Quyền Thần

Chương 517 : Một công ba việc

Lão chỉ nhìn thoáng qua phong thư, liền khẳng định chắc chắn là thư của Quan Thiếu Hà, thật sự khiến Hàn Mạc run sợ. Nhưng chỉ trong nháy mắt, Hàn Mạc liền hiểu, trên phong thư này có ký hiệu đặc biệt, người ngoài nhìn không ra, nhưng người bên trong bọn họ vừa xem là biết ngay, cũng bởi như vậy, Quan Mộ mới có thể nháy mắt nhìn ra đây là thư của Quan Thiếu Hà.

Ngay lập tức Hàn Mạc hiểu được, trong hiệu buôn Quan thị chắc chắn có ám hiệu hoàn chỉnh cùng với thủ đoạn trao đổi mật hàm, từ đó có thể thấy được, hiệu buôn Quan thị tuyệt đối còn phụ trách công tác tình báo.

Trong nháy mắt, Hàn Mạc bỗng nhiên nhớ tới phần sổ sách Diễm Tuyết Cơ giao cho mình, đó là sổ sách bí mật của Hạ gia, bên trên ghi hiệu buôn phân bố khắp nơi của Hạ gia, hiệu buôn này tự nhiên không thể so sánh với hiệu buôn Quan thị, nhưng cũng là một thế lực tình báo không nhỏ, xem ra cần phải thu thế lực này về càng sớm càng tốt, hình thành mạng lưới tình báo ngầm.

Quan Mộ xem rất cẩn thận, rất nhanh hắn liền lấy đá lửa từ thắt lưng, đánh lửa đốt phong thư kia cháy sạch sẽ, lúc này mới chăm chú nhìn Hàn Mạc, chắp tay nói:
- Hóa ra các hạ là… ồ, các hạ yên tâm, ta đã rõ ràng ý tứ của Thiếu Hà!

Hàn Mạc hiểu hắn đã biết được thân phận của mình, cho nên chắp tay nói:
- Đại chưởng quỹ có thể gọi ta là Tiểu Thủy, hết thảy làm phiền Đại chưởng quỹ chiếu cố!

Quan Mộ trầm ngâm một chút, dường như nhớ tới chuyện gì, nói:
- Tiểu Thủy, trong đội ngũ có người biết được thân phận của ngươi hay không?

- Không có!
Hàn Mạc thấp giọng nói:
- Ngoại trừ một bộ hạ theo ta mà đến!

Quan Mộ gật đầu:
- Thận phận của ngươi không phải tầm thường, cần phải cẩn thận.
Lão dừng một chút, nhéo mắt nói:
- Những người của Tống Tiêu, ngươi chuẩn bị xử trí như thế nào?

- Bọn họ muốn làm gì?
Hàn Mạc biết Tống Tiêu là Tống tổng quản kia, không khỏi thản nhiên hỏi.

- Nói ngươi là kẻ cướp hóa trang thành Đại sự hiệu buôn, muốn tối nay lão phụ bỏ thuốc mê trong rượu của ngươi, ngày mai giao cho bọn họ mang về Yến Kinh!
Quan Mộ vuốt chòm râu thản nhiên cười nói:
- Chẳng qua theo lão phu đoán, nếu thật sự làm như vậy, chỉ sợ nửa đường các ngươi sẽ chết bất ngờ, tất nhiên sẽ không trở lại Yến Kinh!

Nói đơn giản, Quan Mộ rõ âm mưu của Tống tống quản như lòng bàn tay.

Hàn Mạc thở dài:
- Thật sự là độc ác!

Quan Mộ khẽ mỉm cười nói:
- Tiểu Thủy, thân phận của ngươi đặc thù, để tránh hoài nghi, còn cần ngươi diễn một vở kịch với ta!



Đám người Tống quản sự đợi trong sân hồi lâu, cũng không thấy Quan Mộ và Hàn Mạc đi ra, trong lòng không khỏi lo lắng, vẻ đắc ý ngay từ đầu này cũng dần biến mất không thấy.

Trầm lão tam trong phòng đánh bạc, lúc trước thấy đám người Tống quản sự hùng hổ theo Quan Mộ tiến vào, tiếp theo Quan Mộ lại một mình gọi Hàn Mạc vào phòng, trong lòng dâng lên một cảm giác bất an.

Hắn cũng không có lòng tiếp tục đánh bạc, chỉ nhìn chằm chằm cửa phòng đóng chặt kia, một lúc lâu sau, rốt cuộc thấy Quan Mộ dẫn Hàn Mạc ra, trong lòng khẩn trương, ra tiếng nhắc nhở những người khác, mọi người nghe hắn nhắc nhở, đều nhìn phía sân.

Tống quản sự thấy Quan Mộ đi ra, lại thấy thần sắc Hàn Mạc bình tĩnh, thậm chí trên khuôn mặt tuấn tú kia mang theo nụ cười nhàn nhạt, lập tức cảm thấy chuyện tình hơi bất ổn.

Trầm lão tam đi ra cửa phòng, đứng trước cửa, những người khác thấy có chuyện kỳ quái, cũng đều dừng đánh bạc, đứng quanh trước cửa.

Mọi người đều biết khúc mắc giữa Hàn Mạc và Tống quản sự, dọc theo đường đi không ít người còn suy nghĩ tới đây rồi sẽ xuất hiện cảnh tượng thế nào, lúc này thấy Quan Mộ ra mặt, lập tức đều cảm thấy có trò hay.

Người trong thiên hạ, phần lớn mọi người là phàm nhân âm thầm rộn ràng sống trên đời, thiên tính thích xem náo nhiệt.

Tống quản sự thấy trên mặt Quan Mộ vẫn mang theo nụ cười hiền lành như cũ, không khỏi tiến lên chắp tay nói:
- Đại chưởng quỹ… !

Quan Mộ nhìn Tống quản sự, thản nhiên cười nói:
- Tống quản sự, ngài nói… người này là kẻ cướp?
Lão nói xong, chỉ Hàn Mạc.

Tống quản sự thấy Quan Mộ nói ra trước mặt mọi người, trong lòng hơi giật mình, nhưng tên đã lên dây, không thể không bắn, đến nước này, cũng không cần phải che che lấp lấp:
- Đại chưởng quỹ, chính là hắn, hiệu buôn chúng ta căn bản không có Đại sự họ Thủy, ngọc bài trong tay người này, chắc chắn là trộm tới âm mưu gây rối, Đại chưởng quỹ đừng để lời ngon tiếng ngọt của hắn lừa. Đoàn xe thiếu hàng hóa hơn trăm lượng, chính hắn và đồng lõa trộm!

Mấy tên tiểu nhị phía sau hắn thấy Quan Mộ tươi cười hiền lành, lập tức lấy lại tinh thần, đều nói:
- Đại chưởng quỹ, chúng ta có thể làm chứng, hàng hóa là do bọn họ trộm.

Trầm lão tam thấy thế, do dự một chút, đang muốn ra mặt làm chứng cho Hàn Mạc, lại thấy Hàn Mạc mỉm cười lắc đầu, trên khuôn mặt tuấn tú kia một mảnh bình tĩnh. Trầm Lão Tam thấy Hàn Mạc tươi cười, không biết vì sao mà an tâm lại.

Quan Mộ phất tay, ra hiệu mọi người yên tĩnh, lúc này mới trầm giọng nói:
- Có lẽ các ngươi không biết hắn, hiện giờ ta nói cho mọi người biết hắn là ai. Vị Thủy đại sự này, là cháu trai của lão phu… Tên thật của hắn, là Quan Thủy. Lúc này theo đội mà đến, thứ nhất giúp việc buôn bán bên này của chúng ta, một nguyên nhân khác, là đi điều tra việc hàng hóa bị mất.

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người há to miệng, giật mình không nhỏ.

Mặt đám người Tống quản sự xám như tro tàn, mà Trầm lão tam và đám tiểu nhị liên quan từng nhận ân huệ của Hàn Mạc, lại vui sướng vạn phần, với những tiêu sư tới góp vui này, đơn giản chỉ là kinh ngạc nho nhỏ mà thôi.

Trầm lão tam mới thật sự vui mừng, nỗi băn khoăn đầy trong lòng dọc theo đường đi đã được cởi bỏ, nếu là cháu trai Quan Mộ, đó là người Quan gia, thuộc về người nhà ông chủ lớn của hiệu buôn Quan thị, tuy rằng trẻ tuổi, nhưng dọc theo đường đi cũng biểu hiện văn võ toàn tài, nhân vật như vậy, trong tay có một khối ngọc bài cũng không phải chuyện gì kỳ quái.

Tống quản sự mặt như tro tàn, mồ hôi lạnh ứa ra, nghĩ tới lúc trước mình còn đề nghị Quan Mộ lập kế bắt Hàn Mạc, nào biết người thanh niên này là cháu trai Quan Mộ, lần này chẳng những kết thành thù sống chết với Hàn Mạc, cho dù Quan Mộ cũng đắc tội, tiếp theo chắc chắn không có chuyện tốt.

Quả nhiên, chỉ thấy khuôn mặt ôn hòa của Quan Mộ trở nên nghiêm nghị, trầm giọng nói:
- Mấy năm nay, hàng hóa đưa tới Phong Quốc, hàng năm luôn có một hai lần thiếu hụt như vậy, hơn nữa mỗi lần Tống quản sự ngươi đều có thể bắt được thủ phạm trộm hàng hóa. Ta vẫn rất kỳ quái chuyện này, chẳng nhẽ mỗi một tiểu nhị mới đến Phong Quốc đều có can đảm trộm hàng hóa? Tống quản sự, thủ đoạn của ngươi rất kém, chẳng qua dù sao ngươi cũng làm nhiều năm cho hiệu buôn Quan thị ta như vậy, có một số việc, chúng ta cũng không truy cứu. Mục đích chủ yếu của cháu trai Quan Thủy lần này đi này chẳng qua là tới Phong Quốc giúp ta làm việc buôn bán, về phần điều tra hàng hóa mất trộm, chẳng qua là thuận tay. Nếu lúc này ngươi thành thật, chỉ sợ chuyện này cũng không tính toán, lại vu cáo hãm hại Quan Thủy… Tống quản sự, chuyện này, ngươi sẽ không thể không thừa nhận chứ?

Tống quản sự mồ hôi như mưa, toàn thân như nhũn ra.

- Tuy rằng ngươi là tiểu nhị trong kinh, nhưng chung quy là người của hiệu buôn Quan thị, lão phu thân là chưởng quầy của hiệu buôn Quan thị, cũng có tư cách trừng phạt ngươi.
Quan Mộ chậm rãi nói:
- Trộm cướp, vu cáo hãm hại người khác, trong lòng xấu xa… Hà ha, Tống quản sự, bản lĩnh ngươi thật cao. Người tới, đều bắt bọn họ lại cho ta!

Hắn vừa dứt lời, liền có mấy tên tiểu nhị cửa hiệu Phong Quốc từ trong sân xông lên, một đám người to cao, tiến lên đè Tống quản sự và và bốn gã tâm phúc của hắn xuống.

Đám tiểu nhị của hiệu buôn Quan thị tại Phong Quốc, đều là người được chọn lựa tinh tế, chẳng những cái đầu linh hoạt, hơn nữa thân thể cường tráng, đánh nhau rất tốt. Tuy nói mấy tên tiểu nhị dưới tay Tống quản sự cũng rất cường tráng, nhưng thương thế bị Hàn Mạc và Hồng Tụ giáo huấn lần trước vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, hành động chưa lưu loát, mặt khác dưới loại tình huống này, bọn họ sao dám phản kháng, liền bị khống chế dễ dàng.

Quan Mộ sai người trói tay chân mấy tên này, mới trầm giọng nói:
- Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, hiệu buôn ta cũng có trật tự của hiệu buôn. Các ngươi trộm cắp, lại vu hãm hại người lương thiện, theo quy củ hiệu buôn ta, đánh mỗi người hai mươi roi… Đánh thật mạnh cho ta!

Mấy tên tiểu nhị đã sớm lấy roi ra, đó đều da roi bằng da thú, còn tẩm nước, không nói không rằng quật lên đám người Tống quản sự. Lực thương tổn của roi da thú này rất mạnh, không ít người Phong cũng lấy loại roi da thú này làm vũ khí, một roi đánh trúng, quần áo vỡ vụn da tróc thịt bong, lộ ra từng vết máu rõ ràng.

Mấy người Tống quản sự gào khóc thảm thiết, roi cũng vô tình đánh tiếp. Chỉ trong chốc lát, có hai gã tiểu nhị bị quật không nhúc nhích trên mặt đất, Tống quản sự trắng mắt xoay người, gần như muốn chết.

Ngày thường Tống quản sự ức hiếp nhỏ yếu, mấy tên tâm phú dưới tay cấu kết làm việc xấu với nhau, hiện giờ bị roi quật, quả thật sảng khoái lòng người, đám người Trầm Lão Tam hận không thể tự mình tới quật một phen.

Hàn Mạc chắp hai tay sau lưng, đứng phía sau Quan Mộ, nhìn lão nhân có nụ cười rất hiền lành này, sinh ra vài phần cảm phục đối với lão.

Hàn Mạc thấy chẳng qua tùy ý xử lý một chuyện này, nhưng qua đó làm được ba việc.

Đầu tiên là tự lập uy, tỏ vẻ hiệu buôn Quan thị trừng phạt rõ ràng, thứ hai nói rõ Hàn Mạc là cháu trai hắn, khiến hoài nghi trong lòng mọi người lúc trước biến mất hết, tránh cho mọi người ngờ vực vô căn cứ thân phận của Hàn Mạc, tránh khỏi rất nhiều phiền toái, cuối cùng là mượn điều này đưa lên một phần lễ mọn cho Hàn Mạc, chẳng khác nào giúp Hàn Mạc trút giận.

Một công ba việc!

Lão nhân nhìn qua hòa khí, nụ cười đầy mặt, nhưng xử lý chuyện tình quyết đoán lưu loát không chút ướt át, Hàn Mạc chỉ có thể cảm thán trong lòng:
- Gừng càng già càng cay!

back top