Tiết Thiệu bên kia thấy bên này có dị động, lấy tốc độ nhanh nhất dẫn hơn mười binh lính Ngự lâm quân chạy tới, bên trong nhã cư cuộc chiến đã dứt.
Gã kiếm thủ cuối cùng cũng đã tử vong, tuy nhiên không phải bị người giết chết, mà nhìn thấy đại thế đã mất, lại phải đối mặt với hai cao thủ là Hàn Mạc và Lý Cố, kiếm thủ này không cam lòng bị bắt, nên đã tự sát mà chết.
Cửa lớn mở rộng, chỉ còn Hàn Mạc ngồi trên ghế. Lý Cố chẳng biết đã đi đâu, trên mặt đất chỉ còn lại bốn thi thể.
Tiết Thiệu vào đến nơi, trong tay nắm đại đao, nhìn tình hình bên trong, nhíu mày, chậm rãi thu hồi đao, đến trước măt Hàn Mạc, hỏi:
- Đại nhân, ngài không việc gì chứ?
Hàn Mạc thần sắc hung ác nham hiểm, lạnh lùng nói:
- Hạ gia... muốn giết ta!
Tiết Thiệu trên mặt hiện ra vẻ khiếp sợ, lập tức liếc mắt nhìn thi thể Đại trưởng lão nằm trên mặt đất, tiến lên kiểm tra hơi thở, nói:
- Đại nhân, Đại trưởng lão... cũng đã chết!
Hàn Mạc chỉ vào dao găm trong tay Đại trưởng lão, mở tay ra, kéo chiếc găng tay bằng kim loại, ở chỗ lòng bàn tay, có một vết dao đâm:
- Nếu không có găng tay chống đỡ ... sợ rằng ta đã bị lão gia hỏa này giết chết. Lão đưa ta tới đây, ở trong này có Ảnh tử vệ mai phục!
- Thật là to gan!
Tiết Thiệu biến sắc rõ ràng, chòm râu nhếch lên:
- Mạt tướng nhìn thấy lão đưa đại nhận qua bên đây, biết là không có hảo ý!
Lúc này Chỉ huy sứ Chư Cát Dân cũng vào tới, theo sau là Giám sát sứ Lăng Lỗi, cùng hộ tống phía trước là hai gã quan viên bộ Lại, nhìn thấy tình cảnh trong phòng, cũng đều chấn động.
Tiết Thiệu sơ lược tình hình vừa xảy ra, liền có một gã quan viên bộ Lại cả kinh nói:
- Hạ gia ... Hạ gia đây muốn làm phản sao? Ám sát Quan hộ lương, đây ...đây thật sự là khó lường !
Lăng thái giám cũng giật mình nói:
- Điên rồi, Hạ gia thật sự là điên rồi!
Chư Cát Dân tiến lên đây, hỏi:
- Hàn tướng quân, hình như bị thương?
- Không vấn đề gì, làm phiền Chư Cát Dân lo lắng!
Hàn Mạc đứng dậy nhìn quét qua mấy cỗ thi thể vài lần rồi lạnh lùng nói:
- Rắp tâm làm chuyện ác, chuyện ác không thành, tất sẽ tự diệt
Rồi trầm giọng nói:
- Tiết Hộ quân úy!
Tiết Thiệu vừa chắp tay:
- Có mạt tướng!
- Bắt bọn nô tài Xuân Viên, tống giam vào ngục, canh giữ cẩn thận, có chút manh động, giết không tha!
Hàn Mạc điềm nhiên nói tiếp:
- Về phần các trưởng lão…
Hắn dừng một chút, mới nói:
- Ta dẫn bọn họ đi mở mang tầm mắt !
Hàn Mạc đi ra khỏi căn phòng nhỏ, lúc này chân trời đã xuất hiện ánh sáng rạng đông, đem đến một luồng không khí ban mai trong lành.
Đúng lúc đó, đã thấy Tiếu Mộc từ hành lang dài chạy tới, phía sau mang theo một gã tướng lĩnh, nhìn bộ dạng cũng đoán được là một gã Đô úy Thành vệ quân. Hàn Mạc nhìn thoáng qua cũng biết được, hắn là một trong hai gã Đô úy đã nhận lệnh phong tỏa thành lúc ở trước đại môn Xuân Viên.
Đô úy tiến đến gần, liếc mắt một cái nhìn thấy Chư Cát Dân bên người Hàn Mạc, sắc mặt thay đổi, bước chậm lại, nhưng cuối cùng vẫn đi lên quỳ gối:
- Ty chức cầu kiến Chỉ huy sứ đại nhân, Hàn tướng quân !
-Dương Nghiêu, ngươi thật to gan!
Chư Cát Dân hừ lạnh một tiếng:
- Đi theo Hạ Miễn... ngươi muốn tạo phản sao?
Đô úy Dương Nghiêu sợ hãi nói:
- Khởi bẩm đại nhân, ty chức... ty chức quả thật không biết đây là Hạ Miễn làm càn. Hắn xuất ra lệnh phù, đi tới quân doanh điều binh, ty chức... ty chức không dám không phục tòng mệnh lệnh!
Hàn Mạc liếc Chư Cát Dân một cái, nói:
- Chư Cát đại nhân, việc này quả thật là tội của Hạ Miễn. Huynh đệ này không liên quan. Lang phù trong tay, bọn họ cũng là không thể không chấp hành mệnh lệnh!
Dương Nghiêu nghe Hàn Mạc nói vậy, trong lòng cảm kích, nói:
- Đại nhân, ty chức đã tạm giam Hạ Miễn chờ sau này xử trí!
Chư Cát Dân khoát tay áo, nói:
- Lúc này tạm không truy cứu, quay về sẽ bàn. Ngươi tới nơi này làm gì?
Dương Nghiêu lập tức nói:
- Khởi bẩm đại nhân, ty chức phụng mệnh Hàn tướng quân phong tỏa cửa thành, và phái người giới nghiêm toàn thành. Vừa rồi, ty chức bắt được vài người khả nghi!
- Người khả nghi?
Chư Cát Dân nhíu mày nói:
- Người nào khả nghi?
Dương Nghiêu nhìn Hàn Mạc liếc mắt một cái, mới nói:
- Mấy người đó vội vội vàng vàng, mặt mày gian xảo thoạt nhìn cực kỳ kích động... Ty chức thấy thế, tiến lên tra khảo. Bọn họ đúng là tiền hậu bất nhất, ty chức cảm thấy khả nghi, liền đem kia mấy người bắt lại khảo vấn.
Hàn Mạc nhíu mày hỏi:
-Nhưng đã hỏi ra chuyện gì?
-Phải!
Dương Nghiêu nói:
-Đều là người của Hạ gia, bọn họ muốn ra khỏi thành đưa tin.
-Đưa tin?
-Phải. Theo lời bọn họ, bọn họ nhìn thấy Ngự lâm quân khống chế Xuân Viên, Thành vệ quân phong thành giới nghiêm, đúng lúc đó các bậc trưởng lão từ sáng sớm đã bị đưa tới Xuân Viên, không biết là vì lý do gì, nên bọn họ thấy nghi ngờ. Một người đứng ra tụ tập mọi người, rồi cử ra vài người đi thông báo cho các thôn xóm, triệu tập Thế gia quân chuẩn bị phong bị phản kích.
Dương Ngiêu giải thích.
Tất cả mọi người biến sắc.
Hàn Mạc và Chư Cát Dân liếc nhìn nhau, trong mắt Chư Cát Dân cũng hiện lên vẻ kỳ quái.
-Chư Cát đại nhân, ta có câu này…
Hàn Mạc thản nhiên nói.
-Xin mời nói.
-Trời gây nên nghiệp chướng, còn có thể tha thứ, tự gây nên nghiệp chướng, không thể sống.
Hàn Mạc thở dài
-Ra chiêu thất thủ, tự tìm đến chỗ chết.
Cốc Âm dương
Vào chính ngọ, ở bên ngoài cốc Âm Dương, có một lượng lớn Ngự lâm quân và Thành vệ quân phân chia nhau trấn giữ.
Ở vách núi trong cốc, tụ tập hơn mười quan viên cùng với một số trưởng lão Hạ tộc, Hàn Mạc đứng ở phía trước, mặt quay về phía bọn họ, nói:
-Tuy có chút phiêu lưu, nhưng bản quan tin rằng bên trong có cái đáng để các vị phiêu lưu một phen.
Mọi người đều có cảm giác bất an, liếc nhìn nhau.
Tư Đồ Tĩnh bứt rứt nói:
-Hàn… Hàn tướng quân, ở đây, rốt cuộc là có cái gì? Khắp nơi đều là vách núi, sao có thể mở ra?
-Đúng vậy, Hàn tướng quân, đây rốt cuộc là đâu?
Lăng thái giám cũng có chút kỳ quái:
-Ngài muốn dẫn chúng ta đi xem cái gì đó, là ở bên trong vách núi này sao?
Vài trưởng lão đứng phía sau cũng đang hồn bay phách lạc.
Hai người giữ vị trị cao nhất của Hạ tộc, Hạ Học Chi đã bị nghiêm mật giam giữ, Đại trưởng lão thì vì ám sát Hàn Mạc đã bị giết chết, điều này đúng là khiến cho người ta khiếp sợ.
Sau nghe nói trong tộc có người đứng ra triệu tập quân thế gia, bị quân thủ thành bắt lại, hy vọng cuối cùng này của các trưởng lão đã tan thành mây khói.
Bóng ma tuyệt vọng bao trùm lên khắp các trưởng lão của Hạ tộc, bọn họ không biết vận mệnh của Hạ tộc sắp tới sẽ như thế nào, càng không biết chính số mệnh của mình sẽ như thế nào?
Một thế gia đại tộc hùng mạnh, ở ngay chính địa bàn của mình bị một hậu bối trẻ tuổi nắm lấy tử huyệt, đem điều đó, đẩy một thế gia đại tộc hùng mạnh vào tuyệt cảnh.
Nếu không phải là sự thật hiển nhiên trước mắt, e rằng không mấy người dám tin đó là sự thật.
Bọn họ không thể tưởng tượng, vị tướng quân trẻ măng này làm thế nào nắm được toàn bộ tử huyệt của mình như thế.
Một đại thế gia hưng thịnh gần một năm trăm, có ai ngờ tiểu tử này chỉ xuất hiện chưa đầy một tháng đã liền gặp phải tuyệt cảnh như thế này. Mà chỉ vì một vài sự tình vô cùng vớ vẩn.
Đôi khi, chỉ cần một chút chủ quan cùng với nhân tố khách quan không thuận lợi khiến cho một vài sự tình vớ vẩn nảy sinh, tựa như hoàn cảnh hiện tại của huyện Tịch Xuân.
Có trí tuệ, còn cần có vận khí.
Hàn Mạc thừa nhận bàn tay vàng có uy lực vô cùng hùng mạnh. Hạ tộc diệt vong, có lẽ chính là vì uy lực của bàn tay vàng.
Nếu biết rằng có kết cục này, có lẽ Hạ gia đã không sợ cái giá phải trả, sớm diệt trừ Hàn Mạc.
Hàn Mạc vuốt ve chiếc găng tay che dấu bàn tay vàng, đối với thắc mắc của Lăng thái giám, hắn chỉ gật gật đầu thừa nhận.
Bát quái vây là một kỳ tích xảo đoạt thiên công ngầm, Hàn Mạc thật cũng muốn giấu diếm chỗ này, có lẽ ngày sau có cơ hội sử dụng.
Nhưng vì phải hạ gục Hạ tộc, chỉ có thế đem chỗ đại sát khí này phơi bày ra ánh sáng, khiến càng nhiều người biết càng tốt.
Nhẫn đau cắt bỏ thứ yêu thích nhất của mình, làm việc phải làm.
Sau khi có được bản vẽ công trình Bát quái vây khổng lồ này, Hàn Mạc dựa theo các hình vẽ thoát khỏi mê cung ngầm, đương nhiên, tất cả điều này cần phải quy công trạng cho Quỷ cốc tông sư Trang Uyên.
Bên trong thân thể đã tàn phế kia, là một kho tàng học thức đồ sộ.
Trong tiếng ồ lên kinh ngạc xen lẫn thán phục của mọi người, Hàn Mạc chỉ bảo thuộc hạ mở cơ quan, trong vách núi hiện ra một thông đạo, Tiết Thiệu và mấy binh sĩ Ngự lâm quân dơ cây duốc dẫn đầu tiến vào bên trong, sau đó Hàn Mạc đi theo chỉ dẫn đường đi, các quan viên bộ Lại và các trưởng lão nối đuôi nhau thành một con rắn dài đi phía sau.
Đây đúng là một công trình đồ sộ, bên trong đường giăng khắp nơi như mạng nhện.
Nếu không có bản đồ chi tiết trong tay, không có ai đủ tài năng để đi vào. Cứ đi một đoạn, lại nghe tiếng ồ lên tán thưởng của đám quan viên bộ Lại, mà các trưởng lão tuy rằng cũng ngạc nhiên thán phục mê cung khổng lồ dưới lòng đất này nhưng càng lúc càng tuyệt vọng, bọn họ tiến vào một bước, cũng là một bước tăng thêm nỗi tuyệt vọng trong lòng.
Bọn họ hôm nay mới biết rằng, trên đất của Hạ tộc, không ngờ lại có một mê cung ngầm bí ẩn như thế này.
Càng đi vào sâu bên trong, không khí càng loãng hơn, rất nhiều người bắt đầu thiếu không khí dừng lại thở hổn hển.
Nhưng Hàn Mạc đã có chủ ý, hắn muốn toàn thể mọi người cùng đi vào tận nơi, chứng kiến khắp lượt, hiện giờ hắn nắm trong tay trọng binh, nắm toàn bộ thế cục, liệu có kẻ nào dám nói “không”.
Nhóm người này đi cũng không biết đã bao lâu, bọn họ chỉ cảm thấy đi tới đi lui, hơn nữa xuống rất nhiều bậc thang, cứ như một đội âm hồn đi trong địa ngục
Hồi lâu, mới nghe Hàn Mạc trầm giọng nói:
-Các vị, đã tới rồi.
Mọi người lúc này mới dám dừng lại nghỉ ngơi, mồm há ra thở phì phò, cũng có người đấm lưng, tay chân run rẩy, khổ không tả xiết.
-Đây là nơi nào?
Chư Cát Dân từ phía sau hỏi:
-Hàn tướng quân, chúng ta đi đâu vậy?
-Mọi người hẳn biết đây là Bát quái vây.
Hàn Mạc chậm rãi nói:
-Đúng như lời Mẫn đại nhân đã nói, ở trong này có 8 cái hang đá lớn, cộng với hang đá trung tâm là 9.
Hắn chỉ vào cổng tò vò hình tròn phía trước:
-Từ đây đi vào, chính là hang đá tương ứng quẻ Chấn, vào đây có cái gì thì ta cũng đã hỏi qua Hạ đại lão gia một tiếng, Hạ đại lão gia cũng đã thành khẩn mà nói ra, cho ra hiểu biết thêm vài điều. Tất cả mọi người, vào đi.
Tiết Thiệu dơ cây đuốc đi vào hang đá bên trong, chờ mấy tên Ngự lâm trở ra đón, Hàn Mạc lúc này mới đi vào.
Giống như hai hôm trước ban đêm rơi vào mê cung, đây cũng là một hang đá rộng lớn kinh người, nhưng so với hang đá hắn đã rơi xuống cũng có ít nhiều khác biệt.
Đám quan viên và các trưởng lão tiến vào, mỗi người vào đến nơi, đều tròn mắt cứng lưỡi, từ kinh ngạc tột cùng chuyển sang khiếp sợ.
Hàn Mạc hôm trước là đi qua hai hang đá, đến một nơi trống rỗng, là hang đá trung tâm, bên trong san sát hơn mười trụ đá lớn.
Hang đá lớn ứng với quẻ Chấn, có chút khác biệt.
Tất cả mọi người đều thấy, tại đây, trong hang đá, hơn nửa hang bày la liệt vật gì đó, dưới ánh lửa, lóe hàn quang sáng loáng.
Đó là ngàn vạn giáp trụ!
Một đống giáp trụ chất đống, lạnh lẽo mà nặng nề. Đột nhiên nhìn thấy một nơi đầy giáp trụ như vậy, đại bộ phận mọi người đều dừng lại há hốc mồm, tựa như đang ở trong một giấc mơ.
Không ai dám tưởng tượng, giáp trụ nhiều như vậy, nếu tích cóp từng chút hẳn mất rất nhiều thời gian và tinh lực, đương nhiên cũng cần một lượng lớn tiền của.
Điều này hiển nhiên là Hạ Học Chi cầm đầu Hạ tộc khổ tâm mà tích lũy, tích cóp mỗi ngày một ít, mà làm nên đống giáp trụ này, hao phí tâm lực bao nhiêu khó có thể tưởng tượng nổi.
Trong đống giáp trụ này, có giáp trụ bằng sắt, cũng có giáp trụ bằng da, phân loại chất thành từng đống.
Giáp trụ là để các tướng sĩ phòng thân khi ra trận. Vào thời kỳ vũ khí lạnh này, là trang bị cực kỳ trọng yếu để tác chiến. Hạ tộc âm thầm tích cóp từng tý một để thành đống giáp trụ này, dụng tâm là gì không nói cũng biết.
Quân thế gia không được tích trữ vũ khí, một khi có chiến sự, thì từ kho vũ khí trù bị, bộ Binh sẽ ban phát phân phối xuống, cho nên thế gia tuyệt đối không được phép tồn trữ vũ khí.
Thực tế trước mắt, Hạ tộc hiển nhiên có dã tâm làm phản.
Đây là một chứng cứ chính xác, cũng là chứng cớ trí mạng đối với Hạ tộc.
-Dã tâm này… đúng, chỉ có thể nói là dã tâm…
Hàn Mạc vuốt cằm:
-Chư vị, còn mấy chỗ hang đá nữa, ta có thể dắt chư vị đi xem, trong đó có chứa binh khí, và một lượng lớn… lương thực.
Dừng một chút, liếc Tư Đồ Tĩnh một cái, liếc Chư Cát Dân một cái, liếc Lăng thái giám một cái, rồi quét mắt qua đám quan viên bộ Lại một lượt, chậm rãi nói:
-Chư vị đại nhân, bản tấu trình lên triều đình, các vị cũng đã biết nên viết thế nào rồi…
Gã kiếm thủ cuối cùng cũng đã tử vong, tuy nhiên không phải bị người giết chết, mà nhìn thấy đại thế đã mất, lại phải đối mặt với hai cao thủ là Hàn Mạc và Lý Cố, kiếm thủ này không cam lòng bị bắt, nên đã tự sát mà chết.
Cửa lớn mở rộng, chỉ còn Hàn Mạc ngồi trên ghế. Lý Cố chẳng biết đã đi đâu, trên mặt đất chỉ còn lại bốn thi thể.
Tiết Thiệu vào đến nơi, trong tay nắm đại đao, nhìn tình hình bên trong, nhíu mày, chậm rãi thu hồi đao, đến trước măt Hàn Mạc, hỏi:
- Đại nhân, ngài không việc gì chứ?
Hàn Mạc thần sắc hung ác nham hiểm, lạnh lùng nói:
- Hạ gia... muốn giết ta!
Tiết Thiệu trên mặt hiện ra vẻ khiếp sợ, lập tức liếc mắt nhìn thi thể Đại trưởng lão nằm trên mặt đất, tiến lên kiểm tra hơi thở, nói:
- Đại nhân, Đại trưởng lão... cũng đã chết!
Hàn Mạc chỉ vào dao găm trong tay Đại trưởng lão, mở tay ra, kéo chiếc găng tay bằng kim loại, ở chỗ lòng bàn tay, có một vết dao đâm:
- Nếu không có găng tay chống đỡ ... sợ rằng ta đã bị lão gia hỏa này giết chết. Lão đưa ta tới đây, ở trong này có Ảnh tử vệ mai phục!
- Thật là to gan!
Tiết Thiệu biến sắc rõ ràng, chòm râu nhếch lên:
- Mạt tướng nhìn thấy lão đưa đại nhận qua bên đây, biết là không có hảo ý!
Lúc này Chỉ huy sứ Chư Cát Dân cũng vào tới, theo sau là Giám sát sứ Lăng Lỗi, cùng hộ tống phía trước là hai gã quan viên bộ Lại, nhìn thấy tình cảnh trong phòng, cũng đều chấn động.
Tiết Thiệu sơ lược tình hình vừa xảy ra, liền có một gã quan viên bộ Lại cả kinh nói:
- Hạ gia ... Hạ gia đây muốn làm phản sao? Ám sát Quan hộ lương, đây ...đây thật sự là khó lường !
Lăng thái giám cũng giật mình nói:
- Điên rồi, Hạ gia thật sự là điên rồi!
Chư Cát Dân tiến lên đây, hỏi:
- Hàn tướng quân, hình như bị thương?
- Không vấn đề gì, làm phiền Chư Cát Dân lo lắng!
Hàn Mạc đứng dậy nhìn quét qua mấy cỗ thi thể vài lần rồi lạnh lùng nói:
- Rắp tâm làm chuyện ác, chuyện ác không thành, tất sẽ tự diệt
Rồi trầm giọng nói:
- Tiết Hộ quân úy!
Tiết Thiệu vừa chắp tay:
- Có mạt tướng!
- Bắt bọn nô tài Xuân Viên, tống giam vào ngục, canh giữ cẩn thận, có chút manh động, giết không tha!
Hàn Mạc điềm nhiên nói tiếp:
- Về phần các trưởng lão…
Hắn dừng một chút, mới nói:
- Ta dẫn bọn họ đi mở mang tầm mắt !
Hàn Mạc đi ra khỏi căn phòng nhỏ, lúc này chân trời đã xuất hiện ánh sáng rạng đông, đem đến một luồng không khí ban mai trong lành.
Đúng lúc đó, đã thấy Tiếu Mộc từ hành lang dài chạy tới, phía sau mang theo một gã tướng lĩnh, nhìn bộ dạng cũng đoán được là một gã Đô úy Thành vệ quân. Hàn Mạc nhìn thoáng qua cũng biết được, hắn là một trong hai gã Đô úy đã nhận lệnh phong tỏa thành lúc ở trước đại môn Xuân Viên.
Đô úy tiến đến gần, liếc mắt một cái nhìn thấy Chư Cát Dân bên người Hàn Mạc, sắc mặt thay đổi, bước chậm lại, nhưng cuối cùng vẫn đi lên quỳ gối:
- Ty chức cầu kiến Chỉ huy sứ đại nhân, Hàn tướng quân !
-Dương Nghiêu, ngươi thật to gan!
Chư Cát Dân hừ lạnh một tiếng:
- Đi theo Hạ Miễn... ngươi muốn tạo phản sao?
Đô úy Dương Nghiêu sợ hãi nói:
- Khởi bẩm đại nhân, ty chức... ty chức quả thật không biết đây là Hạ Miễn làm càn. Hắn xuất ra lệnh phù, đi tới quân doanh điều binh, ty chức... ty chức không dám không phục tòng mệnh lệnh!
Hàn Mạc liếc Chư Cát Dân một cái, nói:
- Chư Cát đại nhân, việc này quả thật là tội của Hạ Miễn. Huynh đệ này không liên quan. Lang phù trong tay, bọn họ cũng là không thể không chấp hành mệnh lệnh!
Dương Nghiêu nghe Hàn Mạc nói vậy, trong lòng cảm kích, nói:
- Đại nhân, ty chức đã tạm giam Hạ Miễn chờ sau này xử trí!
Chư Cát Dân khoát tay áo, nói:
- Lúc này tạm không truy cứu, quay về sẽ bàn. Ngươi tới nơi này làm gì?
Dương Nghiêu lập tức nói:
- Khởi bẩm đại nhân, ty chức phụng mệnh Hàn tướng quân phong tỏa cửa thành, và phái người giới nghiêm toàn thành. Vừa rồi, ty chức bắt được vài người khả nghi!
- Người khả nghi?
Chư Cát Dân nhíu mày nói:
- Người nào khả nghi?
Dương Nghiêu nhìn Hàn Mạc liếc mắt một cái, mới nói:
- Mấy người đó vội vội vàng vàng, mặt mày gian xảo thoạt nhìn cực kỳ kích động... Ty chức thấy thế, tiến lên tra khảo. Bọn họ đúng là tiền hậu bất nhất, ty chức cảm thấy khả nghi, liền đem kia mấy người bắt lại khảo vấn.
Hàn Mạc nhíu mày hỏi:
-Nhưng đã hỏi ra chuyện gì?
-Phải!
Dương Nghiêu nói:
-Đều là người của Hạ gia, bọn họ muốn ra khỏi thành đưa tin.
-Đưa tin?
-Phải. Theo lời bọn họ, bọn họ nhìn thấy Ngự lâm quân khống chế Xuân Viên, Thành vệ quân phong thành giới nghiêm, đúng lúc đó các bậc trưởng lão từ sáng sớm đã bị đưa tới Xuân Viên, không biết là vì lý do gì, nên bọn họ thấy nghi ngờ. Một người đứng ra tụ tập mọi người, rồi cử ra vài người đi thông báo cho các thôn xóm, triệu tập Thế gia quân chuẩn bị phong bị phản kích.
Dương Ngiêu giải thích.
Tất cả mọi người biến sắc.
Hàn Mạc và Chư Cát Dân liếc nhìn nhau, trong mắt Chư Cát Dân cũng hiện lên vẻ kỳ quái.
-Chư Cát đại nhân, ta có câu này…
Hàn Mạc thản nhiên nói.
-Xin mời nói.
-Trời gây nên nghiệp chướng, còn có thể tha thứ, tự gây nên nghiệp chướng, không thể sống.
Hàn Mạc thở dài
-Ra chiêu thất thủ, tự tìm đến chỗ chết.
Cốc Âm dương
Vào chính ngọ, ở bên ngoài cốc Âm Dương, có một lượng lớn Ngự lâm quân và Thành vệ quân phân chia nhau trấn giữ.
Ở vách núi trong cốc, tụ tập hơn mười quan viên cùng với một số trưởng lão Hạ tộc, Hàn Mạc đứng ở phía trước, mặt quay về phía bọn họ, nói:
-Tuy có chút phiêu lưu, nhưng bản quan tin rằng bên trong có cái đáng để các vị phiêu lưu một phen.
Mọi người đều có cảm giác bất an, liếc nhìn nhau.
Tư Đồ Tĩnh bứt rứt nói:
-Hàn… Hàn tướng quân, ở đây, rốt cuộc là có cái gì? Khắp nơi đều là vách núi, sao có thể mở ra?
-Đúng vậy, Hàn tướng quân, đây rốt cuộc là đâu?
Lăng thái giám cũng có chút kỳ quái:
-Ngài muốn dẫn chúng ta đi xem cái gì đó, là ở bên trong vách núi này sao?
Vài trưởng lão đứng phía sau cũng đang hồn bay phách lạc.
Hai người giữ vị trị cao nhất của Hạ tộc, Hạ Học Chi đã bị nghiêm mật giam giữ, Đại trưởng lão thì vì ám sát Hàn Mạc đã bị giết chết, điều này đúng là khiến cho người ta khiếp sợ.
Sau nghe nói trong tộc có người đứng ra triệu tập quân thế gia, bị quân thủ thành bắt lại, hy vọng cuối cùng này của các trưởng lão đã tan thành mây khói.
Bóng ma tuyệt vọng bao trùm lên khắp các trưởng lão của Hạ tộc, bọn họ không biết vận mệnh của Hạ tộc sắp tới sẽ như thế nào, càng không biết chính số mệnh của mình sẽ như thế nào?
Một thế gia đại tộc hùng mạnh, ở ngay chính địa bàn của mình bị một hậu bối trẻ tuổi nắm lấy tử huyệt, đem điều đó, đẩy một thế gia đại tộc hùng mạnh vào tuyệt cảnh.
Nếu không phải là sự thật hiển nhiên trước mắt, e rằng không mấy người dám tin đó là sự thật.
Bọn họ không thể tưởng tượng, vị tướng quân trẻ măng này làm thế nào nắm được toàn bộ tử huyệt của mình như thế.
Một đại thế gia hưng thịnh gần một năm trăm, có ai ngờ tiểu tử này chỉ xuất hiện chưa đầy một tháng đã liền gặp phải tuyệt cảnh như thế này. Mà chỉ vì một vài sự tình vô cùng vớ vẩn.
Đôi khi, chỉ cần một chút chủ quan cùng với nhân tố khách quan không thuận lợi khiến cho một vài sự tình vớ vẩn nảy sinh, tựa như hoàn cảnh hiện tại của huyện Tịch Xuân.
Có trí tuệ, còn cần có vận khí.
Hàn Mạc thừa nhận bàn tay vàng có uy lực vô cùng hùng mạnh. Hạ tộc diệt vong, có lẽ chính là vì uy lực của bàn tay vàng.
Nếu biết rằng có kết cục này, có lẽ Hạ gia đã không sợ cái giá phải trả, sớm diệt trừ Hàn Mạc.
Hàn Mạc vuốt ve chiếc găng tay che dấu bàn tay vàng, đối với thắc mắc của Lăng thái giám, hắn chỉ gật gật đầu thừa nhận.
Bát quái vây là một kỳ tích xảo đoạt thiên công ngầm, Hàn Mạc thật cũng muốn giấu diếm chỗ này, có lẽ ngày sau có cơ hội sử dụng.
Nhưng vì phải hạ gục Hạ tộc, chỉ có thế đem chỗ đại sát khí này phơi bày ra ánh sáng, khiến càng nhiều người biết càng tốt.
Nhẫn đau cắt bỏ thứ yêu thích nhất của mình, làm việc phải làm.
Sau khi có được bản vẽ công trình Bát quái vây khổng lồ này, Hàn Mạc dựa theo các hình vẽ thoát khỏi mê cung ngầm, đương nhiên, tất cả điều này cần phải quy công trạng cho Quỷ cốc tông sư Trang Uyên.
Bên trong thân thể đã tàn phế kia, là một kho tàng học thức đồ sộ.
Trong tiếng ồ lên kinh ngạc xen lẫn thán phục của mọi người, Hàn Mạc chỉ bảo thuộc hạ mở cơ quan, trong vách núi hiện ra một thông đạo, Tiết Thiệu và mấy binh sĩ Ngự lâm quân dơ cây duốc dẫn đầu tiến vào bên trong, sau đó Hàn Mạc đi theo chỉ dẫn đường đi, các quan viên bộ Lại và các trưởng lão nối đuôi nhau thành một con rắn dài đi phía sau.
Đây đúng là một công trình đồ sộ, bên trong đường giăng khắp nơi như mạng nhện.
Nếu không có bản đồ chi tiết trong tay, không có ai đủ tài năng để đi vào. Cứ đi một đoạn, lại nghe tiếng ồ lên tán thưởng của đám quan viên bộ Lại, mà các trưởng lão tuy rằng cũng ngạc nhiên thán phục mê cung khổng lồ dưới lòng đất này nhưng càng lúc càng tuyệt vọng, bọn họ tiến vào một bước, cũng là một bước tăng thêm nỗi tuyệt vọng trong lòng.
Bọn họ hôm nay mới biết rằng, trên đất của Hạ tộc, không ngờ lại có một mê cung ngầm bí ẩn như thế này.
Càng đi vào sâu bên trong, không khí càng loãng hơn, rất nhiều người bắt đầu thiếu không khí dừng lại thở hổn hển.
Nhưng Hàn Mạc đã có chủ ý, hắn muốn toàn thể mọi người cùng đi vào tận nơi, chứng kiến khắp lượt, hiện giờ hắn nắm trong tay trọng binh, nắm toàn bộ thế cục, liệu có kẻ nào dám nói “không”.
Nhóm người này đi cũng không biết đã bao lâu, bọn họ chỉ cảm thấy đi tới đi lui, hơn nữa xuống rất nhiều bậc thang, cứ như một đội âm hồn đi trong địa ngục
Hồi lâu, mới nghe Hàn Mạc trầm giọng nói:
-Các vị, đã tới rồi.
Mọi người lúc này mới dám dừng lại nghỉ ngơi, mồm há ra thở phì phò, cũng có người đấm lưng, tay chân run rẩy, khổ không tả xiết.
-Đây là nơi nào?
Chư Cát Dân từ phía sau hỏi:
-Hàn tướng quân, chúng ta đi đâu vậy?
-Mọi người hẳn biết đây là Bát quái vây.
Hàn Mạc chậm rãi nói:
-Đúng như lời Mẫn đại nhân đã nói, ở trong này có 8 cái hang đá lớn, cộng với hang đá trung tâm là 9.
Hắn chỉ vào cổng tò vò hình tròn phía trước:
-Từ đây đi vào, chính là hang đá tương ứng quẻ Chấn, vào đây có cái gì thì ta cũng đã hỏi qua Hạ đại lão gia một tiếng, Hạ đại lão gia cũng đã thành khẩn mà nói ra, cho ra hiểu biết thêm vài điều. Tất cả mọi người, vào đi.
Tiết Thiệu dơ cây đuốc đi vào hang đá bên trong, chờ mấy tên Ngự lâm trở ra đón, Hàn Mạc lúc này mới đi vào.
Giống như hai hôm trước ban đêm rơi vào mê cung, đây cũng là một hang đá rộng lớn kinh người, nhưng so với hang đá hắn đã rơi xuống cũng có ít nhiều khác biệt.
Đám quan viên và các trưởng lão tiến vào, mỗi người vào đến nơi, đều tròn mắt cứng lưỡi, từ kinh ngạc tột cùng chuyển sang khiếp sợ.
Hàn Mạc hôm trước là đi qua hai hang đá, đến một nơi trống rỗng, là hang đá trung tâm, bên trong san sát hơn mười trụ đá lớn.
Hang đá lớn ứng với quẻ Chấn, có chút khác biệt.
Tất cả mọi người đều thấy, tại đây, trong hang đá, hơn nửa hang bày la liệt vật gì đó, dưới ánh lửa, lóe hàn quang sáng loáng.
Đó là ngàn vạn giáp trụ!
Một đống giáp trụ chất đống, lạnh lẽo mà nặng nề. Đột nhiên nhìn thấy một nơi đầy giáp trụ như vậy, đại bộ phận mọi người đều dừng lại há hốc mồm, tựa như đang ở trong một giấc mơ.
Không ai dám tưởng tượng, giáp trụ nhiều như vậy, nếu tích cóp từng chút hẳn mất rất nhiều thời gian và tinh lực, đương nhiên cũng cần một lượng lớn tiền của.
Điều này hiển nhiên là Hạ Học Chi cầm đầu Hạ tộc khổ tâm mà tích lũy, tích cóp mỗi ngày một ít, mà làm nên đống giáp trụ này, hao phí tâm lực bao nhiêu khó có thể tưởng tượng nổi.
Trong đống giáp trụ này, có giáp trụ bằng sắt, cũng có giáp trụ bằng da, phân loại chất thành từng đống.
Giáp trụ là để các tướng sĩ phòng thân khi ra trận. Vào thời kỳ vũ khí lạnh này, là trang bị cực kỳ trọng yếu để tác chiến. Hạ tộc âm thầm tích cóp từng tý một để thành đống giáp trụ này, dụng tâm là gì không nói cũng biết.
Quân thế gia không được tích trữ vũ khí, một khi có chiến sự, thì từ kho vũ khí trù bị, bộ Binh sẽ ban phát phân phối xuống, cho nên thế gia tuyệt đối không được phép tồn trữ vũ khí.
Thực tế trước mắt, Hạ tộc hiển nhiên có dã tâm làm phản.
Đây là một chứng cứ chính xác, cũng là chứng cớ trí mạng đối với Hạ tộc.
-Dã tâm này… đúng, chỉ có thể nói là dã tâm…
Hàn Mạc vuốt cằm:
-Chư vị, còn mấy chỗ hang đá nữa, ta có thể dắt chư vị đi xem, trong đó có chứa binh khí, và một lượng lớn… lương thực.
Dừng một chút, liếc Tư Đồ Tĩnh một cái, liếc Chư Cát Dân một cái, liếc Lăng thái giám một cái, rồi quét mắt qua đám quan viên bộ Lại một lượt, chậm rãi nói:
-Chư vị đại nhân, bản tấu trình lên triều đình, các vị cũng đã biết nên viết thế nào rồi…