Editor: Nhok Tinh Nghịch
Hoàng thượng híp mắt: "Chuẩn!"
Lời này vừa nói ra, mọi người trợn mắt há hốc miệng. Cho tới bây giờ chưa từng có chuyện thần tử cầu hôn ngay trước mặt Hoàng thượng trên điện Kim Loan, mà người đồng ý hôn sự này lại là Hoàng thượng. Mà người đó lại còn là Huyền Thanh vương không tranh sự đời, tình như tay chân với Hoàng thượng.
Phó Vân Tịch phất vạt áo, khom người quỳ xuống: "Đa tạ Hoàng thượng."
Trong ánh mắt kia rõ ràng là ý đe dọa. Hoàng thượng thầm thở dài: "Vậy cứ quyết định việc hôn sự trước. Nhưng trẫm nghe nói tứ tiểu thư nhà họ Trang còn chưa cập kê, vì vậy sau lễ cập kê sang năm mới có thể thành hôn." Dừng một chút, nói tiếp: "Trẫm thấy ngày mùng tám đầu tháng là ngày tốt, vậy định ngày đó hứa hôn đi."
Phó Vân Tịch khẽ nhướng lông mày, trong mắt thoáng hiện ý cười. Xem ra Hoàng thượng cũng không phải không biết gì về chuyện này. Hắn nói: "Tất cả nghe theo sự sắp xếp của Hoàng thượng."
Vệ Như Phong và Trang Sĩ Dương tức đến giơ chân. Trang Sĩ Dương bực vì chuyện hôn sự của con gái mình mà lại hoàn toàn không cho mình nhúng tay vào. Chỉ mấy câu nói của hai huynh đệ đã sắp xếp xong. Mặt mũi của ông phải để đâu đây? Vệ Như Phong cũng không cam lòng. Vốn Hoàng thượng tứ hôn cho hắn và thiên kim Hữu thừa tướng đã khiến hắn vô cùng không vui. Hôm nay lại chỉ hôn Hàn Nhạn cho Phó Vân Tịch. Đây chẳng phải là gậy đánh uyên ương thì là gì? Lúc này, trong mắt hắn vị quân chủ tài đức sáng suốt tôn quý biến thành hôn quân cậy thế hiếp người, tội ác tày trời.
Thất hoàng tử rũ mắt xuống, dường như đang suy tư gì đó, một lát sau, hắn nâng tay áo, chắp tay với Phó Vân Tịch: "Chúc mừng vương thúc nạp được vương phi hiền lương thục đức."
Những quan viên khác rối rít bắt chước, muốn chúc mừng Phó Vân Tịch. Chỉ có phụ tử Vệ vương và Trang Sĩ Dương là có vẻ mặt khác, quả là cực kỳ cứng đờ.
Hàn Nhạn đang thêu trong phòng. Gần đây tay nghề thêu thùa của nàng càng ngày càng kém, bị kim đâm vào tay mấy lần, tâm trạng cũng không thể bình tĩnh. Nếu có người nào chọn trúng nàng mà thấy chất lượng thêu lộn xộn này của nàng sợ là sẽ không nói hai lời mà hủy hôn. Nàng nghĩ đi nghĩ lại rồi cười rộ lên. Thôi, mình đã lập lời thế như thế, đời này kiếp này muốn lập gia đình cũng không phải chuyện dễ, chất lượng thêu có thế nào cũng không quan trọng.
Cấp Lam vội vội vàng vàng đi vào: "Tiểu thư, Huyền Thanh vương nói muốn lấy người làm vợ ngay trước mặt bá quan văn võ."
"Không lấy chồng!" Nàng trả lời mạnh mẽ, không có một chút do dự nào. Hàn Nhạn liếc mắt, tiếp tục thêu hoa. Chẳng lẽ Phó Vân Tịch cho là thật? Chơi cũng quá giới hạn rồi.
Lại thấy Cấp Lam rụt cổ: "Nhưng...Nhưng Hoàng thượng đã chuẩn rồi."
"Lạch cạch", khung thêu trong tay rơi xuống, Hàn Nhạn quay đầu sang, cười gượng: "Muội nói cái gì?"
"Hoàng thượng đã đáp ứng thỉnh cầu của Huyền Thanh vương, nói là mùng tám tháng sau sẽ định việc hôn sự của người và Vương gia."
Là thật! Hàn Nhạn đứng lên rồi lại ngồi ngay xuống, chỉ cảm thấy đầu ong ong, bất giác nhéo mu bàn tay mình, xác định mình không phải đang mơ.
"Làm sao có thể..." Nàng lẩm bẩm. Phó Vân Tịch kia hành động quá nhanh. Lại cứ định hôn sự như thế. Tác phong cường thế bá đạo thật khiến người ta không dám khen ngợi. Quan trọng nhất là hai người bọn họ còn chưa tới bước nói chuyện cưới xin, nhiều nhất chỉ coi nhau là bằng hữu mà thôi. Rốt cuộc là hắn nghĩ gì?
Bộ dáng Cấp Lam cũng vừa vui sướng vừa lo lắng: "Tiểu thư, Huyền Thanh vương này chúng ta đã gặp tại cung yến. Thật sự là tốt hơn Vệ thế tử bỏ đi kia nhiều, mà lại oai phong nghiêm nghị, không cần bị bề trên trong phủ nhìn bằng con mắt khinh bỉ. Nhưng..." Nàng hơi nghi ngờ: "Tiểu thư quen Huyền Thanh vương này khi nào vậy?"
Không chỉ có Cấp Lam nghi ngờ mà Hàn Nhạn cũng rất khó hiểu. Nàng nhớ lần đầu tiên gặp Phó Vân Tịch thì hắn hơi đề phòng mình, sau lại rất quen thuộc, dường như đã biết nhau từ rất lâu trước kia, rồi lại cố ý duy trì một khoảng cách, không quá nhiệt tình. Mỗi khi mình rơi vào cảnh khốn cùng thì hắn có thể tới giải vây ngay lập tức. Dường như đã quen với thái độ khi nóng khi lạnh này nên Hàn Nhạn quả thực không thể tin được.
Lúc trước nghe hắn nói thế, tuy trong lòng vô cùng kinh ngạc nhưng cũng không cho là thật, chỉ cho đó là cách hắn trêu chọc mình. Hôn nay mình lại lập lời thề như thế, truyền đi khắp phố lớn ngõ nhỏ trong kinh thành. Vậy mà vào lúc này hắn lại quyết định cưới mình...Người này thật khiến người ta đoán không ra.
Cấp Lam nhìn sắc mặt của Hàn Nhạn: "Tiểu thư không thích Huyền Thanh vương? Nhưng vương gia là số một số hai trong kinh thành..."
Còn chưa dứt lời thì Hàn Nhạn nhìn nàng một cái, lắc đầu đầy bất đắc dĩ: "Đừng nói có thích hay không. Hoàng thượng đã chuẩn là chuyện chính xác. Lần này không lấy cũng phải gả."
Trong lòng nàng hơi buồn bã mất mát. Chuyện chung thân của mình mà đã quyết định như thế, dường như cực kỳ qua loa nhưng không có sự mong đợi và e lệ khi gả cho Vệ Như Phong ở kiếp trước.
Một ly rượu độc cuối cùng kia đã khiến nàng mất đi rất nhiều thứ.
Thù Hồng đi vào: "Tiểu thư, chuyện bên kia đã sắp xếp xong rồi."
Hàn Nhạn đứng dậy, dáng vẻ như một khắc cũng không đợi được: "Bây giờ chúng ta cùng ra phủ."
Rốt cuộc năm đó vào ngày mình ra đời đã xảy ra chuyện gì? Cuối cùng thì cũng có thể rõ ràng chân tướng rồi.
Nha hoàn còn sống duy nhất tên là A Bích. Năm đó bà là một trong những nha hoàn hồi môn của mẫu thân Vương thị của Hàn Nhạn, tay nghề thêu thùa rất khéo. Vương thị đối xử với mọi người rất ôn hòa, chung đụng vui vẻ hòa thuận với những nha hoàn của mình. Nhưng người tên A Bích này bị trục xuất ra khỏi phủ vào ngày nàng ra đời. Thật đáng tiếc cho sự trung thành và tận tâm của bà. Thậm chí bà không thể liếc mắt nhìn tiểu thư vừa ra đời lấy một cái.
Hàn Nhạn ngồi xe ngựa, im lặng không nói gì suốt chặng đường, trong lòng vô cùng kích động rồi lại duy trì lý trí để mình tỉnh táo. Không thể quá xúc động, nếu không sẽ mất đi sức phán đoán. Hôn nay nhất định nàng phải khiến mình trở thành người ngoài cuộc mà xem xét mỗi câu nói của A Bích. Cho dù bà là nha hoàn thiếp thân của mẫu thân, cho dù Hàn Nhạn tin trong chuyện này có điều bí ẩn. Nhưng với Hàn Nhạn mà nói thì A Bích chỉ là người xa lạ. Người thân cận còn không thể dựa vào, với người xa lạ, đặt quá nhiều tín nhiệm là trí mạng.
Đường Thành Bắc có nhiều đá vụn và bụi cây, vô cùng gập ghềnh, xe ngựa cực kỳ xóc nảy. Đi khoảng nửa canh giờ thì có một thôn nhỏ xơ xác hiện ra trước mắt. Cấp Lam đỡ Hàn Nhạn xuống xe, Thù Hồng dẫn đường phía trước, phu xe chờ ở bên ngoài. Chỉ thấy Thù Hồng đi tới một căn nhà cuối con đường, gõ cửa.
Từ mặt ngoài đơn giản mà nhìn thì đó là một căn nhà trống cực kỳ tiêu điều, chỉ do gạch vuông chồng lên mà thành, nóc nhà làm bằng cỏ tranh lưa thưa, hàng rào có vẻ đã lâu không được sửa chữa. Trong lòng Hàn Nhạn khẽ động, A Bích này hình như sống hết sức vất vả.
Một lúc lâu sau cánh cửa kia mới từ từ mở ra. Một phụ nhân già nua lưng còng, cẩn thận đánh giá các nàng bằng đồng tử vẩn đục hơi khép.
Cấp Lam nở nụ cười với phụ nhân kia: "Thưa bà, chúng con tìm người có việc."
Phụ nhân già kia liếc nhìn các nàng bằng ánh mắt hơi đề phòng, do dự rất lâu mới mở cửa để các nàng vào.
Trong nhà càng cũ nát hơn ngoài nhà, khắp nơi là vết ố của thời gian, tường đổ đã lâu không được sửa, gió thổi vào từ bên ngoài, có vẻ không cách nào che lại được cái lạnh. Cái bàn thiếu một chân, trên đặt một cái tô sứt mẻ, bên trong có một lớp bụi, dường như rất ít được dùng.
Mùa đông lạnh lẽo mà trong phòng không đốt lửa, trên giường chỉ có một cái chăn đơn bạc. Đây là cụ già sống một mình. Hàn Nhạn tới bên cạnh giường, trong giỏ xách có thứ gì đó hấp dẫn tầm nhìn của nàng. Nàng cầm lên nhìn thì thấy đó là từng chiếc khăn được thêu rất tinh xảo đẹp đẽ. Hình thêu tinh xảo, màu sắc tươi đẹp, các con vật trông rất sống động, thật sự là xảo đoạt thiên công*.
*Xảo đoạt thiên công: Ý nói những công việc cực kỳ khéo léo tinh xảo đến mức độ tuyệt hảo sánh với trời. Xuất xứ của nó bắt nguồn từ Tam Quốc Chí.
Thời Tam Quốc, con gái của huyện lệnh Thượng Sái là Chân Thị có nhan sắc đẹp như tiên, khi còn nhỏ có thầy tướng nói nàng sau này có tướng đại phú quý. Về sau công tử thứ hai của Viên Thiệu là Viên Hy yêu nhan sắc nàng cưới làm vợ. Nhưng ít lâu sau Viên Thiệu bị Tào Tháo đánh bại ở trận Quan Độ. Viên Hy bị Tào giết chết, bấy giờ vợ Thiệu và Chân cô nương ở trong Nghiệp thành. Khi Tào Phi chiếm được Nghiệp thành, vào Viên phủ thấy nhan sắc quá đẹp đem lòng mến yêu sai binh lính giữ chặt phủ, sau đó đem về cưới làm vợ.
Phi vô cùng sủng ái Chân thị, nàng muốn sao được vậy. Về sau Phi phế Hiến Đế, lên làm vua rồi lập Chân thị làm hoàng hậu. Lúc đó Chân thị đã gần bốn mươi. Để khiến cho mình không bị Phi chán, Chân thị bỏ rất nhiều công phu vào việc trang điểm làm đẹp.Tương truyền trong cung cấm của Chân thị có nuôi một con rắn xanh rất đẹp miệng ngậm châu. Cứ mỗi lần hoàng hậu trang điểm buộc tóc là nó ở bên cạnh uốn mình xếp thành hình những kiểu búi tóc khác nhau, hoàng hậu cứ theo vậy mà kết tóc nên mỗi hôm đều có một kiểu tóc khác lạ đẹp đẽ vô cùng, khiến Phi yêu mến mãi không biết chán. Những kiểu tóc hoàng hậu biến hóa khôn lường ai nhìn cũng phải trầm trồ thán phục và được ví như có trời làm tóc cho. Từ đó thành ngữ xảo đoạt thiên công ra đời để chỉ những điều tuyệt diệu phi phàm giống như những ván cờ nghệ thuật thâm sâu khéo léo.
Hàn Nhạn xoay người, nhìn bà lão, nói: "Thưa bà, người có biết một người tên là A Bích cô nương không?"
Phụ nhân kia nghe thấy lời của Hàn Nhạn thì người run lên, từ từ ngẩng đầu lên, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Thấy bà có bộ dáng này, Hàn Nhạn cười nói: "Con tới tìm bà ấy là bởi vì một chút chuyện xưa."
Cấp Lam thấy bà lão không trả lời thì đi tới phía trước Hàn Nhạn, trách móc: "Ta biết bà chính là A Bích. Vị này là nữ nhi của phu nhân, tiểu tiểu thư."
Bà lão lấy làm kinh hãi, ngẩng phắt đầu lên, quan sát Hàn Nhạn cẩn thận một chút, bỗng quỳ xuống. Hàn Nhạn đang định đưa tay đỡ thì thấy bà "a a" không ngừng, hay cánh tay gầy đét quơ lung tung.
Hàn Nhạn sửng sốt, vội vàng nhìn miệng của bà, thấy trong cái miệng mở lớn không có gì cả. Thì ra là bị người cắt tận cuống lưỡi. Bà là người câm!
Thù Hồng và Cấp Lam hiển nhiên không ngờ tới chuyện này. Hàn Nhạn ngồi xổm xuống, đỡ bà lão lên: "A Bích?"
Bà lão kia gật đầu lia lịa.
Hàn Nhạn chỉ cảm thấy xót xa. Mẹ ruột mình - Vương thị tuy mấy năm đó sống không tốt, thường xuyên bị Mị di nương ăn hiếp nhưng Trang Sĩ Dương vì thể diện nên không để bọn họ sống quá khó khăn. Ăn mặc chi tiêu tuy kém một chút nhưng cũng vui vẻ. Nếu mẫu thân như những quý phu nhân kia, dung mạo chắc cũng không quá tầm thường. Đây là nha hoàn thiếp thân của mẫu thân, chắc hẳn tuổi không chênh bao nhiêu với người, nhìn qua tầm khoảng bảy tám mươi tuổi.
Chắc là cuộc sống của bà cực kỳ khó khăn.
Hàn Nhạn suy nghĩ một chút rồi nói: "Nếu bà đã không thể nói chuyện thì chỉ cần ra dấu là được. Để Cấp Lam nói ý tứ, nếu là đúng thì bà gật đầu, nếu là sai thì lắc đầu.
Bà lão kia gật đầu ngay.
Hàn Nhạn nói: "Là ai cắt lưỡi của bà?"
Cấp Lam và Thù Hồng ngẩn ra. Vốn tưởng rằng câu hỏi đầu tiên của Hàn Nhạn là hỏi về chuyện thân thế của mình, không ngờ nàng lại hỏi chuyện lưỡi của A Bích.
A Bích vừa nghe thì nước mắt dâng lên, dùng hai tay vẽ một chút, dường như là dáng dấp của một người cao cao tại thượng. Cấp Lam nói: "Lão gia?"
A Bích gật đầu.
Hàn Nhạn hỏi: "Sao ông ta lại cắt lưỡi bà?"
A Bích lại vươn tay, ra vẻ muốn lấy cây trâm trên đầu Hàn Nhạn. Cấp Lam liếc nhìn nàng, nói: "Bà cầm cây trâm của phu nhân?"
A Bích lập tức gật đầu.
Hàn Nhạn trầm giọng nói: "Vậy rốt cuộc nguyên nhân chính là gì?"
A Bích bỗng nhìn Hàn Nhạn, trong đồng tử tràn đầy kinh ngạc.
Hàn Nhạn nói: "Chỉ cầm một cây trâm thì chắc chắn không đến mức bị phạt nặng như thế này. Lão gia sợ bà ra ngoài nói lỡ điều gì đó. Lúc ấy chắc chắn mẫu hân cầu tình cho bà trước mặt lão gia, nếu không thì bà không chỉ mất lưỡi, sợ là cả mạng cũng không còn." Thần sắc nàng bình tĩnh, dường như nhìn thấu tất cả: "Nguyên nhân chính khiến lão gia định giết người diệt khẩu là gì? Rốt cuộc đêm con sinh ra đã xảy ra chuyện gì?"
A Bích giật mình, lâu sau mới bỗng liều mạng dập đầu với Hàn Nhạn. Thân thể bà cực kỳ già nua, chỉ chốc lát sau trên mặt đất đã có vài đóa hoa máu.
Nhưng Hàn Nhạn lại coi như không thấy, hờ hững nói: "Bà không muốn nói, đơn giả là đang kiêng dè gì đó. Năm đó mẹ con với bà tình như tỷ muội mới không ngại đắc tội với lão gia mà cầu xin tha thứ, để lại một mạng. Vậy mà bảo bà làm chút chuyện vì bà ấy mà cũng không được ư?"
Thấy thần sắc A Bích bất định, Hàn Nhạn nói tiếp: "Nay cơ thiếp trong phủ dã tâm tràn trề, sợ là bà không biết, sau khi sinh con thì mẹ đã sinh thêm một đệ đệ. Nó là trái tim của mẹ con nhưng nay cơ thiếp trong phủ lại muốn sát hại ấu đệ của con. Tiếc rằng từ trước tới nay phụ thân luôn lạnh nhạt với con nên mới liên lụy tới bào đệ của con, cho nên mới mặc kệ không quan tâm. Mà con thì chỉ muốn biết nguyên nhân phụ thân đối xử với con như vậy," Nàng nhìn A Bích, ánh mắt vô cùng sắc bén, thong thả nói từng chữ từng chữ: "Có phải bởi vì con không phải là nữ nhi ruột thịt của lão gia không?"
A Bích mở lớn mắt, thân thể xụi lơ trên đất.
Hàn Nhạn cũng không vội vã. Đợi bà từ từ phục hồi tinh thần lại mới vươn tay ra, ra dấu một cách nặng nề với Cấp Lam.
Thì ra là lúc Vương thị còn trẻ có một nam tử thanh mai trúc mã thật. Vị nam tử này chính là Đông Hầu vương có tổ tông từng có tiếng tăm lừng lẫy.
Đông Hầu vương là thế gia có tước vương, lão Đông Hầu vương từng có tình cảm khá sâu với tiên hoàng, cũng là một nhân vật truyền kỳ. Ông yêu nước yêu dân, một đời trung thành chính nghĩa.
Nhưng tính tình của con trai của lão Đông Hầu vương, Đông Hầu vương lại khác một trời một vực với ông. Điểm khác của Đông Hầu vương với cha là ông là chủ nhân cực kỳ kiêu ngạo gan lớn, lúc dẫn binh đánh giặc đã từng đơn độc một mình xâm nhập vào doanh trại của quân địch, nửa đêm xách đầu chủ soái phía bên kia ra khỏi thành. Ông cùng từng được đồn là thiên hạ vô địch, vô cùng kiêu ngạo, lại thường lưu luyến nơi thanh lâu vũ quán, thậm chí còn quá đáng tới mức nửa đêm chạy tới ngự thiện phòng trong hoàng cung để trộm rượu uống.
Lúc đó tiên hoàng còn sống, bởi vì mối liên quan với lão Đông Hầu vương nên mở một con mắt nhắm một con mắt với hành vi hoang đàng này của ông. Thậm chí trong lòng còn vô cùng thích nhi tử của bạn tốt này.
Sau này Đông Hầu vương này cũng cưới vợ nhưng không phải Vương thị. Từ nhỏ Vương thị đã si mê lưu luyến con ngựa bất kham này, nghe tin này thì bị bệnh không dậy nổi.
Hàn Nhạn cực ít nghe có ai đó nhắc tới vị Đông Hầu vương này. Vì đây là một điều cấm kỵ. Mà nguyên nhân là cả nhà Đông Hầu vương đã bị diệt.
Trong đêm mưa tiết thanh minh, dân chúng trong thành nghe có tiếng người kêu thảm và tiếng vũ khí va chạm, cũng không dám ra cửa. Sáng sớm ngày hôm sau, phủ Đông Hầu chìm trong biển lửa, mà cả nhà Đông Hầu vương bị treo xác trên cổng thành.
Không thể tưởng tượng được cảnh tượng thê thảm khi đó, người già, trẻ con, nữ nhân, nam nhân, hễ là gia quyến của phủ Đông Hầu thì toàn bộ bị thương bạc móc qua ngực, treo trên cổng thành.
Tiên đế phái người truy xét nhưng không tìm được chút manh mối nào. Có người nói là bởi vì thường ngày Đông Hầu vương có hành vi phóng đãng, kết không ít thù nên mới khiến cả nhà bị trả thù, cả nhà chết thảm. Chỉ có điều lão Đông Hầu vương cả đời trung quân ái quốc tới khi lớn tuổi lại rơi vào kết cục như thế, thật sự khiến người ta thổn thức.
Tiên đế vì chuyện này mà bệnh nặng một trận, sau đó thì băng hà, đồng thời hạ khẩu dụ giữ kín chuyện này trong cả nước, không cho dân chúng bàn tán. Chắc là ông cảm thấy Đông Hầu vương chết quá thê thảm, phải dùng thủ đoạn hết sức mạnh mẽ này để áp chế miệng lưỡi người đời.
Mà Vương thị, sau khi Đông Hầu vương chết không lâu thì gả cho Trang Sĩ Dương.
Trong lòng Vương thị không có Trang Sĩ Dương nhưng bà lại vội vàng xuất giá sau khi Đông Hầu vương chết, tựa như chờ không kịp nữa. Thậm chí bà còn bất chấp sự phản đối của phụ mẫu. Lúc còn trẻ Vương thị cũng là một đại mỹ nhân yểu điệu, gia thế cũng coi như là giàu có. Lúc đó Trang Sĩ Dương chẳng qua chỉ là một quan nhỏ, có chuyện tốt như miếng bánh nướng từ trên trời rơi xuống, dĩ nhiên là cầu còn không được.
Nhưng sau khi thành thân, Trang Sĩ Dương không còn nhiệt tình như trước, đối xử với Vương thị không lạnh không nhạt. Mà trong mắt Vương thị thì dường như từ trước tới nay không hề có Trang Sĩ Dương. Hai người bằng mặt mà không bằng lòng.
Nhưng không lâu sau thì tin tức Vương thị có thai truyền ra.
Lúc ấy từ trên xuống dưới Trang phủ đồn rằng Vương thị căn bản không hề viên phòng với lão gia, chắc chắn đứa bé kia không phải là của lão gia. Sở dĩ Vương thị vội vàng gả cho cũng là bởi vì không giấu được bụng nữa.
Ai là phụ thân của hài tử đây?
A Bích chỉ biết sau khi Đông Hầu vương chết, ngày nào Vương thị cũng cầm cái vòng ngọc Đông Hầu vương tặng bà khi còn nhỏ mà khóc lóc, nét mặt vô cùng bi thương.
Vương thị luôn có ý chí vững vàng, nếu người yêu chết thảm, tự nhiên cũng một lòng đi theo, bích lạc hoàng tuyền vĩnh viễn không xa rời nhau.
Nhưng bà lại vội vàng gả cho viên quan nhỏ, sau đó không lâu thì có con.
Hôn sự này là một chuyện vô cùng không bình thường.
Hàn Nhạn nhìn bà: "Bà nói con là nữ nhi của Đông Hầu vương?"
Ra dấu hết đoạn chuyện cũ này, A Bích đã lệ rơi đầy mặt, ngẩng đầu thì thấy vẻ mặt Hàn Nhạn không hề gợn sóng tựa như đang nghe chuyện xưa hư cấu. Bà không khỏi lặng đi một chút.
Hàn Nhạn từ từ nhắc lại: "Nữ nhi của Đông Hầu vương?"
A Bích vội vàng gật đầu.
Hàn Nhạn bật cười nhưng lại siết chặt hai nắm đấm.
Đông Hầu vương phủ bị diệt môn, một nữ tử khuê các chưa lập gia đình có thai, đứa bé mồ côi của vương tước, câu đố thân thế.
Nàng đứng dậy: "A Bích, mấy năm gần đây bà rất vất vả nhỉ?"
A Bích ngẩn ngơ, gật đầu.
Hàn Nhạn nhìn cảnh tượng cũ nát xung quanh, cười nói: "Bà rơi vào tình cảnh ngày hôm nay là vì phụ thân ư?"
A Bích chỉ nhìn nàng, không nói lời nào.
Hàn Nhạn ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào ánh mắt của bà: "Bà nói con nên tin hay không?"
A Bích chỉ cảm thấy bị đôi mắt trong veo của Hàn Nhạn nhìn chằm chằm thì như bị nhìn thấu, không khỏi vội vàng cúi đầu xuống, lại nghe thấy giọng nói trong trẻo của Hàn Nhạn vang lên bên tai: "Cấp Lam, cho A Bích một túi bạc." Thấy A Bích nhìn mình chằm chằm, nàng cười dịu dàng: "Nếu mẫu thân còn sống, thấy bộ dáng bà như vậy, không biết sẽ đau lòng thế nào."
Tay A Bích run lên.
"Bà biết không, có đôi khi chân tướng có thể giải quyết rất nhiều chuyện." Hàn Nhạn ngồi thẳng lên, nhìn bà lão từ trên cao, nói: "Hàng bà thêu rất đẹp. Năm đó mẫu thân nhìn trúng tay nghề thêu thùa của bà nên mới có thể dẫn bà đi cùng."
A Bích chỉ cảm thấy như có gió lạnh thổi qua lưng, kinh ngạc mà nhìn Hàn Nhạn. Tiểu cô nương mười ba tuổi này khiến bà cảm thấy sâu không lường được. Đôi mắt trong veo khiến bà đứng ngồi không yên. Tiểu tiểu thư...Không hề giống phu nhân chút nào. Phu nhân dịu dàng mà kiên định, lại chỉ nhìn người ta bằng ánh mắt dịu dàng. Nhưng tiểu cô nương trước mặt này dùng ánh mắt như nhìn đồ vật, nhạy cảm, đánh giá kỹ, tìm tòi nghiên cứu và nhìn thấu tất cả lừa dối.
Hàn Nhạn bước tới cửa, giả vờ phải đi, xoay đầu lại nói với A Bích vẫn quỳ trên đất: "Giấu giếm chính là phản bội. A Bích," Nàng nói: "Đã lâu rồi, rất nhiều chuyện sợ rằng bà đã quên, cho bà mấy ngày để nhớ lại. Mấy ngày nữa con lại tới. Mong rằng đến lúc đó bà có thể có ý kiến khác."
Khóe môi nàng nhếch lên, giọng điệu sắc bén đâm vào tận xương: "Con biết bà đang sợ cái gì. Nếu bà có thể thẳng thắn, con bảo đảm, vĩnh viễn không để bà sống cuộc sống như chó nhà có tang này."
Hoàng thượng híp mắt: "Chuẩn!"
Lời này vừa nói ra, mọi người trợn mắt há hốc miệng. Cho tới bây giờ chưa từng có chuyện thần tử cầu hôn ngay trước mặt Hoàng thượng trên điện Kim Loan, mà người đồng ý hôn sự này lại là Hoàng thượng. Mà người đó lại còn là Huyền Thanh vương không tranh sự đời, tình như tay chân với Hoàng thượng.
Phó Vân Tịch phất vạt áo, khom người quỳ xuống: "Đa tạ Hoàng thượng."
Trong ánh mắt kia rõ ràng là ý đe dọa. Hoàng thượng thầm thở dài: "Vậy cứ quyết định việc hôn sự trước. Nhưng trẫm nghe nói tứ tiểu thư nhà họ Trang còn chưa cập kê, vì vậy sau lễ cập kê sang năm mới có thể thành hôn." Dừng một chút, nói tiếp: "Trẫm thấy ngày mùng tám đầu tháng là ngày tốt, vậy định ngày đó hứa hôn đi."
Phó Vân Tịch khẽ nhướng lông mày, trong mắt thoáng hiện ý cười. Xem ra Hoàng thượng cũng không phải không biết gì về chuyện này. Hắn nói: "Tất cả nghe theo sự sắp xếp của Hoàng thượng."
Vệ Như Phong và Trang Sĩ Dương tức đến giơ chân. Trang Sĩ Dương bực vì chuyện hôn sự của con gái mình mà lại hoàn toàn không cho mình nhúng tay vào. Chỉ mấy câu nói của hai huynh đệ đã sắp xếp xong. Mặt mũi của ông phải để đâu đây? Vệ Như Phong cũng không cam lòng. Vốn Hoàng thượng tứ hôn cho hắn và thiên kim Hữu thừa tướng đã khiến hắn vô cùng không vui. Hôm nay lại chỉ hôn Hàn Nhạn cho Phó Vân Tịch. Đây chẳng phải là gậy đánh uyên ương thì là gì? Lúc này, trong mắt hắn vị quân chủ tài đức sáng suốt tôn quý biến thành hôn quân cậy thế hiếp người, tội ác tày trời.
Thất hoàng tử rũ mắt xuống, dường như đang suy tư gì đó, một lát sau, hắn nâng tay áo, chắp tay với Phó Vân Tịch: "Chúc mừng vương thúc nạp được vương phi hiền lương thục đức."
Những quan viên khác rối rít bắt chước, muốn chúc mừng Phó Vân Tịch. Chỉ có phụ tử Vệ vương và Trang Sĩ Dương là có vẻ mặt khác, quả là cực kỳ cứng đờ.
Hàn Nhạn đang thêu trong phòng. Gần đây tay nghề thêu thùa của nàng càng ngày càng kém, bị kim đâm vào tay mấy lần, tâm trạng cũng không thể bình tĩnh. Nếu có người nào chọn trúng nàng mà thấy chất lượng thêu lộn xộn này của nàng sợ là sẽ không nói hai lời mà hủy hôn. Nàng nghĩ đi nghĩ lại rồi cười rộ lên. Thôi, mình đã lập lời thế như thế, đời này kiếp này muốn lập gia đình cũng không phải chuyện dễ, chất lượng thêu có thế nào cũng không quan trọng.
Cấp Lam vội vội vàng vàng đi vào: "Tiểu thư, Huyền Thanh vương nói muốn lấy người làm vợ ngay trước mặt bá quan văn võ."
"Không lấy chồng!" Nàng trả lời mạnh mẽ, không có một chút do dự nào. Hàn Nhạn liếc mắt, tiếp tục thêu hoa. Chẳng lẽ Phó Vân Tịch cho là thật? Chơi cũng quá giới hạn rồi.
Lại thấy Cấp Lam rụt cổ: "Nhưng...Nhưng Hoàng thượng đã chuẩn rồi."
"Lạch cạch", khung thêu trong tay rơi xuống, Hàn Nhạn quay đầu sang, cười gượng: "Muội nói cái gì?"
"Hoàng thượng đã đáp ứng thỉnh cầu của Huyền Thanh vương, nói là mùng tám tháng sau sẽ định việc hôn sự của người và Vương gia."
Là thật! Hàn Nhạn đứng lên rồi lại ngồi ngay xuống, chỉ cảm thấy đầu ong ong, bất giác nhéo mu bàn tay mình, xác định mình không phải đang mơ.
"Làm sao có thể..." Nàng lẩm bẩm. Phó Vân Tịch kia hành động quá nhanh. Lại cứ định hôn sự như thế. Tác phong cường thế bá đạo thật khiến người ta không dám khen ngợi. Quan trọng nhất là hai người bọn họ còn chưa tới bước nói chuyện cưới xin, nhiều nhất chỉ coi nhau là bằng hữu mà thôi. Rốt cuộc là hắn nghĩ gì?
Bộ dáng Cấp Lam cũng vừa vui sướng vừa lo lắng: "Tiểu thư, Huyền Thanh vương này chúng ta đã gặp tại cung yến. Thật sự là tốt hơn Vệ thế tử bỏ đi kia nhiều, mà lại oai phong nghiêm nghị, không cần bị bề trên trong phủ nhìn bằng con mắt khinh bỉ. Nhưng..." Nàng hơi nghi ngờ: "Tiểu thư quen Huyền Thanh vương này khi nào vậy?"
Không chỉ có Cấp Lam nghi ngờ mà Hàn Nhạn cũng rất khó hiểu. Nàng nhớ lần đầu tiên gặp Phó Vân Tịch thì hắn hơi đề phòng mình, sau lại rất quen thuộc, dường như đã biết nhau từ rất lâu trước kia, rồi lại cố ý duy trì một khoảng cách, không quá nhiệt tình. Mỗi khi mình rơi vào cảnh khốn cùng thì hắn có thể tới giải vây ngay lập tức. Dường như đã quen với thái độ khi nóng khi lạnh này nên Hàn Nhạn quả thực không thể tin được.
Lúc trước nghe hắn nói thế, tuy trong lòng vô cùng kinh ngạc nhưng cũng không cho là thật, chỉ cho đó là cách hắn trêu chọc mình. Hôn nay mình lại lập lời thề như thế, truyền đi khắp phố lớn ngõ nhỏ trong kinh thành. Vậy mà vào lúc này hắn lại quyết định cưới mình...Người này thật khiến người ta đoán không ra.
Cấp Lam nhìn sắc mặt của Hàn Nhạn: "Tiểu thư không thích Huyền Thanh vương? Nhưng vương gia là số một số hai trong kinh thành..."
Còn chưa dứt lời thì Hàn Nhạn nhìn nàng một cái, lắc đầu đầy bất đắc dĩ: "Đừng nói có thích hay không. Hoàng thượng đã chuẩn là chuyện chính xác. Lần này không lấy cũng phải gả."
Trong lòng nàng hơi buồn bã mất mát. Chuyện chung thân của mình mà đã quyết định như thế, dường như cực kỳ qua loa nhưng không có sự mong đợi và e lệ khi gả cho Vệ Như Phong ở kiếp trước.
Một ly rượu độc cuối cùng kia đã khiến nàng mất đi rất nhiều thứ.
Thù Hồng đi vào: "Tiểu thư, chuyện bên kia đã sắp xếp xong rồi."
Hàn Nhạn đứng dậy, dáng vẻ như một khắc cũng không đợi được: "Bây giờ chúng ta cùng ra phủ."
Rốt cuộc năm đó vào ngày mình ra đời đã xảy ra chuyện gì? Cuối cùng thì cũng có thể rõ ràng chân tướng rồi.
Nha hoàn còn sống duy nhất tên là A Bích. Năm đó bà là một trong những nha hoàn hồi môn của mẫu thân Vương thị của Hàn Nhạn, tay nghề thêu thùa rất khéo. Vương thị đối xử với mọi người rất ôn hòa, chung đụng vui vẻ hòa thuận với những nha hoàn của mình. Nhưng người tên A Bích này bị trục xuất ra khỏi phủ vào ngày nàng ra đời. Thật đáng tiếc cho sự trung thành và tận tâm của bà. Thậm chí bà không thể liếc mắt nhìn tiểu thư vừa ra đời lấy một cái.
Hàn Nhạn ngồi xe ngựa, im lặng không nói gì suốt chặng đường, trong lòng vô cùng kích động rồi lại duy trì lý trí để mình tỉnh táo. Không thể quá xúc động, nếu không sẽ mất đi sức phán đoán. Hôn nay nhất định nàng phải khiến mình trở thành người ngoài cuộc mà xem xét mỗi câu nói của A Bích. Cho dù bà là nha hoàn thiếp thân của mẫu thân, cho dù Hàn Nhạn tin trong chuyện này có điều bí ẩn. Nhưng với Hàn Nhạn mà nói thì A Bích chỉ là người xa lạ. Người thân cận còn không thể dựa vào, với người xa lạ, đặt quá nhiều tín nhiệm là trí mạng.
Đường Thành Bắc có nhiều đá vụn và bụi cây, vô cùng gập ghềnh, xe ngựa cực kỳ xóc nảy. Đi khoảng nửa canh giờ thì có một thôn nhỏ xơ xác hiện ra trước mắt. Cấp Lam đỡ Hàn Nhạn xuống xe, Thù Hồng dẫn đường phía trước, phu xe chờ ở bên ngoài. Chỉ thấy Thù Hồng đi tới một căn nhà cuối con đường, gõ cửa.
Từ mặt ngoài đơn giản mà nhìn thì đó là một căn nhà trống cực kỳ tiêu điều, chỉ do gạch vuông chồng lên mà thành, nóc nhà làm bằng cỏ tranh lưa thưa, hàng rào có vẻ đã lâu không được sửa chữa. Trong lòng Hàn Nhạn khẽ động, A Bích này hình như sống hết sức vất vả.
Một lúc lâu sau cánh cửa kia mới từ từ mở ra. Một phụ nhân già nua lưng còng, cẩn thận đánh giá các nàng bằng đồng tử vẩn đục hơi khép.
Cấp Lam nở nụ cười với phụ nhân kia: "Thưa bà, chúng con tìm người có việc."
Phụ nhân già kia liếc nhìn các nàng bằng ánh mắt hơi đề phòng, do dự rất lâu mới mở cửa để các nàng vào.
Trong nhà càng cũ nát hơn ngoài nhà, khắp nơi là vết ố của thời gian, tường đổ đã lâu không được sửa, gió thổi vào từ bên ngoài, có vẻ không cách nào che lại được cái lạnh. Cái bàn thiếu một chân, trên đặt một cái tô sứt mẻ, bên trong có một lớp bụi, dường như rất ít được dùng.
Mùa đông lạnh lẽo mà trong phòng không đốt lửa, trên giường chỉ có một cái chăn đơn bạc. Đây là cụ già sống một mình. Hàn Nhạn tới bên cạnh giường, trong giỏ xách có thứ gì đó hấp dẫn tầm nhìn của nàng. Nàng cầm lên nhìn thì thấy đó là từng chiếc khăn được thêu rất tinh xảo đẹp đẽ. Hình thêu tinh xảo, màu sắc tươi đẹp, các con vật trông rất sống động, thật sự là xảo đoạt thiên công*.
*Xảo đoạt thiên công: Ý nói những công việc cực kỳ khéo léo tinh xảo đến mức độ tuyệt hảo sánh với trời. Xuất xứ của nó bắt nguồn từ Tam Quốc Chí.
Thời Tam Quốc, con gái của huyện lệnh Thượng Sái là Chân Thị có nhan sắc đẹp như tiên, khi còn nhỏ có thầy tướng nói nàng sau này có tướng đại phú quý. Về sau công tử thứ hai của Viên Thiệu là Viên Hy yêu nhan sắc nàng cưới làm vợ. Nhưng ít lâu sau Viên Thiệu bị Tào Tháo đánh bại ở trận Quan Độ. Viên Hy bị Tào giết chết, bấy giờ vợ Thiệu và Chân cô nương ở trong Nghiệp thành. Khi Tào Phi chiếm được Nghiệp thành, vào Viên phủ thấy nhan sắc quá đẹp đem lòng mến yêu sai binh lính giữ chặt phủ, sau đó đem về cưới làm vợ.
Phi vô cùng sủng ái Chân thị, nàng muốn sao được vậy. Về sau Phi phế Hiến Đế, lên làm vua rồi lập Chân thị làm hoàng hậu. Lúc đó Chân thị đã gần bốn mươi. Để khiến cho mình không bị Phi chán, Chân thị bỏ rất nhiều công phu vào việc trang điểm làm đẹp.Tương truyền trong cung cấm của Chân thị có nuôi một con rắn xanh rất đẹp miệng ngậm châu. Cứ mỗi lần hoàng hậu trang điểm buộc tóc là nó ở bên cạnh uốn mình xếp thành hình những kiểu búi tóc khác nhau, hoàng hậu cứ theo vậy mà kết tóc nên mỗi hôm đều có một kiểu tóc khác lạ đẹp đẽ vô cùng, khiến Phi yêu mến mãi không biết chán. Những kiểu tóc hoàng hậu biến hóa khôn lường ai nhìn cũng phải trầm trồ thán phục và được ví như có trời làm tóc cho. Từ đó thành ngữ xảo đoạt thiên công ra đời để chỉ những điều tuyệt diệu phi phàm giống như những ván cờ nghệ thuật thâm sâu khéo léo.
Hàn Nhạn xoay người, nhìn bà lão, nói: "Thưa bà, người có biết một người tên là A Bích cô nương không?"
Phụ nhân kia nghe thấy lời của Hàn Nhạn thì người run lên, từ từ ngẩng đầu lên, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Thấy bà có bộ dáng này, Hàn Nhạn cười nói: "Con tới tìm bà ấy là bởi vì một chút chuyện xưa."
Cấp Lam thấy bà lão không trả lời thì đi tới phía trước Hàn Nhạn, trách móc: "Ta biết bà chính là A Bích. Vị này là nữ nhi của phu nhân, tiểu tiểu thư."
Bà lão lấy làm kinh hãi, ngẩng phắt đầu lên, quan sát Hàn Nhạn cẩn thận một chút, bỗng quỳ xuống. Hàn Nhạn đang định đưa tay đỡ thì thấy bà "a a" không ngừng, hay cánh tay gầy đét quơ lung tung.
Hàn Nhạn sửng sốt, vội vàng nhìn miệng của bà, thấy trong cái miệng mở lớn không có gì cả. Thì ra là bị người cắt tận cuống lưỡi. Bà là người câm!
Thù Hồng và Cấp Lam hiển nhiên không ngờ tới chuyện này. Hàn Nhạn ngồi xổm xuống, đỡ bà lão lên: "A Bích?"
Bà lão kia gật đầu lia lịa.
Hàn Nhạn chỉ cảm thấy xót xa. Mẹ ruột mình - Vương thị tuy mấy năm đó sống không tốt, thường xuyên bị Mị di nương ăn hiếp nhưng Trang Sĩ Dương vì thể diện nên không để bọn họ sống quá khó khăn. Ăn mặc chi tiêu tuy kém một chút nhưng cũng vui vẻ. Nếu mẫu thân như những quý phu nhân kia, dung mạo chắc cũng không quá tầm thường. Đây là nha hoàn thiếp thân của mẫu thân, chắc hẳn tuổi không chênh bao nhiêu với người, nhìn qua tầm khoảng bảy tám mươi tuổi.
Chắc là cuộc sống của bà cực kỳ khó khăn.
Hàn Nhạn suy nghĩ một chút rồi nói: "Nếu bà đã không thể nói chuyện thì chỉ cần ra dấu là được. Để Cấp Lam nói ý tứ, nếu là đúng thì bà gật đầu, nếu là sai thì lắc đầu.
Bà lão kia gật đầu ngay.
Hàn Nhạn nói: "Là ai cắt lưỡi của bà?"
Cấp Lam và Thù Hồng ngẩn ra. Vốn tưởng rằng câu hỏi đầu tiên của Hàn Nhạn là hỏi về chuyện thân thế của mình, không ngờ nàng lại hỏi chuyện lưỡi của A Bích.
A Bích vừa nghe thì nước mắt dâng lên, dùng hai tay vẽ một chút, dường như là dáng dấp của một người cao cao tại thượng. Cấp Lam nói: "Lão gia?"
A Bích gật đầu.
Hàn Nhạn hỏi: "Sao ông ta lại cắt lưỡi bà?"
A Bích lại vươn tay, ra vẻ muốn lấy cây trâm trên đầu Hàn Nhạn. Cấp Lam liếc nhìn nàng, nói: "Bà cầm cây trâm của phu nhân?"
A Bích lập tức gật đầu.
Hàn Nhạn trầm giọng nói: "Vậy rốt cuộc nguyên nhân chính là gì?"
A Bích bỗng nhìn Hàn Nhạn, trong đồng tử tràn đầy kinh ngạc.
Hàn Nhạn nói: "Chỉ cầm một cây trâm thì chắc chắn không đến mức bị phạt nặng như thế này. Lão gia sợ bà ra ngoài nói lỡ điều gì đó. Lúc ấy chắc chắn mẫu hân cầu tình cho bà trước mặt lão gia, nếu không thì bà không chỉ mất lưỡi, sợ là cả mạng cũng không còn." Thần sắc nàng bình tĩnh, dường như nhìn thấu tất cả: "Nguyên nhân chính khiến lão gia định giết người diệt khẩu là gì? Rốt cuộc đêm con sinh ra đã xảy ra chuyện gì?"
A Bích giật mình, lâu sau mới bỗng liều mạng dập đầu với Hàn Nhạn. Thân thể bà cực kỳ già nua, chỉ chốc lát sau trên mặt đất đã có vài đóa hoa máu.
Nhưng Hàn Nhạn lại coi như không thấy, hờ hững nói: "Bà không muốn nói, đơn giả là đang kiêng dè gì đó. Năm đó mẹ con với bà tình như tỷ muội mới không ngại đắc tội với lão gia mà cầu xin tha thứ, để lại một mạng. Vậy mà bảo bà làm chút chuyện vì bà ấy mà cũng không được ư?"
Thấy thần sắc A Bích bất định, Hàn Nhạn nói tiếp: "Nay cơ thiếp trong phủ dã tâm tràn trề, sợ là bà không biết, sau khi sinh con thì mẹ đã sinh thêm một đệ đệ. Nó là trái tim của mẹ con nhưng nay cơ thiếp trong phủ lại muốn sát hại ấu đệ của con. Tiếc rằng từ trước tới nay phụ thân luôn lạnh nhạt với con nên mới liên lụy tới bào đệ của con, cho nên mới mặc kệ không quan tâm. Mà con thì chỉ muốn biết nguyên nhân phụ thân đối xử với con như vậy," Nàng nhìn A Bích, ánh mắt vô cùng sắc bén, thong thả nói từng chữ từng chữ: "Có phải bởi vì con không phải là nữ nhi ruột thịt của lão gia không?"
A Bích mở lớn mắt, thân thể xụi lơ trên đất.
Hàn Nhạn cũng không vội vã. Đợi bà từ từ phục hồi tinh thần lại mới vươn tay ra, ra dấu một cách nặng nề với Cấp Lam.
Thì ra là lúc Vương thị còn trẻ có một nam tử thanh mai trúc mã thật. Vị nam tử này chính là Đông Hầu vương có tổ tông từng có tiếng tăm lừng lẫy.
Đông Hầu vương là thế gia có tước vương, lão Đông Hầu vương từng có tình cảm khá sâu với tiên hoàng, cũng là một nhân vật truyền kỳ. Ông yêu nước yêu dân, một đời trung thành chính nghĩa.
Nhưng tính tình của con trai của lão Đông Hầu vương, Đông Hầu vương lại khác một trời một vực với ông. Điểm khác của Đông Hầu vương với cha là ông là chủ nhân cực kỳ kiêu ngạo gan lớn, lúc dẫn binh đánh giặc đã từng đơn độc một mình xâm nhập vào doanh trại của quân địch, nửa đêm xách đầu chủ soái phía bên kia ra khỏi thành. Ông cùng từng được đồn là thiên hạ vô địch, vô cùng kiêu ngạo, lại thường lưu luyến nơi thanh lâu vũ quán, thậm chí còn quá đáng tới mức nửa đêm chạy tới ngự thiện phòng trong hoàng cung để trộm rượu uống.
Lúc đó tiên hoàng còn sống, bởi vì mối liên quan với lão Đông Hầu vương nên mở một con mắt nhắm một con mắt với hành vi hoang đàng này của ông. Thậm chí trong lòng còn vô cùng thích nhi tử của bạn tốt này.
Sau này Đông Hầu vương này cũng cưới vợ nhưng không phải Vương thị. Từ nhỏ Vương thị đã si mê lưu luyến con ngựa bất kham này, nghe tin này thì bị bệnh không dậy nổi.
Hàn Nhạn cực ít nghe có ai đó nhắc tới vị Đông Hầu vương này. Vì đây là một điều cấm kỵ. Mà nguyên nhân là cả nhà Đông Hầu vương đã bị diệt.
Trong đêm mưa tiết thanh minh, dân chúng trong thành nghe có tiếng người kêu thảm và tiếng vũ khí va chạm, cũng không dám ra cửa. Sáng sớm ngày hôm sau, phủ Đông Hầu chìm trong biển lửa, mà cả nhà Đông Hầu vương bị treo xác trên cổng thành.
Không thể tưởng tượng được cảnh tượng thê thảm khi đó, người già, trẻ con, nữ nhân, nam nhân, hễ là gia quyến của phủ Đông Hầu thì toàn bộ bị thương bạc móc qua ngực, treo trên cổng thành.
Tiên đế phái người truy xét nhưng không tìm được chút manh mối nào. Có người nói là bởi vì thường ngày Đông Hầu vương có hành vi phóng đãng, kết không ít thù nên mới khiến cả nhà bị trả thù, cả nhà chết thảm. Chỉ có điều lão Đông Hầu vương cả đời trung quân ái quốc tới khi lớn tuổi lại rơi vào kết cục như thế, thật sự khiến người ta thổn thức.
Tiên đế vì chuyện này mà bệnh nặng một trận, sau đó thì băng hà, đồng thời hạ khẩu dụ giữ kín chuyện này trong cả nước, không cho dân chúng bàn tán. Chắc là ông cảm thấy Đông Hầu vương chết quá thê thảm, phải dùng thủ đoạn hết sức mạnh mẽ này để áp chế miệng lưỡi người đời.
Mà Vương thị, sau khi Đông Hầu vương chết không lâu thì gả cho Trang Sĩ Dương.
Trong lòng Vương thị không có Trang Sĩ Dương nhưng bà lại vội vàng xuất giá sau khi Đông Hầu vương chết, tựa như chờ không kịp nữa. Thậm chí bà còn bất chấp sự phản đối của phụ mẫu. Lúc còn trẻ Vương thị cũng là một đại mỹ nhân yểu điệu, gia thế cũng coi như là giàu có. Lúc đó Trang Sĩ Dương chẳng qua chỉ là một quan nhỏ, có chuyện tốt như miếng bánh nướng từ trên trời rơi xuống, dĩ nhiên là cầu còn không được.
Nhưng sau khi thành thân, Trang Sĩ Dương không còn nhiệt tình như trước, đối xử với Vương thị không lạnh không nhạt. Mà trong mắt Vương thị thì dường như từ trước tới nay không hề có Trang Sĩ Dương. Hai người bằng mặt mà không bằng lòng.
Nhưng không lâu sau thì tin tức Vương thị có thai truyền ra.
Lúc ấy từ trên xuống dưới Trang phủ đồn rằng Vương thị căn bản không hề viên phòng với lão gia, chắc chắn đứa bé kia không phải là của lão gia. Sở dĩ Vương thị vội vàng gả cho cũng là bởi vì không giấu được bụng nữa.
Ai là phụ thân của hài tử đây?
A Bích chỉ biết sau khi Đông Hầu vương chết, ngày nào Vương thị cũng cầm cái vòng ngọc Đông Hầu vương tặng bà khi còn nhỏ mà khóc lóc, nét mặt vô cùng bi thương.
Vương thị luôn có ý chí vững vàng, nếu người yêu chết thảm, tự nhiên cũng một lòng đi theo, bích lạc hoàng tuyền vĩnh viễn không xa rời nhau.
Nhưng bà lại vội vàng gả cho viên quan nhỏ, sau đó không lâu thì có con.
Hôn sự này là một chuyện vô cùng không bình thường.
Hàn Nhạn nhìn bà: "Bà nói con là nữ nhi của Đông Hầu vương?"
Ra dấu hết đoạn chuyện cũ này, A Bích đã lệ rơi đầy mặt, ngẩng đầu thì thấy vẻ mặt Hàn Nhạn không hề gợn sóng tựa như đang nghe chuyện xưa hư cấu. Bà không khỏi lặng đi một chút.
Hàn Nhạn từ từ nhắc lại: "Nữ nhi của Đông Hầu vương?"
A Bích vội vàng gật đầu.
Hàn Nhạn bật cười nhưng lại siết chặt hai nắm đấm.
Đông Hầu vương phủ bị diệt môn, một nữ tử khuê các chưa lập gia đình có thai, đứa bé mồ côi của vương tước, câu đố thân thế.
Nàng đứng dậy: "A Bích, mấy năm gần đây bà rất vất vả nhỉ?"
A Bích ngẩn ngơ, gật đầu.
Hàn Nhạn nhìn cảnh tượng cũ nát xung quanh, cười nói: "Bà rơi vào tình cảnh ngày hôm nay là vì phụ thân ư?"
A Bích chỉ nhìn nàng, không nói lời nào.
Hàn Nhạn ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào ánh mắt của bà: "Bà nói con nên tin hay không?"
A Bích chỉ cảm thấy bị đôi mắt trong veo của Hàn Nhạn nhìn chằm chằm thì như bị nhìn thấu, không khỏi vội vàng cúi đầu xuống, lại nghe thấy giọng nói trong trẻo của Hàn Nhạn vang lên bên tai: "Cấp Lam, cho A Bích một túi bạc." Thấy A Bích nhìn mình chằm chằm, nàng cười dịu dàng: "Nếu mẫu thân còn sống, thấy bộ dáng bà như vậy, không biết sẽ đau lòng thế nào."
Tay A Bích run lên.
"Bà biết không, có đôi khi chân tướng có thể giải quyết rất nhiều chuyện." Hàn Nhạn ngồi thẳng lên, nhìn bà lão từ trên cao, nói: "Hàng bà thêu rất đẹp. Năm đó mẫu thân nhìn trúng tay nghề thêu thùa của bà nên mới có thể dẫn bà đi cùng."
A Bích chỉ cảm thấy như có gió lạnh thổi qua lưng, kinh ngạc mà nhìn Hàn Nhạn. Tiểu cô nương mười ba tuổi này khiến bà cảm thấy sâu không lường được. Đôi mắt trong veo khiến bà đứng ngồi không yên. Tiểu tiểu thư...Không hề giống phu nhân chút nào. Phu nhân dịu dàng mà kiên định, lại chỉ nhìn người ta bằng ánh mắt dịu dàng. Nhưng tiểu cô nương trước mặt này dùng ánh mắt như nhìn đồ vật, nhạy cảm, đánh giá kỹ, tìm tòi nghiên cứu và nhìn thấu tất cả lừa dối.
Hàn Nhạn bước tới cửa, giả vờ phải đi, xoay đầu lại nói với A Bích vẫn quỳ trên đất: "Giấu giếm chính là phản bội. A Bích," Nàng nói: "Đã lâu rồi, rất nhiều chuyện sợ rằng bà đã quên, cho bà mấy ngày để nhớ lại. Mấy ngày nữa con lại tới. Mong rằng đến lúc đó bà có thể có ý kiến khác."
Khóe môi nàng nhếch lên, giọng điệu sắc bén đâm vào tận xương: "Con biết bà đang sợ cái gì. Nếu bà có thể thẳng thắn, con bảo đảm, vĩnh viễn không để bà sống cuộc sống như chó nhà có tang này."