Bóng đêm đã đen, trong phòng của Quan Mộ, Quan Mộ ngối đối diện Hàn Mạc, trong phòng thắp ngọn đèn yếu ớt, chiếu lên khuôn mặt không còn nụ cười của Quan Mộ.
Trầm mặc một hồi lâu, Quan Mộ mới chậm rãi lắc đầu:
- Tiểu Thủy, ngươi hết sức thẳng thắn thành khẩn với lão phu, lão phu cũng không gạt ngươi, đối với mục đích này của ngươi, lão phu thầm muốn khuyên người từ bỏ!
Hàn Mạc nhìn Quan Mộ, cũng không nói gì.
Hắn biết nếu muốn đạt được mục đích việc này, phải có sự trợ giúp của Quan Mộ, nếu không chuyện tình chắc chắn vô cùng khó khăn, cho nên mục đích đi nghĩ cách cứu viện Chu Tiểu Ngôn, hắn cũng không giấu diếm.
Vẻ mặt Quan Mộ ngưng trọng, chậm rãi nói:
- Nếu sự việc không thành, có lẽ sẽ không thể trở về được.
Hàn Mạc thản nhiên cười:
- Lần này tiến đến, ta đã nghĩ tới bước đường này!
Quan Mộ thở dài hỏi:
- Vậy ngươi có biết cấu tạo bên trong thành Thần Sơn? Có biết hiện giờ bộ hạ của ngươi ở nơi nào? Chuyện quan trọng nhất, ngươi có một kế hoạch cứu viện đầy đủ không?
- Cho nên ta mới biết nên nói với Đại chưởng quỹ!
Hàn Mạc chăm chú nhìn Quan Mộ nói:
- Đại chưởng quỹ ở nơi này nhiều năm, mạng lưới quan hệ cực lớn, nếu không phải chuyện tình này rất lớn, ta cũng sẽ không tìm Đại chưởng quỹ!
Quan Mộ cười khổ nói:
- Tiểu Thủy, ta nghĩ Thiếu Hà cũng không biết mục đích chuyến này của ngươi đúng không? Ngươi cũng biết, hiệu buôn Quan thị đã kinh doanh gần hai mươi năm ở Phong Quốc, thâm căn cố đế. Ba cửa hiệu Quan thị tại Phong Quốc là chi nhánh rất quan trọng của Quan gia ta, nếu lần này giúp ngươi, một khi chuyện tình bại lộ, cũng chẳng khác nào từ nay về sau hiệu buôn Quan thị mất đi thị trường Phong Quốc, không bao giờ… có thể trở lại Phong Quốc kinh doanh. Hơn nữa… một khi ngươi bị bọn họ bắt, chỉ sợ cũng không có nhiều chỗ tốt đối với Hàn gia các ngươi!
Hàn Mạc mỉm cười nói:
- Đúng như lời Đại chưởng quỹ nói, hành động lần này rất nguy hiểm, cho nên cần Đại chưởng quỹ ra tay giúp đỡ!
- Chẳng qua là một gã bộ hạ!
Quan Mộ nói:
- Đáng giá mạo hiểm vì hắn sao? Đối với cao thủ, con cờ đã hết khí, nên quyết định bỏ qua thật nhanh, từ đó mới có thể thắng được cả bàn cờ. Cố chấp vì một con cờ không nắm chắc, rất có thể sẽ thua cả bàn cờ!
Hàn Mạc vẫn cười bình thản như cũ:
- Đại chưởng quỹ, ý tứ của ngài ta rất rõ ràng. Nhưng… người này cũng không phải một con cờ hết khí của ta. Ta có thể trả giá hết thảy, bảo vệ quân cờ này!
Quan Mộ cười lắc đầu:
- Người trẻ tuổi cuối cùng dễ kích động.
Lão dừng một chút, chăm chú nhìn Hàn Mạc nói:
- Nhưng, vì sao ta phải mạo hiểm mất đi thị trường Phong Quốc giúp ngươi thực hiện hành động này? Ngươi cũng biết, người Phong đều không phải tên ngốc, một khi có sơ hở, chuyện tình bại lộ, Quan gia ta phải vứt bỏ không chỉ là việc buôn bán, còn có thể là mấy chục mạng người, dùng cái giá lớn như vậy đi mạo hiểm… dường như cũng không công bằng với Quan gia ta!
Hàn Mạc nhún vai, mỉm cười nói:
- Đại chưởng quỹ, việc buôn bán ở nước Yến… luôn lớn hơn Phong quốc. Hơn nữa ngài rõ ràng trong lòng, lợi nhuận kiếm được ở nước Yến, hơn xa Phong quốc… Ngài cũng không muốn vứt bỏ việc kinh doanh ở nước Yến chứ?
Quan Mộ cười khổ nói:
- Ngươi đang uy hiếp ta sao?
- Chỉ nói sự thật thôi!
Hàn Mạc cười:
- Chỉ một quận Đông Hải, lợi nhuận tạo ra cho hiệu buôn Quan thị các ngài, cũng hơn xa toàn bộ Phong Quốc mấy lần, điểm này, ngài nên rõ ràng chứ?
Hiệu buôn Quan thị chỉ có ba cửa hiệu tại Phong Quốc, tuy rằng hàng hóa ở Phong Quốc dễ bán, giá cả cũng không tồi, nhưng so với đường biển quận Đông Hải, lợi nhuận lơi này kém xa với Đông Hải kia.
Hàn Mạc thấy Quan Mộ hơi nhíu mày, nói tiếp:
- Hơn nữa cho dù thất bại, tuy rằng hiệu buôn Quan thị không tồn tại, nhưng Quan gia hoàn toàn có thể lợi dụng một cách khác thành lập điểm tình báo ở Phong quốc… !
Hắn khẽ mỉm cười:
- Hơn nữa dùng sự khôn khéo cửa Đại chưởng quỹ, chỉ sợ sớm đã chuẩn bị đường lui, một khi có biến, ta tin Đại chưởng quỹ có năng lực đưa người của ngài rút khỏi Phong quốc hoàn toàn không chút hao tổn!
Nếu hai bên công khai, thân phận của Hàn Mạc đã bị Quan Mộ biết, Hàn Mạc cũng không cố kị, trực tiếp chỉ ra hiệu buôn Quan thị ở Phong Quốc chủ yếu là trạm tình báo!
Quan Mộ lắc đầu cười nói:
- Tiểu Thủy, ngươi… thật sự khiến ta rất khó xử!
- Không sao!
Hàn Mạc nâng chén trà ngon lên, nhấp một ngụm:
- Đại chưởng quỹ có thể suy nghĩ, ta có thể chờ. Nếu Đại chưởng quỹ quả thật không muốn nhảy vào vũng bùn này, Hàn Mạc cũng sẽ không ép, chỉ có thể tự mình đi hoàn thành công việc này!
Quan Mộ tựa vào ghế, híp mắt, trầm ngâm thật lâu, cuối cùng hỏi:
- Thiếu Hà nói thân phận của ngươi cho ta biết, ngươi có biết vì sao? Ngươi có biết vì sao Thiếu Hà tin tưởng ta sẽ không bán đứng ngươi?
- Rửa tai lắng nghe!
Quan Mộ cười khổ nói:
- Bởi vì ta nợ Thiếu Hà một mạng, hơn nữa hắn biết ta không phải tiểu nhân làm hỏng chuyện… Chỉ có điều… hắn cũng nghĩ ta quá vĩ đại, khiến ta rơi vào thế lưỡng nan rồi!
Hàn Mạc thở dài:
- Đời người, sẽ phải đối mặt với một số chuyện rất khó lựa chọn!
Quan Mộ nhìn Hàn Mạc, hỏi:
- Ngươi… thật sự chỉ có mười chín tuổi?
- Gần hai mươi!
Quan Mộ đứng dậy, nói:
- Hậu sinh khả úy. Lời của ngươi, khiến ta cảm thấy ngươi gần bốn mươi tuổi, Thiếu Hà có bằng hữu như ngươi, coi như là chuyện may mắn!
Hàn Mạc cười ha ha, trong lòng lại nghĩ: "Ngươi đoán vẫn thiếu vài tuổi, kiếp trước tính thêm kiếp này, ta đã bốn mươi sáu tuổi rồi!"
Cau mày đi lại trong phòng một lát, cuối cùng Quan Mộ nói:
- Tiểu Thủy, người của ta không thể ra mặt, nhưng có thể tìm hiểu một số tin tức cho ngươi. Tới lúc hành động cụ thể, chỉ có thể do người của ngươi đi làm… !
Hàn Mạc gật đầu nói:
- Cũng không cần người của ngài hành động, tôi chỉ muốn ngài tra giúp tôi tung tích của hắn hiện giờ… !
Quan Mộ suy nghĩ một chút, mới nói:
- Ngươi không cần lo lắng một chút sao? Việc này không phải trò đùa, một khi thất thủ, hậu quả không thể tưởng tượng nổi!
- Nếu đã bước lên đất Phong quốc, tự nhiên không thể tay không mà về!
Hàn Mạc bình tĩnh nói:
- Nếu tới đây, thì có dũng khí đối mặt với gian nan, cho dù thành hay không, ta đều muốn làm!
Trong mắt Quan Mộ lộ ra vẻ tán thưởng:
- Ta cũng từng còn trẻ, cũng từng sôi trào nhiệt huyết, tuy rằng trẻ tuổi kích động dễ hỏng việc, nhưng… Dũng khí của thiếu niên, luôn có thể sáng tạo một số kỳ tích!
Lão dừng một chút nói:
- Ngươi chờ một chút!
Lão ra khỏi phòng, rất nhanh liền tiến vào, trong tay cầm một hộp gỗ nhỏ hình dài, đặt lên bàn mở ra, lấy cuốn sổ từ bên trong đưa cho Hàn Mạc.
Hàn Mạc mở ra nhìn, là một tấm bản đồ cực kỳ tinh tế, lại nghe Quan Mộ thấp giọng nói:
- Đây là bản đồ thành Thần Sơn, chưa chắc đã chính xác, nhưng cũng không tồi!
Hàn Mạc nhìn thấy rõ ràng bức tranh trong ngoài thành cùng cửa thành Thần Sơn trên bản đồ, thậm chí ngay cả bố trí binh lực trong thành cũng rành mạch, bên trên ghi rõ chỗ Phong Cung và Thánh Đàn, ngay cả đường bên trong và trạm gác cũng dùng đường cong và chữ thập vẽ phác qua.
Nhìn tấm bản đồ này, Hàn Mạc chấn động, hắn thật sự không ngờ, thành Thần Sơn được người Phong coi là thánh địa, hình dạng cấu tạo trong đó được miêu tả đầy đủ trong bản đồ, hơn nữa nằm trong tay Quan Mộ.
Tuy rằng xưa nay hắn rất giỏi khống chế cảm xúc của mình, nhưng lúc này cũng lộ ra vẻ khiếp sợ.
- Ngươi không cần giật mình!
Quan Mộ bình tĩnh nói, trên mặt còn mang theo nụ cười đắc ý:
- Lão phu ở Phong Quốc chín năm, việc quan trọng nhất chính là phác họa ra bản đồ đầy đủ của thành Thần Sơn. Ngươi đừng coi thường tấm bản đồ này, nó mất ba năm của ta, mất vô số tâm huyết, mất vô số bạc mới chế được, trên đại thể sẽ không xuất hiện sai lầm!
Hàn Mạc kinh ngạc nói:
- Việc này… việc này như nào được?
- Rất nhiều vật phẩm của thành Thần Sơn đều mua từ hiệu buôn Quan thị chúng ta, hơn nữa rất nhiều quý tộc Phong cũng thích hàng hóa của hiệu buôn Quan thị ta, lão phu tự nhiên biết không ít.
Quan Mộ thản nhiên nói:
- Người Phong cũng rất dễ tiếp xúc, hợp ý, lại tiêu chút bạc làm cảm tình sâu sắc một chút, luôn có thể moi một số chuyện trong miệng bọn họ. Hơn nữa Phụng ti trong thành Thần Sơn là bạn tri kỉ của ta, hắn thường xuyên nói một số chuyện trong thành Thần Sơn, lâu ngày, các nơi trong thành Thần Sơn cũng dần lộ ra, hơn nữa ta cũng tiến vào thành Thần Sơn vài lần để đưa hàng hóa của bọn họ vào, năm rộng tháng dài, bức bản đồ này ngày càng hoàn thiện, cuối cùng mới chế tác mà thành!
Nói tới đây, trên mặt Quan Mộ khó tránh khỏi lộ ra vẻ đắc ý.
Có thể tổng hợp lời mọi người nói, lại tự quan sát thêm, cho ra bản đồ như thế, cũng là một chuyện đáng để khoe.
Hàn Mạc cảm thán trong lòng, ông lão này mới thật sự là nhân viên tình báo tốt nhất.
Nếu lão lấy bản đồ thành Thần Sơn ra, có thể thấy được đã quyết định trợ giúp mình. Hơn nữa ông lão này làm việc rõ ràng lưu loát, một khi quyết định trợ giúp, bật người trực tiếp lấy ra chuyện quan trọng nhất, rõ ràng lưu loát, quả nhiên là người làm chuyện lớn.
- Ngươi xem tấm bản đồ này, ngoài thành có mấy chỗ hổng!
Quan Mộ đi lên chỉ vào bản đồ nói:
- Mấy chỗ này không có người đóng, hơn nữa binh sĩ trên tháp lâu cũng khó có thể phát hiện, nếu có công cụ trèo tường, thật sự có thể tiến vào. Nhưng phòng thủ trong thành rất nghiêm, muốn trèo vào cũng không phải chuyện dễ. Ngươi xem, đây là Phong Cung, nơi này là Thánh Đàn, đại khái cách nhau hơn mười dặm, không tính xa, hơn nữa thủ vệ cực kỳ sâm nghiêm…
Nói tới đây, lão lắc đầu:
- Sâm nhập vào thành Thần Sơn, đó là một chuyện cực kỳ nguy hiểm!
Tuy rằng hắn đã quyết định giúp Hàn Mạc thực hiện kế hoạch cứu viện này, nhưng trong lời nói của hắn, dường như còn đang khuyên bảo Hàn Mạc bỏ qua suy nghĩ này.
Hàn Mạc còn đang chăm chú nhìn bản đồ, so với thành Yến Kinh vô cùng khổng lồ mà nói, thành Thần Sơn nhỏ bé tới đáng thương, không gian giữa nội ngoại thành cách nhau chẳng qua là ba năm dặm, chủ yếu đều là doanh trại của đám thủ vệ, nói cách khác, chẳng qua là thêm một tầng bảo hộ của thành Thần Sơn mà thôi.
Trong nội thành không ít kiến trúc, hai quần thể kiến trúc lớn chia làm Phong Cung và Thánh Đàn, so với Phong Cung, Thánh Đàn trên bản đồ biểu thị hơi nhỏ một chút. Nhìn qua toàn bộ thành Thần Sơn, giống một hành cung bình thường của hoàng đế các quốc gia khác.
- Thánh Đàn là chỗ ở của Đại Tế Ti Phong Quốc!
Quan Mộ thấy Hàn Mạc nhìn chằm chằm Thánh Đàn:
- Cho dù quý tộc, cũng không mấy người có thể tiến vào, có lẽ là nơi thần bí nhất thành Thần Sơn, ngay cả vị Nội Phụng Ti bạn tri kỉ của ta, cũng không nói với ta nhiều lắm.
- Nội Phụng Ti là chức quan gì?
- Là tôi tớ hầu hạ Đại Tế Ti!
Quan Mộ nói:
- Vị Nội Phọng Ti ta biết này, là nội quan phụ trách mua đồ ăn cho Thánh Đàn!
Hàn Mạc nheo mắt, lập tức đứng dậy thi lễ với Quan Mộ:
- Đại chưởng quỹ, ngài ra tay tương trợ, vô cùng cảm kích!
Quan Mộ cười khổ nói:
- Tiểu Thủy, việc này rất nguy hiểm, nếu lão phu không khuyên được ngươi, cũng sẽ không khuyên nhiều, hết thảy phải làm việc cẩn thận, nếu không vẹn toàn, vạn lần không thể hành động thiếu suy nghĩ.
- Đại chưởng quỹ, tôi hiểu rõ trong lòng!
Hàn Mạc mỉm cười nói:
- Chẳng qua cần phiền toái Đại chưởng quỹ hỏi thăm tung tích vị bộ hạ kia của tôi một chút, tôi cần biết hiện giờ hắn ở nơi nào!
Quan Mộ chưa trả lời, chợt nghe cửa lớn chính đường vang lên tiếng gõ cửa, một gã tiểu nhị nói:
- Đại chưởng quỹ, La Như đại nhân tới rồi!
Quan Mộ nhíu mày, lập tức nhìn Hàn Mạc nói:
- Nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới, vị bằng hữu Nội Phụng Ti kia của lão phu đã tới đây… !
Lão lại giải thích:
- Hắn là người La Như gia, tên La Như Húc… Hiến tế và Phụng Ti Phong Quốc đều đi ra từ La Như gia, La Như gia ở Xích Thủy trại, nhưng không thuộc sự quản lý của Xích Thủy trại, bọn họ là gia tộc độc lập duy nhất, là gia tộc hiến tế Phong Quốc, nô bộc trung thành của Xà Thần!
Trầm mặc một hồi lâu, Quan Mộ mới chậm rãi lắc đầu:
- Tiểu Thủy, ngươi hết sức thẳng thắn thành khẩn với lão phu, lão phu cũng không gạt ngươi, đối với mục đích này của ngươi, lão phu thầm muốn khuyên người từ bỏ!
Hàn Mạc nhìn Quan Mộ, cũng không nói gì.
Hắn biết nếu muốn đạt được mục đích việc này, phải có sự trợ giúp của Quan Mộ, nếu không chuyện tình chắc chắn vô cùng khó khăn, cho nên mục đích đi nghĩ cách cứu viện Chu Tiểu Ngôn, hắn cũng không giấu diếm.
Vẻ mặt Quan Mộ ngưng trọng, chậm rãi nói:
- Nếu sự việc không thành, có lẽ sẽ không thể trở về được.
Hàn Mạc thản nhiên cười:
- Lần này tiến đến, ta đã nghĩ tới bước đường này!
Quan Mộ thở dài hỏi:
- Vậy ngươi có biết cấu tạo bên trong thành Thần Sơn? Có biết hiện giờ bộ hạ của ngươi ở nơi nào? Chuyện quan trọng nhất, ngươi có một kế hoạch cứu viện đầy đủ không?
- Cho nên ta mới biết nên nói với Đại chưởng quỹ!
Hàn Mạc chăm chú nhìn Quan Mộ nói:
- Đại chưởng quỹ ở nơi này nhiều năm, mạng lưới quan hệ cực lớn, nếu không phải chuyện tình này rất lớn, ta cũng sẽ không tìm Đại chưởng quỹ!
Quan Mộ cười khổ nói:
- Tiểu Thủy, ta nghĩ Thiếu Hà cũng không biết mục đích chuyến này của ngươi đúng không? Ngươi cũng biết, hiệu buôn Quan thị đã kinh doanh gần hai mươi năm ở Phong Quốc, thâm căn cố đế. Ba cửa hiệu Quan thị tại Phong Quốc là chi nhánh rất quan trọng của Quan gia ta, nếu lần này giúp ngươi, một khi chuyện tình bại lộ, cũng chẳng khác nào từ nay về sau hiệu buôn Quan thị mất đi thị trường Phong Quốc, không bao giờ… có thể trở lại Phong Quốc kinh doanh. Hơn nữa… một khi ngươi bị bọn họ bắt, chỉ sợ cũng không có nhiều chỗ tốt đối với Hàn gia các ngươi!
Hàn Mạc mỉm cười nói:
- Đúng như lời Đại chưởng quỹ nói, hành động lần này rất nguy hiểm, cho nên cần Đại chưởng quỹ ra tay giúp đỡ!
- Chẳng qua là một gã bộ hạ!
Quan Mộ nói:
- Đáng giá mạo hiểm vì hắn sao? Đối với cao thủ, con cờ đã hết khí, nên quyết định bỏ qua thật nhanh, từ đó mới có thể thắng được cả bàn cờ. Cố chấp vì một con cờ không nắm chắc, rất có thể sẽ thua cả bàn cờ!
Hàn Mạc vẫn cười bình thản như cũ:
- Đại chưởng quỹ, ý tứ của ngài ta rất rõ ràng. Nhưng… người này cũng không phải một con cờ hết khí của ta. Ta có thể trả giá hết thảy, bảo vệ quân cờ này!
Quan Mộ cười lắc đầu:
- Người trẻ tuổi cuối cùng dễ kích động.
Lão dừng một chút, chăm chú nhìn Hàn Mạc nói:
- Nhưng, vì sao ta phải mạo hiểm mất đi thị trường Phong Quốc giúp ngươi thực hiện hành động này? Ngươi cũng biết, người Phong đều không phải tên ngốc, một khi có sơ hở, chuyện tình bại lộ, Quan gia ta phải vứt bỏ không chỉ là việc buôn bán, còn có thể là mấy chục mạng người, dùng cái giá lớn như vậy đi mạo hiểm… dường như cũng không công bằng với Quan gia ta!
Hàn Mạc nhún vai, mỉm cười nói:
- Đại chưởng quỹ, việc buôn bán ở nước Yến… luôn lớn hơn Phong quốc. Hơn nữa ngài rõ ràng trong lòng, lợi nhuận kiếm được ở nước Yến, hơn xa Phong quốc… Ngài cũng không muốn vứt bỏ việc kinh doanh ở nước Yến chứ?
Quan Mộ cười khổ nói:
- Ngươi đang uy hiếp ta sao?
- Chỉ nói sự thật thôi!
Hàn Mạc cười:
- Chỉ một quận Đông Hải, lợi nhuận tạo ra cho hiệu buôn Quan thị các ngài, cũng hơn xa toàn bộ Phong Quốc mấy lần, điểm này, ngài nên rõ ràng chứ?
Hiệu buôn Quan thị chỉ có ba cửa hiệu tại Phong Quốc, tuy rằng hàng hóa ở Phong Quốc dễ bán, giá cả cũng không tồi, nhưng so với đường biển quận Đông Hải, lợi nhuận lơi này kém xa với Đông Hải kia.
Hàn Mạc thấy Quan Mộ hơi nhíu mày, nói tiếp:
- Hơn nữa cho dù thất bại, tuy rằng hiệu buôn Quan thị không tồn tại, nhưng Quan gia hoàn toàn có thể lợi dụng một cách khác thành lập điểm tình báo ở Phong quốc… !
Hắn khẽ mỉm cười:
- Hơn nữa dùng sự khôn khéo cửa Đại chưởng quỹ, chỉ sợ sớm đã chuẩn bị đường lui, một khi có biến, ta tin Đại chưởng quỹ có năng lực đưa người của ngài rút khỏi Phong quốc hoàn toàn không chút hao tổn!
Nếu hai bên công khai, thân phận của Hàn Mạc đã bị Quan Mộ biết, Hàn Mạc cũng không cố kị, trực tiếp chỉ ra hiệu buôn Quan thị ở Phong Quốc chủ yếu là trạm tình báo!
Quan Mộ lắc đầu cười nói:
- Tiểu Thủy, ngươi… thật sự khiến ta rất khó xử!
- Không sao!
Hàn Mạc nâng chén trà ngon lên, nhấp một ngụm:
- Đại chưởng quỹ có thể suy nghĩ, ta có thể chờ. Nếu Đại chưởng quỹ quả thật không muốn nhảy vào vũng bùn này, Hàn Mạc cũng sẽ không ép, chỉ có thể tự mình đi hoàn thành công việc này!
Quan Mộ tựa vào ghế, híp mắt, trầm ngâm thật lâu, cuối cùng hỏi:
- Thiếu Hà nói thân phận của ngươi cho ta biết, ngươi có biết vì sao? Ngươi có biết vì sao Thiếu Hà tin tưởng ta sẽ không bán đứng ngươi?
- Rửa tai lắng nghe!
Quan Mộ cười khổ nói:
- Bởi vì ta nợ Thiếu Hà một mạng, hơn nữa hắn biết ta không phải tiểu nhân làm hỏng chuyện… Chỉ có điều… hắn cũng nghĩ ta quá vĩ đại, khiến ta rơi vào thế lưỡng nan rồi!
Hàn Mạc thở dài:
- Đời người, sẽ phải đối mặt với một số chuyện rất khó lựa chọn!
Quan Mộ nhìn Hàn Mạc, hỏi:
- Ngươi… thật sự chỉ có mười chín tuổi?
- Gần hai mươi!
Quan Mộ đứng dậy, nói:
- Hậu sinh khả úy. Lời của ngươi, khiến ta cảm thấy ngươi gần bốn mươi tuổi, Thiếu Hà có bằng hữu như ngươi, coi như là chuyện may mắn!
Hàn Mạc cười ha ha, trong lòng lại nghĩ: "Ngươi đoán vẫn thiếu vài tuổi, kiếp trước tính thêm kiếp này, ta đã bốn mươi sáu tuổi rồi!"
Cau mày đi lại trong phòng một lát, cuối cùng Quan Mộ nói:
- Tiểu Thủy, người của ta không thể ra mặt, nhưng có thể tìm hiểu một số tin tức cho ngươi. Tới lúc hành động cụ thể, chỉ có thể do người của ngươi đi làm… !
Hàn Mạc gật đầu nói:
- Cũng không cần người của ngài hành động, tôi chỉ muốn ngài tra giúp tôi tung tích của hắn hiện giờ… !
Quan Mộ suy nghĩ một chút, mới nói:
- Ngươi không cần lo lắng một chút sao? Việc này không phải trò đùa, một khi thất thủ, hậu quả không thể tưởng tượng nổi!
- Nếu đã bước lên đất Phong quốc, tự nhiên không thể tay không mà về!
Hàn Mạc bình tĩnh nói:
- Nếu tới đây, thì có dũng khí đối mặt với gian nan, cho dù thành hay không, ta đều muốn làm!
Trong mắt Quan Mộ lộ ra vẻ tán thưởng:
- Ta cũng từng còn trẻ, cũng từng sôi trào nhiệt huyết, tuy rằng trẻ tuổi kích động dễ hỏng việc, nhưng… Dũng khí của thiếu niên, luôn có thể sáng tạo một số kỳ tích!
Lão dừng một chút nói:
- Ngươi chờ một chút!
Lão ra khỏi phòng, rất nhanh liền tiến vào, trong tay cầm một hộp gỗ nhỏ hình dài, đặt lên bàn mở ra, lấy cuốn sổ từ bên trong đưa cho Hàn Mạc.
Hàn Mạc mở ra nhìn, là một tấm bản đồ cực kỳ tinh tế, lại nghe Quan Mộ thấp giọng nói:
- Đây là bản đồ thành Thần Sơn, chưa chắc đã chính xác, nhưng cũng không tồi!
Hàn Mạc nhìn thấy rõ ràng bức tranh trong ngoài thành cùng cửa thành Thần Sơn trên bản đồ, thậm chí ngay cả bố trí binh lực trong thành cũng rành mạch, bên trên ghi rõ chỗ Phong Cung và Thánh Đàn, ngay cả đường bên trong và trạm gác cũng dùng đường cong và chữ thập vẽ phác qua.
Nhìn tấm bản đồ này, Hàn Mạc chấn động, hắn thật sự không ngờ, thành Thần Sơn được người Phong coi là thánh địa, hình dạng cấu tạo trong đó được miêu tả đầy đủ trong bản đồ, hơn nữa nằm trong tay Quan Mộ.
Tuy rằng xưa nay hắn rất giỏi khống chế cảm xúc của mình, nhưng lúc này cũng lộ ra vẻ khiếp sợ.
- Ngươi không cần giật mình!
Quan Mộ bình tĩnh nói, trên mặt còn mang theo nụ cười đắc ý:
- Lão phu ở Phong Quốc chín năm, việc quan trọng nhất chính là phác họa ra bản đồ đầy đủ của thành Thần Sơn. Ngươi đừng coi thường tấm bản đồ này, nó mất ba năm của ta, mất vô số tâm huyết, mất vô số bạc mới chế được, trên đại thể sẽ không xuất hiện sai lầm!
Hàn Mạc kinh ngạc nói:
- Việc này… việc này như nào được?
- Rất nhiều vật phẩm của thành Thần Sơn đều mua từ hiệu buôn Quan thị chúng ta, hơn nữa rất nhiều quý tộc Phong cũng thích hàng hóa của hiệu buôn Quan thị ta, lão phu tự nhiên biết không ít.
Quan Mộ thản nhiên nói:
- Người Phong cũng rất dễ tiếp xúc, hợp ý, lại tiêu chút bạc làm cảm tình sâu sắc một chút, luôn có thể moi một số chuyện trong miệng bọn họ. Hơn nữa Phụng ti trong thành Thần Sơn là bạn tri kỉ của ta, hắn thường xuyên nói một số chuyện trong thành Thần Sơn, lâu ngày, các nơi trong thành Thần Sơn cũng dần lộ ra, hơn nữa ta cũng tiến vào thành Thần Sơn vài lần để đưa hàng hóa của bọn họ vào, năm rộng tháng dài, bức bản đồ này ngày càng hoàn thiện, cuối cùng mới chế tác mà thành!
Nói tới đây, trên mặt Quan Mộ khó tránh khỏi lộ ra vẻ đắc ý.
Có thể tổng hợp lời mọi người nói, lại tự quan sát thêm, cho ra bản đồ như thế, cũng là một chuyện đáng để khoe.
Hàn Mạc cảm thán trong lòng, ông lão này mới thật sự là nhân viên tình báo tốt nhất.
Nếu lão lấy bản đồ thành Thần Sơn ra, có thể thấy được đã quyết định trợ giúp mình. Hơn nữa ông lão này làm việc rõ ràng lưu loát, một khi quyết định trợ giúp, bật người trực tiếp lấy ra chuyện quan trọng nhất, rõ ràng lưu loát, quả nhiên là người làm chuyện lớn.
- Ngươi xem tấm bản đồ này, ngoài thành có mấy chỗ hổng!
Quan Mộ đi lên chỉ vào bản đồ nói:
- Mấy chỗ này không có người đóng, hơn nữa binh sĩ trên tháp lâu cũng khó có thể phát hiện, nếu có công cụ trèo tường, thật sự có thể tiến vào. Nhưng phòng thủ trong thành rất nghiêm, muốn trèo vào cũng không phải chuyện dễ. Ngươi xem, đây là Phong Cung, nơi này là Thánh Đàn, đại khái cách nhau hơn mười dặm, không tính xa, hơn nữa thủ vệ cực kỳ sâm nghiêm…
Nói tới đây, lão lắc đầu:
- Sâm nhập vào thành Thần Sơn, đó là một chuyện cực kỳ nguy hiểm!
Tuy rằng hắn đã quyết định giúp Hàn Mạc thực hiện kế hoạch cứu viện này, nhưng trong lời nói của hắn, dường như còn đang khuyên bảo Hàn Mạc bỏ qua suy nghĩ này.
Hàn Mạc còn đang chăm chú nhìn bản đồ, so với thành Yến Kinh vô cùng khổng lồ mà nói, thành Thần Sơn nhỏ bé tới đáng thương, không gian giữa nội ngoại thành cách nhau chẳng qua là ba năm dặm, chủ yếu đều là doanh trại của đám thủ vệ, nói cách khác, chẳng qua là thêm một tầng bảo hộ của thành Thần Sơn mà thôi.
Trong nội thành không ít kiến trúc, hai quần thể kiến trúc lớn chia làm Phong Cung và Thánh Đàn, so với Phong Cung, Thánh Đàn trên bản đồ biểu thị hơi nhỏ một chút. Nhìn qua toàn bộ thành Thần Sơn, giống một hành cung bình thường của hoàng đế các quốc gia khác.
- Thánh Đàn là chỗ ở của Đại Tế Ti Phong Quốc!
Quan Mộ thấy Hàn Mạc nhìn chằm chằm Thánh Đàn:
- Cho dù quý tộc, cũng không mấy người có thể tiến vào, có lẽ là nơi thần bí nhất thành Thần Sơn, ngay cả vị Nội Phụng Ti bạn tri kỉ của ta, cũng không nói với ta nhiều lắm.
- Nội Phụng Ti là chức quan gì?
- Là tôi tớ hầu hạ Đại Tế Ti!
Quan Mộ nói:
- Vị Nội Phọng Ti ta biết này, là nội quan phụ trách mua đồ ăn cho Thánh Đàn!
Hàn Mạc nheo mắt, lập tức đứng dậy thi lễ với Quan Mộ:
- Đại chưởng quỹ, ngài ra tay tương trợ, vô cùng cảm kích!
Quan Mộ cười khổ nói:
- Tiểu Thủy, việc này rất nguy hiểm, nếu lão phu không khuyên được ngươi, cũng sẽ không khuyên nhiều, hết thảy phải làm việc cẩn thận, nếu không vẹn toàn, vạn lần không thể hành động thiếu suy nghĩ.
- Đại chưởng quỹ, tôi hiểu rõ trong lòng!
Hàn Mạc mỉm cười nói:
- Chẳng qua cần phiền toái Đại chưởng quỹ hỏi thăm tung tích vị bộ hạ kia của tôi một chút, tôi cần biết hiện giờ hắn ở nơi nào!
Quan Mộ chưa trả lời, chợt nghe cửa lớn chính đường vang lên tiếng gõ cửa, một gã tiểu nhị nói:
- Đại chưởng quỹ, La Như đại nhân tới rồi!
Quan Mộ nhíu mày, lập tức nhìn Hàn Mạc nói:
- Nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới, vị bằng hữu Nội Phụng Ti kia của lão phu đã tới đây… !
Lão lại giải thích:
- Hắn là người La Như gia, tên La Như Húc… Hiến tế và Phụng Ti Phong Quốc đều đi ra từ La Như gia, La Như gia ở Xích Thủy trại, nhưng không thuộc sự quản lý của Xích Thủy trại, bọn họ là gia tộc độc lập duy nhất, là gia tộc hiến tế Phong Quốc, nô bộc trung thành của Xà Thần!