Lời này vừa nói ra, mọi người xung quanh đều xông xao lên, Chu thị cười nói: "Lời của đạo trưởng là có ý gì?"
Tĩnh Hư đạo trưởng đi vòng quanh Hàn Nhạn: "Số mệnh của cô nương này rất kỳ lạ, là người đang đợi gả, bởi vậy rất dễ dàng dẫn tới tà thần, ai. . ." Ông ta lắc lắc đầu, giọng nói như là cực kỳ tiếc hận: "Vì vậy trong phủ mới gặp những chuyện xui xẻo."
Trang Sĩ Dương vừa nghe, liền nhìn Hàn Nhạn bằng ánh mắt chán ghét. Nhưng Đại Chu thị thì không chút hoang mang nào mà mở miệng nói: "Nếu chuyện này đạo trưởng nói là thật, vậy có biện pháp nào không?"
"Cái này cũng không khó… " Tĩnh Hư đạo trưởng vân vê tiểu hồ tử của mình: "Chỉ cần tiểu thư này đi theo bần đạo về đạo quán, thì bần đạo sẽ có biện pháp hóa giải cái xui trên người tiểu thư. Sau khi tiêu trừ mọi xui xẻo thì tự nhiên mọi chuyện sẽ tốt đẹp."
Trang Sĩ Dương vừa nghe, thì lặp tức vội vàng nói: "Như thế, người mau dẫn nó đi đi." Dĩ nhiên là ông ra dáng vẻ tránh không kịp, trong lời nói còn có nửa phần lo lắng, bây giờ trong mắt ông Hàn Nhạn là ác quỷ, tới gần một chút sẽ gặp phải điềm xui.
Đại Chu thị cũng đi theo phụ họa theo: "Tứ Tiểu Thư, vì an bình của quý phủ, không bằng tiểu thư hãy theo đạo trưởng đi một chuyến đi."
"Đúng đấy." Trong lòng Chu thị hồi hộp: "Cũng không thể vì một người mà bất chấp tính mạng của mọi người. Phải biết rằng Mị di nương vừa mới sảy thai, nói không chừng nguyên nhân chính là tà thần."
Thấy Hàn Nhạn không nói lời nào, mọi người chung quanh đều phụ họa theo, con ngươi Trang Ngữ Sơn đảo một vòng, dịu dàng nói: "Tứ muội muội lòng dạ từ bi, không phải ngày thường muội tin quỷ thần nhất sao. Đi theo đạo trưởng một chuyến cũng không sao đâu, chẳng lẽ muội cố ý ở trong phủ, để cho quý phủ thêm nhiều phiền toái?"
Lời này nói ra không có chút đạo lý nào, tuy nhiên nó cũng không phản bác được, chỉ thấy mọi người ồn ào lộn xộn. Rốt cục Hàn Nhạn cũng ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười. Nàng cười ôn hòa đáng yêu, nhìn không ra là có chút gì không ổn, giống như là đang nghe một người bình thường vui đùa, nhưng mà dưới loại tình huống này còn có thể bật cười, thì tất cả mọi người không khỏi có cảm giác rùng mình.
Ánh mắt Hàn Nhạn chậm rãi quét một vòng xung quanh mọi người, cũng không biết tại sao. Đôi mắt khẽ cong đó hết lần này tới lần khác lại hiện lên mộ tia giễu cợt, làm cho người nhìn sợ hết hồn hết vía.
Hàn Nhạn duỗi ra ngón tay ra lắc lắc: "Đạo trưởng nói là, Hàn Nhạn đưa tới tà thần?"
Trong mắt Tĩnh Hư đạo trưởng đã chỉ còn lại có gương mặt trắng noãn và dáng vẻ yểu điệu của Hàn Nhạn, liên tục không ngừng gật đầu.
"Đi theo đạo trưởng một lần là có thể hóa giải sát khí?" Nàng tiếp tục nói, nụ cười càng sáng lạng hơn.
Tĩnh Hư đạo trưởng và Đại Chu thị liếc nhìn nhau, cố làm ra vẻ gật đầu: "Không sai."
"Nếu như vậy." Hàn Nhạn nhẹ nhàng nói: "Ta nghe nói, phàm là người đức cao vọng trọng. Tất nhiên sẽ muốn xem xét ngày sinh tháng đẻ, còn có thể suy tính ra số phận cả đời, không ngờ, đạo trưởng nhưng lại có năng lực đến vậy, rõ ràng không cần nhìn bát tự. Chỉ cần nhìn Hàn Nhạn vài lần, thỉ có thể nhìn mệt của Hàn Nhạn, thật sự là công phu rất tốt." Lời cuối cùng nói ra, giọng lại đột nhiên tăng thêm, đôi mắt thật sâu, làm gì còn dáng vẻ như thuận mềm mại như vừa rồi.
Đạo sĩ kia vốn chính là nhận tiền rồi thay người ta làm việc, vừa nghe Hàn Nhạn nói như vậy thì trong lúc nhất thờ có chút sợ sệt.
Nhưng Hàn Nhạn lại không để ý chút nào tới vẻ mặt của ông, tiếp tục nói ra những lời êm tai: "Đạo trưởng chắc hẳn không biết, ta sắp trở thành đương kim Huyền Thanh Vương phi, Vương Gia dầu gì cũng là hoàng thân quý tộc, trước đó ta đã ở cùng Vương Gia nhiều ngày, không ngờ sát khí còn chưa mất hết. Theo như lời đạo trưởng nói, vậy thì thiên uy hoàng gia của Vương Gia xem ra vẫn còn kém hơn so với năng lực của đạo trưởng rồi. Chi bằng để ta mời Vương Gia tới đây, Vương Gia đã từng ở cạnh ta, chỉ sợ là sẽ nhiễm lên sát khi, không bằng để cho đạo trưởng khử tà cho chúng ta luôn một lượt?" Nàng nghiêng đầu sang chỗ khác, khóe môi hiện lên một nụ cười nhạt nhẽo, nhìn thấy trong mắt Tĩnh Hư đạo trưởng tràn đầy vẻ kinh sợ.
"Không cần không cần. " Ông ta ho nhẹ hai tiếng: " Thân thể Vương Gia ngàn vàng, đương nhiên là tà khí sẽ không thể xâm nhập được." Trước đó cũng không có ai nói cho ông biết tiểu thư này lại là Huyền Thanh vương phi. Phải nên biết Huyền Thanh vương quyền thế ngập trời, nếu như chàng phát hiện ra lai lịch của ông, sợ là sẽ phải dẫn đến đại họa. Thế nhưng Trang tiểu thư này lại gây sự tới vậy, đầu óc của ông nhanh chóng đảo vào vòng, cười nói: "Tiểu thư nói cũng rất có đạo lý, mặc dù bần đạo có chút ít dị năng. Chỉ là để cẩn thận thêm, xin mời tiểu thư đưa ra ngày sinh tháng đẻ."
Hàn Nhạn mỉm cười, từ trong tay áo lấy ra một chiếc khăn tay: "Trên đây có ta ngày sinh tháng đẻ, vốn chỉ muốn dùng lúc dân hương, không ngờ bây giờ còn có công dụng khách, xin mời đạo trưởng xem qua."
Tĩnh Hư đạo trưởng tiếp nhận khăn tay của Hàn Nhạm, nhíu mày nhìn nhìn, hồi lâu mới lắc lắc đầu: "Tiểu thư. . . Cái này. . . . Ai."
Trang Sĩ Dương sốt ruột khó nén nói: "Đạo trưởng cái này là ý gì?"
Đạo trưởng kia nhép nhép miệng, như là khó có thể mở miệng, cuối cùng nhất lại là thở dài một hơi. Thái độ của ông như vậy, ngược lại làm cho mọi người xung quanh rất hiếu kỳ. Hàn Nhạn cũng cười cười nói: "Đạo trưởng không cần kiêng kỵ gì. Có gì cứ nói đừng ngại."
Tĩnh Hư đạo trưởng thở dài nói: "Tiểu thư có số mệnh quý nhân, nhưng… khắc phụ khắc phu, sinh ra vốn là mệnh bạch hổ, mà bạch hổ lại là đại hung, gia đình không yên, ai. . . ." Sau khi nói xong liền liên tục lắc đầu.
Người chung quanh vừa nghe, lập tức tránh xa Hàn Nhạn, giống như nàng là ôn dịch vậy. Cấp Lam và Thu Hồng đều lạnh lùng nhìn họ, cũng không nói chuyện. Vệ Như Phong có chút phức tạp nhìn Hàn Nhạn, hắn đã lui về phía sau ở trong đám người. Lúc này hắn lại đột nhiên cảm thấy có chút may mắn, Hàn Nhạn khắc phu, nếu mình cưới nàng vào cửa đi, thì người bây giờ gặp xui xẻo chính là Vệ Như Phong hắn rồi, may mắn là chính mình không có làm như vậy, nhưng khi nghĩ đến kết cục của Phó Vân Tịch có thể có thì Vệ Như Phong cảm thấy có chút hả hê.
Trang Sĩ Dương vừa sợ hãi vừa phẫn nộ, ông vốn dĩ rất ghét Hàn Nhạn, không ngờ Hàn Nhạn lại khắc phụ, khó trách mọi việc của ông điều không thuận, thì ra là có một đứa khắc tin như vậy. Nghĩ tới đây, thì ánh mắt của ông đối với Hàn Nhạn vô cùng chán ghét, nóng lòng muốn Hàn Nhạn lập tức sẽ chết đi.
Hàn Nhạn lạnh lùng nhìn động tác của mọi người xung quanh, mọi người đều luôn như vậy, luôn tin tưởng người khác mà không suy nghĩ, đặc biệt là những lời nói hãm hại như vậy, bọn họ quả thực là vô cùng tin tưởng. Ngày thường có thể giao kết tốt với nhau, nhưng một khi phát hiện đối phương không cho được điều mình muốn hoặc là tổn hại tới lợi ích của mình, thì sẽ không một chút thương tiếc nào mà đá văng ra. Rất ích kỷ cũng rất lạnh lùng.
Nàng đột nhiên cười cười: "Đạo trưởng nói thật sao?"
Tĩnh Hư đạo trưởng đang muốn nói chuyện, đột nhiên trong phòng tuôn ra một tiếng thét chói tai: "Tránh ra! Các người đều là ác quỷ! Tránh ra!"
Âm thanh này đúng là tiếng của Mị di nương, tiếng của bà ta thét chói tai như vậy, như là thấy được vật gì rất đáng sợ. Giữa ban ngày mà lại như vậy, làm cho mọi người đều cảm thấy rét lạnh. Nhưng mà càng như vậy, thì mọi người lại càng không muốn rời đi, càng muốn biết rõ ràng rốt cuộc là vật gì đang tác quái.
Đại Chu thị nhìn Tĩnh Hư đạo trưởng nói: "Đạo trưởng. . . Cái này. . ."
Chu thị cũng bước lên nói: "Đạo trưởng có biện pháp gì để đuổi những ác quỷ này đi không?"
"Đúng đúng đúng" Bây giờ thì Trang Sĩ Dương quả thực là hoàn toàn tin tưởng Tĩnh Hư đạo trưởng rồi, vừa nghĩ tới trong phủ của mình có ác quỷ thì sẽ cảm thấy vô cùng sợ hãi. Chỉ hy vọng có thể trừ khử được hết đám ác quỷ này, trong lúc nhất thời lại quên Hàn Nhạn.
Tĩnh Hư đạo trưởng nhắm mắt lại, bấm tay tính toán, đột nhiên mở to mắt nói: "Bần đạo tính ra tai hoạ lần này toàn bộ là do người làm. Có người ở trong phủ đi chiêu tà, bởi vậy phu nhân mới có thể bị tà khí gây thương tích."
"Đạo trưởng nói như vậy là có người muốn hại Tam phu nhân?" Đại Chu thị vội vàng hỏi: "Người đó là ai?"
Tĩnh Hư đạo trưởng lắc đầu: "Bần đạo không biết, chỉ biết là ở trong phủ."
"Vậy thì đơn giản thôi." Chu thị lẳng lặng nói: "Chi bằng cứ đều tra là được."
"Rất tốt." Tĩnh Hư đạo trưởng nói: “Người làm chuyện này vốn dĩ là có mục đích cho nên vậy yêu tà chỉ cần liếc liền là có thể nhận ra."
Thất Hoàng Tử liên tục xem náo nhiệt đột nhiên cười: "Người đâu, mau điều tra tường phòng của Trang phủ, mỗi một góc cũng không muốn tha."
Thị vệ ở phía dưới đã lên tiếng mà muốn rời đi, đột nhiên Hàn Nhạn lại giương một tay lên: "Đợi một chút."
Thất Hoàng Tử nheo mắt lại: "Trang tiểu thư còn có chuyện gì sao?"
Hàn Nhạn mỉm cười: "Thất Điện hạ vô cùng cao quý, hôm nay đến làm khách chỉ sợ bọn thủ hạ không đủ." Nàng vỗ tayy một cái, đột nhiên bên người trống rỗng lại xuất hiện một người ăn mặc như thị vệ: "Mộc Nham, ngươi theo mấy người của điện hạ cùng đi điều tra đi, cần phải kiếm từ góc một." Mộc nham là ám vệ, cũng là người thân tín bên cạnh của Phó Vân Tịch, cho nên có thể sai khiến được thêm một vài thị vệ. Chuyện này cũng chỉ có một mình Hàn Nhạn biết.
"Tứ Tiểu Thư, đây là. . . . ?" Đại Chu thị nghi ngờ mở miệng hỏi, đột nhiên lại xuất hiện người không trong phạm vi của bà, làm cho bà cảm thấy có chút bối rối.
"À, Mộc Nham." Hàn Nhạn nhìn thoáng qua Đại Chu thị, chống lại ánh mắt có chút âm trầm của Thất Hoàng Tử, chậm rãi nói: "Từ sau khi xảy ra chuyện ám sát Vương Gia sợ ta gặp được nguy hiểm, cho nên cố ý để ám vệ của người bên cạnh ta, nhân tiện cũng cho thêm vào người theo bảo vệ.” Nàng ngẩng đầu lên, chuyển ánh mắt về phía Tĩnh Hư đạo trưởng có chút cứng ngắc: "Xin đạo trưởng yên tâm, những thị vệ này đều là trải qua huấn luyện đặc biệt, người của Vương Gia xưa nay luôn rất cẩn thận, sẽ không bỏ qua chỗ nào đâu. Những người có dụng ý xấu xa thì nhất định phải bắt cho được."
Tĩnh Hư đạo trưởng cũng cười nói: "Đúng, đúng.”
Mộc nham làm việc thì Hàn Nhạn vô cùng yên tâm, nếu để cho người của Thất Hoàng Tử tự mình đi lục soát thì nàng thật sự tin mình gặp quỷ rồi, một cơ hội nhỏ nàng nhất định cũng sẽ không cho hắn. Sắc mặc Thất Hoàng Tử nhìn không tốt, đại khái là hắn cũng không ngờ, Hàn Nhạn lại dùng phương thức này, trực tiếp nói rõ ràng với hắn: "Ta không tin ngươi, cho nên ta muốn tìm người của mình làm chứng." Đây không phải là quá cuồng vọng rồi sao, không hề để Thất Hoàng Tử của hắn trong mắt tí nào. Thất Hoàng Tử chưa từng bị người khác đối đãi như vậy, trong lòng đương nhiên là vô cùng phẫn nộ.
Trang Ngữ Sơn nhíu mày, không biết tại sao, nàng có một loại cảm giác bất an. Chỉ là khi nhìn thấy ánh mắt của Chu thị thì nàng lại yên tâm.
Đại Chu thị một mực quan sát biểu tình của Hàn Nhạn, nhìn thấy Hàn Nhạn lẳng lặng yên đứng tại chỗ, tươi cười yên tĩnh. Hai nha hoàn Cấp Lam và Thu Hồng bên cạnh nàng cũng trầm tĩnh vô cùng, một chút hoảng hốt cũng không có, đột nhiên trong lòng của bà lại hiện lên một tia lo lắng. Nhưng mà Hàn Nhạn không hề biết rõ chuyện này, chuyện này ngay cả bản thân bà cũng cũng không ngờ mọi chuyện lại phát sinh thành như vậy. Bà, Chu thị, cùng Mị di nương mọi người đều có tính toán riêng, bởi vậy họ đều che giấu một phần kế hoạch. Kết hoạch này đều không nằm trong dự tính của bất kỳ ai, mà nàng lại là người ngoài cuộc thì làm sao biết được, hoặc là nói, chẳng lẽ nàng còn có cách gì để xoay chuyển tình thế hay sao?
Tĩnh Hư đạo trưởng đi vòng quanh Hàn Nhạn: "Số mệnh của cô nương này rất kỳ lạ, là người đang đợi gả, bởi vậy rất dễ dàng dẫn tới tà thần, ai. . ." Ông ta lắc lắc đầu, giọng nói như là cực kỳ tiếc hận: "Vì vậy trong phủ mới gặp những chuyện xui xẻo."
Trang Sĩ Dương vừa nghe, liền nhìn Hàn Nhạn bằng ánh mắt chán ghét. Nhưng Đại Chu thị thì không chút hoang mang nào mà mở miệng nói: "Nếu chuyện này đạo trưởng nói là thật, vậy có biện pháp nào không?"
"Cái này cũng không khó… " Tĩnh Hư đạo trưởng vân vê tiểu hồ tử của mình: "Chỉ cần tiểu thư này đi theo bần đạo về đạo quán, thì bần đạo sẽ có biện pháp hóa giải cái xui trên người tiểu thư. Sau khi tiêu trừ mọi xui xẻo thì tự nhiên mọi chuyện sẽ tốt đẹp."
Trang Sĩ Dương vừa nghe, thì lặp tức vội vàng nói: "Như thế, người mau dẫn nó đi đi." Dĩ nhiên là ông ra dáng vẻ tránh không kịp, trong lời nói còn có nửa phần lo lắng, bây giờ trong mắt ông Hàn Nhạn là ác quỷ, tới gần một chút sẽ gặp phải điềm xui.
Đại Chu thị cũng đi theo phụ họa theo: "Tứ Tiểu Thư, vì an bình của quý phủ, không bằng tiểu thư hãy theo đạo trưởng đi một chuyến đi."
"Đúng đấy." Trong lòng Chu thị hồi hộp: "Cũng không thể vì một người mà bất chấp tính mạng của mọi người. Phải biết rằng Mị di nương vừa mới sảy thai, nói không chừng nguyên nhân chính là tà thần."
Thấy Hàn Nhạn không nói lời nào, mọi người chung quanh đều phụ họa theo, con ngươi Trang Ngữ Sơn đảo một vòng, dịu dàng nói: "Tứ muội muội lòng dạ từ bi, không phải ngày thường muội tin quỷ thần nhất sao. Đi theo đạo trưởng một chuyến cũng không sao đâu, chẳng lẽ muội cố ý ở trong phủ, để cho quý phủ thêm nhiều phiền toái?"
Lời này nói ra không có chút đạo lý nào, tuy nhiên nó cũng không phản bác được, chỉ thấy mọi người ồn ào lộn xộn. Rốt cục Hàn Nhạn cũng ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười. Nàng cười ôn hòa đáng yêu, nhìn không ra là có chút gì không ổn, giống như là đang nghe một người bình thường vui đùa, nhưng mà dưới loại tình huống này còn có thể bật cười, thì tất cả mọi người không khỏi có cảm giác rùng mình.
Ánh mắt Hàn Nhạn chậm rãi quét một vòng xung quanh mọi người, cũng không biết tại sao. Đôi mắt khẽ cong đó hết lần này tới lần khác lại hiện lên mộ tia giễu cợt, làm cho người nhìn sợ hết hồn hết vía.
Hàn Nhạn duỗi ra ngón tay ra lắc lắc: "Đạo trưởng nói là, Hàn Nhạn đưa tới tà thần?"
Trong mắt Tĩnh Hư đạo trưởng đã chỉ còn lại có gương mặt trắng noãn và dáng vẻ yểu điệu của Hàn Nhạn, liên tục không ngừng gật đầu.
"Đi theo đạo trưởng một lần là có thể hóa giải sát khí?" Nàng tiếp tục nói, nụ cười càng sáng lạng hơn.
Tĩnh Hư đạo trưởng và Đại Chu thị liếc nhìn nhau, cố làm ra vẻ gật đầu: "Không sai."
"Nếu như vậy." Hàn Nhạn nhẹ nhàng nói: "Ta nghe nói, phàm là người đức cao vọng trọng. Tất nhiên sẽ muốn xem xét ngày sinh tháng đẻ, còn có thể suy tính ra số phận cả đời, không ngờ, đạo trưởng nhưng lại có năng lực đến vậy, rõ ràng không cần nhìn bát tự. Chỉ cần nhìn Hàn Nhạn vài lần, thỉ có thể nhìn mệt của Hàn Nhạn, thật sự là công phu rất tốt." Lời cuối cùng nói ra, giọng lại đột nhiên tăng thêm, đôi mắt thật sâu, làm gì còn dáng vẻ như thuận mềm mại như vừa rồi.
Đạo sĩ kia vốn chính là nhận tiền rồi thay người ta làm việc, vừa nghe Hàn Nhạn nói như vậy thì trong lúc nhất thờ có chút sợ sệt.
Nhưng Hàn Nhạn lại không để ý chút nào tới vẻ mặt của ông, tiếp tục nói ra những lời êm tai: "Đạo trưởng chắc hẳn không biết, ta sắp trở thành đương kim Huyền Thanh Vương phi, Vương Gia dầu gì cũng là hoàng thân quý tộc, trước đó ta đã ở cùng Vương Gia nhiều ngày, không ngờ sát khí còn chưa mất hết. Theo như lời đạo trưởng nói, vậy thì thiên uy hoàng gia của Vương Gia xem ra vẫn còn kém hơn so với năng lực của đạo trưởng rồi. Chi bằng để ta mời Vương Gia tới đây, Vương Gia đã từng ở cạnh ta, chỉ sợ là sẽ nhiễm lên sát khi, không bằng để cho đạo trưởng khử tà cho chúng ta luôn một lượt?" Nàng nghiêng đầu sang chỗ khác, khóe môi hiện lên một nụ cười nhạt nhẽo, nhìn thấy trong mắt Tĩnh Hư đạo trưởng tràn đầy vẻ kinh sợ.
"Không cần không cần. " Ông ta ho nhẹ hai tiếng: " Thân thể Vương Gia ngàn vàng, đương nhiên là tà khí sẽ không thể xâm nhập được." Trước đó cũng không có ai nói cho ông biết tiểu thư này lại là Huyền Thanh vương phi. Phải nên biết Huyền Thanh vương quyền thế ngập trời, nếu như chàng phát hiện ra lai lịch của ông, sợ là sẽ phải dẫn đến đại họa. Thế nhưng Trang tiểu thư này lại gây sự tới vậy, đầu óc của ông nhanh chóng đảo vào vòng, cười nói: "Tiểu thư nói cũng rất có đạo lý, mặc dù bần đạo có chút ít dị năng. Chỉ là để cẩn thận thêm, xin mời tiểu thư đưa ra ngày sinh tháng đẻ."
Hàn Nhạn mỉm cười, từ trong tay áo lấy ra một chiếc khăn tay: "Trên đây có ta ngày sinh tháng đẻ, vốn chỉ muốn dùng lúc dân hương, không ngờ bây giờ còn có công dụng khách, xin mời đạo trưởng xem qua."
Tĩnh Hư đạo trưởng tiếp nhận khăn tay của Hàn Nhạm, nhíu mày nhìn nhìn, hồi lâu mới lắc lắc đầu: "Tiểu thư. . . Cái này. . . . Ai."
Trang Sĩ Dương sốt ruột khó nén nói: "Đạo trưởng cái này là ý gì?"
Đạo trưởng kia nhép nhép miệng, như là khó có thể mở miệng, cuối cùng nhất lại là thở dài một hơi. Thái độ của ông như vậy, ngược lại làm cho mọi người xung quanh rất hiếu kỳ. Hàn Nhạn cũng cười cười nói: "Đạo trưởng không cần kiêng kỵ gì. Có gì cứ nói đừng ngại."
Tĩnh Hư đạo trưởng thở dài nói: "Tiểu thư có số mệnh quý nhân, nhưng… khắc phụ khắc phu, sinh ra vốn là mệnh bạch hổ, mà bạch hổ lại là đại hung, gia đình không yên, ai. . . ." Sau khi nói xong liền liên tục lắc đầu.
Người chung quanh vừa nghe, lập tức tránh xa Hàn Nhạn, giống như nàng là ôn dịch vậy. Cấp Lam và Thu Hồng đều lạnh lùng nhìn họ, cũng không nói chuyện. Vệ Như Phong có chút phức tạp nhìn Hàn Nhạn, hắn đã lui về phía sau ở trong đám người. Lúc này hắn lại đột nhiên cảm thấy có chút may mắn, Hàn Nhạn khắc phu, nếu mình cưới nàng vào cửa đi, thì người bây giờ gặp xui xẻo chính là Vệ Như Phong hắn rồi, may mắn là chính mình không có làm như vậy, nhưng khi nghĩ đến kết cục của Phó Vân Tịch có thể có thì Vệ Như Phong cảm thấy có chút hả hê.
Trang Sĩ Dương vừa sợ hãi vừa phẫn nộ, ông vốn dĩ rất ghét Hàn Nhạn, không ngờ Hàn Nhạn lại khắc phụ, khó trách mọi việc của ông điều không thuận, thì ra là có một đứa khắc tin như vậy. Nghĩ tới đây, thì ánh mắt của ông đối với Hàn Nhạn vô cùng chán ghét, nóng lòng muốn Hàn Nhạn lập tức sẽ chết đi.
Hàn Nhạn lạnh lùng nhìn động tác của mọi người xung quanh, mọi người đều luôn như vậy, luôn tin tưởng người khác mà không suy nghĩ, đặc biệt là những lời nói hãm hại như vậy, bọn họ quả thực là vô cùng tin tưởng. Ngày thường có thể giao kết tốt với nhau, nhưng một khi phát hiện đối phương không cho được điều mình muốn hoặc là tổn hại tới lợi ích của mình, thì sẽ không một chút thương tiếc nào mà đá văng ra. Rất ích kỷ cũng rất lạnh lùng.
Nàng đột nhiên cười cười: "Đạo trưởng nói thật sao?"
Tĩnh Hư đạo trưởng đang muốn nói chuyện, đột nhiên trong phòng tuôn ra một tiếng thét chói tai: "Tránh ra! Các người đều là ác quỷ! Tránh ra!"
Âm thanh này đúng là tiếng của Mị di nương, tiếng của bà ta thét chói tai như vậy, như là thấy được vật gì rất đáng sợ. Giữa ban ngày mà lại như vậy, làm cho mọi người đều cảm thấy rét lạnh. Nhưng mà càng như vậy, thì mọi người lại càng không muốn rời đi, càng muốn biết rõ ràng rốt cuộc là vật gì đang tác quái.
Đại Chu thị nhìn Tĩnh Hư đạo trưởng nói: "Đạo trưởng. . . Cái này. . ."
Chu thị cũng bước lên nói: "Đạo trưởng có biện pháp gì để đuổi những ác quỷ này đi không?"
"Đúng đúng đúng" Bây giờ thì Trang Sĩ Dương quả thực là hoàn toàn tin tưởng Tĩnh Hư đạo trưởng rồi, vừa nghĩ tới trong phủ của mình có ác quỷ thì sẽ cảm thấy vô cùng sợ hãi. Chỉ hy vọng có thể trừ khử được hết đám ác quỷ này, trong lúc nhất thời lại quên Hàn Nhạn.
Tĩnh Hư đạo trưởng nhắm mắt lại, bấm tay tính toán, đột nhiên mở to mắt nói: "Bần đạo tính ra tai hoạ lần này toàn bộ là do người làm. Có người ở trong phủ đi chiêu tà, bởi vậy phu nhân mới có thể bị tà khí gây thương tích."
"Đạo trưởng nói như vậy là có người muốn hại Tam phu nhân?" Đại Chu thị vội vàng hỏi: "Người đó là ai?"
Tĩnh Hư đạo trưởng lắc đầu: "Bần đạo không biết, chỉ biết là ở trong phủ."
"Vậy thì đơn giản thôi." Chu thị lẳng lặng nói: "Chi bằng cứ đều tra là được."
"Rất tốt." Tĩnh Hư đạo trưởng nói: “Người làm chuyện này vốn dĩ là có mục đích cho nên vậy yêu tà chỉ cần liếc liền là có thể nhận ra."
Thất Hoàng Tử liên tục xem náo nhiệt đột nhiên cười: "Người đâu, mau điều tra tường phòng của Trang phủ, mỗi một góc cũng không muốn tha."
Thị vệ ở phía dưới đã lên tiếng mà muốn rời đi, đột nhiên Hàn Nhạn lại giương một tay lên: "Đợi một chút."
Thất Hoàng Tử nheo mắt lại: "Trang tiểu thư còn có chuyện gì sao?"
Hàn Nhạn mỉm cười: "Thất Điện hạ vô cùng cao quý, hôm nay đến làm khách chỉ sợ bọn thủ hạ không đủ." Nàng vỗ tayy một cái, đột nhiên bên người trống rỗng lại xuất hiện một người ăn mặc như thị vệ: "Mộc Nham, ngươi theo mấy người của điện hạ cùng đi điều tra đi, cần phải kiếm từ góc một." Mộc nham là ám vệ, cũng là người thân tín bên cạnh của Phó Vân Tịch, cho nên có thể sai khiến được thêm một vài thị vệ. Chuyện này cũng chỉ có một mình Hàn Nhạn biết.
"Tứ Tiểu Thư, đây là. . . . ?" Đại Chu thị nghi ngờ mở miệng hỏi, đột nhiên lại xuất hiện người không trong phạm vi của bà, làm cho bà cảm thấy có chút bối rối.
"À, Mộc Nham." Hàn Nhạn nhìn thoáng qua Đại Chu thị, chống lại ánh mắt có chút âm trầm của Thất Hoàng Tử, chậm rãi nói: "Từ sau khi xảy ra chuyện ám sát Vương Gia sợ ta gặp được nguy hiểm, cho nên cố ý để ám vệ của người bên cạnh ta, nhân tiện cũng cho thêm vào người theo bảo vệ.” Nàng ngẩng đầu lên, chuyển ánh mắt về phía Tĩnh Hư đạo trưởng có chút cứng ngắc: "Xin đạo trưởng yên tâm, những thị vệ này đều là trải qua huấn luyện đặc biệt, người của Vương Gia xưa nay luôn rất cẩn thận, sẽ không bỏ qua chỗ nào đâu. Những người có dụng ý xấu xa thì nhất định phải bắt cho được."
Tĩnh Hư đạo trưởng cũng cười nói: "Đúng, đúng.”
Mộc nham làm việc thì Hàn Nhạn vô cùng yên tâm, nếu để cho người của Thất Hoàng Tử tự mình đi lục soát thì nàng thật sự tin mình gặp quỷ rồi, một cơ hội nhỏ nàng nhất định cũng sẽ không cho hắn. Sắc mặc Thất Hoàng Tử nhìn không tốt, đại khái là hắn cũng không ngờ, Hàn Nhạn lại dùng phương thức này, trực tiếp nói rõ ràng với hắn: "Ta không tin ngươi, cho nên ta muốn tìm người của mình làm chứng." Đây không phải là quá cuồng vọng rồi sao, không hề để Thất Hoàng Tử của hắn trong mắt tí nào. Thất Hoàng Tử chưa từng bị người khác đối đãi như vậy, trong lòng đương nhiên là vô cùng phẫn nộ.
Trang Ngữ Sơn nhíu mày, không biết tại sao, nàng có một loại cảm giác bất an. Chỉ là khi nhìn thấy ánh mắt của Chu thị thì nàng lại yên tâm.
Đại Chu thị một mực quan sát biểu tình của Hàn Nhạn, nhìn thấy Hàn Nhạn lẳng lặng yên đứng tại chỗ, tươi cười yên tĩnh. Hai nha hoàn Cấp Lam và Thu Hồng bên cạnh nàng cũng trầm tĩnh vô cùng, một chút hoảng hốt cũng không có, đột nhiên trong lòng của bà lại hiện lên một tia lo lắng. Nhưng mà Hàn Nhạn không hề biết rõ chuyện này, chuyện này ngay cả bản thân bà cũng cũng không ngờ mọi chuyện lại phát sinh thành như vậy. Bà, Chu thị, cùng Mị di nương mọi người đều có tính toán riêng, bởi vậy họ đều che giấu một phần kế hoạch. Kết hoạch này đều không nằm trong dự tính của bất kỳ ai, mà nàng lại là người ngoài cuộc thì làm sao biết được, hoặc là nói, chẳng lẽ nàng còn có cách gì để xoay chuyển tình thế hay sao?