Editor: Nhok Tinh Nghịch
Lúc Hàn Nhạn trở lại Trang phủ, vừa vào cửa thì thấy hai tỷ muội Chu thị đang ngồi uống trà ở chính sảnh, thấy nàng về, đại Chu thị cười chào hỏi: "Chúc mừng Nhạn Nhi nhé."
Hàn Nhạn hờ hững gật đầu với hai người. Động tác đơn giản này được nàng làm rất thong thả. Nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt kiêu căng khiến Chu thị thấy cực kỳ ngứa mắt.
Cấp Lam bắt chước, vội vàng đỡ lấy nàng, miệng nói không ngừng: "Tiểu thư, đi chậm thôi. Nếu ngã bị thương Vương gia sẽ trách tội chúng nô tỳ không chăm sóc tốt cho tiểu thư."
Thù Hồng cũng nói: "Lắm miệng cái gì? Tiểu thư là Vương phi tương lai, cần gì muội phải lắm lời?"
Một xướng một họa khiến sắc mặt Chu thị khó coi muốn chết. Đang lúc đó thì Trang Ngữ Sơn tựa sát vào Trang Sĩ Dương đi tới.
Hàn Nhạn mỉm cười với ông: "Phụ thân, Ngữ Sơn tỷ tỷ."
Trang Sĩ Dương vừa thấy nàng, trong lòng tự nhiên tức giận không thôi. Chuyện sáng nay khiến ông mất hết mặt mũi trước mặt quần thần. Tuy ai cũng tới chúc mừng nhưng ai cũng biết ông không thích nữ nhi này. Đã vậy nữ nhi còn cố tính gả cho Huyền Thanh vương. Huyền Thanh vương quyền thế ngập trời, chẳng phải là sau này gặp Hàn Nhạn còn phải hành lễ sao? Nghĩ tới đây ông càng tức hơn.
Trong lòng Trang Ngữ Sơn hận đến mức muốn nghiến răng nghiến lợi. Vốn tưởng rằng rốt cuộc mình có thể nở mày nở mặt trong chuyện Thế tử, Trang Hàn Nhạn chỉ có thể trở thành một đố phụ không ai cần. Vậy mà hôm nay lại truyền ra tin Huyền Thanh vương muốn cưới nàng ta làm Vương phi. Chưa kể đến Huyền Thanh vương phủ là tôn quý lộng lẫy cỡ nào, chỉ riêng Huyền Thanh vương đã là người tình trong mộng của biết bao nhiêu nữ tử khuê các. Nhưng Trang Hàn Nhạn - một người không tài không mạo, cũng không được cưng chiều mà lại có mạng tốt như thế!
Nàng ta cười nói: "Nghe nói chuyệnd♧đ♧L♧q♧đVương gia và tứ muội, ta ở đây nói một tiếng chúc mừng với tứ muội nhé." Nàng ta nhìn Hàn Nhạn: "Nhưng nếu đã thành Vương phi thì tứ muội đừng lộ diện làm mất mặt như thế. Nếu thể diện của Vương gia bị làm nhục sợ là bên ngoài sẽ đồn Trang phủ không đúng."
Trang Sĩ Dương vừa nghe thì phát cáu: "Thân là nữ nhi thì phải ở lại trong phủ, chạy loạn khắp nơi làm gì? Hừ, đừng cho là mình bám được cành cao mà có thể vô pháp vô thiên!"
Lời nói khắc nghiệt như vậy, đổi lại là bất kỳ ai thì có ai có thể đối xử với nữ nhi ruột thịt của mình như vậy sao? Hàn Nhạn cúi đầu, bờ môi nhếch lên, cười mỉa mai. Phải chăng là vì trong người mình không chảy dòng máu của ông ta?
Nàng nói: "Phụ thân có điều không biết, Huyền Thanh vương cầu hôn cũng là thêm vẻ vang cho Trang phủ. Đáng tiếc là từ khi mẫu thân Hàn Nhạn qua đời thì không có được một thứ đồ trang sức gì," Vốn nàng ăn mặc cực kỳ mộc mạc quả thực là khác nhau một trời một vực với Trang Ngữ Sơn ăn mặc phú quý xinh đẹp. Thấy sắc mặt Trang Sĩ Dương hơi xấu hổ, nàng lại nói: "Cho nên Hàn Nhạn đi ra ngoài mua thêm chút quần áo đồ trang sức để tránh sau này Huyền Thanh vương trách tội. Đây mới thực sự là mất thể diện của Trang phủ."
Không có Vương phi nào qua cửa mà lại mộc mạc như thế. Nếu truyền ra, Huyền Thanh vương có thể gây bất lợi cho Trang phủ trong cơn tức giận không? Lúc này Trang Sĩ Dương mới ho nhẹ hai tiếng: "Vậy con cứ mua thêm chút đồ trang sức đi."
Trang Ngữ Sơn thấy chua chua: "Tứ muội cần gì phải làm vậy. Sau này thành Vương phi dĩ nhiên là hưởng tơ lụa lăng la vô tận, sao còn phải tự mua?"
Hàn Nhạn cũng cười khẽ: "Nói cũng đúng. Nói vậy Lý tiểu thư sắp gả vào Vệ vương phủ, Thế tử cũng vô cùng thích, chờ lúc Thế tử phi qua cửa nhất định đối xử chân thành. Nói như thế nhưng thật ra là không quan tâm tới Ngữ Sơn tỷ tỷ. Ngữ Sơn tỷ tỷ cần phải chuẩn bị chăm chút cho mình thật tốt. Thù Hồng, " Nàng quay sang phân phó: "Lấy toàn bộ đồ trang sức ta mới mua tặng cho Ngữ Sơn tỷ tỷ đi, tỷ ấy phải dùng tới đó."
Cấp Lam thầm cười trộm. Thảo nào vừa rồi Hàn Nhạn lại mua một đống lớn đồ trang sức tầm thường đang hạ giá trên đường về phủ. Lúc đó nàng còn nghi ngờ sao ánh mắt tiểu thư tinh tường lại trở nên kém như thế. Bây giờ xem ra là người đã sớm liệu tới việc nhị tiểu thư sẽ tra hỏi.
Trang Ngữ Sơn nghe những lời này của Hàn Nhạn thì tức muốn ói máu. Hàn Nhạn nói mấy câu đó dù nghĩa đen hay nghĩa bóng cũng rất đúng. Trang Ngữ Sơn nàng là trắc phi, trên còn có Thế tử phi chèn ép. Nàng tự nhiên không dám đối kháng với Thế tử phi. Chưa kể tới việc Thế tử phi cao quý hơn mình một bậc, chỉ riêng cái danh là thiên kim của Hữu tướng thì nàng là thứ nữ của một quan ngũ phẩm đã không dám trêu chọc. Trong lòng khó chịu, thấy bộ dáng Hàn Nhạn khí định thần nhàn, Trang Ngữ Sơn suýt nữa thì cắn nát răng ngà, oán hận nói: "Vậy thì cám ơn tứ muội."
Hàn Nhạn mỉm cười không nói.
Chu thị nghe thấy ý đối chọi gay gắt trong lời nói, trong lòng tức Hàn Nhạn không coi ai ra gì nhưng cũng không dám tùy tiện nói gì. Lúc này thân phận của Hàn Nhạn càng cao hơn, bà không thể tùy tiện động đậy. Ánh mắt đại Chu thị cũng lóe lóe, cười hòa giải: "Tỷ muội thì phải giúp đỡ lẫn nhau. Sau này Nhạn Nhi vào Huyền Thanh vương phủ, Ngữ Nhi vào Vệ vương phủ cũng phải qua lại nhiều hơn mới phải."
Trang Ngữ Sơn hừ lạnh một tiếng đầy khinh thường. Hàn Nhạn gật đầu, nói: "Con nhất định sẽ 'chăm sóc' Ngữ Sơn tỷ tỷ thật tốt."
Đánh thái cực với đám Chu thị xong, trở lại Thanh Thu uyển, Hàn Nhạn ngồi xuống giường, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức vô cùng. Chặng đường gập ghềnh hôm nay khiến nàng mất không ít sức lực. Cau mày khó chịu, nàng day day mi tâm.
Cấp Lam bưng trà cho nàng uống, chần chừ trong chốc lát, nhìn Hàn Nhạn, không nhịn được mà hỏi: "Tiểu thư, hôm nay A Bích kia..."
Hàn Nhạn nghe thế, động tác trên tay ngừng lại một chút, nói: "Sao?"
Cấp Lam liếc Thù Hồng, cẩn thận nói: "Tiểu thư có tin bà ta không?"
Hàn Nhạn hỏi ngược lại: "Muội cảm thấy ta nên tin?"
Cấp Lam hơi lưỡng lự, thấy vẻ mặt d♀đ♀L♀q♀đkhích lệ của Hàn Nhạn, nàng biết tiểu thư nhà mình muốn nghe mình nói tiếp nên nói: "Nô tỳ cảm thấy A Bích không giống như là đang nói dối. Nhưng câu nói cuối cùng của tiểu thư lại cho thấy hôm nay bà ta không nói thật, nô tỳ không hiểu."
Hàn Nhạn cười cười, nói với Thù Hồng đang im lặng không nói gì: "Thù Hồng, muội cũng không phát hiện ra vấn đề gì à?"
Thù Hồng gật đầu, lại lắc đầu, cuối cùng nhìn Hàn Nhạn, nói ra hai chữ: "Lão gia..."
"Đúng thế." Hàn Nhạn gật đầu tán dương: "Vấn đề là ở đây."
"Tiểu thư..." Cấp Lam vẫn không hiểu mà nhìn Hàn Nhạn.
"A Bích đổ hết tất cả tội lỗi lên đầu lão gia, " Hàn Nhạn nói: "Nhưng bà ta đã quên rằng lúc đó lão gia chỉ là một viên quan nho nhỏ, sao có quyền lớn mà xử lý một đám người như vậy. Cho dù là hạ nhân trong phủ, chỉ cần không ký thẻ bán mạng, giết người thì người vô duyên vô cớ bị đuổi đi cũng phải bị quan phủ tra xét."
Đầu tiên là Cấp Lam sửng sốt, ngay sau đó bừng tỉnh đại ngộ. Khó trách lúc đó A Bích luôn nói tất cả là do lão gia làm. Bây giờ nghe Hàn Nhạn nói thế lại thấy có cái gì đó không đúng.
"Bà ta không nhắc tới những người khác, chuyện này cũng rất kỳ lạ. Chuyện Đông Hầu vương không phải chỉ hai người là có thể giấu giếm được. Dù cho chuyện này rất bí mật nhưng dưới sự miêu tả của A Bích thì chẳng có ai liên quan cả. Thật như chẳng qua chỉ là chuyện giữa mẫu thân và lão gia. Chuyện này quá bất thường."
Hàn Nhạn cầm chặt ly trà trong tay: "Mà sơ hở lớn nhất của bà ta chính là bà ta."
Lần này đổi lại là Thù Hồng nghi ngờ, nhìn Hàn Nhạn, hỏi: "Ý tiểu thư là gì?"
"Bà ta có bàn tay thêu thùa khéo léo, " Hàn Nhạn cười nói: "Ta từng thấy đồ thêu của bà ta trong giỏ, tuy che giấu rất kỹ nhưng vẫn vô cùng khéo léo. Chỉ dựa vào tay nghề này có thể tùy tiện đi bất cứ một gia đình lớn nào làm tú nương, không tới nỗi phải sống vất vả như bây giờ."
"Ý của tiểu thư là..." Cấp Lam như nghĩ tới cái gì.
"Bà ta đang lẩn trốn, che giấu mình không để ai phát hiện ra sự tồn tại của mình." Hàn Nhạn cúi đầu nhấp một ngụm trà: "Cho nên không ngại ở trong một thôn nhỏ rách nát ngoài thành, cố ý lộ ra tay nghề vụng về, chỉ khâu mấy thứ thường thường."
"Đã vậy thì rời khỏi kinh thành không phải tốt hơn sao?" Thù Hồng nhìn Hàn Nhạn, nói. Hàn Nhạn mỉm cười: "Đúng thế, đây chính là chỗ sơ hở."
Một người trăm phương ngàn kế che giấu dấu vết của mình thì cao chạy xa bay là cách tốt nhất. A Bích từng làm công trong Trang phủ trong kinh thành, bình thường khi bị đuổi ra khỏi phủ, bị cắt lưỡi thì phải rời xa nơi đau lòng này. Nhưng bà ta lại ở lại, mà còn che giấu dấu vết của mình. Chỉ có một khả năng chính là bà ta căn bản không thể nào rời đi được.
"Vậy thì chỉ có một khả năng là không thể rời khỏi kinh thành đúng không?" Hàn Nhạn cố ý hỏi hai nha hoàn. Bắt đầu từ bây giờ, nàng sẽ bồi dưỡng hai người thành người bảo vệ mình có tư duy nhanh nhạy, phải có con mắt tinh tường thì mới có thể hiểu rõ mọi việc.
"Đó là bởi vì vẫn có người giám thị bà ta!" Cấp Lam phát hiện ra, hưng phấn nhìn Hàn Nhạn. Hàn Nhạn gật đầud♠đ♠L♠q♠đkhẳng định với nàng. Thù Hồng nói: "Nhưng đã qua nhiều năm như thế mà bà ta vẫn mai danh ẩn tích như cũ, chứng tỏ người giám thị bà ta có lẽ còn kiêng dè gì đó." Nàng hơi nghi ngờ: "Nhưng đã qua lâu vậy rồi, không đúng nha."
Ánh mắt Hàn Nhạn trầm xuống: "Đây chính là chỗ ta lo lắng."
Cấp Lam và Thù Hồng liếc nhìn nhau, Hàn Nhạn từ tốn nói: "Đã qua nhiều năm vậy rồi mà A Bích vẫn kiêng dè thế lực giám thị bà ta như thế, thậm chí còn không chịu nói thật với chúng ta," Nàng rũ mắt xuống: "Chứng tỏ thế lực này rất đáng sợ."
Nghe thấy lời Hàn Nhạn, hai nha hoàn đều lấy làm kinh hãi. Hàn Nhạn đã đoán trước được điều này. Thế lực giám thị hết thảy phía sau màn kia càng đáng sợ thì càng bất lợi cho việc tra chuyện cũ của các nàng.
Hàn Nhạn còn một câu không nói ra. Có thể bố trí suy nghĩ đường đi nhiều năm như thế trong kinh thành thì để môt nha hoàn tầm thường xuất thành là chuyện nhỏ. Năm đó lại có thể bất động thanh sắc xử lý Đông Hầu vương, thậm chí còn khiến chuyện này không được phơi bày, chỉ có một khả năng đó là người trong hoàng tộc làm.
Đó là chuyện Hàn Nhạn không muốn thấy nhất.
Đánh cuộc với hoàng tộc chẳng khác nào bảo hổ lột da. A Bích sợ thành như vậy chắc chắn năm đó thế lực này vô cùng độc ác tàn nhẫn. Nếu bị bọn họ phát hiện mình bắt tay vào điều tra chuyện đó, chỉ sợ...
Nhưng rốt cuộc thế lực này có biết mình có thể là nữ nhi của Đông Hầu vương không?
Giờ khắc này bỗng Hàn Nhạn rất muốn biết tất cả có liên quan tới Đông Hầu vương không. Nam nhân trong vương phủ truyền kỳ đã biến mất trong biển lửa có thể là cha mình hay không.
"Tỷ tỷ!" Bỗng có tiếng kêu to truyền tới từ ngoài cửa. Trang Hàn Minh vội vàng chạy vào, thấy Hàn Nhạn, không kịp ngồi xuống uống trà mà thở hổn hển, nói: "Đệ nghe nói Huyền Thanh vương muốn lấy tỷ làm Vương phi. Chuyện này có thật không?"
Hàn Nhạn kéo nó ngồi xuống, nói: "Đương nhiên là thật."
Trang Hàn Minh liền ảo não, nói: "Hôm nay đệ mới biết. Thật xin lỗi tỷ tỷ," Nó nhìn Hàn Nhạn: "Tỷ chưa hề gặp Huyền Thanh vương này...Nhưng...có thích huynh ấy không?"
Hàn Nhạn ngẩn người, cười rộ lên: "Gì mà thích hay không? Hoàng thượng cũng đã ban hôn, còn có quyền nói thích hay không thích hả?"
Trang Hàn Minh kích động cầm chặt tay nàng: "Nếu không thích thì dĩ nhiên không thể gả," Nó nhìn Hàn Nhạn, nước mắt dâng lên trong mắt: "Đệ chỉ có một tỷ tỷ, nếu tỷ sống không tốt..."
Hàn Nhạn chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, an ủi nó, nói: "Sao tỷ có thể không sống tốt? Huyền Thanh vương lấy tỷ về làm Vương phi, sau này sẽ vô cùng tôn quý, không ai dám bắt nạt chúng ta nữa, " Dừng một chút rồi nói: "Người kia cũng tốt. Còn trẻ mà đã thành công, dung mạo tuấn mỹ, thân phận tôn quý, văn võ song toàn." Lần đầu tiên khen Phó Vân Tịch trước mặt người khác, Hàn Nhạn hơi xấu hổ nhưng càng nói càng cảm thấy không có vấn đề gì. Điều kiện của người này dường như hết sức xuất sắc. Một người xuất sắc như vậy lại làm phu quân của mình, thì phải nghĩ kỹ một chút.
Trang Hàn Minh thấy Hàn Nhạn hơi thất thần, vội vàng gọi nàng một tiếng, quệt miệng, nói: "Còn chưa từng thấy tỷ tỷ khen ai quá đáng như thế. Nhưng nghe tỷ nói thế thì đệ yên tâm rồi."
Nghe nó cố nói như ông cụ, Hàn Nhạn không nhịn được cười, trêu chọc: "Đừng nói chuyện của tỷ. Đệ đó, mấy ngày này tập võ trong võ quán sao rồi?"
Trước đó vài ngày, Trang Hàn Minh đang tập võ với Dương Kỳ trong võ quán Thuận Xương. Mới đầu Hàn Nhạn còn lo Dương Kỳ có thể thu Trang Hàn Minh làm đồ đệ không, cũng may chuyện khiến người ta vui mừng đã xảy ra. Dương Kỳ nói Hàn Minh là hạt giống tập võ rất tốt, rất vui vẻ khi thu đồ nhi này. Ngày nào Trang Hàn Minh học ở Quốc Tử Giám xong cũng tới võ quán Thuận Xương học võ công một canh giờ. Vì chuyện này giấu Trang Sĩ Dương nên cũng không dám ở lại lâu. Thời gian ít ỏi nên Trang Hàn Minh nắm chặt cơ hội học tập, dụng tâm nhớ kỹ chiêu thức trong lòng, quay về phủ lén ôn lại.
Mặt Trang Hàn Minh trở nên đau khổ: "Sư phụ đối xử với đệ cực kỳ nghiêm khắc," Dứt lời thì vén tay áo lên, để Hàn Nhạn nhìn vết bầm trên người mình: "Ngày nào người đệ cũng đau."
Hàn Nhạn sờ sờ đầu hắn: "Nằm gai nếm mật mới là người trên người. Chẳng phải đệ muốn làm đại tướng quân sao? Chỉ chút khổ sở đã chịu không nổi, sao sau này có thể thành công?"
Trang Hàn Minh lập tứcd✦đ✦L✦q✦đnắm nắm đấm: "Đó là đương nhiên. Nam tử hán đại trượng phu mà sợ chút đau đớn này sao?" Sau đó nhìn Hàn Nhạn: "Nghe nói Vương gia kia đã từng làm tướng quân, nếu sau này có cơ hội, nhất định phải xin huynh ấy chỉ bảo mấy chiêu."
Lời kiêu ngạo này khiến Hàn Nhạn không nhịn được mà trừng mắt với nói. Nếu Phó Vân Tịch biết mình bị một tên tiểu quỷ khiêu khích, không biết sắc mặt sẽ ra sao.
"Đúng rồi, tỷ," Trang Hàn Minh nói: "Gần đây Trương Uy luôn muốn làm quen với đệ...Còn nói muốn đi uống rượu với đệ."
Hàn Nhạn cả kinh. Quả nhiên! Trước đây mình cũng không biết chuyện của Trương Uy và Trang Hàn Minh nhưng cũng biết không bao lâu sau thì chúng tới thanh lâu. Kiếp trước Trang Hàn Minh vì vậy mới vùi thân trong kiện tụng, vô duyên vô cớ bị ngồi tù, cuối cùng bệnh nặng không chữa được. Đây là một cái bẫy rất tỉ mỉ, vào lúc này Trương Uy đang bắt đầu tiến hành.
Được lắm, đời này nàng nhất định sẽ khiến tất cả những kẻ hại Minh Nhi của nàng phải trả giá thật lớn!
"Đệ đừng để ý tới hắn," Hàn Nhạn nói: "Nếu hắn khăng khăng kéo đệ đi thì đệ cứ đánh hắn bằng võ công mà mình đã học được. Nếu xảy ra chuyện, phụ thân trách tội thì tất cả đã có tỷ."
Trang Hàn Minh nghiêm túc ghi nhớ lời Hàn Nhạn, gật đầu.
Lúc Hàn Nhạn trở lại Trang phủ, vừa vào cửa thì thấy hai tỷ muội Chu thị đang ngồi uống trà ở chính sảnh, thấy nàng về, đại Chu thị cười chào hỏi: "Chúc mừng Nhạn Nhi nhé."
Hàn Nhạn hờ hững gật đầu với hai người. Động tác đơn giản này được nàng làm rất thong thả. Nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt kiêu căng khiến Chu thị thấy cực kỳ ngứa mắt.
Cấp Lam bắt chước, vội vàng đỡ lấy nàng, miệng nói không ngừng: "Tiểu thư, đi chậm thôi. Nếu ngã bị thương Vương gia sẽ trách tội chúng nô tỳ không chăm sóc tốt cho tiểu thư."
Thù Hồng cũng nói: "Lắm miệng cái gì? Tiểu thư là Vương phi tương lai, cần gì muội phải lắm lời?"
Một xướng một họa khiến sắc mặt Chu thị khó coi muốn chết. Đang lúc đó thì Trang Ngữ Sơn tựa sát vào Trang Sĩ Dương đi tới.
Hàn Nhạn mỉm cười với ông: "Phụ thân, Ngữ Sơn tỷ tỷ."
Trang Sĩ Dương vừa thấy nàng, trong lòng tự nhiên tức giận không thôi. Chuyện sáng nay khiến ông mất hết mặt mũi trước mặt quần thần. Tuy ai cũng tới chúc mừng nhưng ai cũng biết ông không thích nữ nhi này. Đã vậy nữ nhi còn cố tính gả cho Huyền Thanh vương. Huyền Thanh vương quyền thế ngập trời, chẳng phải là sau này gặp Hàn Nhạn còn phải hành lễ sao? Nghĩ tới đây ông càng tức hơn.
Trong lòng Trang Ngữ Sơn hận đến mức muốn nghiến răng nghiến lợi. Vốn tưởng rằng rốt cuộc mình có thể nở mày nở mặt trong chuyện Thế tử, Trang Hàn Nhạn chỉ có thể trở thành một đố phụ không ai cần. Vậy mà hôm nay lại truyền ra tin Huyền Thanh vương muốn cưới nàng ta làm Vương phi. Chưa kể đến Huyền Thanh vương phủ là tôn quý lộng lẫy cỡ nào, chỉ riêng Huyền Thanh vương đã là người tình trong mộng của biết bao nhiêu nữ tử khuê các. Nhưng Trang Hàn Nhạn - một người không tài không mạo, cũng không được cưng chiều mà lại có mạng tốt như thế!
Nàng ta cười nói: "Nghe nói chuyệnd♧đ♧L♧q♧đVương gia và tứ muội, ta ở đây nói một tiếng chúc mừng với tứ muội nhé." Nàng ta nhìn Hàn Nhạn: "Nhưng nếu đã thành Vương phi thì tứ muội đừng lộ diện làm mất mặt như thế. Nếu thể diện của Vương gia bị làm nhục sợ là bên ngoài sẽ đồn Trang phủ không đúng."
Trang Sĩ Dương vừa nghe thì phát cáu: "Thân là nữ nhi thì phải ở lại trong phủ, chạy loạn khắp nơi làm gì? Hừ, đừng cho là mình bám được cành cao mà có thể vô pháp vô thiên!"
Lời nói khắc nghiệt như vậy, đổi lại là bất kỳ ai thì có ai có thể đối xử với nữ nhi ruột thịt của mình như vậy sao? Hàn Nhạn cúi đầu, bờ môi nhếch lên, cười mỉa mai. Phải chăng là vì trong người mình không chảy dòng máu của ông ta?
Nàng nói: "Phụ thân có điều không biết, Huyền Thanh vương cầu hôn cũng là thêm vẻ vang cho Trang phủ. Đáng tiếc là từ khi mẫu thân Hàn Nhạn qua đời thì không có được một thứ đồ trang sức gì," Vốn nàng ăn mặc cực kỳ mộc mạc quả thực là khác nhau một trời một vực với Trang Ngữ Sơn ăn mặc phú quý xinh đẹp. Thấy sắc mặt Trang Sĩ Dương hơi xấu hổ, nàng lại nói: "Cho nên Hàn Nhạn đi ra ngoài mua thêm chút quần áo đồ trang sức để tránh sau này Huyền Thanh vương trách tội. Đây mới thực sự là mất thể diện của Trang phủ."
Không có Vương phi nào qua cửa mà lại mộc mạc như thế. Nếu truyền ra, Huyền Thanh vương có thể gây bất lợi cho Trang phủ trong cơn tức giận không? Lúc này Trang Sĩ Dương mới ho nhẹ hai tiếng: "Vậy con cứ mua thêm chút đồ trang sức đi."
Trang Ngữ Sơn thấy chua chua: "Tứ muội cần gì phải làm vậy. Sau này thành Vương phi dĩ nhiên là hưởng tơ lụa lăng la vô tận, sao còn phải tự mua?"
Hàn Nhạn cũng cười khẽ: "Nói cũng đúng. Nói vậy Lý tiểu thư sắp gả vào Vệ vương phủ, Thế tử cũng vô cùng thích, chờ lúc Thế tử phi qua cửa nhất định đối xử chân thành. Nói như thế nhưng thật ra là không quan tâm tới Ngữ Sơn tỷ tỷ. Ngữ Sơn tỷ tỷ cần phải chuẩn bị chăm chút cho mình thật tốt. Thù Hồng, " Nàng quay sang phân phó: "Lấy toàn bộ đồ trang sức ta mới mua tặng cho Ngữ Sơn tỷ tỷ đi, tỷ ấy phải dùng tới đó."
Cấp Lam thầm cười trộm. Thảo nào vừa rồi Hàn Nhạn lại mua một đống lớn đồ trang sức tầm thường đang hạ giá trên đường về phủ. Lúc đó nàng còn nghi ngờ sao ánh mắt tiểu thư tinh tường lại trở nên kém như thế. Bây giờ xem ra là người đã sớm liệu tới việc nhị tiểu thư sẽ tra hỏi.
Trang Ngữ Sơn nghe những lời này của Hàn Nhạn thì tức muốn ói máu. Hàn Nhạn nói mấy câu đó dù nghĩa đen hay nghĩa bóng cũng rất đúng. Trang Ngữ Sơn nàng là trắc phi, trên còn có Thế tử phi chèn ép. Nàng tự nhiên không dám đối kháng với Thế tử phi. Chưa kể tới việc Thế tử phi cao quý hơn mình một bậc, chỉ riêng cái danh là thiên kim của Hữu tướng thì nàng là thứ nữ của một quan ngũ phẩm đã không dám trêu chọc. Trong lòng khó chịu, thấy bộ dáng Hàn Nhạn khí định thần nhàn, Trang Ngữ Sơn suýt nữa thì cắn nát răng ngà, oán hận nói: "Vậy thì cám ơn tứ muội."
Hàn Nhạn mỉm cười không nói.
Chu thị nghe thấy ý đối chọi gay gắt trong lời nói, trong lòng tức Hàn Nhạn không coi ai ra gì nhưng cũng không dám tùy tiện nói gì. Lúc này thân phận của Hàn Nhạn càng cao hơn, bà không thể tùy tiện động đậy. Ánh mắt đại Chu thị cũng lóe lóe, cười hòa giải: "Tỷ muội thì phải giúp đỡ lẫn nhau. Sau này Nhạn Nhi vào Huyền Thanh vương phủ, Ngữ Nhi vào Vệ vương phủ cũng phải qua lại nhiều hơn mới phải."
Trang Ngữ Sơn hừ lạnh một tiếng đầy khinh thường. Hàn Nhạn gật đầu, nói: "Con nhất định sẽ 'chăm sóc' Ngữ Sơn tỷ tỷ thật tốt."
Đánh thái cực với đám Chu thị xong, trở lại Thanh Thu uyển, Hàn Nhạn ngồi xuống giường, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức vô cùng. Chặng đường gập ghềnh hôm nay khiến nàng mất không ít sức lực. Cau mày khó chịu, nàng day day mi tâm.
Cấp Lam bưng trà cho nàng uống, chần chừ trong chốc lát, nhìn Hàn Nhạn, không nhịn được mà hỏi: "Tiểu thư, hôm nay A Bích kia..."
Hàn Nhạn nghe thế, động tác trên tay ngừng lại một chút, nói: "Sao?"
Cấp Lam liếc Thù Hồng, cẩn thận nói: "Tiểu thư có tin bà ta không?"
Hàn Nhạn hỏi ngược lại: "Muội cảm thấy ta nên tin?"
Cấp Lam hơi lưỡng lự, thấy vẻ mặt d♀đ♀L♀q♀đkhích lệ của Hàn Nhạn, nàng biết tiểu thư nhà mình muốn nghe mình nói tiếp nên nói: "Nô tỳ cảm thấy A Bích không giống như là đang nói dối. Nhưng câu nói cuối cùng của tiểu thư lại cho thấy hôm nay bà ta không nói thật, nô tỳ không hiểu."
Hàn Nhạn cười cười, nói với Thù Hồng đang im lặng không nói gì: "Thù Hồng, muội cũng không phát hiện ra vấn đề gì à?"
Thù Hồng gật đầu, lại lắc đầu, cuối cùng nhìn Hàn Nhạn, nói ra hai chữ: "Lão gia..."
"Đúng thế." Hàn Nhạn gật đầu tán dương: "Vấn đề là ở đây."
"Tiểu thư..." Cấp Lam vẫn không hiểu mà nhìn Hàn Nhạn.
"A Bích đổ hết tất cả tội lỗi lên đầu lão gia, " Hàn Nhạn nói: "Nhưng bà ta đã quên rằng lúc đó lão gia chỉ là một viên quan nho nhỏ, sao có quyền lớn mà xử lý một đám người như vậy. Cho dù là hạ nhân trong phủ, chỉ cần không ký thẻ bán mạng, giết người thì người vô duyên vô cớ bị đuổi đi cũng phải bị quan phủ tra xét."
Đầu tiên là Cấp Lam sửng sốt, ngay sau đó bừng tỉnh đại ngộ. Khó trách lúc đó A Bích luôn nói tất cả là do lão gia làm. Bây giờ nghe Hàn Nhạn nói thế lại thấy có cái gì đó không đúng.
"Bà ta không nhắc tới những người khác, chuyện này cũng rất kỳ lạ. Chuyện Đông Hầu vương không phải chỉ hai người là có thể giấu giếm được. Dù cho chuyện này rất bí mật nhưng dưới sự miêu tả của A Bích thì chẳng có ai liên quan cả. Thật như chẳng qua chỉ là chuyện giữa mẫu thân và lão gia. Chuyện này quá bất thường."
Hàn Nhạn cầm chặt ly trà trong tay: "Mà sơ hở lớn nhất của bà ta chính là bà ta."
Lần này đổi lại là Thù Hồng nghi ngờ, nhìn Hàn Nhạn, hỏi: "Ý tiểu thư là gì?"
"Bà ta có bàn tay thêu thùa khéo léo, " Hàn Nhạn cười nói: "Ta từng thấy đồ thêu của bà ta trong giỏ, tuy che giấu rất kỹ nhưng vẫn vô cùng khéo léo. Chỉ dựa vào tay nghề này có thể tùy tiện đi bất cứ một gia đình lớn nào làm tú nương, không tới nỗi phải sống vất vả như bây giờ."
"Ý của tiểu thư là..." Cấp Lam như nghĩ tới cái gì.
"Bà ta đang lẩn trốn, che giấu mình không để ai phát hiện ra sự tồn tại của mình." Hàn Nhạn cúi đầu nhấp một ngụm trà: "Cho nên không ngại ở trong một thôn nhỏ rách nát ngoài thành, cố ý lộ ra tay nghề vụng về, chỉ khâu mấy thứ thường thường."
"Đã vậy thì rời khỏi kinh thành không phải tốt hơn sao?" Thù Hồng nhìn Hàn Nhạn, nói. Hàn Nhạn mỉm cười: "Đúng thế, đây chính là chỗ sơ hở."
Một người trăm phương ngàn kế che giấu dấu vết của mình thì cao chạy xa bay là cách tốt nhất. A Bích từng làm công trong Trang phủ trong kinh thành, bình thường khi bị đuổi ra khỏi phủ, bị cắt lưỡi thì phải rời xa nơi đau lòng này. Nhưng bà ta lại ở lại, mà còn che giấu dấu vết của mình. Chỉ có một khả năng chính là bà ta căn bản không thể nào rời đi được.
"Vậy thì chỉ có một khả năng là không thể rời khỏi kinh thành đúng không?" Hàn Nhạn cố ý hỏi hai nha hoàn. Bắt đầu từ bây giờ, nàng sẽ bồi dưỡng hai người thành người bảo vệ mình có tư duy nhanh nhạy, phải có con mắt tinh tường thì mới có thể hiểu rõ mọi việc.
"Đó là bởi vì vẫn có người giám thị bà ta!" Cấp Lam phát hiện ra, hưng phấn nhìn Hàn Nhạn. Hàn Nhạn gật đầud♠đ♠L♠q♠đkhẳng định với nàng. Thù Hồng nói: "Nhưng đã qua nhiều năm như thế mà bà ta vẫn mai danh ẩn tích như cũ, chứng tỏ người giám thị bà ta có lẽ còn kiêng dè gì đó." Nàng hơi nghi ngờ: "Nhưng đã qua lâu vậy rồi, không đúng nha."
Ánh mắt Hàn Nhạn trầm xuống: "Đây chính là chỗ ta lo lắng."
Cấp Lam và Thù Hồng liếc nhìn nhau, Hàn Nhạn từ tốn nói: "Đã qua nhiều năm vậy rồi mà A Bích vẫn kiêng dè thế lực giám thị bà ta như thế, thậm chí còn không chịu nói thật với chúng ta," Nàng rũ mắt xuống: "Chứng tỏ thế lực này rất đáng sợ."
Nghe thấy lời Hàn Nhạn, hai nha hoàn đều lấy làm kinh hãi. Hàn Nhạn đã đoán trước được điều này. Thế lực giám thị hết thảy phía sau màn kia càng đáng sợ thì càng bất lợi cho việc tra chuyện cũ của các nàng.
Hàn Nhạn còn một câu không nói ra. Có thể bố trí suy nghĩ đường đi nhiều năm như thế trong kinh thành thì để môt nha hoàn tầm thường xuất thành là chuyện nhỏ. Năm đó lại có thể bất động thanh sắc xử lý Đông Hầu vương, thậm chí còn khiến chuyện này không được phơi bày, chỉ có một khả năng đó là người trong hoàng tộc làm.
Đó là chuyện Hàn Nhạn không muốn thấy nhất.
Đánh cuộc với hoàng tộc chẳng khác nào bảo hổ lột da. A Bích sợ thành như vậy chắc chắn năm đó thế lực này vô cùng độc ác tàn nhẫn. Nếu bị bọn họ phát hiện mình bắt tay vào điều tra chuyện đó, chỉ sợ...
Nhưng rốt cuộc thế lực này có biết mình có thể là nữ nhi của Đông Hầu vương không?
Giờ khắc này bỗng Hàn Nhạn rất muốn biết tất cả có liên quan tới Đông Hầu vương không. Nam nhân trong vương phủ truyền kỳ đã biến mất trong biển lửa có thể là cha mình hay không.
"Tỷ tỷ!" Bỗng có tiếng kêu to truyền tới từ ngoài cửa. Trang Hàn Minh vội vàng chạy vào, thấy Hàn Nhạn, không kịp ngồi xuống uống trà mà thở hổn hển, nói: "Đệ nghe nói Huyền Thanh vương muốn lấy tỷ làm Vương phi. Chuyện này có thật không?"
Hàn Nhạn kéo nó ngồi xuống, nói: "Đương nhiên là thật."
Trang Hàn Minh liền ảo não, nói: "Hôm nay đệ mới biết. Thật xin lỗi tỷ tỷ," Nó nhìn Hàn Nhạn: "Tỷ chưa hề gặp Huyền Thanh vương này...Nhưng...có thích huynh ấy không?"
Hàn Nhạn ngẩn người, cười rộ lên: "Gì mà thích hay không? Hoàng thượng cũng đã ban hôn, còn có quyền nói thích hay không thích hả?"
Trang Hàn Minh kích động cầm chặt tay nàng: "Nếu không thích thì dĩ nhiên không thể gả," Nó nhìn Hàn Nhạn, nước mắt dâng lên trong mắt: "Đệ chỉ có một tỷ tỷ, nếu tỷ sống không tốt..."
Hàn Nhạn chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, an ủi nó, nói: "Sao tỷ có thể không sống tốt? Huyền Thanh vương lấy tỷ về làm Vương phi, sau này sẽ vô cùng tôn quý, không ai dám bắt nạt chúng ta nữa, " Dừng một chút rồi nói: "Người kia cũng tốt. Còn trẻ mà đã thành công, dung mạo tuấn mỹ, thân phận tôn quý, văn võ song toàn." Lần đầu tiên khen Phó Vân Tịch trước mặt người khác, Hàn Nhạn hơi xấu hổ nhưng càng nói càng cảm thấy không có vấn đề gì. Điều kiện của người này dường như hết sức xuất sắc. Một người xuất sắc như vậy lại làm phu quân của mình, thì phải nghĩ kỹ một chút.
Trang Hàn Minh thấy Hàn Nhạn hơi thất thần, vội vàng gọi nàng một tiếng, quệt miệng, nói: "Còn chưa từng thấy tỷ tỷ khen ai quá đáng như thế. Nhưng nghe tỷ nói thế thì đệ yên tâm rồi."
Nghe nó cố nói như ông cụ, Hàn Nhạn không nhịn được cười, trêu chọc: "Đừng nói chuyện của tỷ. Đệ đó, mấy ngày này tập võ trong võ quán sao rồi?"
Trước đó vài ngày, Trang Hàn Minh đang tập võ với Dương Kỳ trong võ quán Thuận Xương. Mới đầu Hàn Nhạn còn lo Dương Kỳ có thể thu Trang Hàn Minh làm đồ đệ không, cũng may chuyện khiến người ta vui mừng đã xảy ra. Dương Kỳ nói Hàn Minh là hạt giống tập võ rất tốt, rất vui vẻ khi thu đồ nhi này. Ngày nào Trang Hàn Minh học ở Quốc Tử Giám xong cũng tới võ quán Thuận Xương học võ công một canh giờ. Vì chuyện này giấu Trang Sĩ Dương nên cũng không dám ở lại lâu. Thời gian ít ỏi nên Trang Hàn Minh nắm chặt cơ hội học tập, dụng tâm nhớ kỹ chiêu thức trong lòng, quay về phủ lén ôn lại.
Mặt Trang Hàn Minh trở nên đau khổ: "Sư phụ đối xử với đệ cực kỳ nghiêm khắc," Dứt lời thì vén tay áo lên, để Hàn Nhạn nhìn vết bầm trên người mình: "Ngày nào người đệ cũng đau."
Hàn Nhạn sờ sờ đầu hắn: "Nằm gai nếm mật mới là người trên người. Chẳng phải đệ muốn làm đại tướng quân sao? Chỉ chút khổ sở đã chịu không nổi, sao sau này có thể thành công?"
Trang Hàn Minh lập tứcd✦đ✦L✦q✦đnắm nắm đấm: "Đó là đương nhiên. Nam tử hán đại trượng phu mà sợ chút đau đớn này sao?" Sau đó nhìn Hàn Nhạn: "Nghe nói Vương gia kia đã từng làm tướng quân, nếu sau này có cơ hội, nhất định phải xin huynh ấy chỉ bảo mấy chiêu."
Lời kiêu ngạo này khiến Hàn Nhạn không nhịn được mà trừng mắt với nói. Nếu Phó Vân Tịch biết mình bị một tên tiểu quỷ khiêu khích, không biết sắc mặt sẽ ra sao.
"Đúng rồi, tỷ," Trang Hàn Minh nói: "Gần đây Trương Uy luôn muốn làm quen với đệ...Còn nói muốn đi uống rượu với đệ."
Hàn Nhạn cả kinh. Quả nhiên! Trước đây mình cũng không biết chuyện của Trương Uy và Trang Hàn Minh nhưng cũng biết không bao lâu sau thì chúng tới thanh lâu. Kiếp trước Trang Hàn Minh vì vậy mới vùi thân trong kiện tụng, vô duyên vô cớ bị ngồi tù, cuối cùng bệnh nặng không chữa được. Đây là một cái bẫy rất tỉ mỉ, vào lúc này Trương Uy đang bắt đầu tiến hành.
Được lắm, đời này nàng nhất định sẽ khiến tất cả những kẻ hại Minh Nhi của nàng phải trả giá thật lớn!
"Đệ đừng để ý tới hắn," Hàn Nhạn nói: "Nếu hắn khăng khăng kéo đệ đi thì đệ cứ đánh hắn bằng võ công mà mình đã học được. Nếu xảy ra chuyện, phụ thân trách tội thì tất cả đã có tỷ."
Trang Hàn Minh nghiêm túc ghi nhớ lời Hàn Nhạn, gật đầu.