Quan Thiếu Hà nhìn kỹ qua kính viễn vọng, phát hiện ra chữ “Hàn”trên cờ xí của đối phương, lập tức vẻ mặt kinh ngạc, quay đầu liếc nhìn Hàn Mạc một cái, chỉ thấy Hàn Mạc hai tay đỡ ống kính viễn vọng, giống như tượng đá, nghiêm trang nhìn về nơi xa.
Hàn Mạc chẳng những nhìn thấy lá cờ có chữ “Hàn” tung bay, mà còn thấy được nơi đầu thuyền kỳ hạm, xuất hiện một chiến vị tướng thân mặc khôi giáp màu bạc, thị lực của hắn vốn khác người, lại thêm trong tay có kính viễn vọng cho nên nhìn rất rõ, ngoại hình chiến tướng kia hắn nhìn rất rõ.
Chiến giáp màu bạc lóng lánh ánh hào quang, trong tay nắm một trường thương, chiếc áo choàng màu trắng bị gió biển cuồn cuộn thổi tung lên, mà chiến tướng kia không đội khôi giáp, mà để cho tóc bay tung bay trong gió, nhìn qua vừa nhẹ nhàng tự nhiên, phóng khoáng vừa khí thế kinh người.
Tất cả mọi người trong đội tàu lúc này cũng thấy trên mặt biển phía Bắc một đội tàu khổng lồ hiện ra, tất cả mọi người đều hết sức đề phòng, không ít người đều nhìn chăm chú Hàn Mạc, chỉ đợi hắn ra lệnh một tiếng, liền bày trận nghênh địch.
Nhưng Hàn Mạc vẫn không động đậy, một lúc lâu sau, hắn mới chậm rãi buông tay xuống, sắc mặt lộ vẻ nghiêm trang, nhưng trong đôi mắt kia lại mang vẻ kích động không thể che giấu.
Trong giây lát, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn, Hàn Mạc lui về phía sau ba bước, sửa sang lại xiêm y, quay về hướng Bắc, cung kính quỳ xuống, vẻ vô cùng kính sợ khấu đầu về hướng Bắc.
Tất cả mọi người đều trợn mắt, há hốc mồm, ai cũng không thể tưởng tượng được, trong thời khắc căng thẳng như lúc này, Hàn Mạc lại có những cử chỉ kinh sợ như vậy.
Quan Thiếu Hà há miệng thở dốc, không thốt ra được lời nào, chợt nghe thấy tiếng kêu lớn của thuyền viên trên vọng tháp:
- Phía trước truyền đến tín hiệu, đoàn thuyền đó…là giả..!
Đám thủy thủ vẫn chưa hiểu được chuyện gì đã xảy ra, bỗng nghe thấy Hàn Mạc lẩm bẩm rất cung kính:
- Thiên Nhai Công trên trời linh thiêng, phù hộ Hàn Mạc con lần này xuất binh, giương cao uy thế họ Hàn, không dám làm mất đi thanh danh mà Thiên Nhai Công đã để lại!
Không ít thuyền viên và Ngự Lâm vệ đứng bên Hàn Mạc nghe thấy, lập tức đều cả kinh, Quan Thiếu Hà đã thất thanh nói:
- Thiên Nhai Công…chẳng lẽ…chẳng lẽ, đó là vong linh Đông Hải Vương Hàn Thiên Nhai không tiêu tan…!
Tất cả mọi người trên chiến thuyền đều sợ hãi, lập tức những người là con cháu Đông Hải đều hướng về phương Bắc quỳ xuống, sau khi mấy người này quỳ xuống, lập tức những người khác cũng quỳ xuống theo, ngoại trừ Quan Thiếu Hà và một nhóm Ngự Lâm vệ, toàn bộ những người có mặt trên thuyền đều hướng về phương Bắc bái lạy.
Hàn Thiên Nhai!
Đây là một cái tên mãi mãi không bao giờ mất đi trong lòng người Đông Hải, là người anh hùng mà nhiều thế hệ người Đông Hải ngưỡng vọng tưởng nhớ.
Chính vì cuộc nổi dậy của Hàn Thiên Nhai, khiến cho dân chúng Đông Hải thoát khỏi cảnh dầu sôi lửa bỏng, và từ đó về sau đã được hưởng cuộc sống thái bình ấm no.
Quan Thiếu Hà cảm nhận được các thuyền viên cúi lạy đầy vẻ cung kính, bỗng chợt giật mình, tuy y biết rằng Hàn Thiên Nhai là Đông Hải Vương, nhưng thật sự không ngờ Hàn Thiên Nhai lại đi sâu vào lòng người đến vậy.
Hơn nữa, y thực sự không nghĩ tới, anh linh Hàn Thiên Nhai sao có thể xuất hiện trên biển lúc này.
Y giương kính viễn vọng, lại một lần nữa nhìn ra xa, cuối cùng phát hiện, đội tàu đó vô cùng hoành tráng dũng mãnh, giống y như thật, nếu không dùng kính viễn vọng quan sát cẩn thận, thật khó có thể nhận ra đó là âm hồn của đội tàu, lúc này y có thể thấy rõ, trên thực tế, đoàn thuyền đó dường như một nửa nổi trên mặt biển, vả lại trên mặt biển lúc này vẫn rất phẳng lặng, nhưng những cơn sóng phía dưới đoàn thuyền lại nổi sóng cuồn cuộn, hai cơn sóng biển hoàn toàn không giống nhau, lúc này mới kinh ngạc, đúng là vừa rồi chưa phát hiện ra điểm này.
Kỳ thực trong lòng các thuyền viên lúc này cũng vô cùng kinh ngạc, trong số thuyền viên này đại bộ phận đều là con cháu Đông Hải, bọn họ sinh ra và lớn lên trên biển, nhưng cũng được nghe câu chuyện mà các cụ già nói đến.
Các cụ già nói, khi thuyền đi đến chỗ biển sâu, sẽ có cơ hội nhìn thấy một cảnh tượng rất kỳ quái xuất hiện, trên mặt biển sẽ đột nhiên xuất hiện một cảnh tượng hùng tráng, có thể là một thành trì, cũng có thể là một thế ngoại đào nguyên trăm hoa khoe sắc chim hót líu lo,cũng có khả năng là trận chiến hỗn loạn nghìn quân vạn mã đang chém giết, không phải là cá biệt.
Nhưng những cảnh tượng như vậy, gặp được là chuyện vô cùng hy hữu. Kể cả những người quanh năm lên đênh trên biển, có khi cả đời cũng không được nhìn thấy một lần.
Cảnh tượng như vậy, mọi người không thể giải thích được, chỉ có thể lấy thần linh ra giải thích, hơn nữa trong câu chuyện của mọi người, nếu được nhìn thấy cảnh tượng đẹp như vậy, con cháu đời sau sẽ được hưởng vinh hoa phú quý, mà nếu nhìn thấy cảnh binh đao chiến tranh, con cháu đời sau sẽ chịu khổ cả đời.
Nhưng hôm nay Hàn Mạc nhìn thấy, liền ý thức ngay được, đây là chỉ là ảo ảnh.
Hiện tượng thần bí này, Hàn Mạc đương nhiên có thể lý giải bằng khoa học, chẳng qua đây chỉ là một hiện tượng khúc xạ ánh sáng, nếu không xuất hiện trên biển thì nó cũng có thể xuất hiện trên sa mạc.
Bình thường những cảnh ảo ảnh xuất hiện có thể là cảnh tượng mấy chục năm trước thậm chí là mấy trăm năm trước.
Cảnh tượng trước mắt hắn lúc này, đương nhiên là khung cảnh hùng tráng của Hàn Thiên Nhai năm đó, khung cảnh sinh động hiện ra trước mắt, trong lòng Hàn Mạc tuy biết rõ hiện tượng này có tính khoa học, nhưng hôm nay may mắn được nhìn thấy tận mắt, có thể nhìn thấy khung cảnh hùng tráng của Hàn Thiên Nhai năm đó, điều này dường như là ý trời.
Trên thực tế, các thuyền viên trên tàu lúc này đều đã rõ cảnh tượng những âm linh mà các phụ lão thường nói đến, hơn nữa tín hiệu từ Đông Hải Ưng phát ra trên lá cờ, đã nói rõ cho mọi người đó là anh linh của Đông Hải Vương Hàn Thiên Nhai hiện ra.
Không những bách tính Đông Hải đối với Hàn Thiên Nhai cung kính như thần linh, những người dân trên biển cũng đều là hậu duệ của Hàn Thiên Nhai, đối với Hàn Thiên Nhai cũng có sự kính sợ, giống như cảnh của Đông Hải Ưng, các thuyền viên trên chiến thuyền cũng đều hướng về phía Bắc bái lạy, biểu thị lòng kính sợ đối với Đông Hải Vương Thiên Nhai.
Lúc này trong lòng các thuyền viên vừa cung kính vừa sợ hãi, phải hơn chín mươi phần trăm số người trên đều chưa từng nhìn thấy ảo ảnh, đột nhiên hôm nay gặp được anh linh Hàn Thiên Nhai, hơn nữa, đúng là vào thời điểm Ngũ thiếu gia suất lĩnh đội xuất chinh, mọi người mơ hồ cảm thấy, Thiên Nhai công lúc này hiện ra, e rằng chính là vì Ngũ thiếu gia. Thiên Nhai công hiển linh ở trên biển khí thí uy dũng, là điềm báo Ngũ thiếu gia lần này rời bến, ắt đánh đâu thắng đó.
Lúc Hàn Mạc đứng dậy, đến sát mép tàu nhìn ra xa xa, cũng là lúc đội tàu Đông Hải Ưng đều rất mơ hồ. Nhưng Hàn Mạc từ kính viễn vọng thì có thể nhìn thấy Hàn Thiên Nhai một thân bạch giáp, tay cầm thương, tư thế oai hùng hiên ngang, uy phong lẫm lẫm, cho đến khi bóng dáng từ từ biến mất, Hàn Mạc vẫn không buông kính viễn vọng.
- Hùng phong Thiên Công, mãi mãi lưu truyền!
Hàn Mạc buông kính viễn vọng, nhẹ giọng tự nói.
Ảo ảnh tiêu tan trong tiếng nhạc, khiến đội tàu từ trên xuống dưới đối với Hàn Mạc vô cùng kính trọng. Rất nhiều người sâu trong lòng cảm thấy Thiên Nhai công lúc này xuất hiện chắc chắn muốn biểu đạt cái gì.
Mà Hàn Mạc lúc quỳ lạy là đã mơ hồ nói mấy câu, tất cả mọi người đều đoán, có lẽ, Thiên Nhai công xuất hiện là vì tiễn chân Hàn Mạc thật.
Hàn Mạc biết thời đại này khoa học kỹ thuật còn rất lạc hậu, nếu mình giải thích là hiện tượng khúc xạ ánh sáng, có khi còn bị cho là quái vật. Một khi đã như vậy, sao không lợi dụng nó, lấy sắc thái thần thoại phủ thêm cho mình chút quầng sáng.
Chỉ cần việc Đông Hải vương hiển linh đưa tiễn Ngũ thiếu gia truyền ra ngoài, nhất định uy vọng của Hàn Mạc ở Đông Hải sẽ tăng cao không kể xiết.
Mượn ánh sáng tổ tông, phủ thêm cho chính mình, có gì là không thể?
Đội tàu tiếp tục đi, khi mặt trời đã lên cao, đến chỗ hải tiêu mọc lên trên mặt biển, đội tàu hãm tốc độ. Tàu đi trước đã thả xuống một con thuyền nhỏ, hai gã thuyền viên chèo thuyền nhỏ đến bên cạnh hải tiêu, một gã nhảy lên, bắt lấy một con chim bồ câu có cột tín hà, tất nhiên hiểu là tin tức trên bờ gửi tới, lập tức tháo tín hàm trên chân bồ câu xuống.
Vì giảm bớt sức nặng cho bồ câu, nên tín hàm buộc ở chân bồ câu luôn lấy nhẹ làm trọng, thường chỉ là một mảnh giấy cực nhỏ, viết những câu tối giản nhất.
Lấy tín hàm ra, đi lên thuyền nhỏ, thuyền viên ở thuyền tiên phong đưa tay ra hiệu, lệnh hai gã thuyền viên trực tiếp giao tín hàm cho Hàn Mạc.
Trước kia thư từ qua lại thường là của thương đội và Quan Thị mậu dịch, hiện giờ Quan Thiếu Hà đi theo thương thuyền, Hàn Mạc cũng có lệnh, bất luận là có tin gì, đều dùng bồ câu bí mật truyền tới.
Chiếc thuyền nhỏ đi đến bên cạnh Đông Hải ưng, một gã thuyền viên bám thang dây leo lên, đem tín hàm giao cho Hàn Mạc. Hàn Mạc mở ra, lấy từ bên trong một tờ giấy nhỏ, nhìn lướt qua, vẻ mặt đại biến, trong mắt vừa hiện ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.
Quan Thiếu Hà thấy thế, rất tò mò, nhưng đó là thư tín của Hàn Mạc, nên không dám hỏi.
Chỉ có điều y vẫn biết xưa nay Hàn Mạc rất giỏi che giấu cảm xúc, hôm nay không ngờ lộ ra vẻ hưng phấn như vậy, nếu không phải tin vui, tất nhiên sẽ không dẫn đến cảm xúc như vậy.
Hàn Mạc quay đầu cười nói:
- Quan huỵnh, tin cực tốt, ta và huynh đều nên ăn mừng.
Quan Thiếu Hà cười nói:
- Tin vui cỡ nào khiến Ngũ thiếu gia cao hứng như vậy?
Hàn Mạc đem tờ giấy nhỏ đưa qua:
- Quan huynh, mời xem!
Quan Thiếu Hà lúc này thật cẩn thận nhận lấy, nhìn lướt qua, trên mặt cũng hiện lên vẻ giật mình, lập tức đôi mắt hưng phấn lộ ra, y xưa nay nho nhã, bình tĩnh, nhưng bây giờ cũng không kìm nổi kêu lên:
- Tốt, rốt cuộc đã dẹp được Ngụy quốc!
Hàn Mạc cười nói:
- Quan huynh, độc nhạc không bằng chúng nhạc (đại ý: niềm vui nhân đôi nếu chia sẻ cho mọi người), hãy hướng mọi người tuyên cáo tin nay, để mọi người cùng cao hứng, cao hứng!
Quan Thiếu Hà hưng phấn nói:
- Tốt!
Lập tức cao giọng:
- Các huynh đệ, tiền tuyến có tin báo, Ngụy quốc nội loạn, Ngụy quốc tự vẫn ở Kỳ Lân các, sủng thần của Ngụy đế là Uông Kính Vệ mở cửa thành đầu hàng, dâng lên quốc thư xin bảo hộ!
Một trận yên tĩnh đặc biệt, bỗng nghe một tiếng hoan hô vang lên, lập tức toàn bộ thuyền hô vang như sấm, mà thuyền viên ở trên vọng tháp cũng đã đánh tín hiệu, hướng các thuyền khác thông báo tin tức này, rất nhanh tiếng hoan hô rung chuyển cả bầu trời, vang vọng mãi trên biển Đông Hải tưởng chừng không thể dứt.
Hàn Mạc chẳng những nhìn thấy lá cờ có chữ “Hàn” tung bay, mà còn thấy được nơi đầu thuyền kỳ hạm, xuất hiện một chiến vị tướng thân mặc khôi giáp màu bạc, thị lực của hắn vốn khác người, lại thêm trong tay có kính viễn vọng cho nên nhìn rất rõ, ngoại hình chiến tướng kia hắn nhìn rất rõ.
Chiến giáp màu bạc lóng lánh ánh hào quang, trong tay nắm một trường thương, chiếc áo choàng màu trắng bị gió biển cuồn cuộn thổi tung lên, mà chiến tướng kia không đội khôi giáp, mà để cho tóc bay tung bay trong gió, nhìn qua vừa nhẹ nhàng tự nhiên, phóng khoáng vừa khí thế kinh người.
Tất cả mọi người trong đội tàu lúc này cũng thấy trên mặt biển phía Bắc một đội tàu khổng lồ hiện ra, tất cả mọi người đều hết sức đề phòng, không ít người đều nhìn chăm chú Hàn Mạc, chỉ đợi hắn ra lệnh một tiếng, liền bày trận nghênh địch.
Nhưng Hàn Mạc vẫn không động đậy, một lúc lâu sau, hắn mới chậm rãi buông tay xuống, sắc mặt lộ vẻ nghiêm trang, nhưng trong đôi mắt kia lại mang vẻ kích động không thể che giấu.
Trong giây lát, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn, Hàn Mạc lui về phía sau ba bước, sửa sang lại xiêm y, quay về hướng Bắc, cung kính quỳ xuống, vẻ vô cùng kính sợ khấu đầu về hướng Bắc.
Tất cả mọi người đều trợn mắt, há hốc mồm, ai cũng không thể tưởng tượng được, trong thời khắc căng thẳng như lúc này, Hàn Mạc lại có những cử chỉ kinh sợ như vậy.
Quan Thiếu Hà há miệng thở dốc, không thốt ra được lời nào, chợt nghe thấy tiếng kêu lớn của thuyền viên trên vọng tháp:
- Phía trước truyền đến tín hiệu, đoàn thuyền đó…là giả..!
Đám thủy thủ vẫn chưa hiểu được chuyện gì đã xảy ra, bỗng nghe thấy Hàn Mạc lẩm bẩm rất cung kính:
- Thiên Nhai Công trên trời linh thiêng, phù hộ Hàn Mạc con lần này xuất binh, giương cao uy thế họ Hàn, không dám làm mất đi thanh danh mà Thiên Nhai Công đã để lại!
Không ít thuyền viên và Ngự Lâm vệ đứng bên Hàn Mạc nghe thấy, lập tức đều cả kinh, Quan Thiếu Hà đã thất thanh nói:
- Thiên Nhai Công…chẳng lẽ…chẳng lẽ, đó là vong linh Đông Hải Vương Hàn Thiên Nhai không tiêu tan…!
Tất cả mọi người trên chiến thuyền đều sợ hãi, lập tức những người là con cháu Đông Hải đều hướng về phương Bắc quỳ xuống, sau khi mấy người này quỳ xuống, lập tức những người khác cũng quỳ xuống theo, ngoại trừ Quan Thiếu Hà và một nhóm Ngự Lâm vệ, toàn bộ những người có mặt trên thuyền đều hướng về phương Bắc bái lạy.
Hàn Thiên Nhai!
Đây là một cái tên mãi mãi không bao giờ mất đi trong lòng người Đông Hải, là người anh hùng mà nhiều thế hệ người Đông Hải ngưỡng vọng tưởng nhớ.
Chính vì cuộc nổi dậy của Hàn Thiên Nhai, khiến cho dân chúng Đông Hải thoát khỏi cảnh dầu sôi lửa bỏng, và từ đó về sau đã được hưởng cuộc sống thái bình ấm no.
Quan Thiếu Hà cảm nhận được các thuyền viên cúi lạy đầy vẻ cung kính, bỗng chợt giật mình, tuy y biết rằng Hàn Thiên Nhai là Đông Hải Vương, nhưng thật sự không ngờ Hàn Thiên Nhai lại đi sâu vào lòng người đến vậy.
Hơn nữa, y thực sự không nghĩ tới, anh linh Hàn Thiên Nhai sao có thể xuất hiện trên biển lúc này.
Y giương kính viễn vọng, lại một lần nữa nhìn ra xa, cuối cùng phát hiện, đội tàu đó vô cùng hoành tráng dũng mãnh, giống y như thật, nếu không dùng kính viễn vọng quan sát cẩn thận, thật khó có thể nhận ra đó là âm hồn của đội tàu, lúc này y có thể thấy rõ, trên thực tế, đoàn thuyền đó dường như một nửa nổi trên mặt biển, vả lại trên mặt biển lúc này vẫn rất phẳng lặng, nhưng những cơn sóng phía dưới đoàn thuyền lại nổi sóng cuồn cuộn, hai cơn sóng biển hoàn toàn không giống nhau, lúc này mới kinh ngạc, đúng là vừa rồi chưa phát hiện ra điểm này.
Kỳ thực trong lòng các thuyền viên lúc này cũng vô cùng kinh ngạc, trong số thuyền viên này đại bộ phận đều là con cháu Đông Hải, bọn họ sinh ra và lớn lên trên biển, nhưng cũng được nghe câu chuyện mà các cụ già nói đến.
Các cụ già nói, khi thuyền đi đến chỗ biển sâu, sẽ có cơ hội nhìn thấy một cảnh tượng rất kỳ quái xuất hiện, trên mặt biển sẽ đột nhiên xuất hiện một cảnh tượng hùng tráng, có thể là một thành trì, cũng có thể là một thế ngoại đào nguyên trăm hoa khoe sắc chim hót líu lo,cũng có khả năng là trận chiến hỗn loạn nghìn quân vạn mã đang chém giết, không phải là cá biệt.
Nhưng những cảnh tượng như vậy, gặp được là chuyện vô cùng hy hữu. Kể cả những người quanh năm lên đênh trên biển, có khi cả đời cũng không được nhìn thấy một lần.
Cảnh tượng như vậy, mọi người không thể giải thích được, chỉ có thể lấy thần linh ra giải thích, hơn nữa trong câu chuyện của mọi người, nếu được nhìn thấy cảnh tượng đẹp như vậy, con cháu đời sau sẽ được hưởng vinh hoa phú quý, mà nếu nhìn thấy cảnh binh đao chiến tranh, con cháu đời sau sẽ chịu khổ cả đời.
Nhưng hôm nay Hàn Mạc nhìn thấy, liền ý thức ngay được, đây là chỉ là ảo ảnh.
Hiện tượng thần bí này, Hàn Mạc đương nhiên có thể lý giải bằng khoa học, chẳng qua đây chỉ là một hiện tượng khúc xạ ánh sáng, nếu không xuất hiện trên biển thì nó cũng có thể xuất hiện trên sa mạc.
Bình thường những cảnh ảo ảnh xuất hiện có thể là cảnh tượng mấy chục năm trước thậm chí là mấy trăm năm trước.
Cảnh tượng trước mắt hắn lúc này, đương nhiên là khung cảnh hùng tráng của Hàn Thiên Nhai năm đó, khung cảnh sinh động hiện ra trước mắt, trong lòng Hàn Mạc tuy biết rõ hiện tượng này có tính khoa học, nhưng hôm nay may mắn được nhìn thấy tận mắt, có thể nhìn thấy khung cảnh hùng tráng của Hàn Thiên Nhai năm đó, điều này dường như là ý trời.
Trên thực tế, các thuyền viên trên tàu lúc này đều đã rõ cảnh tượng những âm linh mà các phụ lão thường nói đến, hơn nữa tín hiệu từ Đông Hải Ưng phát ra trên lá cờ, đã nói rõ cho mọi người đó là anh linh của Đông Hải Vương Hàn Thiên Nhai hiện ra.
Không những bách tính Đông Hải đối với Hàn Thiên Nhai cung kính như thần linh, những người dân trên biển cũng đều là hậu duệ của Hàn Thiên Nhai, đối với Hàn Thiên Nhai cũng có sự kính sợ, giống như cảnh của Đông Hải Ưng, các thuyền viên trên chiến thuyền cũng đều hướng về phía Bắc bái lạy, biểu thị lòng kính sợ đối với Đông Hải Vương Thiên Nhai.
Lúc này trong lòng các thuyền viên vừa cung kính vừa sợ hãi, phải hơn chín mươi phần trăm số người trên đều chưa từng nhìn thấy ảo ảnh, đột nhiên hôm nay gặp được anh linh Hàn Thiên Nhai, hơn nữa, đúng là vào thời điểm Ngũ thiếu gia suất lĩnh đội xuất chinh, mọi người mơ hồ cảm thấy, Thiên Nhai công lúc này hiện ra, e rằng chính là vì Ngũ thiếu gia. Thiên Nhai công hiển linh ở trên biển khí thí uy dũng, là điềm báo Ngũ thiếu gia lần này rời bến, ắt đánh đâu thắng đó.
Lúc Hàn Mạc đứng dậy, đến sát mép tàu nhìn ra xa xa, cũng là lúc đội tàu Đông Hải Ưng đều rất mơ hồ. Nhưng Hàn Mạc từ kính viễn vọng thì có thể nhìn thấy Hàn Thiên Nhai một thân bạch giáp, tay cầm thương, tư thế oai hùng hiên ngang, uy phong lẫm lẫm, cho đến khi bóng dáng từ từ biến mất, Hàn Mạc vẫn không buông kính viễn vọng.
- Hùng phong Thiên Công, mãi mãi lưu truyền!
Hàn Mạc buông kính viễn vọng, nhẹ giọng tự nói.
Ảo ảnh tiêu tan trong tiếng nhạc, khiến đội tàu từ trên xuống dưới đối với Hàn Mạc vô cùng kính trọng. Rất nhiều người sâu trong lòng cảm thấy Thiên Nhai công lúc này xuất hiện chắc chắn muốn biểu đạt cái gì.
Mà Hàn Mạc lúc quỳ lạy là đã mơ hồ nói mấy câu, tất cả mọi người đều đoán, có lẽ, Thiên Nhai công xuất hiện là vì tiễn chân Hàn Mạc thật.
Hàn Mạc biết thời đại này khoa học kỹ thuật còn rất lạc hậu, nếu mình giải thích là hiện tượng khúc xạ ánh sáng, có khi còn bị cho là quái vật. Một khi đã như vậy, sao không lợi dụng nó, lấy sắc thái thần thoại phủ thêm cho mình chút quầng sáng.
Chỉ cần việc Đông Hải vương hiển linh đưa tiễn Ngũ thiếu gia truyền ra ngoài, nhất định uy vọng của Hàn Mạc ở Đông Hải sẽ tăng cao không kể xiết.
Mượn ánh sáng tổ tông, phủ thêm cho chính mình, có gì là không thể?
Đội tàu tiếp tục đi, khi mặt trời đã lên cao, đến chỗ hải tiêu mọc lên trên mặt biển, đội tàu hãm tốc độ. Tàu đi trước đã thả xuống một con thuyền nhỏ, hai gã thuyền viên chèo thuyền nhỏ đến bên cạnh hải tiêu, một gã nhảy lên, bắt lấy một con chim bồ câu có cột tín hà, tất nhiên hiểu là tin tức trên bờ gửi tới, lập tức tháo tín hàm trên chân bồ câu xuống.
Vì giảm bớt sức nặng cho bồ câu, nên tín hàm buộc ở chân bồ câu luôn lấy nhẹ làm trọng, thường chỉ là một mảnh giấy cực nhỏ, viết những câu tối giản nhất.
Lấy tín hàm ra, đi lên thuyền nhỏ, thuyền viên ở thuyền tiên phong đưa tay ra hiệu, lệnh hai gã thuyền viên trực tiếp giao tín hàm cho Hàn Mạc.
Trước kia thư từ qua lại thường là của thương đội và Quan Thị mậu dịch, hiện giờ Quan Thiếu Hà đi theo thương thuyền, Hàn Mạc cũng có lệnh, bất luận là có tin gì, đều dùng bồ câu bí mật truyền tới.
Chiếc thuyền nhỏ đi đến bên cạnh Đông Hải ưng, một gã thuyền viên bám thang dây leo lên, đem tín hàm giao cho Hàn Mạc. Hàn Mạc mở ra, lấy từ bên trong một tờ giấy nhỏ, nhìn lướt qua, vẻ mặt đại biến, trong mắt vừa hiện ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.
Quan Thiếu Hà thấy thế, rất tò mò, nhưng đó là thư tín của Hàn Mạc, nên không dám hỏi.
Chỉ có điều y vẫn biết xưa nay Hàn Mạc rất giỏi che giấu cảm xúc, hôm nay không ngờ lộ ra vẻ hưng phấn như vậy, nếu không phải tin vui, tất nhiên sẽ không dẫn đến cảm xúc như vậy.
Hàn Mạc quay đầu cười nói:
- Quan huỵnh, tin cực tốt, ta và huynh đều nên ăn mừng.
Quan Thiếu Hà cười nói:
- Tin vui cỡ nào khiến Ngũ thiếu gia cao hứng như vậy?
Hàn Mạc đem tờ giấy nhỏ đưa qua:
- Quan huynh, mời xem!
Quan Thiếu Hà lúc này thật cẩn thận nhận lấy, nhìn lướt qua, trên mặt cũng hiện lên vẻ giật mình, lập tức đôi mắt hưng phấn lộ ra, y xưa nay nho nhã, bình tĩnh, nhưng bây giờ cũng không kìm nổi kêu lên:
- Tốt, rốt cuộc đã dẹp được Ngụy quốc!
Hàn Mạc cười nói:
- Quan huynh, độc nhạc không bằng chúng nhạc (đại ý: niềm vui nhân đôi nếu chia sẻ cho mọi người), hãy hướng mọi người tuyên cáo tin nay, để mọi người cùng cao hứng, cao hứng!
Quan Thiếu Hà hưng phấn nói:
- Tốt!
Lập tức cao giọng:
- Các huynh đệ, tiền tuyến có tin báo, Ngụy quốc nội loạn, Ngụy quốc tự vẫn ở Kỳ Lân các, sủng thần của Ngụy đế là Uông Kính Vệ mở cửa thành đầu hàng, dâng lên quốc thư xin bảo hộ!
Một trận yên tĩnh đặc biệt, bỗng nghe một tiếng hoan hô vang lên, lập tức toàn bộ thuyền hô vang như sấm, mà thuyền viên ở trên vọng tháp cũng đã đánh tín hiệu, hướng các thuyền khác thông báo tin tức này, rất nhanh tiếng hoan hô rung chuyển cả bầu trời, vang vọng mãi trên biển Đông Hải tưởng chừng không thể dứt.