Trong nhã phòng nhất thời yên tĩnh, Hàn Mạc và Đại trưởng lão đều không nói gì.
Đại trưởng lão nếu ở chỗ này ra tay giết Hàn Mạc, như vậy lão hiển nhiên biết Ngự lâm quân cho dù tới cứu viện cũng không kịp. Mặt khác, lão đương nhiên cực kỳ tin tưởng mấy cao thủ Ảnh tử vệ của mình sẽ đủ khả năng một đòn lấy mạng Hàn Mạc.
Ảnh tử vệ tất nhiên cũng có phân chia thứ bậc, có thể tránh được Ngự lâm quân lúc trước truy tìm, không hề nghi ngờ mấy tên Ảnh tử vệ này tất nhiên là có bản lĩnh không tầm thường.
- Ngươi... thật sự là lớn mật!
Hàn Mạc thở dài, đánh vỡ yên lặng:
- Dám ở trong này giết ta, các ngươi không nghĩ tới hậu quả sao?
- Bất đắc dĩ mà thôi!
Đại trưởng lão chậm rãi nói:
- Hạ gia thà rằng phạm thượng giết chết ngươi, chứ không thể để Bát quái vây bị bại lộ. Khi ngươi chết, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp hóa giải, có lẽ cũng sẽ chết thêm rất nhiều người, nhưng... Hạ gia ít nhất sẽ không diệt vong như vậy!
Hàn Mạc híp mắt nói:
- Ngươi khẳng định có thể giết chết được ta?
Đại trưởng lão gật gật đầu, dùng một loại giọng điệu rất khẳng định nói:
- Đúng vậy, ta... chắc chắn!
Hàn Mạc nhún vai:
- Ngươi... có thể hay không cho ta một đường sống?
Đại trưởng lão gật đầu:
- Được. Ta là một lão nhân gia. Thời gian làm cho người ta càng thêm hiểu sinh mạng là vô cùng quý báu!
Từ trong lòng lão chậm rãi lấy ra một bình sứ màu tím:
- Ngươi có muốn xem cái này không?
Hàn Mạc nhìn bình sứ, hỏi:
- Đó là... cái gì?
- Vong ưu thủy!
Đại trưởng lão giải thích:
- Một loại độc dược từ rất xưa, có lẽ đã không còn có mấy người biết. Ngươi có biết, lão hủ thân là Đại trưởng lão Hạ tộc, trên người có gì thì tuyệt đối người khác không có, Vong ưu thủy đi theo lão hủ trên người mười năm, lão hủ vẫn nghĩ là không có cơ hội dùng đến. Hôm nay... nếu Hàn tướng quân nguyện ý, lão hủ sẽ cho ngươi thử một lần!
Hàn Mạc nhíu mày nói:
- Đại trưởng lão, lời của ngươi ... Hàn Mạc nghe không hiểu!
- Hàn Mạc, lão hủ cho ngươi sống sót... chỉ cần ngươi uống Vong ưu thủy vào!
Đại trưởng lão nhìn chăm chăm vào Hàn Mạc:
- Sau khi uống vong ưu thủy vào, ngươi sẽ quên rất nhiều phiền não, quên Bát quái vây, quên rất nhiều... quá khứ!
Lão thanh âm bình thản, tựa như thật sự là cho Hàn Mạc một con đường sống.
Hàn Mạc híp mắt cười nói:
- Đại trưởng lão, trong tay ta nắm giữ đủ chứng cứ chính xác để đẩy Hạ tộc các ngươi vào bước đường cùng. Trong Xuân Viên, có mấy trăm dũng sĩ Ngự lâm quân. Lúc này, ngươi ngược lại luôn miệng nói có thể giết chết ta, hơn nữa, còn muốn uy hiếp ta uống Vong ưu thủy, việc này nghe như là nói giỡn!
Đại trưởng lão cười nham hiểm:
-Hàn tướng quân nghĩ lão hủ nói giỡn hay sao?
Hàn Mạc vuốt ve cằm, gật đầu nói:
- Đúng vậy, ta cảm thấy... ngươi đang nói giỡn. Hơn nữa ta cảm thấy, ngươi làm như vậy, chẳng những không thể khiến ta thỏa hiệp, ngược lại là buộc ta không còn cách nào khác đành phải tàn nhẫn mà tiêu diệt Hạ tộc các ngươi !
- Ý tứ Hàn Tướng quân là có chết cũng không chịu uống Vong ưu thủy?
Đại trưởng lão thu hồi bình sứ:
-Nói thật, loại độc dược này, nếu không có vì tiền đồ Hạ tộc mà đánh đổi, lão hủ... thật đúng là luyến tiếc!
Hàn Mạc cười a a nói:
- Ta chỉ là muốn biết, Đại trưởng lão... giết chết ta như thế nào!
- Với bản lĩnh của Hàn tướng quân hẳn là nghe được quanh nhã phòng này có ba danh Ảnh tử vệ vây quanh!
Đại trưởng lão chậm rãi nói:
- Ba người bọn họ là thích khách hắc ám Hạ gia, là ba người mạnh nhất được xưng là Quỷ tam táng!
- Quỷ tam táng?
Hàn Mạc trên mặt vẫn như cũ mang theo thản nhiên ý cười:
- Tên thật uy phong!
- Ác quỷ tam táng, nếu bọn họ đồng thời ra tay, cho dù là thập phương danh tướng chỉ sợ cũng khó ngăn cản!
Đại trưởng lão vuốt râu nói:
- Hàn tướng quân, ngươi tự cho là so với thập phương danh tướng mạnh hơn sao?
Hàn Mạc vẫn như cũ cười gằn từng chữ:
- Ta... muốn thử xem!
- Không hối hận?
- Hàn Mạc làm việc, không biết hối hận!
- Được … được lắm!
…
Ầm ầm !
Một tiếng nổ lớn, từ nóc nhã phòng ngay tại chỗ Đại trưởng lão ngồi xuất hiện một lỗ thủng, từ lỗ thủng một gã hình thể tráng kiện vạm vỡ nhảy xuống, trong tay nắm Đại phủ tử, sức như thái sơn, đại phủ tử nhắm thẳng đầu Hàn Mạc nện xuống.
Người kia thoạt nhìn hiển nhiên là còn chưa kịp hoá trang thành Ảnh tử vệ, vẫn còn vận y phục của một tiều phu đốn củi.
Đại phủ tử của tiều phu đốn củi tưởng đã nện thẳng đầu Hàn Mạc, chợt thấy mắt hoa lên, Hàn Mạc đã đâu mất dạng.
Vào lúc đó, Hàn Mạc thi triển Thái cực bộ, giống như quỷ mị, từ trên ghế đứng dậy, tốc độ kinh người. Hàn Mạc đã sớm phán đoán phương hướng của một tên Ảnh tử vệ nằm trên nóc nhà, cho nên tên tiều phu đốn củi này tốc độ mặc dù nhanh, nhưng tốc độ Hàn Mạc so với hắn còn nhanh hơn.
Tiều phu đốn củi rống một tiếng, hắn có thể cảm giác được Hàn Mạc xẹt qua kình phong ngay bên trái mình, nhưng hắn cũng là kẻ có bản lĩnh, mục tiêu trước mắt của hắn mất tích một chốc, Đại phủ tử đã bám theo Hàn Mạc chém tới.
Phịch!
Từ cửa sổ, một bóng người phá cửa sổ nhảy vào. Người này thân thủ so với phu đốn củi lanh lẹ hơn, kiếm trong tay hắn càng sắc bén.
Kiếm thủ này từ phía sau Hàn Mạc vung lên, sáng loang loáng, hướng vào lưng Hàn Mạc mà chém.
Sự việc trong nháy mắt, hai Ảnh tử vệ liên tiếp vào nhã phòng ra tay ám sát Hàn Mạc.
Hàn Mạc cũng không bối rối, trong lòng hắn hiểu được, cuối cùng Hạ gia cũng phải ra mặt một lần ám sát mình. Vì tiền đồ Hạ gia, cho nên mấy tên được xưng là “Quỷ tam táng” này nhất định sẽ dốc hết toàn lực.
Hàn Mạc đã cảm giác được phía sau kiếm phong đâm tới, hắn biết một kiếm này nếu không thể né tránh, nhất định sẽ bị trọng thương, hơn nữa phía trước Đại phủ tử cũng bổ lại, hung mãnh dị thường.
Trong nháy mắt, hai tên Ảnh tử vệ đã hình thành thế tiền hậu giáp kích!
Nhưng vào lúc này, Hàn Mạc làm ra một động tác cực kỳ kỳ quái !
Thân thể hắn không ngờ co rút xuống.
Tựa như một đứa nhỏ ủy khuất, bị người trên la mắng, đột nhiên ngồi thụp xuống trên mặt đất, tốc độ nhanh kinh người.
Kỳ quái quỷ dị nhất thời ngồi xổm, tránh khỏi một đao Đại phủ tử chém từ trước, cũng tránh khỏi kiếm thủ một kiếm trí mạng từ phía sau!
Nhưng Hàn Mạc ngồi xổm xuống, đương nhiên không phải giống như tiểu hài tử khóc nhè, tay phải hắn tựa như độc xà, đi về phía trước tìm hiểu chưởng đao rồi hung hăng mà tung ra một chưởng nhằm thẳng vào tiều phu đốn củi.
Răng rắc !
Một tiếng vang rất rõ, tựa như một âm thanh gậy trúc gãy, giòn tan!
Chỉ thấy tiều phu đốn củi kia thân thể khôi ngô tựa như bị rút hết gân cốt, ngã quỵ xuống, tuy rằng hắn không phát ra thanh âm thống khổ, nhưng trên vẻ mặt hắn hiện ra vẻ rất đau đớn.
Nhưng hắn rất dũng khí, chân phải đã vỡ vụn, nhưng vẫn trụ bằng chân trái, thân thể bất đắc dĩ ngã quỳ trên mặt đất.
Kiếm thủ cũng không có do dự, một kích thất bại, kiếm thứ hai đã lại đâm đến.
Quỷ tam táng, hai tên Ảnh tử vệ đã xuất hiện, còn một tên Ảnh tử vệ cũng chưa xuất hiện!
Hàn Mạc không cần suy nghĩ nhiều, một lần nữa thi triển Thái cực bộ pháp nhanh nhẹn tránh thoát được nhát kiếm thứ hai của hắn.
Tên Ảnh tử vệ cuối cùng kia rốt cuộc là trốn ở chỗ nào. Vào đúng lúc này hắn nhìn thấy từ bức Kim liên đồ trên vách tường bắn ra chiu chít mũi tên.
Hàng loạt mũi tên từ trên bắn xuống, hướng thẳng trên người Hàn Mạc đánh tới !
Hiển nhiên tên nỏ không phải bình thường, cung nỏ này là quân dụng chính quy, không thể ngay lập tức bắn ra nhiều tên, nhưng tốc độ tên này so với cung nỏ bình thường cũng phải nhanh hơn rất nhiều.
Tên Ảnh tử vệ cuối cùng không ngờ là đã trốn vào vách tường lúc nào không biết.
Vách tường sau bức Kim Liên đồ kia không ngờ là rỗng ruột, mặt sau chỗ đó cất giấu sát chiêu trí mạng!
Hàn Mạc dường như tránh cũng không thể tránh!
Nhưng Hàn Mạc chung quy vẫn là Hàn Mạc. Tay hắn đã đạp xuống đầu vai của tên tiều phu đang quỳ trên mặt đất, gầm lên một tiếng, đúng là đã dời thân hình khôi ngô của tên tiều phu bay lên.
Thân thể cao lớn, trong tay Hàn Mạc tựa như một mảnh vân, một tấm giấy.
Thân hình cao lớn tựa như một mảnh giấy, không ngờ bị Hàn Mạc nâng lên phía trước người, trở thành tấm mộc che chắn toàn thân.
“Phụp, phụp phụp”
Hàng loạt mũi tên găm vào người tên tiều phu, cổ họng, trái tim, bụng không sót một chỗ nào, mà tên tiều phu đốn củi cơ hội kêu lên một tiếng cũng không có, chết ngay lập tức.
Kiếm thủ đã nhân lúc này tiến lên hướng Hàn Mạc đâm ra một kiếm sắc bén.
Hàn Mạc thân thể không nhúc nhích, mà trong nháy mắt lại nắm áo tên tiều phu đã chết, quật thẳng về phía kiếm thủ.
Trọng lượng phu đốn củi ít nhất cũng là bảy mươi tám mươi cân, tựa như một tảng đá lớn hướng thẳng vào tên kiếm thủ, tên kiếm thủ vội vàng thu kiếm, thân thể lui lại ra sau, tránh thoát một kích từ thi thể tiều phu đốn củi.
Phịch !
Lại một thanh âm vang lên, từ mặt sau “Kim liên đồ” một bóng người bay ra. Bóng người này bay theo hình vòng cung, nặng nề mà rơi trên mặt đất, không nhúc nhích.
Một bóng người khác từ bên trong nhảy ra, trong tay cầm dao găm, trên dao găm còn có giọt máu, hắc y hắc khố, lộ ra một gương mặt cực kỳ thật thà.
Lý Cố !
Tam chủ sự Lý Cố của Tây Hoa Thính, không biết ở mặt sau vách tường từ khi nào, ra tay đánh chết tên Ảnh tử vệ thứ ba đang trốn ở sau vách tường.
Hàn Mạc còn chưa kịp nghỉ xả hơi, thì đmột đòn trí mạng đã nhằm lúc này xuất hiện.
Lý Cố đồng tử co rút lại, hắn nhìn thấy Đại trưởng lão vẫn ngồi trên ghế, không biết khi nào trong tay đã cầm dao găm lóng lánh. Đại trưởng lão tuổi già sức yếu, lúc này tựa như một cao thủ nhanh nhòn, dao găm trong tay đâm ra, mục tiêu là đưa về phía lưng Hàn Mạc.
Lý Cố muốn cứu cũng không kịp.
Nhưng Hàn Mạc như có mắt ở sau lưng, tay quay ngay về phía sau, đỡ lấy con dao đang đâm tới của Đại trưởng lão. Bàn tay vàng đeo găng tay bằng kim loại, dao găm không thể đâm thấu.
Hàn Mạc cũng không do dự, sử dụng cách đấu thuật quét chân qua trên mặt đất một vòng rất đẹp, quay người lại, tung một cước, đá đúng vào ngực Đại trưởng lão. Đại trưởng lão lập tức cả người bay thẳng ra ngoài, rơi mạnh trên mặt đất, trong miệng phun ra máu tươi. Đã là hấp hối.
Sức mạnh ở đôi chân Hàn Mạc thật là dữ dội hùng mạnh, Đại trưởng lão chung quy cũng là thân thể già nua, làm sao có thể chống đỡ được một cước, trên mặt đất giãy dụa, muốn đứng lên, nhưng không thể, bất lực mà nằm.
Lý Cố nhìn Hàn Mạc không việc gì, lúc này mới yên tâm, đôi mắt nhìn về gã kiếm thủ.
…
- Ngươi không nên tự cho là thông minh !
Hàn Mạc đi đến bên người Đại trưởng lão, ngồi xổm xuống, nhìn lão hấp hối:
- Ngươi … thua cuộc !
Đại trưởng lão hơi thở mong manh, nhưng chống hỏi:
- Ngươi... ngươi sao biết ta sẽ ra tay?
- Đại trưởng lão tuổi mặc dù lớn, nhưng thân thể thoạt nhìn vẫn còn cường tráng, hơn nữa …điệu bộ bước đi và thân pháp hiển nhiên là có luyện qua võ công, một mình ngươi mời ta đến nơi này, ta tự nhiên là có phòng bị.
Hàn Mạc nhẹ nhàng nói:
- Ngươi cố ý khuyếch đại năng lực Quỷ tam táng, nói bọn họ lợi hại vô cùng, tuy nhiên là muốn đem sự chú ý của ta đến bọn họ. Nếu ngươi không nói những lời đó, có lẽ ta cũng đặt sự chú ý đến bọn họ, mà xem nhẹ việc phòng bị ngươi! Bởi vì loại lực lượng bí ẩn, nếu muốn mượn bọn họ giết ta, ngươi không thể tiết lộ tin tức ra nhiều . Nhưng ... ngươi không hề ngần ngại mà nói ra, cũng chứng minh là ngươi có mưu mô, thời điểm đó cũng là lúc bắt đầu đề phòng ngươi, mà ngươi ... cuối cùng cũng sát đã ra chiêu, nếu không phải ta trong lòng luôn luôn chú ý đến ngươi, e rằng đã bị một đao của ngươi lấy mạng rồi.
Hắn thở dài, lắc đầu nói:
- Đại trưởng lão, ngươi thật thông minh, nhưng thông minh lầm chỗ, bây giờ Hạ gia ... thật sự hết đời !
Đại trưởng lão nhắm mắt lại, hơi thở yếu ớt, thoạt nhìn có vẻ sắp chết.
Hàn Mạc để sát vào lỗ tai Đại trưởng lão, thấp giọng nói:
- Có rất nhiều người quên rằng, ta còn là Thính trưởng Tây Hoa Thính. Bên người thính trưởng không có lại viên hắc ám bảo vệ sao? Ngươi nghĩ ta lẻ loi một mình đi cùng ngươi tới đây, nhưng ngươi lại không biết rằng, trong mắt ta, ngươi ... mới là kẻ lẻ loi một mình!
Hắn lắc lắc đầu:
- Muốn giết Thính trưởng Tây Hoa Thính, thật sự là rất khó!
Hắn không khách khí mà giơ tay lấy bình sứ màu tím trên người Đại trưởng lão, dịu dàng vuốt ve, tựa như vuốt ve da thịt tình nhân, hạ giọng nói:
- Đại trưởng lão, ngươi yên tâm, thứ này tốt, ta sẽ lấy dùng !
Đại trưởng lão thân thể duỗi ra, phun ra một hơi cuối cùng, rồi chết!
Đại trưởng lão nếu ở chỗ này ra tay giết Hàn Mạc, như vậy lão hiển nhiên biết Ngự lâm quân cho dù tới cứu viện cũng không kịp. Mặt khác, lão đương nhiên cực kỳ tin tưởng mấy cao thủ Ảnh tử vệ của mình sẽ đủ khả năng một đòn lấy mạng Hàn Mạc.
Ảnh tử vệ tất nhiên cũng có phân chia thứ bậc, có thể tránh được Ngự lâm quân lúc trước truy tìm, không hề nghi ngờ mấy tên Ảnh tử vệ này tất nhiên là có bản lĩnh không tầm thường.
- Ngươi... thật sự là lớn mật!
Hàn Mạc thở dài, đánh vỡ yên lặng:
- Dám ở trong này giết ta, các ngươi không nghĩ tới hậu quả sao?
- Bất đắc dĩ mà thôi!
Đại trưởng lão chậm rãi nói:
- Hạ gia thà rằng phạm thượng giết chết ngươi, chứ không thể để Bát quái vây bị bại lộ. Khi ngươi chết, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp hóa giải, có lẽ cũng sẽ chết thêm rất nhiều người, nhưng... Hạ gia ít nhất sẽ không diệt vong như vậy!
Hàn Mạc híp mắt nói:
- Ngươi khẳng định có thể giết chết được ta?
Đại trưởng lão gật gật đầu, dùng một loại giọng điệu rất khẳng định nói:
- Đúng vậy, ta... chắc chắn!
Hàn Mạc nhún vai:
- Ngươi... có thể hay không cho ta một đường sống?
Đại trưởng lão gật đầu:
- Được. Ta là một lão nhân gia. Thời gian làm cho người ta càng thêm hiểu sinh mạng là vô cùng quý báu!
Từ trong lòng lão chậm rãi lấy ra một bình sứ màu tím:
- Ngươi có muốn xem cái này không?
Hàn Mạc nhìn bình sứ, hỏi:
- Đó là... cái gì?
- Vong ưu thủy!
Đại trưởng lão giải thích:
- Một loại độc dược từ rất xưa, có lẽ đã không còn có mấy người biết. Ngươi có biết, lão hủ thân là Đại trưởng lão Hạ tộc, trên người có gì thì tuyệt đối người khác không có, Vong ưu thủy đi theo lão hủ trên người mười năm, lão hủ vẫn nghĩ là không có cơ hội dùng đến. Hôm nay... nếu Hàn tướng quân nguyện ý, lão hủ sẽ cho ngươi thử một lần!
Hàn Mạc nhíu mày nói:
- Đại trưởng lão, lời của ngươi ... Hàn Mạc nghe không hiểu!
- Hàn Mạc, lão hủ cho ngươi sống sót... chỉ cần ngươi uống Vong ưu thủy vào!
Đại trưởng lão nhìn chăm chăm vào Hàn Mạc:
- Sau khi uống vong ưu thủy vào, ngươi sẽ quên rất nhiều phiền não, quên Bát quái vây, quên rất nhiều... quá khứ!
Lão thanh âm bình thản, tựa như thật sự là cho Hàn Mạc một con đường sống.
Hàn Mạc híp mắt cười nói:
- Đại trưởng lão, trong tay ta nắm giữ đủ chứng cứ chính xác để đẩy Hạ tộc các ngươi vào bước đường cùng. Trong Xuân Viên, có mấy trăm dũng sĩ Ngự lâm quân. Lúc này, ngươi ngược lại luôn miệng nói có thể giết chết ta, hơn nữa, còn muốn uy hiếp ta uống Vong ưu thủy, việc này nghe như là nói giỡn!
Đại trưởng lão cười nham hiểm:
-Hàn tướng quân nghĩ lão hủ nói giỡn hay sao?
Hàn Mạc vuốt ve cằm, gật đầu nói:
- Đúng vậy, ta cảm thấy... ngươi đang nói giỡn. Hơn nữa ta cảm thấy, ngươi làm như vậy, chẳng những không thể khiến ta thỏa hiệp, ngược lại là buộc ta không còn cách nào khác đành phải tàn nhẫn mà tiêu diệt Hạ tộc các ngươi !
- Ý tứ Hàn Tướng quân là có chết cũng không chịu uống Vong ưu thủy?
Đại trưởng lão thu hồi bình sứ:
-Nói thật, loại độc dược này, nếu không có vì tiền đồ Hạ tộc mà đánh đổi, lão hủ... thật đúng là luyến tiếc!
Hàn Mạc cười a a nói:
- Ta chỉ là muốn biết, Đại trưởng lão... giết chết ta như thế nào!
- Với bản lĩnh của Hàn tướng quân hẳn là nghe được quanh nhã phòng này có ba danh Ảnh tử vệ vây quanh!
Đại trưởng lão chậm rãi nói:
- Ba người bọn họ là thích khách hắc ám Hạ gia, là ba người mạnh nhất được xưng là Quỷ tam táng!
- Quỷ tam táng?
Hàn Mạc trên mặt vẫn như cũ mang theo thản nhiên ý cười:
- Tên thật uy phong!
- Ác quỷ tam táng, nếu bọn họ đồng thời ra tay, cho dù là thập phương danh tướng chỉ sợ cũng khó ngăn cản!
Đại trưởng lão vuốt râu nói:
- Hàn tướng quân, ngươi tự cho là so với thập phương danh tướng mạnh hơn sao?
Hàn Mạc vẫn như cũ cười gằn từng chữ:
- Ta... muốn thử xem!
- Không hối hận?
- Hàn Mạc làm việc, không biết hối hận!
- Được … được lắm!
…
Ầm ầm !
Một tiếng nổ lớn, từ nóc nhã phòng ngay tại chỗ Đại trưởng lão ngồi xuất hiện một lỗ thủng, từ lỗ thủng một gã hình thể tráng kiện vạm vỡ nhảy xuống, trong tay nắm Đại phủ tử, sức như thái sơn, đại phủ tử nhắm thẳng đầu Hàn Mạc nện xuống.
Người kia thoạt nhìn hiển nhiên là còn chưa kịp hoá trang thành Ảnh tử vệ, vẫn còn vận y phục của một tiều phu đốn củi.
Đại phủ tử của tiều phu đốn củi tưởng đã nện thẳng đầu Hàn Mạc, chợt thấy mắt hoa lên, Hàn Mạc đã đâu mất dạng.
Vào lúc đó, Hàn Mạc thi triển Thái cực bộ, giống như quỷ mị, từ trên ghế đứng dậy, tốc độ kinh người. Hàn Mạc đã sớm phán đoán phương hướng của một tên Ảnh tử vệ nằm trên nóc nhà, cho nên tên tiều phu đốn củi này tốc độ mặc dù nhanh, nhưng tốc độ Hàn Mạc so với hắn còn nhanh hơn.
Tiều phu đốn củi rống một tiếng, hắn có thể cảm giác được Hàn Mạc xẹt qua kình phong ngay bên trái mình, nhưng hắn cũng là kẻ có bản lĩnh, mục tiêu trước mắt của hắn mất tích một chốc, Đại phủ tử đã bám theo Hàn Mạc chém tới.
Phịch!
Từ cửa sổ, một bóng người phá cửa sổ nhảy vào. Người này thân thủ so với phu đốn củi lanh lẹ hơn, kiếm trong tay hắn càng sắc bén.
Kiếm thủ này từ phía sau Hàn Mạc vung lên, sáng loang loáng, hướng vào lưng Hàn Mạc mà chém.
Sự việc trong nháy mắt, hai Ảnh tử vệ liên tiếp vào nhã phòng ra tay ám sát Hàn Mạc.
Hàn Mạc cũng không bối rối, trong lòng hắn hiểu được, cuối cùng Hạ gia cũng phải ra mặt một lần ám sát mình. Vì tiền đồ Hạ gia, cho nên mấy tên được xưng là “Quỷ tam táng” này nhất định sẽ dốc hết toàn lực.
Hàn Mạc đã cảm giác được phía sau kiếm phong đâm tới, hắn biết một kiếm này nếu không thể né tránh, nhất định sẽ bị trọng thương, hơn nữa phía trước Đại phủ tử cũng bổ lại, hung mãnh dị thường.
Trong nháy mắt, hai tên Ảnh tử vệ đã hình thành thế tiền hậu giáp kích!
Nhưng vào lúc này, Hàn Mạc làm ra một động tác cực kỳ kỳ quái !
Thân thể hắn không ngờ co rút xuống.
Tựa như một đứa nhỏ ủy khuất, bị người trên la mắng, đột nhiên ngồi thụp xuống trên mặt đất, tốc độ nhanh kinh người.
Kỳ quái quỷ dị nhất thời ngồi xổm, tránh khỏi một đao Đại phủ tử chém từ trước, cũng tránh khỏi kiếm thủ một kiếm trí mạng từ phía sau!
Nhưng Hàn Mạc ngồi xổm xuống, đương nhiên không phải giống như tiểu hài tử khóc nhè, tay phải hắn tựa như độc xà, đi về phía trước tìm hiểu chưởng đao rồi hung hăng mà tung ra một chưởng nhằm thẳng vào tiều phu đốn củi.
Răng rắc !
Một tiếng vang rất rõ, tựa như một âm thanh gậy trúc gãy, giòn tan!
Chỉ thấy tiều phu đốn củi kia thân thể khôi ngô tựa như bị rút hết gân cốt, ngã quỵ xuống, tuy rằng hắn không phát ra thanh âm thống khổ, nhưng trên vẻ mặt hắn hiện ra vẻ rất đau đớn.
Nhưng hắn rất dũng khí, chân phải đã vỡ vụn, nhưng vẫn trụ bằng chân trái, thân thể bất đắc dĩ ngã quỳ trên mặt đất.
Kiếm thủ cũng không có do dự, một kích thất bại, kiếm thứ hai đã lại đâm đến.
Quỷ tam táng, hai tên Ảnh tử vệ đã xuất hiện, còn một tên Ảnh tử vệ cũng chưa xuất hiện!
Hàn Mạc không cần suy nghĩ nhiều, một lần nữa thi triển Thái cực bộ pháp nhanh nhẹn tránh thoát được nhát kiếm thứ hai của hắn.
Tên Ảnh tử vệ cuối cùng kia rốt cuộc là trốn ở chỗ nào. Vào đúng lúc này hắn nhìn thấy từ bức Kim liên đồ trên vách tường bắn ra chiu chít mũi tên.
Hàng loạt mũi tên từ trên bắn xuống, hướng thẳng trên người Hàn Mạc đánh tới !
Hiển nhiên tên nỏ không phải bình thường, cung nỏ này là quân dụng chính quy, không thể ngay lập tức bắn ra nhiều tên, nhưng tốc độ tên này so với cung nỏ bình thường cũng phải nhanh hơn rất nhiều.
Tên Ảnh tử vệ cuối cùng không ngờ là đã trốn vào vách tường lúc nào không biết.
Vách tường sau bức Kim Liên đồ kia không ngờ là rỗng ruột, mặt sau chỗ đó cất giấu sát chiêu trí mạng!
Hàn Mạc dường như tránh cũng không thể tránh!
Nhưng Hàn Mạc chung quy vẫn là Hàn Mạc. Tay hắn đã đạp xuống đầu vai của tên tiều phu đang quỳ trên mặt đất, gầm lên một tiếng, đúng là đã dời thân hình khôi ngô của tên tiều phu bay lên.
Thân thể cao lớn, trong tay Hàn Mạc tựa như một mảnh vân, một tấm giấy.
Thân hình cao lớn tựa như một mảnh giấy, không ngờ bị Hàn Mạc nâng lên phía trước người, trở thành tấm mộc che chắn toàn thân.
“Phụp, phụp phụp”
Hàng loạt mũi tên găm vào người tên tiều phu, cổ họng, trái tim, bụng không sót một chỗ nào, mà tên tiều phu đốn củi cơ hội kêu lên một tiếng cũng không có, chết ngay lập tức.
Kiếm thủ đã nhân lúc này tiến lên hướng Hàn Mạc đâm ra một kiếm sắc bén.
Hàn Mạc thân thể không nhúc nhích, mà trong nháy mắt lại nắm áo tên tiều phu đã chết, quật thẳng về phía kiếm thủ.
Trọng lượng phu đốn củi ít nhất cũng là bảy mươi tám mươi cân, tựa như một tảng đá lớn hướng thẳng vào tên kiếm thủ, tên kiếm thủ vội vàng thu kiếm, thân thể lui lại ra sau, tránh thoát một kích từ thi thể tiều phu đốn củi.
Phịch !
Lại một thanh âm vang lên, từ mặt sau “Kim liên đồ” một bóng người bay ra. Bóng người này bay theo hình vòng cung, nặng nề mà rơi trên mặt đất, không nhúc nhích.
Một bóng người khác từ bên trong nhảy ra, trong tay cầm dao găm, trên dao găm còn có giọt máu, hắc y hắc khố, lộ ra một gương mặt cực kỳ thật thà.
Lý Cố !
Tam chủ sự Lý Cố của Tây Hoa Thính, không biết ở mặt sau vách tường từ khi nào, ra tay đánh chết tên Ảnh tử vệ thứ ba đang trốn ở sau vách tường.
Hàn Mạc còn chưa kịp nghỉ xả hơi, thì đmột đòn trí mạng đã nhằm lúc này xuất hiện.
Lý Cố đồng tử co rút lại, hắn nhìn thấy Đại trưởng lão vẫn ngồi trên ghế, không biết khi nào trong tay đã cầm dao găm lóng lánh. Đại trưởng lão tuổi già sức yếu, lúc này tựa như một cao thủ nhanh nhòn, dao găm trong tay đâm ra, mục tiêu là đưa về phía lưng Hàn Mạc.
Lý Cố muốn cứu cũng không kịp.
Nhưng Hàn Mạc như có mắt ở sau lưng, tay quay ngay về phía sau, đỡ lấy con dao đang đâm tới của Đại trưởng lão. Bàn tay vàng đeo găng tay bằng kim loại, dao găm không thể đâm thấu.
Hàn Mạc cũng không do dự, sử dụng cách đấu thuật quét chân qua trên mặt đất một vòng rất đẹp, quay người lại, tung một cước, đá đúng vào ngực Đại trưởng lão. Đại trưởng lão lập tức cả người bay thẳng ra ngoài, rơi mạnh trên mặt đất, trong miệng phun ra máu tươi. Đã là hấp hối.
Sức mạnh ở đôi chân Hàn Mạc thật là dữ dội hùng mạnh, Đại trưởng lão chung quy cũng là thân thể già nua, làm sao có thể chống đỡ được một cước, trên mặt đất giãy dụa, muốn đứng lên, nhưng không thể, bất lực mà nằm.
Lý Cố nhìn Hàn Mạc không việc gì, lúc này mới yên tâm, đôi mắt nhìn về gã kiếm thủ.
…
- Ngươi không nên tự cho là thông minh !
Hàn Mạc đi đến bên người Đại trưởng lão, ngồi xổm xuống, nhìn lão hấp hối:
- Ngươi … thua cuộc !
Đại trưởng lão hơi thở mong manh, nhưng chống hỏi:
- Ngươi... ngươi sao biết ta sẽ ra tay?
- Đại trưởng lão tuổi mặc dù lớn, nhưng thân thể thoạt nhìn vẫn còn cường tráng, hơn nữa …điệu bộ bước đi và thân pháp hiển nhiên là có luyện qua võ công, một mình ngươi mời ta đến nơi này, ta tự nhiên là có phòng bị.
Hàn Mạc nhẹ nhàng nói:
- Ngươi cố ý khuyếch đại năng lực Quỷ tam táng, nói bọn họ lợi hại vô cùng, tuy nhiên là muốn đem sự chú ý của ta đến bọn họ. Nếu ngươi không nói những lời đó, có lẽ ta cũng đặt sự chú ý đến bọn họ, mà xem nhẹ việc phòng bị ngươi! Bởi vì loại lực lượng bí ẩn, nếu muốn mượn bọn họ giết ta, ngươi không thể tiết lộ tin tức ra nhiều . Nhưng ... ngươi không hề ngần ngại mà nói ra, cũng chứng minh là ngươi có mưu mô, thời điểm đó cũng là lúc bắt đầu đề phòng ngươi, mà ngươi ... cuối cùng cũng sát đã ra chiêu, nếu không phải ta trong lòng luôn luôn chú ý đến ngươi, e rằng đã bị một đao của ngươi lấy mạng rồi.
Hắn thở dài, lắc đầu nói:
- Đại trưởng lão, ngươi thật thông minh, nhưng thông minh lầm chỗ, bây giờ Hạ gia ... thật sự hết đời !
Đại trưởng lão nhắm mắt lại, hơi thở yếu ớt, thoạt nhìn có vẻ sắp chết.
Hàn Mạc để sát vào lỗ tai Đại trưởng lão, thấp giọng nói:
- Có rất nhiều người quên rằng, ta còn là Thính trưởng Tây Hoa Thính. Bên người thính trưởng không có lại viên hắc ám bảo vệ sao? Ngươi nghĩ ta lẻ loi một mình đi cùng ngươi tới đây, nhưng ngươi lại không biết rằng, trong mắt ta, ngươi ... mới là kẻ lẻ loi một mình!
Hắn lắc lắc đầu:
- Muốn giết Thính trưởng Tây Hoa Thính, thật sự là rất khó!
Hắn không khách khí mà giơ tay lấy bình sứ màu tím trên người Đại trưởng lão, dịu dàng vuốt ve, tựa như vuốt ve da thịt tình nhân, hạ giọng nói:
- Đại trưởng lão, ngươi yên tâm, thứ này tốt, ta sẽ lấy dùng !
Đại trưởng lão thân thể duỗi ra, phun ra một hơi cuối cùng, rồi chết!