Bồ câu đưa thư mang đến tin tức không rõ ràng, cũng không tỉ mỉ tình huống cụ thể, nhưng việc Ngụy đầu hàng khiến lòng Hàn Mạc cảm thấy vô cùng hưng phấn.
Không hề nghi ngờ, quân Ngụy đã bị chiếm đóng, dấu hiệu đế quốc Tây Ngụy khổng lồ suy vong như vậy, mà xu thế thiên hạ phân chia lâu ắt tới xu thế hợp lại đã tiến lên một bước.
Chỉ có điều thời gian Ngụy rơi vào tay giặc, so với dự báo của Hàn Mạc đã sớm hơn rất nhiều.
Hàn Mạc đánh giá quá cao thực lực của người nước Ngụy, tuy rằng đã phong tỏa các đường cung cấp lương thực của nước Ngụy, nhưng trong Ngụy Đô vốn chứa lượng lương thực cực lớn, hơn nữa Tiết Phá Dạ tuy rằng không phải một đại danh tướng, nhưng thuộc hạ của gã dù sao cũng tập hợp quân đoàn khổng lồ hơn trăm nghìn người, hơn nữa người Ngụy đã xây dựng những đạo công sự phòng ngự, muốn cưỡng ép đánh chiếm được, đó cũng không phải chuyện dễ.
Hàn Mạc ở tiền tuyến, liền đặt ra chiến lược làm tiêu hao binh lực quân địch. Hắn tin tưởng chiến lược như vậy là phù hợp nhất với lợi ích nước Yến, chẳng những có thể giảm bớt thương vong cho tướng sĩ quân Yến, hơn nữa có thể làm suy sụp tinh thần chiến đấu của quân Ngụy, thậm chí cả quân Khánh.
Hắn biết Hàn Huyền Linh sẽ không dễ dàng thay đổi bố trí chiến lược như vậy.
Nếu hết thảy đều dựa theo chiến lược của mình tiến hành, như vậy quân Ngụy không thể bị chiếm đóng vào lúc này, dựa theo kế hoạch phòng thủ của Hàn Mạc, quân Ngụy cho dù không chống đỡ nổi mở thành đầu hàng, cũng chỉ có thể là chuyện của hai tháng sau đó, bởi vì đến lúc đó, hậu cần trong quân Ngụy mới có khả năng xuất hiện những thiếu hụt nghiêm trọng, từ đó làm cho sĩ khí quân Ngụy xuống thấp thậm chí dẫn tới nổi loạn.
Tin tức trên tờ thư ghi rõ, quân Ngụy bị phá, cũng không phải liên quân tấn công, mà do bên trong quân Ngụy xuất hiện biến động, ngay cả vị Hoàng đế nước Ngụy cũng phải treo cổ tự vẫn ở Kỳ Lân các.
Danh tiếng của Kỳ Lân các, Hàn Mạc sớm có nghe nói, thậm chí người trong thiên hạ đều nghe thấy.
Đó là Ngụy đế hao phí tiền bạc xây dựng nên Hoàng Kim các, giống như Khánh đế tu sửa xây dựng Tụ Bảo các vậy, đều là nơi dùng để cất giữ các báu vật, nhưng báu vật trong Kỳ Lân các so với Tụ Bảo các còn quý hơn rất nhiều. Đại khái vì nước Ngụy lúc trước uy phong Hắc Kỳ một thời, Hắc Kỳ lúc trước vơ vét vô số kỳ trân dị bảo, tất cả đều mạnh mẽ nhập hết vào trong Kỳ Lân các.
Vị Ngụy đế này chết trong Kỳ Lân các mà y xem như sinh mạng của mình, nhìn khắp nơi đầy báu vật, không biết trước khi chết trong lòng y nghĩ những gì.
Nội loạn?
Trong đầu Hàn Mạc rất nhanh liền nghĩ tới việc Chu Tiểu Ngôn đi cùng Ngự sử đại phu Khương Tư Nguyên tiền vào kinh thành tiến hành đàm phán, tuy rằng không có tin tức gì khác, nhưng Hàn Mạc cảm giác rất rõ ràng, quân Ngụy nhanh như vậy đã bị đánh bại, Chu Tiểu Ngôn ở trong đó nhất định sức ảnh hưởng cực kỳ quan trọng.
Dựa vào cảm tính suy đoán, nước Ngụy không có khả năng xảy ra nội loạn nhanh như vậy, nếu đã xảy ra sớm hơn dự đoán, như vậy chỉ có thể là đột biến do một nhân tố gây ra.
Mà nhân tố đột biến này, mười phần chính là Chu Tiểu Ngôn.
Chu Tiểu Ngôn dù sao cũng là hậu sinh của Ngôn tộc nước Ngụy, bộ tộc Ngôn Thị tuy rằng đã bị diệt vong, nhưng một số lão thần Ngôn tướng, ở trong nước Ngụy còn bè đảng lưu lại. Trong tình hình nguy cấp người người đều thấy bất an, Chu Tiểu Ngôn rất có thể đã bí mật lôi kéo bè đảng Ngôn Thị ở trong Kinh Đô thành. Nếu không dựa vào cách đối nhân xử thế của Chu Tiểu Ngôn, thật sự không chắc chắn, gã tuyệt đối không làm con thiêu thân lao đầu vào chỗ chết, nếu Chu Tiểu Ngôn thật sự là loại người hành động theo cảm tính, cũng không cần phải ẩn nhẫn nhiều năm rồi.
Hàn Mạc không biết rõ Chu Tiểu Ngôn rốt cuộc đã làm như thế nào, nhưng nếu quân Ngụy đã đầu hàng, thật là một tay Chu Tiểu Ngôn bày ra, như vậy trong lòng Hàn Mạc cũng cảm thấy vô cùng vui mừng.
Ít nhất lúc trước chính mình đã không nhìn lầm người, mà công lao của Chu Tiểu Ngôn, giúp cho nước Yến giảm bớt tổn hao lực lượng, lại tránh được thương vong càng lớn. Nghĩ tới Thiết kỵ nước Yến đã bước vào cửa thành Kinh Đô nước Ngụy, trong lòng Hàn Mạc thực có chút tiếc nuối, chính mình không thể xuất hiện ở nơi đó.
Bất kể như thế nào, tin tức này truyền đến, khiến khí thế hạm đội càng lớn hơn, mọi người đều hoan hô cười nói, mà Hàn Mạc và Quan Thiếu Hà thậm chí tự mình buông lưới đánh vá, ở trong Đông Hải bắt cá, mấy lưới thả xuống, cũng bắt được không ít cá biển hình thù kỳ dị, con cá này màu sắc rực rỡ cực kỳ xinh đẹp. Hàn Mạc cho người xách theo vại cá, đặt ở trong phòng Tiểu Thiến và Bích di nương, đẹp khiến cho bọn nhìn đã mắt. Nếu đó là cá lớn có thể dùng để ăn, Hàn Mạc còn lệnh cho đầu bếp làm tiệc rượu con cá một trăm cân, thịt kho tàu hấp, mọi người cùng nhau cắn một miếng.
Mấy ngày tiếp sau, gió Nam nổi lên, buông căng gió, tốc độ đội tàu lập tức nhanh hơn.
Sau khi rời bến gần hai mươi ngày, khoảng cách với đường ở quần đảo Nam Dương càng ngày càng gần, mà cảnh giới của đội tàu cũng bắt đầu trở nên nghiêm khắc hơn. Ngoại trưa nhìn tháp thượng thì sắp xếp hai tên thuyền viên lấy kính viễn vọng xem xét động tĩnh bốn phía, trên thuyền ngày đêm đều có đội tuần tra, đặc biệt ban đêm, người của đội tuần tra tăng thêm gấp đôi, mà bốn mươi Ngự Lâm cệ cùng Hàn Mạc rời bên cũng chia làm hai nhóm, từng giây từng phút cảnh giới.
Đêm hôm đó, trăng sáng nhô lên cao, mặt biển cuộn sóng , trăng sáng tỏa trên mặt biển, sóng sáng lấp lánh, rất xinh đẹp, tiếng sóng biển thanh thanh, lúc trầm lúc bổng.
Hàn Mạc đứng ở trên lan can, chắp tay sau lưng, cái bóng dài bị gió biển thổi lay động trôi nổi, dưới ánh trăng, cực kỳ tự nhiên, phóng khoáng.
Chỉ có điều trong lòng Hàn Mạc lúc này có chút phức tạp, trên một đường, cũng là rất thuận lợi, nhưng đây chẳng qua là người của mình làm ra một đoạn đường cực ngắn, con đường của mình sau này đi không biết còn có được bằng phẳng hay không?
Kinh thành Ngụy bị đánh bại, như vậy tiếp đến triều đình nước Yến sẽ áp dụng loại chiến lược như thế nào? Đặc biệt là Hàn Huyền Đạo, ông ta sẽ tiến hành sắp xếp ra sao?
Hàn Mạc biết rõ, triều đình nước Yến tạm thời coi như bình yên, đơn giản là vì tiền phương chiến sự giằng co, hiện giờ kết cục trận chiến đã đến hồi kết, như vậy kinh thành Yến lại sẽ có một trận bão táp như thế nào xảy ra?
Hắn đem vợ mang đi, chính là hiểu được nước Yến nhất định còn có thể có một trận bão lớn, chính mình phải suy nghĩ vì an toàn của người nhà, khó sống cũng thực cần tạm lánh tới chỗ tốt một thời gian.
Nhưng cha mẹ của mình còn lưu lại kinh thành, hắn cũng không có khả năng đem cha mẹ mình dưới con mắt theo dõi của Hàn Huyền Đạo mà không để lại dấu vết gì, mà Hàn Huyền Đạo vì kiềm chế mình, nhất định sẽ đem vợ chồng Hàn Huyền Xương chặt chẽ khống chế trong tay.
Hàn Mạc đối với tính cách của Hàn Huyền Đạo đã vô cùng rõ ràng, vị Đại bá này ẩn nhẫn vô cùng, ngày thường ung dung thản nhiên, nhưng thật muốn ra tay, đương nhiên là vừa hung vừa độc.
Ông ta nếu chèn ép mình, thì đối với mình phải có cảnh giác, tuy rằng trong khoảng thời gian ngắn cũng không hạ thủ với mình, nhưng Hàn Mạc không tin được vị đó với Hàn Thương nhà mình mâu thuẫn sâu đậm như vậy.
Trong mắt Hàn Thương lúc trước, đã có chứa sát ý, nếu một khi Hàn Huyền Đạo cầm quyền, như vậy thân là đứa con cả của Hàn Huyền Đạo, Hàn Thương so ra nhất định quyền thế cũng tăng lên nhiều, khi đó Hàn Thương sẽ đối phó với mình như thế nào? Chính mình nếu bị Hàn Huyền Đạo chèn ép không còn chút thực lực, chẳng phải vị đó cho đại ca tùy ý sắp xếp truy sát đối với cuộc sống của mình sao?
Hàn Mạc đương nhiên không hy vọng tình huống như vậy xuất hiện.
Hắn nhắm mắt lại, cảm nhận được gió biển ôn hòa thổi nhẹ, dang trong lúc hắn suy nghĩ, bống nghe được trên vọng tháp truyền đến âm thanh:
- Đại nhân, phía Đông có thuyền tiến tới đây!
Hàn Mạc lúc này đang ở phía trên lầu, bên canhj có chuẩn bị kính viễn vọng, cầm lấy kính viễn vọng, hướng phía đông nhìn xa, dưới ánh trăng, quả nhiên nhìn thấy phương xa xuất hiện hai luồng bóng đen, dường như chính là nhằm hướng này tiến tới.
- Đại nhân, phía trước truyền tới tín hiệu, bọn họ cũng thấy được thuyền tới.
Thuyền viên báo lại.
- Đánh cờ hiệu, tất cả thuyền hạ buồm, sửa sang lại nhân lực tiến lên.
Hàn Mạc nhìn bên sườn hướng tới hai thuyền, đó cũng không phải ảo ảnh, mà quả thật có hai thuyền đang nhằm đúng hướng này tiến tới, chỉ có điều lúc này khoảng cách còn quá xa, không thấy rõ được dấu hiệu trên cờ xí của đối phương.
Cảnh hiệu trên thuyền nhanh chóng vang lên, vài thủy thủ đang say giấc ngủ nghe được cảnh hiệu, lập tức từ trên tháp xoay người đứng lên, chỉ trong khoảng nửa khắc, boong tàu và bên mạn thuyền đều đã là đầy người.
Quan Thiếu Hà và Lương giáo úy cũng đã nhanh chóng lên lầu đài, đều giơ kính viễn vọng hướng bên sườn nhìn lại, đều nhìn thấy thuyền đang hướng về bên này đi tới.
- Đại nhân, Tiên Nhân đánh tới tín hiệu, hỏi đại nhân trả lời như thế nào?
Thuyền viên bẩm.
- Không cần sốt ruột, chờ một lát!
Hàn Mạc bình tĩnh nói.
Một lúc sau, thuyền viên bẩm:
- Đại nhân, Tiên Nhân đưa tin, thuyền tới là thuyền biển thăm dò của Uy phỉ, trên mặt hiện rõ cờ kim hồ lô, đó là cờ xí của Uy phỉ.
- Quả nhiên là người Uy.
Lương giáo úy kích động nói:
- Ngũ thiếu gia, chỉ có hai thuyền, chúng ta nhận đi đánh cho bọn họ tơi bời tan tác.
Hàn Mạc lắc đầu nói:
- Đó là trạm canh gác thăm dò của người Uy, bọn họ biết rõ thương đội của chúng ta ít nhất có bảy thuyền, lại chỉ phái có hai thuyền tới tìm hiểu, đó là nói lên hai thuyền này cực nhanh, dự đoán thương thuyền không thể đuổi theo kịp.
Lương giáo úy vội nói:
- Ngũ thiếu gia, ba thuyền chiến đấu của chúng ta tuyệt không sợ bọn họ!
Hàn Mạc vỗ bả vai anh ta, cười nói:
- Đây là đương nhiên.
Lập tức giơ tay chỉ về phía đông, nói:
- Chúng ta hiện giờ là đi từ hướng nam, mà bọn họ xuất hiện ở phía đông, phải đuổi theo bọn họ, nhất định cần thay đổi tuyến đường…Điểm mấu chốt chính là, hiện tại đang có gió nam, từ hướng đông đuổi tới, buồm đã không có tác dụng, chỉ có thể lấy nhân lực đuổi theo, ở trên thuyền chưa chắc có thể chiếm tuyệt đối ưu thế. Hơn nữa thuyền biển của bọn họ cực nhỏ, tuy rằng chiến lực kém xa chúng ta, nhưng bọn họ thao tác nhất định vô cùng linh hoạt, thuyền biển chuyển hướng so với thuyền chúng ta nhất định nhanh hơn nhiều…Đuổi theo vào ban đêm, nói không chừng bọn họ sẽ trốn mất!
Quan Thiếu Hà vỗ tay nói:
- Ngũ thiếu gia quả nhiên suy nghĩ chu toàn. Đây nếu là do thám của Uy phỉ, chúng ta không nên cho y chạy trốn báo tin… sau đó, một mẻ lưới bắt sạch. Khi Uy phỉ chủ lực không nhận được tin báo, chúng ta nhất định có cơ hội đánh cho họ trở tay không kịp.
Chính vào lúc này, lại nghe từ trên vọng tháp thủy thủ bẩm:
- Đại nhân, Đỗ cô nương truyền tín hiệu, hỏi có chọn dùng kế sách tung lưới bắt cả không, mở ra túi tiền khiến cho hải thuyền của Uy phỉ chiếm túi tiền ấy?
Hàn Mạc cười nói:
- Nguyệt nhi quả nhiên hiểu biết, không tồi, kế sách này rất hợp ý ta.
Trầm giọng nói:
- Truyền mệnh lệnh của ta, Tiên Nhân dẫn đầu ba thương thuyền đi phía trước tiến lên năm tới mười hải lý dừng lại, chuẩn bị sẵn sàng, phái ba thuyền thương khác đi từ hướng tây sang, còn lại một thuyền thương đi từ hướng nam chặn đường lui của thuyền Uy… Ra hiệu Hắc Trân Châu cũng nhanh chóng vòng lại, cùng thuyền thương ngăn chặn đường lui của thuyền địch, hiệu cho Cá Mập Lớn và bản thuyền không cần quay đầu, nhưng lệnh cho thủy thủ khoang đáy trở về phía sau năm hải lý, nhiệm vụ phải cam đoan thuyền Uy tiến vào miệng túi trước mắt không thể để bọn họ phát hiện, đợi cho bọn họ rơi vào trong, nhìn thấy hỏa tiễn bản thuyền trên trong, từ xung quanh vây kín, đưa thuyền Uy bao vây chết ở bên trong!
Không hề nghi ngờ, quân Ngụy đã bị chiếm đóng, dấu hiệu đế quốc Tây Ngụy khổng lồ suy vong như vậy, mà xu thế thiên hạ phân chia lâu ắt tới xu thế hợp lại đã tiến lên một bước.
Chỉ có điều thời gian Ngụy rơi vào tay giặc, so với dự báo của Hàn Mạc đã sớm hơn rất nhiều.
Hàn Mạc đánh giá quá cao thực lực của người nước Ngụy, tuy rằng đã phong tỏa các đường cung cấp lương thực của nước Ngụy, nhưng trong Ngụy Đô vốn chứa lượng lương thực cực lớn, hơn nữa Tiết Phá Dạ tuy rằng không phải một đại danh tướng, nhưng thuộc hạ của gã dù sao cũng tập hợp quân đoàn khổng lồ hơn trăm nghìn người, hơn nữa người Ngụy đã xây dựng những đạo công sự phòng ngự, muốn cưỡng ép đánh chiếm được, đó cũng không phải chuyện dễ.
Hàn Mạc ở tiền tuyến, liền đặt ra chiến lược làm tiêu hao binh lực quân địch. Hắn tin tưởng chiến lược như vậy là phù hợp nhất với lợi ích nước Yến, chẳng những có thể giảm bớt thương vong cho tướng sĩ quân Yến, hơn nữa có thể làm suy sụp tinh thần chiến đấu của quân Ngụy, thậm chí cả quân Khánh.
Hắn biết Hàn Huyền Linh sẽ không dễ dàng thay đổi bố trí chiến lược như vậy.
Nếu hết thảy đều dựa theo chiến lược của mình tiến hành, như vậy quân Ngụy không thể bị chiếm đóng vào lúc này, dựa theo kế hoạch phòng thủ của Hàn Mạc, quân Ngụy cho dù không chống đỡ nổi mở thành đầu hàng, cũng chỉ có thể là chuyện của hai tháng sau đó, bởi vì đến lúc đó, hậu cần trong quân Ngụy mới có khả năng xuất hiện những thiếu hụt nghiêm trọng, từ đó làm cho sĩ khí quân Ngụy xuống thấp thậm chí dẫn tới nổi loạn.
Tin tức trên tờ thư ghi rõ, quân Ngụy bị phá, cũng không phải liên quân tấn công, mà do bên trong quân Ngụy xuất hiện biến động, ngay cả vị Hoàng đế nước Ngụy cũng phải treo cổ tự vẫn ở Kỳ Lân các.
Danh tiếng của Kỳ Lân các, Hàn Mạc sớm có nghe nói, thậm chí người trong thiên hạ đều nghe thấy.
Đó là Ngụy đế hao phí tiền bạc xây dựng nên Hoàng Kim các, giống như Khánh đế tu sửa xây dựng Tụ Bảo các vậy, đều là nơi dùng để cất giữ các báu vật, nhưng báu vật trong Kỳ Lân các so với Tụ Bảo các còn quý hơn rất nhiều. Đại khái vì nước Ngụy lúc trước uy phong Hắc Kỳ một thời, Hắc Kỳ lúc trước vơ vét vô số kỳ trân dị bảo, tất cả đều mạnh mẽ nhập hết vào trong Kỳ Lân các.
Vị Ngụy đế này chết trong Kỳ Lân các mà y xem như sinh mạng của mình, nhìn khắp nơi đầy báu vật, không biết trước khi chết trong lòng y nghĩ những gì.
Nội loạn?
Trong đầu Hàn Mạc rất nhanh liền nghĩ tới việc Chu Tiểu Ngôn đi cùng Ngự sử đại phu Khương Tư Nguyên tiền vào kinh thành tiến hành đàm phán, tuy rằng không có tin tức gì khác, nhưng Hàn Mạc cảm giác rất rõ ràng, quân Ngụy nhanh như vậy đã bị đánh bại, Chu Tiểu Ngôn ở trong đó nhất định sức ảnh hưởng cực kỳ quan trọng.
Dựa vào cảm tính suy đoán, nước Ngụy không có khả năng xảy ra nội loạn nhanh như vậy, nếu đã xảy ra sớm hơn dự đoán, như vậy chỉ có thể là đột biến do một nhân tố gây ra.
Mà nhân tố đột biến này, mười phần chính là Chu Tiểu Ngôn.
Chu Tiểu Ngôn dù sao cũng là hậu sinh của Ngôn tộc nước Ngụy, bộ tộc Ngôn Thị tuy rằng đã bị diệt vong, nhưng một số lão thần Ngôn tướng, ở trong nước Ngụy còn bè đảng lưu lại. Trong tình hình nguy cấp người người đều thấy bất an, Chu Tiểu Ngôn rất có thể đã bí mật lôi kéo bè đảng Ngôn Thị ở trong Kinh Đô thành. Nếu không dựa vào cách đối nhân xử thế của Chu Tiểu Ngôn, thật sự không chắc chắn, gã tuyệt đối không làm con thiêu thân lao đầu vào chỗ chết, nếu Chu Tiểu Ngôn thật sự là loại người hành động theo cảm tính, cũng không cần phải ẩn nhẫn nhiều năm rồi.
Hàn Mạc không biết rõ Chu Tiểu Ngôn rốt cuộc đã làm như thế nào, nhưng nếu quân Ngụy đã đầu hàng, thật là một tay Chu Tiểu Ngôn bày ra, như vậy trong lòng Hàn Mạc cũng cảm thấy vô cùng vui mừng.
Ít nhất lúc trước chính mình đã không nhìn lầm người, mà công lao của Chu Tiểu Ngôn, giúp cho nước Yến giảm bớt tổn hao lực lượng, lại tránh được thương vong càng lớn. Nghĩ tới Thiết kỵ nước Yến đã bước vào cửa thành Kinh Đô nước Ngụy, trong lòng Hàn Mạc thực có chút tiếc nuối, chính mình không thể xuất hiện ở nơi đó.
Bất kể như thế nào, tin tức này truyền đến, khiến khí thế hạm đội càng lớn hơn, mọi người đều hoan hô cười nói, mà Hàn Mạc và Quan Thiếu Hà thậm chí tự mình buông lưới đánh vá, ở trong Đông Hải bắt cá, mấy lưới thả xuống, cũng bắt được không ít cá biển hình thù kỳ dị, con cá này màu sắc rực rỡ cực kỳ xinh đẹp. Hàn Mạc cho người xách theo vại cá, đặt ở trong phòng Tiểu Thiến và Bích di nương, đẹp khiến cho bọn nhìn đã mắt. Nếu đó là cá lớn có thể dùng để ăn, Hàn Mạc còn lệnh cho đầu bếp làm tiệc rượu con cá một trăm cân, thịt kho tàu hấp, mọi người cùng nhau cắn một miếng.
Mấy ngày tiếp sau, gió Nam nổi lên, buông căng gió, tốc độ đội tàu lập tức nhanh hơn.
Sau khi rời bến gần hai mươi ngày, khoảng cách với đường ở quần đảo Nam Dương càng ngày càng gần, mà cảnh giới của đội tàu cũng bắt đầu trở nên nghiêm khắc hơn. Ngoại trưa nhìn tháp thượng thì sắp xếp hai tên thuyền viên lấy kính viễn vọng xem xét động tĩnh bốn phía, trên thuyền ngày đêm đều có đội tuần tra, đặc biệt ban đêm, người của đội tuần tra tăng thêm gấp đôi, mà bốn mươi Ngự Lâm cệ cùng Hàn Mạc rời bên cũng chia làm hai nhóm, từng giây từng phút cảnh giới.
Đêm hôm đó, trăng sáng nhô lên cao, mặt biển cuộn sóng , trăng sáng tỏa trên mặt biển, sóng sáng lấp lánh, rất xinh đẹp, tiếng sóng biển thanh thanh, lúc trầm lúc bổng.
Hàn Mạc đứng ở trên lan can, chắp tay sau lưng, cái bóng dài bị gió biển thổi lay động trôi nổi, dưới ánh trăng, cực kỳ tự nhiên, phóng khoáng.
Chỉ có điều trong lòng Hàn Mạc lúc này có chút phức tạp, trên một đường, cũng là rất thuận lợi, nhưng đây chẳng qua là người của mình làm ra một đoạn đường cực ngắn, con đường của mình sau này đi không biết còn có được bằng phẳng hay không?
Kinh thành Ngụy bị đánh bại, như vậy tiếp đến triều đình nước Yến sẽ áp dụng loại chiến lược như thế nào? Đặc biệt là Hàn Huyền Đạo, ông ta sẽ tiến hành sắp xếp ra sao?
Hàn Mạc biết rõ, triều đình nước Yến tạm thời coi như bình yên, đơn giản là vì tiền phương chiến sự giằng co, hiện giờ kết cục trận chiến đã đến hồi kết, như vậy kinh thành Yến lại sẽ có một trận bão táp như thế nào xảy ra?
Hắn đem vợ mang đi, chính là hiểu được nước Yến nhất định còn có thể có một trận bão lớn, chính mình phải suy nghĩ vì an toàn của người nhà, khó sống cũng thực cần tạm lánh tới chỗ tốt một thời gian.
Nhưng cha mẹ của mình còn lưu lại kinh thành, hắn cũng không có khả năng đem cha mẹ mình dưới con mắt theo dõi của Hàn Huyền Đạo mà không để lại dấu vết gì, mà Hàn Huyền Đạo vì kiềm chế mình, nhất định sẽ đem vợ chồng Hàn Huyền Xương chặt chẽ khống chế trong tay.
Hàn Mạc đối với tính cách của Hàn Huyền Đạo đã vô cùng rõ ràng, vị Đại bá này ẩn nhẫn vô cùng, ngày thường ung dung thản nhiên, nhưng thật muốn ra tay, đương nhiên là vừa hung vừa độc.
Ông ta nếu chèn ép mình, thì đối với mình phải có cảnh giác, tuy rằng trong khoảng thời gian ngắn cũng không hạ thủ với mình, nhưng Hàn Mạc không tin được vị đó với Hàn Thương nhà mình mâu thuẫn sâu đậm như vậy.
Trong mắt Hàn Thương lúc trước, đã có chứa sát ý, nếu một khi Hàn Huyền Đạo cầm quyền, như vậy thân là đứa con cả của Hàn Huyền Đạo, Hàn Thương so ra nhất định quyền thế cũng tăng lên nhiều, khi đó Hàn Thương sẽ đối phó với mình như thế nào? Chính mình nếu bị Hàn Huyền Đạo chèn ép không còn chút thực lực, chẳng phải vị đó cho đại ca tùy ý sắp xếp truy sát đối với cuộc sống của mình sao?
Hàn Mạc đương nhiên không hy vọng tình huống như vậy xuất hiện.
Hắn nhắm mắt lại, cảm nhận được gió biển ôn hòa thổi nhẹ, dang trong lúc hắn suy nghĩ, bống nghe được trên vọng tháp truyền đến âm thanh:
- Đại nhân, phía Đông có thuyền tiến tới đây!
Hàn Mạc lúc này đang ở phía trên lầu, bên canhj có chuẩn bị kính viễn vọng, cầm lấy kính viễn vọng, hướng phía đông nhìn xa, dưới ánh trăng, quả nhiên nhìn thấy phương xa xuất hiện hai luồng bóng đen, dường như chính là nhằm hướng này tiến tới.
- Đại nhân, phía trước truyền tới tín hiệu, bọn họ cũng thấy được thuyền tới.
Thuyền viên báo lại.
- Đánh cờ hiệu, tất cả thuyền hạ buồm, sửa sang lại nhân lực tiến lên.
Hàn Mạc nhìn bên sườn hướng tới hai thuyền, đó cũng không phải ảo ảnh, mà quả thật có hai thuyền đang nhằm đúng hướng này tiến tới, chỉ có điều lúc này khoảng cách còn quá xa, không thấy rõ được dấu hiệu trên cờ xí của đối phương.
Cảnh hiệu trên thuyền nhanh chóng vang lên, vài thủy thủ đang say giấc ngủ nghe được cảnh hiệu, lập tức từ trên tháp xoay người đứng lên, chỉ trong khoảng nửa khắc, boong tàu và bên mạn thuyền đều đã là đầy người.
Quan Thiếu Hà và Lương giáo úy cũng đã nhanh chóng lên lầu đài, đều giơ kính viễn vọng hướng bên sườn nhìn lại, đều nhìn thấy thuyền đang hướng về bên này đi tới.
- Đại nhân, Tiên Nhân đánh tới tín hiệu, hỏi đại nhân trả lời như thế nào?
Thuyền viên bẩm.
- Không cần sốt ruột, chờ một lát!
Hàn Mạc bình tĩnh nói.
Một lúc sau, thuyền viên bẩm:
- Đại nhân, Tiên Nhân đưa tin, thuyền tới là thuyền biển thăm dò của Uy phỉ, trên mặt hiện rõ cờ kim hồ lô, đó là cờ xí của Uy phỉ.
- Quả nhiên là người Uy.
Lương giáo úy kích động nói:
- Ngũ thiếu gia, chỉ có hai thuyền, chúng ta nhận đi đánh cho bọn họ tơi bời tan tác.
Hàn Mạc lắc đầu nói:
- Đó là trạm canh gác thăm dò của người Uy, bọn họ biết rõ thương đội của chúng ta ít nhất có bảy thuyền, lại chỉ phái có hai thuyền tới tìm hiểu, đó là nói lên hai thuyền này cực nhanh, dự đoán thương thuyền không thể đuổi theo kịp.
Lương giáo úy vội nói:
- Ngũ thiếu gia, ba thuyền chiến đấu của chúng ta tuyệt không sợ bọn họ!
Hàn Mạc vỗ bả vai anh ta, cười nói:
- Đây là đương nhiên.
Lập tức giơ tay chỉ về phía đông, nói:
- Chúng ta hiện giờ là đi từ hướng nam, mà bọn họ xuất hiện ở phía đông, phải đuổi theo bọn họ, nhất định cần thay đổi tuyến đường…Điểm mấu chốt chính là, hiện tại đang có gió nam, từ hướng đông đuổi tới, buồm đã không có tác dụng, chỉ có thể lấy nhân lực đuổi theo, ở trên thuyền chưa chắc có thể chiếm tuyệt đối ưu thế. Hơn nữa thuyền biển của bọn họ cực nhỏ, tuy rằng chiến lực kém xa chúng ta, nhưng bọn họ thao tác nhất định vô cùng linh hoạt, thuyền biển chuyển hướng so với thuyền chúng ta nhất định nhanh hơn nhiều…Đuổi theo vào ban đêm, nói không chừng bọn họ sẽ trốn mất!
Quan Thiếu Hà vỗ tay nói:
- Ngũ thiếu gia quả nhiên suy nghĩ chu toàn. Đây nếu là do thám của Uy phỉ, chúng ta không nên cho y chạy trốn báo tin… sau đó, một mẻ lưới bắt sạch. Khi Uy phỉ chủ lực không nhận được tin báo, chúng ta nhất định có cơ hội đánh cho họ trở tay không kịp.
Chính vào lúc này, lại nghe từ trên vọng tháp thủy thủ bẩm:
- Đại nhân, Đỗ cô nương truyền tín hiệu, hỏi có chọn dùng kế sách tung lưới bắt cả không, mở ra túi tiền khiến cho hải thuyền của Uy phỉ chiếm túi tiền ấy?
Hàn Mạc cười nói:
- Nguyệt nhi quả nhiên hiểu biết, không tồi, kế sách này rất hợp ý ta.
Trầm giọng nói:
- Truyền mệnh lệnh của ta, Tiên Nhân dẫn đầu ba thương thuyền đi phía trước tiến lên năm tới mười hải lý dừng lại, chuẩn bị sẵn sàng, phái ba thuyền thương khác đi từ hướng tây sang, còn lại một thuyền thương đi từ hướng nam chặn đường lui của thuyền Uy… Ra hiệu Hắc Trân Châu cũng nhanh chóng vòng lại, cùng thuyền thương ngăn chặn đường lui của thuyền địch, hiệu cho Cá Mập Lớn và bản thuyền không cần quay đầu, nhưng lệnh cho thủy thủ khoang đáy trở về phía sau năm hải lý, nhiệm vụ phải cam đoan thuyền Uy tiến vào miệng túi trước mắt không thể để bọn họ phát hiện, đợi cho bọn họ rơi vào trong, nhìn thấy hỏa tiễn bản thuyền trên trong, từ xung quanh vây kín, đưa thuyền Uy bao vây chết ở bên trong!