Hàn Mạc lập tức đáp:
-Hôm qua La Như Húc Phụng Ti đại nhân đến cửa hàng chúng ta mua trân châu. Nhưng không có đủ hàng. Hôm nay mới vận chuyển về, cho nên đem đến bổ sung. Hàng hóa nhiều nhưng Phụng Ti đại nhân chỉ cho một người vào, tại hạ đã may mắn được chọn. Vốn là định chỉ đem hàng hóa vào rồi rời đi, không ngờ được Đại Tế Ti triệu kiến, thật là lo lắng.
-Ngươi nói dối!
Liễu Như Mộng nhìn Hàn Mạc chằm chằm, giọng lạnh lùng:
-Ngươi… là gian tế…!
Hàn Mạc trong lòng trầm xuống.
Ý niệm đầu tiên xẹt qua đầu hắn là sợ rằng mình đã có kẻ bán đứng.
Nhưng giống như phản xạ có điều kiện, đối mặt với tình huống này, Hàn Mạc lập tức ngơ ngác, hỏi:
-Đại Tế Ti… người nói gì…?
Liễu Như Mộng thản nhiên cười. Nhưng vẻ tươi cười lúc này không còn đem đến cảm giác kiều diễm quyến rũ, mà ngược lại, có chút coi thường:
-Mỗ nói… ngươi thật sự không nghe ra? Ở trước mặt mỗ, ngươi không cần phải diễn trò…
Hàn Mạc nhíu mày, vẻ mặt vẫn như cũ, ngơ ngơ ngác ngác.
Liễu Như Mộng nhìn Hàn Mạc, trên gương mặt tuấn tú dường như còn có chút gì đó như trẻ thơ, thoạt nhìn tiểu tử này đúng là trông còn rất khờ dại.
-Trăm phương ngàn kế xâm nhập Thánh đàn, mỗ không tin ngươi chỉ là một thương nhân.
Liễu Như Mộng chậm rãi nói:
-Ngươi muốn tìm cái gì ở Thánh đàn?
Hàn Mạc nói:
-Đại Tế Ti… ý là … tại hạ đến Thánh đàn có rắp tâm khác?
-Không phải sao?
-Chủ nhân Thánh đàn là Đại Tế Ti.
Hàn Mạc nhìn Liễu Như Mộng:
-Đại Tế Ti nếu cảm thấy tại hạ khả nghi, có thể cho người bắt lại mà.
Liễu Như Mộng cong môi lên một cách duyên dáng:
-Lá gan của ngươi đúng là không nhỏ.
Hàn Mạc nghiêm mặt nói:
-Không dám gạt Đại Tế Ti. Khi tại hạ đến nước Phong, nhiều người đã nói qua cho tại hạ biết, nước Phong núi sông hiểm trở, thần bí khó lường, muôn phần hiểm ác, khuyên ta đừng đến nơi này. Nhưng có lẽ Đại Tế Ti chưa biết, ở nơi tại hạ sống, có lưu truyền một câu nói rất thú vị.
Liễu Như Mộng nhìn Hàn Mạc. Tuy rằng không nói gì, nhưng hiển nhiên là chờ Hàn Mạc tiếp tục nói tiếp.
Hàn Mạc thản nhiên cười:
-Muốn vào Phong quốc đi buôn, phải ăn lòng hổ gan báo!
-Lòng hổ gan báo?
Liễu Như Mộng chớp mắt, trên mặt rốt cuộc đã lộ ra ý cười:
-Nói như vậy, ngươi đã nếm qua lòng hổ gan báo chưa?
-Thật không có. Gan tại hạ nhỏ hơn sự hình dung của mọi người nhiều.
Hàn Mạc bĩnh tĩnh đáp.
-Nước Phong là một xứ sở thần kỳ. Tại hạ đối với văn hóa nước Nam Phong rất là ngưỡng mộ. Lần này đến Phong quốc cũng có chút hiểu biết. Nhưng điều nuối tiếc nhất là chưa được đến thánh địa của nước Phong, thành Thần Sơn. Hôm nay có dịp, thực là một may mắn. Lại được vào Thánh đàn, chiêm ngưỡng dung nhan tuyệt thế của Đại Tế Ti, cũng không ân hận. Đại Tế Ti nếu cảm thấy tại hạ không đáng tin, chi bằng cứ đem tại hạ ra xử lý…
Liễu Như Mộng khẽ cười:
-Ngươi rất biết ăn nói.
-Ăn ngay nói thật mà thôi!
Hàn Mạc tỏ ra cung kính:
-Thánh đàn kỳ bí. Đại Tế Ti tuyệt sắc. Đối với tại hạ, sống thế cũng không uổng.
Liễu Như Mộng trầm ngâm một chút, nói:
-Ta nghe nói nước Khánh mênh mông rộng lớn, mỹ nữ không thiếu, dung nhan của mỗ, chẳng lẽ nào có thể so sánh với nữ nhân nước Khánh sao?
Hàn Mạc trong lòng thầm than: “Nữ nhân khắp thiên hạ, bất kể thân phận địa vị như thế nào, chiêm ngưỡng dung nhan luôn có hứng thú”
Ngoài miệng thì nói:
-Đại Tế Ti siêu trần thoát tục, không vướng chút bụi trần nào, một vẻ đẹp hiếm thấy.
Lời này của hắn không hề giả dối. Liễu Như Mộng quốc sắc thiên hương, có thể nói là thế gian ít có. Hàn Mạc được gặp không ít mỹ nhân, hơn nữa, từng gần gũi nữ tử, cũng là những giai nhân tuyệt sắc. Nhưng Liễu Như Mộng đúng là đẹp điên đảo chúng sinh.
Liễu Như Mộng tuy rằng thần sắc bình tĩnh, nhưng trong đôi mắt xinh đẹp rạng rỡ hơn, liếc Hàn Mạc một cái, rốt cuộc nói:
-Ngươi nói thật chứ?
Hàn Mạc chắp tay nói:
-Đúng.
Hàn Mạc lúc này hiểu rõ, Liễu Như Mộng lúc nãy đột nhiên chỉ thẳng mình là gian té, chỉ sợ là làm một phép thử mà thôi.
Nhưng phép thử này khiến Hàn Mạc càng khó hiểu. Xem phản ứng của Liễu Như Mộng, chẳng lẽ là cô nương xinh đẹp này đã hoàn toàn quên mình rồi?
Nàng đến tột cùng đã trải qua biến cố gì mà quên sạch cả quá khứ?
Bỗng nhiên trong đầu xẹt qua một ý niệm, lòng lập tức trầm xuống, trong nháy mắt, hắn nhớ tới lọ thuốc đã lấy từ trong tay Hạ đại trưởng lão: Vong ưu thủy.
Tuy rằng chưa bao giờ sử dụng qua, nhưng Hàn Mạc nhớ y như in lời đại trưởng lão đã nói: Tác dụng lớn nhất của Vong ưu thủy là khiến người ta mất hẳn trí nhớ, quên hết chuyện cũ.
Hàn Mạc tinh thông dược phẩm, trong lòng hiểu rõ Vong ưu thủy kia kỳ thật là một loại dược vật phá hủy thần kinh não, dược tính rất mạnh, có thể làm tổn thương hệ thống thần kinh não. Mà khi bộ nhớ bị phá hỏng, đương nhiên sẽ quên hết mọi chuyện trước đây.
Biểu hiện của Liễu Như Mộng hôm nay, hoàn toàn coi Hàn Mạc là kẻ xa lạ. Nếu không phải là vì đã quên hết quá khứ, thì không thể có thái độ như vậy được. Hơn nữa, theo như những gì hắn biết về Liễu Như Mộng, cho dù Liễu Như Mộng cố ý làm ra vẻ không quen biết, nhưng thể hiện quá thật. Một người bề ngoài cao ngạo nội tâm sâu sắc như Liễu Như Mộng không có khả năng giả vờ một cách chân thật như thế.
Chẳng lẽ Liễu Như Mộng thật sự đã mất trí?
Hàn Mạc đi theo Liễu Như Mộng, chậm rãi đi trong mê cung ở phía sau bình phong. Liễu Như Mộng đi phía trước, rõ ràng có mặc áo choàng, nhưng thân hình tuyệt đẹp của nàng thì áo bào cũng không thể che dấu.
Thướt tha uyển chuyển, vòng eo lắc nhẹ, áo choàng phủ kín mông, giống như hoa trong gió khẽ lay động, đung đưa, giữa Thánh đàn cao quý, lại càng hấp dẫn.
Hàn Mạc biết Đại Tế Ti ở nước Phong là nhân vật tột cùng cao cả, là lãnh tụ tinh thần của nước Phong, nhưng có lẽ, không có nhiều người nước Phong biết, Đại Tế Ti của bọn họ là một mỹ nhân tuyệt thế.
Hắn càng lúc càng nghi vấn. Nếu Liễu Như Mộng cố ý làm như không quen mình, biết tin mình vào Thánh đàn, âm thầm theo dõi mình, cho người dẫn mình đến đây, thì còn có thể giải thích được.
Nhưng nếu Liễu Như Mộng mất trí nhớ, không biết bản thân là ai, vì sao vẫn phái người dẫn mình tới lầu các bên trong này? Mình chỉ là một thương nhân nước khác, thân là lãnh tụ tinh thần tối cao của Phong quốc thì đâu dễ dàng tiếp kiến một thương nhân nhỏ nước khác? Chẳng lẽ thật sự cần giải thích vài câu nói trong “Đạo đức kinh” mà thôi?
Hàn Mạc hôm nay đến thành Thần Sơn, tìm cách đút lót La Như Húc để vào được bên trong Thánh đàn, mục đích tất nhiên là muốn xem địa thế thành Thần Sơn. Bởi vì trên bản đồ tuy có đánh dấu các nơi trong thành, nhưng khu vực Thánh đàn thì không rõ ràng. Nếu muốn lập kế hoạch cứu Chu Tiểu Ngôn, thì phải biết rõ cấu tạo đại khái bên trong.
Kế hoạch có chút thay đổi, ban đầu chỉ là muốn vào tra xét một số việc, nhưng không ngờ lại bị dẫn vào lầu các bên trong gặp lại Liễu Như Mộng, lúc này, có vô số những nghi vấn kinh người tràn ngập trong đầu hắn.
Nhưng Hàn Mạc biết, chỉ có thể tiếp tục người bất động ta bất động.
Nếu chưa làm rõ chân tướng sự việc, thì mình cũng phải đóng giả làm người xa lạ tiếp tục trò chơi này.
Đi lại giữa Thánh đàn, Hàn Mạc cảm thấy bài trí trong này cực kỳ quỷ dị, giao nhau chằng chịt. Nếu không hiểu rõ cửa vào đường đi, chỉ sợ sẽ rất nhanh lạc lối trong này. Hàn Mạc chợt cảm giác giống như mình đang đi ở mê cung ngầm dưới đất trước đây vậy.
Hắn đột nhiên giật nảy mình. Không phải là phòng xá bên trong Thánh đàn và trong lầu các này đều là bình phong, che dấu một trận đồ?
Hay nơi mình vừa đi qua cũng là một Bình phong trận?
-Có phải là cảm thấy bố trí của bình phong rất lạ?
Liễu Như Mộng đi phía trước không cần quay đầu lại, dường như nhìn thấu tâm can Hàn Mạc, dịu dàng hỏi.
Hàn Mạc nói:
-Bố cục tinh diệu… quả thật rất kỳ lạ…
Liễu Như Mộng nói:
-Mỗ biết, các ngươi đất nước của lễ nghi, lại thích âm mưu trù tính, phồn mà hóa giản, các ngươi thích bày binh bố trận, chém giết ngang dọc.
Hàn Mạc cười nói:
-Đại Tế Ti muốn nói đến cờ vây?
Vừa nói chuyện, Liễu Như Mộng vừa dẫn Hàn Mạc đi ra khỏi Bình phong trận, tới một góc, có một cánh cửa sổ mở ra, cánh kia khép lại, phía dưới có một cái bàn gỗ đen, đúng là trên đó có bày một bàn cờ.
Trên bệ cửa có đặt hai bồn hoa, là loại hoa cỏ lạ của Phong Quốc, mùi hương trên người Liễu Như Mộng trộn lẫn với mùi thơm của kỳ hoa dị thảo xông thẳng vào mũi Hàn Mạc.
Lầu các u tĩnh, giai nhân quyến rũ, nếu không phải Hàn Mạc trong lòng đầy nghi hoặc, toàn bộ tinh thần cảnh giác cao độ, thì cũng là một cảnh tượng thích ý.
-Đánh với mỗ một ván cờ.
Liễu Như Mộng nhẹ nhàng ngồi xuống, đưa tay ra hiệu Hàn Mạc ngồi xuống:
-Nếu ngươi thua mỗ, mỗ cho rằng ngươi là gian tế, ngươi sẽ không có khả năng rời khỏi thành Thần Sơn này.
Hàn Mạc sửng sốt, nhìn trên gương mặt xinh đẹp của Liễu Như Mộng đúng là có chút hống hách của Đại Tế Ti.
Hắn ngồi đối diện Liễu Như Mộng, bên cửa sổ đánh cờ, trong lúc đó, Hàn Mạc dường như đã tìm lại được cảm giác ngày đó ở sau hoa viên Đông Hải, hồ như nhớ đến một thời khắc ấp áp.
Liễu Như Mộng đi con trắng, Hàn Mạc đi con đen, cũng không nhiều lời, ngay bên cửa sổ, bắt đầu xem bàn cờ như chiến trường.
Chỉ có điều hơn 20 nước, Hàn Mạc có cảm giác Liễu Như Mộng thay vì lãnh đạm như trước, bắt đầu dịu dàng hơn, đôi môi quyến rũ hơi mỉm cười, một nụ cười lay đông lòng người.
Vào lúc này, Hàn Mạc cảm thấy Liễu Như Mộng cực kỳ xa lạ dường như đã quen thuộc hơn phần nào…
-Hôm qua La Như Húc Phụng Ti đại nhân đến cửa hàng chúng ta mua trân châu. Nhưng không có đủ hàng. Hôm nay mới vận chuyển về, cho nên đem đến bổ sung. Hàng hóa nhiều nhưng Phụng Ti đại nhân chỉ cho một người vào, tại hạ đã may mắn được chọn. Vốn là định chỉ đem hàng hóa vào rồi rời đi, không ngờ được Đại Tế Ti triệu kiến, thật là lo lắng.
-Ngươi nói dối!
Liễu Như Mộng nhìn Hàn Mạc chằm chằm, giọng lạnh lùng:
-Ngươi… là gian tế…!
Hàn Mạc trong lòng trầm xuống.
Ý niệm đầu tiên xẹt qua đầu hắn là sợ rằng mình đã có kẻ bán đứng.
Nhưng giống như phản xạ có điều kiện, đối mặt với tình huống này, Hàn Mạc lập tức ngơ ngác, hỏi:
-Đại Tế Ti… người nói gì…?
Liễu Như Mộng thản nhiên cười. Nhưng vẻ tươi cười lúc này không còn đem đến cảm giác kiều diễm quyến rũ, mà ngược lại, có chút coi thường:
-Mỗ nói… ngươi thật sự không nghe ra? Ở trước mặt mỗ, ngươi không cần phải diễn trò…
Hàn Mạc nhíu mày, vẻ mặt vẫn như cũ, ngơ ngơ ngác ngác.
Liễu Như Mộng nhìn Hàn Mạc, trên gương mặt tuấn tú dường như còn có chút gì đó như trẻ thơ, thoạt nhìn tiểu tử này đúng là trông còn rất khờ dại.
-Trăm phương ngàn kế xâm nhập Thánh đàn, mỗ không tin ngươi chỉ là một thương nhân.
Liễu Như Mộng chậm rãi nói:
-Ngươi muốn tìm cái gì ở Thánh đàn?
Hàn Mạc nói:
-Đại Tế Ti… ý là … tại hạ đến Thánh đàn có rắp tâm khác?
-Không phải sao?
-Chủ nhân Thánh đàn là Đại Tế Ti.
Hàn Mạc nhìn Liễu Như Mộng:
-Đại Tế Ti nếu cảm thấy tại hạ khả nghi, có thể cho người bắt lại mà.
Liễu Như Mộng cong môi lên một cách duyên dáng:
-Lá gan của ngươi đúng là không nhỏ.
Hàn Mạc nghiêm mặt nói:
-Không dám gạt Đại Tế Ti. Khi tại hạ đến nước Phong, nhiều người đã nói qua cho tại hạ biết, nước Phong núi sông hiểm trở, thần bí khó lường, muôn phần hiểm ác, khuyên ta đừng đến nơi này. Nhưng có lẽ Đại Tế Ti chưa biết, ở nơi tại hạ sống, có lưu truyền một câu nói rất thú vị.
Liễu Như Mộng nhìn Hàn Mạc. Tuy rằng không nói gì, nhưng hiển nhiên là chờ Hàn Mạc tiếp tục nói tiếp.
Hàn Mạc thản nhiên cười:
-Muốn vào Phong quốc đi buôn, phải ăn lòng hổ gan báo!
-Lòng hổ gan báo?
Liễu Như Mộng chớp mắt, trên mặt rốt cuộc đã lộ ra ý cười:
-Nói như vậy, ngươi đã nếm qua lòng hổ gan báo chưa?
-Thật không có. Gan tại hạ nhỏ hơn sự hình dung của mọi người nhiều.
Hàn Mạc bĩnh tĩnh đáp.
-Nước Phong là một xứ sở thần kỳ. Tại hạ đối với văn hóa nước Nam Phong rất là ngưỡng mộ. Lần này đến Phong quốc cũng có chút hiểu biết. Nhưng điều nuối tiếc nhất là chưa được đến thánh địa của nước Phong, thành Thần Sơn. Hôm nay có dịp, thực là một may mắn. Lại được vào Thánh đàn, chiêm ngưỡng dung nhan tuyệt thế của Đại Tế Ti, cũng không ân hận. Đại Tế Ti nếu cảm thấy tại hạ không đáng tin, chi bằng cứ đem tại hạ ra xử lý…
Liễu Như Mộng khẽ cười:
-Ngươi rất biết ăn nói.
-Ăn ngay nói thật mà thôi!
Hàn Mạc tỏ ra cung kính:
-Thánh đàn kỳ bí. Đại Tế Ti tuyệt sắc. Đối với tại hạ, sống thế cũng không uổng.
Liễu Như Mộng trầm ngâm một chút, nói:
-Ta nghe nói nước Khánh mênh mông rộng lớn, mỹ nữ không thiếu, dung nhan của mỗ, chẳng lẽ nào có thể so sánh với nữ nhân nước Khánh sao?
Hàn Mạc trong lòng thầm than: “Nữ nhân khắp thiên hạ, bất kể thân phận địa vị như thế nào, chiêm ngưỡng dung nhan luôn có hứng thú”
Ngoài miệng thì nói:
-Đại Tế Ti siêu trần thoát tục, không vướng chút bụi trần nào, một vẻ đẹp hiếm thấy.
Lời này của hắn không hề giả dối. Liễu Như Mộng quốc sắc thiên hương, có thể nói là thế gian ít có. Hàn Mạc được gặp không ít mỹ nhân, hơn nữa, từng gần gũi nữ tử, cũng là những giai nhân tuyệt sắc. Nhưng Liễu Như Mộng đúng là đẹp điên đảo chúng sinh.
Liễu Như Mộng tuy rằng thần sắc bình tĩnh, nhưng trong đôi mắt xinh đẹp rạng rỡ hơn, liếc Hàn Mạc một cái, rốt cuộc nói:
-Ngươi nói thật chứ?
Hàn Mạc chắp tay nói:
-Đúng.
Hàn Mạc lúc này hiểu rõ, Liễu Như Mộng lúc nãy đột nhiên chỉ thẳng mình là gian té, chỉ sợ là làm một phép thử mà thôi.
Nhưng phép thử này khiến Hàn Mạc càng khó hiểu. Xem phản ứng của Liễu Như Mộng, chẳng lẽ là cô nương xinh đẹp này đã hoàn toàn quên mình rồi?
Nàng đến tột cùng đã trải qua biến cố gì mà quên sạch cả quá khứ?
Bỗng nhiên trong đầu xẹt qua một ý niệm, lòng lập tức trầm xuống, trong nháy mắt, hắn nhớ tới lọ thuốc đã lấy từ trong tay Hạ đại trưởng lão: Vong ưu thủy.
Tuy rằng chưa bao giờ sử dụng qua, nhưng Hàn Mạc nhớ y như in lời đại trưởng lão đã nói: Tác dụng lớn nhất của Vong ưu thủy là khiến người ta mất hẳn trí nhớ, quên hết chuyện cũ.
Hàn Mạc tinh thông dược phẩm, trong lòng hiểu rõ Vong ưu thủy kia kỳ thật là một loại dược vật phá hủy thần kinh não, dược tính rất mạnh, có thể làm tổn thương hệ thống thần kinh não. Mà khi bộ nhớ bị phá hỏng, đương nhiên sẽ quên hết mọi chuyện trước đây.
Biểu hiện của Liễu Như Mộng hôm nay, hoàn toàn coi Hàn Mạc là kẻ xa lạ. Nếu không phải là vì đã quên hết quá khứ, thì không thể có thái độ như vậy được. Hơn nữa, theo như những gì hắn biết về Liễu Như Mộng, cho dù Liễu Như Mộng cố ý làm ra vẻ không quen biết, nhưng thể hiện quá thật. Một người bề ngoài cao ngạo nội tâm sâu sắc như Liễu Như Mộng không có khả năng giả vờ một cách chân thật như thế.
Chẳng lẽ Liễu Như Mộng thật sự đã mất trí?
Hàn Mạc đi theo Liễu Như Mộng, chậm rãi đi trong mê cung ở phía sau bình phong. Liễu Như Mộng đi phía trước, rõ ràng có mặc áo choàng, nhưng thân hình tuyệt đẹp của nàng thì áo bào cũng không thể che dấu.
Thướt tha uyển chuyển, vòng eo lắc nhẹ, áo choàng phủ kín mông, giống như hoa trong gió khẽ lay động, đung đưa, giữa Thánh đàn cao quý, lại càng hấp dẫn.
Hàn Mạc biết Đại Tế Ti ở nước Phong là nhân vật tột cùng cao cả, là lãnh tụ tinh thần của nước Phong, nhưng có lẽ, không có nhiều người nước Phong biết, Đại Tế Ti của bọn họ là một mỹ nhân tuyệt thế.
Hắn càng lúc càng nghi vấn. Nếu Liễu Như Mộng cố ý làm như không quen mình, biết tin mình vào Thánh đàn, âm thầm theo dõi mình, cho người dẫn mình đến đây, thì còn có thể giải thích được.
Nhưng nếu Liễu Như Mộng mất trí nhớ, không biết bản thân là ai, vì sao vẫn phái người dẫn mình tới lầu các bên trong này? Mình chỉ là một thương nhân nước khác, thân là lãnh tụ tinh thần tối cao của Phong quốc thì đâu dễ dàng tiếp kiến một thương nhân nhỏ nước khác? Chẳng lẽ thật sự cần giải thích vài câu nói trong “Đạo đức kinh” mà thôi?
Hàn Mạc hôm nay đến thành Thần Sơn, tìm cách đút lót La Như Húc để vào được bên trong Thánh đàn, mục đích tất nhiên là muốn xem địa thế thành Thần Sơn. Bởi vì trên bản đồ tuy có đánh dấu các nơi trong thành, nhưng khu vực Thánh đàn thì không rõ ràng. Nếu muốn lập kế hoạch cứu Chu Tiểu Ngôn, thì phải biết rõ cấu tạo đại khái bên trong.
Kế hoạch có chút thay đổi, ban đầu chỉ là muốn vào tra xét một số việc, nhưng không ngờ lại bị dẫn vào lầu các bên trong gặp lại Liễu Như Mộng, lúc này, có vô số những nghi vấn kinh người tràn ngập trong đầu hắn.
Nhưng Hàn Mạc biết, chỉ có thể tiếp tục người bất động ta bất động.
Nếu chưa làm rõ chân tướng sự việc, thì mình cũng phải đóng giả làm người xa lạ tiếp tục trò chơi này.
Đi lại giữa Thánh đàn, Hàn Mạc cảm thấy bài trí trong này cực kỳ quỷ dị, giao nhau chằng chịt. Nếu không hiểu rõ cửa vào đường đi, chỉ sợ sẽ rất nhanh lạc lối trong này. Hàn Mạc chợt cảm giác giống như mình đang đi ở mê cung ngầm dưới đất trước đây vậy.
Hắn đột nhiên giật nảy mình. Không phải là phòng xá bên trong Thánh đàn và trong lầu các này đều là bình phong, che dấu một trận đồ?
Hay nơi mình vừa đi qua cũng là một Bình phong trận?
-Có phải là cảm thấy bố trí của bình phong rất lạ?
Liễu Như Mộng đi phía trước không cần quay đầu lại, dường như nhìn thấu tâm can Hàn Mạc, dịu dàng hỏi.
Hàn Mạc nói:
-Bố cục tinh diệu… quả thật rất kỳ lạ…
Liễu Như Mộng nói:
-Mỗ biết, các ngươi đất nước của lễ nghi, lại thích âm mưu trù tính, phồn mà hóa giản, các ngươi thích bày binh bố trận, chém giết ngang dọc.
Hàn Mạc cười nói:
-Đại Tế Ti muốn nói đến cờ vây?
Vừa nói chuyện, Liễu Như Mộng vừa dẫn Hàn Mạc đi ra khỏi Bình phong trận, tới một góc, có một cánh cửa sổ mở ra, cánh kia khép lại, phía dưới có một cái bàn gỗ đen, đúng là trên đó có bày một bàn cờ.
Trên bệ cửa có đặt hai bồn hoa, là loại hoa cỏ lạ của Phong Quốc, mùi hương trên người Liễu Như Mộng trộn lẫn với mùi thơm của kỳ hoa dị thảo xông thẳng vào mũi Hàn Mạc.
Lầu các u tĩnh, giai nhân quyến rũ, nếu không phải Hàn Mạc trong lòng đầy nghi hoặc, toàn bộ tinh thần cảnh giác cao độ, thì cũng là một cảnh tượng thích ý.
-Đánh với mỗ một ván cờ.
Liễu Như Mộng nhẹ nhàng ngồi xuống, đưa tay ra hiệu Hàn Mạc ngồi xuống:
-Nếu ngươi thua mỗ, mỗ cho rằng ngươi là gian tế, ngươi sẽ không có khả năng rời khỏi thành Thần Sơn này.
Hàn Mạc sửng sốt, nhìn trên gương mặt xinh đẹp của Liễu Như Mộng đúng là có chút hống hách của Đại Tế Ti.
Hắn ngồi đối diện Liễu Như Mộng, bên cửa sổ đánh cờ, trong lúc đó, Hàn Mạc dường như đã tìm lại được cảm giác ngày đó ở sau hoa viên Đông Hải, hồ như nhớ đến một thời khắc ấp áp.
Liễu Như Mộng đi con trắng, Hàn Mạc đi con đen, cũng không nhiều lời, ngay bên cửa sổ, bắt đầu xem bàn cờ như chiến trường.
Chỉ có điều hơn 20 nước, Hàn Mạc có cảm giác Liễu Như Mộng thay vì lãnh đạm như trước, bắt đầu dịu dàng hơn, đôi môi quyến rũ hơi mỉm cười, một nụ cười lay đông lòng người.
Vào lúc này, Hàn Mạc cảm thấy Liễu Như Mộng cực kỳ xa lạ dường như đã quen thuộc hơn phần nào…