Editor: SunniePham
Trong sảnh chính của Trang phủ, tỷ muội Chu thị đang nói chuyện với Trang Ngữ Sơn, Trang Sĩ Dương thì đang nịnh nọt lấy lòng đám người Vệ Vương, Thất Hoàng Tử và Trương Thái Sư. Các nam nhân đang bàn luận viễn vong, bọn nữ nhân thì cười nói ríu rít, người không biết nhìn thấy thì còn tưởng là nhà ai mà náo nhiệt hòa thuận đến vậy, nhưng ai có thể nhìn ra bão táp đã nổi lên dưới sự bình tĩnh này.
Hàn Nhạn vừa đi vào đại sảnh, thì tiếng đàm luận của mọi người không tự chủ được mà nhỏ xuống.
Vị này Tứ Tiểu Thư của Trang phủ này bây giờ là quải tim của Huyền Thanh vương. Nghe nói nàng còn cứu Thái Tử một mạng, cho dù có như thế nào thì cũng không thể đối đãi nàng như một tiểu thư khuê các bình thường được.
Hôm nay Hàn Nhạn mặc một chiếc áo mỏng màu quả hạnh, cộng thêm lớp áo ngoài màu xanh da trời, váy ngắn thuê rất nhiều bướm óng ánh sáng rực, tóc dài búi thành hai búi tóc, cài thêm một cây trâm đuôi cá màu lam, trên cổ tay đeo một chiếc vòng phỉ thúy vô cùng quý hiếm. Làn da của nàng trắng nõn, ý cười nhẹ nhàng, hai con mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm, khiến người khác nhìn vào thì lặp tức chịu không nổi mà muốn cười theo. Môi có chút vểnh lên, giống như là đang mỉm cười, nhưng mà nụ cười này lại hàm chứa một tia trào phúng ở bên trong. Con ngươi đen nhánh như bảo thạch thượng hạng, mang theo hào quang hiểu rõ toàn bộ. Toàn thân nàng cũng không mặc quần áo đẹp đẽ quý giá gì, thậm chí có thể gọi là đơn giản mộc mạc, nhưng cho dù nàng chỉ mặc quần áo bình thường thôi nhưng cũng không thể che dấu được sự cao quý của nàng. Nàng đứng trong đám người thì như hạc đứng giữa bầy gà, lập tức làm cho mọi người liền bị hạ thấp xuống dưới.
Trang Ngữ Sơn nhìn Hàn Nhạn đứng yên tại chỗ, trong mắt hiện lên một tia ghen ghét, cố ý nhích lại gần bên cạnh Vệ Như Phong, âm thanh mềm mại nói: "Tứ muội muội sau muộn vậy mới tới, ta còn tưởng là muội làm Huyền Thanh vương phi rồi thì không đem để những tỷ muội chúng ta vào trong mắt chứ."
Hàn Nhạn mỉm cười không phản bác, chỉ là im lặng nhìn chằm chằm vào nàng. Trang Ngữ Sơn dần dần không còn nhịn được nữa, đơn giản là vì nàng thật không ngờ, Hàn Nhạn lại có thể ở trước mặt mọi người làm cho nàng khó xử. Lúc trước tuy Hàn Nhạn và nàng bất hòa với nhau, nhưng ít nhất thể diện của nàng cũng vẫn còn, ít nhất sẽ không ở trước mặt nhiều người như vậy làm cho nàng khó xử. Nhưng mà nàng lại không hiểu, tại sao Hàn Nhạn trải qua nhiều chuyện như vậy nhưng địa vị lại càng thay đổi, lúc trước chẳng qua chỉ là bất đắc dĩ, bây giờ thì không cần nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, lại còn có Phó Vân Tịch che chở, đương nhiên là sẽ không nể mặt nàng rồi.
Không khí lặp tức trở nên cứng đờ, Trang Ngữ Sơn xấu hổ vạn phần, trong lòng đối Hàn Nhạn hận thấu xương, đành phải đưa ánh mặt cầu xin giúp đỡ về phía Vệ Như Phong, nhưng mà nàng lại nhìn thấy Vệ Như Phong ngây ngẩn cả người, trong khoảnh khắc này đang chăm chú nhìn Hàn Nhạn, trong mắt làm gì còn có người khác.
Trong lòng Trang Ngữ Sơn khó chịu như đang dời sông lắp biển, từ khi mình bước vào Vệ Vương phủ, Vệ Vương đã ghét bỏ nàng vì nàng xuất thân thấp hèn, chưa bao giờ đem nàng để vào mắt; Vệ Như Phong chỉ coi nàng như công cụ tiết dục, Trang Ngữ Sơn biết rõ người trong lòng Vệ Như Phong chính là Hàn Nhạn, sau khi trải qua sự động tâm ban đầu với Vệ Như Phong, thì sau đó nàng dần dần nhận rõ sự thật, nàng không hề mê luyến hắn giống như trước đây, nàng chỉ coi hắn là đối tượng để củng cố địa vị của mình, nhưng mà Vệ Như Phong căn bản không hề cho nàng có cơ hội. Trong mắt Vệ Như Phong không có nàng, mà nàng gả vào Vệ Vương phủ, thật ra so với quả phụ cũng không có gì khác nhau, thậm chí còn nàng còn phải nén nhịn nhìn trượng phu của mình trong lòng ái mộ nữ nhân kia, mà nữ nhân đó lại là cái đinh trong mắt mình, cái gai trong thịt.
Nhưng Hàn Nhạn lại không biết trong lòng của nàng ta nghĩ nhiều như vậy, chỉ là khi nhìn thấy ánh mắt của Trang Ngữ Sơn đầy thù địch nhìn mình, thì nàng tự nhiên cũng hiểu được trong lòng vị tỷ tỷ này cũng chả có chủ ý nào tốt hết.
Vệ Như Phong nhìn Hàn Nhạn từ lúc nàng đi vào, ánh mắt luôn để ở trên người nàng không hề dịch chuyển. Không biết tại sao hắn có cảm giác nữ tử tầm thường này mỗi lần gặp nhau đều không hề giống như trước kia. Nàng dần dần lớn lên, trở nên xinh đẹp hơn, càng thông minh, càng làm cho người khác không thể nào khống chế được. Mà trên người nàng lại có một loại khí quý phái, không có cách nào ngăn cản, nhậm chí không có biện pháp nào để che giấu, giống như là loại khí đó trời đã ban cho và đang từ từ lộ ra, rõ ràng nàng chỉ là thiếu nữ bình thường, nhưng mọi cử động đều vô cùng tao nhã và cao quý, so với người kia. . . người kia rất giống nhau.
Thất Hoàng Tử bật cười thành tiếng: "Nghe nói khoảng thời gian trước Trang tiểu thư đã cứu Hoàng Đệ, thật đúng là không thua gì đấng nam nhi."
Lời này tuy là đang khen ngợi, nhưng cẩn thận thì có thể nghe ra chỗ không đúng, Hàn Nhạn chỉ là một tiểu cô nương chưa cập kê, nói câu "không thua gì đấng nam nhi", kì thực nói đúng hơn là nàng không hề an phận, tuy nói là có lòng trung thành nhưng mà đổi lại là nữ nhi, thì ai lại dám chọn một thê tử có lá gan lớn tới như vậy, sợ là lấy về rồi sẽ rất khó để khống chế.
Hàn Nhạn cũng mỉm cười: "Điện hạ nói quá nghiêm trọng rồi, cho dù là nữ tử hay là nam tử, chỉ cần nhìn thấy Thái Tử điện hạ gặp nguy hiểm, thì nhất định đều sẽ cứu giúp. Người làm sao có thể so sánh với heo chó, ít nhất, trung thành là đều nhất định."
Lời nói của nàng ung dung thản nhiên phản bác lại lời của Thất Hoàng Tử, lặp tức sắc mặt Thất Hoàng Tử khẽ cương cứng, nhưng mà cũng không có biểu hiện ra bên ngoài, chỉ là bên ngoài hiện lên vẻ cười nhưng trong lòng không cười nói: "Trang tiểu thư thật là có tâm rồi."
Hàn Nhạn gật đầu, nhưng trong lòng thì lại nói, chuyện của thích khách chỉ sợ là Thất Hoàng Tử cũng thoát không khỏi liên quan, bản thân mình lại làm hỏng đại sự của hắn, đương nhiên là hắn sẽ hận mình. Nghĩ tới đây, nàng dứt khoát biểu hiện ra vẻ mặt khờ dại nói: "Hàn Nhạn ở đâu thể nào bì kịp điện hạ, nghe nói Thất Điện hạ tự mình đi lên tự miếu ở trên núi vì dân chúng mà cầu phúc, nói đi nói lại, không phải bây giờ Thất điện hạ vẫn nên ở Tự Miếu cầu phúc sao?"
Nàng nghiêng đầu nói âm thanh trong veo, lời nói ngây thơ vô cùng. Chỉ là một câu nói này, lại làm cho Thất Hoàng Tử bị á khẩu không trả lời được. Chuyện lên núi cầu phúc này vốn là kế hoạch bất đắc dĩ sau khi mọi chuyện thất bại, khoảnh khắc này Hàn Nhạn nhắc tới, cũng không biết có phải là hắn mẫn cảm hay không, nhưng hắn cảm thấy được giống như là nàng đang vui sướng khi người khác gặp nạn, đang xát muối lên vết thương của hắn. Thất Hoàng Tử đau nhưng không dám kêu, không thể nói ra gì được. Hơn nữa câu hỏi Hàn Nhạn sắc bén vô cùng, hắn bẩm với Hoàng Thượng là lên núi cầu phúc, bây giờ lại xuất hiện ở Trang phủ, thật sự là không thể nào nói nổi, nếu nói nghiêm trọng hơn thì cũng có thể coi là phạm tội khi quân.
Thất Hoàng Tử ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Hàn Nhạn, Hàn Nhạn không né tránh, chỉ là mỉm cười nhìn hắn, giống như là chuyện mình vừa nói ra chỉ là một vấn đề vô cùng bình thường. Bỗng nhiên hắn nắm chặt tay lại, tiểu cô nương này hành động không nóng không lạnh, nhìn như không hề thương tổn, nhưng thật ra thủ đoạn lại giống như sấm chớp, từng bước đều có thể dồn người khác vào chỗ chết.
Còn chưa nghĩ là sẽ trả lời như thế nào thì đột nhiên nghe được một tiếng kêu đầy sợ hãi. Kiều Mộng vội vàng chạy vào, mặt mũi tràn đầy vẻ kinh hoảng: "Lão gia! Lão gia! Phu nhân người . . sảy thai rồi !"
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người là trợn mắt há hốc mồm, Trang Sĩ Dương đứng dậy, thân thể lung lay mấy cái: "Ngươi nói cái gì?"
Kiều mộng thoáng cái quỳ rạp xuống đất, đầu không ngừng dập vào đất, kêu gào nói: "Lão gia, ngài mau đi xem một chút đi, rất nhiều máu. . . ."
Trang Sĩ Dương sững sờ một chút, sắc mặt trở nên trắng bệch, rồi chấp tay với bọn người Vệ Vương, sau đó nhanh chóng vén áo mà rời đi. Mọi người trong Trang phủ đều biết Trang Sĩ Dương vô cùng coi trọng đứa bé trong bụng Mị di nương, hôm nay Mị di nương sảy thai, bọn hạ nhân đều cảm thấy bất an, sợ chính mình sẽ bị liên lụy.
Ánh mắt của Chu thị và Đại Chu đều ngưng lại, có chút không hiểu liếc nhìn nhau, đúng vậy, sau Mị di nương lại có thể sảy thai? Có chỗ nào không đúng, chẳng lẽ bà ta lừa gạt Trang Sĩ Dương, nhưng khi nhìn dáng vẻ của Kiều Mộng, họ lại cảm thấy hình như nàng không hề nói dối. Chỉ là…. Chu thị ở một bên vẻ mặt hiện lên sự vui mừng, nếu Mị di nương thật sự sảy thai, thì đối với nàng mà nói là một chuyện vô cùng tốt, nàng ước gì Mị di nương sảy thai lâu rồi, nếu ả ta sảy thai thì trong phủ này sẽ không còn ai chống đối lại bà. Vì vậy bà liền "ai nha" một tiếng, lo lắng nói: "Tại sao có thể như vậy? Giờ làm sao mới tốt đây."
Đại Chu thị so với Chu thị thì nghĩ sâu xa hơn, trong nháy mắt bà có điều nghi ngờ, theo bản năng nhìn xem Hàn Nhạn có biểu lộ gì không? Chỉ thấy Hàn Nhạn đứng trong đại sảnh, dáng vẻ vô cùng kinh ngạc giống như là không biết chuyện gì. Trong lòng mới thoáng yên ổn một ít, nhưng bà không biết khi bà dời ánh mắt chỗ khác thì bên môi Hàn Nhạn lại hiện lên một nụ cười.
Trong chuyện này, người thoải mái nhất chính là Trang Ngữ Sơn, hôm nay tỷ muội Chu thị bảo nàng trở về chính là để cho nàng xem một màn kịch vui, kịch vui này chính là lật đổ Hàn Nhạn, nàng rất vui mừng khi việc đã thành. Bởi vậy, khi nhìn thấy Mị di nương sảy thai, thì nàng cũng cho rằng chuyện này cũng nằm trong kế hoạch của dì và mẫu thân, Hàn Nhạn cũng sắp không may rồi. Vì thế nàng liền cảm thấy có chút hả hê nhìn về phía Hàn Nhạn, Hàn Nhạn chú ý tới ánh mắt của nàng, quay đầu lại nhìn nàng mỉm cười. Trang Ngữ Sơn sững sờ, ngay sau đó cảm thấy phẫn nộ, sao ả ta có thể trấn định đến như vậy, sao có thể làm như không xảy dính dáng gì tới mình, chẳng lẽ ả ta không biết, kế tiếp ả sẽ gặp xui xẻo hay sao?
Tuy nhiên trong lòng nàng có chút bất an, nhưng mọi chuyện vẫn tiến hành theo kế hoạch, Đại Chu nháy mắt với Chu thị. Chu thị liền nói với những người khác: "Thiếp thân thật sự là lo lắng cho lão gia và thân thể của muội muội, nếu chư vị không ngại thì có thể đi theo thiếp thân xem tình hình một chút."
Chuyện nữ nhân sảy thai này, các nam nhân đều là tránh không kịp, cho dù trong nhà có khách, khách nhân cũng nên lảng tránh, lôi kéo khách nhân nhìn phụ nhân sảy thai, điều này không hợp với lễ nghi tí nào. Nhưng mà những người này, Vệ Vương sẽ có chuyện, dĩ nhiên là cũng biết thời thế, sao có thể đưa ra cố kỵ gì, cho nên ông lặp tức đáp ứng. Nhìn như là vô cùng thân thiết, Trang Ngữ Sơn thì đã lôi kéo Vệ Như Phong đi về phía trước: "Thế tử gia, chúng ta cùng đi xem đi."
Vệ Như Phong không có cự tuyệt, chỉ là quay đầu lại nhìn thoáng qua Hàn Nhạn, hắn đã sớm biết chuyện hôm nay là nhằm vào Hàn Nhạn. Chỉ là, hắn cũng không có ý định trợ giúp, nếu như Hàn Nhạn đồng ý khom người cầu cứu hắn..., thì chuyện này nhất định sẽ khác.
Hàn Nhạn đứng yên tại chỗ không hề cử động, Chu thị thấy thế liền nhắc nhở: "Tứ Tiểu Thư, tại sao không đi? Trong lòng đang sợ hãi điều gì sao?"
Sợ hãi, vô duyên vô cớ làm sao lại sợ hãi, đây không phải là đang nói Hàn Nhạn chột dạ sao? Cấp Lam há mồm muốn lý luận với họ, nhưng lại bị Thu Hồng kéo áo, Hàn Nhạn đã xoay người, nhìn bên ngoài bầu trời, rồi nhìn Chu thị mà thản nhiên nói: "Chu di nương không cảm thấy kỳ lạ sao. Sắc trời tốt như vậy, nhưng Hàn Nhạn lại cảm thấy rất lạnh."Đột nhiên nàng cười quỷ dị: "Di nương, người nói thử xem, có phải là có người đang dùng vu thuật phải không?"
Chu thị sững sờ, đột nhiên cảm giác sau lưng đổ đầy mồ hội lạnh cả người.
Trong sảnh chính của Trang phủ, tỷ muội Chu thị đang nói chuyện với Trang Ngữ Sơn, Trang Sĩ Dương thì đang nịnh nọt lấy lòng đám người Vệ Vương, Thất Hoàng Tử và Trương Thái Sư. Các nam nhân đang bàn luận viễn vong, bọn nữ nhân thì cười nói ríu rít, người không biết nhìn thấy thì còn tưởng là nhà ai mà náo nhiệt hòa thuận đến vậy, nhưng ai có thể nhìn ra bão táp đã nổi lên dưới sự bình tĩnh này.
Hàn Nhạn vừa đi vào đại sảnh, thì tiếng đàm luận của mọi người không tự chủ được mà nhỏ xuống.
Vị này Tứ Tiểu Thư của Trang phủ này bây giờ là quải tim của Huyền Thanh vương. Nghe nói nàng còn cứu Thái Tử một mạng, cho dù có như thế nào thì cũng không thể đối đãi nàng như một tiểu thư khuê các bình thường được.
Hôm nay Hàn Nhạn mặc một chiếc áo mỏng màu quả hạnh, cộng thêm lớp áo ngoài màu xanh da trời, váy ngắn thuê rất nhiều bướm óng ánh sáng rực, tóc dài búi thành hai búi tóc, cài thêm một cây trâm đuôi cá màu lam, trên cổ tay đeo một chiếc vòng phỉ thúy vô cùng quý hiếm. Làn da của nàng trắng nõn, ý cười nhẹ nhàng, hai con mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm, khiến người khác nhìn vào thì lặp tức chịu không nổi mà muốn cười theo. Môi có chút vểnh lên, giống như là đang mỉm cười, nhưng mà nụ cười này lại hàm chứa một tia trào phúng ở bên trong. Con ngươi đen nhánh như bảo thạch thượng hạng, mang theo hào quang hiểu rõ toàn bộ. Toàn thân nàng cũng không mặc quần áo đẹp đẽ quý giá gì, thậm chí có thể gọi là đơn giản mộc mạc, nhưng cho dù nàng chỉ mặc quần áo bình thường thôi nhưng cũng không thể che dấu được sự cao quý của nàng. Nàng đứng trong đám người thì như hạc đứng giữa bầy gà, lập tức làm cho mọi người liền bị hạ thấp xuống dưới.
Trang Ngữ Sơn nhìn Hàn Nhạn đứng yên tại chỗ, trong mắt hiện lên một tia ghen ghét, cố ý nhích lại gần bên cạnh Vệ Như Phong, âm thanh mềm mại nói: "Tứ muội muội sau muộn vậy mới tới, ta còn tưởng là muội làm Huyền Thanh vương phi rồi thì không đem để những tỷ muội chúng ta vào trong mắt chứ."
Hàn Nhạn mỉm cười không phản bác, chỉ là im lặng nhìn chằm chằm vào nàng. Trang Ngữ Sơn dần dần không còn nhịn được nữa, đơn giản là vì nàng thật không ngờ, Hàn Nhạn lại có thể ở trước mặt mọi người làm cho nàng khó xử. Lúc trước tuy Hàn Nhạn và nàng bất hòa với nhau, nhưng ít nhất thể diện của nàng cũng vẫn còn, ít nhất sẽ không ở trước mặt nhiều người như vậy làm cho nàng khó xử. Nhưng mà nàng lại không hiểu, tại sao Hàn Nhạn trải qua nhiều chuyện như vậy nhưng địa vị lại càng thay đổi, lúc trước chẳng qua chỉ là bất đắc dĩ, bây giờ thì không cần nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, lại còn có Phó Vân Tịch che chở, đương nhiên là sẽ không nể mặt nàng rồi.
Không khí lặp tức trở nên cứng đờ, Trang Ngữ Sơn xấu hổ vạn phần, trong lòng đối Hàn Nhạn hận thấu xương, đành phải đưa ánh mặt cầu xin giúp đỡ về phía Vệ Như Phong, nhưng mà nàng lại nhìn thấy Vệ Như Phong ngây ngẩn cả người, trong khoảnh khắc này đang chăm chú nhìn Hàn Nhạn, trong mắt làm gì còn có người khác.
Trong lòng Trang Ngữ Sơn khó chịu như đang dời sông lắp biển, từ khi mình bước vào Vệ Vương phủ, Vệ Vương đã ghét bỏ nàng vì nàng xuất thân thấp hèn, chưa bao giờ đem nàng để vào mắt; Vệ Như Phong chỉ coi nàng như công cụ tiết dục, Trang Ngữ Sơn biết rõ người trong lòng Vệ Như Phong chính là Hàn Nhạn, sau khi trải qua sự động tâm ban đầu với Vệ Như Phong, thì sau đó nàng dần dần nhận rõ sự thật, nàng không hề mê luyến hắn giống như trước đây, nàng chỉ coi hắn là đối tượng để củng cố địa vị của mình, nhưng mà Vệ Như Phong căn bản không hề cho nàng có cơ hội. Trong mắt Vệ Như Phong không có nàng, mà nàng gả vào Vệ Vương phủ, thật ra so với quả phụ cũng không có gì khác nhau, thậm chí còn nàng còn phải nén nhịn nhìn trượng phu của mình trong lòng ái mộ nữ nhân kia, mà nữ nhân đó lại là cái đinh trong mắt mình, cái gai trong thịt.
Nhưng Hàn Nhạn lại không biết trong lòng của nàng ta nghĩ nhiều như vậy, chỉ là khi nhìn thấy ánh mắt của Trang Ngữ Sơn đầy thù địch nhìn mình, thì nàng tự nhiên cũng hiểu được trong lòng vị tỷ tỷ này cũng chả có chủ ý nào tốt hết.
Vệ Như Phong nhìn Hàn Nhạn từ lúc nàng đi vào, ánh mắt luôn để ở trên người nàng không hề dịch chuyển. Không biết tại sao hắn có cảm giác nữ tử tầm thường này mỗi lần gặp nhau đều không hề giống như trước kia. Nàng dần dần lớn lên, trở nên xinh đẹp hơn, càng thông minh, càng làm cho người khác không thể nào khống chế được. Mà trên người nàng lại có một loại khí quý phái, không có cách nào ngăn cản, nhậm chí không có biện pháp nào để che giấu, giống như là loại khí đó trời đã ban cho và đang từ từ lộ ra, rõ ràng nàng chỉ là thiếu nữ bình thường, nhưng mọi cử động đều vô cùng tao nhã và cao quý, so với người kia. . . người kia rất giống nhau.
Thất Hoàng Tử bật cười thành tiếng: "Nghe nói khoảng thời gian trước Trang tiểu thư đã cứu Hoàng Đệ, thật đúng là không thua gì đấng nam nhi."
Lời này tuy là đang khen ngợi, nhưng cẩn thận thì có thể nghe ra chỗ không đúng, Hàn Nhạn chỉ là một tiểu cô nương chưa cập kê, nói câu "không thua gì đấng nam nhi", kì thực nói đúng hơn là nàng không hề an phận, tuy nói là có lòng trung thành nhưng mà đổi lại là nữ nhi, thì ai lại dám chọn một thê tử có lá gan lớn tới như vậy, sợ là lấy về rồi sẽ rất khó để khống chế.
Hàn Nhạn cũng mỉm cười: "Điện hạ nói quá nghiêm trọng rồi, cho dù là nữ tử hay là nam tử, chỉ cần nhìn thấy Thái Tử điện hạ gặp nguy hiểm, thì nhất định đều sẽ cứu giúp. Người làm sao có thể so sánh với heo chó, ít nhất, trung thành là đều nhất định."
Lời nói của nàng ung dung thản nhiên phản bác lại lời của Thất Hoàng Tử, lặp tức sắc mặt Thất Hoàng Tử khẽ cương cứng, nhưng mà cũng không có biểu hiện ra bên ngoài, chỉ là bên ngoài hiện lên vẻ cười nhưng trong lòng không cười nói: "Trang tiểu thư thật là có tâm rồi."
Hàn Nhạn gật đầu, nhưng trong lòng thì lại nói, chuyện của thích khách chỉ sợ là Thất Hoàng Tử cũng thoát không khỏi liên quan, bản thân mình lại làm hỏng đại sự của hắn, đương nhiên là hắn sẽ hận mình. Nghĩ tới đây, nàng dứt khoát biểu hiện ra vẻ mặt khờ dại nói: "Hàn Nhạn ở đâu thể nào bì kịp điện hạ, nghe nói Thất Điện hạ tự mình đi lên tự miếu ở trên núi vì dân chúng mà cầu phúc, nói đi nói lại, không phải bây giờ Thất điện hạ vẫn nên ở Tự Miếu cầu phúc sao?"
Nàng nghiêng đầu nói âm thanh trong veo, lời nói ngây thơ vô cùng. Chỉ là một câu nói này, lại làm cho Thất Hoàng Tử bị á khẩu không trả lời được. Chuyện lên núi cầu phúc này vốn là kế hoạch bất đắc dĩ sau khi mọi chuyện thất bại, khoảnh khắc này Hàn Nhạn nhắc tới, cũng không biết có phải là hắn mẫn cảm hay không, nhưng hắn cảm thấy được giống như là nàng đang vui sướng khi người khác gặp nạn, đang xát muối lên vết thương của hắn. Thất Hoàng Tử đau nhưng không dám kêu, không thể nói ra gì được. Hơn nữa câu hỏi Hàn Nhạn sắc bén vô cùng, hắn bẩm với Hoàng Thượng là lên núi cầu phúc, bây giờ lại xuất hiện ở Trang phủ, thật sự là không thể nào nói nổi, nếu nói nghiêm trọng hơn thì cũng có thể coi là phạm tội khi quân.
Thất Hoàng Tử ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Hàn Nhạn, Hàn Nhạn không né tránh, chỉ là mỉm cười nhìn hắn, giống như là chuyện mình vừa nói ra chỉ là một vấn đề vô cùng bình thường. Bỗng nhiên hắn nắm chặt tay lại, tiểu cô nương này hành động không nóng không lạnh, nhìn như không hề thương tổn, nhưng thật ra thủ đoạn lại giống như sấm chớp, từng bước đều có thể dồn người khác vào chỗ chết.
Còn chưa nghĩ là sẽ trả lời như thế nào thì đột nhiên nghe được một tiếng kêu đầy sợ hãi. Kiều Mộng vội vàng chạy vào, mặt mũi tràn đầy vẻ kinh hoảng: "Lão gia! Lão gia! Phu nhân người . . sảy thai rồi !"
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người là trợn mắt há hốc mồm, Trang Sĩ Dương đứng dậy, thân thể lung lay mấy cái: "Ngươi nói cái gì?"
Kiều mộng thoáng cái quỳ rạp xuống đất, đầu không ngừng dập vào đất, kêu gào nói: "Lão gia, ngài mau đi xem một chút đi, rất nhiều máu. . . ."
Trang Sĩ Dương sững sờ một chút, sắc mặt trở nên trắng bệch, rồi chấp tay với bọn người Vệ Vương, sau đó nhanh chóng vén áo mà rời đi. Mọi người trong Trang phủ đều biết Trang Sĩ Dương vô cùng coi trọng đứa bé trong bụng Mị di nương, hôm nay Mị di nương sảy thai, bọn hạ nhân đều cảm thấy bất an, sợ chính mình sẽ bị liên lụy.
Ánh mắt của Chu thị và Đại Chu đều ngưng lại, có chút không hiểu liếc nhìn nhau, đúng vậy, sau Mị di nương lại có thể sảy thai? Có chỗ nào không đúng, chẳng lẽ bà ta lừa gạt Trang Sĩ Dương, nhưng khi nhìn dáng vẻ của Kiều Mộng, họ lại cảm thấy hình như nàng không hề nói dối. Chỉ là…. Chu thị ở một bên vẻ mặt hiện lên sự vui mừng, nếu Mị di nương thật sự sảy thai, thì đối với nàng mà nói là một chuyện vô cùng tốt, nàng ước gì Mị di nương sảy thai lâu rồi, nếu ả ta sảy thai thì trong phủ này sẽ không còn ai chống đối lại bà. Vì vậy bà liền "ai nha" một tiếng, lo lắng nói: "Tại sao có thể như vậy? Giờ làm sao mới tốt đây."
Đại Chu thị so với Chu thị thì nghĩ sâu xa hơn, trong nháy mắt bà có điều nghi ngờ, theo bản năng nhìn xem Hàn Nhạn có biểu lộ gì không? Chỉ thấy Hàn Nhạn đứng trong đại sảnh, dáng vẻ vô cùng kinh ngạc giống như là không biết chuyện gì. Trong lòng mới thoáng yên ổn một ít, nhưng bà không biết khi bà dời ánh mắt chỗ khác thì bên môi Hàn Nhạn lại hiện lên một nụ cười.
Trong chuyện này, người thoải mái nhất chính là Trang Ngữ Sơn, hôm nay tỷ muội Chu thị bảo nàng trở về chính là để cho nàng xem một màn kịch vui, kịch vui này chính là lật đổ Hàn Nhạn, nàng rất vui mừng khi việc đã thành. Bởi vậy, khi nhìn thấy Mị di nương sảy thai, thì nàng cũng cho rằng chuyện này cũng nằm trong kế hoạch của dì và mẫu thân, Hàn Nhạn cũng sắp không may rồi. Vì thế nàng liền cảm thấy có chút hả hê nhìn về phía Hàn Nhạn, Hàn Nhạn chú ý tới ánh mắt của nàng, quay đầu lại nhìn nàng mỉm cười. Trang Ngữ Sơn sững sờ, ngay sau đó cảm thấy phẫn nộ, sao ả ta có thể trấn định đến như vậy, sao có thể làm như không xảy dính dáng gì tới mình, chẳng lẽ ả ta không biết, kế tiếp ả sẽ gặp xui xẻo hay sao?
Tuy nhiên trong lòng nàng có chút bất an, nhưng mọi chuyện vẫn tiến hành theo kế hoạch, Đại Chu nháy mắt với Chu thị. Chu thị liền nói với những người khác: "Thiếp thân thật sự là lo lắng cho lão gia và thân thể của muội muội, nếu chư vị không ngại thì có thể đi theo thiếp thân xem tình hình một chút."
Chuyện nữ nhân sảy thai này, các nam nhân đều là tránh không kịp, cho dù trong nhà có khách, khách nhân cũng nên lảng tránh, lôi kéo khách nhân nhìn phụ nhân sảy thai, điều này không hợp với lễ nghi tí nào. Nhưng mà những người này, Vệ Vương sẽ có chuyện, dĩ nhiên là cũng biết thời thế, sao có thể đưa ra cố kỵ gì, cho nên ông lặp tức đáp ứng. Nhìn như là vô cùng thân thiết, Trang Ngữ Sơn thì đã lôi kéo Vệ Như Phong đi về phía trước: "Thế tử gia, chúng ta cùng đi xem đi."
Vệ Như Phong không có cự tuyệt, chỉ là quay đầu lại nhìn thoáng qua Hàn Nhạn, hắn đã sớm biết chuyện hôm nay là nhằm vào Hàn Nhạn. Chỉ là, hắn cũng không có ý định trợ giúp, nếu như Hàn Nhạn đồng ý khom người cầu cứu hắn..., thì chuyện này nhất định sẽ khác.
Hàn Nhạn đứng yên tại chỗ không hề cử động, Chu thị thấy thế liền nhắc nhở: "Tứ Tiểu Thư, tại sao không đi? Trong lòng đang sợ hãi điều gì sao?"
Sợ hãi, vô duyên vô cớ làm sao lại sợ hãi, đây không phải là đang nói Hàn Nhạn chột dạ sao? Cấp Lam há mồm muốn lý luận với họ, nhưng lại bị Thu Hồng kéo áo, Hàn Nhạn đã xoay người, nhìn bên ngoài bầu trời, rồi nhìn Chu thị mà thản nhiên nói: "Chu di nương không cảm thấy kỳ lạ sao. Sắc trời tốt như vậy, nhưng Hàn Nhạn lại cảm thấy rất lạnh."Đột nhiên nàng cười quỷ dị: "Di nương, người nói thử xem, có phải là có người đang dùng vu thuật phải không?"
Chu thị sững sờ, đột nhiên cảm giác sau lưng đổ đầy mồ hội lạnh cả người.