Quý Nữ Khó Cầu

Chương 122: Rời khỏi vương phủ

Mâu quang Phó Vân Tịch thay đổi, bất động thanh sắc mà nhìn nàng. Hàn Nhạn mỉm cười: "Trước kia là định chờ thánh chỉ tới Hàn Nhạn sẽ rời đi, nhưng bây giờ ta phát hiện mình thay đổi ý định."
Đầu tiên là Y Lâm Na sửng sốt. Nàng ta cho rằng Hàn Nhạn tới đây gây rắc rối, không ngờ nàng lại nói rằng muốn rời khỏi Huyền Thanh vương phủ là chuyện thật. Đây là chuyện mà nàng ta cầu còn không được, không ngờ Hàn Nhạn lại biết cân nhắc như vậy, liền nói: "Vậy thật đúng lúc, cũng tránh cho ngươi là người ngoài ở đây, quấy rầy ta và vương gia ân ái."
Hàn Nhạn khẽ vuốt cằm, liền quay đầu đi. Nàng bước không vội vàng chút nào mà rất ổn, bóng lưng yếu đuối thoạt nhìn lại kiên quyết dị thường. Mộc Phong đứng cạnh đó nhìn chỉ cảm thấy dáng vẻ của Hàn Nhạn như là muốn vĩnh viễn bước ra khỏi sinh mạng của bọn họ, không quay lại nữa. Hắn hơi lo lắng mà quay sang nhìn Phó Vân Tịch, lại thấy chàng chỉ nhìn chằm chằm bóng lưng Hàn Nhạn, trong mắt ẩn ẩn chứa vẻ đau thương. Đau thương này chỉ thoáng qua rồi biến mất nhưng vẫn bị Mộc Phong bắt được. Hắn hơi nghi ngờ mà nhìn Phó Vân Tịch. Vương gia có chuyện gì vậy?
Đợi bóng lưng của Hàn Nhạn biến mất hoàn toàn, lúc này Y Lâm Na mới đi tới bên cạnh Lâm Lang, cau mày nói: "Ngốc chết đi được. Một chút chuyện nhỏ cũng làm không được lại cò bị nàng ta bắt được nhược điểm, xem ra không thể giữ ngươi lại bên cạnh ta được."
Lâm Lang sửng sốt, vội vàng nói: "Công chúa, cầu xin người tha cho nô tỳ lần này đi. Sau này nô tỳ không dám nữa."
Y Lâm Na hừ lạnh một tiếng, nhìn Phó Vân Tịch, vội vàng đi tới bên cạnh chàng, khoác tay lên tay chàng: "Cuối cùng nàng ta cũng đi rồi. Lần này trong vương phủ có thể thanh tịnh rồi."
Phó Vân Tịch rút tay mình ra khỏi tay nàng ta, lạnh nhạt nói: "Sau này đừng tự chủ trương."
Giọng điệu này của chàng quả thật không tính là tốt. Y Lâm Na dưới cơn nóng giận lại nở nụ cười: "Ý chàng là gì? Thấy nàng ta đi rồi nên chàng không vui hả? Có phải chàng rất muốn lqđ đuổi theo không? Nhưng tối hôm qua nàng ta ở bên ca ca ta suốt cả đêm, nữ nhân thủy tính dương hoa như vậy mà chàng còn muốn? Chẳng phải Đại Tông các chàng coi trọng nhất là trinh tiết và lễ nghi à..."
"Câm miệng." Lời còn chưa dứt đã bị Phó Vân Tịch cắt ngang. Y Lâm Na sững sờ, ngẩng đầu lên thì thấy ánh mắt Phó Vân Tịch lạnh lẽo như dao: "Vương phủ này còn chưa tới phiên ngươi nói."
Y Lâm Na dậm chân, tuy trong lòng sợ hãi nhưng vẫn hết sức không cam lòng. Vừa rồi lúc trong thư phòng, nàng đã cố ý nói như thế, muốn chặn Hàn Nhạn ngoài cửa nhưng Phó Vân Tịch lúc đó hết sức phản đối, nếu không phải...Nếu không phải...Nàng ngẩng mạnh đầu lên: "Chàng đừng quên nếu không phải ta...Chàng..."
"Mộc Phong," Phó Vân Tịch trực tiếp cắt ngang câu tiếp theo của nàng ta: "Đưa công chúa về phòng." Dứt lời thì phẩy tay áo bỏ đi.
Chàng biến mất quá nhanh, chỉ để lại Y Lâm Na giận run đứng đó và Mộc Phong bất đắc dĩ. Nhưng lúc này Mộc Phong lại càng không hài lòng về Y Lâm Na thêm vài phần. Công chúa chỉ biết gây rắc rối, quen được chiều chuộng, không biết đến những nỗi khổ dân gian này xứng với vương gia chỗ nào? Chỉ có Trang tiểu thư là tốt, yên lặng sắp xếp tất cả mọi chuyện xong xuôi, làm việc cũng có thủ đoạn. Aiz, người với người quả nhiên là không thể so sánh.
Lúc Hàn Nhạn ra ngoài thì vừa hay Cấp Lam và Thù Hồng đã thu dọn đồ đạc xong, đang định ra khỏi phòng. Hàn Nhạn nhìn quanh căn phòng mình ở một năm qua. Căn phòng này quen thuộc d;đ;l;q;đ với nàng như vậy, hơn nữa chỗ này tạo cảm giác vô cùng an toàn, không cần phải lo lắng di nương có mưu đồ hiểm ác và người cha trong lòng có quỷ. Nhưng lúc vào ở, nàng cũng không ngờ mình phải chuyển đi nhanh như vậy. Thói quen thật sự là một thứ không thể chấp nhận được. Người đã quen, chuyện đã quen, lúc phải thay đổi thì thật khó để đón nhận.
Cấp Lam thật cẩn thận mà nhìn Hàn Nhạn, vốn nàng cho rằng Hàn nhạn sẽ tỏ vẻ không đành lòng và khổ sở lúc rời đi. Đời này dường như Cấp lam sợ nhất là Hàn Nhạn lộ vẻ mặt khổ sở. Điều này sẽ khiến Cấp Lam cảm thấy còn khó vượt qua hơi nỗi đau lòng của nàng. Nhưng Hàn Nhạn chỉ hờ hững nhìn kỹ tất cả trong phòng, dường như có nhớ nhung nhưng không thấy chút không đành lòng nào.
Thù Hồng thầm vỗ tay tán thưởng trong lòng. Tiểu thư nhà nàng là người cầm được thì bỏ xuống được, chuyện cảm thấy không đáng cũng sẽ không lãng phí quá niều tình cảm trong đó. Dù Huyền Thanh vương phủ này có muôn vàn chỗ tốt, một khi thay đổi, không còn là nơi có thể cho tiểu thư ấm áp, vậy thì vứt đi cũng có làm sao. Không cần người khác bố thí hạnh phúc, hạnh phúc vốn chính là phải tự mình đi tranh thủ.
Hàn Nhạn suy nghĩ một chút, lấy cây trâm đuôi cá bằng ngọc Lam Điền ra, đặt lên bàn. Món đồ này vốn là nên trả lại cho chàng.
"Tiểu thư, chúng ta cứ trở về như vậy, lão gia..." Cấp Lam hơi lo lắng. Bây giờ lời đồn về Hàn Nhạn ở bên ngoài khó nghe bao nhiêu, mọi người đều biết, hạ đường phụ bất trinh bất khiết, sợ là đi trên lqđ đường cũng sẽ có người đâm sau lưng. Trang Sĩ Dương là người coi trọng thể diện, lần này coi như Hàn Nhạn đã khiến ông ta mất mặt lớn, ông ta không hận chết nàng mới lạ. Mị di nương và tỷ muội Chu thị cũng đều vì liên quan tới Hàn nHạn nên mới rơi vào kết cục thê thảm. Nói thế nào thì Trang Sĩ Dương cũng sẽ không đứng về phía Hàn Nhạn. Hay nói cách khác, Hàn Nhạn ức hiếp hai nữ nhân của ông ta tới mức đó, nhất định ông ta sẽ không bỏ qua cơ hội đả kích mạnh Hàn Nhạn thế này. Có thể người ngoài không biết nhưng Cấp Lam và Thù Hồng rất rõ ràng. Trang Sĩ Dương đối xử với Hàn Nhạn căn bản không giống đối xử với một nữ nhi mà là như thể kẻ thù trời sinh. Hàn Nhạn về Trang phủ thì cuộc sống không thể tốt hơn ở Huyền Thanh vương phủ.
"Sợ cái gì?" Hàn Nhạn bị dáng vẻ lo lắng của Cấp Lam chọc cười: "Chúng ta cả đám công chúa Tây Nhung cũng không sợ, sao phải sợ ông ta? Hơn nữa chức quan của ông ta không thể sánh bằng đường đường là công chúa được."
"Nhưng tiểu thư," Cấp Lam hơi mơ hồ: "Không phải trước kia người nói Tây Nhung chỉ là quốc gia thua trận, công chúa chỉ là một món quà sao? Sao bây giờ nghe người nói lại như là rất quý giá vậy."

Từ trước tới nay Cấp Lam luôn tin tưởng lời Hàn Nhạn không nghi ngờ gì, vì vậy vừa rồi Hàn Nhạn nói với Lâm Lang kia nàng đã tin là thật. Nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, vừa rồi chỉ là lợi dụng Y Lâm Na và Lâm Lang không rõ nội tình của Đại Tông mới nói vậy. Hơn nữa Tây Nhung d.đ.l.q.đ vốn là quốc gia thua trận, bắt được ẩn ý trong lòng các nàng, mới khiến bọn Y Lâm Na tin lời của Hàn Nhạn là thật, cho rằng công chúa Tây Nhung ở Đại Tông thật sự chẳng là gì cả. Nhưng các nàng nào biết bàn về Tây Nhung, sợ là Đại Tông cũng có vài phần kiêng dè. Dù sao có thể cầm cự trên chiến trường ròng rã một năm là biết thực lực của Tây Nhung cũng không kém. Sở dĩ chuyện hòa thân này tồn tại cũng là bởi vì sức mạnh của hai quốc gia ngang ngửa nhau. Nếu Đại Tông có thực lực, có thể toàn thắng Tây Nhung thì tất sẽ không chấp nhận điều kiện này. Vì vậy, dưới tình thế này, Đại Tông còn phải để ý, Hoàng thượng cũng không thể coi Y Lâm Na như món quà của quốc gia thua trận thật mà sẽ đối xử tốt với Y Lâm Na.
"Đó là ta dọa nàng ta." Hàn Nhạn cười cười: "Công chúa có phong quang hơn ông ta nhiều." Bây giờ ngay cả gọi Trang Sĩ Dương là "cha" Hàn Nhạn cũng không gọi. Một phần là vì trên tình cảm và trách nhiệm, Trang Sĩ Dương quả thật không làm tốt trách nhiệm của một người cha, hay nói đúng hơn, trong lòng Hàn Nhạn đã bất giác cho rằng, Trang Sĩ Dương cũng không phải là cha thân sinh của mình. Những tin tức A Bích vô tình hay cố ý để lộ ra trước khi chết khiến nàng cảm thấy chuyện này có kỳ lạ. Nghĩ tới đây, Hàn Nhạn nhớ tới cái khăn gấm nàng giao cho Phó Vân Tịch một năm trước. Lúc đó Phó Vân Tịch tra được khăn gấm là vật sở hữu của người Đường Môn thì không có tin tức gì nữa. Sau đó Phó Vân Tịch ra chiến trường, chuyện này cũng bị dần dần quên đi. Nhưng bây giờ tuy Phó Vân Tịch đã về, với quan hệ của bọn họ bây giờ, e rằng cũng sẽ không tiếp tục giúp Hàn Nhạn điều tra chuyện này. Vậy thì mình phải tự tra xét chuyện này thôi.
Nhưng tra thế nào đây?
"Tiểu thư," Thù Hồng cắt ngang suy nghĩ của Hàn Nhạn: "Chúng ta đi thôi."
Hàn Nhạn gật đầu, cầm bọc quần áo, dẫn đầu bước ra cửa, kỳ lạ là nàng không hề cảm thấy bi thương. Có rất nhiều chuyện, bây giờ nhất thời nửa khắc nàng còn không thể phán đoán nhưng có thể khẳng định một điều là ngồi chờ chết tuyệt đối không phải là tác phong của nàng. Nếu không làm rõ ràng, mơ màng mà đi tới kết cục, e rằng chỉ có ông trời mới biết được ra sao.
Ra khỏi đại môn Huyền Thanh vương phủ, Hàn Nhạn cảm thấy hình như có người lặng lẽ nhìn mình ở sau lưng. Nàng quay đầu lại thì thấy sau lưng hoàn toàn vắng vẻ, không có gì cả. Cấp Lam và Thù Hồng cũng dùng ánh mắt nghi ngờ mà nhìn nàng. Hàn Nhạn cười cười: "Đi thôi."
Có lẽ là ảo giác của mình. Trong ảo giác có một người lặng lẽ nhìn mình rời đi, có lẽ là ánh mắt lưu luyến, khiến nàng có cảm giác xót xa.
Trong hoàng cung.
Thiên tử ngồi trên long ỷ, hoàng bào thêu kim long kéo dài trên đất, so với một năm trước thì trên mặt hắn có thêm không ít gió sương. Nơi mi tâm hắn có luồng khí nặng nề, tựa như gặp phải chuyện gì khó giải quyết nhưng lại không có cách nào mà giải quyết được.
Trên đại điện còn một tướng quân mặc ngân giáp đang quỳ. Thành Lỗi cúi đầu, quỳ đó không nói lời nào. Bên trên không có động tĩnh gì, hắn cũng không dám, chỉ lặng lẽ quỳ đó. Cũng không biết quỳ bao lâu mới nghe thấy bên trên truyền tới một giọng nói chậm rãi: "Thành tướng quân."
"Có mạt tướng!" Thành Lỗi cung kính đáp.
Hoàng thượng từ từ nói: "Trẫm nghe nói Trang Hàn Nhạn chủ động chuyển ra khỏi Huyền Thanh vương phủ rồi."
Người Thành Lỗi chấn động. Nhanh vậy à? Nhưng sao Hàn Nhạn lại chủ động...
"Nàng lại rất tự biết rõ mình," Giọng điệu thiên tử không nhận ra được là vui hay giận: "Trẫm còn tưởng rằng nàng sẽ kéo dài tới lúc trẫm hạ chỉ mới rời đi đấy."
Thành Lỗi không trả lời. Thực ra lúc này hắn nói gì cũng không đúng, chỉ có thể lặng lẽ lắng nghe. Nhưng hiển nhiên Hoàng thượng không có ý bỏ qua cho hắn. Ngay sau đó, Hoàng thượng liền hỏi: "Ngươi cảm thấy trẫm nên xử lý Trang Hàn Nhạn thế nào?"
"Mạt tướng...Mạt tướng không biết!" Thành Lỗi nói. Suy nghĩ của thiên tử, từ trước tới nay đều rất khó lường, huống chi chuyện trước mắt, Phó Vân Tịch huynh đệ này, chắc là sẽ không tới mức ngốc nghếch.
"Không biết?" Hoàng thượng cười lạnh một tiếng: "Chẳng lẽ Huyền Thanh vương không từng nói à? Đệ ấy muốn trẫm xử lý Trang Hàn Nhạn thế nào?"

back top