chạy vào hoang địa sau đó không thấy đi ra. Đám người còn lại sợ chuyện này truyền ra sẽ bị trách phạt liền lén lút đi tìm hắn, cũng đồng dạng biến mất luôn.
Binh lính Triệu gia quân mất tích, sự tình này lập tức kinh động đến Triệu Phổ. Lấy tính tình Triệu Phổ thì dù có là núi đao biển lửa hắn cũng sẽ chạy đi cứu người. Nhưng mà mọi chuyện càng lúc càng kỳ lạ, mọi người không đồng ý để hắn mạo hiểm, nhất thời tạo thành thế giằng co.
Đang lúc hết cách, Trần Vượng đề nghị _ trùng hợp những binh tướng mất tích đều là thủ hạ của hắn, hắn lại hiểu thuật phong thuỷ, vì thế quyết định hắn sẽ dẫn người đi.
Triệu Phổ mang theo người đứng trên trúc đài, vạn nhất xảy ra cái gì ngoài ý muốn, cũng tiện đi hỗ trợ.
Nhưng quyết định ngày đó lại trở thành điều hối hận nhất trong nhân sinh của Triệu Phổ!
Ngày ấy, Trần Vượng tính thiên thời, xác định phương vị xong liền mang theo một trăm tinh binh, thừa dịp buổi trưa trời trong nắng ấm bước vào hoang mạc thần bí kia.
Bọn Triệu Phổ đừng trên đài nhìn chăm chú, một khắc cũng không dám thả lỏng.
Trước mắt mọi người, Trần Vượng thuận lợi tiến vào khối hoang địa, thong thả đi tới trước.
Ngay thời điểm đội ngũ đi đến vị trí trung tâm hoang địa, Trần Vượng đột nhiên giống như phát hiện ra cái gì trên mặt đất, vội vàng xuống ngựa, ngồi xổm xuống xem xét.
Triệu Phổ nhíu mày _ khoảng cách quá xa, nhãn lực có tốt đến mấy cũng không thể nhìn rõ. Chỉ nhìn Trần Vượng đột nhiên hoảng sợ, đứng lên hét to, xua tay với chúng tướng đằng sau, tựa hồ đang bảo mọi người chạy mau!
Binh tướng lập tức rút lui.
Triệu Phổ không hiểu gì cả, bất quá cũng khẩn trương hẳn lên, có dự cảm bất hảo.
Mà đúng lúc này, ngựa trong toàn quân doanh đột nhiên hí vang, ngay cả đám cẩu cũng sủa liên hồi, đồng thời một trận gió nổi lên...
Chỉ trong nháy mắt, "vù" một tiếng, Trần vượng và một trăm thủ hạ của hắn đã biến mất.
...
Trầm mặc một hồi, mọi người nhìn Triệu Phổ, bởi vì ai cũng không hiểu đã xảy ra chuyện gì... Mà lúc này, sắc mặt Triệu Phổ càng thêm khó coi, hắn cũng không biết chuyện gì đã xảy ra. Tìm kĩ lại, trong mảnh hoang địa vẫn không một bóng người. Phảng phất như trận gió vừa rồi đã cuốn tất cả mọi người đi, ngay cả dấu chân trên mặt đất cũng biến mất.
Nghe Giả ảnh kể đến đây, mọi người có chút ngồi không yên, người đầu tiên cảm thấy không tin chính là Công Tôn.
"Một cơn gió đã biến mất? Có thể nào là cát lún hay cơ quan gì không?"
"Đúng đó!" Tiểu Tứ Tử cũng gật đầu _ một trăm người đâu phải là ít, có chạy cũng phải mất một thời gian, nhưng "vù" một cái đã biến mất, ảo thuật à?
Mọi người cũng gật đầu.
Triệu Phổ lại lắc đầu: "Là thật, biến mất ngay trước mắt ta, mấy ngàn tướng sĩ ở đó đều là nhân chứng."
Mọi người nhìn nhau.
"Vậy sau đó thì sao?" Bạch Ngọc Đường hỏi.
"Sau đó nguyên soái cũng muốn đi vào." Tử ảnh nói: "Nhưng một ngàn binh lính đã lôi hắn về quân doanh bàn bạc lại!"
Công Tôn nhẹ nhàng thở ra gật đầu _ rất sáng suốt, cũng may nhóm ảnh vệ nhóm giữ hắn lại.
Triệu Phổ bĩu môi, có vẻ hắn đối với việc này vẫn canh cánh trong lòng. Nếu ngày đó hắn đi vào nhìn một cái, nói không chừng đã giải quyết xong .
Sau đó mọi người trở về thành tìm vài người dẫn đường quen thuộc địa hình và lịch sử hỏi thử đều không có kết quả. Cố tình lúc này Tây Hạ lại có động thái kì lạ, Triệu Phổ đành mang theo thủ hạ trở về đánh một trận, mãi nửa năm sau mới đánh xong. Hắn ngược lại vẫn không quên việc này, cho thủ hạ lại quay lại tìm kiếm Trần Vượng, nhưng sau đó những người này cũng thất tung.
Thời điểm Triệu Phổ chinh chiến ở Tây Hạ tình cờ gặp vài lữ giả đến từ sâu trong đại mạc. Lúc nói uống rượu chuyện phiếm có nhắc đến chuyện này. Là bọn họ nói cho hắn, đó là mạnh đất nuốt người có quan hệ tới tổ tiên Chuẩn Bộ, hồi xưa nó còn có tên là Cực lạc chi địa... chỉ có thể vào không thể ra. Đồng thời, cũng đề cập đến cổng thông nhân gian và thế giới cực lạc linh tinh gì đó.
"Cực lạc chi địa ..." Triển Chiêu nhíu mày hỏi: "Vậy sau đó ngươi cũng không đi vào sao ?"
"Chờ ta đánh giặc xong quay lại tìm thì rất kì quái, không tìm lại được nữa!" Triệu Phổ ngửa mặt lên trời lắc đầu.
Mọi người cảm thấy mới mẻ, có chuyện này? Có bản đồ, có người dẫn đường, còn có Âu Dương Thiếu Chinh vạn lý thông mà cũng không tìm thấy !
"Địa thế trong sa mạc thiên biến vạn hóa, tìm không thấy cũng là chuyện bình thường." Giả ảnh thở dài: "Ai, chỉ tiếc Trần Vượng cứ vậy mà biến mất, còn có một trăm tướng sĩ. Sau khi xảy ra chuyện này tính tình nguyên soái cũng nguội đi không ít."
Mọi người lại nhìn Triệu Phổ.
Triệu Phổ ngượng ngùng vuốt cằm bất đắc dĩ " chậc " một tiếng: "Ai, cũng do ta kiến thức nông cạn, không biết trời cao đất rộng hại chết ái tướng. Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh! Nếu giờ Trần Vượng vẫn còn thì hắn tuyệt đối đã làm đến chức Tể tướng, đáng tiếc."
Công Tôn sờ cổ hắn, biết hắn nói như thể chuyện cũ không cần nhưng lại nhưng nhưng kì thực nội tâm lại vô cùng áy náy, việc này nhất định sẽ đeo bám Triệu Phổ cả đời.
Nghe Triệu Phổ nói xong, mọi người quay sang nhìn Tiêu Lương, dù sao bé cũng có vẻ rất quen thuộc với nơi đó.
Tiêu Lương nghe nửa ngày, hoàn toàn không rõ vì sao mọi người lại kể nơi đó đáng sợ như vậy, bé gãi đầu: "Không có mà... đám tiểu hài tử chúng ta thường chạy tới đó chơi, cũng không xảy ra chuyện sự, bất quá ta nhớ năm đó nương ta cũng từng nói không được đi vào đó. Giờ nhớ lại tám năm trước ta còn rất nhỏ, có phải không cùng một chỗ không nhỉ?"
Mọi người tính toán thời gian, cảm thấy tựa hồ cũng không phải không có lí.
Triển Chiêu liền hỏi: "Có thể là nơi khác không ?"
Triệu Phổ nhún vai: "Có lẽ, dù sao cũng chỉ là nghe vài người qua đường nói lại."
"Lấy tính cách của ngươi, hẳn là sẽ phải hỏi thăm một chút đi ?" Bạch Ngọc Đường hỏi Triệu Phổ.
Triệu Phổ nở nụ cười, gật đầu: "Đương nhiên cũng có thăm dò một chút. Quả thực cũng có vài lão nhân biết tới Cực lạc chi địa, bất quá lại không nói rõ, tựa hồ có cái gì cấm kỵ."
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn Thiên Tôn và Ân Hầu, ý tứ _ hai ngươi thì sao? Nghe chưa ?
Hai người lắc đầu, ý bảo _ chưa từng nghe, động tác kia thật ăn ý a.
Chỉ là động tác của hai người quá mức đồng bộ lại khiến Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường hoài nghi.
Thiên Tôn và Ân Hầu hai người này cho tới bây giờ cũng không có gì gọi là ăn ý. Thường thì nếu là không biết sẽ theo bản năng nhìn nhau một cái, hỏi đối phương có biết không. Lần này không chỉ lắc đầu mà còn không nhìn nhau, cứ cảm thấy hai người đang thông đồng nhưng giấu đầu hở đuôi... nói chung là là lạ !
Bên này còn chưa thảo luận xong, hoàng cung bên kia đã phái người đến thỉnh. Nghi thức sắp bắt đầu nên muốn đưa Tiểu Tứ Tử vào cung, mọi người cũng đi theo, rồi cùng tham da gia dạ yến.
Mọi người đi thay y phục. Công Tôn không yên lòng Tiểu Tứ Tử ở một mình với Đoạn Tố Long nên Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lập tức đảm nhiệm chức vụ "Thân thích" đi cùng. Mặt khác, hai người có một mục đích _ chính là câu vừa rồi Long Uy Hành không cẩn thận nói ra.
Trước ngôi miếu đổ nát, Long Uy Hành nói một câu kết cấu của miếu rất giống với ngôi miếu Hoàng Thượng dùng để tiếp đón tượng phật. Mà Bạch Ngọc Đường lại phỏng đoán nói ngôi miếu này và tượng Quan nhị gia dùng để thí nghiệm cơ quan, nói vậy cơ quan thật sự có thể nào được bố trí ngay trong miếu đón Phật tượng? Lúc đó thì không cần phải hỏi, đối tượng bị tập kích cũng không phải tên Đổng Phương xui xẻo mà chính là Hoàng đế Đại Lý!
Vạn nhất lát nữa Đoạn Tố Long đỡ tượng phật về, lỡ tay kích hoạt cơ quan, bị tượng phật một chưởng chụp chết... này thì đúng là đại sự kinh thiên động địa đại. Mà dân chúng Đại Lý còn rất tin tưởng vào Phật tổ, đến lúc đó thật không biết sẽ bị đồn thành thế nào nữa.
Bạch Ngọc Đường là người duy nhất quen thuộc với cơ quan, nói không chừng đến lúc còn có thể ngăn cản một hồi hạo kiếp... Dù sao, Triệu Phổ cũng ở đây, kim đồng tiếp tượng phật lại là nhi tử của hắn. Vạn nhất Đoạn Tố Long chết, khó tránh khỏi có người hữu tâm kéo Triệu Phổ vào liền chuyện bé xé to.
Rời biệt viện, mọi người định tới hoàng cung thì phát hiện Đoạn Tố Long đã chuẩn bị hết rồi.
Tiểu Tứ Tử ngồi trên kiệu lớn với Đoạn Tố Long, trong kiệu được trải một lớp đệm mềm mại cho bé ngồi. Bé cũng không có gì để làm, hôm qua lại thức cả đêm mắt díp cả lại, nằm một chốc liền ngủ.
Bản thân Đoạn Tố Long không có con, gặp Tiểu Tứ Tử thiên chân khả ái, bản năng làm cha tràn ra, giúp bé đắp chăn, cẩn thận dùng quạt che nắng cản gió cho bé, còn lệnh cho bên ngoài thổi kèn nhỏ chút, đừng làm phiền Tiểu Tứ Tử nghỉ ngơi.
Nguyên bản mọi người đối với Đoạn Tố Long vẫn có chút phòng bị, nhưng thấy hắn yêu thương Tiểu Tứ Tử, mà bộ dáng không giống giả vờ thì cũng sinh ra vài phần hảo cảm.
Hành trình lần này rất đơn giản, đến "Thần tháp" phía nam đón tượng phật, sau đó đưa về một ngôi miếu phụ cận hoàng cung thì đại công cáo thành. Kế đó là quay lại hoàng cung bắt đầu dạ yến, nhiều lắm thì xen kẽ vài hoạt động ngâm tụng kinh văn linh tinh, cũng sẽ không lâu.
Đại đội nhân mã chậm rãi đi, dân chúng ven đường chen nhau tới xem, có người còn quỳ lạy cầu phúc.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi theo sau cỗ kiệu, hai bên ảnh vệ dẫn theo thủ hạ ẩn trên mái hiên và lẫn vào dân chúng, chặt chẽ bảo hộ an toàn cho Tiểu Tứ Tử, đương nhiên ... cũng tiện thể giúp vị Hoàng Đế sâu không lường trung gian khó phân kia hộ giá.
Đội ngũ đi một đường, ngay thời điểm đã có thể thấy được đỉnh tháp cao trước mặt, Triển Chiêu bỗng nhiên nghe thấy tiếng gió... theo bản năng vươn tay thì bắt được một hòn đá nhỏ từ xa bay tới.
Hắn nhìn viên đá một chút rồi cùng Bạch Ngọc Đường ăn ý nhìn sang, chỉ thấy ngoài cửa một ngõ nhỏ cách đó không xa, đằng sau dân chúng đang quỳ lạy có một người đang đứng.
Nửa gương mặt quen thuộc khiến Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường bất giác có chút xúc động muốn tóm hắn lại 'hỏi thăm' một trận. Người này, đúng là vị đã làm bọn họ ngàn dặm xa xôi từ Đại Tống chạy tới Đại Lý _ Khô Diệp !
Triển Chiêu đùa nghịch viên sỏi, nhìn Khô Diệp sau khi lộ mặt lại tiến vào ngõ nhõ, có chút khó hiểu - hắn muốn nhắc bọn họ chuyện gì sao ?