Editor: SunniePham + Nhok Tinh Nghịch
Ước chừng đã nhiều ngày trôi qua kể từ khi tin tức Phó Vân Tịch muốn thành thân truyền ra ngoài, nhưng tỷ muội Chu thị vẫn an phận, Trang Ngữ Sơn nếu ngẫu nhiên gặp thì cũng nói vài câu trào phúng với Hàn Nhạn, trái lại Mị di nương thì mang tới một đống quà tặng, vẻ mặt đầy nịt hót.
Bây giờ Hàn Nhạn cũng không muốn cùng bà ta trở mặt, hai người vẫn duy trì hợp tác như cũ. Mấy ngày nay nàng đi tới chỗ Sài Tĩnh luyện tập, ngược lại càng chăm chỉ hơn.
Hôm nay Hàn Nhạn chỉ dẫn theo Thu Hồng, khi đó sắc trời còn chưa sáng thì đã ở sau núi cúi chào từ biệt Sài Tĩnh, rồi vội vàng quay về phủ. Đúng vào ngày trời đông, sắc trời đầy âm u, Trang phủ hoàn toàn yên tĩnh không có một tiếng động, ngẫu nhiên thì có vài tiếng chó sủa hơi yếu vang lên, trong hết sức bí mật.
Hàn Nhạn và Thu Hồng đi vào trong phủ bằng lỗ chó ở sau viện, vừa mới phủi tro bụi ở trên người mình thì đã ngửi thấy được một mùi máu tươi nồng dày đặc. Mùi máu tươi này dường như đang ngay ở chóp mũi của nàng, theo bản năng Hàn Nhạn kéo Thu Hồng lại, thân thể vừa cử động, thì ở phía sau đã có một cánh tay có lực giữ lấy thân thể của nàng. Lưỡi đao lạnh lẽo để ngay yết hầu của mình.
Thu Hồng bị biến cố xuất hiện bất thình lình làm cho sợ tới ngây người. Đang muốn mở miệng kêu cứu, thì đã thấy Hàn Nhạn liếc mặt ra hiệu, nàng lập tức im miệng, chỉ là vẻ mặt đầy cảnh giác nhìn chằm chằm người đang áp chế Hàn Nhạn.
Trước mắt bốn bề đều vắng lặng, bọn nha hoàn đều ngủ say ở trong phủ. Biết rõ bản thân mình vừa mới từ ngoài trở về thì tuyệt đối không thể xuất hiện trước mặt mọi người. Mà người này không biết thân phận là gì, nếu như chọc giận hắn thì tính mạng của nàng khó có thể bảo toàn.
Suy nghĩ một chút, Hàn Nhạn mới hạ giọng nói: "Nếu như các hạ đi nhầm đường, vậy thì xin hãy buông tiểu nữ ra. Tự nhiên tiểu nữ sẽ dẫn đường cho các hạ."
Người nọ lại tiếp tục ép đao vào yếu hầu của Hàn Nhạn thêm vài phần, âm thanh khàn khàn không chịu nổi: "Ít nói nhảm đi!"
Hàn Nhạn cảm giác được người này càng tới gần thì mùi máu tươi càng thêm nồng nặc. dThân thể đang bị giữ chặt của mình cũng có chút cứng ngắc, tinh tế quan sát, khi hắn để lưỡi đao ở yết hầu của mình tay dường như có chút run rẩy. Nàng lập tức hiểu rõ, nhưng lại không nhanh không chậm mà mở miệng: "Các hạ đã bị thương, nếu như không xử lý kịp thời thì e là sẽ không tốt đối với thân thể."
Người nọ không đoán được là Hàn Nhạn lại có gan lớn tới vậy, trầm mặc một lúc lầu mới nói: "Ngươi không hề sợ sao?"
"Ta và các hạ không thù không oán, các hạ tự nhiên sẽ không giết ta." Hàn Nhạn cười cười: "Chỉ là không biết, hành động trước mắt của các hạ ngược lại muốn làm gì đây."
Người nọ thở dốc một hơi: "Mau dẫn ta đi trốn."
Trong lòng Hàn Nhạn khẽ động, người này chẳng lẽ đang bị đuổi giết, đang tìm đường trốn? Nếu như nàng cứu hắn, thì trái lại sau này không biết sẽ có chuốc lấy phiền phức gì không. Nhưng mà nếu như nàng không cứu hắn... Hàn Nhạn nhìn thoáng qua Thu Hồng, trước mắt không cứu cũng phải cứu, trong lòng nàng thở dài, nói: "Ngươi buôn ta ra. Ta sẽ không la lên, ngươi phải đi theo ta."
Người nọ do dự một lát, sau đó nói lời cảnh cáo đầy uy hiếp bên tai Hàn Nhạn: "Đừng có giở trò, nếu không ta sẽ giết ngươi và cả con nha đầu kia." Nhìn thấy Hàn Nhạn ngoan ngoãn không nhúc nhích, lúc này người nọ mới dần dần buông nàng ra. Hàn Nhạn giữ chặt Thu Hồng, ra hiệu với người nọ đi theo nàng.
"Tiểu thư... Người muốn đưa hắn đi đâu?" Thu Hồng lo lắng hỏi, đối phương dường như không dễ chọc, nhưng mà bây giờ Thanh Thu Uyển cũng không có dư thừa phòng trống... Hàn Nhạn nhíu mày: "Không còn cách nào. Trước tiên dẫn hắn tới phòng của ta đi."
Người nọ đi theo Hàn Nhạn vào buồn trong, nàng đóng kỹ cửa phòng trong khi đó mới để cho Thu Hồng thắp sáng đèn lên. Lúc này mới nhìn ra dáng vẻ người đã áp chế Hàn NHạn.
Đó là một nam tử cao lớn tuổi còn trẻ, dáng vẻ khôi ngô tuấn tú. Đôi mắt màu ngọc bích, ánh mắt sắc bén giống như dã lang (con sói hoang), giờ phút này đang nhìn Hàn Nhạn như một con mồi. Hắn ta mặc một bộ trường bào màu đen, cả người hiện lên khí chất đầy kiêu ngạo.Hàn nhạn chú ý tới dáng vẻ đầy xâu xa của hắn, ngũ quan so với người Trung Nguyên càng thêm xinh đẹp. Hình như là nam nhân ngoại tộc, nhưng mà khí chất của hắn thì lại không giống như người bình thường. Giờ phút này người mặc áo trường bào đen trước ngực đã ướt một mảnh lớn, nhìn ra được đó là dấu vết bị nước làm ướt, nhưng nơi đó lại tản ra mùi máu tươi, điều này cũng nhắc nhở mọi người đó không phải là nước.
Đây làm một nam nhân đang bị thương, nhưng vẫn làm cho người ta cảm thấy được sự nguy hiểm. Giống như là một con sói cô độc đang lâm vào bước đường cùng, mặc dù nhìn chật vật nhưng vẫn có sức lực phản công.
Lúc Hàn Nhạn đang đánh giá đối phương, thì đối phương cũng đang quan sát nàng. Vốn tưởng rằng nàng chỉ là một nha hoàn bình thường thôi, nhưng không ngờ sau khi Hàn Nhạn đưa hắn vào gian phòng này hắn mới hiểu ra được, nàng lại là tiểu thư trong phủ này. Có tiểu thư của gia đình lớn nào lại đi ra ngoài vào đêm khuya khoắt, sáng tinh mở mới trở về. Chẳng lẽ là đi gặp tình lang, nghĩ tới điều này hắn lại đưa mắt nhìn về phía Hàn Nhạn. Trong ánh mắt cũng hiện lên chút cảm giác thích thú lỗ mãng.
Lại nhìn thấy tiểu cô nương ở trong phòng này chỉ có khoảng mười hai mười ba tuổi, tóc tết thành hai cái búi tròn, cả người chỉ mặc áo thô cộng thêm áo khoác bên ngoài. Trái lại khuôn mặt rất thanh tú, nhưng cũng không thể coi là xinh đẹp, chỉ là có thể khiến cho người khác nhìn vào thì cảm thấy thoải mái dễ chịu. Nàng đứng ở trong bóng tối gần đó cho nên không thể thấy rõ dáng vẻ của Hàn Nhạn, chỉ là cảm thấy đối phương rất bình tĩnh, cần phải nói là lớn tuổi, không nghĩ tới một tiểu oa nhi chưa tới tuổi cập kê mà lại có thể có dáng vẻ như vậy. Nhất thời hắn có chút không thích ứng nổi, há hốc mồm nhìn nàng.
Hàn Nhạn chỉ nhìn thấy dáng vẻ ngây ngốc của hắn, sau đó để cho Thu Hồng mang hắn ta ra ngoài gian phòng chính. Còn mình thì ở lại thay quần áo sau đó mới đi ra ngoài. Vừa mới bước ra thì đã ném cho người nọ một đóng dược lớn: "Ta không biết ngươi bị thương gì, toàn bộ dược ở trong phòng này đều đang để ở đây. Tự mình chọn đi."
Người nọ nhìn thấy Hàn Nhạn không hề sợ hãi dáng vẻ của mình, cho nên có chút khen ngợi sự bình tĩnh của nàng. Nhưng mà vẫn cố ý trầm mặt xuống nói: "Nếu như người giở trò, thì ra sẽ lập tức lấy mạng của ngươi."
Hàn Nhạn cười cười với hắn, làm ra dáng vẻ phòng thủ: "Xin cứ tự nhiên."
Người nọ nhìn thấy Hàn Nhạn không hề nghe lời, liền hừ lạnh một tiếng, sau đó thì không nói gì nữa.Hàn Nhạn như là có điều suy nghĩ nhìn hắn: "Các hạ hình như không phải là người Trung Nguyên?"
Nam tử đó liếc nhìn nàng, nói: "Có đôi khi biết quá nhiều thì không phải là chuyện tốt."
Hàn Nhạn nhún vai: "Ta cứu ngươi một mạng. Ít nhất cũng phải cho ta biết tên của ngươi."
"Đã cứu ta một mạng?" Người nọ giận hóa quá cười: "Ta tên là Trác Thất."
Trong nháy mắt Hàn Nhạn liền có trực giác tên này là giả, chỉ là điều này cũng không quan trọng gì, nhân tiện nàng nói: "Xin hỏi Trác công tử dự tính chừng nào sẽ rời đi?"
Trác Thất nghe xong lời nói của nàng, thì đôi mắt màu ngọc bích liền trầm xuống: "Cho đến khi an toàn mới thôi."
"Người nào đang đuổi giết ngươi?" Hàn Nhạn nhìn hắn, trong nháy mắt sắc mặt Trác Thất liền trở nên rất khó coi. Ánh mắt nhìn về phía Hàn Nhạn cũng cực kỳ cảnh giác: "Ngươi nói quá nhiều rồi đó!"
Hàn Nhạn đành phải gật đầu: "Sau khi Trác công tử rời khỏi đây, chắc sẽ không mang tới phiền phức gì cho ta chứ?"
Câu hỏi của nàng toàn là những vấn đề trọng yếu, vẻ mặt Trác Thất đầy phức tạp liếc nhìn tiểu cô nương này. Nói chuyện với nàng ta, giống như là đang nói chuyện với người trưởng thành. Lời nói ra phải cân nhắc, đắn đo. Tiểu cô nương này chưa để lộ ra tài năng, giống như là một thanh kiếm tốt, tự nhiên sẽ có chút ánh sáng.
Nàng thật là thú vị.
Trác Thất nhếch miệng đầy ác liệt, như là một con mèo đang nhìn con mồi của mình: "Phiền phức cũng lớn..."
"Một khi đã như vậy..." Hàn Nhạn cười nói: "Cho tới bây giờ nếu như người nào mang phiền phức tới cho ta, thì ta đều cố gắng hết sức để diệt trừ."
"Ngươi sẽ diệt trừ ta như thế nào?" Trác Thất thích thú nhìn nàng.
Hàn Nhạn cười nhẹ nhàng, ánh mắt rời vào đóng dược vừa được thoa lên ngực của hắn.
Trác Thất biến sắc nói: "Người hạ độc?"
"Ngươi cứ nói tiếp đi." Nàng cười giống như một đóa hoa tường vi vô hại.
Nhưng vào lúc này, thì bên ngoài lại truyền tới âm thanh ầm ĩ rất lớn. Hàn Nhạn biến sắc, Thu Hồng vội vàng chạy vào: "Tiểu thư, không tốt rồi. Bên ngoài có rất nhiều quan sai, giống như là đang tìm người."
Không ổn rồi, Hàn Nhạn trừng mắt liếc nhìn Trác Thất, quả nhiên là người này sẽ mang tới phiền phức. Chỉ là có thể đụng tới quan sai, người này rốt cuộc thân phận là gì?
Không kịp suy nghĩ nhiều, nàng nhanh chống giúp Trác Thất đi vào buồn trong. Đối với hắn 'hừ' một tiếng, ánh mắt thoáng trở nên nặng nề vô cùng: "Không muốn chết thì đừng lên tiếng."
Chưa bao giờ bị người khác uy hiếp như vậy, đối phương còn là một đứa bé chưa tới tuổi cập kê. Đôi mắt như sói của hắn trong nhất thời có chút trở nên tĩnh mịch, ngũ quan tuấn mỹ giờ phút này cực kỳ tà tứ.
Tốt lắm, lần này lại thu hoạch được ngoài ý muốn chính là vật nhỏ này. Nếu có khả năng, hắn sẽ mang nàng về.
Từ trên xuống dưới Trang phủ đều sáng trưng bởi đèn đuốc. Tỷ muội Chu thị mặc thêm quần áo rồi đi vào trong viện, Trang Ngữ Sơn đã tỉnh dậy, nhìn thấy bọn quan binh bao vậy Trang phủ, giơ cao cây đuốc chiếu sáng, có chút sợ hãi nói: "Thế này là thế nào?"
Vẻ mặt của Trang Sĩ Dương cũng đầy nghi ngờ, người dẫn đầu bọn quan binh hành lễ với Trang Sĩ Dương: "Trang đại nhân đã quấy rầy rồi. Chúng tôi phụng mệnh tới đây để truy nã thích khách."
"Thích khách?" Trang Sĩ Dương kinh hãi: "Thích khách ở đâu ra?" Quan binh đứng đầu nói: "Tối nay Hoàng Thượng xảy ra chuyện. Chúng tôi truy tìm thích khác tới chỗ này, chính mắt nhìn thấy thích khách đã đi vào quý phủ. Cho nên lúc này mới quấy rầy."
Mị di nương giơ cao cái bụng bự lên, nghe thấy vậy liền hoảng sợ. Sợ hãi dựa sát vào người Trang Sĩ Dương: "Lão gia, thiếp thân rất sợ. Nếu như đã có thích khách, vậy thì cứ để cho quan gia đi tìm người đi. Nếu đã trốn ở trong phủ của chúng ta, như vậy rất nguy hiểm rồi."
Liên quan tới Hoàng Thượng, đương nhiên là Trang Sĩ Dương không dám từ chối. Huống chi bản thân ông đối với thích khách cũng cực kỳ kiêng kị, cho nên mới vội vàng gật đầu nói: "Vất vả cho các vị rồi."
Quan binh đứng đầu nói tiếp: "Chúng tôi nhìn thấy thích khách đi về phía đông nam..."
"Phía đông nam?" Không đợi hắn nói xong thì Chu thi đã la lên: "Đó không phải là nơi ở của tứ tiểu thư sao?"
"Chúng ta nên đi xem một chút đi. Về sau Nhạn nhi sẽ trở thành Huyền Thanh Vương phi, nếu như có chuyện gì không hay xảy ra..." Đại Chu thị lo lắng nói, nhưng trong giọng nói lại có một tia vui mừng không dễ gì phát giác được.
Trang Ngữ Sơn cũng vội vàng đi theo nói: "Ngày thường tứ muội rất yếu đuối. Phụ thân, chúng ta mau tới Thanh Thu Uyển xem đi."
Mị di nương đứng ở một bên nhìn mọi chuyện trước mắt, không nhịn được mà lộ ra một nụ cười tươi như đã hiểu rõ. Nếu thích khách không ở trong Thanh Thu Uyển của Hàn Nhạn thì cũng không sao, nhưng mà nếu có, thì Hàn Nhạn sẽ rơi vào tội chứa chắp thích khách, có thể sẽ trở thành tội nhân thiên cổ. Nếu như không chứa chắp thích khách, mà bị thích khách cưỡng ép, hoặc là tin tức ở chung với thích khách truyền ra ngoài, thì trong sạch của nàng ta sẽ bị hủy. Thề thì ngày sau làm sao có thể bước vào cửa của Huyền Thanh Vương phủ.
Tỷ muội Chu thị quả thật là bàn tính rất tốt.
Trong lòng Mị di nương nghĩ như vậy, nhưng mà ngoài mặt vẫn cười nói: "Thiếp thân cũng nghĩ như vậy. Lão gia, không bằng chúng ta cũng đi Thanh Thu Uyển xem đi."
Trang Sĩ Dương đứng nhìn một bên gật đầu đồng ý. Chỉ có Trang Hàn Minh là hai tay nắm chặt lại.
Có lẽ trong đám người này, chỉ có một mình Trang Hàn Minh là thật sự lo lắng cho tình cảnh bây giờ của Hàn Nhạn.
Cả đám người chậm rãi đi tới Thanh Thu Uyển, lúc này vừa qua lúc gà gáy, sắc trời đã lộ ra một chút ánh sáng. Cây đuốc sáng ngời càng chiếu sáng Thanh Thu Uyển đặc biệt rõ ràng, bọn quan binh nhanh chóng bao vậy Thanh Thu Uyển. Một lão ma ma vừa mới nhìn thấy liền hoảng sợ, vội vàng đi thỉnh Hàn Nhạn.
Lúc này Thanh Thu Uyển yên tĩnh vắng vẻ, hoàn toàn không có gì đặc biệt, toàn bộ cũng không giống như trước kia. Cấp Lam đã mặc quần áo tử tế đi vào buồn trong, chỉ một chốc lát sau từ bên trong truyền ra âm thanh nữ tử rời giường, "Có chuyện gì vậy?"
Âm thanh mềm mại yêu kiều, mang theo một tia lười biếng, hình như là mới rời giường không lâu, tên quan binh dẫn đầu nói: "Đã quấy rầy Trang tiểu thư. Thuộc hạ phụng mệnh tới đây tìm kiếm thích khác, mong Trang tiểu thư giúp đỡ."
Bên trong lại truyền ra âm thanh nghi ngờ của Hàn Nhạn: "Thích khách? Ta cũng không có nhìn thấy thích khách gì đó?"
Chu thị cười nói: "Tứ tiểu thư, quan gia cũng là sợ người gặp nguy hiểm gì. Tất cả mọi người đều ở đây, không bằng Tứ tiểu thư hãy giúp đỡ."
Âm thanh của Hàn Nhạn có chút bối rối: "Vậy thì chờ ta thay quần áo đi..."
Ngay sau đó trong phòng truyền ra âm thanh 'xột xột xoạt xoạt', lại thấy Hàn Nhạn chậm chạp không chịu mở cửa.
"Tứ tiểu thư?" Tên lính dẫn đầu có chút không kiên nhẫn, nhìn thấy Hàn Nhạn chậm chạp không chịu mở cửa, thì trong lòng nổi lên sự nghi ngờ.
Chu thị mừng rỡ trong lòng, nghĩ rằng Hàn Nhạn đang bị thích khách kiềm ép, tuy là trong lòng có chút sợ hãi tên thích khách nhưng mà lại càng vui mừng hơn. Một nữ nhi ở tại nhà mà lại bị thích khác cưỡng chế không khuê phòng, tin này mà truyền ra ngoài thì Huyền Thanh Vương còn muốn cưới nàng ta mới là lạ. Tới lúc đó, xem coi nàng ta còn có thể giống như bây giờ diệu võ giương oai không.
Mắt của Đại Chu thị lại càng sáng hơn, liếc nhau với Chu thị, mở miệng kêu to vào bên trong: "Nhạn nhi, Nhạn nhi. Con sao rồi mà không lên tiếng vậy? Có phải xảy ra chuyện gì không?"
Trang Ngữ Sơn thấy vậy cũng lớn tiếng hỏi giọng tràn đầy lo lắng: "Tứ muội, muội đừng làm mọi người sợ. Có mọi người ở đây, muội sao rồi?"
Cả người Trang Sĩ Dương vô cùng khẩn trương, không phải là vì lo lắng cho nữ nhi của mình. Mà là vì thích khách xuất hiện trong phủ của mình, nên có chút sợ hãi mà thôi. Sau đó thì lùi lại mấy bước, lo sợ chính mình sẽ bị thương.
Trang Hàn Minh cũng lo lắng vô cùng, nhưng lại không biểu hiện ra bên ngoài. Cậu sờ sờ vào nhuyễn kiếm ở ngay thắng lưng, trong lòng hạ quyết tâm, nếu Hàn Nhạn thật sự bị thích khách áp chế thì cho dù có liều mạng đi nữa, cậu cũng phải cứu nàng ra từ trong tay của thích khách.
Mặc cho mọi người bên ngoài kêu hô, nhưng bên trong vẫn không có tí động tĩnh gì. Bọn quan binh sớm đã không còn kiên nhẫn, Chu thị thấy thế nhân tiện nói: "Các vị quan gia, sợ là Tứ tiểu thư đã bị cưỡng chế rồi... Hay là, cứ vậy xong vào đi."
Quan binh chậm chạp không có phản ứng, dĩ nhiên là đã nổi lên lòng nghi ngờ. Bây giờ nghe Chu thị nói vậy, không nói hai lời liền muốn phá cửa đi vào.
"Đứng lại!" Trang Hàn Minh đứng che trước mặt các quan binh: "Tỷ tỷ của ta bây giờ còn đang ở trong khuê phòng. Các ngươi lỗ mãng xong vào như vậy, lỡ làm bẩn thanh danh của tỷ tỷ ta thì sao?" Trang Hàn Minh nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm vào tỷ muội Chu thị, hận không thể lóc từng miếng thịt của họ. Bây giờ Hàn Nhạn bị người khác cưỡng chế, lỡ như quần áo không chỉnh tề... lại bị nhiều quan binh là nam nhân như vậy nhìn thấy, thì phải làm sao!
Nhưng mà Đại Chu thị lại khoát tay: "Tiểu thiếu gia đừng nói như vậy. Quan gia đây cũng là vì tốt cho Hàn Nhạn, nếu như bây giờ Nhạn nhi đang ở trong tay thích khách, chậm trễ thờ cơ cứu nàng. Như vậy thì Nhạn nhi sẽ càng gặp nguy hiểm hơn, hơn nữa..." Vẻ mặt của bà đầy ôn nhu từ ái nhìn Trang Hàn Minh: "Sau này Nhạn nhi sẽ là Vương phi của Huyền Thanh Vương. Ai dám là hỏng thanh danh của nàng?"
Lời nói này có chút lớn, làm cho bọn quan binh ở đây đều nghe được. Bọn họ quanh năm suốt tháng luôn ý thế hiếp người, khi nghe lời như vậy, không khỏi lộ ra án mắt đầy háo sắc. Nếu như nàng kia quần áo không chỉnh tề, thì chẳng phải là sẽ có khả năng nhìn thấy sắc đẹp của Huyền Thanh Vương phi, đây không phải là chuyện tốt hiếm gặp sao. Lập tức càng không quan tâm mọi chuyện, trực tiếp một cước đạp cửa đi vào. Trang Hàn Min không ngăn cản được, mắt nhìn thấy cửa lớn bị đá văng ra, quan binh xung quanh ngăn cản ở cửa, tên quan binh dẫn đầu đi vào, phía sau hai tên thị vệ cũng đi theo.
Đại Chu thị ở một bên vừa nhớ tới 'Nhạn nhi', một bên cũng đi theo vào, vẻ mặt đều hiện lên vẻ lo lắng. Trong lòng Trang Hàn Minh đầy lo lắng, tự nhiên cũng không có chút do dự nào mà đi theo. Trang Ngữ Sơn và Chu thị mặc dù có chút sợ hãi, nhưng mà suy nghĩ tới việc Hàn Nhạn có khả năng bị người khác khi dễ, thanh danh khó bảo toàn thì trong lòng khuây khỏa vô cùng, cũng đi theo vào luôn. Chỉ có Trang Sĩ Dương, Mị di nương, mẫu tử Vãn di nương là đứng ở bên ngoài. Trang Sĩ Dương không dám mạo hiểm như vậy, Mị di nương thì ôm bụng xem kịch vui. Trang Hàn Nhạn cũng không dễ điều khiển gì , nếu như Chu thị và Trang Hàn Nhạn trở mặt, không chừng bà có thể trở thành ngư ông đắc lợi.
Vãn di nương chỉ lo đếm hạt châu Phật trên tay, dáng vẻ không nói gì. Trang Cầm thì trong mắt lóe lên một tia lo lắng, cuối cùng lại cúi đầu.
Cửa buồn bị đá văng ra, trong phòng tràn ngập mùi máu tươi. Tuy đã dùng hương liệu che đi, nhưng cũng để lộ một hai phần.
Chu thị ngửi được mùi này đồng thời cũng xác định Hàn Nhạn và thích khách không thoát được có liên can với nhau. Trong nháy mắt liền kiêu lên: "Thứ tiểu thư không sao chứ?"
Nhưng mà sắc trời không rõ, trong phòng cũng không có thắp đèn, bên trong tối đen như mực, cái gì nhìn cũng không hề rõ ràng. Trang Ngữ Sơn vội vàng để cho nha hoàn hầu bên cạnh mình đi thắp đèn. Đột nhiên trong phòng trở nên sáng trưng, toàn bộ cảnh vật trong phòng đều thu vào trong đáy mắt của mọi người.
Chỉ thấy trên mặt đất lạnh lẽo, Hàn Nhạn mặc một bộ quần áo trong trắng thuần, bên ngoài khoác một chiếc áo màu xanh nhạt, sắc mặt tái xanh như tờ giấy ngã ngồi ngay trên giường, đầu tóc có chút rối tung.
"Ai nha!" Trang Ngữ Sơn khinh sợ kêu lên một tiếng: "Tứ muội, đây là có chuyện gì?"
Hàn Nhạn nghe thấy được âm thanh của nàng ta, dường như mới tỉnh lại, uể oải nhìn nàng ta, sau đó thì lắc đầu. Cấp Lam vội vàng đỡ nàng lên giường một lần nữa.
Quan binh lục soát trong phòng một phen, nhưng lại không có gì để lục soát cả. Chu thị thấy vậy có chút không cam lòng, lo lắng nhìn Hàn Nhạn hỏi: "Tứ tiểu thư. Trong căn phòng này, từng có người nào vào không?"
Trang Hàn Minh trừng mắt liếc nhìn Chu thị, lời nói này giống như đang nói Hàn Nhạn đang ẩn dấu người khác trong phòng. Nếu như lời này truyền ra bên ngoài thì sẽ không biết có bao nhiêu lời khó nghe.
Hàn Nhạn lắc lắc đầu.
Đại Chu thị chỉ vào vết máu lớn ở dưới chân giường, lớn tiếng nói: "Nơi đó làm sao có máu?"
Những tên quan binh này vốn dĩ đã đặc biệt có lòng sinh nghi với Hàn Nhạn. Sau khi đi vào phát hiện không có tung tích của thích khách, không khỏi có chút uể oải. Nghe thấy lời của Đại Chu thị, thì liền lặp tức xông tới, quả nhiên dưới chân giường có một vết máu lớn, thậm chí còn không khô. Ánh mắt nhìn Hàn Nhạn cũng trở nên có chút sắc bén hơn: "Mong Trang tứ tiểu thư cho chúng tôi một lời giải thích."
Đã nhìn thấy dáng vẻ Hàn Nhạn dường như không có sức, phất phất tay, cũng không nói gì thêm.
Trang Ngữ Sơn làm ra vẻ như đột nhiên hiểu rõ: "Chẳng lẻ Tứ muội vừa mới cùng người nọ đọ sức với nhau. Bây giờ người nọ đã chạy thoát..."
Một nữ tử nữa đêm lại đi đọa sức với thích khách, nói như thế nào thì cũng làm cho người khách mơ hồ. Trang Hàn Minh giận đến không kềm được:"Im miệng!" Sau đó thì đi tới bên cạnh Hàn Nhạn, muốn ai ủi nàng nhưng không biết nên nói gì. Tuy nhiên cậu cũng muốn biết chuyện gì đã xảy ra, mà lại sợ mọi chuyện giống như lời nói của Trang Ngữ Sơn, như vậy không phải càng tổn thương Hàn Nhạn sao?
Đang trong lúc giằng co, Thu Hồng đột ngột bưng một chén thuốc vào, vừa đi vừa nói: "Cuối cùng cũng sắc xong." Cấp Lam tiếp nhận chén thuốc từ trong tay Thu Hồng, sau đó trực tiếp đưa tới bên miệng Hàn Nhạn, nàng trực tiếp uống vào. "Đây là thuốc gì vậy?" Trang Hàn Minh chưa từng thấy Hàn Nhạn uống thuốc nên hơi nghi ngờ mà hỏi.
Thu Hồng trả lời: "Bẩm thiếu gia, thân thể tiểu thư bình thường yếu ớt, đại phu kê phương thuốc bổ khí bổ máu. Bình thường sáng sớm sau khi thức dậy sẽ uống một chén, nếu không uống thì sẽ choáng đầu.Hôm nay nhóm quan gia đến quá gấp, còn chưa kịp sắc thuốc, tiểu tiểu thư bị phát bệnh nên mới toàn thân không có sức lực, không có khí lực mà trả lời, thậm chí còn ngã xuống đất."
Những lời này nói rõ nguyên nhân vì sao nàng ngã ngồi trên đất, lại lề mề không mở cửa. Là bởi vì sáng sớm nay Hàn Nhạn không uống thuốc nên phát bệnh, mới không có khí lực mà trả lời nghi vấn của Chu thị.
Chu thị vẫn không cam lòng như cũ, nhìn Hàn Nhạn, nói: "Vậy vết máu ở đâu ra? Chẳng lẽ vô duyên vô cớ mà có máu?"
Lời gây sự như thế khiến ánh mắt bọn quan binh trở nên nghi ngờ. Hàn Nhạn uống xong thuốc Cấp Lam đưa, sắc mặt hồng hào lên chút, nghỉ ngơi trong chốc lát mới có hơi sức trả lời: "Thật xin lỗi quan gia. Vừa rồi Hàn Nhạn định đứng dậy mở cửa nhưng nào ngờ vừa xuống giường thì đầu đã choáng váng, mất cảm giác, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Sau này lúc di nương vào thì đã không còn sức mà nói nữa."
Nàng nhìn vết máu, cười cười, dường như cực kỳ xấu hổ: "Trước đó vài ngày bọn nha hoàn bắt một con họa mi tới đây. Con họa mi này thông minh đánh yêu, Hàn Nhạn vô cùng thích." Trang Ngữ Sơn nói: "Tứ muội nói những lời này làm gì? Chẳng lẽ muốn đổi chủ đề? Bây giờ chúng ta đang nghi ngờ rằng sao lại có vết máu cơ mà."
Hàn Nhạn nhìn Trang Ngữ Sơn, thấy sắc mặt nàng ta đắc ý, dáng vẻ cho là mình không có cách nào che giấu, cười thản nhiên, nói: "Đây chính là điều muội muốn nói." Nàng nhìn quan binh dẫn đầu: "Hàn Nhạn ham chơi, không cẩn thận để con họa mi kia bay mất. Con chim này bay loạn trong phòng, Hàn Nhạn vội đuổi theo nên vô ý ngã xuống, rách tay nên mới có máu."
Đại Chu thị bước lên trước: "Nhưng rõ ràng là vết máu này còn mới. Nhạn Nhi bị thương vào ngày trước đó, sao vết máu còn chưa khô?"
Quan binh cũng nghe ra ý trong lời hai tỷ muội Chu thị, ánh mắt mang theo khí thế bức người. Hàn Nhạn vẫn cười nói như trước: "Đúng thế. Nhưng do hôm nay Nhạn Nhi choáng đầu nên ngã xuống, khiến miệng vết thương lại vỡ ra."
Không đợi quan binh mở lời, Trang Ngữ Sơn nói ngay: "Tứ muội có thể cho chúng ta nhìn chỗ vết thương được không?"
Hàn Nhạn mỉm cười không nói.
Mắt thấy mọi việc sắp được giải quyết, Trang Ngữ Sơn vẫn đeo mãi không tha. Trang Hàn Minh vô cùng tức giận, nhìn nàng ta, nói: "Sao lại phải cho tỷ xem!" Đây rõ ràng là không tin lời Hàn Nhạn, muốn bức ép nàng vào đường cùng. Trang Ngữ Sơn thực sự ghê tởm!
Đại Chu thị cười nói: "Nhạn Nhi đừng căng thẳng. Không phải Ngữ Nhi nghi ngờ lời con, chẳng qua hôm nay trong phỉ có thích khách nên mọi chuyện không như bình thường được, thật sự là không thể khinh thường. Hơn nữa," Bà nhìn Hàn Nhạn, vẻ mặt chớ biện bạch: "Nếu bị thương thật, lão gia kêu người tìm đại phu tới coi, chẳng phải tốt hơn sao?"
Quan binh nghe vậy cũng nói: "Xin mời Trang cô nương cho chúng ta xem vết thương."
Hàn Nhạn từ chối cho ý kiến, chỉ nhìn đại Chu thị, mỉm cười. Nụ cười này khiến những người còn lại rợn cả da gà mới từ từ nói: "Di nương nói không sai. Nếu bị thương, không, là bị thương thật. Chẳng qua lúc bị thương thì phụ thân và di nương không biết mà thôi," Giọng nàng mang theo ý châm biếm: "Lại nói tiếp, thật đúng là phải cảm ơn vị thích khách này, nếu không Hàn Nhạn thật không mời nổi đại phu, chỉ có thể để tự vết thương khép lại."
Đây cũng là nói tỷ muội Chu thị làm bộ làm tịch, đồng thời cũng nói rõ địa vị thấp kém của Hàn Nhạn ở Trang phủ, bị thương còn không có ai quan tâm, không phải có thích khách tới thì cũng chẳng thể bị buộc phải để lộ vết thương ra.
"Hôm nay tứ muội nói gì cũng đúng." Nụ cười của Trang Ngữ Sơn có phần dữ tợn: "Nhưng chi bằng cho chúng ta nhìn vết thương chút đi."
"Vết thương?" Hàn Nhạn cười nói: "Chuyện lôi thôi hôm nay chẳng phải là chỉ để nhìn vết thương của Hàn Nhạn chứ?"
Nụ cười trên mặt Chu thị mang theo ý tàn nhẫn, không cho từ chối: "Tứ tiểu thư, đây là vì tốt cho Trang phủ."
Tất cả mọi người đều chắc chắn Hàn Nhạn không bị thương, chỉ cần trên người nàng không có vết thương thì lời vừa rồi chỉ là nói dối. Không thể nào giải thích được vết máu này từ đâu ra chứng tỏ là chứa chấp thích khách. Chuyện này Hoàng đế cũng không cứu được nàng!
Đây là thời cơ hiếm có, Chu thị cảm thấy toàn thân kích động không thôi. Nụ cười của đại Chu thị cũng nhẹ nhàng dịu dàng: "Tứ tiểu thư, xin hãy để quan gia nhìn vết thương của con đi." Trên môi bà là nụ cười vô cùng tự tin.
Hàn Nhạn lạnh mắt nhìn người trong lòng có quỷ trước mắt. Bọn họ mơ tưởng muốn đưa mình vào chỗ chết. Thật ra ở kiếp trước mình cũng không đối đầu với bọn họ nhưng cũng bị bọn họ đầu độc tới bước này. Đời này dường như lịch sử lại tái diễn, chỉ có điều thủ đoạn của bọn họ chỉ có hơn chứ không kém kiếp trước. Những khuôn mặt đáng ghê tởm này, hôm nay đã bị nàng khắc ghi trong lòng. Một ngày nào đó nàng sẽ khiến bọn họ nợ máu trả bằng máu!
"Nếu Hàn Nhạn nói không sai thì sao?" Nàng nhìn chén thuốc trước mặt, vẻ mặt không rõ.
Quan binh thủ lĩnh đã phát hiện tỷ muội Chu thị và Hàn Nhạn có điều bất thường, cũng vui vẻ đứng bên cạnh xem kịch vui. Dù thế nào đi nữa, chỉ cần có một câu trả lời thỏa đáng về thích khách kia thì đều có lợi vô hại với hắn.
"Tứ tiểu thư," Giọng Chu thị nham hiểm như rắn độc: "Con không thể nói không!"
"Vậy thì tốt quá," Hàn Nhạn không chút yếu thế, giương tay áo: "Vậy thì xem đi!"
Chỗ tay áo mở ra có quấn một vòng băng vải, trên đó có vết máu rỉ ra, đỏ sẫm cả băng vải.
Chu thị và đại Chu thị liếc mắt nhìn nhau, hiển nhiên là không ngờ rằng sẽ có hành động như thế. Trang Ngữ Sơn suy nghĩ một chút, cười nói: "Chi bằng tứ muội cở băng ra, có được không?"
"Tỷ khinh người quá đáng!"Trang Hàn Minh đặc biệt tức giận, vốn thấy Hàn Nhạn bị thương thì tim đau như dao cắt, bây giờ hai mẹ con Chu thị lại trở nên càng đáng ghét như thế, hẳn là muốn Hàn Nhạn mở vết thương ra, chỉ vì để xác nhận nghi ngờ của họ!
Chu thị nhìn Hàn Nhạn, lại thấy nét mặt nàng không có chút sơ hở nào, không thể nhìn ra là tự tin hay là chột dạ, không khỏi hơi mù mờ. Đại Chu thị lại nói: "Nhạn Nhi, dù sao cũng phải đổi thuốc, không bằng mở băng vải ra đi."
Trong lòng bà kết luận rằng Hàn Nhạn chỉ che chắn, không muốn cho mọi người thấy vết thương chính là có nguyên nhân. Tuy lời của Trang Ngữ Sơn hôm nay hơi thẳng nhưng cũng là cách tốt nhất. Trực giác của bà cho thấy Hàn Nhạn đang nói dối, ít nhất cũng từng gặp thích khách kia, bây giờ không dễ dàng gì mới có cơ hội quật ngã người này, nếu bỏ qua thì sau này càng khó có cơ hội. Huống hồ bà thấy vẻ mặt Hàn Nhạn dửng dưng, đối thủ này quá mức đáng sợ, nếu không trừ đi thì sau này chắc chắn thành họa lớn trong lòng!
Nghe thấy đại Chu thị cũng nói thế, Chu thị cũng cười nói: "Đúng đấy, tứ tiểu thư, chẳng lẽ...Trong chuyện này còn có gì không muốn chúng ta biết."
Hàn Nhạn cũng cười tủm tỉm, nhìn bà: "Không phải Hàn Nhạn không muốn cho mọi người nhìn, chẳng qua sợ mọi người coi thường thôi."
"Muội có ý gì?" Trang Ngữ Sơn nghi ngờ nói. Giọng điệu của Hàn Nhạn khiến nàng ta cảm thấy hơi sợ, nhưng lại đoán nàng không có hậu chiêu gì.
Hàn Nhạn cũng cười: "Không có ý gì, chẳng qua là...Mong các vị nhìn thấy thì đừng hối hận, bởi vì, hối hận cũng vô ích." Chu thị lấy lại bình tĩnh: "Lời tứ tiểu thư nói chúng ta hơi không hiểu, nhưng, nhất định phải nhìn vết thương. Chúng ta đang lo lắng cho thân thể của tứ tiểu thư thôi. Nếu để lại vết sẹo..."
Khóe môi Hàn Nhạn nhếch lên, không nói gì, nâng tay xé "xoẹt" băng vải ra. Băng vải trắng tinh mang theo tia mát bị kéo mạnh ra khỏi vết thương, Trang Hàn Minh nhìn mà không nhịn được phải cắn răng.Lông mày Hàn Nhạn không hề chau lại, giơ tay lên, băng vải bị ném qua một bên, chỉ thấy nàng ngẩng đầu lên, cười như không cười nhìn Chu thị: "Di nương hài lòng rồi chứ?"
Thấy chỗ băng vải bị xé ra kia, tất cả máu thịt mơ hồ, Hàn Nhạn dặn Cấp Lam: "Đi lấy một bầu rượu nóng tới đây."
Ngày thường, quan binh thường thấy vô số bộ dáng thảm thiết, lúc này thấy Hàn Nhạn không coi vết thương của mình là chuyện lớn thì không nhịn được mà hơi ngạc nhiên. Hễ là nữ nhi, đặc biệt là nữ nhi nhà phú quý, dĩ nhiên là yếu ớt chứ đừng nói là xé băng vết thương ra như thế. Chỉ ngã bị thương rách da một chút cũng phải trốn trong phòng khóc cả đêm. Nhưng tiểu cô nương này lại đối xử với mình tàn nhẫn như thế, khiến hắn hơi sợ hãi.
Cấp Lam cầm một bầu rượu đã được hâm nóng lên, Hạn Nhạn cầm lấy bầu rượu, mắt cũng không chớp mà đổ nó lên vết thương. Nàng cảm thấy đau đớn như kim châm muối xát ập tới, cắn chặt răng, dừng một chút mới ngẩng đầu lên, cười cười: "Lần này...Quan gia, Chu di nương, Chu phu nhân, Ngữ Sơn tỷ tỷ đã thấy rõ ràng chưa?"
Nàng gọi tên từng người ra, không giống như đang gào thét mà như đang muốn khắc ghi trong lòng, sau này sẽ trả thù vậy. Mấy người đều cảm thấy sống lưng lạnh toát, nhìn vết thương bị Hàn Nhạn dội rượu lên, vết máu tan đi, là một vết thương dài bằng ngón tay như bị thứ gì đó sắc bén tổn thương. Miệng vết thương đúng là rất sâu.
Hàn Nhạn cười nhìn mọi người, không quan tâm tới vết thương mình còn đang rỉ máu: "Các vị, lúc này còn nghi ngờ gì cần Hàn Nhạn giải thích không?"
Quan binh cười ngượng ngùng: "Hiểu lầm, hiều lầm một hồi thôi. Thì ra ở đây không có thích khách. Mong tiểu thư lượng thứ." Dứt lời cũng cáo từ rời đi, lại nghe thấy lời Hàn Nhạn nhẹ như gió: "Đứng lại." Bước chân cứng đờ, từ từ xoay người lại.
Hàn Nhạn nhìn chằm chằm vào vết thương của mình, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên, nhìn hắn, từ từ nói: "Nếu ta không lượng thứ thì sao?"
Quan binh này nghe thế thì ngẩn ra, trong lòng khổ không thể tả. Tiểu nha đầu này là người khó đối phó.Lúc đó mình chỉ lo xem kịch vui, cho nên không ngờ rằng khi đã vô sự, nha đầu kia chắc chắn sẽ không để mình sống dễ chịu. Tuy nói mình chỉ là một thủ lĩnh sai nha, sợ gì không thể nói lại một tiểu cô nương mười hai, mười ba tuổi. Nhưng hắn biết mình lăn lộn trong đám người nhiều năm như vậy, nhìn người cực chuẩn, tiểu cô nương này tuyệt đối có cách để mình khó xử.
"Việc này..." Hắn hơi khó xử.
Chu thị không ngờ mình sẽ nhìn thấy màn này, cất giọng chói tai: "Sao tứ tiểu thư có thể nói thế với quan gia? Quan gia là vâng lệnh Hoàng thượng, chẳng lẽ tứ tiểu thư phải tính sổ à?"
Hàn Nhạn cười lạnh: "Đương nhiên con không dám nói nửa lời là quan gia sai, nhưng con là Huyền Thanh vương phi mà?"
Lời này vừa nói ra, Chu thị im miệng ngay lập tức. Sắc mặt đại Chu thị trong nháy mắt trở nên khó coi.
Giọng Hàn Nhạn bỗng nhiên nghiêm nghị: "Chẳng lẽ quan gia là có thể lấy tìm thích khách làm cớ, buộc Huyền Thanh vương phi ra khỏi khuê phòng, mặc người tìm kiếm. Chẳng lẽ quan gia là có thể hùng hổ dọa người,muốn Hàn Nhạn lộ vết thương ra mới ngừng sao?" Lời này rõ ràng là nói quan binh nhưng lại ngầm chỉ bọn Chu thị. Người ở đây nghe thấy hết, Trang Ngữ Sơn tức giận đến mức sắc mặt trắng bệch, vặn muốn nát khăn trong tay.
Giọng Hàn Nhạn trong trẻo nhưng mang theo chút ý lạnh truyền vào tai mọi người: "Ta còn chưa là nữ tử đã xuất giá, lộ thân thể của mình trước mặt mọi người là đại kỵ. Di nương và Chu phu nhân là người xuất sắc, không đến nỗi ngay cả đạo lý này cũng không hiểu." Nàng liếc quan binh thủ lĩnh: "Ta là thê tử chưa qua cửa của vương gia, bị làm nhục thế này, các ngươi đoán xem vương gia sẽ làm gì?"
Làm gì? Đương nhiên là giết những người thấy thân thể vương phi! Quan binh này vừa nghe thì mặt mũi trắng bệch, hai chân mềm nhũn, quỳ xuống trước mặt Hàn Nhạn: "Vương phi tha mạng, vương phi tha mạng, tiểu nhân có mắt như mù nên đắc tội vương phi, vương phi tha mạng."
Chu thị và Trang Ngữ Sơn trợn mắt há hốc miệng. Bình thường hai người này coi thường Hàn Nhạn, lúc này thấy quan binh thủ lĩnh sợ Hàn Nhạn như thế trong lòng mới bắt đầu cảm thấy sợ, hơi bất an mà nhìn Hàn Nhạn.
Hàn Nhạn chỉ hờ hững nói: "Ngươi có tội gì? Chỉ làm việc công, yên tâm đi, tất cả mọi chuyện xảy ra hôm nay ta sẽ kể chi tiết cho vương gia. Vương gia nhìn rõ mọi việc, hiển nhiên sẽ không khiến người trong sạch bị oan ức."
Quan binh này vừa nghe thì càng sợ hơn, mặt như màu đất. Nói cho vương gia thì mình làm gì còn đường sống nữa? Vừa định tiếp tục cầu xin tha thứ thì lại nghe Hàn Nhạn nói tiếp: "Quan gia đừng khách khí với Hàn Nhạn như thế.Chuyện hôm nay chỉ là ngoài ý muốn, đương nhiên Hàn Nhạn sẽ không trách tội quan gia. Nhưng đã để lỡ nhiều thời gian như vậy, sợ là thích khách kia cũng đã chạy thoát rồi. Tuy không nên nói như thế này nhưng Hàn Nhạn vẫn phải nói một câu: Đừng để người khác cố ý để lỡ việc của ngươi. Có lẽ nàng ta đang giúp thích khách kia tranh thủ thời gian bỏ trốn đấy."
Quan binh nghe vậy thì ngẩn ra, lập tức hiểu rõ ý của Hàn Nhạn. Trước kia đã phát hiện ra bầu không khí giữa Hàn Nhạn và bọn Chu thị không đúng rồi. Chu thị rõ ràng là muốn tìm Hàn Nhạn gây rắc rối. Một câu sau cùng của Huyền Thanh vương phi khiến hắn sợ mất mật, thầm chửi mình váng đầu, trêu chọc ai không trêu lại đụng tới Huyền Thanh vương phi. Trong lòng cũng hơi oán giận Chu thị. Nếu không phải là bà ta, mình thấy trong phòng không có ai sẽ đi ngay, cần gì phải ở lại đây để gặp phải chuyện này. Hôm nay thấy Hàn Nhạn cố ý tha cho hắn, dĩ nhiên là nhu thuận như lừa, vội vàng cao giọng: "Mấy vị này quấy nhiễu quan phủ làm việc, bắt hết lại để thẩm vấn!"
Chu thị vừa nghe, lập tức hoảng hồn: "Việc này sao lại liên quan tới chúng ta? Chúng ta cũng trong sạch..."
Quan binh này vốn đang tức bà ta, lúc này lại càng cố muốn thể hiện trước mặt Hàn Nhạn, liền lạnh giọng nói: "Mấy người các ngươi vẫn nói dối ta, để ta nghi ngờ tứ tiểu thư. Bây giờ tứ tiểu thư quả thật trong sạch. Nhưng lại làm trễ nải không ít thời gian, vậy xem ra cũng chỉ có các ngươi đáng nghi nhất. Người đâu, trói mấy người này mang về!"
"Chu phu nhân thì không cần." Hàn Nhạn nói: "Bà ta không phải người trong phủ chúng ta, chắc không liên quan tới chuyện này." Nếu Đại Chu thị bị quan phủ đưa về thì chắc chắn phủ Thái Sư sẽ biết rất nhanh, Thái Sư ra lệnh thì không ai dám không tuân, chỉ chốc lát đã thả người, lúc này chẳng giải quyết được gì. Chi bằng bây giờ tha cho bà ta một lần, thu thập mẹ con Chu thị trước. Hôm nay họ dám ép mình thì đừng nghĩ tới chuyện hoàn hoàn chỉnh chỉnh mà trở về. Vết thương kia của mình luôn phải có thu hoạch mới được.
Sai nha gật đầu liên tục: "Ngoài Chu phu nhân thì mang về hết!"
Đại Chu thị quay lại nhìn Hàn Nhạn. Nàng cười nhạt với bà, trong ánh mắt lộ vẻ khiêu khích, rõ ràng là đang nói: Thả ngựa qua đây.
Chu thị và Trang Ngữ Sơn kêu khóc, nói: "Không liên quan tới chúng ta. Ngươi không thể bắt bọn ta. Tứ tiểu thư, lòng ngươi thật độc ác..."
Tráng Sĩ Dương chờ bên ngoài thấy tình cảnh này thì choáng váng, không ngờ chỉ vào một lát mà mẹ con Chu thị bị bắt hết. Chu thị vừa thấy Trang Sĩ Dương thì như gặp được cứu tinh, nắm chặt tay áo ông, nói: "Lão gia hãy cứu thiếp, tứ tiểu thư muốn quan sai bắt bọn thiếp."
"Di nương nói sai rồi," Trang Sĩ Dương còn chưa kịp nói gì thì thấy Hàn Nhạn đi ra từ trong nhà, máu vẫn còn nhỏ giọt trên tay: "Hàn Nhạn không có bản lĩnh lớn như vậy. Quan gia chỉ làm theo phép công, hơn nữa, di nương, chuyện này liên quan rất lớn, cho nên để di nương đi một chuyến, cũng là vì tốt cho Trang phủ, đúng không?" Trả lại nguyên vẹn lời bà ta, thấy sắc mặt Chu thị đầy tức giận, Hàn Nhạn cười khẽ.
Mị di nương tới bên cạnh Chu thị cười nói: "Ơ, còn tưởng rằng tứ tiểu thư gặp chuyện gì, không ngờ người có chuyện lại là Chu di nương. Hôn nay thật ngoài dự liệu của thiếp thân." Dứt lời, vuốt ve cái bụng tròn như cái trống của mình: "Mong rằng đừng dọa tới hài tử mới tốt."
Chu thị nghe vậy thì nhìn bụng Mị di nương đầy độc ác. Mị di nương bị ánh mắt âm u này chiếu tới thì lùi lại một bước. Trang Sĩ Dương không vui liếc Chu thị một cái, vẫn đè ngọn lửa trong lòng xuống, nói với quan sai: "Rốt cuộc là có chuyện gì?"
Quan sai này chỉ nói: "Chuyện này ngài hỏi Chu phu nhân đi. Xin cáo từ." Dứt lời, không để ý tới mẹ con Chu thị đang kêu la, cứ mạnh mẽ đưa bọn họ đi.
"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Trang Sĩ Dương nhìn về phía đại Chu thị.
Hàn Nhạn duỗi lưng một cái: "Phụ thân, vết thương trên người Nhạn Nhi còn chưa lành, phải vào phòng băng bó. Phụ thân nói chuyện phiếm với di nương thật tốt đi."
Lúc này Trang Sĩ Dương mới chú ý tới vết thương trên tay Hàn Nhạn, mất tự nhiên mà ho nhẹ một tiếng: "Tất cả giải tán đi."Trang Hàn Minh hơi lo lắng nhìn Hàn Nhạn, thấy nàng nở nụ cười an ủi với mình mới yên tâm rời đi.
Chờ Thanh Thu uyển yên lặng lại, Hàn Nhạn xoay người vào phòng. Vừa vào thì thấy người kia đang ngồi trên bàn, nhìn mình bằng ánh mắt ý vị sâu xa: "Tiểu nha đầu, thủ đoạn thật tuyệt vời."
Hàn Nhạn cũng nhìn y, lâu sau mới nói ra bốn chữ: "Đúng là rắc rối!"
Ước chừng đã nhiều ngày trôi qua kể từ khi tin tức Phó Vân Tịch muốn thành thân truyền ra ngoài, nhưng tỷ muội Chu thị vẫn an phận, Trang Ngữ Sơn nếu ngẫu nhiên gặp thì cũng nói vài câu trào phúng với Hàn Nhạn, trái lại Mị di nương thì mang tới một đống quà tặng, vẻ mặt đầy nịt hót.
Bây giờ Hàn Nhạn cũng không muốn cùng bà ta trở mặt, hai người vẫn duy trì hợp tác như cũ. Mấy ngày nay nàng đi tới chỗ Sài Tĩnh luyện tập, ngược lại càng chăm chỉ hơn.
Hôm nay Hàn Nhạn chỉ dẫn theo Thu Hồng, khi đó sắc trời còn chưa sáng thì đã ở sau núi cúi chào từ biệt Sài Tĩnh, rồi vội vàng quay về phủ. Đúng vào ngày trời đông, sắc trời đầy âm u, Trang phủ hoàn toàn yên tĩnh không có một tiếng động, ngẫu nhiên thì có vài tiếng chó sủa hơi yếu vang lên, trong hết sức bí mật.
Hàn Nhạn và Thu Hồng đi vào trong phủ bằng lỗ chó ở sau viện, vừa mới phủi tro bụi ở trên người mình thì đã ngửi thấy được một mùi máu tươi nồng dày đặc. Mùi máu tươi này dường như đang ngay ở chóp mũi của nàng, theo bản năng Hàn Nhạn kéo Thu Hồng lại, thân thể vừa cử động, thì ở phía sau đã có một cánh tay có lực giữ lấy thân thể của nàng. Lưỡi đao lạnh lẽo để ngay yết hầu của mình.
Thu Hồng bị biến cố xuất hiện bất thình lình làm cho sợ tới ngây người. Đang muốn mở miệng kêu cứu, thì đã thấy Hàn Nhạn liếc mặt ra hiệu, nàng lập tức im miệng, chỉ là vẻ mặt đầy cảnh giác nhìn chằm chằm người đang áp chế Hàn Nhạn.
Trước mắt bốn bề đều vắng lặng, bọn nha hoàn đều ngủ say ở trong phủ. Biết rõ bản thân mình vừa mới từ ngoài trở về thì tuyệt đối không thể xuất hiện trước mặt mọi người. Mà người này không biết thân phận là gì, nếu như chọc giận hắn thì tính mạng của nàng khó có thể bảo toàn.
Suy nghĩ một chút, Hàn Nhạn mới hạ giọng nói: "Nếu như các hạ đi nhầm đường, vậy thì xin hãy buông tiểu nữ ra. Tự nhiên tiểu nữ sẽ dẫn đường cho các hạ."
Người nọ lại tiếp tục ép đao vào yếu hầu của Hàn Nhạn thêm vài phần, âm thanh khàn khàn không chịu nổi: "Ít nói nhảm đi!"
Hàn Nhạn cảm giác được người này càng tới gần thì mùi máu tươi càng thêm nồng nặc. dThân thể đang bị giữ chặt của mình cũng có chút cứng ngắc, tinh tế quan sát, khi hắn để lưỡi đao ở yết hầu của mình tay dường như có chút run rẩy. Nàng lập tức hiểu rõ, nhưng lại không nhanh không chậm mà mở miệng: "Các hạ đã bị thương, nếu như không xử lý kịp thời thì e là sẽ không tốt đối với thân thể."
Người nọ không đoán được là Hàn Nhạn lại có gan lớn tới vậy, trầm mặc một lúc lầu mới nói: "Ngươi không hề sợ sao?"
"Ta và các hạ không thù không oán, các hạ tự nhiên sẽ không giết ta." Hàn Nhạn cười cười: "Chỉ là không biết, hành động trước mắt của các hạ ngược lại muốn làm gì đây."
Người nọ thở dốc một hơi: "Mau dẫn ta đi trốn."
Trong lòng Hàn Nhạn khẽ động, người này chẳng lẽ đang bị đuổi giết, đang tìm đường trốn? Nếu như nàng cứu hắn, thì trái lại sau này không biết sẽ có chuốc lấy phiền phức gì không. Nhưng mà nếu như nàng không cứu hắn... Hàn Nhạn nhìn thoáng qua Thu Hồng, trước mắt không cứu cũng phải cứu, trong lòng nàng thở dài, nói: "Ngươi buôn ta ra. Ta sẽ không la lên, ngươi phải đi theo ta."
Người nọ do dự một lát, sau đó nói lời cảnh cáo đầy uy hiếp bên tai Hàn Nhạn: "Đừng có giở trò, nếu không ta sẽ giết ngươi và cả con nha đầu kia." Nhìn thấy Hàn Nhạn ngoan ngoãn không nhúc nhích, lúc này người nọ mới dần dần buông nàng ra. Hàn Nhạn giữ chặt Thu Hồng, ra hiệu với người nọ đi theo nàng.
"Tiểu thư... Người muốn đưa hắn đi đâu?" Thu Hồng lo lắng hỏi, đối phương dường như không dễ chọc, nhưng mà bây giờ Thanh Thu Uyển cũng không có dư thừa phòng trống... Hàn Nhạn nhíu mày: "Không còn cách nào. Trước tiên dẫn hắn tới phòng của ta đi."
Người nọ đi theo Hàn Nhạn vào buồn trong, nàng đóng kỹ cửa phòng trong khi đó mới để cho Thu Hồng thắp sáng đèn lên. Lúc này mới nhìn ra dáng vẻ người đã áp chế Hàn NHạn.
Đó là một nam tử cao lớn tuổi còn trẻ, dáng vẻ khôi ngô tuấn tú. Đôi mắt màu ngọc bích, ánh mắt sắc bén giống như dã lang (con sói hoang), giờ phút này đang nhìn Hàn Nhạn như một con mồi. Hắn ta mặc một bộ trường bào màu đen, cả người hiện lên khí chất đầy kiêu ngạo.Hàn nhạn chú ý tới dáng vẻ đầy xâu xa của hắn, ngũ quan so với người Trung Nguyên càng thêm xinh đẹp. Hình như là nam nhân ngoại tộc, nhưng mà khí chất của hắn thì lại không giống như người bình thường. Giờ phút này người mặc áo trường bào đen trước ngực đã ướt một mảnh lớn, nhìn ra được đó là dấu vết bị nước làm ướt, nhưng nơi đó lại tản ra mùi máu tươi, điều này cũng nhắc nhở mọi người đó không phải là nước.
Đây làm một nam nhân đang bị thương, nhưng vẫn làm cho người ta cảm thấy được sự nguy hiểm. Giống như là một con sói cô độc đang lâm vào bước đường cùng, mặc dù nhìn chật vật nhưng vẫn có sức lực phản công.
Lúc Hàn Nhạn đang đánh giá đối phương, thì đối phương cũng đang quan sát nàng. Vốn tưởng rằng nàng chỉ là một nha hoàn bình thường thôi, nhưng không ngờ sau khi Hàn Nhạn đưa hắn vào gian phòng này hắn mới hiểu ra được, nàng lại là tiểu thư trong phủ này. Có tiểu thư của gia đình lớn nào lại đi ra ngoài vào đêm khuya khoắt, sáng tinh mở mới trở về. Chẳng lẽ là đi gặp tình lang, nghĩ tới điều này hắn lại đưa mắt nhìn về phía Hàn Nhạn. Trong ánh mắt cũng hiện lên chút cảm giác thích thú lỗ mãng.
Lại nhìn thấy tiểu cô nương ở trong phòng này chỉ có khoảng mười hai mười ba tuổi, tóc tết thành hai cái búi tròn, cả người chỉ mặc áo thô cộng thêm áo khoác bên ngoài. Trái lại khuôn mặt rất thanh tú, nhưng cũng không thể coi là xinh đẹp, chỉ là có thể khiến cho người khác nhìn vào thì cảm thấy thoải mái dễ chịu. Nàng đứng ở trong bóng tối gần đó cho nên không thể thấy rõ dáng vẻ của Hàn Nhạn, chỉ là cảm thấy đối phương rất bình tĩnh, cần phải nói là lớn tuổi, không nghĩ tới một tiểu oa nhi chưa tới tuổi cập kê mà lại có thể có dáng vẻ như vậy. Nhất thời hắn có chút không thích ứng nổi, há hốc mồm nhìn nàng.
Hàn Nhạn chỉ nhìn thấy dáng vẻ ngây ngốc của hắn, sau đó để cho Thu Hồng mang hắn ta ra ngoài gian phòng chính. Còn mình thì ở lại thay quần áo sau đó mới đi ra ngoài. Vừa mới bước ra thì đã ném cho người nọ một đóng dược lớn: "Ta không biết ngươi bị thương gì, toàn bộ dược ở trong phòng này đều đang để ở đây. Tự mình chọn đi."
Người nọ nhìn thấy Hàn Nhạn không hề sợ hãi dáng vẻ của mình, cho nên có chút khen ngợi sự bình tĩnh của nàng. Nhưng mà vẫn cố ý trầm mặt xuống nói: "Nếu như người giở trò, thì ra sẽ lập tức lấy mạng của ngươi."
Hàn Nhạn cười cười với hắn, làm ra dáng vẻ phòng thủ: "Xin cứ tự nhiên."
Người nọ nhìn thấy Hàn Nhạn không hề nghe lời, liền hừ lạnh một tiếng, sau đó thì không nói gì nữa.Hàn Nhạn như là có điều suy nghĩ nhìn hắn: "Các hạ hình như không phải là người Trung Nguyên?"
Nam tử đó liếc nhìn nàng, nói: "Có đôi khi biết quá nhiều thì không phải là chuyện tốt."
Hàn Nhạn nhún vai: "Ta cứu ngươi một mạng. Ít nhất cũng phải cho ta biết tên của ngươi."
"Đã cứu ta một mạng?" Người nọ giận hóa quá cười: "Ta tên là Trác Thất."
Trong nháy mắt Hàn Nhạn liền có trực giác tên này là giả, chỉ là điều này cũng không quan trọng gì, nhân tiện nàng nói: "Xin hỏi Trác công tử dự tính chừng nào sẽ rời đi?"
Trác Thất nghe xong lời nói của nàng, thì đôi mắt màu ngọc bích liền trầm xuống: "Cho đến khi an toàn mới thôi."
"Người nào đang đuổi giết ngươi?" Hàn Nhạn nhìn hắn, trong nháy mắt sắc mặt Trác Thất liền trở nên rất khó coi. Ánh mắt nhìn về phía Hàn Nhạn cũng cực kỳ cảnh giác: "Ngươi nói quá nhiều rồi đó!"
Hàn Nhạn đành phải gật đầu: "Sau khi Trác công tử rời khỏi đây, chắc sẽ không mang tới phiền phức gì cho ta chứ?"
Câu hỏi của nàng toàn là những vấn đề trọng yếu, vẻ mặt Trác Thất đầy phức tạp liếc nhìn tiểu cô nương này. Nói chuyện với nàng ta, giống như là đang nói chuyện với người trưởng thành. Lời nói ra phải cân nhắc, đắn đo. Tiểu cô nương này chưa để lộ ra tài năng, giống như là một thanh kiếm tốt, tự nhiên sẽ có chút ánh sáng.
Nàng thật là thú vị.
Trác Thất nhếch miệng đầy ác liệt, như là một con mèo đang nhìn con mồi của mình: "Phiền phức cũng lớn..."
"Một khi đã như vậy..." Hàn Nhạn cười nói: "Cho tới bây giờ nếu như người nào mang phiền phức tới cho ta, thì ta đều cố gắng hết sức để diệt trừ."
"Ngươi sẽ diệt trừ ta như thế nào?" Trác Thất thích thú nhìn nàng.
Hàn Nhạn cười nhẹ nhàng, ánh mắt rời vào đóng dược vừa được thoa lên ngực của hắn.
Trác Thất biến sắc nói: "Người hạ độc?"
"Ngươi cứ nói tiếp đi." Nàng cười giống như một đóa hoa tường vi vô hại.
Nhưng vào lúc này, thì bên ngoài lại truyền tới âm thanh ầm ĩ rất lớn. Hàn Nhạn biến sắc, Thu Hồng vội vàng chạy vào: "Tiểu thư, không tốt rồi. Bên ngoài có rất nhiều quan sai, giống như là đang tìm người."
Không ổn rồi, Hàn Nhạn trừng mắt liếc nhìn Trác Thất, quả nhiên là người này sẽ mang tới phiền phức. Chỉ là có thể đụng tới quan sai, người này rốt cuộc thân phận là gì?
Không kịp suy nghĩ nhiều, nàng nhanh chống giúp Trác Thất đi vào buồn trong. Đối với hắn 'hừ' một tiếng, ánh mắt thoáng trở nên nặng nề vô cùng: "Không muốn chết thì đừng lên tiếng."
Chưa bao giờ bị người khác uy hiếp như vậy, đối phương còn là một đứa bé chưa tới tuổi cập kê. Đôi mắt như sói của hắn trong nhất thời có chút trở nên tĩnh mịch, ngũ quan tuấn mỹ giờ phút này cực kỳ tà tứ.
Tốt lắm, lần này lại thu hoạch được ngoài ý muốn chính là vật nhỏ này. Nếu có khả năng, hắn sẽ mang nàng về.
Từ trên xuống dưới Trang phủ đều sáng trưng bởi đèn đuốc. Tỷ muội Chu thị mặc thêm quần áo rồi đi vào trong viện, Trang Ngữ Sơn đã tỉnh dậy, nhìn thấy bọn quan binh bao vậy Trang phủ, giơ cao cây đuốc chiếu sáng, có chút sợ hãi nói: "Thế này là thế nào?"
Vẻ mặt của Trang Sĩ Dương cũng đầy nghi ngờ, người dẫn đầu bọn quan binh hành lễ với Trang Sĩ Dương: "Trang đại nhân đã quấy rầy rồi. Chúng tôi phụng mệnh tới đây để truy nã thích khách."
"Thích khách?" Trang Sĩ Dương kinh hãi: "Thích khách ở đâu ra?" Quan binh đứng đầu nói: "Tối nay Hoàng Thượng xảy ra chuyện. Chúng tôi truy tìm thích khác tới chỗ này, chính mắt nhìn thấy thích khách đã đi vào quý phủ. Cho nên lúc này mới quấy rầy."
Mị di nương giơ cao cái bụng bự lên, nghe thấy vậy liền hoảng sợ. Sợ hãi dựa sát vào người Trang Sĩ Dương: "Lão gia, thiếp thân rất sợ. Nếu như đã có thích khách, vậy thì cứ để cho quan gia đi tìm người đi. Nếu đã trốn ở trong phủ của chúng ta, như vậy rất nguy hiểm rồi."
Liên quan tới Hoàng Thượng, đương nhiên là Trang Sĩ Dương không dám từ chối. Huống chi bản thân ông đối với thích khách cũng cực kỳ kiêng kị, cho nên mới vội vàng gật đầu nói: "Vất vả cho các vị rồi."
Quan binh đứng đầu nói tiếp: "Chúng tôi nhìn thấy thích khách đi về phía đông nam..."
"Phía đông nam?" Không đợi hắn nói xong thì Chu thi đã la lên: "Đó không phải là nơi ở của tứ tiểu thư sao?"
"Chúng ta nên đi xem một chút đi. Về sau Nhạn nhi sẽ trở thành Huyền Thanh Vương phi, nếu như có chuyện gì không hay xảy ra..." Đại Chu thị lo lắng nói, nhưng trong giọng nói lại có một tia vui mừng không dễ gì phát giác được.
Trang Ngữ Sơn cũng vội vàng đi theo nói: "Ngày thường tứ muội rất yếu đuối. Phụ thân, chúng ta mau tới Thanh Thu Uyển xem đi."
Mị di nương đứng ở một bên nhìn mọi chuyện trước mắt, không nhịn được mà lộ ra một nụ cười tươi như đã hiểu rõ. Nếu thích khách không ở trong Thanh Thu Uyển của Hàn Nhạn thì cũng không sao, nhưng mà nếu có, thì Hàn Nhạn sẽ rơi vào tội chứa chắp thích khách, có thể sẽ trở thành tội nhân thiên cổ. Nếu như không chứa chắp thích khách, mà bị thích khách cưỡng ép, hoặc là tin tức ở chung với thích khách truyền ra ngoài, thì trong sạch của nàng ta sẽ bị hủy. Thề thì ngày sau làm sao có thể bước vào cửa của Huyền Thanh Vương phủ.
Tỷ muội Chu thị quả thật là bàn tính rất tốt.
Trong lòng Mị di nương nghĩ như vậy, nhưng mà ngoài mặt vẫn cười nói: "Thiếp thân cũng nghĩ như vậy. Lão gia, không bằng chúng ta cũng đi Thanh Thu Uyển xem đi."
Trang Sĩ Dương đứng nhìn một bên gật đầu đồng ý. Chỉ có Trang Hàn Minh là hai tay nắm chặt lại.
Có lẽ trong đám người này, chỉ có một mình Trang Hàn Minh là thật sự lo lắng cho tình cảnh bây giờ của Hàn Nhạn.
Cả đám người chậm rãi đi tới Thanh Thu Uyển, lúc này vừa qua lúc gà gáy, sắc trời đã lộ ra một chút ánh sáng. Cây đuốc sáng ngời càng chiếu sáng Thanh Thu Uyển đặc biệt rõ ràng, bọn quan binh nhanh chóng bao vậy Thanh Thu Uyển. Một lão ma ma vừa mới nhìn thấy liền hoảng sợ, vội vàng đi thỉnh Hàn Nhạn.
Lúc này Thanh Thu Uyển yên tĩnh vắng vẻ, hoàn toàn không có gì đặc biệt, toàn bộ cũng không giống như trước kia. Cấp Lam đã mặc quần áo tử tế đi vào buồn trong, chỉ một chốc lát sau từ bên trong truyền ra âm thanh nữ tử rời giường, "Có chuyện gì vậy?"
Âm thanh mềm mại yêu kiều, mang theo một tia lười biếng, hình như là mới rời giường không lâu, tên quan binh dẫn đầu nói: "Đã quấy rầy Trang tiểu thư. Thuộc hạ phụng mệnh tới đây tìm kiếm thích khác, mong Trang tiểu thư giúp đỡ."
Bên trong lại truyền ra âm thanh nghi ngờ của Hàn Nhạn: "Thích khách? Ta cũng không có nhìn thấy thích khách gì đó?"
Chu thị cười nói: "Tứ tiểu thư, quan gia cũng là sợ người gặp nguy hiểm gì. Tất cả mọi người đều ở đây, không bằng Tứ tiểu thư hãy giúp đỡ."
Âm thanh của Hàn Nhạn có chút bối rối: "Vậy thì chờ ta thay quần áo đi..."
Ngay sau đó trong phòng truyền ra âm thanh 'xột xột xoạt xoạt', lại thấy Hàn Nhạn chậm chạp không chịu mở cửa.
"Tứ tiểu thư?" Tên lính dẫn đầu có chút không kiên nhẫn, nhìn thấy Hàn Nhạn chậm chạp không chịu mở cửa, thì trong lòng nổi lên sự nghi ngờ.
Chu thị mừng rỡ trong lòng, nghĩ rằng Hàn Nhạn đang bị thích khách kiềm ép, tuy là trong lòng có chút sợ hãi tên thích khách nhưng mà lại càng vui mừng hơn. Một nữ nhi ở tại nhà mà lại bị thích khác cưỡng chế không khuê phòng, tin này mà truyền ra ngoài thì Huyền Thanh Vương còn muốn cưới nàng ta mới là lạ. Tới lúc đó, xem coi nàng ta còn có thể giống như bây giờ diệu võ giương oai không.
Mắt của Đại Chu thị lại càng sáng hơn, liếc nhau với Chu thị, mở miệng kêu to vào bên trong: "Nhạn nhi, Nhạn nhi. Con sao rồi mà không lên tiếng vậy? Có phải xảy ra chuyện gì không?"
Trang Ngữ Sơn thấy vậy cũng lớn tiếng hỏi giọng tràn đầy lo lắng: "Tứ muội, muội đừng làm mọi người sợ. Có mọi người ở đây, muội sao rồi?"
Cả người Trang Sĩ Dương vô cùng khẩn trương, không phải là vì lo lắng cho nữ nhi của mình. Mà là vì thích khách xuất hiện trong phủ của mình, nên có chút sợ hãi mà thôi. Sau đó thì lùi lại mấy bước, lo sợ chính mình sẽ bị thương.
Trang Hàn Minh cũng lo lắng vô cùng, nhưng lại không biểu hiện ra bên ngoài. Cậu sờ sờ vào nhuyễn kiếm ở ngay thắng lưng, trong lòng hạ quyết tâm, nếu Hàn Nhạn thật sự bị thích khách áp chế thì cho dù có liều mạng đi nữa, cậu cũng phải cứu nàng ra từ trong tay của thích khách.
Mặc cho mọi người bên ngoài kêu hô, nhưng bên trong vẫn không có tí động tĩnh gì. Bọn quan binh sớm đã không còn kiên nhẫn, Chu thị thấy thế nhân tiện nói: "Các vị quan gia, sợ là Tứ tiểu thư đã bị cưỡng chế rồi... Hay là, cứ vậy xong vào đi."
Quan binh chậm chạp không có phản ứng, dĩ nhiên là đã nổi lên lòng nghi ngờ. Bây giờ nghe Chu thị nói vậy, không nói hai lời liền muốn phá cửa đi vào.
"Đứng lại!" Trang Hàn Minh đứng che trước mặt các quan binh: "Tỷ tỷ của ta bây giờ còn đang ở trong khuê phòng. Các ngươi lỗ mãng xong vào như vậy, lỡ làm bẩn thanh danh của tỷ tỷ ta thì sao?" Trang Hàn Minh nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm vào tỷ muội Chu thị, hận không thể lóc từng miếng thịt của họ. Bây giờ Hàn Nhạn bị người khác cưỡng chế, lỡ như quần áo không chỉnh tề... lại bị nhiều quan binh là nam nhân như vậy nhìn thấy, thì phải làm sao!
Nhưng mà Đại Chu thị lại khoát tay: "Tiểu thiếu gia đừng nói như vậy. Quan gia đây cũng là vì tốt cho Hàn Nhạn, nếu như bây giờ Nhạn nhi đang ở trong tay thích khách, chậm trễ thờ cơ cứu nàng. Như vậy thì Nhạn nhi sẽ càng gặp nguy hiểm hơn, hơn nữa..." Vẻ mặt của bà đầy ôn nhu từ ái nhìn Trang Hàn Minh: "Sau này Nhạn nhi sẽ là Vương phi của Huyền Thanh Vương. Ai dám là hỏng thanh danh của nàng?"
Lời nói này có chút lớn, làm cho bọn quan binh ở đây đều nghe được. Bọn họ quanh năm suốt tháng luôn ý thế hiếp người, khi nghe lời như vậy, không khỏi lộ ra án mắt đầy háo sắc. Nếu như nàng kia quần áo không chỉnh tề, thì chẳng phải là sẽ có khả năng nhìn thấy sắc đẹp của Huyền Thanh Vương phi, đây không phải là chuyện tốt hiếm gặp sao. Lập tức càng không quan tâm mọi chuyện, trực tiếp một cước đạp cửa đi vào. Trang Hàn Min không ngăn cản được, mắt nhìn thấy cửa lớn bị đá văng ra, quan binh xung quanh ngăn cản ở cửa, tên quan binh dẫn đầu đi vào, phía sau hai tên thị vệ cũng đi theo.
Đại Chu thị ở một bên vừa nhớ tới 'Nhạn nhi', một bên cũng đi theo vào, vẻ mặt đều hiện lên vẻ lo lắng. Trong lòng Trang Hàn Minh đầy lo lắng, tự nhiên cũng không có chút do dự nào mà đi theo. Trang Ngữ Sơn và Chu thị mặc dù có chút sợ hãi, nhưng mà suy nghĩ tới việc Hàn Nhạn có khả năng bị người khác khi dễ, thanh danh khó bảo toàn thì trong lòng khuây khỏa vô cùng, cũng đi theo vào luôn. Chỉ có Trang Sĩ Dương, Mị di nương, mẫu tử Vãn di nương là đứng ở bên ngoài. Trang Sĩ Dương không dám mạo hiểm như vậy, Mị di nương thì ôm bụng xem kịch vui. Trang Hàn Nhạn cũng không dễ điều khiển gì , nếu như Chu thị và Trang Hàn Nhạn trở mặt, không chừng bà có thể trở thành ngư ông đắc lợi.
Vãn di nương chỉ lo đếm hạt châu Phật trên tay, dáng vẻ không nói gì. Trang Cầm thì trong mắt lóe lên một tia lo lắng, cuối cùng lại cúi đầu.
Cửa buồn bị đá văng ra, trong phòng tràn ngập mùi máu tươi. Tuy đã dùng hương liệu che đi, nhưng cũng để lộ một hai phần.
Chu thị ngửi được mùi này đồng thời cũng xác định Hàn Nhạn và thích khách không thoát được có liên can với nhau. Trong nháy mắt liền kiêu lên: "Thứ tiểu thư không sao chứ?"
Nhưng mà sắc trời không rõ, trong phòng cũng không có thắp đèn, bên trong tối đen như mực, cái gì nhìn cũng không hề rõ ràng. Trang Ngữ Sơn vội vàng để cho nha hoàn hầu bên cạnh mình đi thắp đèn. Đột nhiên trong phòng trở nên sáng trưng, toàn bộ cảnh vật trong phòng đều thu vào trong đáy mắt của mọi người.
Chỉ thấy trên mặt đất lạnh lẽo, Hàn Nhạn mặc một bộ quần áo trong trắng thuần, bên ngoài khoác một chiếc áo màu xanh nhạt, sắc mặt tái xanh như tờ giấy ngã ngồi ngay trên giường, đầu tóc có chút rối tung.
"Ai nha!" Trang Ngữ Sơn khinh sợ kêu lên một tiếng: "Tứ muội, đây là có chuyện gì?"
Hàn Nhạn nghe thấy được âm thanh của nàng ta, dường như mới tỉnh lại, uể oải nhìn nàng ta, sau đó thì lắc đầu. Cấp Lam vội vàng đỡ nàng lên giường một lần nữa.
Quan binh lục soát trong phòng một phen, nhưng lại không có gì để lục soát cả. Chu thị thấy vậy có chút không cam lòng, lo lắng nhìn Hàn Nhạn hỏi: "Tứ tiểu thư. Trong căn phòng này, từng có người nào vào không?"
Trang Hàn Minh trừng mắt liếc nhìn Chu thị, lời nói này giống như đang nói Hàn Nhạn đang ẩn dấu người khác trong phòng. Nếu như lời này truyền ra bên ngoài thì sẽ không biết có bao nhiêu lời khó nghe.
Hàn Nhạn lắc lắc đầu.
Đại Chu thị chỉ vào vết máu lớn ở dưới chân giường, lớn tiếng nói: "Nơi đó làm sao có máu?"
Những tên quan binh này vốn dĩ đã đặc biệt có lòng sinh nghi với Hàn Nhạn. Sau khi đi vào phát hiện không có tung tích của thích khách, không khỏi có chút uể oải. Nghe thấy lời của Đại Chu thị, thì liền lặp tức xông tới, quả nhiên dưới chân giường có một vết máu lớn, thậm chí còn không khô. Ánh mắt nhìn Hàn Nhạn cũng trở nên có chút sắc bén hơn: "Mong Trang tứ tiểu thư cho chúng tôi một lời giải thích."
Đã nhìn thấy dáng vẻ Hàn Nhạn dường như không có sức, phất phất tay, cũng không nói gì thêm.
Trang Ngữ Sơn làm ra vẻ như đột nhiên hiểu rõ: "Chẳng lẻ Tứ muội vừa mới cùng người nọ đọ sức với nhau. Bây giờ người nọ đã chạy thoát..."
Một nữ tử nữa đêm lại đi đọa sức với thích khách, nói như thế nào thì cũng làm cho người khách mơ hồ. Trang Hàn Minh giận đến không kềm được:"Im miệng!" Sau đó thì đi tới bên cạnh Hàn Nhạn, muốn ai ủi nàng nhưng không biết nên nói gì. Tuy nhiên cậu cũng muốn biết chuyện gì đã xảy ra, mà lại sợ mọi chuyện giống như lời nói của Trang Ngữ Sơn, như vậy không phải càng tổn thương Hàn Nhạn sao?
Đang trong lúc giằng co, Thu Hồng đột ngột bưng một chén thuốc vào, vừa đi vừa nói: "Cuối cùng cũng sắc xong." Cấp Lam tiếp nhận chén thuốc từ trong tay Thu Hồng, sau đó trực tiếp đưa tới bên miệng Hàn Nhạn, nàng trực tiếp uống vào. "Đây là thuốc gì vậy?" Trang Hàn Minh chưa từng thấy Hàn Nhạn uống thuốc nên hơi nghi ngờ mà hỏi.
Thu Hồng trả lời: "Bẩm thiếu gia, thân thể tiểu thư bình thường yếu ớt, đại phu kê phương thuốc bổ khí bổ máu. Bình thường sáng sớm sau khi thức dậy sẽ uống một chén, nếu không uống thì sẽ choáng đầu.Hôm nay nhóm quan gia đến quá gấp, còn chưa kịp sắc thuốc, tiểu tiểu thư bị phát bệnh nên mới toàn thân không có sức lực, không có khí lực mà trả lời, thậm chí còn ngã xuống đất."
Những lời này nói rõ nguyên nhân vì sao nàng ngã ngồi trên đất, lại lề mề không mở cửa. Là bởi vì sáng sớm nay Hàn Nhạn không uống thuốc nên phát bệnh, mới không có khí lực mà trả lời nghi vấn của Chu thị.
Chu thị vẫn không cam lòng như cũ, nhìn Hàn Nhạn, nói: "Vậy vết máu ở đâu ra? Chẳng lẽ vô duyên vô cớ mà có máu?"
Lời gây sự như thế khiến ánh mắt bọn quan binh trở nên nghi ngờ. Hàn Nhạn uống xong thuốc Cấp Lam đưa, sắc mặt hồng hào lên chút, nghỉ ngơi trong chốc lát mới có hơi sức trả lời: "Thật xin lỗi quan gia. Vừa rồi Hàn Nhạn định đứng dậy mở cửa nhưng nào ngờ vừa xuống giường thì đầu đã choáng váng, mất cảm giác, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Sau này lúc di nương vào thì đã không còn sức mà nói nữa."
Nàng nhìn vết máu, cười cười, dường như cực kỳ xấu hổ: "Trước đó vài ngày bọn nha hoàn bắt một con họa mi tới đây. Con họa mi này thông minh đánh yêu, Hàn Nhạn vô cùng thích." Trang Ngữ Sơn nói: "Tứ muội nói những lời này làm gì? Chẳng lẽ muốn đổi chủ đề? Bây giờ chúng ta đang nghi ngờ rằng sao lại có vết máu cơ mà."
Hàn Nhạn nhìn Trang Ngữ Sơn, thấy sắc mặt nàng ta đắc ý, dáng vẻ cho là mình không có cách nào che giấu, cười thản nhiên, nói: "Đây chính là điều muội muốn nói." Nàng nhìn quan binh dẫn đầu: "Hàn Nhạn ham chơi, không cẩn thận để con họa mi kia bay mất. Con chim này bay loạn trong phòng, Hàn Nhạn vội đuổi theo nên vô ý ngã xuống, rách tay nên mới có máu."
Đại Chu thị bước lên trước: "Nhưng rõ ràng là vết máu này còn mới. Nhạn Nhi bị thương vào ngày trước đó, sao vết máu còn chưa khô?"
Quan binh cũng nghe ra ý trong lời hai tỷ muội Chu thị, ánh mắt mang theo khí thế bức người. Hàn Nhạn vẫn cười nói như trước: "Đúng thế. Nhưng do hôm nay Nhạn Nhi choáng đầu nên ngã xuống, khiến miệng vết thương lại vỡ ra."
Không đợi quan binh mở lời, Trang Ngữ Sơn nói ngay: "Tứ muội có thể cho chúng ta nhìn chỗ vết thương được không?"
Hàn Nhạn mỉm cười không nói.
Mắt thấy mọi việc sắp được giải quyết, Trang Ngữ Sơn vẫn đeo mãi không tha. Trang Hàn Minh vô cùng tức giận, nhìn nàng ta, nói: "Sao lại phải cho tỷ xem!" Đây rõ ràng là không tin lời Hàn Nhạn, muốn bức ép nàng vào đường cùng. Trang Ngữ Sơn thực sự ghê tởm!
Đại Chu thị cười nói: "Nhạn Nhi đừng căng thẳng. Không phải Ngữ Nhi nghi ngờ lời con, chẳng qua hôm nay trong phỉ có thích khách nên mọi chuyện không như bình thường được, thật sự là không thể khinh thường. Hơn nữa," Bà nhìn Hàn Nhạn, vẻ mặt chớ biện bạch: "Nếu bị thương thật, lão gia kêu người tìm đại phu tới coi, chẳng phải tốt hơn sao?"
Quan binh nghe vậy cũng nói: "Xin mời Trang cô nương cho chúng ta xem vết thương."
Hàn Nhạn từ chối cho ý kiến, chỉ nhìn đại Chu thị, mỉm cười. Nụ cười này khiến những người còn lại rợn cả da gà mới từ từ nói: "Di nương nói không sai. Nếu bị thương, không, là bị thương thật. Chẳng qua lúc bị thương thì phụ thân và di nương không biết mà thôi," Giọng nàng mang theo ý châm biếm: "Lại nói tiếp, thật đúng là phải cảm ơn vị thích khách này, nếu không Hàn Nhạn thật không mời nổi đại phu, chỉ có thể để tự vết thương khép lại."
Đây cũng là nói tỷ muội Chu thị làm bộ làm tịch, đồng thời cũng nói rõ địa vị thấp kém của Hàn Nhạn ở Trang phủ, bị thương còn không có ai quan tâm, không phải có thích khách tới thì cũng chẳng thể bị buộc phải để lộ vết thương ra.
"Hôm nay tứ muội nói gì cũng đúng." Nụ cười của Trang Ngữ Sơn có phần dữ tợn: "Nhưng chi bằng cho chúng ta nhìn vết thương chút đi."
"Vết thương?" Hàn Nhạn cười nói: "Chuyện lôi thôi hôm nay chẳng phải là chỉ để nhìn vết thương của Hàn Nhạn chứ?"
Nụ cười trên mặt Chu thị mang theo ý tàn nhẫn, không cho từ chối: "Tứ tiểu thư, đây là vì tốt cho Trang phủ."
Tất cả mọi người đều chắc chắn Hàn Nhạn không bị thương, chỉ cần trên người nàng không có vết thương thì lời vừa rồi chỉ là nói dối. Không thể nào giải thích được vết máu này từ đâu ra chứng tỏ là chứa chấp thích khách. Chuyện này Hoàng đế cũng không cứu được nàng!
Đây là thời cơ hiếm có, Chu thị cảm thấy toàn thân kích động không thôi. Nụ cười của đại Chu thị cũng nhẹ nhàng dịu dàng: "Tứ tiểu thư, xin hãy để quan gia nhìn vết thương của con đi." Trên môi bà là nụ cười vô cùng tự tin.
Hàn Nhạn lạnh mắt nhìn người trong lòng có quỷ trước mắt. Bọn họ mơ tưởng muốn đưa mình vào chỗ chết. Thật ra ở kiếp trước mình cũng không đối đầu với bọn họ nhưng cũng bị bọn họ đầu độc tới bước này. Đời này dường như lịch sử lại tái diễn, chỉ có điều thủ đoạn của bọn họ chỉ có hơn chứ không kém kiếp trước. Những khuôn mặt đáng ghê tởm này, hôm nay đã bị nàng khắc ghi trong lòng. Một ngày nào đó nàng sẽ khiến bọn họ nợ máu trả bằng máu!
"Nếu Hàn Nhạn nói không sai thì sao?" Nàng nhìn chén thuốc trước mặt, vẻ mặt không rõ.
Quan binh thủ lĩnh đã phát hiện tỷ muội Chu thị và Hàn Nhạn có điều bất thường, cũng vui vẻ đứng bên cạnh xem kịch vui. Dù thế nào đi nữa, chỉ cần có một câu trả lời thỏa đáng về thích khách kia thì đều có lợi vô hại với hắn.
"Tứ tiểu thư," Giọng Chu thị nham hiểm như rắn độc: "Con không thể nói không!"
"Vậy thì tốt quá," Hàn Nhạn không chút yếu thế, giương tay áo: "Vậy thì xem đi!"
Chỗ tay áo mở ra có quấn một vòng băng vải, trên đó có vết máu rỉ ra, đỏ sẫm cả băng vải.
Chu thị và đại Chu thị liếc mắt nhìn nhau, hiển nhiên là không ngờ rằng sẽ có hành động như thế. Trang Ngữ Sơn suy nghĩ một chút, cười nói: "Chi bằng tứ muội cở băng ra, có được không?"
"Tỷ khinh người quá đáng!"Trang Hàn Minh đặc biệt tức giận, vốn thấy Hàn Nhạn bị thương thì tim đau như dao cắt, bây giờ hai mẹ con Chu thị lại trở nên càng đáng ghét như thế, hẳn là muốn Hàn Nhạn mở vết thương ra, chỉ vì để xác nhận nghi ngờ của họ!
Chu thị nhìn Hàn Nhạn, lại thấy nét mặt nàng không có chút sơ hở nào, không thể nhìn ra là tự tin hay là chột dạ, không khỏi hơi mù mờ. Đại Chu thị lại nói: "Nhạn Nhi, dù sao cũng phải đổi thuốc, không bằng mở băng vải ra đi."
Trong lòng bà kết luận rằng Hàn Nhạn chỉ che chắn, không muốn cho mọi người thấy vết thương chính là có nguyên nhân. Tuy lời của Trang Ngữ Sơn hôm nay hơi thẳng nhưng cũng là cách tốt nhất. Trực giác của bà cho thấy Hàn Nhạn đang nói dối, ít nhất cũng từng gặp thích khách kia, bây giờ không dễ dàng gì mới có cơ hội quật ngã người này, nếu bỏ qua thì sau này càng khó có cơ hội. Huống hồ bà thấy vẻ mặt Hàn Nhạn dửng dưng, đối thủ này quá mức đáng sợ, nếu không trừ đi thì sau này chắc chắn thành họa lớn trong lòng!
Nghe thấy đại Chu thị cũng nói thế, Chu thị cũng cười nói: "Đúng đấy, tứ tiểu thư, chẳng lẽ...Trong chuyện này còn có gì không muốn chúng ta biết."
Hàn Nhạn cũng cười tủm tỉm, nhìn bà: "Không phải Hàn Nhạn không muốn cho mọi người nhìn, chẳng qua sợ mọi người coi thường thôi."
"Muội có ý gì?" Trang Ngữ Sơn nghi ngờ nói. Giọng điệu của Hàn Nhạn khiến nàng ta cảm thấy hơi sợ, nhưng lại đoán nàng không có hậu chiêu gì.
Hàn Nhạn cũng cười: "Không có ý gì, chẳng qua là...Mong các vị nhìn thấy thì đừng hối hận, bởi vì, hối hận cũng vô ích." Chu thị lấy lại bình tĩnh: "Lời tứ tiểu thư nói chúng ta hơi không hiểu, nhưng, nhất định phải nhìn vết thương. Chúng ta đang lo lắng cho thân thể của tứ tiểu thư thôi. Nếu để lại vết sẹo..."
Khóe môi Hàn Nhạn nhếch lên, không nói gì, nâng tay xé "xoẹt" băng vải ra. Băng vải trắng tinh mang theo tia mát bị kéo mạnh ra khỏi vết thương, Trang Hàn Minh nhìn mà không nhịn được phải cắn răng.Lông mày Hàn Nhạn không hề chau lại, giơ tay lên, băng vải bị ném qua một bên, chỉ thấy nàng ngẩng đầu lên, cười như không cười nhìn Chu thị: "Di nương hài lòng rồi chứ?"
Thấy chỗ băng vải bị xé ra kia, tất cả máu thịt mơ hồ, Hàn Nhạn dặn Cấp Lam: "Đi lấy một bầu rượu nóng tới đây."
Ngày thường, quan binh thường thấy vô số bộ dáng thảm thiết, lúc này thấy Hàn Nhạn không coi vết thương của mình là chuyện lớn thì không nhịn được mà hơi ngạc nhiên. Hễ là nữ nhi, đặc biệt là nữ nhi nhà phú quý, dĩ nhiên là yếu ớt chứ đừng nói là xé băng vết thương ra như thế. Chỉ ngã bị thương rách da một chút cũng phải trốn trong phòng khóc cả đêm. Nhưng tiểu cô nương này lại đối xử với mình tàn nhẫn như thế, khiến hắn hơi sợ hãi.
Cấp Lam cầm một bầu rượu đã được hâm nóng lên, Hạn Nhạn cầm lấy bầu rượu, mắt cũng không chớp mà đổ nó lên vết thương. Nàng cảm thấy đau đớn như kim châm muối xát ập tới, cắn chặt răng, dừng một chút mới ngẩng đầu lên, cười cười: "Lần này...Quan gia, Chu di nương, Chu phu nhân, Ngữ Sơn tỷ tỷ đã thấy rõ ràng chưa?"
Nàng gọi tên từng người ra, không giống như đang gào thét mà như đang muốn khắc ghi trong lòng, sau này sẽ trả thù vậy. Mấy người đều cảm thấy sống lưng lạnh toát, nhìn vết thương bị Hàn Nhạn dội rượu lên, vết máu tan đi, là một vết thương dài bằng ngón tay như bị thứ gì đó sắc bén tổn thương. Miệng vết thương đúng là rất sâu.
Hàn Nhạn cười nhìn mọi người, không quan tâm tới vết thương mình còn đang rỉ máu: "Các vị, lúc này còn nghi ngờ gì cần Hàn Nhạn giải thích không?"
Quan binh cười ngượng ngùng: "Hiểu lầm, hiều lầm một hồi thôi. Thì ra ở đây không có thích khách. Mong tiểu thư lượng thứ." Dứt lời cũng cáo từ rời đi, lại nghe thấy lời Hàn Nhạn nhẹ như gió: "Đứng lại." Bước chân cứng đờ, từ từ xoay người lại.
Hàn Nhạn nhìn chằm chằm vào vết thương của mình, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên, nhìn hắn, từ từ nói: "Nếu ta không lượng thứ thì sao?"
Quan binh này nghe thế thì ngẩn ra, trong lòng khổ không thể tả. Tiểu nha đầu này là người khó đối phó.Lúc đó mình chỉ lo xem kịch vui, cho nên không ngờ rằng khi đã vô sự, nha đầu kia chắc chắn sẽ không để mình sống dễ chịu. Tuy nói mình chỉ là một thủ lĩnh sai nha, sợ gì không thể nói lại một tiểu cô nương mười hai, mười ba tuổi. Nhưng hắn biết mình lăn lộn trong đám người nhiều năm như vậy, nhìn người cực chuẩn, tiểu cô nương này tuyệt đối có cách để mình khó xử.
"Việc này..." Hắn hơi khó xử.
Chu thị không ngờ mình sẽ nhìn thấy màn này, cất giọng chói tai: "Sao tứ tiểu thư có thể nói thế với quan gia? Quan gia là vâng lệnh Hoàng thượng, chẳng lẽ tứ tiểu thư phải tính sổ à?"
Hàn Nhạn cười lạnh: "Đương nhiên con không dám nói nửa lời là quan gia sai, nhưng con là Huyền Thanh vương phi mà?"
Lời này vừa nói ra, Chu thị im miệng ngay lập tức. Sắc mặt đại Chu thị trong nháy mắt trở nên khó coi.
Giọng Hàn Nhạn bỗng nhiên nghiêm nghị: "Chẳng lẽ quan gia là có thể lấy tìm thích khách làm cớ, buộc Huyền Thanh vương phi ra khỏi khuê phòng, mặc người tìm kiếm. Chẳng lẽ quan gia là có thể hùng hổ dọa người,muốn Hàn Nhạn lộ vết thương ra mới ngừng sao?" Lời này rõ ràng là nói quan binh nhưng lại ngầm chỉ bọn Chu thị. Người ở đây nghe thấy hết, Trang Ngữ Sơn tức giận đến mức sắc mặt trắng bệch, vặn muốn nát khăn trong tay.
Giọng Hàn Nhạn trong trẻo nhưng mang theo chút ý lạnh truyền vào tai mọi người: "Ta còn chưa là nữ tử đã xuất giá, lộ thân thể của mình trước mặt mọi người là đại kỵ. Di nương và Chu phu nhân là người xuất sắc, không đến nỗi ngay cả đạo lý này cũng không hiểu." Nàng liếc quan binh thủ lĩnh: "Ta là thê tử chưa qua cửa của vương gia, bị làm nhục thế này, các ngươi đoán xem vương gia sẽ làm gì?"
Làm gì? Đương nhiên là giết những người thấy thân thể vương phi! Quan binh này vừa nghe thì mặt mũi trắng bệch, hai chân mềm nhũn, quỳ xuống trước mặt Hàn Nhạn: "Vương phi tha mạng, vương phi tha mạng, tiểu nhân có mắt như mù nên đắc tội vương phi, vương phi tha mạng."
Chu thị và Trang Ngữ Sơn trợn mắt há hốc miệng. Bình thường hai người này coi thường Hàn Nhạn, lúc này thấy quan binh thủ lĩnh sợ Hàn Nhạn như thế trong lòng mới bắt đầu cảm thấy sợ, hơi bất an mà nhìn Hàn Nhạn.
Hàn Nhạn chỉ hờ hững nói: "Ngươi có tội gì? Chỉ làm việc công, yên tâm đi, tất cả mọi chuyện xảy ra hôm nay ta sẽ kể chi tiết cho vương gia. Vương gia nhìn rõ mọi việc, hiển nhiên sẽ không khiến người trong sạch bị oan ức."
Quan binh này vừa nghe thì càng sợ hơn, mặt như màu đất. Nói cho vương gia thì mình làm gì còn đường sống nữa? Vừa định tiếp tục cầu xin tha thứ thì lại nghe Hàn Nhạn nói tiếp: "Quan gia đừng khách khí với Hàn Nhạn như thế.Chuyện hôm nay chỉ là ngoài ý muốn, đương nhiên Hàn Nhạn sẽ không trách tội quan gia. Nhưng đã để lỡ nhiều thời gian như vậy, sợ là thích khách kia cũng đã chạy thoát rồi. Tuy không nên nói như thế này nhưng Hàn Nhạn vẫn phải nói một câu: Đừng để người khác cố ý để lỡ việc của ngươi. Có lẽ nàng ta đang giúp thích khách kia tranh thủ thời gian bỏ trốn đấy."
Quan binh nghe vậy thì ngẩn ra, lập tức hiểu rõ ý của Hàn Nhạn. Trước kia đã phát hiện ra bầu không khí giữa Hàn Nhạn và bọn Chu thị không đúng rồi. Chu thị rõ ràng là muốn tìm Hàn Nhạn gây rắc rối. Một câu sau cùng của Huyền Thanh vương phi khiến hắn sợ mất mật, thầm chửi mình váng đầu, trêu chọc ai không trêu lại đụng tới Huyền Thanh vương phi. Trong lòng cũng hơi oán giận Chu thị. Nếu không phải là bà ta, mình thấy trong phòng không có ai sẽ đi ngay, cần gì phải ở lại đây để gặp phải chuyện này. Hôm nay thấy Hàn Nhạn cố ý tha cho hắn, dĩ nhiên là nhu thuận như lừa, vội vàng cao giọng: "Mấy vị này quấy nhiễu quan phủ làm việc, bắt hết lại để thẩm vấn!"
Chu thị vừa nghe, lập tức hoảng hồn: "Việc này sao lại liên quan tới chúng ta? Chúng ta cũng trong sạch..."
Quan binh này vốn đang tức bà ta, lúc này lại càng cố muốn thể hiện trước mặt Hàn Nhạn, liền lạnh giọng nói: "Mấy người các ngươi vẫn nói dối ta, để ta nghi ngờ tứ tiểu thư. Bây giờ tứ tiểu thư quả thật trong sạch. Nhưng lại làm trễ nải không ít thời gian, vậy xem ra cũng chỉ có các ngươi đáng nghi nhất. Người đâu, trói mấy người này mang về!"
"Chu phu nhân thì không cần." Hàn Nhạn nói: "Bà ta không phải người trong phủ chúng ta, chắc không liên quan tới chuyện này." Nếu Đại Chu thị bị quan phủ đưa về thì chắc chắn phủ Thái Sư sẽ biết rất nhanh, Thái Sư ra lệnh thì không ai dám không tuân, chỉ chốc lát đã thả người, lúc này chẳng giải quyết được gì. Chi bằng bây giờ tha cho bà ta một lần, thu thập mẹ con Chu thị trước. Hôm nay họ dám ép mình thì đừng nghĩ tới chuyện hoàn hoàn chỉnh chỉnh mà trở về. Vết thương kia của mình luôn phải có thu hoạch mới được.
Sai nha gật đầu liên tục: "Ngoài Chu phu nhân thì mang về hết!"
Đại Chu thị quay lại nhìn Hàn Nhạn. Nàng cười nhạt với bà, trong ánh mắt lộ vẻ khiêu khích, rõ ràng là đang nói: Thả ngựa qua đây.
Chu thị và Trang Ngữ Sơn kêu khóc, nói: "Không liên quan tới chúng ta. Ngươi không thể bắt bọn ta. Tứ tiểu thư, lòng ngươi thật độc ác..."
Tráng Sĩ Dương chờ bên ngoài thấy tình cảnh này thì choáng váng, không ngờ chỉ vào một lát mà mẹ con Chu thị bị bắt hết. Chu thị vừa thấy Trang Sĩ Dương thì như gặp được cứu tinh, nắm chặt tay áo ông, nói: "Lão gia hãy cứu thiếp, tứ tiểu thư muốn quan sai bắt bọn thiếp."
"Di nương nói sai rồi," Trang Sĩ Dương còn chưa kịp nói gì thì thấy Hàn Nhạn đi ra từ trong nhà, máu vẫn còn nhỏ giọt trên tay: "Hàn Nhạn không có bản lĩnh lớn như vậy. Quan gia chỉ làm theo phép công, hơn nữa, di nương, chuyện này liên quan rất lớn, cho nên để di nương đi một chuyến, cũng là vì tốt cho Trang phủ, đúng không?" Trả lại nguyên vẹn lời bà ta, thấy sắc mặt Chu thị đầy tức giận, Hàn Nhạn cười khẽ.
Mị di nương tới bên cạnh Chu thị cười nói: "Ơ, còn tưởng rằng tứ tiểu thư gặp chuyện gì, không ngờ người có chuyện lại là Chu di nương. Hôn nay thật ngoài dự liệu của thiếp thân." Dứt lời, vuốt ve cái bụng tròn như cái trống của mình: "Mong rằng đừng dọa tới hài tử mới tốt."
Chu thị nghe vậy thì nhìn bụng Mị di nương đầy độc ác. Mị di nương bị ánh mắt âm u này chiếu tới thì lùi lại một bước. Trang Sĩ Dương không vui liếc Chu thị một cái, vẫn đè ngọn lửa trong lòng xuống, nói với quan sai: "Rốt cuộc là có chuyện gì?"
Quan sai này chỉ nói: "Chuyện này ngài hỏi Chu phu nhân đi. Xin cáo từ." Dứt lời, không để ý tới mẹ con Chu thị đang kêu la, cứ mạnh mẽ đưa bọn họ đi.
"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Trang Sĩ Dương nhìn về phía đại Chu thị.
Hàn Nhạn duỗi lưng một cái: "Phụ thân, vết thương trên người Nhạn Nhi còn chưa lành, phải vào phòng băng bó. Phụ thân nói chuyện phiếm với di nương thật tốt đi."
Lúc này Trang Sĩ Dương mới chú ý tới vết thương trên tay Hàn Nhạn, mất tự nhiên mà ho nhẹ một tiếng: "Tất cả giải tán đi."Trang Hàn Minh hơi lo lắng nhìn Hàn Nhạn, thấy nàng nở nụ cười an ủi với mình mới yên tâm rời đi.
Chờ Thanh Thu uyển yên lặng lại, Hàn Nhạn xoay người vào phòng. Vừa vào thì thấy người kia đang ngồi trên bàn, nhìn mình bằng ánh mắt ý vị sâu xa: "Tiểu nha đầu, thủ đoạn thật tuyệt vời."
Hàn Nhạn cũng nhìn y, lâu sau mới nói ra bốn chữ: "Đúng là rắc rối!"