Editor: SunniePham
Đột nhiên Hàn Nhạn lại cười nhẹ một tiếng, hời hợt nói: "Con chỉ nói giỡn thôi, tại sao di nương lại nhìn như vậy. Sao người lại khẩn trương đến vậy?"
Chu thị sững sờ, lập tức che dấu nói: "Cái gì mà khẩn trương? Ta làm gì khẩn trương?" Nói xong liền nhanh chóng bước đi, không liếc Hàn Nhạn lần nào nữa. Hàn Nhạn nhìn bóng lưng bà vội vàng rời đi, giống như là phảng phất ở sau lưng có vật gì đáng sợ đang đi theo bà, suýt nữa thì nàng chịu hết mà cười to lên.
Cấp Lam và Thu Hồng cũng đang cố gắng nén cười, chỉ nghe Hàn Nhạn nói tiếp: "Không biết là di nương giờ thế nào rồi. Chúng ta cùng nhau đi xem đi."
Khi mọi người đi tới Phù Dung Viên, thì Phù Dung Viên đã sớm rồi thành một nùi, chỗ nào cũng đều lộn xộn, trên mặt đất tràn đầy những mảng vết máu lớn làm cho người khác nhìn thấy đều chấn kinh, khắp nơi đều là bóng dáng của nha hoàn đang chen chút nhau. Đại Chu thị gọi một nha hoàn đến bên cạnh hỏi, hỏi thật ra đã xảy ra chuyện gì, nha hoàn kia nơm nớp lo sợ trả lời: "Chu di nương sảy thai rồi, bây giờ đại phu đang bắt mạch, chảy rất nhiều máu."
Lông mày Chu thi nhíu lại hỏi: "Vô duyên vô cớ sao lại có thể sảy thai? Chẳng lẻ các người không chăm sóc tốt cho Tam phu nhân."
Nha hoàn kia sợ tới mức quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu với Chu thị: "Không liên quan tới nô tỳ. Là tam phu nhân nói mình gặp quỷ, có người muốn hại con của phu nhân, lúc đầu tụi nô tỳ còn tưởng rằng phu nhân gặp ác mộng, ai ngờ... ai ngờ không lâu sao thì phu nhân chảy rất nhiều máu."
Lời vừa thốt ra, thì tất cả mọi người đều có chút nghi ngờ, sắc mặt cũng bắt đầu trở nên nặng nề. Đang tốt lành sao có thể gặp quỷ, vừa đến cuối năm thì tất cả mọi người đều thờ phụng quỷ thần, như vậy khi nghe lời nha hoàn nói thì mọi người đều nghĩ là đã chọc giận quỷ thần. Đại Chu thị biến sắc nói: "Ngươi có thấy rõ không, vấn đề này không thể nói bậy. Nếu như những lời ngươi nói có một lời nói dối này thì nhất định sẽ không tha cho ngươi!"
"Nô tỳ không dám nói dối câu nào " tiểu nha đầu sợ tới mức mặt như màu đất: "Lúc đó Kiều Mộng tỷ tỷ cũng có mặt, phu nhân có thể tìm Kiều Mộng tỷ tỷ mà hỏi."
"Kiều mộng ở đâu?" Chu thị nhíu mày nói: "Người đâu, bảo Kiều Mộng lại đây."
Kiều Mộng rất nhanh được đưa tới, Đại Chu thị đem những lời nói vừa rồi lặp lại một lần, Kiều Mộng cũng biến sắc, nói những lời y như nha hoàn vừa rồi nói. Lần này, tất cả mọi người đều tin là quỷ thần làm loạn, trong lúc nhất thời cảm xúc khủng hoảng đều tràn lan ra.
"Vậy phải làm sao bây giờ? Chọc giận quỷ thần, sẽ gặp xui xẻo nha." Chu thị nói xong liềm bụm mặt khóc to lên: "Khó trách gần nhất trong phủ mọi việc không thuận, vậy phải làm sao bây giờ?."
Đại Chu thị vỗ vỗ vai của bà: "Muội muội đừng vội, chuyện quỷ thần cũng không phải không có biện pháp. Chỉ cần tìm được đạo trưởng cao thâm tới làm phép là được, không có chuyện gì, nhất định sẽ không có chuyện gì."
Hàn Nhạn cười như không cười nhìn bà: "Chỉ là đạo trưởng hay đi khắp bốn phương, không biết bây giờ đang ở đâu."
Chu thị nhìn thoáng qua Hàn Nhạn, mở miệng nói: "Nghe nói là vài ngày trước có một vị chân nhân tên là Tĩnh Hư mới tới Kinh Thành. Vị đạo trưởng này pháp lực thâm hậu, vạn người tôn kính. Chi bằng bây giờ chúng ta mời ông ấy tới đây, để cho Tĩnh Hư chân nhân mời những vật bẩn trong phủ này đi ra ngoài. Đồng thời cũng bảo về bình an cho gia đình."
Trang Ngữ Sơn cũng không biết rốt cuộc tỷ muội Chu thị muốn gì, cho nên nàng chỉ đứng một bên mà xem cuộc vui. Trừ mấy người biết rõ nội tình bên trong, như Thất Hoàng Tử, thì còn lại đều tưởng đây là một biện pháp vô cùng tốt.
Hàn Nhạn cười cười: "Di nương đúng thật là hồ đồ, nếu như đạo trưởng kia tôn quý như vậy thì làm sao chúng ta có thể mời ngày ấy tới, chỉ sợ sẽ làm cho chúng ta thất vọng thôi."
Thất Hoàng Tử cười đầy sâu xa nói: "Chuyện nào có gì khó khăn, để bổn điện hạ đưa thiệp mời. Đi mời Tĩnh Hư đạo trưởng tới, Trang phủ xảy ra chuyện như vậy, nếu bản điện hạ ở đây, cũng nên quan tâm chút ít."
Hàn Nhạn suýt chút nữa là chịu hết nổi mà cười ra tiếng, Thất Hoàng Tử này thật đúng là thuận nước đẩy thuyền. Chỉ là, những lời này nói ra thật sự là muốn làm cho mọi chuyện phải âm ĩ lên. Trước giờ Thất Hoàng Tử luôn bo bo giữ mình, tại sao… hoặc là, hắn đã bị cái gì đó dụ dỗ.
Hàn Nhạn mỉm cười: "Là Hàn Nhạn nghĩ không chu toàn. Như vậy thì xin mời."
Người của Thất Hoàng Tử thật sự cầm thiệp mời đi khỏi, sau đó thì mọi người đều chờ đợi tin tức của Trang Sĩ Dương và Mị di nương ở bên trong cánh cửa đang đóng chặt kia, thuận tiện cũng chờ đợi vị kia Tĩnh Hư đạo trưởng tôn quý đến.
Ánh mắt Thất Hoàng Tử như có như không đảo qua trên người Hàn Nhạn, thấy nàng mặc dù đang ra vẻ chờ đợi tư thái, nhưng lại vô cùng trấn định và ung dung, tỉnh táo như vậy. . . lông mày Thất Hoàng Tử không tự chủ mà nhíu lại, nhưng mà Hàn Nhạn ngoài tỉnh táo ra, thì bất cứ cảm xúc gì cũng không có, thậm chí hai nha đầu bên cạnh nàng, cũng không nhìn ra được đều gì, hình như là họ hoàn toàn không biết rõ nội tình. Cứ như vậy lại làm cho lòng nghi ngờ Thất Hoàng Tử của Thất Hoàng Tử càng nặng hơn, thái độ của nàng như vậy làm cho hắn hoàn toàn không hiểu.
Hàn Nhạn mặc kệ chuyện gì xảy ra, cho dù hôm nay có chuyện gì thì chính là có người cố ý vì nàng mà diễn một màn kịch. Đương nhiên nàng sẽ vui mừng mà xem kịch vui rồi, vừa có thể không cần trả giá cao để xem kịch vui, lại có đạt được mục đích của mình, sao nàng lại không tự nguyện làm chứ? Mà điều nàng muốn làm, cũng chỉ chờ thời điểm thích hợp, thờ cơ thích ứng thì nói mấy câu, trợ giúp nó có tác dụng.
Không quá nữa nén nhan, Trang Sĩ Dương đã từ phòng của Mị di nương đi ra. Mọi người đều tiến lên hỏi thăm, Trang Sĩ Dương vẻ mặt âm trầm, đem tình huống nói sơ lại, đứa trẻ trong bụng Mị di nương đã xác định là sảy mất rồi, bà đỡ nói nên là một đứa con trai. Dĩ nhiên là Trang Sĩ Dương đau khổ không muốn sống, ông vốn dĩ luôn coi trong đứa con trai nối dòng này, đối đãi với đứa bé trong bụng Mị di nương thì lại càng vô cùng hy vọng. Trung niên mà mất con, đây là một chuyện vô cùng đau lòng. Nhưng mà chuyện đau lòng không chỉ có như vậy, đại phu nói không nhìn ra nguyên nhân Mị di nương sảy thai. Dường như là không hiểu vì sao lại sảy thai, lúc đầu Trang Sĩ Dương giận tím mặt, tưởng đại phu nói bậy bạ gì đó, nhưng mà bà đỡ cũng nói như vậy, hơn nữa khi nghe được nha hoàn bên cạnh của Mị di giải thích thì Trang Sĩ Dương liền có chút tin tưởng đây là ý trời rồi. Chẳng lẽ ông trời không muốn cho ông một đứa con trai sao? Lúc Mị di nương nằm ở trên giường, một mực nói một câu duy nhất: "Đừng đoạt con của ta, các người đều là ác quỷ! Tránh ra!" Một câu lại một câu vang lên vô cùng thê lương, bà vốn đã lâm vào trạng thái hôn mê, nhưng những lời gào thét khi hôn mê này lại làm cho Trang Sĩ Dương sợ đến hết hồn hết vía.
Chu thị nhìn thấy sắc mặt Trang Sĩ Dương trắng bệch, liền bước lên phía trước tiếp đón ông: "Lão gia đừng quá lo lắng, nghe nói là do quỷ thần đang làm loạn. Thất Điện hạ vừa mới phân phó hạ nhân đi mời Tĩnh Hư đạo trưởng nổi danh đến rồi. Nếu thật sự có quỷ thì để cho ông ấy thu phục."
"Tĩnh Hư đạo trưởng?" Trang Sĩ Dương hơi sững sờ, sao đó thì hành lễ với Thất Hoàng Tử: "Đa tạ Điện hạ."
Thất Hoàng Tử phất tay, tỏ vẻ không cần để ý.
Mọi người lai tiếp tục lẳng lặng chờ đợi, lại một lát sau, một gã sai vặt dẫn một vị đạo trưởng dáng người vội vàng đi tới. Nhìn thấy mọi người, ông ta liền vội vàng hành lễ.
Đó là một nam nhân trung niên có một chòm râu dễ, nhìn có chút gầy, mặc một bộ quầ áo đạo sĩ màu xáo. Tuy nói là quần áo đạo sĩ, nhưng mà như cẩn thận nhìn kỹ, thì có thể thấy được những sợ chỉ tơ thuê màu vàng kim. Hắn hành động thoát lên vẻ của một tiên nhân, chỉ là khuôn mặt thật sự không có tí chính trực và nghiêm nghị nào, mắt chuột mũi chim ưng, nhìn thì có thể thấy được một cổ tà nịnh âm trầm, ánh mắt của ông ta thì lưu luyến trên người của Đại Chu thị và Trang Ngữ Sơn trên. Tuy là đã cố gắng che dấu, nhưng vẫn không nhịn được mà thoát ra một cổ dâm tà.
Chu thị vội vàng tiến lên: "Vị này chính là Tĩnh Hư đạo trưởng. Đã làm phiền Tĩnh Hư đạo trường rồi."
Tĩnh Hư đạo trưởng chắp tay với mọi người: "Chuyện của các vị bần đạo đã nghe nói, các vị bình tĩnh chớ nóng, trong ngôi nhà này nếu thật sự có yêu ma quỷ quái làm loạn. Thì bần đạo nhất định sẽ thu phục bọn chúng, chư vị đừng vội."
Trang Sĩ Dương vẫn không nhịn được, vội vội vàng vàng nói với Tĩnh Hư đạo trưởng: "Lời của đạo trưởng nói rất đúng, chỉ là bây giờ nên làm sao đây?"
Ở Đại Tông, chuyện quỷ thần từ trước tới nay luôn vô cùng nghiêm trọng. Đại hán cao tám thước không sợ cuồng đồ giết người vô số, nhưng mà khi đối phương biến thành quỷ thần thì sẽ sợ tới mức mặt như màu. Trang Sĩ Dương từ lúc nghe nói có thể là do quỷ thần tác quái thì đã luống cuốn tinh thần, bây giờ trước mắt cũng tìm được một người, ông cuối cùng giống như là tìm được gốc cây cứu mạng, đương nhiên cái gì cũng sẽ thử khi tuyệt vọng, cho nên đối với lời nói của Tĩnh Hư đạo trưởng thì tin tưởng mà không nghi ngờ gì.
Tĩnh Hư đạo trưởng mỉm cười, xoay người lại nói: "Xin mời những vị nào là người trong phủ thì đứng ra đây.”
Lời này của ông ý đang ám chỉ những vị khách kia, đương nhiên là không kể cả những nha hoàn kia, ở đây chỉ có tỷ muội Chu thị, Trang Ngữ Sơn, Hàn Nhạn và Trang Sĩ Dương. Trang Hàn Minh đang tập võ ở võ quán Thuận Xương, mẫu tử Vãn di nương căn bản không có đi ra ngoài.
Sau khi tất cả mọi người đứng ra, thì vị đạo trưởng nó liền chấp tay trước ngực nói: "Xin mời tiểu thư quý phủ đứng ra."
Trang Ngữ Sơn có chút nghi ngờ, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Chu thị thì vô cùng yên tâm. Rất tự nhiên mà đi lên, thậm chí còn không quên đưa cho Hàn Nhạn một vẻ mặt đầy hả hê. Theo ý của nàng, thì Hàn Nhạn nhất định sẽ gặp rắc rối rồi. Tĩnh Hư đạo trưởng cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục nói: "Xin mời tiểu thư khuê các chờ thành thân đứng ra."
Cái này, cũng chỉ có một mình Hàn Nhạn thôi.
Tĩnh Hư đạo trưởng mới chậm rãi ngẩng đầu, khi thấy rõ dung mạo của Hàn Nhạn, thì trong nháy mắt ánh mắt lặp tức sáng lên.
Hàn Nhạn trời sanh đã hoạt bát đáng yêu, gần đây lại cao lớn thêm chút ít. Giờ đã thành thiếu nữ dịu dàng, tuy là không xin đẹp bức người như Trang Ngữ Sơn, nhưng nàng lại thoát lên một sự mát mẻ tự nhiên. Hơn nữa khi nhìn gần, làn da trắng nõn như ngợc, ngũ quan tinh xảo động lòng người, một đôi mắt đen láy trong suốt vô cùng. Chờ thêm một thơi gian nữa nhất định có thể trổ mã thành một đại mỹ nhân. Quan trọng nhất là, trên người nàng lại toát lên một cổ phú quý, không kém gì công chúa. Vốn cho rằng chỉ là một giao dịch bình thường thôi nhưng mà. . . con mắt của Tĩnh Hư đạo trưởng có chút nheo lại. . . Không ngờ còn có thu hoạch ngoài ý liệu như vậy.
Hàn Nhạn mặc cho ông ta quan sát, nhưng trong lòng thì có chút bất mãn, đơn giản là vì ánh mắt của đạo sĩ kia thật sự là quá mức dâm tà, ánh mắt đầy sắc dục như vậy, giống như là có thể tùy ý khi dễ một nữ tử bình thường. Nàng ngẩng đầu, nhìn về phía Tĩnh Hư đạo trưởng, thản nhiên cười nói: "Đạo trưởng, xin hỏi tiểu nữ có cái gì không đúng sao?"
Trang Sĩ Dương đã sớm sốt ruột khó nén rồi, nghe thấy Hàn Nhạn hỏi như vậy, thì lặp tức vội vàng nói theo: "Đúng vậy, đạo trưởng. Đã phát hiện ra cái gì sao."
Tĩnh Hư đạo trưởng vuốt ve râu ria của mình nhìn Hàn Nhạn, rung đùi đắc ý nói: "Theo như những gì bần đạo thấy, vấn đề nằm ở trên người tiểu thư này."
Đột nhiên Hàn Nhạn lại cười nhẹ một tiếng, hời hợt nói: "Con chỉ nói giỡn thôi, tại sao di nương lại nhìn như vậy. Sao người lại khẩn trương đến vậy?"
Chu thị sững sờ, lập tức che dấu nói: "Cái gì mà khẩn trương? Ta làm gì khẩn trương?" Nói xong liền nhanh chóng bước đi, không liếc Hàn Nhạn lần nào nữa. Hàn Nhạn nhìn bóng lưng bà vội vàng rời đi, giống như là phảng phất ở sau lưng có vật gì đáng sợ đang đi theo bà, suýt nữa thì nàng chịu hết mà cười to lên.
Cấp Lam và Thu Hồng cũng đang cố gắng nén cười, chỉ nghe Hàn Nhạn nói tiếp: "Không biết là di nương giờ thế nào rồi. Chúng ta cùng nhau đi xem đi."
Khi mọi người đi tới Phù Dung Viên, thì Phù Dung Viên đã sớm rồi thành một nùi, chỗ nào cũng đều lộn xộn, trên mặt đất tràn đầy những mảng vết máu lớn làm cho người khác nhìn thấy đều chấn kinh, khắp nơi đều là bóng dáng của nha hoàn đang chen chút nhau. Đại Chu thị gọi một nha hoàn đến bên cạnh hỏi, hỏi thật ra đã xảy ra chuyện gì, nha hoàn kia nơm nớp lo sợ trả lời: "Chu di nương sảy thai rồi, bây giờ đại phu đang bắt mạch, chảy rất nhiều máu."
Lông mày Chu thi nhíu lại hỏi: "Vô duyên vô cớ sao lại có thể sảy thai? Chẳng lẻ các người không chăm sóc tốt cho Tam phu nhân."
Nha hoàn kia sợ tới mức quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu với Chu thị: "Không liên quan tới nô tỳ. Là tam phu nhân nói mình gặp quỷ, có người muốn hại con của phu nhân, lúc đầu tụi nô tỳ còn tưởng rằng phu nhân gặp ác mộng, ai ngờ... ai ngờ không lâu sao thì phu nhân chảy rất nhiều máu."
Lời vừa thốt ra, thì tất cả mọi người đều có chút nghi ngờ, sắc mặt cũng bắt đầu trở nên nặng nề. Đang tốt lành sao có thể gặp quỷ, vừa đến cuối năm thì tất cả mọi người đều thờ phụng quỷ thần, như vậy khi nghe lời nha hoàn nói thì mọi người đều nghĩ là đã chọc giận quỷ thần. Đại Chu thị biến sắc nói: "Ngươi có thấy rõ không, vấn đề này không thể nói bậy. Nếu như những lời ngươi nói có một lời nói dối này thì nhất định sẽ không tha cho ngươi!"
"Nô tỳ không dám nói dối câu nào " tiểu nha đầu sợ tới mức mặt như màu đất: "Lúc đó Kiều Mộng tỷ tỷ cũng có mặt, phu nhân có thể tìm Kiều Mộng tỷ tỷ mà hỏi."
"Kiều mộng ở đâu?" Chu thị nhíu mày nói: "Người đâu, bảo Kiều Mộng lại đây."
Kiều Mộng rất nhanh được đưa tới, Đại Chu thị đem những lời nói vừa rồi lặp lại một lần, Kiều Mộng cũng biến sắc, nói những lời y như nha hoàn vừa rồi nói. Lần này, tất cả mọi người đều tin là quỷ thần làm loạn, trong lúc nhất thời cảm xúc khủng hoảng đều tràn lan ra.
"Vậy phải làm sao bây giờ? Chọc giận quỷ thần, sẽ gặp xui xẻo nha." Chu thị nói xong liềm bụm mặt khóc to lên: "Khó trách gần nhất trong phủ mọi việc không thuận, vậy phải làm sao bây giờ?."
Đại Chu thị vỗ vỗ vai của bà: "Muội muội đừng vội, chuyện quỷ thần cũng không phải không có biện pháp. Chỉ cần tìm được đạo trưởng cao thâm tới làm phép là được, không có chuyện gì, nhất định sẽ không có chuyện gì."
Hàn Nhạn cười như không cười nhìn bà: "Chỉ là đạo trưởng hay đi khắp bốn phương, không biết bây giờ đang ở đâu."
Chu thị nhìn thoáng qua Hàn Nhạn, mở miệng nói: "Nghe nói là vài ngày trước có một vị chân nhân tên là Tĩnh Hư mới tới Kinh Thành. Vị đạo trưởng này pháp lực thâm hậu, vạn người tôn kính. Chi bằng bây giờ chúng ta mời ông ấy tới đây, để cho Tĩnh Hư chân nhân mời những vật bẩn trong phủ này đi ra ngoài. Đồng thời cũng bảo về bình an cho gia đình."
Trang Ngữ Sơn cũng không biết rốt cuộc tỷ muội Chu thị muốn gì, cho nên nàng chỉ đứng một bên mà xem cuộc vui. Trừ mấy người biết rõ nội tình bên trong, như Thất Hoàng Tử, thì còn lại đều tưởng đây là một biện pháp vô cùng tốt.
Hàn Nhạn cười cười: "Di nương đúng thật là hồ đồ, nếu như đạo trưởng kia tôn quý như vậy thì làm sao chúng ta có thể mời ngày ấy tới, chỉ sợ sẽ làm cho chúng ta thất vọng thôi."
Thất Hoàng Tử cười đầy sâu xa nói: "Chuyện nào có gì khó khăn, để bổn điện hạ đưa thiệp mời. Đi mời Tĩnh Hư đạo trưởng tới, Trang phủ xảy ra chuyện như vậy, nếu bản điện hạ ở đây, cũng nên quan tâm chút ít."
Hàn Nhạn suýt chút nữa là chịu hết nổi mà cười ra tiếng, Thất Hoàng Tử này thật đúng là thuận nước đẩy thuyền. Chỉ là, những lời này nói ra thật sự là muốn làm cho mọi chuyện phải âm ĩ lên. Trước giờ Thất Hoàng Tử luôn bo bo giữ mình, tại sao… hoặc là, hắn đã bị cái gì đó dụ dỗ.
Hàn Nhạn mỉm cười: "Là Hàn Nhạn nghĩ không chu toàn. Như vậy thì xin mời."
Người của Thất Hoàng Tử thật sự cầm thiệp mời đi khỏi, sau đó thì mọi người đều chờ đợi tin tức của Trang Sĩ Dương và Mị di nương ở bên trong cánh cửa đang đóng chặt kia, thuận tiện cũng chờ đợi vị kia Tĩnh Hư đạo trưởng tôn quý đến.
Ánh mắt Thất Hoàng Tử như có như không đảo qua trên người Hàn Nhạn, thấy nàng mặc dù đang ra vẻ chờ đợi tư thái, nhưng lại vô cùng trấn định và ung dung, tỉnh táo như vậy. . . lông mày Thất Hoàng Tử không tự chủ mà nhíu lại, nhưng mà Hàn Nhạn ngoài tỉnh táo ra, thì bất cứ cảm xúc gì cũng không có, thậm chí hai nha đầu bên cạnh nàng, cũng không nhìn ra được đều gì, hình như là họ hoàn toàn không biết rõ nội tình. Cứ như vậy lại làm cho lòng nghi ngờ Thất Hoàng Tử của Thất Hoàng Tử càng nặng hơn, thái độ của nàng như vậy làm cho hắn hoàn toàn không hiểu.
Hàn Nhạn mặc kệ chuyện gì xảy ra, cho dù hôm nay có chuyện gì thì chính là có người cố ý vì nàng mà diễn một màn kịch. Đương nhiên nàng sẽ vui mừng mà xem kịch vui rồi, vừa có thể không cần trả giá cao để xem kịch vui, lại có đạt được mục đích của mình, sao nàng lại không tự nguyện làm chứ? Mà điều nàng muốn làm, cũng chỉ chờ thời điểm thích hợp, thờ cơ thích ứng thì nói mấy câu, trợ giúp nó có tác dụng.
Không quá nữa nén nhan, Trang Sĩ Dương đã từ phòng của Mị di nương đi ra. Mọi người đều tiến lên hỏi thăm, Trang Sĩ Dương vẻ mặt âm trầm, đem tình huống nói sơ lại, đứa trẻ trong bụng Mị di nương đã xác định là sảy mất rồi, bà đỡ nói nên là một đứa con trai. Dĩ nhiên là Trang Sĩ Dương đau khổ không muốn sống, ông vốn dĩ luôn coi trong đứa con trai nối dòng này, đối đãi với đứa bé trong bụng Mị di nương thì lại càng vô cùng hy vọng. Trung niên mà mất con, đây là một chuyện vô cùng đau lòng. Nhưng mà chuyện đau lòng không chỉ có như vậy, đại phu nói không nhìn ra nguyên nhân Mị di nương sảy thai. Dường như là không hiểu vì sao lại sảy thai, lúc đầu Trang Sĩ Dương giận tím mặt, tưởng đại phu nói bậy bạ gì đó, nhưng mà bà đỡ cũng nói như vậy, hơn nữa khi nghe được nha hoàn bên cạnh của Mị di giải thích thì Trang Sĩ Dương liền có chút tin tưởng đây là ý trời rồi. Chẳng lẽ ông trời không muốn cho ông một đứa con trai sao? Lúc Mị di nương nằm ở trên giường, một mực nói một câu duy nhất: "Đừng đoạt con của ta, các người đều là ác quỷ! Tránh ra!" Một câu lại một câu vang lên vô cùng thê lương, bà vốn đã lâm vào trạng thái hôn mê, nhưng những lời gào thét khi hôn mê này lại làm cho Trang Sĩ Dương sợ đến hết hồn hết vía.
Chu thị nhìn thấy sắc mặt Trang Sĩ Dương trắng bệch, liền bước lên phía trước tiếp đón ông: "Lão gia đừng quá lo lắng, nghe nói là do quỷ thần đang làm loạn. Thất Điện hạ vừa mới phân phó hạ nhân đi mời Tĩnh Hư đạo trưởng nổi danh đến rồi. Nếu thật sự có quỷ thì để cho ông ấy thu phục."
"Tĩnh Hư đạo trưởng?" Trang Sĩ Dương hơi sững sờ, sao đó thì hành lễ với Thất Hoàng Tử: "Đa tạ Điện hạ."
Thất Hoàng Tử phất tay, tỏ vẻ không cần để ý.
Mọi người lai tiếp tục lẳng lặng chờ đợi, lại một lát sau, một gã sai vặt dẫn một vị đạo trưởng dáng người vội vàng đi tới. Nhìn thấy mọi người, ông ta liền vội vàng hành lễ.
Đó là một nam nhân trung niên có một chòm râu dễ, nhìn có chút gầy, mặc một bộ quầ áo đạo sĩ màu xáo. Tuy nói là quần áo đạo sĩ, nhưng mà như cẩn thận nhìn kỹ, thì có thể thấy được những sợ chỉ tơ thuê màu vàng kim. Hắn hành động thoát lên vẻ của một tiên nhân, chỉ là khuôn mặt thật sự không có tí chính trực và nghiêm nghị nào, mắt chuột mũi chim ưng, nhìn thì có thể thấy được một cổ tà nịnh âm trầm, ánh mắt của ông ta thì lưu luyến trên người của Đại Chu thị và Trang Ngữ Sơn trên. Tuy là đã cố gắng che dấu, nhưng vẫn không nhịn được mà thoát ra một cổ dâm tà.
Chu thị vội vàng tiến lên: "Vị này chính là Tĩnh Hư đạo trưởng. Đã làm phiền Tĩnh Hư đạo trường rồi."
Tĩnh Hư đạo trưởng chắp tay với mọi người: "Chuyện của các vị bần đạo đã nghe nói, các vị bình tĩnh chớ nóng, trong ngôi nhà này nếu thật sự có yêu ma quỷ quái làm loạn. Thì bần đạo nhất định sẽ thu phục bọn chúng, chư vị đừng vội."
Trang Sĩ Dương vẫn không nhịn được, vội vội vàng vàng nói với Tĩnh Hư đạo trưởng: "Lời của đạo trưởng nói rất đúng, chỉ là bây giờ nên làm sao đây?"
Ở Đại Tông, chuyện quỷ thần từ trước tới nay luôn vô cùng nghiêm trọng. Đại hán cao tám thước không sợ cuồng đồ giết người vô số, nhưng mà khi đối phương biến thành quỷ thần thì sẽ sợ tới mức mặt như màu. Trang Sĩ Dương từ lúc nghe nói có thể là do quỷ thần tác quái thì đã luống cuốn tinh thần, bây giờ trước mắt cũng tìm được một người, ông cuối cùng giống như là tìm được gốc cây cứu mạng, đương nhiên cái gì cũng sẽ thử khi tuyệt vọng, cho nên đối với lời nói của Tĩnh Hư đạo trưởng thì tin tưởng mà không nghi ngờ gì.
Tĩnh Hư đạo trưởng mỉm cười, xoay người lại nói: "Xin mời những vị nào là người trong phủ thì đứng ra đây.”
Lời này của ông ý đang ám chỉ những vị khách kia, đương nhiên là không kể cả những nha hoàn kia, ở đây chỉ có tỷ muội Chu thị, Trang Ngữ Sơn, Hàn Nhạn và Trang Sĩ Dương. Trang Hàn Minh đang tập võ ở võ quán Thuận Xương, mẫu tử Vãn di nương căn bản không có đi ra ngoài.
Sau khi tất cả mọi người đứng ra, thì vị đạo trưởng nó liền chấp tay trước ngực nói: "Xin mời tiểu thư quý phủ đứng ra."
Trang Ngữ Sơn có chút nghi ngờ, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Chu thị thì vô cùng yên tâm. Rất tự nhiên mà đi lên, thậm chí còn không quên đưa cho Hàn Nhạn một vẻ mặt đầy hả hê. Theo ý của nàng, thì Hàn Nhạn nhất định sẽ gặp rắc rối rồi. Tĩnh Hư đạo trưởng cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục nói: "Xin mời tiểu thư khuê các chờ thành thân đứng ra."
Cái này, cũng chỉ có một mình Hàn Nhạn thôi.
Tĩnh Hư đạo trưởng mới chậm rãi ngẩng đầu, khi thấy rõ dung mạo của Hàn Nhạn, thì trong nháy mắt ánh mắt lặp tức sáng lên.
Hàn Nhạn trời sanh đã hoạt bát đáng yêu, gần đây lại cao lớn thêm chút ít. Giờ đã thành thiếu nữ dịu dàng, tuy là không xin đẹp bức người như Trang Ngữ Sơn, nhưng nàng lại thoát lên một sự mát mẻ tự nhiên. Hơn nữa khi nhìn gần, làn da trắng nõn như ngợc, ngũ quan tinh xảo động lòng người, một đôi mắt đen láy trong suốt vô cùng. Chờ thêm một thơi gian nữa nhất định có thể trổ mã thành một đại mỹ nhân. Quan trọng nhất là, trên người nàng lại toát lên một cổ phú quý, không kém gì công chúa. Vốn cho rằng chỉ là một giao dịch bình thường thôi nhưng mà. . . con mắt của Tĩnh Hư đạo trưởng có chút nheo lại. . . Không ngờ còn có thu hoạch ngoài ý liệu như vậy.
Hàn Nhạn mặc cho ông ta quan sát, nhưng trong lòng thì có chút bất mãn, đơn giản là vì ánh mắt của đạo sĩ kia thật sự là quá mức dâm tà, ánh mắt đầy sắc dục như vậy, giống như là có thể tùy ý khi dễ một nữ tử bình thường. Nàng ngẩng đầu, nhìn về phía Tĩnh Hư đạo trưởng, thản nhiên cười nói: "Đạo trưởng, xin hỏi tiểu nữ có cái gì không đúng sao?"
Trang Sĩ Dương đã sớm sốt ruột khó nén rồi, nghe thấy Hàn Nhạn hỏi như vậy, thì lặp tức vội vàng nói theo: "Đúng vậy, đạo trưởng. Đã phát hiện ra cái gì sao."
Tĩnh Hư đạo trưởng vuốt ve râu ria của mình nhìn Hàn Nhạn, rung đùi đắc ý nói: "Theo như những gì bần đạo thấy, vấn đề nằm ở trên người tiểu thư này."