Các phòng ốc bên trong thành Thần Sơn kiểu dáng được thiết kế gần như giống nhau, và đều được làm từ gỗ, tầng tầng núi non trùng điệp, bao xung quanh bốn phía đại lầu, giống như là lấy đại lầu làm tâm của một vòng tròn .
Những người ở bên trong Thánh đàn trong lòng đều rất rõ, phòng xá được bố trí khắp nơi, bao quanh cả bốn hướng tưởng như là lộn xộn, đan xen một cách tự nhiên trên thực tế chính là một trận pháp kì lạ, nếu người không hiểu gì về trận pháp mà tự tiện đi vào, tất là đã lọt vào một cái bẫy nguy hiểm, khó mà tìm được đường thoát thân.
Trên thức tế có hơn một trăm phòng nhưng những phòng thực sự có người trong Thánh đàn ở thì chiếm một số lượng không nhiều, cho nên đại bộ phận phòng xá ở đây đều trống cả, hầu như chỉ dùng cho bày binh bố trận, bảo vệ an toàn cho Đại Tế Ti.
Những người được ở trong Thánh đàn, cấp bậc thấp nhất cũng là Phụng ti. Tuy nhiên trong các phòng xá ở lầu Bắc lúc này ở lại cũng không phải là người trong Thánh đàn, mà là người bị người Phong Quốc nhân xem là đạo tặc dị quốc.
Tên này to gan lớn mật dám lẻn vào thành Thần Sơn đánh cắp thánh vật, sau khi bị bắt, lại dùng Xà thần áp chế, tác oai tác quái.
Tuy rằng rất ít người biết việc này, nhưng mỗi một người Phong Quốc nhân thì đúng là đều hận thấu xương tên trộm kia.
Nhưng mà ném chuột sợ vỡ bình, lại thêm việc trong tay tên đạo tặc có Xà thần, người Phong Quốc lại càng không dám manh động
Một người là đại tướng quân Nam Xà Bố Tốc Cam, một người là đại thị vệ trưởng Bạch Xà Cam Lợi Thái của thành Thần Sơn, cả hai đều có bản lãnh, và đầy mưu mẹo, nhưng tên đạo tặc kia lại giống như một tảng đá vừa cứng vừa thối trong hầm cầu, lại cũng không khác gì một con cáo già giảo hoạt đa đoan, mềm rắn không ăn, toàn bộ trên dưới thần Thành Sơn càng không có cách gì để đối phó được với hắn.
Giằng co không được, Cam Lợi Thái cũng không có biện pháp gì, ất cả rơi vào đường cùng, chỉ có thể dùng quân đội hùng hậu mà canh giữ, xem xem sự kiên nhẫn của hắn tồn tại được lâu đến mức độ nào, xem có phải dự định ở lại trong thành Thần Sơn suốt quãng đời còn lại?
Về phương diện giam cầm, có thể nói là trình độ cực cao.
Chẳng những thủ hạ Bạch Xà tinh nhuệ của Cam Lợi Thái che kín hết bốn phía, mà ngay cả nóc nhà mỗi ngày cũng có hai gã Bạch Xà chiếm giữ trên này, trong tay cầm Phong xảo nỗ, đó là quyết tâm phòng bị khả năng đạo tặc tìm được đường chạy chốn .
Bạch Xà chúng cũng không hổ là vệ sĩ tinh nhuệ nhất Phong Quốc, ngày đêm đều trong tư thế phòng thủ cao độ, trong phạm vi của họ, gần như tất cả mọi người đều có thể tin tưởng đạo tặc trong ngục thất dù có khả năng phi thường cũng đừng mong có thể rời khỏi thành Thần Sơn.
Cam Lợi Thái sau một lần thất bại đã oán hận nói:
- Nếu muốn từ nơi này thoát đi, trừ khi ngươi có thể như quỷ mị vô hình vô tích bằng không dù có thiên binh vạn mã đến cứu, ngươi cũng đừng hòng rời khỏi thành Thần Sơn nửa bước.
Trên bầu trời vẫn như vậy, mưa phùn phất phơ trong không trung, nhưng phòng vệ ở những nơi này vẫn không chút lơ là. Trên nóc nhà, ba gã Bạch Xà chúng trên người măc bộ xiêm y trắng, đầu kẹp đầu mang mầu trắng dễ làm cho người khác chú ý đến, phục ở ba đỉnh nóc nhà tam giác vẫn không nhúc nhích, giống như là một bộ phận của cái phòng đó rồi, giống như là tượng điêu khắc vậy.
Hàn Mạc thân mặc áo choàng đen, đầu đội mũ đen, trong tay đang cầm rượu và đồ nhắm, đầu cúi xuống, đi đằng sau La Nhật Húc.
Hắn từ một nơi rất xa nhìn thấy Bạch Xà chúng trên nóc nhà, lập tức phán đoán ra Chu Tiểu Ngôn nhất định bị vây ở bên trong phòng xá bên kia. Chỉ coi trên nóc nhà kia trận thế của vài tên Bạch Xà, Hàn Mạc lập tức hiểu ra, ở bốn phía của phòng xá, nhất định hoặc sáng hoặc tối bày ra lực lượng phòng vệ hùng mạnh.
Đây là chiến sĩ tinh nhuệ nhất Phong Quốc, trong tay bọn họ cũng có vũ khí Phong xảo nỗ hùng mạnh nhất Phong Quốc.
Đối mặt với một đám người như vậy, chỉ cần hơi sơ sẩy một chút, để lộ sơ hở khác thường cho bọn họ nhìn thấy, bọn chúng sẽ không chút do dự mà đem kẻ thù xé thành trăm mảnh như một cuc phấn sau khi bị nghiền nát .
Hàn Mạc biết mình đang hành động liều lĩnh.
Nhưng hắn không có cách nào khác, chỉ có biện pháp ngày hôm nay mới mong có hi vọng cứu Chu Tiểu Ngôn ra.
Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, hắn liều mạng một mình vào Long đàm.
Dần tới gian phòng xá kia, Hàn Mạc liền cảm giác cơ hồ như có vô số ánh mắt sắc bén đang chăm chú trên người mình, từng đạo ánh mắt sắc bén giống như con dao cạo, lạnh như băng không gì sánh được.
La Nhật Húc trên mặt có phủ lồng che mặt, hai tay hoành khoát lên bụng trước, đi rất chậm, vừa tiếp cận cửa lớn, đã thấy một gã Bạch Xà chúng tiến nhanh đến.
La Nhật Húc dừng bước, cũng không nói một lời, chỉ lẳng lặng mà đứng lại. Còn Hàn Mạc tay nắm cái đĩa rượu và đồ nhắm, đầu cúi xuống, cung kính đứng đằng sau La Nhật Húc.
Tên Bạch Xà chúng tiến lên đây, liếc mắt nhìn La Nhật Húc, chắp tay, cất giọng hỏi, giọng khàn khan: - Phụng ti, là người đấy à?
La Nhật Húc hiển nhiên biết hắn hỏi cái gì, nói:
- Mỗ cơn tức tràn đầy, trên mặt ra bọt nước, cho nên che lại…
- Thì ra là thế!
Bạch Xà chúng nói năng thận trong:
- Mời Phụng ti cởi khăn che mặt ra.
La Nhật Húc nhíu mày, hơi do dự một chút, nhưng cuối cùng cũng không từ chối, hơi hơi nhấc cái khăn đen lên, tên Bạch Xà chúng chỉ nhìn thoáng qua, ngay lập tức chắp tay nói:
- Đã đắc tội, xin Phụng ti chớ trách.
La Nhật Húc nói:
- Các ngươi cũng là làm tròn bổn phận mà thôi, dù là ai cũng đâu có quyền trách cứ!
Tên Bạch Xà chúng rút ra một cây tiểu ngân châm từ chiếc dây đai đeo bên hông, đi đến bên Hàn Mạc, cắm cây châm vào đồ ăn để kiểm tra, sau đó mở nắp bầu rượu, cầm ngân châm đưa vào bên trong, lập tức rút ra nhìn cây ngân châm, một chút cũng không biến sắc, lúc này mới gật đầu nói:
- Vậy làm phiền phụng ti đem đồ ăn vào!
Hàn Mạc trong lòng thầm than:
- Chu Tiểu Ngôn ơi là Chu Tiểu Ngôn, số mệnh của ngươi thật đúng là tốt. Làm tù nhân mà cũng không thiếu rượu thịt để nhắm, ngay cả đội quân tinh nhuệ này của Phong Quốc cũng muốn kiểm tra độc cho ngươi, bản lĩnh của ngươi thật sự không nhỏ.
La Nhật Húc vẫn chắp tay trước ngực như trước, bắt đầu đi về phía trước, Hàn Mạc đang muốn theo kịpthì lại nghe thấy hai tên Bạch Xà chúng bỗng nhiên nói:
- Chờ một chút!
La Nhật Húc nhíu mày, cũng không xoay người lại, chỉ thản nhiên hỏi:
- Làm sao vậy?
Hắn là Phụng ti Thánh đàn, tuy rằng quyền thế không cao, nhưng lại là người bên Đại Tế Ti, nếu là nhìn thấy Cam Lợi Thái thì gã sẽ khom lưng khúm núm, nhưng đối với bọn Bạch Xà chúng bình thường, hắn cũng là muốn giữ chút uy nghi.
Đường đường một Phụng ti Thánh đàn, hiển nhiên là không e ngại bọn Bạch Xà chúng.
- Phụng ti từ xưa đến nay rất ít khi dẫn người đến đây, đều là tự mình đưa cơm canh tới.
Bạch Xà chúng giọng khàn khàn và với giọng điệu bình thản:
- Hay hôm nay tại vì thân thể không khỏe nên mới dẫn người cùng đến?
La Nhật Húc quay đầu lại liếc Bạch Xà chúng một cái, thản nhiên hỏi:
Lời này của ngươi là có ý gì?
Bạch Xà chúng vội vàng chắp tay nói:
-Chỉ là tò mò mà thôi, tuyệt không có ý gì khác!
- Mỗ trong lòng đầy nộ khí, thân thể không khỏe, chỉ sợ đi vào hầu hạ không chu đáo, chọc giận tên đạo tặc kia .., nếu như chỉ vì thế mà làm tổn hại đến Xà thần thì mỗ quả thực không gánh nổi trách nhiệm!
La Nhật Húc thản nhiên nói.
Bạch Xà chúng gật đầu nói:
-Phụng ti nói quả thực chí lí, mời vào!
La Nhật Húc hơi nhíu mày, nhưng cũng hiểu vì sao mà tên Bạch Xà chúng này lại hỏi như vậy.
Những người chịu trách nhiệm trông coi nơi này, chỉ cần nhận thấy tình trạng khác thường, tự nhiên phải hỏi một phen, hôm nay dẫn theo Hàn Mạc đến, dĩ nhiên là không giống với mọi lần. Tuy rằng trongg mắt Bạch Xà chúng thì một người hầu cũng không có gì đáng sợ, nhưng theo chức trách ở nơi này nơi, hỏi một câu cũng phải là thói thường phải làm.
Ít nhất là trong câu hỏi đó, xác định Hàn Mạc là người La Nhật Húc mang đến đây, miễn là mọi chuyện không đảo ngược và không có gì khác thường, bằng không chỉ cần có một phần vạn xác xuất xảy ra chuyện thì coi như La Nhật Húc sẽ phải gánh vác trách nhiệm lớn.
Nếu không phải vì muốn lập được kì công thì La Nhật Húc cũng không có khả năng dẫn hàn Mạc đến cùng.
Nhưng hắn mang theo Hàn Mạc tới đây, cũng phải suy đi tính lại kĩ càng, chỉ cảm thấy Hàn Mạc không có khả năng gây chuyện, nên giờ mới mạo hiểm mang hắn đến đây, suy cho cùng so với việc sắp sửa lập hạ kì công thì mạo hiểm một chút cũng đáng.
La Nhật Húc mang Hàn Mạc đến trước cửa lớn, đôi đôi mắt căng thẳng thấy rõ, quay đầu liếc nhìn Hàn Mạc một cái, lúc này mới nhẹ nhàng gõ cửa, trầm giọng nói:
-Cơm canh đưa đến rồi.
Nói xong câu đó, La Nhật Húc liền nhẹ nhàng đẩy cửa ra, không ngờ cửa phòng này không có khóa.
La Nhật Húc dừng lại một chốc, cuối cùng giẫm lên bậc thềm mà vào, Hàn Mạc cũng không chút do dự, đi vào ngay sau La Nhật Húc vào phòng giam giữ Chu Tiểu Ngôn đã gần một tháng. La Nhật Húc cũng là người quay lại đích thân đóng của phòng lại.
Hàn Mạc từ đầu đều nghĩ rằng ngục thất này sẽ có bộ dạng của môt ngục thất .
Thế nhưng khi nhìn thấy kết cấu bên trong của ngục thất này, Hàn Mạc thở dài một cái, nếu đây là tù thất thì rất nhiều kẻ bằng lòng ở trong này một lần.
Đồ đạc trang trí trong phòng rất thanh nhã , tuy không lớn nhưng mà đã có một chiếc giường lớn, một chiếc bàn gỗ đen, trên bàn bày đủ trà chén, bốn chiếc ghế tựa gỗ đen cũng được xếp vào xung quanh của cái bàn .
Trừ chỗ đó ra, không ngờ bên trái chỗ góc tường lại có cả xiêm áo giá sách, giá sách trên bày không ít các bộ sách, giá sách dưới còn có một tấm cây lim đại xích đu của Phong quốc rất ít khi nhìn thấy, một người mặc cẩm y nằm ở ghế trên đang quay lưng về phía đại môn, hai chân gác lên trên một chiếc ghế, tay phải cầm một cuốn sách, đang say mê với những điều được ghi chép trong đó.
Chỉ coi tấm lưng kia, Hàn Mạc liền biết ngay người đó chính là Chu Tiểu Ngôn
Lúc này Chu Tiểu Ngôn hoàn toàn không có dáng vẻ của một tù nhân giác ngộ mà thoạt nhìn thì giống như một nhân vật có địa vị quan trọng của thành Thần Sơn, nhàn nhã tự nhiên, một kẻ mạnh vì gạo, bạo vì tiền, một đại tài tử ăn no duyệt thư kinh.
Đôi mắt Hàn Mạc đảo một vòng thích thú.
Trên trời dưới đất, e rằng chỉ có Chu Tiểu Ngôn mới có thể được ở trong nghịch cảnh mà vẫn nhàn nhã tự nhiên như thế.
La Nhật Húc ra hiệu cho Hàn Mạc đem cơm canh đặt ở trên bàn, lúc này mới chắp tay nói:
-Thức ăn hôm nay đều làm dựa theo yêu cầu của các hạ!
Chu Tiểu Ngôn cũng không thèm ngoảnh đầu lại, chỉ giơ tay trái lên, cổ tay buộc một sợi dây thừng, phía dưới treo một áo da, gói to bên trong dường như có cái gì đó đang động đậy, trong lòng Hàn Mạc hiểu được rõ bên trong cái gói to kia là cái gì , có thể chính là Xà thần mà Chu Tiểu Ngôn dùng để uy hiếp người Phong quốc.
Trong lòng Hàn Mạc sớm đã dậy lên một nghi vấn, Hắc phúc xà vương đã bị làm dược liệu cho Bích di ăn, hay nói cách khác, Hắc phúc xà vương đã sớm bị giết, trong cái gói to này, chẳng lẽ còn có một Hắc Xà?
Chu Tiểu Ngôn giơ tay lên, khẽ vẫy, hiển nhiên là ra hiệu hai người kia khẩn trương rời khỏi.
La Nhật Húc sao bằng lòng cứ thế mà đi khỏi ,hắn dẫn Hàn Mạc đến là để khuyên Chu Tiểu Ngôn giao Xà thần ra, cho nên hắn nhiú mày, quay đầu về phía Hàn Mạc, những ý nghĩ của hắn bộc lộ rõ ràng qua cái nhìn đó: “Ngươi lên đi!”
Hàn Mạc cười một cách thản nhiên, âm thanh rất nhẹ, cũng rất nhu hòa:
-Hôm nay rượu không tồi, các hạ …sao không nếm xem hương vị thế nào?
Những người ở bên trong Thánh đàn trong lòng đều rất rõ, phòng xá được bố trí khắp nơi, bao quanh cả bốn hướng tưởng như là lộn xộn, đan xen một cách tự nhiên trên thực tế chính là một trận pháp kì lạ, nếu người không hiểu gì về trận pháp mà tự tiện đi vào, tất là đã lọt vào một cái bẫy nguy hiểm, khó mà tìm được đường thoát thân.
Trên thức tế có hơn một trăm phòng nhưng những phòng thực sự có người trong Thánh đàn ở thì chiếm một số lượng không nhiều, cho nên đại bộ phận phòng xá ở đây đều trống cả, hầu như chỉ dùng cho bày binh bố trận, bảo vệ an toàn cho Đại Tế Ti.
Những người được ở trong Thánh đàn, cấp bậc thấp nhất cũng là Phụng ti. Tuy nhiên trong các phòng xá ở lầu Bắc lúc này ở lại cũng không phải là người trong Thánh đàn, mà là người bị người Phong Quốc nhân xem là đạo tặc dị quốc.
Tên này to gan lớn mật dám lẻn vào thành Thần Sơn đánh cắp thánh vật, sau khi bị bắt, lại dùng Xà thần áp chế, tác oai tác quái.
Tuy rằng rất ít người biết việc này, nhưng mỗi một người Phong Quốc nhân thì đúng là đều hận thấu xương tên trộm kia.
Nhưng mà ném chuột sợ vỡ bình, lại thêm việc trong tay tên đạo tặc có Xà thần, người Phong Quốc lại càng không dám manh động
Một người là đại tướng quân Nam Xà Bố Tốc Cam, một người là đại thị vệ trưởng Bạch Xà Cam Lợi Thái của thành Thần Sơn, cả hai đều có bản lãnh, và đầy mưu mẹo, nhưng tên đạo tặc kia lại giống như một tảng đá vừa cứng vừa thối trong hầm cầu, lại cũng không khác gì một con cáo già giảo hoạt đa đoan, mềm rắn không ăn, toàn bộ trên dưới thần Thành Sơn càng không có cách gì để đối phó được với hắn.
Giằng co không được, Cam Lợi Thái cũng không có biện pháp gì, ất cả rơi vào đường cùng, chỉ có thể dùng quân đội hùng hậu mà canh giữ, xem xem sự kiên nhẫn của hắn tồn tại được lâu đến mức độ nào, xem có phải dự định ở lại trong thành Thần Sơn suốt quãng đời còn lại?
Về phương diện giam cầm, có thể nói là trình độ cực cao.
Chẳng những thủ hạ Bạch Xà tinh nhuệ của Cam Lợi Thái che kín hết bốn phía, mà ngay cả nóc nhà mỗi ngày cũng có hai gã Bạch Xà chiếm giữ trên này, trong tay cầm Phong xảo nỗ, đó là quyết tâm phòng bị khả năng đạo tặc tìm được đường chạy chốn .
Bạch Xà chúng cũng không hổ là vệ sĩ tinh nhuệ nhất Phong Quốc, ngày đêm đều trong tư thế phòng thủ cao độ, trong phạm vi của họ, gần như tất cả mọi người đều có thể tin tưởng đạo tặc trong ngục thất dù có khả năng phi thường cũng đừng mong có thể rời khỏi thành Thần Sơn.
Cam Lợi Thái sau một lần thất bại đã oán hận nói:
- Nếu muốn từ nơi này thoát đi, trừ khi ngươi có thể như quỷ mị vô hình vô tích bằng không dù có thiên binh vạn mã đến cứu, ngươi cũng đừng hòng rời khỏi thành Thần Sơn nửa bước.
Trên bầu trời vẫn như vậy, mưa phùn phất phơ trong không trung, nhưng phòng vệ ở những nơi này vẫn không chút lơ là. Trên nóc nhà, ba gã Bạch Xà chúng trên người măc bộ xiêm y trắng, đầu kẹp đầu mang mầu trắng dễ làm cho người khác chú ý đến, phục ở ba đỉnh nóc nhà tam giác vẫn không nhúc nhích, giống như là một bộ phận của cái phòng đó rồi, giống như là tượng điêu khắc vậy.
Hàn Mạc thân mặc áo choàng đen, đầu đội mũ đen, trong tay đang cầm rượu và đồ nhắm, đầu cúi xuống, đi đằng sau La Nhật Húc.
Hắn từ một nơi rất xa nhìn thấy Bạch Xà chúng trên nóc nhà, lập tức phán đoán ra Chu Tiểu Ngôn nhất định bị vây ở bên trong phòng xá bên kia. Chỉ coi trên nóc nhà kia trận thế của vài tên Bạch Xà, Hàn Mạc lập tức hiểu ra, ở bốn phía của phòng xá, nhất định hoặc sáng hoặc tối bày ra lực lượng phòng vệ hùng mạnh.
Đây là chiến sĩ tinh nhuệ nhất Phong Quốc, trong tay bọn họ cũng có vũ khí Phong xảo nỗ hùng mạnh nhất Phong Quốc.
Đối mặt với một đám người như vậy, chỉ cần hơi sơ sẩy một chút, để lộ sơ hở khác thường cho bọn họ nhìn thấy, bọn chúng sẽ không chút do dự mà đem kẻ thù xé thành trăm mảnh như một cuc phấn sau khi bị nghiền nát .
Hàn Mạc biết mình đang hành động liều lĩnh.
Nhưng hắn không có cách nào khác, chỉ có biện pháp ngày hôm nay mới mong có hi vọng cứu Chu Tiểu Ngôn ra.
Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, hắn liều mạng một mình vào Long đàm.
Dần tới gian phòng xá kia, Hàn Mạc liền cảm giác cơ hồ như có vô số ánh mắt sắc bén đang chăm chú trên người mình, từng đạo ánh mắt sắc bén giống như con dao cạo, lạnh như băng không gì sánh được.
La Nhật Húc trên mặt có phủ lồng che mặt, hai tay hoành khoát lên bụng trước, đi rất chậm, vừa tiếp cận cửa lớn, đã thấy một gã Bạch Xà chúng tiến nhanh đến.
La Nhật Húc dừng bước, cũng không nói một lời, chỉ lẳng lặng mà đứng lại. Còn Hàn Mạc tay nắm cái đĩa rượu và đồ nhắm, đầu cúi xuống, cung kính đứng đằng sau La Nhật Húc.
Tên Bạch Xà chúng tiến lên đây, liếc mắt nhìn La Nhật Húc, chắp tay, cất giọng hỏi, giọng khàn khan: - Phụng ti, là người đấy à?
La Nhật Húc hiển nhiên biết hắn hỏi cái gì, nói:
- Mỗ cơn tức tràn đầy, trên mặt ra bọt nước, cho nên che lại…
- Thì ra là thế!
Bạch Xà chúng nói năng thận trong:
- Mời Phụng ti cởi khăn che mặt ra.
La Nhật Húc nhíu mày, hơi do dự một chút, nhưng cuối cùng cũng không từ chối, hơi hơi nhấc cái khăn đen lên, tên Bạch Xà chúng chỉ nhìn thoáng qua, ngay lập tức chắp tay nói:
- Đã đắc tội, xin Phụng ti chớ trách.
La Nhật Húc nói:
- Các ngươi cũng là làm tròn bổn phận mà thôi, dù là ai cũng đâu có quyền trách cứ!
Tên Bạch Xà chúng rút ra một cây tiểu ngân châm từ chiếc dây đai đeo bên hông, đi đến bên Hàn Mạc, cắm cây châm vào đồ ăn để kiểm tra, sau đó mở nắp bầu rượu, cầm ngân châm đưa vào bên trong, lập tức rút ra nhìn cây ngân châm, một chút cũng không biến sắc, lúc này mới gật đầu nói:
- Vậy làm phiền phụng ti đem đồ ăn vào!
Hàn Mạc trong lòng thầm than:
- Chu Tiểu Ngôn ơi là Chu Tiểu Ngôn, số mệnh của ngươi thật đúng là tốt. Làm tù nhân mà cũng không thiếu rượu thịt để nhắm, ngay cả đội quân tinh nhuệ này của Phong Quốc cũng muốn kiểm tra độc cho ngươi, bản lĩnh của ngươi thật sự không nhỏ.
La Nhật Húc vẫn chắp tay trước ngực như trước, bắt đầu đi về phía trước, Hàn Mạc đang muốn theo kịpthì lại nghe thấy hai tên Bạch Xà chúng bỗng nhiên nói:
- Chờ một chút!
La Nhật Húc nhíu mày, cũng không xoay người lại, chỉ thản nhiên hỏi:
- Làm sao vậy?
Hắn là Phụng ti Thánh đàn, tuy rằng quyền thế không cao, nhưng lại là người bên Đại Tế Ti, nếu là nhìn thấy Cam Lợi Thái thì gã sẽ khom lưng khúm núm, nhưng đối với bọn Bạch Xà chúng bình thường, hắn cũng là muốn giữ chút uy nghi.
Đường đường một Phụng ti Thánh đàn, hiển nhiên là không e ngại bọn Bạch Xà chúng.
- Phụng ti từ xưa đến nay rất ít khi dẫn người đến đây, đều là tự mình đưa cơm canh tới.
Bạch Xà chúng giọng khàn khàn và với giọng điệu bình thản:
- Hay hôm nay tại vì thân thể không khỏe nên mới dẫn người cùng đến?
La Nhật Húc quay đầu lại liếc Bạch Xà chúng một cái, thản nhiên hỏi:
Lời này của ngươi là có ý gì?
Bạch Xà chúng vội vàng chắp tay nói:
-Chỉ là tò mò mà thôi, tuyệt không có ý gì khác!
- Mỗ trong lòng đầy nộ khí, thân thể không khỏe, chỉ sợ đi vào hầu hạ không chu đáo, chọc giận tên đạo tặc kia .., nếu như chỉ vì thế mà làm tổn hại đến Xà thần thì mỗ quả thực không gánh nổi trách nhiệm!
La Nhật Húc thản nhiên nói.
Bạch Xà chúng gật đầu nói:
-Phụng ti nói quả thực chí lí, mời vào!
La Nhật Húc hơi nhíu mày, nhưng cũng hiểu vì sao mà tên Bạch Xà chúng này lại hỏi như vậy.
Những người chịu trách nhiệm trông coi nơi này, chỉ cần nhận thấy tình trạng khác thường, tự nhiên phải hỏi một phen, hôm nay dẫn theo Hàn Mạc đến, dĩ nhiên là không giống với mọi lần. Tuy rằng trongg mắt Bạch Xà chúng thì một người hầu cũng không có gì đáng sợ, nhưng theo chức trách ở nơi này nơi, hỏi một câu cũng phải là thói thường phải làm.
Ít nhất là trong câu hỏi đó, xác định Hàn Mạc là người La Nhật Húc mang đến đây, miễn là mọi chuyện không đảo ngược và không có gì khác thường, bằng không chỉ cần có một phần vạn xác xuất xảy ra chuyện thì coi như La Nhật Húc sẽ phải gánh vác trách nhiệm lớn.
Nếu không phải vì muốn lập được kì công thì La Nhật Húc cũng không có khả năng dẫn hàn Mạc đến cùng.
Nhưng hắn mang theo Hàn Mạc tới đây, cũng phải suy đi tính lại kĩ càng, chỉ cảm thấy Hàn Mạc không có khả năng gây chuyện, nên giờ mới mạo hiểm mang hắn đến đây, suy cho cùng so với việc sắp sửa lập hạ kì công thì mạo hiểm một chút cũng đáng.
La Nhật Húc mang Hàn Mạc đến trước cửa lớn, đôi đôi mắt căng thẳng thấy rõ, quay đầu liếc nhìn Hàn Mạc một cái, lúc này mới nhẹ nhàng gõ cửa, trầm giọng nói:
-Cơm canh đưa đến rồi.
Nói xong câu đó, La Nhật Húc liền nhẹ nhàng đẩy cửa ra, không ngờ cửa phòng này không có khóa.
La Nhật Húc dừng lại một chốc, cuối cùng giẫm lên bậc thềm mà vào, Hàn Mạc cũng không chút do dự, đi vào ngay sau La Nhật Húc vào phòng giam giữ Chu Tiểu Ngôn đã gần một tháng. La Nhật Húc cũng là người quay lại đích thân đóng của phòng lại.
Hàn Mạc từ đầu đều nghĩ rằng ngục thất này sẽ có bộ dạng của môt ngục thất .
Thế nhưng khi nhìn thấy kết cấu bên trong của ngục thất này, Hàn Mạc thở dài một cái, nếu đây là tù thất thì rất nhiều kẻ bằng lòng ở trong này một lần.
Đồ đạc trang trí trong phòng rất thanh nhã , tuy không lớn nhưng mà đã có một chiếc giường lớn, một chiếc bàn gỗ đen, trên bàn bày đủ trà chén, bốn chiếc ghế tựa gỗ đen cũng được xếp vào xung quanh của cái bàn .
Trừ chỗ đó ra, không ngờ bên trái chỗ góc tường lại có cả xiêm áo giá sách, giá sách trên bày không ít các bộ sách, giá sách dưới còn có một tấm cây lim đại xích đu của Phong quốc rất ít khi nhìn thấy, một người mặc cẩm y nằm ở ghế trên đang quay lưng về phía đại môn, hai chân gác lên trên một chiếc ghế, tay phải cầm một cuốn sách, đang say mê với những điều được ghi chép trong đó.
Chỉ coi tấm lưng kia, Hàn Mạc liền biết ngay người đó chính là Chu Tiểu Ngôn
Lúc này Chu Tiểu Ngôn hoàn toàn không có dáng vẻ của một tù nhân giác ngộ mà thoạt nhìn thì giống như một nhân vật có địa vị quan trọng của thành Thần Sơn, nhàn nhã tự nhiên, một kẻ mạnh vì gạo, bạo vì tiền, một đại tài tử ăn no duyệt thư kinh.
Đôi mắt Hàn Mạc đảo một vòng thích thú.
Trên trời dưới đất, e rằng chỉ có Chu Tiểu Ngôn mới có thể được ở trong nghịch cảnh mà vẫn nhàn nhã tự nhiên như thế.
La Nhật Húc ra hiệu cho Hàn Mạc đem cơm canh đặt ở trên bàn, lúc này mới chắp tay nói:
-Thức ăn hôm nay đều làm dựa theo yêu cầu của các hạ!
Chu Tiểu Ngôn cũng không thèm ngoảnh đầu lại, chỉ giơ tay trái lên, cổ tay buộc một sợi dây thừng, phía dưới treo một áo da, gói to bên trong dường như có cái gì đó đang động đậy, trong lòng Hàn Mạc hiểu được rõ bên trong cái gói to kia là cái gì , có thể chính là Xà thần mà Chu Tiểu Ngôn dùng để uy hiếp người Phong quốc.
Trong lòng Hàn Mạc sớm đã dậy lên một nghi vấn, Hắc phúc xà vương đã bị làm dược liệu cho Bích di ăn, hay nói cách khác, Hắc phúc xà vương đã sớm bị giết, trong cái gói to này, chẳng lẽ còn có một Hắc Xà?
Chu Tiểu Ngôn giơ tay lên, khẽ vẫy, hiển nhiên là ra hiệu hai người kia khẩn trương rời khỏi.
La Nhật Húc sao bằng lòng cứ thế mà đi khỏi ,hắn dẫn Hàn Mạc đến là để khuyên Chu Tiểu Ngôn giao Xà thần ra, cho nên hắn nhiú mày, quay đầu về phía Hàn Mạc, những ý nghĩ của hắn bộc lộ rõ ràng qua cái nhìn đó: “Ngươi lên đi!”
Hàn Mạc cười một cách thản nhiên, âm thanh rất nhẹ, cũng rất nhu hòa:
-Hôm nay rượu không tồi, các hạ …sao không nếm xem hương vị thế nào?