Hàn Mạc thuật cờ vây không giỏi nhưng không quá yếu, từ bé, trong việc học hành rèn luyện cũng không thiếu được môn cờ vây. Ở Đông Hải, từng đánh cờ vây với Liễu Như Mộng ở hoa viên phía sau. Khi đó hai người cũng không bận tâm lắm đến chuyện ai thắng ai thua, chỉ đơn giản là tiêu khiển mua vui mà thôi.
Tuy nhiên hôm nay, cùng Liễu Như Mộng đánh cờ, Hàn Mạc cảm thấy khác hẳn. Kỹ thuật của Liễu Như Mộng không những không tiến bộ mà còn có chút kém hơn.
Chính vì thế, Hàn Mạc đấu trận này có vẻ như chiếm được ưu thế.
Tuy rằng bị lép vế, nhưng Liễu Như Mộng từ đầu đến cuối thần sắc rất dịu dàng, dường như cũng không câu nệ thắng thua, mà là tận hưởng niềm vui đánh cờ, hoặc nói cách khác, nàng thích không khí này.
Từ đầu đến cuối, Liễu Như Mộng miệng cười tủm tỉm, đôi mắt mơ màng, gương mặt tuyệt mỹ êm ả như nước, chỉ có điều không hề nói một câu nào.
Kết thúc ván cờ, Hàn Mạc thắng 6 mục. Liễu Như Mộng thua nhưng không hề cay cú, buông quân cờ, ngước lên nhìn Hàn Mạc, vẻ dịu dàng trên mặt biết mất, khôi phục bộ dáng cao quý bình thản, chậm rãi đứng dậy, hai tay khoanh trước ngực, đứng bên cửa sổ, nhìn Thánh đàn, vẫn lặng thinh không nói.
Hàn Mạc cũng đứng dậy, nhìn qua cửa sổ xuống phía dưới, quan sát Thánh đàn ở mặt Bắc, mày lập tức nhíu lại.
Chỉ thấy bao xung quanh nơi này là lầu các phòng xá. Đến lúc này mới biết, nhìn từ đây, các phòng ốc đúng là như bày binh bố trận, tựa như kinh mạch, trong đó đúng là có nhiều đường chết. Nếu không quen nơi này, tùy tiện tiến vào, liền mắc kẹt bên trong, không tìm thấy lối ra.
Hàn Mạc lúc này cũng đã hiểu, vì sao Liễu Như Mộng nhanh chóng phát hiện mình vào Thánh đàn.
Đứng ở bên cửa sổ này, có thể nhìn rõ toàn cảnh phía dưới, khi mình hộ tống La Như Húc từ Đông đi sang Tây, cũng trong tầm mắt của Đại Tế Ti.
-Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của mỗ.
Liễu Như Mộng trầm ngâm một lát, rồi hỏi:
-Mỗ muốn ngươi dạy mỗ “Đạo đức kinh”, ngươi có đồng ý không?
Hàn Mạc ngẫm nghĩ một lát, rồi đáp:
-Kỳ thật, “Đạo đức kinh” rất khó hiểu, tại hạ giải thích cũng không nhiều, chỉ sợ làm Đại Tế Ti thất vọng.
-Dạy mỗ những điều ngươi hiểu!
Liễu Như Mộng nói bằng giọng điệu không khoan nhượng.
Hàn Mạc đúng là cũng không đoán ra tâm tư của Liễu Như Mộng, càng băn khoăn không biết có nên đáp ứng yêu cầu này không.
-Mỗ sẽ không bạc đãi ngươi.
Liễu Như Mộng bình tĩnh:
-Các ngươi là thương nhân, đương nhiên muốn đến buôn bán ở nước Phong ta.
Trên gương mặt xinh đẹp thoáng cười nhạt:
-Nước Phong không có các ngươi, sẽ có các thương nhân khác. Nhưng nếu các ngươi rời khỏi nước Phong, sẽ không tìm thấy nơi nào như vậy…
Hàn Mạc lắc đầu thở dài:
-Đại Tế Ti… là uy hiếp tại hạ?
Liễu Như Mộng dường như rất thẳng thắn:
-Nếu ngươi cảm thấy… như vậy … thì đúng là như vậy…
Hàn Mạc cười khổ:
-Có nghĩa là tại hạ không thể từ chối?
-Ngươi sẽ nhận được những phần thưởng tương xứng.
Liễu Như Mộng liếc nhìn Hàn Mạc:
-Mỗ không phải là người hẹp hòi.
Chính vào lúc này, có người bẩm báo:
-Đại Tế Ti, đến giờ thánh tu rồi…
Liễu Như Mộng hơi nhíu mày, nhưng rồi thản nhiên nói:
-Đã biết. Ngươi tiễn chân hắn.
Nhìn thẳng vào Hàn Mạc:
-Mỗ vốn không thích dùng sức mạnh, nhưng… ngày mai… cũng vào giờ này mà mỗ không thấy ngươi, mỗ sẽ cho người đưa các ngươi rời khỏi Phong quốc.
Hàn Mạc thở dài, Liễu Như Mộng tuy nói rất nhẹ nhàng, nhưng ý tứ trong đó, tỏ ra rất quyền uy, muốn dùng cơ hội buôn bán uy hiếp hắn.
-Ngươi đi trước đi.
Liễu Như Mộng ngồi xuống ghế, nhìn bàn cơ đã tàn cuộc, đăm chiêu suy nghĩ.
Hàn Mạc chắp tay:
-Tại hạ cáo từ
Rồi xoay người rời khỏi.
Liễu Như Mộng cũng không ngẩng đầu lên, giọng lạnh lùng:
-Những điều ngươi thấy hôm nay, nếu tiết lộ, sẽ phải chết!
Ba chữ cuối cùng, mang đầy hàn ý.
Hàn Mạc nhíu mày. Liễu Như Mộng lúc này lại khiến hắn có cảm giác cực kỳ xa lạ, trầm mặc một chút, rồi nhấc chân lên, rời khỏi lầu các.
…
Hoàng hôn. Trong hậu viên của Hiệu buôn Quan Thị, Quan Mộ và Hàn Mạc ngồi uống trà. Quan Mộ vuốt chòm râu, như thoáng chút suy nghĩ. Trong phòng không đốt đèn, nên không khí hôn ám dị thường.
Hàn Mạc đem toàn bộ sự việc kể lại, vì nghĩ rằng nếu mình không kể, thì La Như Húc cũng sẽ tiết lộ, cho nên không hề giấu diếm, chỉ không nói ra chuyện hắn và Đại Tế Ti của nước Phong vốn có quen biết. Hơn nữa, dường như trên thế gian này, cũng chẳng có mấy người biết hắn và Liễu Như Mộng có kết giao với nhau.
-Tiểu Thủy, tiếp theo ngươi tính làm gì?
Quan Mộ trầm ngâm hồi lâu, rồi hỏi:
-Theo như lời ngươi nói, bên trong Thánh đàn giống như mê cung, hơn nữa, từ trên lầu có thể quan sát khắp mọi ngõ ngách của Thánh đàn. Ngươi nếu muốn cứu người, thứ cho lão phu nói thẳng, còn khó hơn lên trời!
Hàn Mạc uống trà, thần sắc bình tĩnh, vẫn thản nhiên cười.
Theo lý mà nói, nếu Chu Tiểu Ngôn bị nhốt ở trong một căn phòng nào đó của Thánh đàn, từ Thánh đàn muốn cứu người ra, cũng chẳng khác nào chuyện thần thoại.
Thành Thần Sơn trong ngoài đều có trọng binh canh gác, chưa kể đến Hắc Xà thay phiên nhau tuần tra, căn phòng nhốt Chu Tiểu Ngôn nhất định cũng có nhiều cao thủ vây quanh.
Tiến vào Thánh đàn đã muôn vàn khó khăn, hơn nữa, bên trong chằng chịt như mê cung, nếu không hoàn toàn nhớ rõ từng chi tiết chỉ sợ cho dù cứu được người cũng không dễ dàng rời khỏi mê cung.
Hơn nữa, có cảm giác trong các lầu các luôn có người theo dõi bốn phía, theo dõi khắp mọi ngõ ngách của Thánh đàn, chỉ cần bên trong có chút dị động, rất nhanh sẽ bị phát hiện.
Thành Thần Sơn tầng tầng hộ vệ, nếu dùng cả một đội quân tấn công cũng chưa chắc đã đánh hạ, để cứu Chu Tiểu Ngôn. Hiện giờ hành động, lại chỉ có hai ngươi Hàn Mạc và Hồng Tụ.
Quan Mộ nói rất đúng, việc này còn khó hơn lên trời.
Với trí tuệ của Quan Mộ có lẽ cũng không nghĩ ra một kế hoạch khả thi nào.
Chỉ có điều nhìn vẻ mặt bình tĩnh tự tin của Hàn Mạc, Quan Mộ trong lòng có chút kỳ quái. Không phải là tiểu tử này đã có biện pháp hoàn hảo rồi chứ?
-Ngươi có phải hay không là đã nghĩ ra biện pháp?
Quan Mộ hỏi:
-Muốn chúng ta làm gì?
Hàn Mạc lắc đầu:
-Rối như tơ tằm, chưa gỡ được.
Dừng một chút, mới nói:
-Tuy nhiên, nếu mọi việc đúng như ta dự đoán, trong vòng 3 ngày, ta nhất định sẽ có cách.
Thấy Quan Mộ đang nhìn mình, hắn mỉm cười:
-Đại Tế Ti muốn ta giảng giải “Đạo đức kinh” cho nàng, ta phải nhân cơ hội này nắm vững bản đồ của Thánh đàn mê cung. Phải dùng trí nhớ lưu lại đâu là đường sống đâu là đường chết…
Quan Mộ trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc:
-Tiểu Thủy, theo ta được biết, Đại Tế Ti Phong quốc xưa nay thần bí vô cùng, ngay cả bậc quyền quý của Phong quốc cũng chưa chắc đã được gặp. Dường như cũng chỉ có nhóm Phụng Ti Thánh đàn là có cơ hội. Các đại trại chủ gia cũng chưa chắc đã diện kiến dung nhan của người. Lúc này, người lại muốn gặp lại ngươi. Việc này thật là lạ!
Thân hình lão hơi nghiêng:
-Việc ngươi làm rất hệ trọng, chỉ cần có chút sơ suất, hậu quả thật không tưởng nổi. Cho nên, nếu có gì khác thường, đều phải hết sức lưu ý. Đại Tế Ti Phong quốc không biết gì về ngươi lại muốn gặp ngươi lần nữa, chuyện này là vô cùng đặc biệt.
Hàn Mạc cũng nhíu mày.
Kỳ thật vấn đề này hắn cũng không lý giải nổi.
Nếu nói Đại Tế Ti vì nhận ra hắn, nên mới phái người dẫn hắn đến gặp, còn có thể hiểu.
Nhưng vấn đề là hiện tại, Liễu Như Mộng nhất cử nhất động đều vô tình lạnh nhạt, hoàn toàn đã quên hết mọi chuyện trước kia, cũng không nhớ ra Hàn Mạc. Trong trường hợp này, nếu nói muốn gặp lại mình lần nữa, quả thật hết sức khó hiểu.
Vì sao muốn gặp lại, phía sau có bí mật gì, thậm chí là âm mưu gì, Hàn Mạc tuy trí tuệ không kém nhưng rốt cuộc vẫn không thể tìm ra nguyên do trong đó.
-Việc hôm nay rất lạ.
Quan Mộ thấp giọng nói:
-Các bước tiếp theo, phải hết sức cẩn thận. Lấy thân phận của Đại Tế Ti, quyết sẽ không vô duyên vô cớ gặp ngươi.
-Ta hiểu.
Hàn Mạc gật đầu:
-Tuy nhiên… nếu nàng đã biết điều gì đó, tuyệt đối sẽ không phí sức cùng ta chơi trò mèo vờn chuột. Lại càng không thể dứt dây động rừng. Ta cho rằng nàng muốn gặp ta, không phải vì đã biết thân phận của ta. Có lẽ có nguyên nhân khác. Cũng may nàng chủ động đề xuất ta giảng giải Đạo đức kinh cho nàng, ta sẽ có cơ hội thăm dò…
-Vậy phải cẩn thận!
-Nàng nếu thật sự biết mục đích của ta, hôm nay sẽ không để ta rời khỏi thành Thần Sơn.
Hàn Mạc nâng cằm, nheo mắt suy tư:
-Tuy rằng cảm giác của ta chưa hoàn toàn chính xác nhưng trực giác cho ta biết nàng đối với ta cũng không hoàn toàn ác ý. Ít nhất hiện tại là như thế…
Trầm ngâm một chút, bỗng nhiên cười nói:
-Đại chưởng quỹ, ngài có hiểu hết “Đạo đức kinh” không?
Quan Mộ đáp:
-Ý nghĩa của “Đạo đức kinh” e rằng khắp thiên hạ cũng chẳng có mấy người lĩnh hội hết. Tuy nhiên, trước đây ta cũng có đọc qua một ít.
-Những chuyện viết trong Đạo đức kinh ta hiểu được cũng không nhiều.
Hàn Mạc cười:
-Hai ngày này muốn ứng phó với Đại Tế Ti cũng cần thể hiện vài thứ. Hiện giờ nước đã tới chân rồi, phiền Đại chưởng quỹ chỉ giáo một phần, ta cũng tự tin hơn chút ít…
Quan Mộ vuốt râu cười, bỗng gay gắt hạ giọng nói:
-Tiểu Thủy, có việc khẩn cấp, không hề tầm thường, lão phu lại không biết có nên nói ra hay không?
Hàn Mạc thấy Quan Mộ thần sắc nghiêm trọng, biết chuyện không nhỏ, liền chăm chú nhìn lão, nói:
-Đại chưởng quỹ, xin thỉnh giáo!
Tuy nhiên hôm nay, cùng Liễu Như Mộng đánh cờ, Hàn Mạc cảm thấy khác hẳn. Kỹ thuật của Liễu Như Mộng không những không tiến bộ mà còn có chút kém hơn.
Chính vì thế, Hàn Mạc đấu trận này có vẻ như chiếm được ưu thế.
Tuy rằng bị lép vế, nhưng Liễu Như Mộng từ đầu đến cuối thần sắc rất dịu dàng, dường như cũng không câu nệ thắng thua, mà là tận hưởng niềm vui đánh cờ, hoặc nói cách khác, nàng thích không khí này.
Từ đầu đến cuối, Liễu Như Mộng miệng cười tủm tỉm, đôi mắt mơ màng, gương mặt tuyệt mỹ êm ả như nước, chỉ có điều không hề nói một câu nào.
Kết thúc ván cờ, Hàn Mạc thắng 6 mục. Liễu Như Mộng thua nhưng không hề cay cú, buông quân cờ, ngước lên nhìn Hàn Mạc, vẻ dịu dàng trên mặt biết mất, khôi phục bộ dáng cao quý bình thản, chậm rãi đứng dậy, hai tay khoanh trước ngực, đứng bên cửa sổ, nhìn Thánh đàn, vẫn lặng thinh không nói.
Hàn Mạc cũng đứng dậy, nhìn qua cửa sổ xuống phía dưới, quan sát Thánh đàn ở mặt Bắc, mày lập tức nhíu lại.
Chỉ thấy bao xung quanh nơi này là lầu các phòng xá. Đến lúc này mới biết, nhìn từ đây, các phòng ốc đúng là như bày binh bố trận, tựa như kinh mạch, trong đó đúng là có nhiều đường chết. Nếu không quen nơi này, tùy tiện tiến vào, liền mắc kẹt bên trong, không tìm thấy lối ra.
Hàn Mạc lúc này cũng đã hiểu, vì sao Liễu Như Mộng nhanh chóng phát hiện mình vào Thánh đàn.
Đứng ở bên cửa sổ này, có thể nhìn rõ toàn cảnh phía dưới, khi mình hộ tống La Như Húc từ Đông đi sang Tây, cũng trong tầm mắt của Đại Tế Ti.
-Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của mỗ.
Liễu Như Mộng trầm ngâm một lát, rồi hỏi:
-Mỗ muốn ngươi dạy mỗ “Đạo đức kinh”, ngươi có đồng ý không?
Hàn Mạc ngẫm nghĩ một lát, rồi đáp:
-Kỳ thật, “Đạo đức kinh” rất khó hiểu, tại hạ giải thích cũng không nhiều, chỉ sợ làm Đại Tế Ti thất vọng.
-Dạy mỗ những điều ngươi hiểu!
Liễu Như Mộng nói bằng giọng điệu không khoan nhượng.
Hàn Mạc đúng là cũng không đoán ra tâm tư của Liễu Như Mộng, càng băn khoăn không biết có nên đáp ứng yêu cầu này không.
-Mỗ sẽ không bạc đãi ngươi.
Liễu Như Mộng bình tĩnh:
-Các ngươi là thương nhân, đương nhiên muốn đến buôn bán ở nước Phong ta.
Trên gương mặt xinh đẹp thoáng cười nhạt:
-Nước Phong không có các ngươi, sẽ có các thương nhân khác. Nhưng nếu các ngươi rời khỏi nước Phong, sẽ không tìm thấy nơi nào như vậy…
Hàn Mạc lắc đầu thở dài:
-Đại Tế Ti… là uy hiếp tại hạ?
Liễu Như Mộng dường như rất thẳng thắn:
-Nếu ngươi cảm thấy… như vậy … thì đúng là như vậy…
Hàn Mạc cười khổ:
-Có nghĩa là tại hạ không thể từ chối?
-Ngươi sẽ nhận được những phần thưởng tương xứng.
Liễu Như Mộng liếc nhìn Hàn Mạc:
-Mỗ không phải là người hẹp hòi.
Chính vào lúc này, có người bẩm báo:
-Đại Tế Ti, đến giờ thánh tu rồi…
Liễu Như Mộng hơi nhíu mày, nhưng rồi thản nhiên nói:
-Đã biết. Ngươi tiễn chân hắn.
Nhìn thẳng vào Hàn Mạc:
-Mỗ vốn không thích dùng sức mạnh, nhưng… ngày mai… cũng vào giờ này mà mỗ không thấy ngươi, mỗ sẽ cho người đưa các ngươi rời khỏi Phong quốc.
Hàn Mạc thở dài, Liễu Như Mộng tuy nói rất nhẹ nhàng, nhưng ý tứ trong đó, tỏ ra rất quyền uy, muốn dùng cơ hội buôn bán uy hiếp hắn.
-Ngươi đi trước đi.
Liễu Như Mộng ngồi xuống ghế, nhìn bàn cơ đã tàn cuộc, đăm chiêu suy nghĩ.
Hàn Mạc chắp tay:
-Tại hạ cáo từ
Rồi xoay người rời khỏi.
Liễu Như Mộng cũng không ngẩng đầu lên, giọng lạnh lùng:
-Những điều ngươi thấy hôm nay, nếu tiết lộ, sẽ phải chết!
Ba chữ cuối cùng, mang đầy hàn ý.
Hàn Mạc nhíu mày. Liễu Như Mộng lúc này lại khiến hắn có cảm giác cực kỳ xa lạ, trầm mặc một chút, rồi nhấc chân lên, rời khỏi lầu các.
…
Hoàng hôn. Trong hậu viên của Hiệu buôn Quan Thị, Quan Mộ và Hàn Mạc ngồi uống trà. Quan Mộ vuốt chòm râu, như thoáng chút suy nghĩ. Trong phòng không đốt đèn, nên không khí hôn ám dị thường.
Hàn Mạc đem toàn bộ sự việc kể lại, vì nghĩ rằng nếu mình không kể, thì La Như Húc cũng sẽ tiết lộ, cho nên không hề giấu diếm, chỉ không nói ra chuyện hắn và Đại Tế Ti của nước Phong vốn có quen biết. Hơn nữa, dường như trên thế gian này, cũng chẳng có mấy người biết hắn và Liễu Như Mộng có kết giao với nhau.
-Tiểu Thủy, tiếp theo ngươi tính làm gì?
Quan Mộ trầm ngâm hồi lâu, rồi hỏi:
-Theo như lời ngươi nói, bên trong Thánh đàn giống như mê cung, hơn nữa, từ trên lầu có thể quan sát khắp mọi ngõ ngách của Thánh đàn. Ngươi nếu muốn cứu người, thứ cho lão phu nói thẳng, còn khó hơn lên trời!
Hàn Mạc uống trà, thần sắc bình tĩnh, vẫn thản nhiên cười.
Theo lý mà nói, nếu Chu Tiểu Ngôn bị nhốt ở trong một căn phòng nào đó của Thánh đàn, từ Thánh đàn muốn cứu người ra, cũng chẳng khác nào chuyện thần thoại.
Thành Thần Sơn trong ngoài đều có trọng binh canh gác, chưa kể đến Hắc Xà thay phiên nhau tuần tra, căn phòng nhốt Chu Tiểu Ngôn nhất định cũng có nhiều cao thủ vây quanh.
Tiến vào Thánh đàn đã muôn vàn khó khăn, hơn nữa, bên trong chằng chịt như mê cung, nếu không hoàn toàn nhớ rõ từng chi tiết chỉ sợ cho dù cứu được người cũng không dễ dàng rời khỏi mê cung.
Hơn nữa, có cảm giác trong các lầu các luôn có người theo dõi bốn phía, theo dõi khắp mọi ngõ ngách của Thánh đàn, chỉ cần bên trong có chút dị động, rất nhanh sẽ bị phát hiện.
Thành Thần Sơn tầng tầng hộ vệ, nếu dùng cả một đội quân tấn công cũng chưa chắc đã đánh hạ, để cứu Chu Tiểu Ngôn. Hiện giờ hành động, lại chỉ có hai ngươi Hàn Mạc và Hồng Tụ.
Quan Mộ nói rất đúng, việc này còn khó hơn lên trời.
Với trí tuệ của Quan Mộ có lẽ cũng không nghĩ ra một kế hoạch khả thi nào.
Chỉ có điều nhìn vẻ mặt bình tĩnh tự tin của Hàn Mạc, Quan Mộ trong lòng có chút kỳ quái. Không phải là tiểu tử này đã có biện pháp hoàn hảo rồi chứ?
-Ngươi có phải hay không là đã nghĩ ra biện pháp?
Quan Mộ hỏi:
-Muốn chúng ta làm gì?
Hàn Mạc lắc đầu:
-Rối như tơ tằm, chưa gỡ được.
Dừng một chút, mới nói:
-Tuy nhiên, nếu mọi việc đúng như ta dự đoán, trong vòng 3 ngày, ta nhất định sẽ có cách.
Thấy Quan Mộ đang nhìn mình, hắn mỉm cười:
-Đại Tế Ti muốn ta giảng giải “Đạo đức kinh” cho nàng, ta phải nhân cơ hội này nắm vững bản đồ của Thánh đàn mê cung. Phải dùng trí nhớ lưu lại đâu là đường sống đâu là đường chết…
Quan Mộ trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc:
-Tiểu Thủy, theo ta được biết, Đại Tế Ti Phong quốc xưa nay thần bí vô cùng, ngay cả bậc quyền quý của Phong quốc cũng chưa chắc đã được gặp. Dường như cũng chỉ có nhóm Phụng Ti Thánh đàn là có cơ hội. Các đại trại chủ gia cũng chưa chắc đã diện kiến dung nhan của người. Lúc này, người lại muốn gặp lại ngươi. Việc này thật là lạ!
Thân hình lão hơi nghiêng:
-Việc ngươi làm rất hệ trọng, chỉ cần có chút sơ suất, hậu quả thật không tưởng nổi. Cho nên, nếu có gì khác thường, đều phải hết sức lưu ý. Đại Tế Ti Phong quốc không biết gì về ngươi lại muốn gặp ngươi lần nữa, chuyện này là vô cùng đặc biệt.
Hàn Mạc cũng nhíu mày.
Kỳ thật vấn đề này hắn cũng không lý giải nổi.
Nếu nói Đại Tế Ti vì nhận ra hắn, nên mới phái người dẫn hắn đến gặp, còn có thể hiểu.
Nhưng vấn đề là hiện tại, Liễu Như Mộng nhất cử nhất động đều vô tình lạnh nhạt, hoàn toàn đã quên hết mọi chuyện trước kia, cũng không nhớ ra Hàn Mạc. Trong trường hợp này, nếu nói muốn gặp lại mình lần nữa, quả thật hết sức khó hiểu.
Vì sao muốn gặp lại, phía sau có bí mật gì, thậm chí là âm mưu gì, Hàn Mạc tuy trí tuệ không kém nhưng rốt cuộc vẫn không thể tìm ra nguyên do trong đó.
-Việc hôm nay rất lạ.
Quan Mộ thấp giọng nói:
-Các bước tiếp theo, phải hết sức cẩn thận. Lấy thân phận của Đại Tế Ti, quyết sẽ không vô duyên vô cớ gặp ngươi.
-Ta hiểu.
Hàn Mạc gật đầu:
-Tuy nhiên… nếu nàng đã biết điều gì đó, tuyệt đối sẽ không phí sức cùng ta chơi trò mèo vờn chuột. Lại càng không thể dứt dây động rừng. Ta cho rằng nàng muốn gặp ta, không phải vì đã biết thân phận của ta. Có lẽ có nguyên nhân khác. Cũng may nàng chủ động đề xuất ta giảng giải Đạo đức kinh cho nàng, ta sẽ có cơ hội thăm dò…
-Vậy phải cẩn thận!
-Nàng nếu thật sự biết mục đích của ta, hôm nay sẽ không để ta rời khỏi thành Thần Sơn.
Hàn Mạc nâng cằm, nheo mắt suy tư:
-Tuy rằng cảm giác của ta chưa hoàn toàn chính xác nhưng trực giác cho ta biết nàng đối với ta cũng không hoàn toàn ác ý. Ít nhất hiện tại là như thế…
Trầm ngâm một chút, bỗng nhiên cười nói:
-Đại chưởng quỹ, ngài có hiểu hết “Đạo đức kinh” không?
Quan Mộ đáp:
-Ý nghĩa của “Đạo đức kinh” e rằng khắp thiên hạ cũng chẳng có mấy người lĩnh hội hết. Tuy nhiên, trước đây ta cũng có đọc qua một ít.
-Những chuyện viết trong Đạo đức kinh ta hiểu được cũng không nhiều.
Hàn Mạc cười:
-Hai ngày này muốn ứng phó với Đại Tế Ti cũng cần thể hiện vài thứ. Hiện giờ nước đã tới chân rồi, phiền Đại chưởng quỹ chỉ giáo một phần, ta cũng tự tin hơn chút ít…
Quan Mộ vuốt râu cười, bỗng gay gắt hạ giọng nói:
-Tiểu Thủy, có việc khẩn cấp, không hề tầm thường, lão phu lại không biết có nên nói ra hay không?
Hàn Mạc thấy Quan Mộ thần sắc nghiêm trọng, biết chuyện không nhỏ, liền chăm chú nhìn lão, nói:
-Đại chưởng quỹ, xin thỉnh giáo!