"Vương gia người chưa bao giờ từng đề cập với mạt tướng." Thành Lỗi nói.
Lời này là thật. Phó Vân Tịch không định nói chuyện này với mình, vì vậy Thành Lỗi cũng không biết rốt cuộc là chàng nghĩ như thế nào. Nhưng cục diện thành ra như hôm nay, tất nhiên trong lòng Phó Vân Tịch cũng không khá hơn bọn họ chút nào. Nhưng lúc đầu sao bọn họ có thể biết lại xảy ra nhiều chuyện như vậy được?
Hoàng thượng nhìn hắn, giọng trầm xuống: "Trẫm biết ngươi luôn thân thiết với Huyền Thanh vương. Sau này ngươi hãy chú ý tới động tĩnh của đệ ấy. Nếu có chuyện gì thì hãy báo cho trẫm."
Lời này dường như rất rõ ràng rằng ám chỉ cho Thành Lỗi làm tai mắt của Hoàng thượng. Thành Lỗi không từ chối cũng không nhận lời mà chỉ bỗng nói: "Hoàng thượng, mạt tướng có một chuyện không biết có nên nói hay không."
Hoàng thượng lạnh lùng nhìn hắn: "Biết thì nói ra, không biết thì thôi." Thấy Thành Lỗi trầm mặc, hắn lại hơi bực bội mà cau mi tâm: "Nói."
Thành Lỗi cung kính nói: "Dạ!" Sau đó nói: "Lần này là Hoàng thượng suy nghĩ vì vương gia, nhưng mạt tướng đi theo vương gia nhiều năm như vậy, với tính của người thì chưa bao giờ để người khác chi phối. Tuy bây giờ có thể điều khiển người làm vài chuyện, nhưng cuối cùng thì trên thế giới này không có thứ gì có thể vây khốn người lâu. Sau này chờ tới lúc người thoát ra khỏi, lúc không bị khống chế thì nên làm gì?"
Lời này rất khó hiểu, dường như chỉ có hai người bọn họ hiểu mình đang nói gì. Nghe Thành Lỗi nói thế, sắc mặt Hoàng thượng trầm xuống lập tức. Hắn nói: "Ngươi đang chất vấn trẫm?"
Thành Lỗi Nói: "Mạt tướng không dám."
Hoàng thượng liền lạnh nhạt nói: "Đây không phải chuyện ngươi cần quan tâm. Ngươi lui ra đi."
Thành Lỗi cắn răng: "Dạ." Hơi khom người lui ra ngoài. Hoàng thượng ngồi trên ghế trên, vẻ mặt khó lường. Lời của Thành Lỗi không phải không có lý. Phó Vân Tịch này từ trước tới nay chí lqđ khí cao tận mây xanh, thế gian này có gì có thể vây khốn đệ ấy? Nhưng mình cũng là bất đắc dĩ. Dù không có chuyện này thì bọn Trang Hàn Nhạn cũng không thể ở bên nhau. Phó Vân Tịch yêu Trang Hàn Nhạn, đây là nữ tử đầu tiên mà đệ ấy yêu thương. Người trong hoàng gia, vốn là không nên giàu tình cảm. Ra khỏi bến mê chưa chắc đã là chuyện tốt. Hắn thở dài một tiếng, trong mắt toát ra vài phần rầu rĩ. Thiên tử luôn nắm quyền sinh sát trong tay cũng hiếm có lúc tâm trạng yếu đuối thế này. Mẫu phi, con làm như vậy, rốt cuộc là đúng hay sai?
Trong Trang phủ.
Thanh Thu Uyển vẫn không khác xưa, có điều trong nhà đầy bụi bặm. Có lẽ hạ nhân bên này căn bản là không tốn thời gian tới quét dọn, hoàn toàn vứt bỏ chỗ này. Hoặc có lẽ nên nói là vứt bỏ nàng. Trên đường trở về, tuy hạ nhân Trang phủ rõ ràng là không dám nói gì nhưng vẻ mặt hài hước mà họ để lộ vẫn khiến Cấp Lam cảm thấy vô cùng khó chịu. Cũng may hôm nay Trang Sĩ Dương không ở trong phủ, hình như đi làm khách trong nhà một đồng liêu. Chuyện này cũng hơi mới lạ. Từ một năm trước đường làm quan của Trang Sĩ Dương đã bị tuyên cáo là vô vọng, không ngờ còn có đồng liêu tới mời ông ta. Chuyện này thật khiến người ta bất ngờ. Hàn Nhạn như có điều suy nghĩ, đồng liêu này tới thật trùng hợp. Mình vừa trở về Trang phủ thì đồng liêu đó tới mời Trang Sĩ Dương ngay. Có lẽ, nàng cúi thấp đầu, những ngày sống yên ổn quá lâu, lâu tới mức nàng dường như đã quên bên cạnh mình còn có thật nhiều người đang nhìn chằm chằm.
Dùng trọn một buổi chiều mới dọn dẹp sạch Thanh Thu Uyển. Trang Sĩ Dương còn chưa quay về, sắc trời đã nhá nhem. Hàn Nhạn liền bảo phòng bếp làm chút thức ăn, tùy ý mà ăn rồi đưa ghế dựa ra uống trà trong sân.
Thật ra thì không phải là muốn uống trà mà là không ngủ được. Bên ngoài gió lạnh lại khiến đầu óc tỉnh táo hơn một chút. Nàng có rất nhiều chuyện cần phải làm. Hai ngày nữa là tới ngày đánh cuộc với Dương Kỳ. Trời giáng mưa rào, lũ lụt lan tràn. Một khi Dương Kỳ tin lời của nàng thì liền có thể nghe được rất nhiều tin tức từ trong miệng hắn.
Chuyện Hoàng thượng ra lệnh muốn đưa Y Lâm Na hòa thân cho Phó Vân Tịch, bây giờ nghĩ lại thì điểm d☧đ☧l☧q☧đ đáng ngờ rất nhiều. Là cái gì mà khiến một thiên tử mạo hiểm nguy hiểm mất đi tín nhiệm cũng phải đổi lời đây? Trong đầu Hàn Nhạn hiện lên một người, chính là Thái hậu.
Vậy thì người truyền chuyện mình và Trác Thất ra có phải là Thất hoàng tử biến mất đã lâu không?
Lúc đang suy nghĩ thì thình lình cảm giác được sau lưng mình truyền tới một luồng kình phong. Ngay sau đó, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước mặt. Trác Thất cười hì hì nhìn nàng: "Tiểu nha đầu, sao nàng lại về?"
Hàn Nhạn cũng lạnh lùng nói: "Bởi vì cho muội muội huynh một vị trí. Ta không về thì sao nàng ta có thể làm Huyền Thanh vương phi?"
Trác Thất như thể đã quen bị Hàn Nhạn châm chọc như thế, cũng không có ý kiến gì, chỉ nhún vai: "Cám ơn chuyện ngày hôm qua." Hắn đang nói tới chuyện hôm qua Hàn Nhạn đưa hắn bị thương về khách điếm, tìm người chữa trị. Trác Thất còn nhớ rõ khi mình tỉnh lại thì Hàn Nhạn đã ngủ thiếp đi trên bàn. Thật ra thì lúc đó hắn nghĩ là Hàn Nhạn sẽ xoay người rời đi. Dù sao hắn cũng nhìn ra được Hàn Nhạn là người có con mắt tính toán mọi chuyện rất chuẩn. Trên cơ bản nàng có thể trong thời gian ngắn nhất xác định xem một việc có thể mang tới cho nàng thiệt hơn thế nào. Mà cứu mình, về công về tư đều là không có ích lợi gì với Hàn Nhạn. Nàng không cứu mình mới là bình thường. Nhưng nàng lại mang theo mình về.
Edit bởi nhok tinh nghich, chỉ đăng tại Diễn♐đàn♐Lê♐Quý♐Đôn
Cả đời này Trác Thất đã chịu rất nhiều tổn thương. Trên chiến trường, ngoài chiến trường, kẻ địch ban cho, bằng hữu ban cho, chỉ cần cắn răng, cố gắng một chút là qua. Mọi người sẽ không chú ý tới vết sẹo trên người hắn. Người trên đời này luôn nhìn bề ngoài của người ta. Nhưng ánh sáng bên ngoài cũng không che được vết sẹo bên trong. Mà lúc Hàn Nhạn trông chừng mình, Trác Thất bỗng có cảm giác ấm áp. Cảm giác này có lẽ là trước kia hắn từng có nhưng kể từ khi cha chết đi thì hắn đã không còn cảm nhận được nữa. Thân thể Hàn Nhạn gầy yếu như vậy, nhỏ nhắn xinh xắn như vậy nhưng lại có thể cho mình cảm giác an tâm.
Đó là chỗ mà Trác Thất tham luyến. Hắn không bao giờ muố buông tay nữa.
"Toàn bộ người kinh thành đã biết chuyện hôm qua. Là huynh làm à?" Hàn Nhạn cũng không nói lời vô ích với hắn mà là đi thẳng vào vấn đề.
"Không phải ta." Trác Thất trả lời vô cùng dứt khoát.
Hàn Nhạn chú ý vẻ mặt của hắn thì thấy hắn không giống như đang nói dối, liền như có điều suy nghĩ, gật đầu: "Thật là kỳ lạ. Chuyện kia truyền ra ngoài ngay từ đầu."
Trác Thất nói: "Cho nên nàng liền chuyển ra khỏi vương phủ?"
"Cũng không hoàn toàn vì vậy," Hàn Nhạn nhìn hắn, lắc đầu: "Còn có rất nhiều nguyên nhân. Nhưng chuyện này đúng là vì huynh mà ra. Ta đã cứu hai lần, huynh thiếu ta hai nhân tình."
"Sai rồi. Là một lần." Chống lại ánh mắt Hàn Nhạn, Trác Thất cười: "Ta đã trả lại một món rồi."
"Khi nào?" Hàn Nhạn hỏi.
"Lúc xuân tế lần trước, nàng bị người ta ép tới bên trên vách núi, là ta tới giúp. Sao? Đây coi như là trả lại một món nợ ân tình rồi chứ?" Trác Thất cười, nhìn Hàn Nhạn.
Hàn Nhạn sửng sốt nhưng trong lòng thì thầm nghĩ, thì ra là hắn. Lần trước mình đã cảm giác được dường như có người âm thầm giúp đỡ. Nhưng lúc đó còn thấy rất kỳ lạ. Nếu giúp đỡ mình thì sao lại không bằng lòng hiện thân. Bây giờ nghĩ lại cũng thật hơi sáng tỏ. Lúc đó Tây Nhung lqđ và Đại Tông như nước với lửa. Trác Thất là người của nước đối địch, ẩn núp tại Đại Tông nên đương nhiên không thể làm gì được. Dù hắn hiện thân thật thì sẽ kéo cả mình xuống nước. Mọi người sẽ cho rằng Trang Hàn Nhạn nàng thông đồng với người Tây Nhung.
Hàn Nhạn nhìn hắn, hơi suy nghĩ: "Dù là như vậy thì huynh vẫn thiếu ta một nhân tình, có phải không?"
Đồng tử xanh biếc của Trác Thất chợt lóe lên: "Nàng muốn ta báo đáp thế nào? Lấy thân báo đáp?" Trác Thất không ngốc. Hàn Nhạn nói như vậy rõ ràng là muốn hắn làm chuyện gì đó. Nghĩ tới chuyện Hàn Nhạn cứu mình là có mục đích, lòng Trác Thất liền hơi khó chịu. Nhưng nếu Hàn Nhạn tìm hắn chứ không phải là thân tín của mình thì xem ra chuyện này mình không ra mặt là không được. Ít nhất Hàn Nhạn tín nhiệm mình còn tốt hơn là nàng cầu cứu Phó Vân Tịch nhiều.
Hàn Nhạn cười: "Lấy thân báo đáp thì thôi đi. Ta muốn huynh tra giúp ta một người."
"Ai?" Trác Thất nhìn Hàn Nhạn chằm chằm.
"Trong tên người này có một chữ Kiều, có liên quan tới Đường Môn." Nàng nói.
Trác Thất rơi vào trầm tư, một lát sau mới nói: "Đường Môn là môn phái trong giang hồ? Nàng tra làm gì?"
Hàn Nhạn mỉm cười: "Huynh không cần phải biết. Huynh có nhận lời không?"
Trác Thất nhếch môi cười: "Đương nhiên là nhận lời. Nhưng chuyện này thành công thì nàng cảm ơn ta thế nào đây?"
"Huynh thật biết điều," Hàn Nhạn nói: "Nếu hoàn thành thì cũng chỉ là trả một món nợ nhân tình của ta, coi như chúng ta thanh toán xong, sao còn nói tới chuyện cảm ơn?"
Trác Thất không buông tha mỗi một nét mặt của Hàn Nhạn, cười như không cười mà nói: "Rốt cuộc là có phải lqđ chỉ trả một món nợ ân tình hay không, trong lòng tiểu nha đầu nàng rất rõ ràng mà?" Giọng hắn bỗng dịu dàng: "Không cần phải cảm ơn ta thế nào cả. Chúng ta đã từng giúp đỡ nhau, bây giờ cũng được tính là bằng hữu. Giúp đỡ bằng hữu là chuyện nên làm. Nàng cảm thấy làm bạn có được không?"
Giọng điệu của hắn rất chân thành, không còn thân phận hoàng tử Tây Nhung. Thoạt nhìn hắn chỉ như người bình thường muốn làm quen. Hàn Nhạn bỗng nhớ tới đêm qua hắn kéo tay mình trong cơn mê sảng và dáng vẻ yếu ớt của hắn. Một người sống một mình trên thế gian có biết bao nhiêu khó khăn. Nàng gật đầu.
Trác Thất lập tức bật cười. Hắn nói: "Nàng là bằng hữu đầu tiên của ta tại Đại Tông, cũng sẽ là người cuối cùng."
Hàn Nhạn nhíu mày, chỉ nghe Trác Thất nói: "Ta đi đây. Dù có tin tức hay không thì hai ngày sau ta cũng sẽ tới." Hắn suy nghĩ một chút, lại nói thêm một câu: "Nàng phải cẩn thận, đừng để ý người khác nói gì."
Hàn Nhạn sửng sốt, hắn đã phi thân lên, biến mất trong sân. Hắn thật đúng là coi Trang phủ như hậu viện nhà mình, đi lại như chỗ không người.
Thù Hồng hơi nghi ngờ mà nói: "Sao tiểu thư lại giao chuyện kia cho hắn làm? Tiểu thư muốn làm bằng hữu với hắn thật à?"
"Làm bằng hữu thì sao?" Người trả lời là Cấp Lam: "Hắn là hoàng tử Tây Nhung, lại không có dáng vẻ kiêu ngạo, cao to khôi ngô, dịu dàng chăm sóc. Lúc xuân tế lần trước, nếu không phải hắn giúp đỡ thì không biết tiểu thư nhà chúng ta đã xảy ra chuyện gì.
Hàn Nhạn dở khóc dở cười. Cấp Lam đã thổi phồng Trác Thất thành thế nào, liền thở dài rồi nói: "Là ta lừa hắn."
Lời này là thật. Phó Vân Tịch không định nói chuyện này với mình, vì vậy Thành Lỗi cũng không biết rốt cuộc là chàng nghĩ như thế nào. Nhưng cục diện thành ra như hôm nay, tất nhiên trong lòng Phó Vân Tịch cũng không khá hơn bọn họ chút nào. Nhưng lúc đầu sao bọn họ có thể biết lại xảy ra nhiều chuyện như vậy được?
Hoàng thượng nhìn hắn, giọng trầm xuống: "Trẫm biết ngươi luôn thân thiết với Huyền Thanh vương. Sau này ngươi hãy chú ý tới động tĩnh của đệ ấy. Nếu có chuyện gì thì hãy báo cho trẫm."
Lời này dường như rất rõ ràng rằng ám chỉ cho Thành Lỗi làm tai mắt của Hoàng thượng. Thành Lỗi không từ chối cũng không nhận lời mà chỉ bỗng nói: "Hoàng thượng, mạt tướng có một chuyện không biết có nên nói hay không."
Hoàng thượng lạnh lùng nhìn hắn: "Biết thì nói ra, không biết thì thôi." Thấy Thành Lỗi trầm mặc, hắn lại hơi bực bội mà cau mi tâm: "Nói."
Thành Lỗi cung kính nói: "Dạ!" Sau đó nói: "Lần này là Hoàng thượng suy nghĩ vì vương gia, nhưng mạt tướng đi theo vương gia nhiều năm như vậy, với tính của người thì chưa bao giờ để người khác chi phối. Tuy bây giờ có thể điều khiển người làm vài chuyện, nhưng cuối cùng thì trên thế giới này không có thứ gì có thể vây khốn người lâu. Sau này chờ tới lúc người thoát ra khỏi, lúc không bị khống chế thì nên làm gì?"
Lời này rất khó hiểu, dường như chỉ có hai người bọn họ hiểu mình đang nói gì. Nghe Thành Lỗi nói thế, sắc mặt Hoàng thượng trầm xuống lập tức. Hắn nói: "Ngươi đang chất vấn trẫm?"
Thành Lỗi Nói: "Mạt tướng không dám."
Hoàng thượng liền lạnh nhạt nói: "Đây không phải chuyện ngươi cần quan tâm. Ngươi lui ra đi."
Thành Lỗi cắn răng: "Dạ." Hơi khom người lui ra ngoài. Hoàng thượng ngồi trên ghế trên, vẻ mặt khó lường. Lời của Thành Lỗi không phải không có lý. Phó Vân Tịch này từ trước tới nay chí lqđ khí cao tận mây xanh, thế gian này có gì có thể vây khốn đệ ấy? Nhưng mình cũng là bất đắc dĩ. Dù không có chuyện này thì bọn Trang Hàn Nhạn cũng không thể ở bên nhau. Phó Vân Tịch yêu Trang Hàn Nhạn, đây là nữ tử đầu tiên mà đệ ấy yêu thương. Người trong hoàng gia, vốn là không nên giàu tình cảm. Ra khỏi bến mê chưa chắc đã là chuyện tốt. Hắn thở dài một tiếng, trong mắt toát ra vài phần rầu rĩ. Thiên tử luôn nắm quyền sinh sát trong tay cũng hiếm có lúc tâm trạng yếu đuối thế này. Mẫu phi, con làm như vậy, rốt cuộc là đúng hay sai?
Trong Trang phủ.
Thanh Thu Uyển vẫn không khác xưa, có điều trong nhà đầy bụi bặm. Có lẽ hạ nhân bên này căn bản là không tốn thời gian tới quét dọn, hoàn toàn vứt bỏ chỗ này. Hoặc có lẽ nên nói là vứt bỏ nàng. Trên đường trở về, tuy hạ nhân Trang phủ rõ ràng là không dám nói gì nhưng vẻ mặt hài hước mà họ để lộ vẫn khiến Cấp Lam cảm thấy vô cùng khó chịu. Cũng may hôm nay Trang Sĩ Dương không ở trong phủ, hình như đi làm khách trong nhà một đồng liêu. Chuyện này cũng hơi mới lạ. Từ một năm trước đường làm quan của Trang Sĩ Dương đã bị tuyên cáo là vô vọng, không ngờ còn có đồng liêu tới mời ông ta. Chuyện này thật khiến người ta bất ngờ. Hàn Nhạn như có điều suy nghĩ, đồng liêu này tới thật trùng hợp. Mình vừa trở về Trang phủ thì đồng liêu đó tới mời Trang Sĩ Dương ngay. Có lẽ, nàng cúi thấp đầu, những ngày sống yên ổn quá lâu, lâu tới mức nàng dường như đã quên bên cạnh mình còn có thật nhiều người đang nhìn chằm chằm.
Dùng trọn một buổi chiều mới dọn dẹp sạch Thanh Thu Uyển. Trang Sĩ Dương còn chưa quay về, sắc trời đã nhá nhem. Hàn Nhạn liền bảo phòng bếp làm chút thức ăn, tùy ý mà ăn rồi đưa ghế dựa ra uống trà trong sân.
Thật ra thì không phải là muốn uống trà mà là không ngủ được. Bên ngoài gió lạnh lại khiến đầu óc tỉnh táo hơn một chút. Nàng có rất nhiều chuyện cần phải làm. Hai ngày nữa là tới ngày đánh cuộc với Dương Kỳ. Trời giáng mưa rào, lũ lụt lan tràn. Một khi Dương Kỳ tin lời của nàng thì liền có thể nghe được rất nhiều tin tức từ trong miệng hắn.
Chuyện Hoàng thượng ra lệnh muốn đưa Y Lâm Na hòa thân cho Phó Vân Tịch, bây giờ nghĩ lại thì điểm d☧đ☧l☧q☧đ đáng ngờ rất nhiều. Là cái gì mà khiến một thiên tử mạo hiểm nguy hiểm mất đi tín nhiệm cũng phải đổi lời đây? Trong đầu Hàn Nhạn hiện lên một người, chính là Thái hậu.
Vậy thì người truyền chuyện mình và Trác Thất ra có phải là Thất hoàng tử biến mất đã lâu không?
Lúc đang suy nghĩ thì thình lình cảm giác được sau lưng mình truyền tới một luồng kình phong. Ngay sau đó, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước mặt. Trác Thất cười hì hì nhìn nàng: "Tiểu nha đầu, sao nàng lại về?"
Hàn Nhạn cũng lạnh lùng nói: "Bởi vì cho muội muội huynh một vị trí. Ta không về thì sao nàng ta có thể làm Huyền Thanh vương phi?"
Trác Thất như thể đã quen bị Hàn Nhạn châm chọc như thế, cũng không có ý kiến gì, chỉ nhún vai: "Cám ơn chuyện ngày hôm qua." Hắn đang nói tới chuyện hôm qua Hàn Nhạn đưa hắn bị thương về khách điếm, tìm người chữa trị. Trác Thất còn nhớ rõ khi mình tỉnh lại thì Hàn Nhạn đã ngủ thiếp đi trên bàn. Thật ra thì lúc đó hắn nghĩ là Hàn Nhạn sẽ xoay người rời đi. Dù sao hắn cũng nhìn ra được Hàn Nhạn là người có con mắt tính toán mọi chuyện rất chuẩn. Trên cơ bản nàng có thể trong thời gian ngắn nhất xác định xem một việc có thể mang tới cho nàng thiệt hơn thế nào. Mà cứu mình, về công về tư đều là không có ích lợi gì với Hàn Nhạn. Nàng không cứu mình mới là bình thường. Nhưng nàng lại mang theo mình về.
Edit bởi nhok tinh nghich, chỉ đăng tại Diễn♐đàn♐Lê♐Quý♐Đôn
Cả đời này Trác Thất đã chịu rất nhiều tổn thương. Trên chiến trường, ngoài chiến trường, kẻ địch ban cho, bằng hữu ban cho, chỉ cần cắn răng, cố gắng một chút là qua. Mọi người sẽ không chú ý tới vết sẹo trên người hắn. Người trên đời này luôn nhìn bề ngoài của người ta. Nhưng ánh sáng bên ngoài cũng không che được vết sẹo bên trong. Mà lúc Hàn Nhạn trông chừng mình, Trác Thất bỗng có cảm giác ấm áp. Cảm giác này có lẽ là trước kia hắn từng có nhưng kể từ khi cha chết đi thì hắn đã không còn cảm nhận được nữa. Thân thể Hàn Nhạn gầy yếu như vậy, nhỏ nhắn xinh xắn như vậy nhưng lại có thể cho mình cảm giác an tâm.
Đó là chỗ mà Trác Thất tham luyến. Hắn không bao giờ muố buông tay nữa.
"Toàn bộ người kinh thành đã biết chuyện hôm qua. Là huynh làm à?" Hàn Nhạn cũng không nói lời vô ích với hắn mà là đi thẳng vào vấn đề.
"Không phải ta." Trác Thất trả lời vô cùng dứt khoát.
Hàn Nhạn chú ý vẻ mặt của hắn thì thấy hắn không giống như đang nói dối, liền như có điều suy nghĩ, gật đầu: "Thật là kỳ lạ. Chuyện kia truyền ra ngoài ngay từ đầu."
Trác Thất nói: "Cho nên nàng liền chuyển ra khỏi vương phủ?"
"Cũng không hoàn toàn vì vậy," Hàn Nhạn nhìn hắn, lắc đầu: "Còn có rất nhiều nguyên nhân. Nhưng chuyện này đúng là vì huynh mà ra. Ta đã cứu hai lần, huynh thiếu ta hai nhân tình."
"Sai rồi. Là một lần." Chống lại ánh mắt Hàn Nhạn, Trác Thất cười: "Ta đã trả lại một món rồi."
"Khi nào?" Hàn Nhạn hỏi.
"Lúc xuân tế lần trước, nàng bị người ta ép tới bên trên vách núi, là ta tới giúp. Sao? Đây coi như là trả lại một món nợ ân tình rồi chứ?" Trác Thất cười, nhìn Hàn Nhạn.
Hàn Nhạn sửng sốt nhưng trong lòng thì thầm nghĩ, thì ra là hắn. Lần trước mình đã cảm giác được dường như có người âm thầm giúp đỡ. Nhưng lúc đó còn thấy rất kỳ lạ. Nếu giúp đỡ mình thì sao lại không bằng lòng hiện thân. Bây giờ nghĩ lại cũng thật hơi sáng tỏ. Lúc đó Tây Nhung lqđ và Đại Tông như nước với lửa. Trác Thất là người của nước đối địch, ẩn núp tại Đại Tông nên đương nhiên không thể làm gì được. Dù hắn hiện thân thật thì sẽ kéo cả mình xuống nước. Mọi người sẽ cho rằng Trang Hàn Nhạn nàng thông đồng với người Tây Nhung.
Hàn Nhạn nhìn hắn, hơi suy nghĩ: "Dù là như vậy thì huynh vẫn thiếu ta một nhân tình, có phải không?"
Đồng tử xanh biếc của Trác Thất chợt lóe lên: "Nàng muốn ta báo đáp thế nào? Lấy thân báo đáp?" Trác Thất không ngốc. Hàn Nhạn nói như vậy rõ ràng là muốn hắn làm chuyện gì đó. Nghĩ tới chuyện Hàn Nhạn cứu mình là có mục đích, lòng Trác Thất liền hơi khó chịu. Nhưng nếu Hàn Nhạn tìm hắn chứ không phải là thân tín của mình thì xem ra chuyện này mình không ra mặt là không được. Ít nhất Hàn Nhạn tín nhiệm mình còn tốt hơn là nàng cầu cứu Phó Vân Tịch nhiều.
Hàn Nhạn cười: "Lấy thân báo đáp thì thôi đi. Ta muốn huynh tra giúp ta một người."
"Ai?" Trác Thất nhìn Hàn Nhạn chằm chằm.
"Trong tên người này có một chữ Kiều, có liên quan tới Đường Môn." Nàng nói.
Trác Thất rơi vào trầm tư, một lát sau mới nói: "Đường Môn là môn phái trong giang hồ? Nàng tra làm gì?"
Hàn Nhạn mỉm cười: "Huynh không cần phải biết. Huynh có nhận lời không?"
Trác Thất nhếch môi cười: "Đương nhiên là nhận lời. Nhưng chuyện này thành công thì nàng cảm ơn ta thế nào đây?"
"Huynh thật biết điều," Hàn Nhạn nói: "Nếu hoàn thành thì cũng chỉ là trả một món nợ nhân tình của ta, coi như chúng ta thanh toán xong, sao còn nói tới chuyện cảm ơn?"
Trác Thất không buông tha mỗi một nét mặt của Hàn Nhạn, cười như không cười mà nói: "Rốt cuộc là có phải lqđ chỉ trả một món nợ ân tình hay không, trong lòng tiểu nha đầu nàng rất rõ ràng mà?" Giọng hắn bỗng dịu dàng: "Không cần phải cảm ơn ta thế nào cả. Chúng ta đã từng giúp đỡ nhau, bây giờ cũng được tính là bằng hữu. Giúp đỡ bằng hữu là chuyện nên làm. Nàng cảm thấy làm bạn có được không?"
Giọng điệu của hắn rất chân thành, không còn thân phận hoàng tử Tây Nhung. Thoạt nhìn hắn chỉ như người bình thường muốn làm quen. Hàn Nhạn bỗng nhớ tới đêm qua hắn kéo tay mình trong cơn mê sảng và dáng vẻ yếu ớt của hắn. Một người sống một mình trên thế gian có biết bao nhiêu khó khăn. Nàng gật đầu.
Trác Thất lập tức bật cười. Hắn nói: "Nàng là bằng hữu đầu tiên của ta tại Đại Tông, cũng sẽ là người cuối cùng."
Hàn Nhạn nhíu mày, chỉ nghe Trác Thất nói: "Ta đi đây. Dù có tin tức hay không thì hai ngày sau ta cũng sẽ tới." Hắn suy nghĩ một chút, lại nói thêm một câu: "Nàng phải cẩn thận, đừng để ý người khác nói gì."
Hàn Nhạn sửng sốt, hắn đã phi thân lên, biến mất trong sân. Hắn thật đúng là coi Trang phủ như hậu viện nhà mình, đi lại như chỗ không người.
Thù Hồng hơi nghi ngờ mà nói: "Sao tiểu thư lại giao chuyện kia cho hắn làm? Tiểu thư muốn làm bằng hữu với hắn thật à?"
"Làm bằng hữu thì sao?" Người trả lời là Cấp Lam: "Hắn là hoàng tử Tây Nhung, lại không có dáng vẻ kiêu ngạo, cao to khôi ngô, dịu dàng chăm sóc. Lúc xuân tế lần trước, nếu không phải hắn giúp đỡ thì không biết tiểu thư nhà chúng ta đã xảy ra chuyện gì.
Hàn Nhạn dở khóc dở cười. Cấp Lam đã thổi phồng Trác Thất thành thế nào, liền thở dài rồi nói: "Là ta lừa hắn."